“Mị nhi sư tỷ, đã lâu không gặp!”
Nguyệt Linh chắp tay nhìn về phía Hồ Mị Nhi, dẫn theo Nguyệt Nhi tiến lên phía trước, mặt tràn đầy cảm kích nói: “Trong khi tiểu muội bị phạt làm tạp dịch, Mị Nhi sư tỷ đã giúp đỡ Nguyệt Nhi rất nhiều, đại ân đại đức này, Nguyệt Linh khó có thể báo đáp!”
Không khỏi phát ra tiếng cười duyên dáng như chuông bạc, Hồ Mị Nhi nhẹ xua tay, cười nói: “Khách khí như vậy làm gì, đều là tỷ muội trong nhà cả thôi. Đúng rồi Nguyệt Nhi, ngươi luyện Ẩm Ma Đao Pháp đến đâu rồi?”
“Dạ, theo như lời của sư tỷ, ta đã hoàn toàn thuần thục rồi!” Nhẹ khom người, Nguyệt Nhi chắp tay hướng về phía Hồ Mị Nhi cười nói.
Bốp!
Hồ Mị Nhi nhấc cánh tay, mạnh mẽ vỗ lên vai Nguyệt Nhi, thành khẩn nói: “Nguyệt Nhi, ngươi cần phải cố gắng nữa lên, tỷ tỷ ngươi đã phải trả giá rất nhiều vì ngươi đấy. Nếu ngươi không thể thăng lên nội môn thì đúng thật là quá uổng công của Nguyệt Linh rồi.”
Khẽ nhíu mày lại, Nguyệt Nhi trông có chút áy náy, nàng ta khẽ cắn môi, mặt lộ vẻ nghiêm túc, rồi dùng sức gật đầu.
Thấy vậy, trong mắt Hồ Mị Nhi chợt loé lên tia sáng, khắp mặt tràn ngập vui vẻ. Nguyệt Linh cũng quay sang nhìn Hồ Mị Nhi cười, tiếp theo nàng ta lại nhìn Nguyệt Nhi, ngập tràn sung sướng.
Chỉ có Trác Uyên là liên tục cười lạnh trong lòng, như thể hắn đã sớm biết tất cả…
“Đúng rồi, Cương nhi, ngươi tu luyện Huyết Sát Quyết thế nào rồi?” Lúc này, Hồ Mị Nhi lại nhìn về phía Khuê Cương, ra vẻ quan tâm hỏi.
Sững sờ mà gật đầu, mặt Khuê Cương tràn đầy tự tin đáp: “Ổn cả rồi thưa Mị Nhi sư cô, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, đương nhiên là ta phải tiến bộ vượt bậc chứ. Lần thi đấu ngoại môn này, chắc chắn ta sẽ có thể thuận lợi mà tăng lên thành đệ tử nội môn.”
Nghe được lời này, khoé miệng Hồ Mị Nhi khẽ thoáng qua một nụ cười quỷ dị, nàng ta nhẹ gật đầu.
Khuê Lang cũng nối gót Nguyệt Linh, hắn ta dẫn theo Khuê Cương bước đến bên cạnh nàng ta, cười nói: “Mị Nhi sư muội, lần này may mà nhờ có ngươi giúp đỡ, nên Cương Nhi mới có thể nắm chắt nền tảng tu luyện để có thể tham gia trận tỉ thí này. Nếu không, bí kiếp Huyết Sát Quyết kia chỉ có trong Tàng Kinh Điện trong môn mà thôi. Người mang tội như ta và Nguyệt Linh, sẽ không có khả năng vào được nơi đấy. Nhờ có ngươi nghĩ cách lấy, lãng phí thời gian của mình mà vào Tàng Kinh Điện, chúng ta chân thành cảm ơn ngươi rất nhiều!”
“Sư huynh nói gì vậy, chúng ta đều là sư huynh sư muội đòng môn, chẳng lẽ chỉ mỗi chút chuyện nhỏ nhặt đó mà cũng không giúp được sao? Hiện giờ ngươi đang bị cấm túc, không tiện lộ mặt vì tiểu bối, thân là sư cô như ta, đâu thể để cho vãn bối chịu thiệt thòi được?” Hồ Mị Nhi khẽ cười một tiếng, sau lại không nói gì nữa.
Khuê Lang cảm kích đến mức tròng mắt ngấn lệ, cổ họng nghẹn ứ nói không nên lời.
Mị Nhi sư muội, thật đúng là người đáng tin hiếm có nhất trong tông môn mà!
“Đúng rồi, Cương nhi, chỗ ta còn có một viên đan dược cấp năm, Huyết Linh đan này. Nếu lúc thi đấu mà ngươi cảm thấy hơi mệt mỏi thì hãy lập tức nuốt viên đan dược này vào, bảo đảm mạnh như hổ luôn. Hơn nữa, khi phối hợp với Huyết Sát Quyết, công lực sẽ có thể trực tiếp tăng thêm hai ba lần. Xem như sư cô ta lại giúp ngươi một lần nữa nhé!”
Hồ Mị Nhi ngọt ngào cười tươi, rồi đưa một cái bình sứ nhỏ ra trước mặt, Khuê Cương nhận lấy, kích động đến mức hai tay run rẩy, mặt ngập tràn cảm kích mà nhìn Hồ Mị Nhi.
Đây quả thực chính là đưa một hòn than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giá lạnh, một viên đan dược cấp năm, đám đệ tử ngoại môn như bọn họ đúng là rất khó để có thể sở hữu. Hơn nữa, còn là đan dược giúp tăng thêm lực chiến đấu.
Nếu là vậy, đừng nói hắn ta có thể thăng lên nội môn, cho dù leo lên được vị trí đầu bảng trong danh sách nội môn, làm đệ tử nội môn chuyên được bồi dưỡng đi chăng nữa thì cũng không phải là hoàn toàn không thể xảy ra!
Khuê Lang thấy vậy, kích động đến mức không nói nên lời, cánh môi run run: “Mị Nhi, ngươi quan tâm Cương nhi, y hệt mẹ nó vậy!”
“Sư huynh, ngươi nói bừa gì đó?” Mặt đẹp lập tức đỏ ửng cả lên, Hồ Mị Nhi thẹn thùng liếc Khuê Lang một cái, hắn ta cũng ngượng ngùng mà gãi đầu, ngây ngô cười.
Những người còn lại thấy vậy, trong lòng bọn họ có chút ngưỡng mộ.
Ài, được người trong môn để ý, đúng thật là sung sướng mà, hai người Khuê Cương và Nguyệt Nhi này, chắc chắn sẽ được gia nhập vào đệ tử nội môn rồi, lặp lại quá khứ huy hoàng giống hệt như Khuê Lang và Nguyệt Linh năm đó vậy!
Đâu giống đệ tử tạp dịch bọn họ, cả đời vĩnh viễn không thể ngẩng đầu, một thời gian sau còn phải chém giết lẫn nhau bên trong Tu La Trường, được bữa sớm lo bữa khuya, y như sống ở địa ngục vậy.
Thật đáng buồn, cũng thật đáng tiếc…
Nguyệt Nhi và Khuê Cương khẽ liếc mắt nhau, không khỏi bật cười ra tiếng, xa xăm mà trông theo bóng dáng của Hồ Mị Nhi, trong lòng tràn đầy cảm giác thân thiết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất