Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“À... Phụ thân, vị này là…” Chỉ vào Trác Uyên, thiếu niên trẻ tò mò hỏi.  

             Khuê Lang đang vô cùng khó chịu nên không mảy may để ý đến lời mà hài tử nói, Trác Uyên nghe vậy, hắn bỗng chốc bật cười thành tiếng, sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt vị thiếu niên trẻ tuổi, ưỡn ngực nói: “Ha ha ha… Hiện tại ta là huynh đệ của phụ thân ngươi, tên Trác Uyên. Ngươi là con của hắn ta, vậy tạm gọi ta một tiếng Trác sư thúc là được rồi!”  

             “Ồ, Trác sư thúc, vãn bối Khuê Cương, tham kiến…” Thiếu niên kia có chút sững sờ, bị Trác Uyên hù dọa, hắn ta vội vàng chắp tay bái kiến.  

             Nhưng khi Khuê Lang thấy thì lại vội vàng đi đến trước mặt hắn ta, mắng to: “Cương nhi, sao con lại ngây thơ thế, sao con dễ bị lừa vậy? Vốn dĩ tiểu tử này chính là con ông cháu cha, không hề có quan hệ gì với ta cả, con gọi sư thúc gì chứ?”  

             Tiếp theo, Khuê Lang lại trợn mắt nhìn về phía Trác Uyên, quát lớn: “Tiểu tử thối, ngày thường ngươi bất kính với lão tử, tùy tiện trêu đùa lão tử đều nhịn. Nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng, bỡn cợt bắt nạt sang đến con trai ta!”  

             “Thì đã sao, được lão tử xưng huynh gọi đệ, đó là phúc khí của ngươi, có lẽ sau này con trai ngươi khóc lóc bái ta là thúc thúc, ta có chịu hay không còn chưa biết kìa!” Thờ ơ nhún vai, Trác Uyên bày ra dáng vẻ giễu cợt thiếu đánh, trực tiếp khiến cho Khuê Lang tức giận đến mức đỏ cả mặt, nhưng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì được.  

             Khuê Cương đứng ở một bên, lại lần nữa trở nên choáng váng. Nếu người đang đứng trước mặt này không cùng thế hệ với cha hắn ta, vậy thì tại sao lúc hắn trêu đùa lần nữa, phụ thân vẫn có thể nhịn được, thật kỳ lạ mà.  

             Chỉ có nhóm đệ tử của phòng tạp dịch biết được mọi chuyện bên trong thế nào, bọn họ không khỏi cười thầm, đồng thời còn lén giơ ngón tay cái ra cho Trác Uyên.  

             Tuy nói không biết bối cảnh cụ thể của tên con ông cháu cha Trác Uyên kia thế nào, nhưng hắn cũng không hề bị bắt nạt khi ở phòng tạp dịch. Đã vậy còn chuyên gây ra xui xẻo cho hai vị đại lão, thật sự khiến cho các đệ tử tạp dịch bị chèn ép nhiều năm như bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái!  

             Như thể nhìn ra được suy nghĩ của con mình, Khuê Lang kéo Khuê Cương qua một bên, vẻ mặt ngập tràn nghiêm túc mà chỉ vào Trác Uyên, nói: “Cương nhi, con nhìn kỹ cho ta, tiểu tử này chính là con ông cháu cha dựa vào danh dự của tổ tông để trà trộn vào tông môn, không có chí tiến thủ, vô cùng tầm thường. Mặc dù sau này hắn có được trưởng lão chấp nhận đi chăng nữa thì cũng chẳng hơn được ai, còn đừng tiếp xúc với hắn, tránh đánh mất tương lai của mình. Sau này khi con đã có thành tựu rồi, chắc chắn con sẽ ở trên cơ hắn thôi!”  

             Nguyệt Linh cũng kéo tay Nguyệt Nhi, sau đó chỉ vào Trác Uyên, rồi dặn dò mấy trăm lần, trên mặt đều là vẻ khinh thường.  

             Đột nhiên, Trác Uyên trở thành tấm gương sống để hai vị đại lão này dạy dỗ hậu bối.   

             Nhưng Trác Uyên lại không ngại chút nào, hắn chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Lão tử là con ông cháu cha đấy thì làm sao, nhưng đâu có giống như các ngươi, lợi dụng một chút chức quyền rồi lấy bọn họ làm tài nguyên tu luyện cho mình. Hừ… Lòng tham con người là vô đáy, có quyền lực thì sẽ muốn trục lợi, còn không thì cần quyền lực làm gì? Bây giờ các ngươi khinh bỉ tên con ông cháu cha này, nhưng chẳng phải trong lòng rất muốn được như ta, đi tới đâu cũng có thể tác oai tác quái đúng chứ? Mọi người đều là tu giả ma đạo, giả bộ thanh cao làm gì, hướng sói đuôi to!”  

             Tuy rằng giọng nói của Trác Uyên rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng chói tai, giọng của hắn lanh lảnh bên tai bọn họ, khiến cho bọn họ không biết phải nên cãi lại thế nào.  

             Khuê Cương và Nguyệt Nhi nghe vậy, liếc nhìn nhau lẫn nhau, đều hơi hơi gật đầu. Tuy nói lời của Trác Uyên kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lại rất có lý làm cho bọn họ không thể không phục.  

             Ngoài miệng mọi người quát mắng người kia vô cùng tàn nhẫn, nhưng ngược lại tại sao trong lòng lại vẫn luôn hướng về hắn cơ chứ?  

             Chỉ là mọi người không muốn thừa nhận mà thôi, đều bị lòng ghen ghét quấy phá…  

             “Hừ, ngươi bớt già mồm một chút đi, Nguyệt Nhi và Cương nhi đều có tư chất không tồi, lại vô cùng chăm chỉ, thăng lên nội môn hẳn là chuyện đương nhiên rồi, cùng lắm thì chúng ta chỉ giúp đỡ một chút với những gì trong khả năng mà thôi. Đâu giống với tên con ông cháu cha như ngươi, cả ngày ăn no chờ chết, không muốn đi lên, thậm chí còn chẳng thèm luyện võ, ỷ vào tu vi cao để có thể sống sót khỏi Tu La Trường. Nếu như ngưoi cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ rằng còn chưa kịp đợi cho đến khi người sau lưng đưa ngươi ra khỏi phòng tạp dịch, thì ngươi đã chết trong Tu La Trường rồi!”  

             Khuê Lang khẽ hít một hơi thật sâu, hắn ta có chút thâm trầm, rồi lại lần nữa cất giọng quát thật to hòng lấy lại mặt mũi. Trác Uyên nghe thì chỉ biết bĩu môi khinh thường, cười giễu nói: “Người nông cạn, sẽ nghĩ rằng chẳng qua võ chỉ là vật ngoài thân, chứ không phải là mục đích chính của việc tu luyện. Tuy ta không luyện võ, nhưng ta tu ở tâm, tâm rộng lớn vô tận, tâm tầm hợp nhất, tự nhiên sẽ trở nên thông suốt, nhờ đó mà tu vi tăng lên, võ, hiểu được công pháp, đây chính là căn bản của tu luyện. Ngươi chuyên nhắm vào múa đao lộng thương, bỏ gốc lấy ngọn, thật sự vô cùng buồn cười!”  

             Khuê Lang nhìn chằm chằm vào Trác Uyên hồi lâu, hắn ta suy nghĩ một chút, tròng mắt láo liên, cuối cùng đột nhiên hét lớn một tiếng: “Trác Uyên, ngươi… Ngươi nói gì vậy, ta nghe không hiểu!”  

             Bùm!  

             Chỉ trong thoáng chốc, bên tai mọi người đều vang lên một tiếng nổ lớn. Ai cũng bất lực đỡ trán, lại nhìn về phía khuôn mặt đỏ bừng của Khuê Lang, không ngừng lắc đầu.  

             Khuê Cương xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, cha của hắn ta quá kém so với người ta, hơn nữa còn không hiểu lời mà người ta nói. Tuy nhiên, việc này cũng khá bình thường, trước kia hắn ta cũng giống với cha mình vậy, đều không để lời của người khác lọt vào tai mà giải quyết mọi việc bằng nắm đấm.  

             Chỉ là vào lúc này đây, cách của hắn ta không phù hợp mà thôi…  

             Viên Lão lắc đầu cười khổ, thàm thở dài trong lòng. Từ trước tới nay, đệ tử trong tông môn luôn hơn thua tranh đấu lẫn nhau, giỏi võ mà ăn nói kém, một cao thủ Thần Chiếu giống Khuê Lang, thậm chí ngay đến cả mấy lí lẽ sống bình thường mà hắn ta còn chưa từng sờ đếm qua, thật sự rất khiến cho người ta phải bất lực thở dài.  

             Nếu cứ như thế mãi, mặc dù Ma Sách Tông còn chưa tồn tại đến mười triệu năm, tông môn cũng sẽ khó tránh khỏi xui xẻo.  

             Rõ ràng Trác Uyên này chỉ là một phàm nhân tầm thượng, nhưng tính giác ngộ đối với luyện đạo tu tâm lại sâu đến mức không lường trước được, thật sự rất khiến cho người khác phải hoảng sợ! Nếu người này có thể đứng ra xoay chuyển sự hiểu biết đối với võ thuật của tông môn, chắc chắn sẽ tích phúc rất lớn cho tông môn sau này!  

             Trong mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ, Viên Lão âm thầm suy nghĩ…  

             “Ấy, có chuyện gì mà đông vui vậy, đệ tử của phòng tạp dịch không đi làm việc, còn tụ tập ở đây làm gì thế?” Đột nhiên, ngay lúc này, một giọng nói kiều mị pha lẫn thêm chút trêu ghẹo đột ngột vang lên.  

             Mọi người vô cùng ngạc nhiên, vội vàng quay lại nhìn về phía âm thanh phát ra, một bóng dáng thướt tha yêu kiều đang từng bước tiến về phía bọn họ. Mà đám người trong phòng tạp dịch đã quen với việc xung quanh mình toàn là đực rựa, vừa thấy báu vật này, hai mắt lập tức sáng ngời, không khỏi nước nuốt bọt liên tục.  

             Nhưng chỉ dám liếc một cái, ngay sau đó, bọn họ lại vội vã cúi đầu xuống, không dám nhìn lén nữa. Bởi vì tuy rằng nàng ta là báu vật, nhưng thực lực cũng tương đương với một con mãnh thú.  

             Nàng ta, đúng là nữ nhân lẳng lơ mà Trác Uyên đã thấy khi vừa vào tông môn, sư tỷ Hồ Mị Nhi!  

eyJpdiI6Iks0RVwvYkMxWjIxTlwvWSsyaEpoVzdydz09IiwidmFsdWUiOiJ2NUtwd3VcL3hWUEZDV3hzdW5cL0hQVXRsQ2RZdkdtY3dVbUlKXC9LRjZyaFhFM2xcL2p0Sjk4MWQwM0NlSndGd2hrS3ZRRFZCakpWZ0l0MXZhSlkxNDFVaHVsUmE5bk9ZcGlUTDBqdHVzNWowajZyV1wvXC9ZXC96R0RudWMzSXQ1RGV3Q1VrUnVKVjVLQ1wvbGxYNzQ5V3VXdkJveCtmemlieXdSdnFYc3A4ZmJjTE5xS2oyeTI2N1wvRnFNUWhjT21UYkxnd1pWYkdqMHUxRjl4aWVIVUNaYlhmRm5KWWR1ancyUXBCWXBqWnpVakxGNnluUDhrQmRXZTJQRDZVOTYrMlRrYTN2OUVYUFUxSFZkOFwvdytIejhhXC8zcXZ0VFYxYUExSzFwQ3pwbHcrQlVOMU44MktiNmFzbStKTVlvd1dybFdEa3lyMEZwY2c5Y1EzR1Y2XC91bmVxWDNBZFRzUWJZOVpOYkZRNmV5MlVudkJjeXdFR1RKNDZSWGRCbDM3RDNreldQYml4cXE2azFGd2k3K1IrTGJrXC9FWVNMMCtWZkpCZ2syc205MkI3bzlpUzNZN0RDbmRZZXdSNHo3MHY2WnVBSHN0UGlGdmZVQkFyM1pYV2ROVmZyU05jTDBVaXVjVzNnT0QwQXJzeGFMNGpvNWZkbW83cktsbXgzYk1WaGRRWm5DVGNTYXVhV0M4blhJMEhkRHoxazFYUVdBQVBzZHB6b0lTUWlZblNDZFwvWWhxYTRDV05MR3VweXE1TVVWZ0c4QzJnTU91VzkxMklTTVRma0d5Tkg3Q1d6YUE9PSIsIm1hYyI6IjMxMTI5NGFlZmZkMWVjYjgyY2EwYmFhYjRjOTUzODUyYmJhMGQ0MjliZjFkNjNlMmQwYTBiOGFmYjY1OTllMWUifQ==
eyJpdiI6ImtjVE9BMGNhQjF4Z3B4V3FHMzJIblE9PSIsInZhbHVlIjoiUlV5TWlGUERZVHR0ZExPQmR2WDl3UStxOFBPK0c1bkR3RGRIRzJDWGwxRFIyS1p6MHJIT3RkMXNsdGdESVJIMG5Vc2I2Z0NaMElzKzdoTmp0WFJVTGpwbnFrT244SFRXMWVLZDNYaytXMzBKd09zT2lDRmRcL0FtXC8xdTljTDlselo2eTNIajgzYWhzM1MycWZZZ1JmSVNUdnBEVHBhUERNeEphTWszVGhWQ2ZKejhsdmI5ZjkzZHp1TUMxd2lmeWw1SFhWYW8zV0NqeGgzandsM1wvQ0RzRDl1aXNOdXBvVWp1cEFieEtKYVZ3TU84dlZhTm9HcndRQWdDcm9BSWRvTFU0TlZ0SVZkUE9aZE5xckQzY3BJMEwrTWFTYjJ4UFVyZnN4QTBLTlwveU41clRXeExUTEJRb2NwTUNcL28xQWhGMUZsWGloQ2dCXC90a3l2RkZPOHhWWWN1QTFPdFA5cDFjc0ExT3VFcXdvVVR4OGg0NkVwVEk2WkdSSCs1XC9Yc1JVUDRVYXpkQmZ5bU1GSVphcUY2TmFxWGtTV3JNalUraEpuNUw0ZnFkUk9qdTlENng2RmszZ21yZ200amNvSjhWRjYreFZERzRoeEZGZ0RlMXNPaVZrcGd5bzZ1RnhnWllMWXpxSjZcL2RUVjJHaWFoVktVekNUZlVnWTVCTTBvNGM1TFNcL0ZLSlRhVnNQS3hjcURXVUhXblVTYlljYlRUK2hob0hzQWVOSlBmbzhId2JPSVBZMjhJVGVvODNPYTMwTzliaUtzUXlMNG9IeGVyNURyVjNRUldaalB1R0h4aUNPeXloNTFjZEZVMnY5eCt3a3VNVFdDcHhCV2JZcWRXdW9pakUxelJOa0JlNmxjcnZkc1hET2RmWG1CQURDQVBPbkVXa2hoRFhzWDhlcGdnRlNlOXh6OUhnbjdjMEg0cHQ0dzMiLCJtYWMiOiJlZDY2YWY2MzRmOGUwNzlhZGE2NWQ5NGQ2ZDNlZWVlMThmNTBjZjdhZWZiMGQ0ZWFjNjIxMzIwMzgxMjY5YWFjIn0=

             Nghĩ đến đây, Trác Uyên lẳng lặng dõi theo ánh mắt quyến rũ đó của nàng ta, chợt thấy đúng là nó đang hướng về phía hai tỷ muội Nguyệt Linh …

Ads
';
Advertisement