Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Khuê Lang bên cạnh cũng đỏ ngầu mắt, hét to: “Trác Uyên, nếu ngươi có gì khó chịu với chúng ta thì cứ trút giận lên đầu chúng ta này, chúng ta sẽ nghênh tiếp ngươi thật tốt. Tại sao ngươi lại động tay động chân lên người của hai đứa nhỏ, huỷ hoại cả cuộc đời của bọn nó chứ!”  

             Trác Uyên khẽ co rút tròng mắt, hắn thâm trầm một hồi lâu sau, như thể đã biết được hết thảy, hắn hiểu rõ mà gật đầu, sau lại thở dài nói: “Quả nhiên là vậy, thật sự xảy ra chuyện rồi!”  

             “Hừ, Nguyệt Linh ngươi xem, đúng thật là cái gì hắn cũng biết rồi, chắc chắn việc này là do hắn làm!” Khuê Lang thấy dáng vẻ của Trác Uyên như vậy thì càng thêm xác định sự nghi ngờ trong lòng mình, Nguyệt Linh cũng cực kỳ tức giận, hai tay không khỏi siết chặt lại thành nắm đấm.  

             Thấy cảnh tượng này, Trác Uyên dần nghiêm mặt lại, không còn vẻ nói năng tùy tiện trêu chọc như trước nữa, hắn bình đạm nói: “Ta đã sớm khuyên các ngươi rồi, rằng mọi việc chớ nên cưỡng cầu. Nhưng các ngươi không nghe, để giờ này hại hai tiểu bối ra thành như vậy!”  

             “Cái rắm, ngươi hại muội muội ta và nhi tử của Khuê Lang, vậy mà vẫn còn có mặt mũi đứng đây dạy dỗ chúng ta hả, hôm nay lão nương sẽ lấy đầu của ngươi để rửa hận cho muội muội ta!”  

             Nguyệt Linh vô cùng tức giận, nàng ta lấy đà phóng len, đang định xông lên thì lại bị Trác Uyên vội vàng xua tay, ngăn cản.  

             Hắn lạnh lùng nhìn hai người, trong mắt vô cảm, chỉ lạnh lùng nói: “Ta và hai vị không hề có thù hận gì nên ta không muốn tùy tiện ra tay. Tuy nhiên, nếu như các ngươi cứ khăng khăng đổ oan cho ta như vậy, rồi vô ích đánh mất mạng sống của mình, thế thì sẽ rất đáng tiếc đấy.”  

             “Hừ…Cũng lớn giọng đấy, nhưng chẳng qua ngươi chỉ là một tên con ông cháu cha tiến vào tông môn bằng uy của bề trên mà thôi, thực lực chỉ là Thiên Huyền tầng bảy, thế mà cũng dám lên giọng trước mặt hai chúng ta sao? Ngươi có biết, giữa Thần Chiếu cảnh và Thiên Huyền cảnh khác nhau như thế nào không? Chúng ta chỉ cần búng tay một cái thôi, cho dù ngươi có bất tử đi chăng nữa thì cũng chỉ sẽ còn lại đúng nửa cái mạng!” Khuê Lang lạnh lùng cười, hai mắt đỏ ngầu, hắn ta châm chọc nói.  

             Trác Uyên bật cười lắc đầu, hắn lẳng lặng mà trơ mắt đứng nhìn hai người. Trong mắt không có một chút cảm xúc, hắn lạnh nhạt nói: “Thiên Huyền cảnh khác với Thần Chiếu cảnh, điều đó ta hiểu rõ hơn các ngươi rất nhiều. Nhưng mà ta cũng không bình thường đâu, ta khuyên các ngươi đừng nên ra tay thì hơn. Vì các ngươi, không phải đối thủ của ta!”  

             “Kiêu ngạo!” Tròng mắt hai người không khỏi co rụt lại, cả hai đồng loạt lên tiếng.  

             Tiếp theo, Nguyệt Linh quay sang nhìn Khuê Lang nói: “Trên người tiểu tử này có báu vật tà ma bảo hộ nguyên thần, dùng nguyên thần đánh vào sẽ không làm gì được hắn, cho nên hẳn là hắn ỷ vào cái này nên mới nói thế. Hai người chúng ta cùng nhau xông vào, chặt đầu hắn, báo thù cho Nguyệt Nhi và Cương Nhi. Sau này dù người phía sau hắn có trả thù chúng ta thế nào, chúng ta cũng sẽ chấp nhận hết!”  

             “Được, nhưng chúng ta ra tay cùng một lúc như vậy, ta không muốn ngươi lấy mạng của hắn trước ta. Ta muốn tự tay giết hắn, báo thù cho nhi tử của ta!”  

             “Được, ta cũng vậy!” Nguyệt Linh khẽ liếc mắt nhìn Khuê Lang một cái, hiểu rõ mà gật đầu, sau đó nàng ta lấy đà đạp chân, rồi phóng lên.  

             Sâu trong lòng bọn họ, việc Thần Chiếu cảnh muốn giết Thiên Huyền cảnh, không phải chỉ nhanh như chớp thôi sao? Mấu chốt của vấn đề chính là ai trước ai sau kia kìa.  

             Hai người bọn họ đều muốn giết Trác Uyên nên mới nhanh chóng định ra ước hẹn cùng nhau ra tay, sợ rằng chính mình sẽ không đâm được tên tiểu tử này, không báo được thù.  

             Chỉ là bọn họ nào biết rằng, trong lòng tưởng bở rằng Trác Uyên chính là thịt trên thớt, bọn họ tùy tiện xẻo thịt lúc nào cũng được. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác…  

             Rầm!  

             Một làn sóng vô hình đột nhiên lan ra, cả hai đang điên cuồng vọt lên trước bất ngờ khựng lại, trong lòng ngập tràn hoảng hốt.  

             Là nguyên thần của Thần Chiếu Cảnh đang đánh đến!  

             Vì thế, tròng mắt hai người khẽ co rút lại rồi cũng nhanh chóng phóng nguyên thần của mình ra, mạnh mẽ mà xông vào làn sóng nguyên thần kia!  

             Rầm!  

             Không gian bị chấn động lập tức vang lên một tiếng nổ lớn. Cả hai không khỏi run rẩy, liên tục lui về phía sau những năm sáu bước, khó khăn lắm mới có thể giữ được thăng bằng. Nhưng khi bọn họ nhìn về phía trước một lần nữa, mặt mũi ai cũng tràn ngập sợ hãi, khó tin mà nói: “Sao có thể được?”  

             Trác Uyên vẫn cầm cây chổi, lẳng lặng mà đứng yên một chỗ như trước. Khóe môi hắn khẽ xẹt qua một nụ cười chế giễu: “Hiện tại các ngươi đã biết rồi chứ, lúc trước ở Tu La Trường, ta không bị các ngươi đánh ngã, sở dĩ không phải vì ta có bảo vật tà ma gì có thể bảo hộ nguyên thần. Mà là do lực lượng nguyên thần của lão tử, vốn dĩ đã vượt bậc so với các ngươi rồi. Hơn nữa, cho dù hai người các ngươi có hợp nhất nguyên thần đi chăng nữa thì cũng không thắng nổi ta đâu!”  

             Tròng mắt hai người không khỏi co rụt lại, bọn họ quay qua liếc nhìn lẫn nhau, trăm thứ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, ai cũng khó mà tin được sự thật này.  

             Sao có thể được, thực lực nguyên thần của một cao thủ Thiên Huyền còn vượt qua cả hai cao thủ Thần Chiếu hợp lực lại với nhau. Hơn nữa hắn còn có thể phóng được nguyên thần ra ngoài, đây rõ ràng là cao thủ thần thông đã đạt tới Thần Chiếu, nhưng hắn…  

             “Quay về đi, ta nói rồi, các ngươi không phải đối thủ của ta đâu, đừng tiếp tục phí công nữa!” Nhìn khuôn mặt ngập tràn ngạc nhiên của hai người, Trác Uyên bất giác cười khẽ một tiếng, rồi tùy ý xua tay.  

             Vẻ mặt hai người chợt tối sầm lại. Ánh mắt của bọn họ nhìn Trác Uyên không chỉ đơn thuần là báo thù như trước nữa, mà hiện tại còn thêm chút ảo não, nghiêm túc. Vào giờ phút này, bọn họ đã coi Trác Uyên là đối thủ ngang tầm với mình, bọn họ sẽ không tiếp tục thiếu cảnh giác nữa.  

             Tuy là vậy, nhưng cũng chẳng được lợi ích gì cả, bởi vì thực lực chân chính của Trác Uyên, thật sự quá mạnh mẽ…  

             Nguyệt Linh khẽ híp hai mắt lại, nàng ta bất lực thở dài, nhìn về phía Khuê Lang nói: “Lực lượng nguyên thần của tiểu tử này đã đến đỉnh Thần Chiếu rồi, chúng ta không thể coi hắn như là tu giả Thiên Huyền nữa đâu, ta cứ đối đãi với hắn như cao thủ Thần Chiếu, dốc toàn lực  mà đối phó thôi, nhớ là phải giết chỉ trong một chiêu đấy!”  

             “Được!” Khuê Lang cũng hét lớn một tiếng. Trong đôi mắt hắn ta hừng hực ý chí chiến đấu.  

             Vốn dĩ nếu là ngày thường, gặp được người mạnh như vậy, bọn họ sẽ rút lui.  

             Nhưng vào giờ phút này, bọn họ đã vì báo thù mà gạt bỏ hết tất cả. Nếu lỡ có liều mình rồi dẫn đến tan xương nát thịt thì bọn họ cũng muốn lôi Trác Uyên chết chung!  

             Rầm!  

             Lại là tiếng nổ lớn kia, Nguyệt Linh và Khuê Lang lấy đà đạp chân, sau đó vọt thẳng về phía trước, rồi cả hai tách ra để đánh cận chiến với Trác Uyên từ hai bên trái và phải!  

             Trong thoáng chốc, gió âm gào thét, tiếng hạc kêu lúc có lúc không vang lên liên tục, hai bóng dáng ấy đã lướt đến trước mặt Trác Uyên chỉ trong một cái chớp mắt, cả hai cùng nhau đánh ra một chưởng.  

             “Võ kỹ huyền giai, Nguyệt Âm chưởng!”  

             Tách…  

             Không khí bị ngưng tụ phát ra từng tiếng động đau tai, trong tay Nguyệt Linh hiện lên một làn sương màu xanh đen, một nửa cơ thể của Trác Uyên chưa kịp tiếp xúc với nó mà đã bắt đầu đông cứng lại.  

             “Võ kỹ huyền giải, Phong Lang Tê Liệt trảo!”  

             Khuê Lang cũng hét lớn một tiếng, mãnh mẽ mà vung móng vuốt về phía trước. Trong không gian bỗng phát ra tiếng thú gầm, hàng nghìn đợt gió sắc bén như lưỡi dao, đồng loạt chém về phía Trác Uyên. Nếu tất cả đều là móng vuốt thạt, chắc chắc Trác Uyên sẽ ngay lập tức biến thành một mớ thịt vụn!  

             Trong mắt lộ ra sát ý, khóe miệng của hai người Nguyệt Linh và Khuê Lang tàn nhẫn mà nhếch lên.  

             Thấy vậy, nhưng Trác Uyên vẫn khinh thường mà không hề quan tâm như cũ, hắn vẫn cứ lẳng lặng đứng ở đó, đợi cho đến khi hai người đã sắp sửa tiến đến lại gần rồi thì mới cầm cây chổi lên, hai mắt khẽ híp lại, cánh tay phải đột ngột nhấc lên, rồi nhanh chóng vung về phía trước!  

             Bộp!  

             Gió bão thét gào, rồng bay loạn xạ, cơn gió móng vuốt kia của Khuê Lang còn chưa kịp tiếp cận Trác Uyên thì đã bị đánh bay đi hết, tiếp theo, cây chổi nhanh chóng đập vào ngực của Khuê Lang, bộp một tiếng, hắn ta đã bị đánh bay ra ngoài!  

             Lúc cả người đang bay trên không trung, Khuê Lang không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.  

             Ngay sau đó, cây chổi vòng qua Khuê Lang, nó tiếp tục quét về phía Nguyệt Linh. Lớp sương mù màu đen lúc trước nàng ta vừa mới kết ra để đóng băng Trác Uyên giờ lại tan rã chỉ trong chớp mắt. Cũng giống như Khuê Lang, cây chổi nhẹ nhàng đập vào người Nguyệt Linh, lập tức đánh cho nàng ta văng ra xa.  

             Sức lực to lớn đâm thẳng vào trong tim mạch, khiến cho nàng ta không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, cả mặt trắng bệch chỉ trong nháy mắt!  

             Bộp!  

eyJpdiI6ImhSc25Ib2dabUdDYmNLZDl4UzYwZGc9PSIsInZhbHVlIjoiOEZYdUtCNzhvZ2ttMHVvc2xqZlZqam5yb1AzdU9UOHRqT2FwYThNTGNTVUNYYTNmMlcrTFpPcm5tS21RZHkycVBWYTNHVkFXcEpmREVFR2ZicDlwTGtCaUNxekdJS2l1cWRYUm4zSElTZEpwMUt6Y0lWdEVUTG1uM2E3OVdCZVFjZlBvQytIblpsVzFDZExETGNnWUlkVzNTdnhNZHZka29xRHl0ajBxUHRHTndSRmptWGFPYjFRT0cxN0NtNkVjVVdJaGphaTgxQk1NMmhxSVdTZ0hPUk1IM2wyaE1MTnY3N09jbmFQYWljRDNNMjRPQURTcm9mYytKYkxmZHYwUDFcL1hKZk5UZllDZ2xNNEx3cnpxMlwvUjZ1RFEyRHRoRkVRT2tQdzIzRU9tRlZSRWo5ZEF3dXFKRnlcL2xCRUFJdXd1XC9LNDNmK0J6MU02bWpKellQcWVsdGYyOFpEM1F2cXZnZTNBVDRXY1dpeWtReFVkcStzXC91TVp4OGVvRkxsTzRrNzV4MU1zb01wbEc1QVpxXC80RUpONnBXV29EUFVTd004RTdTTGxVN1FFV3I2SHVMMmVqZnc1SVBNUGZ5Q091cDRqc3VXTWpYTkVidnlGOUtqVGgwb1hKc0hPZEYraFNLOUJxV3pOU0FnV2hQUENrMndqUEQ5TkVMYjgyOWNobDU0MjhmV05vZ3JNZUJ6NWRCRjFwOEs2OXFPOGFMSzBZMUErYlN2TTRaTWNIQkpJeUlFRllnVG9tNDg4QUFIeUY4OTdPa1ExeU85TU8yN0tweThyRnZ1MENqNm1BV1ZJbDdyVHR3ZFdRR1dyMnB2TGRYM0EwNUljVWl5QWlQaTFpb3JwZk9IQmdNTFhJT2xQS1NZKzF1aDkxT2RUZ09pem15b2pUbkxlWXhadTRGYllRdVRESVRaYm1NUERiOVwvRmhSaHpwQzdpNm4yUmQyZTRMUVpUNzk0QjhkYnQ4WFpDXC9UVnhYRjlcL2prUituNjZWXC9TR2RGRjQwUkR0K2xvekdsVElKb2JUanV0a01DVUdTQXI1WnhSK2RwY2JUYk84T0RmUGFtWHhqTmpFU3dmb1h3cVZXaDBlK3NWYWs0enRtTjVUTkEwYVpjMmZHQmUrY1wvY1UzT2MxMUZlNUpnZlFIZG9xODdRbjg0cXVyUT0iLCJtYWMiOiIxYzE2NTBlYmY0YTc5OWM2ZmViNDJmNWVhOGNmMzkxMWQwN2QxNTZjNDgwYzRmNjRhNTM2MzVhZWY3ZDA1MGQxIn0=
eyJpdiI6InYzeVZmZnBqa09XUTdDVVdMVkRuK1E9PSIsInZhbHVlIjoieUd4VzAzUDV0KzY2a1JZTVJJenk0N284NlBrbXRrQk9nam1tM2Y5YzhqTkJYOTU0YWppUlpSeTVFb3hxc3NyOTJaRzNIdDNkdjkwcVhHb3ZpWlwvNVJrTEdrN0pDbVN6blB0SVFnOTVmVG9VcEdURThzQmQwVHUreFQ1b3lMYzhLTmplait6XC9DUkR1bzVUcG5KbmxjRUE1VXcybGVXUkExc0RJTUtVXC9lWmlBMFJQam5JV0U1alwvelNUVUFPbWtaamkrK0RqbVRybE5La0FUQW1RK2k1b01VTEdyUlVvTkc1OG5iSzlhbk5vVFVmVVBURDZXdDJFdHZQTVUrcUJ0bndRRkxCa0NcL3RZYWMxZm5WcFpRUlZyMUxVd3I4THRlQ0Q3Uml5cEZBelpHUCtVeDRcLzd5dzVCSjRMNXNEem05XC9ud1lNQlI5TkZWWEJsRjZJYWpIeE9pZ3duWlBoQk1kRmpxWit0RFJwcnNqdkxUcmFLdnRjVm50NlVQOFZ5bXQ3STErUENUblZpZXE3TGlxeDdFWHJ4RzVKZ2NKam1QWVg1TWN6RDBrb25oMG1lQ3RKWHZFbjlVVkFaV3QyWnkzM0ZpenVSTzNZM25EYlZcL015V3ZYSTV1K1RSQXJKT05PTmR5YUgxQUg5bkhWMytjQWxOV295S1JERlVTQ1c3NzJzSGg5UCs0eEtRQXNNRnhcL00wXC9haFwvZGNDS2JCVjBIYXZGK3FPUEI5TkxYZkk9IiwibWFjIjoiNjg0YmM2YjUwM2Y5NjU0MzQyYzBkMDY4NjIwNzBiNmE2MzkyZDg3YmVhODE4MTNjMzU0NzZiNjk4NmY3Njc4MyJ9

             Đây đúng thật là, rồng rơi vào chỗ trũng thì vẫn là rồng, vung cây chổi lên đánh chó sói, nếu hỏi ta từ phương nào đến, ta xưng vương trong phòng tạp dịch…

Ads
';
Advertisement