“Nguyệt Nhi, nếu muội không khống chế được Hung Sát để nâng cao uy lực của Ma Đao thì sao không nói sớm chứ? Tỷ tỷ sẽ không thu thập cho muội nhiều tài liệu để luyện công là được rồi mà.”
Nguyệt Linh ngồi bên cạnh Nguyệt Nhi người dính đầy máu, nước mắt nàng ta rơi lã chã, tiếng khóc nấc vang lên liên tục.
Những người khác cũng chỉ biết gật nhẹ đầu, tán thành.
Đúng vậy, ngươi mà nói thực lực của ngươi không đủ từ sớm thì hai vị đại lão cũng không mở riêng ra một Tu La Trường, sẽ không có nhiều người chết như vậy rồi.
Thế nhưng nhiều người chết như thế chỉ để cho ngươi luyện công, vậy mà ngược lại, ngươi lại tự hủy như vậy.
Ôi, nha đầu nông nổi này, không biết chừng mực gì cả, trình độ của bản thân mình thế nào mà còn không biết sao hả? Lãng phí biết bao nhiêu tài liệu luyện công, đáng tiếc thật sự…
Nguyệt Nhi nắm lấy ngón tay của Nguyệt Linh, hơi thở của nàng ta rất yếu ớt, nước mắt cứ ứa trào ra liên tục, giọng nói nghẹn ngào: “Tỷ tỷ, xin lỗi, lãng phí bao nhiêu là tâm huyết của tỷ.”
“Bây giờ nói thế thì có ích gì nữa, nhưng mà, sao muội lại…” Nguyệt Linh cắn răng, nàng ta cảm thấy đau lòng vô cùng, nhìn muội muội đáng thương của mình, nàng ta đánh cũng chẳng được, mắng cũng chẳng nỡ, chỉ biết khóc thôi.
Nguyệt Nhi cũng thấy ấm ức, nàng ta nói: “Tỷ tỷ, muội vốn có thể khống chế được Ẩm Ma Đao Pháp, thế nhưng cánh tay của muội bị thương.”
“Bị thương?”
Nguyệt Linh khẽ cau mày lại, kinh ngạc nói: “Bị thương sao? Sao muội lại bị thương được? Là ai đã làm muội bị thương?”
Nguyệt Nhi có chút trầm ngâm, nàng ta nói nhỏ: “Hai tháng trước, Trác Uyên vừa đến tông môn. Muội tưởng hắn là người khả nghi nên mới đánh lén. Kết quả là muội làm hắn bị thương, hắn cũng làm muội bị thương, thế nhưng không hiểu sao vết thương của muội mãi mà không khỏi.”
“Trác Uyên!”
Như tìm được chỗ để trút giận, Nguyệt Linh nghiến răng, hét lên đầy giận dữ: “Thì ra là do ngươi, ngươi đợi đấy cho ta. Ngươi hủy hoại muội muội của ta, cho dù ngươi có như thế nào thì ta cũng sẽ đánh cho ngươi tan xác để giải quyết mối hận này.”
Khuê Lang nghe xong thì có hơi trầm ngâm. Sau đó, mắt hắn ta bỗng chốc sáng lên, lập tức ngộ ra: “Đúng rồi, lúc trước Trác Uyên không phải đã đến cảnh cáo chúng ta một lần sao? Hắn bảo chúng ta cứ sống an phận, đừng tranh giành gì cả. Chắc chắn là do hắn biết được gì đó. Hoặc có lẽ mọi chuyện này đều là do hắn làm, hắn đang trả thù chúng ta.”
Nghe xong, hai mắt Nguyệt Linh lập tức đỏ ngầu, sát ý trong ánh mắt hiện ra, dường như điều này khiến cho nàng ta tin chắc rằng việc Nguyệt Nhi trọng thương là có liên quan đến Trác Uyên.
“Hỏng rồi.” Đột nhiên, Khuê Lang đập vào đầu mình một cái, nói với vẻ bất ngờ: “Tên Trác Uyên này đã ra tay với Nguyệt Nhi thì có khi cũng làm thế với Cương Nhi… toi rồi.”
Nghĩ đến đây, mặt Khuê Lang cũng biến sắc. Hắn ta đang định đứng dậy đi về phía Diễn Võ Đài thì thấy một tia sáng đột ngột bay về phía hắn ta.
Chíu.
Tiếng động xé vang cả bầu không gian, một bóng người màu xám bỗng chốc xuất hiện trước mặt hắn ta, vứt người trên tay xuống đất, hắn ta hét lớn: “Ai là quản sự của phòng tạp dịch, có mấy người mới đến này!”
“Cương Nhi!”
Khuê Lang nhìn người đó. Chẳng phải ai khác, đó chính là con trai hắn ta, Khuê Cương. Hơn nữa cũng giống Nguyệt Nhi. Lúc này, cả người Khuê Cương chỉ tràn ngập trong máu tươi, hơi thở vô cùng yếu ớt.
“Ấy! Chuyện này là chuyện gì đây?” Tên chấp sự ban nãy nhìn Khuê Cương nằm trong vũng máu, thắc mắc lên tiếng.
Người mặc áo bào xám kia xua tay với vẻ bất lực, thở dài nói: “Không biết hôm nay bị làm sao nữa, nữ tử lên đấu đầu tiên kia là một, đây là người thứ hai. Họ đều bị phản phệ khi đang chuẩn bị thực hiện một chiêu lớn. Tên tiểu tử này còn ăn một viên Đan Dược giúp tăng lực chiến đấu cơ, nhưng lại bị phản phệ nặng thế, chắc là mạch máu cũng nổ luôn rồi ấy chứ. Hắn ta bị phế rồi nên mới phải đưa đến phòng tạp dịch để xử lý.”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Tên chấp sự hiểu ra, khẽ gật đầu, nhìn nam nhân, nữ nhân nằm la liệt dưới đất đều cùng một hoàn cảnh, hắn ta nhẹ lắc đầu, thở dài.
“Ôi trời, không làm trò thì có phải chết đâu. Chỉ là một trận tỉ thí ngoại môn thôi mà. Qua năm nay thì còn năm sau nữa. Sao phải thế chứ? Vào nội môn rồi thì không cần mạng luôn hả? Sao mấy ngươi không nhìn ta đây này, xếp hạng cuối chín năm liền trong cuộc tỉ thí ngoại môn nhưng cuối cùng vẫn thành chấp sự đấy thôi.”
Nói vớ vẩn, đó là vì phụ thân ngươi quyền cao chức trọng, liên quan quái gì đến ngươi?
Mọi người đều thấy cạn lời, không hẹn mà cùng nhau trợn ngược mắt lên.
“Trác Uyên!”
Khuê Lang cắn chặt răng, hét lên như một con dã thú: “Ngươi dám hủy hoại con trai ta, lão phu thề sẽ không đội trời chung với ngươi.”
“Sao, Cương Nhi cũng là do tên đó...” Nguyệt Linh khẽ nhíu mày, nhìn Khuê Lang.
Khuê Lang gật đầu mạnh, cắn răng nói: “Nguyệt Linh, không phải ngươi đã quên rồi đấy chứ? Ba ngày trước tên tiểu tử kia có bóp mạnh vào tay con ta. Tuy lúc đó ta không phát hiện ra có gì không ổn nhưng chắc chắn là do hắn làm cả, không sai được đâu.”
“Đúng vậy, tên tiểu tử này là kẻ thù của cả hai chúng ta.” Nguyệt Linh gật mạnh đầu, sát ý còn nặng hơn lúc trước. Nàng ta hét lên: “Khuê Lang, đi thôi, đi lấy đầu tên tiểu tử đó thôi. Cho dù có phải thịt nát xương tan thì cũng không sao cả.”
“Được!”
Khuê Lang hét lên rồi đứng lên, cùng với Nguyệt Linh đi về phía Lăng Viên ở sau núi.
Viên Lão thấy vậy vội vàng ngăn cản họ lại, lão ta nói: “Đợi đã, hai vị đại nhân, trước khi mọi chuyện còn chưa được làm rõ thì không được hành động lỗ mãng, tránh cho người tốt bị oan.”
“Cút, tông môn này lấy đâu ra người tốt, chỉ có kẻ thù và ân nhân thôi.” Đầy Viên Lão ra xong, hai người họ lại tiếp tục đi về phía Lăng Viên.
Viên Lão rất kinh ngạc, nhìn về phía hai vị chấp sự, nói: “Hai vị chấp sự đại nhân, mau ngăn họ lại đi nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi đâu. Trác Uyên kia không phải người thường đâu, không thể để xảy ra chuyện gì được.”
“Ừm…”
Tên chấp sự kia và người đấy có hơi đơ ra, cả hai quay sang nhìn nhau, sau lại lắc đầu cười khổ nói: “Không phải bọn ta không quan tâm đến chuyện này, nhưng thật sự là Hắc Diện Diêm La Khuê Lang và Quỷ Diện La Sát Nguyệt Linh danh ác truyền xa, năm đó họ đánh từ ngoại môn vào nội môn, bọn ta không phải đối thủ của bọn họ. Bình thường nhờ quy tắc tông môn, bọn ta mới có thể chèn ép bọn họ một chút. Thế nhưng bây giờ hai người họ đang giận dữ, họ đã bất chấp tất cả rồi. Bọn ta mà động vào bọn họ thì khác gì tự tìm đường chết chứ?”
“Tóm lại đây là địa bàn của phòng tạp dịch các ngươi, bọn ta cũng đưa người đến rồi. Nói cũng nói rồi, nên chỉ đành cáo từ thôi, không cần tiễn đâu.”
Viên Lão khẽ chớp mắt, hình như lão ta lại nhớ ra chuyện gì bi thương rồi, ánh mắt đầy vẻ buồn rầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất