Choang!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên như thứ gì đó vừa mới vỡ vụn, Khuê Cương đang ngồi tĩnh tọa thì bỗng nhiên run lên một cái, ngay sau đó lập tức giải phóng khí thế toàn thân, cuộn trào vô cùng mãnh liệt.
Tu vi vốn đang là Thiên Huyền tầng bảy, giờ đã bước chân vào ngưỡng cửa Thiên Huyền tầng tám!
Ánh mắt Khuê Lang không khỏi sáng lên, nhìn vào mắt Trác Uyên với vẻ xúc động và sự biết ơn khôn xiết. Hắn ta thật không ngờ con trai của mình chỉ cần uống đan dược, ngồi tĩnh tọa một chút đã có thể đột phá rồi.
Mà nghĩ cũng đúng thôi, Thông Thiên Đan này là linh đan cấp mười, tuy thường dùng để sửa đổi thể chất, nhưng nếu không có thêm chút tác dụng để nâng cao tu vi thì đâu xứng với cái danh linh đan cấp mười cơ chứ.
Khuê Cương thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt, trong mắt khẽ lóe lên một ánh sáng như tia chớp.
Không nói nhiều lời, hắn ta lập tức nhảy xuống giường rồi quỳ rạp ngay trước mặt Trác Uyên, tâm phục khẩu phục mà dập đầu ba cái.
Lúc trước đúng là do cha hắn ta ép, nhưng lần này là do hắn ta thật sự bái phục từ tận sâu trong đáy lòng. Nhờ có viên linh đan cấp mười kia mà hắn ta mới biết thế nào là lột xác thật sự.
Giờ phút này, mỗi lần giơ tay hay nhấc chân lên thì hắn ta đều có thể cảm nhận được nguồn linh lực dồi dào bên trong cơ thể của mình, gân mạch toàn thân như chảy băng băng trong biển lớn, một cảm giác thoải mái khó mà nói thành lời.
Dù hiện tại tu vi chỉ nâng thêm một bậc, gân mạch được mở rộng và vững chắc hơn, nhưng hắn ta lại có cảm giác như thực lực của mình đang tăng lên gấp mấy chục lần.
Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời, hắn ta được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời giống như một bước lên mây này.
Thế mới nói, ba cái dập đầu này đối với hắn ta là vô cùng đáng giá. Khuê Lang đứng cạnh đó cũng cười lớn, trông vui sướng vô cùng!
Trác Uyên khẽ liếc nhìn Khuê Cương một cái, sau đó thong dong nói: "Được rồi, chuyện cứu người coi như đã xong. Giờ ta phải quay về lăng mộ sau núi tiếp tục tu luyện."
Nói rồi Trác Uyên lập tức đứng dậy rời đi, Nguyệt Linh thấy vậy lập tức quýnh lên, vội ngăn hắn lại: "Trác quản gia đợi đã, Nguyệt Nhi thì sao? Nếu ngài không giúp đỡ, sau này nó chỉ có thể dừng bước ở Thiên Huyền tầng sáu này mãi thôi!"
"Rồi sao?"
Trác Uyên nhíu mày liếc nhìn hai tỷ muội, lạnh lùng nói: "Ta đến là để cứu người, giờ người đã cứu được, còn cứu đến mức nào thì phải xem tâm trạng của lão tử. Bây giờ lão tử đang rất khó chịu, không thích cứu!"
Vừa dứt câu, Trác Uyên chỉ để lại một tiếng hừ lạnh, sau đó xua tay quay người đi ra ngoài.
Nguyệt Linh suy sụp ngã quỵ xuống đất, ánh mắt tuyệt vọng. Nàng ta hướng ánh mắt cầu xin về phía Viên lão, hy vọng rằng lão ta có thể nói giúp vài câu.
Những Viên lão chỉ thở dài lắc đầu, xem ra không giúp được gì. Bởi vì lão biết, mời Trác Uyên giống như mời cao thủ rời núi vậy, được một lần không có lần thứ hai, thế nên phải nắm thật chắc cơ hội duy nhất trong tay nếu có thể.
Lần này lỡ chọc hắn cáu, lần sau muốn mời hắn thì xem ra sẽ vô cùng khó khăn.
Nhìn thấy tình cảnh ấy, Ma Sách Tứ Quỷ cùng nhau bật cười thành tiếng, Quỷ Hung Ác hả hê nói: "Bọn này đã nói rồi, Trác quản gia hẹp hòi lắm, các ngươi còn dám đắc tội người ta, giờ ráng mà chịu, ha ha ha..."
Nguyệt Linh bèn cười khổ, thất vọng lắc đầu.
"Đợi đã!"
Đột nhiên có tiếng gọi vang lên, bước chân của Trác Uyên khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu. Nguyệt Nhi nhìn thẳng vào bóng lưng cao lớn của Trác Uyên, sự mạnh mẽ thể hiện rõ trên khuôn mặt, nàng ta nói: "Đầu tiên phải cảm ơn ngươi vì đã cứu ta. Và cũng cho ta gửi lời xin lỗi... Nhưng ta sẽ không cầu xin ngươi ra tay giúp ta. Có thể duy trì được như bây giờ, không biến thành phế nhân là đã tốt lắm rồi. Ừm… Là vậy đó..."
Trác Uyên không nói gì, nét mặt vẫn không thay đổi, dừng chân một lúc rồi lại tiếp tục bước đi, trong nháy mắt đã đi khuất bóng, có vẻ như hắn hoàn toàn không để những lời Nguyệt Nhi nói vào tai.
Ma Sách Tứ Quỷ vẫn đứng đó mỉa mai liên hồi.
Nha đầu ngốc này đang cầu sự xin tha thứ đó sao? Nói nãy giờ Trác quản gia vẫn không thèm quan tâm, đúng là tốn công vô ích.
Cha con Khuê Lang thở dài nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Linh nhìn vẻ kiên cường vẫn giữ nguyên trên khuôn mặt muội muội của mình, nàng ta chỉ đành cười khổ.
Muội muội của nàng ta quá là ngay thẳng, bao giờ mới có thể uốn mềm nó được đây!
Ai nấy đều tiếc nuối vì Nguyệt Nhi bị vuột mất cơ hội lột xác hòng nâng cao tu vi. Chỉ có Ma Sách Tứ Quỷ là vẫn cứ vui vẻ ồn ào cả buổi.
Nhưng ngay sau đó bốn người chợt khựng lại, liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có điều gì đó sai sai!
"Nói nghe nè lão đại, chúng ta có quên thứ gì không vậy?" Quỷ Lanh Lợi ngờ vực lên tiếng.
Quỷ Hung Ác gật đầu đồng tình, nhíu mày chần chừ nói: "Đúng vậy, ta cũng có cảm giác như để sót thứ gì, lúc nãy chúng ta định làm gì ấy nhỉ?"
"Này, không phải chúng ta muốn tìm Trác quản gia để cầu xin một chút phúc lợi từ Lạc gia sao. Dựa vào đâu mà Lệ Kinh Thiên và mấy tên già kia đều được đánh giá cao còn chúng ta lại không có chứ?" Quỷ Keo Kiệt ngẫm nghĩ một chút thì lập tức bừng tỉnh.
Bốn người nghe vậy rồi cùng nhau gật đầu sáng tỏ.
"Vậy thì đúng rồi, chính là chuyện chúng ta muốn đòi Thông Thiên Đan với Trác quản gia. Ài, cuối cùng cũng nhớ ra rồi, ha ha ha... ặc..." Quỷ Hung Ác sờ đầu cười to, nhưng sau đó lập tức khựng lại, liếc mắt nhìn ba người kia, cùng nhau thốt lên: "Đúng rồi, Thông Thiên Đan!"
Soạt!
Sau một hồi chần chừ, Quỷ Hung Ác lấy đà bật nhảy đến trước mặt Khuê Cương, túm cổ hắn ta gào lên: "Thông Thiên Đan! Thông Thiên Đan của bọn ta mà! Tiểu tử thối mau ói ra đây cho ta!"
Ba tên còn lại cũng xúm lại trước mặt hắn ta, mỗi người túm một chỗ kêu gào.
"Bốn vị chấp sự mau dừng tay, các ngươi bóp chết hắn bây giờ!" Khuê Lang thấy vậy không khỏi sốt ruột, vội lên tiếng can ngăn, nhưng cũng không biết nên làm sao mới phải.
Thực lực của Ma Sách Tứ Quỷ rất đáng gờm, nếu hắn ta lỡ ra tay mà chọc giận họ, có khi sẽ bị rút gân đến chết, còn khó chịu hơn việc bị bọn họ bóp cổ lắc tới lắc lui như thế này.
Khuê Cương bị bóp cổ đến đỏ cả mặt, thở hổn hển, ho khan không dứt, hắn ta vội nói: "Đan được kia là do Trác thúc thúc cho ta, đã ăn vào rồi thì lấy đâu mà ói ra đây? Hơn nữa, viên đan dược đó còn không đủ chia cho các ngươi. Nếu rảnh vậy sao không đi tìm Trác thúc thúc đòi thêm vài viên đi chứ."
Nghe vậy bọn họ lập tức ngẩn ra, khẽ liếc nhìn lẫn nhau rồi gật đầu lia lịa, đúng rồi nhỉ!
Thế là bốn người không tiếp tục nhiều lời nữa, lấy đà dẫm một bước lên mặt đất hóa thành bốn luồng khói đen rồi bay ra ngoài, đuổi theo hướng Trác Uyên vừa đi, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Trông theo hướng Tứ Quỷ vừa đi, những người trong phòng lại khẽ nhìn nhau, không kiềm được mà đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Bốn tên tiểu quỷ này làm gì cũng không biết chừng mực, lúc nào cũng ồn ào quái gở, đầu óc còn có vấn đề, đúng là bốn quả bom hẹn giờ mà. Đi chung với bọn chúng chẳng khác gì lấy đầu mình cột lên đai lưng quần cả.
Không biết Trác quản gia làm cách nào mà có thể thu phục được bọn chúng nhỉ, quả không hổ là phi phàm mà...
Ma Sách Tứ Quỷ đuổi theo chưa được bao xa thì đã nhìn thấy bóng dáng Trác Uyên đang đứng dưới tán cây cổ thụ cao lớn rậm rạp.
Mắt họ lập tức sáng lên, xúm nhau đáp xuống, phút chốc đã vọt đến bên cạnh Trác Uyên.
Thấy bốn người đã đến, Trác Uyên nhếch mép, nói: "Cuối cùng bốn người các ngươi cũng đến!"
"Ồ, có vẻ như Trác quản gia đang đặc biệt đợi bọn ta nhỉ!" Quỷ Hung Ác có chút ngạc nhiên, không khỏi cười lớn.
Trác Uyên gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng như thể đã nhìn thấu tất cả, hắn cười khẽ: "Ha ha ha... Bốn tên tiểu quỷ các ngươi nghĩ gì ta còn không biết hay sao? Lúc cứu chữa hai tiểu bối, các ngươi đã hỏi rằng có cần dùng được hay không? Lúc ấy, ta đã biết là các ngươi muốn lấy đan dược rồi."
Soạt!
Vung tay lên, một luồng ánh sáng xanh lập tức bay về phía bốn người. Quỷ Hung Ác đưa tay bắt lấy thì thấy đó là một cái bình sứ nhỏ màu xanh.
"Lấy đi, mặc dù các ngươi không góp công sức gì trong quãng thời gian cuối cùng của đại chiến Thiên Vũ, nhưng dù sao thì cũng là người của ta, các ngươi cũng nên có được đồ tốt, ta cũng không tiếc đồ tốt cho các ngươi!" Trác Uyên đứng khoanh tay dựa bên cổ thụ, thản nhiên nói: "Trong lọ có bốn viên Thông Thiên Đan, các ngươi tự chia nhau đi!"
Quỷ Hung Ác không khỏi mừng rỡ, ngượng ngùng gãi đầu, mặt dày mày dạn mà bỏ chiếc bình vào chiếc nhẫn chứa đồ của mình: 'Ha ha ha... Theo Trác quản gia lăn lộn quả đúng là tiền đồ sẽ rộng mở mà. Mặc dù bây giờ bọn này đang ở trong Ma Sách tông, nhưng bốn huynh đệ bọn ta vẫn sẽ nguyện ý để Trác quản gia sai đâu đánh đó!"
"Đúng vậy!" Ba tên quỷ còn lại cũng rối rít gật đầu, sau đó quay về phía Quỷ Hung Ác, bực bội nói: "Này lão đại, Trác quản gia bảo chia ra mà sao huynh lấy hết vậy? Mau lấy ra coi!"
Ánh mắt Quỷ Hung Ác lập tức cứng lại, sau đó nghênh mặt, nói một cách chắc nịch: "Lão tử là lão đại, đồ quan trọng như thế thì phải để cho ta giữ mới đúng!"
"Đúng con khỉ ấy!" Hắn ta vừa nói xong, ba quỷ còn lại lập tức vùng lên phản đối, hai tay siết chặt lại thành nắm đất, có vẻ lại sắp gây gổ rồi.
Trác Uyên vội xua tay ngăn bọn họ lại, nghiêm nghị nói: "Các ngươi muốn phân chia thì khi nào quay về hẵn chia. Giờ ta có việc cho các ngươi làm đây!"
"Trác quản gia cứ phân phó!" Bốn tên quỷ lập tức thu lại thái độ ồn ào, đồng loạt chắp tay cúi người, trông ồn ào thế mà lại nghiêm túc một cách dị thường.
Ánh mắt khẽ lóe sáng, Trác Uyên bình tĩnh nói: "Giờ các ngươi chỉ là chấp sự, những chuyện tuyệt mật các ngươi khó mà dò hỏi được. Nhưng các ngươi có thể do thám ý tưởng gần đây của các trưởng lão trong tông một chút cho ta được không. Điều tra kỹ cho ta, bất kỳ chuyện gió thổi cỏ lay nào cũng phải báo. Quan trọng nhất là phải xem thử xem có phải các trưởng lão đang có ý định cho Khuê Lang và Nguyệt Linh trở lại nội môn không, các ngươi nhớ chú ý một chút."
Ma Sách Tứ Quỷ ngạc nhiên liếc nhìn lẫn nhau, sau đó đồng loạt chắp tay khom lưng nhận lệnh...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất