Lăng viên sau núi của Ma Sách Tông là nơi chôn cất các trưởng lão giúp đỡ tông chủ qua các đời khác nhau. Bởi vì lúc còn sống có thực lực mạnh mẽ nên cho dù sau khi chết có phải chôn thân xác tại đây, nhưng sức mạnh vẫn khó có thể tiêu tán hết. Kết quả là nó đã tích tụ nên ngọn núi này, gió âm thổi từng đợt kèm theo tiếng hạc kêu lúc có lúc không.
Những người thực lực không đủ nếu bất thình lình mà xông tới đây, chắc chắn sẽ bị âm khí xâm nhập vào cơ thể, bị ăn mòn gân mạch. Về sau sẽ bị tổn hại đến chân nguyên, dương khí dần dà suy tàn, rồi rơi vào tình trạng thực lực không thể ngóc đầu dậy nổi.
Cho nên, mặc dù là đệ tử từ phòng tạp dịch tới quét dọn nơi này, cũng đều sẽ lựa chọn khoảng thời gian sau giờ ngọ lúc giữa ban ngày khi mặt trời lên cao để quét, bởi vì khi ấy dương khí nhiều nhất, nên mới có thể tiến vào bên trong chỗ đầy âm khí như này.
Còn qua đêm ở đây thì lại không ai dám làm. Bởi vì nơi này một khi đến giờ Tý, âm hàn sẽ trở nên cực kỳ hưng thịnh, nó mà xâm nhập vào xương ba phần thôi, đuổi cũng không đi. Nguyên lực trong cơ thể không đủ mạnh thì sẽ khó có thể ngăn cản nổi.
Mà dù có đủ thực lực thì chỗ này vẫn rất có hại, không nên ở lại.
Kể cả như vậy, ở trong bóng đêm, dưới trăng trên cao, vẫn có một bóng dáng màu đen lẳng lặng ngồi ở giữa lăng viên, mặc cho gió lạnh liên tục quét qua thân, hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Quanh thân của bóng người ấy được bao bọc bởi một lớp hắc khí, chúng không ngừng lượn lờ xung quanh. Những gió âm kia vừa mới tiếp xúc với làn khí đó, chúng lập tức bị hút vào, sau lại biến mất hút không thấy đâu nữa.
Mà trên trán của người đó, một ngọn lửa màu xanh lá đang cháy hừng hực.
Hắn chính là Trác Uyên đang ngồi tĩnh tọa tu luyện, luyện thần luyện thể!
Vốn dĩ Nguyệt Linh và Khuê Lang phạt Trác Uyên đến quét dọn nơi này, mục đích chỉ là muốn dạy dỗ hắn một chút, chứ tuyệt đối không có ý định sẽ dồn hắn vào chỗ chết. Suy cho cùng, bọn họ còn chưa biết rõ thế lực ở sau lưng Trác Uyên là gì, nên cũng không dám làm liều.
Tuy nhiên, với một thân Thiên Huyền tầng bảy như hắn mà vào đây thì sẽ chẳng vấn đề gì cả, nhưng nếu liên tục ở trong một tháng như vậy thì ít nhiều gì cũng phải kiệt sức, chật vật không chịu nổi, đạt đến kết quả mà bọn họ mong muốn nhất.
Chỉ là không ai ngờ rằng khi đến đây, Trác Uyên lại như hổ vào núi, rồng vào biển rộng, trông vui sướng tự do vô cùng!
Những cơn gió âm lạnh lẽo kia đối với người khác mà nói có lẽ là thứ cực kỳ tổn hại cho thân thể, nhưng trong suy nghĩ của hắn, lại là vật đại bổ vô cùng tuyệt vời.
Dẫu sao thì Thiên Ma Đại Hóa Quyết này chính là do vạn vật trong thiên hạ hóa thành. Hiện giờ sức mạnh gió âm của cường giả qua từng thế hệ trong Ma Sách Tông đang tự động dâng đến tay hắn, tội gì mà hắn không tiếp thu vào cơ thể chứ?
Kết quả là, hắn vừa vận chuyển công pháp tu luyện thân thể, vừa đốt Thanh Viêm lên để luyện hóa nguyên thần, hai bên bù trừ lẫn nhau nhưng không chậm trễ, lại càng tăng thêm sức mạnh. Khoảng chừng ba ngày sau, tu vi của Trác Uyên liên tục tiến bộ vượt bộ, cuối cùng còn có cảm giác như sắp đột phá vậy.
Điều này khiến cho hắn mừng rỡ như điên. Hàn khí ở lăng viên này có lẽ là mảnh đất chết đối với người khác, nhưng trong mắt hắn lại chính là đất lành!
Có lẽ sau một tháng, lúc Khuê Lang và Nguyệt Linh cho hắn quay về, hắn cũng chưa chắc sẽ chịu đi đâu.
Vút!
Đột nhiên, hai tiếng xé gió vang lên, ầm ĩ bên tai hắn.
Trác Uyên khẽ cau mày, Thanh Viêm trên trán lập tức tắt nghỉm, khí màu đen quanh thân cũng nhanh chóng chui vào bên trong cơ thể, hắn mở hai mắt ra, thở dài một hơi, có chút u ám nói: “Ài, hai tên hỗn trướng này, không muốn nhìn ta dần tốt đẹp hơn đúng không? Đã phạt lão tử vào lăng viên này quét rác rồi, chẳng hiểu sao còn tới trông coi làm gì chứ? Hừ, tập trung tu luyện một chút mà cũng chẳng được bình yên chút nào, ồn quá!”
Trác Uyên hùng hổ đứng dậy, thuận tay cầm lấy cây chổi bên cạnh, rồi tùy tiện quét lá trên mặt đất, làm bộ làm tịch.
Hắn không muốn để hai tên gia hỏa này tiếp tục nắm bắt được một cái cớ gì mà trách móc hắn nữa.
Nếu các ngươi muốn ta tới quét dọn, vậy lão tử sẽ biểu hiện một chút cho các ngươi xem vậy…
Xào xạc…
Trác Uyên quét qua quét lại, giống như một người cần mẫn trung hậu, chỉ biết làm việc, không bao giờ lười biếng vậy.
“Trác Uyên, chuyện đã đến nước này rồi mà ngươi còn mặt mũi để hỏi à. Chính mình làm ra chuyện thiếu đạo đức mà còn giả bộ không biết sao?” Nguyệt Linh khẽ cắn môi, tức giận quát lớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất