Nguyệt Linh và Khuê Lang cũng cực kỳ cảm động, cũng đang âm thầm dõi theo bóng lưng của vị mỹ nữ yểu điệu ở đằng xa kia.
Chỉ có Trác Uyên là bất chợt đi đến bên cạnh bọn họ, nhìn theo hướng Hồ Mị Nhi biến mất, hắn chua chát giọng nói: “Mị Nhi sư tỷ này thật không có lễ nghĩa mà, không liếc nhìn lấy một cái mà đã ngoảnh mặt đi như vậy rồi. Nhớ trước đây khi ta vừa tới, nàng còn hết sức nhiệt tình trêu ghẹo, giờ thấy ta nghèo túng, chuyển tới phòng tạp dịch rồi thì lập tức tỏ thái độ. Hừ, kẻ nịnh hót!”
“Ngươi nói cái gì?” Đột nhiên bốn người Nguyệt Linh, Khuê Lang đồng loạt trợn ngược mắt, tức giận nhìn về phía Trác Uyên, hung tợn nói.
Người Trác Uyên chê bai chính là ân nhân vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, làm sao bọn họ có thể nhịn được đây?
Như thể bị dọa sợ mà lùi về sau vài bước, Trác Uyên khẽ hừ nhẹ một tiếng, cất giọng nói: “Các ngươi cứ không tin đi, lão tử nhìn người chuẩn lắm đấy, chắc chắn không hề đơn giản đâu, không có lợi không qua lại, thế mà nàng ta lại chịu ra tay giúp đỡ các ngươi, chắc chắn là có âm mưu cả. Lão tử nể các ngươi cùng ở trong phòng tạp dịch, đều là người cùng một nhà, nên mới có lòng nhắc nhở các ngươi một câu, biết người biết mặt nhưng không biết lòng …”
“Im miệng!”
Nhưng còn chưa kịp dứt lời, Khuê Lang đã rống to, trực tiếp ngắt ngang lời hắn nói: “Lão tử biết người trong tông môn không tốt, có rất nhiều kẻ tiểu nhân chuyên đi nịnh hót, kiểu châm ngòi ly gián như ngươi, chỗ nào cũng có. Nhưng là quân tử có đường chính, ma có đường ma, Ma Sách tông chúng ta vẫn tồn tại người trọng nghĩa. Điển hình là Mị Nhi sư muội, lúc trước từng nhận sự giúp đỡ của chúng ta, nên hiện tại mới tìm mọi cách để báo đáp thôi, chính là như vậy. Ngươi mới đến, cái gì cũng không biết, vu oan lung tung gì chứ?”
Khẽ nhíu mắt lại, dường như Trác Uyên lại nắm được một chút manh mối, hắn lại càng thêm cảm khái trong lòng.
Chuyện xưa giữa nông dân và rắn, hắn không chỉ nghe kể thôi, mà còn tự mình trải qua. Chuyện như vậy, xuất hiện ở Ma môn thì có gì ghê gớm đâu chứ.
Tự cho là chính mình từng giúp đối phương, đối phương chính là chỗ dựa đáng tin, ý nghĩ như vậy không chỉ vừa ngu ngốc, hơn nữa còn rất chi là buồn cười.
Trong lòng hiện lên nỗi bi thương, như là nghĩ tới chuyện Thánh Vực tự bạo năm đó, Trác Uyên không khỏi than thở một tiếng, rồi lại nhìn về phía bốn người, hắn bất lực lắc đầu.
Trác Uyên chậm rãi bước về phía trước một bước, vẻ mặt nghiêm nghị, khiến cho bốn người đồng loạt sững sờ.
Trác Uyên bất chợt vươn tay, rồi trực tiếp nắm lấy tay của Khuê Cương, dùng sức bóp một cái.
A!
Khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, Khuê Cương lập tức cảm thấy đau đớn đang chạy thẳng vào sâu trong đáy lòng.
“Ngươi làm gì thế hả?” Khuê Lang ngạc nhiên, vội vàng tách Trác Uyên ra khỏi hài tử của mình, mặt đầy sát ý nhìn về phía hắn, nhưng trong lòng đã tràn đầy sợ hãi. Là một tu giả Thiên Huyền tầng bảy mà Trác Uyên có thể ra tay với một tu giả Thần Chiếu, đã vậy còn không hề khiến cho hắn ta kịp phát giác ra. Đây quả thật là vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Nhưng hết tất cả mọi thứ, lại chợt xảy ra ngay trước mặt hắn ta, đến nỗi giờ chỉ cần nhìn Trác Uyên thôi, là trong ánh mắt đã xuất hiện một tia kiêng dè nhỏ nhặt.
Từng hành động cử chỉ của Trác Uyên đều lộ ra vẻ thần bí, khiến cho hắn ta không thể lường trước được.
Không hề quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ mà mọi người dành cho mình thế nào, Trác Uyên chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khuê Cương hỏi: “Ngươi tu luyện Huyết Sát Quyết bao lâu rồi, chắc chưa tới nửa năm đâu nhỉ?”
“À…Ba bốn tháng gì đấy!” Khẽ nhíu mày lại. Đối mặt với câu hỏi của Trác Uyên, vốn dĩ Khuê Cương không hề muốn trả lời, nhưng nhìn ánh mắt áp bức đó, hắn ta lại không khỏi buột miệng nói ra.
Có lẽ ngay cả chính hắn ta cũng đang buồn bực trong lòng, rằng tại sao hắn ta lại phải trả lời câu hỏi của tên con ông cháu cha này?
Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, rồi lại buồn bã nói tiếp: “Tiểu tử, lần này thúc thúc khuyên ngươi một câu, mọi việc đừng nên cưỡng cầu, được đến đâu thì hay đến đay, không thì ắt sẽ gặp đại nạn, hối hận cả đời!”
Không khỏi run rẩy, trong lòng Khuê Cương sợ hãi. Không hiểu sao, lời này của Trác Uyên vô cùng đặc biệt, khiến cho hắn ta xuất hiện cảm giác như đã in sâu lời này vào trong đầu. Như thể nếu như hắn ta không tin, thì lời nói này sẽ trở nên linh nghiệm vậy.
“Còn nữa, ngươi, cũng giống vậy, nhớ suy nghĩ cho kỹ những gì mà ta vừa nói đấy!” Lúc này, Trác Uyên nhìn về phía Nguyệt Nhi, nghiêm túc dặn dò.
Nguyệt Nhi không khỏi sững sờ, trong lòng nghi ngờ, không rõ ý của hắn cho lắm.
Nguyệt Linh lập tức tiến lên phía trước rồi quát lớn một tiếng, sau đó trợn mắt nhìn về phía Trác Uyên, nói: “Cút, muội muội của ta sắp phải thi ngoại môn rồi, ngươi đang nói gì vậy hả? Hiện tại nơi Võ Đài này không cần ngươi dựng nữa, ngươi mau đi dọn dẹp lăng viên sau núi cho ta, canh ở đó một tháng, ta không muốn tiếp tục nhìn thấy ngươi nữa!”
“Đúng vậy, kể cả bối cảnh của ngươi có ghê gớm cỡ nào, nhưng đã vào phòng tạp dịch thì phải nghe lời chúng ta. Hiện tại chúng ta phái ngươi ra sau núi quét lăng, không được cãi lời, mau đi!” Khuê Lang cũng gầm lên một tiếng, quát thẳng mặt hắn.
Lạnh lùng cười, Trác Uyên không nói nhiều lời, lập tức xoay người rời đi.
Chỉ là những lời giễu cợt của hắn, lại vang lên bên tai của mỗi người ở đây rất rõ ràng: “Không nghe lời lão tử, hại ngay trước mắt. Tự làm bậy, không thể sống!”
Nguyệt Linh và Khuê Lang hung tợn mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trác Uyên, hai người họ khẽ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy sát ý. Nhưng Nguyệt Nhi và Khuê Cương lại thầm nghiền ngẫm lại câu vừa rồi của hắn, trong lòng chứa đầy sự nghi ngờ.
Bọn họ luôn cảm thấy, lời của Trác Uyên hình như đang ám chỉ gì đó thì phải, đối bọn họ cũng có lợi, không có hại!
“Nguyệt Nhi, các ngươi nghe cho kỹ đây, người vừa nãy chỉ thích nói hươu nói vượn mà thôi, các ngươi đừng để hắn ảnh hưởng!” Nguyệt Linh liếc mắt nhìn hai người một cái, sau lại dặn dò làn nữa: “Lần thi đấu ngoại môn này, các ngươi nhất định phải toàn lực ứng phó đấy!”
Khuê Lang cũng khẽ gật đầu, vẻ mặt mong mỏi mà nhìn bọn họ.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kỳ vọng đó, hai người Nguyệt Nhi liếc nhìn lẫn nhau, tất cả đều ra vẻ bình thường mà thuận theo.
Đúng vậy, nếu bọn họ chẳng thể tiến vào nội môn, thì chẳng phải sự kỳ vọng của tỷ tỷ và cha sẽ trở nên vô ích sao?
Kết quả, lời Trác Uyên vừa mới dặn dò, chỉ trong nháy mắt đã bị bọn họ vứt bỏ đi sang một bên…
Ba ngày sau, trận đấu ngoại môn bắt đầu với khí thế hừng hực, nhưng duy chỉ mỗi phòng tạp dịch ở tầng dưới cùng là không có tư cách đi xem.
Chỉ trong chốc lát, lòng của Khuê Lang và Nguyệt Linh đều nóng như lửa đốt, ở phòng tạp dịch chờ đợi tin tức thắng lợi từ Nguyệt Nhi và Khuê Cương. Tuy rằng bọn họ tương đối yên tâm với thực lực của hai người bọn họ, nhưng vẫn muốn nhanh chóng biết kết quả.
“Yên tâm đi, các vị, chắc chắn bọn họ sẽ có thể thuận lợi mà thăng tiến lên nội môn thôi. Nhưng còn Trác Uyên thì… Khi nào các ngươi mới định cho hắn trở về đây? Lăng viên sau núi gió thổi vi vu, không phải là nơi có thể ở lâu được đâu!” Viên Lão vừa trấn an mấy người Nguyệt Linh, vừa tìm cách cầu tình giúp Trác Uyên.
Hung hăng trừng mắt liếc Viên Lão một cái, Nguyệt Linh trợn mắt nói: “Hừ, tốt nhất tiểu tử kia đừng nên trở về thì hơn. Nếu không phải vì sợ tông môn nghi ngờ, thật sự mà nói thì lão nương chỉ muốn chôn cất hắn ở đó mãi thôi, thế mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng ta.”
Bất lực cười khổ một tiếng, Viên Lão không nói thêm gì nữa!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng hét lớn: “Quản sự phòng tạp dịch đâu rồi, chỗ này lại có người mới tới này!”
Bên cạnh là một nam nhân lạnh lùng, hắn ta khẽ liếc mắt ngó mọi người một cái, rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Đệ tử ngoại môn Nguyệt Nhi, trong trận đấu ngoại môn, bị thương nặng, gân mạch đứt đoạn, tàn phế, hôm nay giao nàng ta cho phòng tạp dịch xử lý…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất