Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Grào!  

             Một tiếng rống kinh thiên động địa vang vọng trong căn phòng đổ nát, con thanh long kia uốn lượn trên đầu Trác Uyên thêm một vòng, sau đó chuyển mình nhắm tới hai người trên giường.  

             Trước tiên leo dọc theo cánh tay của Trác Uyên, rồi chui vào trong cơ thể của Nguyệt Nhi.  

             Bỗng chốc, vầng sáng xanh lục bao trùm lên cả thân người Nguyệt Nhi, sinh khí nồng đậm cuồn cuộn, liên tục chữa lành cơ thể đã không thể chịu thêm thương tổn của nàng ta, trước ánh mắt khó tin của mọi người, dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự hồi phục vô cùng nhanh chóng.  

             Chẳng mấy chốc mà đã trở về nguyên vẹn như ban đầu, giống như chưa từng bị một chút tổn thương nào vậy. Điều này không khỏi khiến hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh trợn mắt há mồm, âm thầm cảm thấy vô cùng vi diệu.  

             Ánh mắt nhìn Trác Uyên tràn đầy vẻ kính sợ, giống như đang nhìn một thiên thần giáng thế.  

             Chẳng trách bốn tên tiểu quỷ Thần Chiếu cảnh tầng sáu có thực lực cao cường là vậy, lại vẫn hết mực tôn sùng vị quản gia họ Trác này, xem ra cũng không phải không có lý.  

             Kẻ tên Trác Uyên này vốn là người phi phàm lại còn có phép thần thông diệu thủ hồi xuân như thế, thực sự khiến cho người ta kinh hãi không thôi.  

             Không để ý tới ánh mắt người ngoài, Trác Uyên sau khi chữa lành thương tích nghiêm trọng của Nguyệt Nhi lại thầm niệm chú, khống chế Long Hồn thoát ra khỏi cơ thể nàng ta, sau đó chuyển sang cơ thể của Khuê Cương.  

             Vẫn giống lúc nãy, vầng sáng xanh lục toát ra sinh khí mạnh mẽ bao trùm thân thể của Khuê Cương, chỉ trong nháy mắt, những vết thương rách da toác thịt của Khuê Cương đã lành lại không chút dấu vết, đến một vết sẹo cũng không còn.  

             Hít một hơi thật sâu, Trác Uyên lại khống chế Long Hồn, thu vào trong cơ thể, hai người kia giống như hai đứa trẻ sơ sinh, da dẻ trơn mướt trắng nõn, vô cùng mịn màng, không có lấy một vết thương.  

             Nhìn chằm chằm hai tiểu bối đang say ngủ dưới đất, hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh không nhịn được nuốt nước miếng, nhìn Trác Uyên bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó lại nhìn hai người kia đầy lo âu.  

             Thương thế của bọn họ đã khỏi hẳn rồi, tại sao còn chưa tỉnh lại?  

             A…  

             Bỗng nhiên, một tiếng kêu nhẹ vang lên, Nguyệt Nhi nhíu mày, đôi mắt đang nhắm nghiền chậm rãi mở ra. Nguyệt Linh thấy vậy, lập tức mừng rỡ kêu lên thành tiếng: “Nguyệt Nhi, muội không sao rồi!”  

             “Tỷ tỷ, ta...” Ánh mắt mơ mơ màng màng, gương mặt Nguyệt Nhi tràn đầy mờ mịt: “Muội…muội bị làm sao vậy…”  

             Thân hình khẽ động đậy, Nguyệt Nhi vừa tỉnh lại, dường như ý thức vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nàng ta vừa muốn thu tay lại bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng. Dường như có kẻ nào đang níu lấy tay nàng ta.  

             Quay đầu lại nhìn, liền thấy Trác Uyên với vẻ mặt dâm tà đang lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của nàng ta, trên miệng còn lộ rõ nụ cười đáng khinh.  

             Ấy… ít ra trong mắt nàng ta thì tình cảnh chính là như vậy.  

             “A… ngươi muốn làm gì, hạ lưu!” Giật mình cả kinh, Nguyệt Nhi vội vàng giật phắt tay lại, sau đó không nói hai lời vung tay một cái.  

             Bốp!  

             Tiếng vang thanh thúy truyền đến tai mọi người có mặt, Trác Uyên ngẩn cả người, cảm nhận được đau đớn bỏng rát trên mặt, khóe miệng co giật, đầu đầy vạch đen.  

             Con mẹ nó, rốt cuộc lão tử đã làm gì? Cứu con nhóc này một mạng, nàng ta liền báo đáp lão tử như vậy?  

             Nguyệt Linh thấy vậy liền sợ tới mặt mày trắng bệch, vội vàng cầu tình nói: “Quản… Trác quản gia, ngài đừng giận, nha đầu kia mới tỉnh lại, vẫn còn mơ hồ, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với nó!”  

             Nói xong, Nguyệt Linh lại nhìn về phía Nguyệt Nhi, tức giận mắng thành tiếng: “Nha đầu chết tiệt kia, Trác quản gia vừa mới cứu cái mạng nhỏ của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với người ta như vậy, còn không mau nhận lỗi?”  

             Không khỏi sửng sốt, Nguyệt Nhi mờ mịt nhìn tỷ tỷ của mình, lại quay đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của Trác Uyên, đầu óc rối bời.  

             Chuyện này là sao, chẳng phải tỷ tỷ nàng ta rất chán ghét tên Trác Uyên này sao, tại sao hiện tại lại cung kính với hắn như vậy, thậm chí gần đến mức nịnh nọt, hùa theo hắn?  

             Nàng ta hiểu rất rõ tỷ tỷ mình rất ngông nghênh, nhất định không phải người có thể cúi đầu trước Trác Uyên như thể tổ tông thứ hai như vậy, hiện tại như vậy là sao…   

             Nguyệt Nhi không nén nổi đưa tay gãi đầu, hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ tâm của tỷ tỷ nàng ta, điều này không khỏi khiến lòng Nguyệt Linh nóng như lửa đốt, tức giận tới nỗi nhảy dựng lên!  

             Nha đầu chết tiệt kia, còn chưa…? Hiện tại cái mạng nhỏ của ngươi nằm trong tay người ta, cho dù vị tổ tông này vừa cứu sống ngươi nhưng ngay bây giờ bóp chết ngươi cũng chẳng phải việc khó gì.  

             Đến lúc đó tỷ tỷ cũng chẳng có khả năng cứu ngươi lần nữa đâu!  

             Nhìn thấy bộ dạng Trác Uyên ngồi ôm gò má ửng đỏ vẻ mặt u ám, Nguyệt Linh không khỏi lo sợ bất an trong lòng.  

             “Ưm… các ngươi đang ầm ĩ cái gì thế?” Đúng lúc này, một tiếng lẩm bẩm mơ hồ vang lên, Khuê Cương đưa tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình cũng đã dần dần tỉnh lại, mà khi hắn ta vừa mở mắt nhìn thấy phụ thân đang vô cùng kích động còn có Trác Uyên vẫn đang nắm tay mình, hắn ta không khỏi cảm thấy sửng sốt.  

             A, tiểu tử này sao lại ở đây, không phải phụ thân rất chán ghét hắn sao?  

             Dường như nhìn ra nghi hoặc trong mắt đứa con trai, đột nhiên Khuê Lang trừng lớn hai mắt, sợ gã tái phạm sai lầm của Nguyệt Nhi, đành phải vội vàng đi tới trước mặt hắn ta, một tay hung hăng túm lấy đầu hắn ta, ấn xuống, hét lớn: “Tiểu tử thối, lần này cái mạng của ngươi là Trác thúc thúc cứu về, còn không mau dập đầu ba vái cảm tạ ơn cứu mạng?”  

             Lời vừa dứt, mọi người ở đây ai cũng không nhịn được, da mặt co giật, trong lòng nhất thời cạn lời.  

             Lúc trước khi Trác Uyên lấy thân phận bề trên đứng trước mặt Khuê Cương, nhận mình là sư thúc của nó, Khuê Lang này còn liên tục phủ nhận, khinh thường, miệt thị, ghét bỏ hắn. Vậy mà tới giờ phút này lại mặt dày, thấy người sang bắt quàng làm họ, khiến cho mọi người không khỏi vạch đen chảy đầy đầu.  

             Thì ra một người nam nhân lòng dạ sắt đá cũng có thể vô sỉ như vậy!  

             Mặt Khuê Cương đầy nghi hoặc, không hiểu ý, nhất là khi đang ngồi trên giường lại bị Khuê Lang hung hăng đè xuống bắt dập đầu, thắt lưng cũng sắp bị ấn gãy đến nơi.  

             Nhưng hắn ta cũng hiểu được, hiện giờ phụ thân hắn ta đối với Trác Uyên, chẳng những không chán ghét mà còn nịnh nọt hắn. Chính vì vậy hắn ta cũng vô cùng nhanh chí, vâng lệnh cha, hướng về phía Trác Uyên cung kính ôm quyền, cảm kích nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của thúc thúc!”  

             “Ừ, những câu này thật dễ nghe, rất giống lời người từng đi qua cửa tử nên nói!” Gật đầu hài lòng, Trác Uyên lạnh nhạt lên tiếng, sau đó lại trừng mắt, hung hăng liếc Nguyệt Nhi, hừ nhẹ một tiếng, không thèm để mắt.  

             Thấy tình cảnh như vậy, Nguyệt Linh cảm thán một hồi, cười khổ lắc đầu!  

             Nguyệt Nhi vẫn bướng bỉnh như trước mà nhìn Trác Uyên, tia nghi hoặc trong mắt càng thêm sâu. Nàng ta là một đứa trẻ ngang bướng, nếu không nói rõ nguyên nhân kết quả, nàng ta tuyệt đối sẽ không thay đổi thái độ trước đó.  

             Biết tính tình nàng ta, Nguyệt Linh không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, bắt đầu đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt cho hai người. Đến lúc này, bọn họ mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.  

             Hóa ra kẻ vẫn luôn quan tâm đến họ, nhìn như đang chăm sóc, giúp đỡ họ lại là kẻ tâm địa rắn rết, tính kế bọn họ. Mà người bọn họ chưa bao giờ để vào mắt là Trác Uyên đây, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc lại là người đưa tay tương trợ, cứu họ một mạng.  

             Hiểu rõ toàn bộ sự tình, cuối cùng cả hai nhìn về phía Trác Uyên, trong ánh mắt mới lộ ra vẻ cảm kích thật sự.  

             Nhất là Nguyệt Nhi, nhìn thấy hai gò má hơi sưng lên của Trác Uyên, trong mắt lại hiện ra một tia áy náy.  

             “Thực… thực xin lỗi...” Nguyệt Nhi ấp a ấp úng, nhưng ngữ khí vẫn cố chấp như trước nói. Nguyệt Linh nhìn nàng ta thật lâu, bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Nha đầu ngốc, ngươi có thể nhận lỗi thành khẩn hơn được không?  

             Nhưng mà nàng ta cũng hiểu được, người gàn bướng như Nguyệt Nhi, có thể nói ra được ba chữ này cũng là rất khó rồi. Ngày thường nàng ta mặc dù biết chính mình làm sai rồi nhưng cũng là trong lòng biết mà miệng thì không chịu tiếp thu.  

             Hiện tại nàng ta có thể mở miệng nhận sai, hẳn nhiên là đã cảm thấy vô cùng ăn năn, thực sự có lỗi với Trác Uyên. Ai bảo người ta đã có lòng tốt ra tay cứu các ngươi, lại bị một cái tát của ngươi phủi đi bằng sạch. Dù là ai thì cũng không thể thoải mái được, nói gì một người phi phàm như Trác Uyên.  

             Hiển nhiên hắn càng phải giữ thể diện rồi!  

             Cười lạnh một tiếng, Trác Uyên không thèm liếc mắt nhìn Nguyệt Nhi, châm chọc thành tiếng: “Ha ha… Nguyệt Nhi cô nương nóng nảy như thế, lời xin lỗi này, ta cũng không dám nhận. Vốn là ta cứu Nguyệt Nhi cô nương một mạng đã tự cho mình là ân nhân cứu mạng của cô nương liền dương dương tự đắc. Tại hạ rốt cuộc không nhịn được sờ mó bàn tay ngọc ngà của cô nương, quả thật rất không đứng đắn, vừa rồi bị cô nương cho một cái bạt tai cũng là đương nhiên thôi. Sau này chúng ta không còn nợ nần gì cả, hoặc như, trong lòng cô nương vẫn cho rằng tại hạ muốn sàm sỡ cô thì chưa chừng là cũng đúng đấy!”  

             “Bàn tay ngọc ngà của cô nương, quả thật rất đáng đó!” Khóe miệng Trác Uyên cong lên, lộ ra vẻ không đứng đắn, liên tục móc mỉa.  

             Nguyệt Nhi nghe xong tự nhiên càng thêm xấu hổ, lòng đầy bực bội, trong mắt đỏ hoe. Nguyệt Linh ở một bên thấy vậy cũng liên tục cười khổ.  

             Khó khăn lắm mới dẹp bỏ được hiềm khích trước đó với vị đại thần này, hiện tại chế giễu chỉ càng đắc tội thêm thôi. Nhưng mà cũng may, vị đại nhân này đã cứu tính mạng Nguyệt Nhi, nàng ta cũng vẹn toàn không hề hấn gì. Chỉ cần vị đại nhân này không nhỏ mọn so đo, Nguyệt Nhi có thể trở về an toàn, an tâm mà sống cũng là tốt lắm rồi.  

             Dường như nhìn được tâm tư của Nguyệt Linh, Trác Uyên tự nhiên cười khẩy, quay lại nhìn về phía Khuê Lang, vung tay ném cho hắn một cái bình sứ.  

             Khuê Lang ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu.  

             Không khỏi cười nhạo một tiếng, Trác Uyên thản nhiên nói: “Mở ra nhìn xem đó là cái gì?”  

             Trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, Khuê Lang nhẹ nhàng kéo nút bình ra, đồng tử hắn ta đột nhiên co rút, đôi mắt trợn tròn tưởng chừng sắp rớt ra ngoài. Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong phòng cũng không khỏi cùng hít vào một hơi, trái tim nhỏ bé suýt thì bị làm cho kinh sợ đến nỗi nhảy lên tận họng.  

             “Linh đan cấp mười?”  

             Cảm nhận được linh khí nồng đậm của đan hương, mọi người nhất tề kinh hãi kêu lên.  

             Khóe miệng cong lên một cách tà dị, Trác Uyên gật đầu làm sáng tỏ: “Không sai, đúng là thập phẩm linh đan, Thông Thiên đan! Thực ra hai đứa nhỏ này thương thế rất nặng, dĩ nhiên sẽ tổn hại gân mạch. Tuy rằng ta đã chưa khỏi cho bọn chúng, cũng chỉ khôi phục được đại khái và duy trì được tu vi hiện tại mà thôi. Song gân mạch bọn chúng đã để lại tì vết, muốn đột phá là không thể nữa. Có điều, nếu ngươi cho hai đứa nó uống Thông Thiên đan này vào, thì có thể cường gân cố mạch, tiếp thiên liên địa. Sau này cho dù có đột phá đến Hóa Hư cảnh cũng không thành vấn đề!”  

             “Cái gì? Lại… lại có chuyện tốt như vậy sao?” Cơ thể nhịn không được mà run lên, sắc mặt Khuê Lang tràn đầy vẻ kích động, nhìn về phía Trác Uyên, cũng không biết nói gì cho phải.  

             Rất lâu sau đó, hắn ta mới vội vàng kéo Khuê Cương từ trên giường xuống, cả hai cùng nhau hướng về phía Trác Uyên, quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu. Vừa dập đầu, Khuê Lang vừa dạy dỗ đứa con: “Còn không mau cảm tạ thúc thúc Trác Uyên của ngươi đi, từ nay về sau tiểu tử nhà ngươi nhớ kỹ cho ta, tất cả tương lai của ngươi đều là do thúc thúc Trác Uyên cho đấy.”  

             “Đa tạ thúc thúc Trác Uyên, đa tạ thúc thúc Trác Uyên...” Tuy rằng Khuê Cương tuổi còn nhỏ, nhưng đã biết đây là đại ân đại huệ, không ngừng dập đầu bái tạ, trong lòng đã sớm cười tới nở hoa.  

             Lần này quả thực hắn ta là trong họa có phúc, bằng không huyết mạch của hắn ta vỡ toác như vậy chỉ có nước trở thành phế nhân, sao có thể gặp được một cao nhân như Trác Uyên ra tay cứu giúp, còn tặng cho một viên thập phẩm linh đan.  

             Đây quả thực chính là lộc trời ban, cả tông môn làm gì có ai được dùng qua thập phẩm linh đan cơ chứ!  

             Mà Nguyệt Linh nhìn thấy tất cả những điều này đã hoàn toàn chết lặng, lại quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, trong miệng chỉ thấy vị chua xót.  

             Làm sao mà, Trác quản gia, thì ra thương thế của bọn họ vẫn chưa khỏi hoàn toàn!  

eyJpdiI6Ik9BdmZzQndPMU43cmxvTWpnVU90NEE9PSIsInZhbHVlIjoib1M0Rk4zdGNCWUFnaUlSa3NWZE1FZk5HcFZFdDRQRmVJZitLS3ZSUWg2OW1Tc0N4b0NKeDUwTk81WHRHOUZic21udlRlQlE4Yk9iQ05RUGRZcmpyZG5wQzM2TkJoVVpEVmZoNzJcL2c1ZkdVdGxtZVA3bGV6U1pvR04wQmxjKzJTVEFtYUpvRXRNUERqXC9icGI4STdcL2JmM3ZFc1UxdmJXNFgxNXhhd1hIU0JsWkkwWk8reGZQYzJQQkNwbzNhdloxS3o3VGwyakVcLzg2c3UrSVBjTklsU0JJaUhcL3Q4MmxpOFpYT3hKRFdMQWsyTG9yR3lLckd2dlVrZzE5UmIwa0RCUklwZWo1MHhPNnhZRDNRdmZHaHcwUU5LSW04Rmt1RjNpdWZqWUoyZjA4Q0lTWlh4SnQ2b2RyMTJtcVFjdjM4SUxqZ2Q1ZFBPTDB2RHBvc2gwdEQ3K2hDWkljcXJtUXdyVmZYdFcxbmJ0c1FPRjRUcEZmelhDQkRNSEYxS2FCMEQiLCJtYWMiOiI1NWFhMjgxMDkwYjJmMTNmNzcyNmMxYTZhNmIyMjRhMmJjMmJlNDRiNWY1YmM5M2FjNmQyNmM0MzZjZGNmMGU1In0=
eyJpdiI6Imh3NHVIQUx1R1lKNjA0RWZXUlJQbmc9PSIsInZhbHVlIjoiWUNcL2xNMGFTcjZ5T2k3RURBZTV6bzdYUnRBZlpLNlhMcmdxTnJKOW5maytDT2Jpb25YRlJnbE1lUWpQY0h2K3ViZWVFUUF3MWZBWHBGSCtSMENJR3N3YXBpVVV6OEdZeTNIZTBjZVpvZ0JFWmhBcTBGY0Q1byt0NDlZKzJCSjJzME5OZVJwRGRhV0c2TUJHVFwvOGpxY2pMT09LV2hYcXpNOVFtUGtYd0o1S2JpVXhxemd1UEo5eGxuVGsyb0x5cjNvMGV6enRhVlhrdSsrbTBoM253R2J2MkNPdmtTSjQ1aGtKV2NXRlY1R1N0VDhhSEMrV3cyWGRrY0Y0ZXhSM21PRnR1NDdtSVVzWXRoNEdydXdWS3FMdHBSUFkyakhRbFpLR1wvU2dUOUE5VGUzd05lZTdUQTYrWVpOamQrcWJzVlRoWFpBQmJVZGh3KzFwU1pvVmp3Mm55bDdKREZibUo3Znp5dUNyd0pISUFoOFg0c2RqbEpudkFoa0pQSGhiNTZ4OWJlcGl2R1g3TUpCbitLMjJYNmxyM3ptWTB1MjNVKzNheFNXc2pValwvem89IiwibWFjIjoiMTE4OWRhMjc4YWMwZTcyMGRiMGI2MjhkNGQxYjJmZjFlYTZjNTQyNjZjNmRmMWUzMmFiNzYyY2I0NWIyYjU4YiJ9

             Cho ngươi tháo cối giết lừa, qua sông dỡ cầu, hắn lầm bầm.

Ads
';
Advertisement