“Trác quản gia, mời đi bên này!”
Trong khu vực phòng tạp dịch, Khuê Lang đi trước dẫn đường, không còn khí thế của lão đại phòng tạp dịch lúc trước nữa mà trái lại giống như một nô bộc, khúm núm khom lưng cúi đầu.
Đi theo sau là Trác Uyên và đám người Viên lão.
Trông thấy cảnh tượng này, đám người tạp dịch bên trong phòng tạp dịch đều bất giác mở to đôi mắt kỳ quái, quả thực không thể tin được đây là sự thật. Khuê Lang này từ khi nào lại chịu thua như vậy, hơn nữa dáng vẻ của Nguyệt Linh bên cạnh hắn ta cũng vô cùng khiêm nhường.
Chẳng lẽ sau khi bị Nhị thế tổ đi theo bảo vệ Trác Uyên dạy dỗ cho một bài học, hai người này đã thật sự bị khuất phục sao?
Nhất thời mọi người đều chỉ trỏ, thỉnh thoảng lại truyền ra những lời đàm tiếu, nhưng mà dường như Khuê Lang và Nguyệt Linh đều giống như không nghe thấy, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười khiêm tốn.
Dù sao hiện giờ Trác Uyên chính là hy vọng duy nhất của bọn họ, cho nên bọn họ cũng không dám tùy ý đắc tội với vị đại thần này. Còn cái thể diện đồ chơi này, có thể quan trọng hơn tính mạng của muội muội, con trai của họ sao?
Hơn nữa với thực lực của Trác Uyên cũng khiến cho bọn họ hoàn toàn tâm phục khẩu phục, khuất phục dưới tay một cường giả như vậy, bọn họ cũng không cảm thấy mất mặt.
Cuối cùng thì mọi người cũng tới căn phòng nhỏ chăm sóc hai người bị thương kia, nhìn bức tường khổng lồ và cái hố to hơn người, Trác Uyên bất giác nhíu mày, nhìn bọn họ một cách kỳ quái: “Đã nhiều ngày ta không trở lại nơi này, trong phòng này đã bị phá hoại rất nhiều. Quan trọng là, Khuê Lang Nguyệt Linh, các ngươi lại để muội muội và con trai đang bị thương ở chỗ này, còn phòng tốt thì để cho người khác ở, cũng thật là đại nghĩa đấy!”
“Ha ha ha… Trác quản gia chê cười rồi, quả thực tất cả đều do Hồ Mị Nhi tới quấy rối mà ra…”
Khuê Lang bất giác cười khổ lắc lắc đầu, lập tức kể lại chuyện lúc trước. Trác Uyên nghe xong khẽ cau mày, dường như trong lòng khẽ nhíu lại.
Sau đó, mọi người chậm rãi tiến vào căn phòng nhỏ kia. Nhưng vừa bước vào đến phòng, nhiều tiếng quát tháo bỗng vang lên bên tai bọn họ.
Trác Uyên bất đắc dĩ cười, chỉ cần nghe thấy âm thanh này là biết bốn con tiểu quỷ kia đang làm loạn rồi.
“Lão đại, ta cá là một tháng sau hắn ta tỉnh, còn tiểu nữ oa kia nửa tháng!” Sau khi Quỷ Lanh Lợi quan sát kỹ hai người một lúc lâu thì lớn tiếng hét lên.
Quỷ Nhát Gan lại im lặng một lúc, nhưng lại lắc đầu, khinh thường nói: “Không, tiểu tử kia một tháng rưỡi còn nữ oa một tháng. Bọn họ bị thương nặng, không thể tỉnh lại sớm như vậy được!”
“Được rồi, xác định mua thì phải rời tay, một viên đan dược cấp năm, lão tam nói trong vòng một tháng bọn họ sẽ tỉnh, lão tứ nói sau một tháng bọn họ mới tỉnh lại. Lão nhị, ngươi thấy thế nào?” Quỷ Hung Ác vuốt vuốt tay áo, nhìn Quỷ Keo Kiệt, một gương mặt đang làm cái sòng bạc.
Khóe miệng Quỷ Keo Kiệt bất giác quắt lại, có chút oan ức nói: “Ta có thể không đặt cược được không, ta không muốn thua!”
“Không được, nếu ngươi không dám đặt cược thì tất cả đồ vật trên người ngươi đều dồn hết cho lão tử, ta sẽ xơi hết!” Quỷ Hung Ác ồm ồm quát, mặt đầy sát khí.
Sau khi Quỷ Keo Kiệt do dự một lúc lâu, cuối cùng mới tội nghiệp lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đẩy tới: “Đây là đan dược cấp ba ta mới nhận từ phòng luyện đan tháng này, cùng với lão tam là được rồi!”
“Cái gì, đan dược cấp ba, ngươi không biết xấu hổ hay sao mà lấy ra đây? Ít nhất cũng phải là cấp năm, nhanh lấy ra đây, bằng không lão tử sẽ lục soát người ngươi…” Quỷ Hung Ác không khỏi hổn hển, gào thét không ngừng.
Hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh đứng một bên nhìn, nhưng một màu đen tối đều bao trùm mỗi người họ, hai má không khỏi giật mạnh.
Bốn tên khốn kiếp này, người thân nhất của bọn họ bị thương nặng, mạng sống như treo trên sợi tóc mà đám chó đẻ này lại lấy bọn họ ra để đặt cược, có lý nào lại như vậy.
Nếu không phải biết rằng bốn người này không phải là kẻ thù của hai người họ, thì bọn họ đã xông lên cùng liều mạng với bốn tên đó.
Khụ khụ khụ…
Trác Uyên bất giác ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn bốn người cười nói: “Ma Sách Tứ Quỷ, các ngươi làm loạn đã đủ chưa?”
Cơ thể không khỏi lạnh run lên, bốn người cùng nhìn về phía Trác Uyên, vô cùng sợ hãi, vội vàng xếp thành một hàng, khom người ôm quyền với Trác Uyên nói: “Trác quản gia!”
Quả thực trước giờ hắn ta chưa từng có thái độ thành khẩn và khuôn mặt nghiêm túc như vậy.
Không khỏi cảm thấy rùng mình, hai người Khuê Lang liếc nhìn nhau, ngây ngẩn cả người. Thật sự bọn họ khó có thể tin được, bốn tên tiểu quỷ coi trời bằng vung này còn có một mặt kính cẩn nghe lời như vậy.
Lúc này khi nhìn Trác Uyên, trên mặt hai người đều vô cùng kính trọng.
Khó trách Viên lão nói bọn họ không hiểu đạo lý cai quản người dưới, bây giờ xem ra Trác Uyên này thực sự mạnh hơn bọn họ rất nhiều!
“Trác quản gia, ngài tới cứu bọn họ đi!” Quỷ Hung Ác chỉ tay vào hai người ở trên giường không khỏi nhếch miệng cười: “Bọn họ bị thương quá nặng, xem ra ngài phải xuất rất nhiều lực rồi.”
Sắc mặt bất giác đông cứng lại, vẻ mặt hai người Khuê Lang căng thẳng nhìn Trác Uyên.
Khóe miệng Trác Uyên xoẹt qua một nụ cười lạnh nhạt, không tỏ ý kiến: “Tình hình của bọn họ ta đã sớm đoán trước rồi, nhưng nếu ta đã dám đến thì chắc chắn có thể cứu được bọn họ!”
Nói xong, Trác Uyên đi trước đến bên cạnh Nguyệt Nhi, khẽ chạm vào mạch đập của nàng ta, bỗng nhiên một luồng nguyên lực thăm dò, từng chút, không khỏi khẽ cười một tiếng nói: “Đứa nhỏ Nguyệt Nhi này tu luyện Ẩm Ma Đạo Pháp, tập hợp sát khí mạnh mẽ để luyện công, vốn dĩ không đáng ngại. Đáng tiếc hai tháng trước, tay của nàng ta bị ta làm cho trọng thương, nếu như lại nâng cao công lực, nhất định kết quả sẽ là thân thể suy sụp, gân mạch đứt thành từng khúc. Lúc ấy ta phát hiện vết thương ở cánh tay nàng ta hai tháng nay không ổn, mới biết có người đã giở trò quỷ.”
“Hoặc là nàng ta dùng đan dược để gian lận, hoặc là nhiều lần thúc giục nàng ta luyện công trong khi đang bị thương, đến nỗi vết thương trì trệ không tốt lên, đến khi ra ngoài thi đấu, dẫn động các lực dữ dội cùng phát tác ra một lúc. Lúc ấy ta thấy Hồ Mị Nhi kia luôn lợi dụng tình cảm tỷ muội để thúc giục nàng ta luyện công, dùng kế đánh vào tâm lý khiến cho nàng ta áp lực nặng nề, cho nên ta đã đoán ra được một chút, nhắc nhở các ngươi, đáng tiếc các ngươi không ai coi trọng lời ta nói!”
Nói tới đây, Trác Uyên cũng không cần phải nhiều lời nữa, Nguyệt Linh đã xấu hổ cúi đầu xuống.
Hiện giờ nàng ta thật sự hối hận trong lòng, vì sao lúc trước không nghe Trác Uyên khuyên bảo, tuy rằng hắn nói mập mờ, người thường khó có thể hiểu được.
Nhưng mà hiện giờ, người ta tới cứu muội muội, con trai của ngươi, ngươi cũng không thể oán trách lại người ta được!
Sau đó, Trác Uyên đi đến trước giường Khuê Cương, sờ vào mạch của hắn ta, cười nói: “Khuê Cương hắn ta luyện Huyết Sát Quyết, quả thật ta cũng có một công pháp tương tự, tên là Ma Sát Quyết. Công pháp như vậy, trong tên đã mang một chứ sát rồi cho nên chắc chắn là một công pháp rất gian khổ, yêu cầu sức chống đỡ của cơ thể cực kỳ cao. Nói chung, một người mới bắt đầu từ ba đến năm năm mới có chút kết quả, tám đến mười năm mới có thể sử dụng thuần thục.”
“Mà lúc đó khi ta hỏi Khuê Cương hắn ta đã luyện được bao nhiêu năm rồi, hắn ta nới còn chưa đến nửa năm, ta đã biết hôm nay hắn ta sẽ gặp hoạ. Sau đó ta chạm vào một cánh tay của hắn ta, thực tế là để kiểm tra cường độ mạch máu của hắn ta. Quả nhiên, mạch máu của hắn ta bị tổn thương. Trong tình huống này còn đột phá giới hạn của bản thân, dùng sức mạnh của đan dược để kích hoạt tiềm lực toàn thân, quả thực không khác gì tìm đến cái chết. Mặc dù đây xem như là quỷ kế của Hồ Mị Nhi để khiến cho Khuê Cương tự cắt đứt mạch máu, nhưng lúc ấy ta cũng nhắc nhở các ngươi rồi, đáng tiếc, htamlinh247…”
Trác Uyên lắc đầu thở dài, còn Khuê Lang thì đã xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, trong lòng càng hối hận vô cùng. Dù lúc ấy hắn ta nghe một câu khuyên nhủ của Trác Uyên, để con trai của hắn ta được thế nào hay thế đó thì con trai của hắn ta cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay.
Nhưng mà ngay khi Trác Uyên đang giả bộ kiêu căng, vênh váo tự đắc giáo huấn hai mắt chó lúc trước xem thường đại lão, thì bỗng nhiên một âm thanh nhởn nhơ lại truyền đến.
“Ách, Trác quản gia, nếu như ngài đã biết hết, vì sao lúc ấy lại không nói rõ?” Quỷ Nhát Gan vẻ mặt ngây thơ, nhưng lại vô tình vạch trần tính toán trong lòng Trác Uyên.
Nói nhảm, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi có thể giống dệt hoa trên gấm sao. Nếu nói thẳng ra thì làm sao có ơn cứu mạng ngày hôm nay?
Lông mày Trác Uyên hơi run run, lạnh lùng cười, nhìn Quỷ Nhát Gan mắng lớn: “Lão tử đã biết từ lâu nhưng lại không nói ra thì ngươi có thể làm gì được?”
Ách…
Bỗng dưng, mọi người đều im lặng một hồi, một màu đen tối đồng thời phủ xuống, nhìn ánh mắt Trác Uyên, tất cả đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Htamlinh247, vị Trác quản gia này, thật sự… quá tùy hứng!
Quả thật bọn họ đâu thể biết rằng, đối với việc có ra tay cứu hai người này hay không, trong lòng Trác Uyên đã thay đổi rất nhiều lần, do dự rất lâu.
Vốn dĩ, Tà Vô Nguyệt để hắn lập công là muốn hắn thu phục hai người Khuê Lang và Nguyệt Linh, dùng vào việc riêng của mình. Mà dùng sức mạnh để thu phục, không bằng đánh vào tư tưởng.
Cho nên mặc dù hắn đã phát hiện ra một vài vấn đề nhưng vẫn không nói ra, chỉ chờ đến cuối cùng làm vị cứu tinh!
Nhưng mà sau đó, hắn lại cảm thấy phòng tạp dịch rất tốt, còn có tên tiểu lão đầu cùng hắn bàn luận đạo lý, hắn lại chẳng muốn nghĩ tới chuyện lập công nữa. Nhưng mà cũng phải để lại cho mình một đường lui, ngộ nhỡ lại hối hận thì sao?
Người, cũng nên để lại đường đi đấy.
Bởi vậy, lúc ấy hắn mới nói với Khuê Lang và Nguyệt Linh một cách mập mờ, giống như đang nhắc nhở, nhưng quả thật hắn biết rõ hai người này căn bản không thể hiểu được, để về sau ra tay giúp đỡ còn có lời dẫn dắt.
Nói với bọn họ, đã thấy chưa, một đám đồ chơi ngu ngốc các ngươi, chỉ có tập hợp dưới cờ của lão tử mới có thể lên như diều gặp gió. Với trí tuệ của các ngươi, không đủ để lãnh đạo những người khác, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi.
Nhưng mà cuối cùng hắn đi tới một nghĩa trang sau núi, mới phát hiện đây là một nơi đất lành để luyện công cho nên hắn chẳng màng thứ gì, chỉ muốn ở lại nơi đó. Đến nỗi có cứu hai người này hay không, hắn cũng không quan tâm.
Tuy nhiên Viên lão ra mặt, còn lấy lẽ phải để cảm hoá, cuối cùng hắn mới quyết định cứu.
Dù sao, Viên lão cũng là bạn tri kỷ, nhất định phải giữ cho lão ta cái thể diện này. Hơn nữa, theo như ý nghĩa thực sự của Ma đạo mà Viên lão nói, hắn cũng muốn tự mình thực hiện một chút, cảm nhận cái Ma Đạo huỷ diệt rồi tái sinh này.
Kết quả là, hắn đi tới nơi này không chỉ vì hoàn thành một trò chơi nhỏ hắn đã bố trí trước đó mà còn vì để tìm hiểu Ma Đạo từ thực tế.
Sự sống tạo ra từ cái chết, lấy sinh mệnh của lão ma để thai nghén ma mới... Thú vị!
Khóe miệng thoáng cong lên lạnh nhạt, Trác Uyên chậm rãi tới giường hai người họ, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay trắng của bọn họ.
“Trác quản gia, ngài có muốn dùng đan dược gì không?” Quỷ Hung Ác ở một bên, tò mò hỏi, dường như đang chỉ trỏ, trong mắt chợt loé lên tia hy vọng.
Khuê Lang và Nguyệt Linh không rõ nội tình, nhưng mà vẻ mặt đã căng thẳng nhìn về phía hắn ta.
Không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, Trác Uyên không khỏi khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Đánh thức bọn họ trước rồi bàn sau, mấy viên đan dược đó lát nữa các ngươi sẽ thấy!”
Vừa dứt lời, một tiếng rồng gầm nổ vang lên, một con rồng đầu xanh khổng lồ đột nhiên từ trong cơ thể Trác Uyên, bay lên trời và gào thét liên tục.
Hơi thở nồng đậm sinh mệnh khiến cho mỗi người ở đây đều bất giác sinh lực một hồi, toàn thân tràn đầy nguyên lực.
Bản thân Khuê Lang và Nguyệt Linh cũng bị Trác Uyên gây thương tích, lại âm thầm chịu đựng. Nhưng mà thời khắc này, bỗng chốc lại chuyển biến hoàn toàn tốt, điều này khiến cho bọn họ không khỏi chấn động.
“Hồi Thiên Long Ngâm!” Cùng lúc đó, tinh quang trong mắt Trác Uyên chợt lóe lên, cũng rống to lên....
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất