Nghe Lý Quân nói vậy, Nghiêm Bách Xuyên bật cười:
“Mày rất thú vị, đến giờ vẫn chưa nhận rõ tình thế. Thấy ngươi tự tin như vậy, chắc cũng biết chút võ công đúng không. Nhưng nhân viên an ninh trên du thuyền này không phải nhân viên an ninh bình thường, bọn họ là tán đánh chuyên nghiệp do nhà họ Nghiêm bỏ tiền mời đến. Đặc biệt là giám đốc Dương, hắn chính là một cổ võ giả.”
“Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn chịu trói đi, tôi không muốn khiến cậu bị thương.” Giám đốc Dương nói.
Bởi vì Lý Quân có quan hệ với cấp trên của ông ta nên ông ta không muốn ra tay quá tàn nhẫn với Lý Quân.
Lý Quân không muốn nói nhiều, anh nâng tay đánh về phía giám đốc Dương.
Tốc độ nhanh như chớp.
Giám đốc Dương giật mình, giơ tay đỡ.
Ngay sau đó ông ta cảm nhận được một luồng lực lượng khủng bố truyền đến.
Tiếp đó ông ta bay vụt ra ngoài, rơi xuống dất lùi mấy bước ra sau, tức ngực hộc máu.
Thấy cảnh tượng này, Nghiêm Bách Xuyên cũng hoảng sợ.
Giám đốc Dương là một cổ võ giả chính thức, ngày thường dù bảy tám quán quân tán đánh cùng xông lên cũng không phải đối thủ của ông ta, vậy mà giờ lại bị một chiêu đánh bay.
Chắc chắn Lý Quân cũng là cổ võ giả.
Mà sau lưng cổ võ giả nếu không có bối cảnh thì cũng là sư môn hoặc thế gia.
Nghiêm Bách Xuyên nhíu mày, cuối cùng hắn ta cũng biết sự tự tin của Lý Quân ở đâu ra,
Nếu là cổ võ giả bình thường thì thôi, nhỡ may sau lưng đối phương là thế gia võ đạo thì nhà họ Nghiêm có thể đá phải ván sắt.
“Tạm thời dừng tay, rốt cuộc mày là ai?” Nghiêm Bách Xuyên vội vàng dò hỏi lai lịch của Lý Quân.
Lúc này Lý Quân đi về phía Trương Văn Nhã.
Anh lạnh lùng nói: “Nghiêm Bách Xuyên, máy không cần quanh co làm gì, mày không xứng biết thân phận của tao.”
Nghiêm Bách Xuyên híp mắt lại.
Sự kiêu ngạo của đối phương làm hắn ta không chắc chắn.
Thấy mấy vệ sĩ còn lại muốn xông lên, giám đốc Dương hít sâu lớn tiếng nói: “Lui hết ra, mấy người không cản được cậu ta.”
Lúc này Trương Văn Nhã đã bị dọa ngu người.
Đến khi Lý Quân đi đến trước mặt cô ta thì cô ta mới lắp bắp: “Anh, anh muốn làm gì? Tôi chính là đại tiểu thư nhà họ Trương…”
“Anh bạn, xin hãy nương tay, đừng làm mọi chuyện đến đường cùng.”
Giám đốc Dương lên tiếng nhưng cũng không dám đến gần Lý Quân.
Đối phương quá khủng bố, ông ta cảm giác vừa rồi đối phương chưa dùng hết toàn lực.
Lý Quân liếc nhìn ông ta.
“Làm một cổ võ giả mà lại làm chó cho ngươi khác, trái tim võ đạo đã phủ bụi trần, đời này ông sẽ không đạt được thành tựu gì khác.”
Nghe vậy, giám đốc Dương chấn động.
Lời nói của Lý Quân khiến ông ta đau đớn.
Ông ta bật thốt: “Không phải là mạnh hơn tôi hay sao, cậu có tư cách gì dạy bảo tôi. Nếu cậu gặp được cao thủ chân chính của Giang Nam thì cũng phải cúi đầu mà thôi.”
Lý Quân khinh thường nói: “Ở Giang Nam không có ai mạnh hơn tôi.”
“Cậu…”
Nghiêm Bách Xuyên nghe vậy thì chỉ cảm thấy có chút vớ vẩn, sao trên đời này lại có người ngông cuồng như thế chứ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên cắt đầu đinh đi vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất