Những lời nói lạnh lùng của nam nhân ấy cứ như một lưỡi dao sắc nhọn vậy, từng lời một đều đâm thẳng vào sâu trong trái tim của Nguyệt Linh, khiến cho nàng ta không ngừng run rẩy.
Thế nhưng nam nhân kia không mấy quan tâm đến nàng ta, thậm chí còn chẳng thèm nhìn nàng ta một cái đã quay người đi mất rồi.
Viên Lão thấy vậy, vội vàng lên tiếng, khổ sở nói: “Chấp sự đại nhân xin dừng bước, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy? Nguyệt Nhi đã thua trong cuộc tỉ thí ngoại môn sao? Thế thì cũng đâu đến mức loại để trừ ra chứ, sao lại đưa đến chỗ của bọn ta?”
Tên chấp sự đó liếc lão ta một cái, rồi hừ nhẹ nói: “Hứ, thua trong cuộc tỉ thí ngoại môn đúng là không đến mức bị đào thải khỏi môn phái. Thế nhưng kinh mạch toàn thân của nha đầu này đã đứt hết, đã thành phế nhân rồi, ở lại ngoại môn cũng không có ích gì cả, không ném đến nơi chứa rác rưởi là chỗ các ngươi thì còn ném đi đâu được nữa đây? Hơn nữa, không phải các ngươi có cuộc tỉ thí ở Tu La Trường sao? Đến khi đó mang nàng ta ra để luyện công là vừa rồi còn gì?”
“Ngươi nói gì cơ?”
Tên chấp sự kia vừa nói xong thì Nguyệt Linh đã hét lên đầy phẫn nộ, khí thế trên người nàng ta lập tức tỏa ra, nàng ta định xông lên. Đôi mắt đỏ lừ chứa đầy sát ý. Dường như nàng ta đã mất đi lý trí.
Khuê Lang thấy vậy vội vàng đi đến, giữ nàng ta lại, sau đó giận dữ mà quát lớn: “Nguyệt Linh, người bình tĩnh lại đi. lẽ nào ngươi muốn chịu cực hình Tông Môn Thần Hồn Cự Diệt sao?”
Nguyệt Linh khẽ run lên, dường như bây giờ nàng ta mới tỉnh táo trở lại, tâm trạng kích động ban nãy cũng dần bình ổn hơn.
Tên chấp sự kia nhìn rồi cười lạnh lùng, nói với giọng khinh bỉ: “Các ngươi đều là những người có tội, cho dù thực lực có mạnh hơn ta thì cũng phải ngoan ngoãn ở yên đấy. Nếu dám phạm thượng, quy tắc của tông môn không phải là vật để trang trí thôi đâu.”
Cái tên con ông cháu cha này.
Khuê Lang khẽ híp mắt lại, rất muốn nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không thể hiện sự giận dữ ra ngoài, chỉ có thể cúi người, nghe lệnh.
Thật ra vị chấp sự này, bọn họ đã quen quá rồi. Hắn ta từng là đệ tử cùng với bọn họ, bởi vì có phụ thân là trưởng lão nên hắn ta cứ huênh hoang. Hắn ta còn chẳng vào nổi nội môn nhưng cuối cùng vẫn được chức chấp sự, tu vi lên được Thần Chiếu cấp hai nhờ vào tài nguyên tu luyện của tông môn, thế nhưng đó cũng là giới hạn cuối cùng của hắn ta rồi.
Vậy nên Khuê Lang, Nguyệt Linh và những người khác đều rất coi thường tên con ông cháu cha này, nhưng bọn họ cũng rất sợ hắn ta, không dám đắc tội.
“Xin lỗi, chấp sự đại nhân, ban nãy Nguyệt Linh kích động quá, có phần thất lễ rồi. Chỉ là Nguyệt Linh cũng muốn làm rõ một chuyện, rằng tiểu muội của ta bị thương như vậy trong trận tỉ thí với ai thế? Mong chấp sự đại nhân hãy cho biết!” Nguyệt Linh khẽ hít một hơi thật sâu, vừa cúi người xuống vừa siết chặt tay lại thành nắm đấm, nói với vẻ thành khẩn.
Hắn ta khẽ liếc nàng ta một cái, tên chấp sự kia nói với vẻ khinh thường: “Ngươi nghe ngóng chuyện này làm gì, muốn báo thù sao? Ta khuyên ngươi đừng làm vậy, ngươi là người mang tội, không có quyền động thủ với bất cứ một ai trong tông môn đâu, trừ những người của phòng nô dịch. Nếu không thì sẽ phải chịu cực hình của tông môn đấy.”
“Nhưng muội muội ta bị thương nghiêm trọng quá, thậm chí những vết thương ấy sẽ hủy hoại cả cuộc đời của nàng. Người đó ra tay nặng như vậy, rõ ràng là cố ý rồi. Quỷ Diện La Sát Nguyệt Linh ta cho dù có thịt nát xương tan thì cũng không thể bỏ qua cho hắn ta được.” Nguyệt Linh nghiến răng nghiến lợi, hét lên đầy giận dữ.
Cơn giận dữ kinh khủng đó, cho dù là Khuê Lang và những người khác đứng quanh thôi thì cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy.
Khuê Lang vốn định đứng ra ngăn cản lần nữa, ngăn cho nàng ta hành động quá khích nhưng lúc này cũng khẽ siết chặt nắm tay lại, thầm thở dài một hơi đầy bất lực rồi lại thả lỏng bàn tay ra.
Tên chấp sự nhìn nàng ta rất chăm chú, hắn ta nghĩ ngợi một hồi, dường như hắn ta cũng bị lung lay trước những lời nói ấy. Nhưng rồi hắn ta lại nhẹ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thật ra, ngươi muốn nghe ngóng thân phận của người giao đấu với muội muội ngươi trên Diễn Võ Đài cũng không khó đâu, thế nhưng ta khuyên ngươi nên bỏ suy nghĩ đó đi. Bởi vì muội muội của ngươi thành ra thế này cũng không thể trách người đó ra tay nặng quá được, là do muội muội của ngươi tự rước họa vào thân thôi.”
“Ngươi nói gì cơ?” Nguyệt Linh đơ ra, nói với giọng khó tin.
Tên chấp sự lắc đầu, có chút bất lực, hắn ta chầm chậm nói tiếp: “Tình huống trên Diễn Võ Đài khi đó, các đệ tử đều rất rõ. Muội muội ngươi mượn Hung Sát Chi Lực để sử dụng chiêu chí mạng trong Ẩm Ma Đao Pháp, đúng là uy lực đó rất đáng sợ. Thậm chí đối phương còn sợ ngây cả ra. Thế nhưng đúng lúc đó, muội muội của ngươi không khống chế được Hung Sát Chi Lực nên đã bị Hung Sát làm bị thương ngược lại, kinh mạch cũng vì thế mà mới đứt ra hết như vậy. Vậy nên ngươi thực sự không cần đi tìm ai để báo thù đâu. Chỉ có thể trách kĩ năng của muội muội ngươi không được tốt thôi.”
“Gì… gì cơ? Sao có thể được?”
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của Nguyệt Linh tràn ngập sự mơ màng, ngơ ngác. Khuê Lang và những người khác thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thở dài liên tục.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất