Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Trác Uyên, Trác Uyên, ngươi không sao chứ? Ối..."  

             Ở phía xa, Viên lão dẫn theo vài tên đệ tử tạp dịch cuống cuồng mà chạy đến, nhưng khi chạy đến gần, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến cho họ phải đứng như trời trồng.  

             Lúc này, Trác Uyên vẫn với bộ y phục giản dị đơn sơ, vác cây chổi trên vai như một tên tạp dịch bình thường mà đi đâu cũng có thể bắt gặp, thế nhưng khí thế ngông cuồng tự tại, nhìn đời bằng nửa con mắt ấy lại khiến hắn giống như một chiến thần bất bại hạ phàm vậy, ai nhìn thấy cũng muốn bỏ trốn.  

             Nguyệt Linh và Khuê Lang ngã nằm la liệt dưới đất, khóe miệng còn rướm máu, liếc mắt nhìn Trác Uyên với sự sợ hãi xen lẫn khó tin.  

             Một chiêu, hắn chỉ cần dùng một chiêu duy nhất đã có thể phá giải thế võ mà hai người họ đã dốc hết toàn lực vào, thậm chí còn đánh cho hai người đến mức trọng thương. Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào thế này?  

             Nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, Viên lão và mấy người mới đến nhất thời không hiểu mọi chuyện thế nào.  

             Ở đây vừa xảy ra chuyện gì vậy? Sao tên đáng chết thì không chết, người không thể ngã thì lại ngã?  

             Trác Uyên liếc nhìn bọn họ, ung dung nói: "Viên lão, mấy người đến đây làm gì vậy?"  

             "Lão phu tính chạy lại khuyên hai người bọn họ một chút, sẵn tiện trì hoãn thời gian để chờ những người khác đưa bốn vị cung phụng đến làm chỗ dựa cho ngươi. Cơ mà bây giờ xem ra cũng không cần thiết lắm!" Lão Viên sờ đầu, ngây ngô nói.  

             Trác Uyên nghe vậy cũng chỉ khẽ cười, gật đầu nói: "Ha ha ha... Phiền viên Lão suy nghĩ cho ta quá, nhưng giờ đúng là không cần thiết thật, cũng bởi bọn họ không có đủ khả năng để đả thương ta đâu. Ngươi cho người đưa hai tên này về đi, ta muốn ở đây thêm một chút, ngươi không cần quan tâm làm gì. Để khi nào rảnh rỗi ta lại về đàm ma luận đạo với người sau!"  

             "À... Ừ..." Viên lão ngơ ngác gật đầu, mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho lắm, nhưng nhìn là biết mạng của Trác Uyên không phải thứ để Khuê Lang và Nguyệt Linh thích lấy là lấy được, nghĩ vậy lão ta cũng yên tâm hơn phần nào.  

             Thế là, lão ta vội gọi mấy đệ tử đưa Khuê Lang và Nguyệt Linh đi.  

             Thấy hai người đứng đầu phòng tạp dịch thương nặng như vậy, đến cử động cũng vô cùng khó nhọc. Các đệ tử chỉ âm thầm tặc lưỡi.  

             Bảo sao bình thường Viên lão hay nói Trác Uyên này không phải người bình thường, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả thật không hề sai chút nào. Không ngờ hộ vệ mà hắn đang giấu lại lợi hại như thế. Chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể đánh cho hai vị cao thủ ra thành như vậy, ra tay cũng tàn nhẫn thật sự.  

             Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, thân là con ông cháu cha, lai lịch thâm sâu đến mức ngay cả tông chủ cũng không dám tùy tiện giáng tội, bên cạnh lúc nào cũng có vài cao thủ âm thầm bảo vệ chẳng phải là việc hết sức bình thường sao?  

             Trong mắt của mấy đệ tử tạp dịch này, người có thể đả thương Nguyệt Linh và Khuê Lang căn bản không thể nào là một tu giả Thiên Huyền cảnh như Trác Uyên được, chắc chắn là do hộ vệ mà cha hắn đã phái đến để bảo vệ hắn âm thầm ra tay.  

             Nhưng chỉ có người trong cuộc như Nguyệt Linh và Khuê Lang mới biết tên này làm gì lấy đâu ra hộ vệ nào, một mình hắn thôi cũng đủ nghiền nát toàn bộ đệ tử thiên tài trông tông môn rồi.  

             Họ chưa từng chạm trán với một cao thủ mạnh hệt một quái vật như vậy bao giờ!  

             Lần này vừa chạm trán đã trở thành kẻ địch, đen đến thế là cùng...  

             Khóe miệng không khỏi co giật, Nguyệt Linh và Khuê Lang khẽ liếc nhìn nhau, trong lòng vô cùng khó chịu. Vốn dĩ hai người đã định lấy mạng đổi mạng để báo thù cho hài tử và muội muội, nhưng không ngờ kẻ địch lại mạnh như vậy, cả tư cách lấy mạng đổi mạng cũng không có.  

             Nghĩ đến đây, hai người lại không khỏi thấy buồn trong lòng, muốn đấm ngực dậm chân cho vơi cơn tức nhưng đến sức nhấc cánh tay lên còn chẳng có.  

             Chứng kiến sức mạnh to lớn của Trác Uyên, lúc này hai người mới nhận ra rằng mình vô lực cỡ nào...  

             "Trác Uyên, dù bọn ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng lão nương sẽ ghim mối thù này trong lòng. Một ngày nào đó lão nương sẽ tìm ngươi để kết thúc chuyện này, hòng đòi lại công bằng cho Nguyệt Nhi!" Bị hai tên đệ tử tạp dịch đưa đi, nhưng Nguyệt Linh vẫn gân cổ gào lên, âm thanh vang vọng đến tận trời xanh.  

             Tiếng thét thâm độc kia khiến cho hai đệ tử đang đỡ nàng ta bất giác run lên, bị dọa đến run lẩy bẩy, thiếu chút đã ném nàng ta xuống để bỏ chạy thoát thân!  

             Khuê Lang cũng nghiến răng nghiến lợi mà lườm nguýt Trác Uyên, không hề có chút khuất phục nào.  

             Đương nhiên là hai người biết rõ mình không đủ khả năng, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ quên đi mối thù này.  

             Trác Uyên bất lực thở dài, khinh thường mà nói: "Hai người nghe kỹ cho ta, tuy rằng Trác Uyên ta không làm việc gì tốt, nhưng bao giờ cũng hành sự quang minh lỗi lạc. Vốn dĩ, ta với hai vãn bối kia không thù cũng chẳng oán, nên ta sẽ không ra tay làm chuyện gì mờ ám cả. Hơn nữa nếu muốn giết chết các ngươi, ta đã ra tay giết chúng như bóp chết một con kiến rồi, chẳng vòng vo lằng nhằng như vậy làm gì."  

             "Hừ, không phải ngươi thì còn có thể là ai? Chẳng phải trước khi bọn nó xảy ra chuyện thì ngươi đã biết trước kết quả rồi sao?" Nếu không phải nhà ngươi ra tay, tại sao ba ngày trước ngươi đã có thể đoán ra được tình hình thi đấu của ngày hôm nay?  

             Trong lòng Khuê Lang bỗng chốc khựng lại, hắn ta bắt đầu tin lời giải thích kia của Trác Uyên. Dù sao lời mà Trác Uyên nói cũng có lý, dựa vào thực lực của Trác Uyên, muốn tìm hai người gây sự cũng không cần phải rườm rà như vậy.  

             Chẳng cần phải đánh lén, có đối kháng thì hai người cũng chẳng phải đối thủ của Trác Uyên. Bởi thực lực của hắn đã đủ chứng minh rằng hắn trong sạch rồi.  

             Chỉ là Khuê Lang biết chắc chắn rằng Trác Uyên biết rõ ẩn tình bên trong nên muốn nhân cơ hội lần ra manh mối mà thôi. Dù sao đi nữa, hắn ta cũng không thể để bản thân bị đánh một trận mà kẻ hại con mình cũng không biết là ai được!  

             Dường như biết được suy nghĩ trong lòng hắn ta, Trác Uyên khẽ cười một tiếng, nói: "Chuyện này... Ngươi đi hỏi Hồ Mị Nhi xem, chuyện của hai tiểu quỷ đấy, chẳng phải cũng do một tay nàng ta giúp đỡ sao?"  

             "Cái gì?"  

             Tròng mắt không khỏi co rụt lại, hai người quay qua nhìn nhau, ai cũng tỏ vẻ khó tin. Lúc nào hai người cũng có thừa lòng tin tưởng dành cho Hồ Mị Nhi, dù thế nào đi chăng nữa thì hai người cũng không thể tin rằng tất cả chuyện này đều là do nàng ta giở trờ được!  

             "Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Sao Mị Nhi có thể làm ra những chuyện này được? Ngươi có chứng cứ không mà nói thế?" Khuê Lang không thể nào tin được chuyện này, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Trác Uyên chứng thực.  

             Nhưng Trác Uyên lại không nói tiếp, chỉ nhẹ xoay người rời đi, trước khi đi, hắn cười nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta cả, muốn làm rõ thì tự mà điều tra đi. Nhưng nếu lần sau còn đến tìm ta gây phiền phức nữa, vậy thì đừng trách lão tử đây ra tay tàn nhẫn!'  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên dậm chân phi thân đến nơi sâu hơn trong lăng mộ, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu, chỉ để lại hai người vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn theo hướng hắn vừa đi, vẻ mặt phức tạp vô cùng!  

             "Khuê Lang, ngươi thấy lời hắn nói có đáng tin không?" Im lặng một lúc lâu, Nguyệt Linh bỗng nói với Khuê Lang, ánh mắt tràn ngập lưỡng lự khó xử. Nếu lời Trác Uyên nói là thật, như vậy chứng minh rằng người luôn tương thân tương ái với họ mới là kẻ ra tay hãm hại họ.  

             Ai cũng không muốn chấp nhận sự thật này!  

             Tìm được một tri kỷ trong ma môn phải khó khăn biết bao. Nếu tri kỷ mà biến thành thù địch, thế thì mất mát trong lòng sẽ lớn lao thế nào đây!  

eyJpdiI6Ind1Nk5qakJQRE84TUlacVhGYWJYVnc9PSIsInZhbHVlIjoiVlJlRUhQampkUjhlTHI0SzF3T09hR01UYVpEbmZrVGR0UUJNK1lmRXRKenZaU25MNmVwZkRoUW92RWZ5XC9JZFwvNEFCZ2dwSmhMdTdjK0E2bEdzckRodW5wSVp2VWdvbEg0Q3RtRjVuTGl1eUd6TkhDRnVtYmJBYjZcL3NnVTdlQVNZNXNaM3I0eFRSa1htVzVxYVRHdnZmTWpJMzlGejNaaERkN2cySnk1Z0VyS2JzTlc3UTl2U1hLOFwvWnVwK2dMSlQxa0RxbmllZkdoWDZIUjZ6OWhFakVBVUZ5Mk5qMVJ0czlmTmFrbVpIWjVBTnNVOURYWjQwaFJqbXZcL3I0N1VNRndYWnJrdVY4bEN2bHMwMFdcL3lDaFlIcTR0SlowY21ScWFQS0MzcHVkRU5pOU85UXdkUHdEWXRMU0M3UmJTWVwvVW9Jb2xaamdISHJ1U1RHTVBxdDJTXC9lcFNENTBKdkZPMXBma2ZaeU14TzZqMFlxWkd5SDhvaUtUR0pHNTM0Mm4rTFFkMmVqa1UyWWVZRFl1UDNITVhyYVwvNDlVRXVTc1V0amZXNmJCc2dYTnlzT2FtR0NVR0dqMXlZU3JDbTRFNDU0ZDZWVDVkaHR5RDh6dGNDVStraFloVXZ4TnYzYStpcm5ZNW4rM0xKalA4WlFhZlhiZU91XC9aTXp4Y2w4OW9zNXljOENTcEcrdHZGeG00SHBEcTN4a09tZWFqZHNcLzc4bjRSN25MSFZOYjh0YjJWejlzdGhtaWFYOGRBRk4zT0NlOXdSNmZIWXk2eGp6YVo2bGszKzg2V0d5MFwvNlRJRTZ0cW9cL2dKWWdRWVRyWk5HdVQ5R0w1TjY1dDZBeklNQUdYMTJ5UzRueDl1b3hwdzFnc1E4Z0VEVVF3TkFxVGNjXC9TSUZnQnFpZmxxMmlYNzBHZmJOQWRHMGg3SE1YVko5K1oyUW0wVjBmUUdJaDBoTk9UM1g5QndkckM0ZHU1dXZ1VlJhSnUzckNneDY1THZ2NTV6UHNWdkhnQ21VNmdMVG1JQUxVRW9TYkNiWDJzNGlzaUhXRVZ0bTdsdkNaa01EYm9xUUhqQzhYQzdVPSIsIm1hYyI6IjVkNzg1MTBhODJmY2NjMzNjNTRiZmJlMTAxMTQ1NmMwODE0NGY0MDZhNTY1YmU5ZjRlN2QyZTQ5NWY4YjVhZTQifQ==
eyJpdiI6Inl5cjhLRVBHMSttdDZCXC9UTjR3ZTlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik4xaktSekMzUE9Qcjcyd1U1VWlZXC83TTl5dDlNZlJJdGNET2N1T3EzV2U1NlNDOFdxcTRkUU1hNXRITlJoRVcwaVRPXC9OVU91QVVZbnBGaStpeG00ak9JQkpndWdJZ21pdDN0TG9qb1dCSXhDcHBRdnQxUHpaQjMyWlJxdkxQNmMzbktjbWtMb2RHc0JSR1wvaXhrK0dHOWpuMHpHcysxajR0eXhCRGg3Y0Q1cE1OQnVrTmhwVm1OVTJ4QmNvQTlTVUt5Q3VZQ1U5dm1qNzJqdXhkekl1NEdzaHNpOFhKbFFtZnZUTFpVTmZnWm9cLytWQjlCWHhsXC9mSkt0S1ljaWMzVmRzYzEwbXh0NHpSd0ErM3dnMjlnVEFWZk94RTVQOUpJaGxVblZVZkJ1ZElqUDVTSWVQbVdiSThNR1BDblhiZE1xTTlMMDFCV1wvYjFheFNrZnJXM0dsdUZqdnpNd2E3UmZBdkFEXC9XdHlPM2JId05ZWWRLYnhLdlQwRFcxcEVOMkw1cndSckR3SzhXSkFzMFRLeW9CTUQ5OGVNOTYyUVZ2aGc2U1Y1M0VJd3JWaDN3U3BJeHJHZUNreWw0QWlCWHUxZE54Qk1lYkZGRVwvazlzaTI2dzgyU3hQUVBmTHVcLzFWUnBiRFp1VzNuamhYdnN3MDJ3WWV6WTZkM0g3dStHcmxodlwvODM5ckwrT1BHRkVLV0J4OWhLXC9pUVY4RTFWNE5pYkczN29iNGtqT2xwZjhzUHZNem9BVkNKdndOMU1vQXpiMkZYekhRQkxuQ1wvdFRSTWYxaW9NSWhWU0h0dEdrSjNqazBDbDdmdXE3U21lb1N0YUVHUUh3VlFOcGd5RmV0UlwvdmF3T2RvR2FONnJEVzVRZzdTQzcyZDdyUVUrTk1VTVlocmhBRnFBQklhMGdDKzhHazMzN3JRTHJ3bXV4cEpJbXpadDZQemtKdVJnMkFDZEdlWEp2XC9wdE93enpMd3k0QzhaVklqSGlTZTJ4S1pWMTZjZkpkM1hDY0YxSmt1cHJJTXpiMVVFczJPVHhCQjh2ZWYxUDdKMWVKQW5SblNhckpHaW9YOGRMOEdETFB3elwvQm9HRXlvc0RWXC9FdUgwZnB0WEFoRHlBb1ZNV2J5V204Mm1BXC9CT2RLYVFRMnZ4WU1HNXRLbVA1NUV1djdQeDNcL0wxTDRjNzlyejd3MUxCamFmdU5PcEVSMFRmUktLXC9HenVxeVhkbHc9PSIsIm1hYyI6IjhkN2JkNzg5YTNjNWM4MzE0NWU4MzYzMDY0YTY5N2Y1OWJhNWViYzRjMTZiYzkxOWQ3YjJkYjQ5MGExYTU2NmEifQ==

             Khuê Lang không lên tiếng, coi như đã ngầm đồng ý.

Ads
';
Advertisement