Tề Diệc Thần suy đoán trong lòng, nhưng mà không vạch trần, anh ta chỉ tiếp tục bình tĩnh trang điểm cho cô.
Sau khi trang điểm xong, Tề Diệc Thần nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong gương, hơi ngẩn người.
Cảm giác được động tác của Tề Diệc Thần dừng lại một chút, Tô Mộc Yên mở mắt ra, nhưng lại bị anh ta xoay người.
"Trước hết cô đừng nhìn."
Cô cảm thấy không ổn, trong lòng có một chút bối rối: "Làm sao vậy?"
Một nụ cười thần bí lướt qua môi Tề Diệc Thần: "Chờ Bắc Hàn nhìn thấy, cô sẽ biết."
Anh ta chọn cho cô một chiếc váy đuôi cá dài màu đen: "Đi thay đi."
Để không cho Mặc Bắc Hàn có cơ hội xoi mói, Tô Mộc Yên ngoan ngoãn hợp tác đi thay váy.
Sau khi cô đi ra, ánh mắt của Tề Diệc Thần dừng lại trên người cô, không nói chuyện một lúc lâu.
Cuối cùng, anh ta cười giơ ngón tay cái với cô, để lộ hàm răng trắng tinh: "Cô đúng là tác phẩm hoàn hảo nhất mà tôi đã làm."
Mặc Bắc Hàn đang ngồi trong phòng VIP, thay một bộ tây trang màu đỏ sẫm, cúi đầu xem tạp chí trên tay.
Tề Diệc Thần kéo Tô Mộc Yên ra ngoài, đặt tay lên trước mũi thành năm đấm, ho khan một tiếng.
"Vâng, nhiệm vụ cậu giao cho tôi đã hoàn thành."
Mặc Bắc Hàn ngước mắt lên, hơi nhướng mày, nhất thời không nhận ra cô gái trước mắt.
Làn da trên mặt Tô Mộc Yên mịn màng mềm mại, không có vết sẹo, một đôi mắt đen trong veo dưới hàng lông mày lá liễu cong vút, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, quai hàm sắc bén, cốt cách và tướng mạo lập thể, khí chất cao quý linh động pha lẫn nét đẹp phương Đông dịu dàng.
Chiếc váy đuôi cá quấn ngang hông mà Tề Diệc Thần chọn cứ như được may riêng cho cô, chiếc cổ thiên nga thon thả và đường viền cổ lệch một bên vai, để lộ hoàn hảo bờ vai vuông góc và xương quai xinh xinh đẹp của cô.
Mặc Bắc Hàn biết Tô Mộc Yên sẽ là một mỹ nhân nếu không có vết sẹo đó, lại không ngờ rằng cô sẽ khiến bụng dưới của anh hơi khô nóng.
Bầu không khí rất yên tĩnh.
Tề Diệc Thần vẻ mặt mong chờ anh khen ngợi tay nghề của mình, lại không ngờ rằng Mặc Bắc Hàn chỉ "Ừm" một tiếng lạnh lùng rồi dời ánh mắt
đi.
Tề Diệc Thần giật giật khóe miệng: "Vậy thôi à?"
Anh ta buồn bực, tức giận đến mức suýt thổ huyết, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ tới chuyện chính, cố ý gạt Tô Mộc Yên sang một bên, nói cho
Mặc Bắc Hàn biết vết sẹo của cô là giả.
Mặc Bắc Hàn nghe xong, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Chuyện này người cũng đừng quấy rầy đến cô ấy, cậu coi như chưa biết gì đi."
Bí mật trên người cô gái này dường như càng ngày càng nhiều...
Khi Tô Mộc Yên trở lại, trên mặt đeo một chiếc khăn che mặt mỏng,
nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tề Diệc Thần, cô vội vàng giải thích: "Cổ họng của tôi hơi khó chịu, hình như là bị cảm rồi, đeo khăn che mặt thì tốt
hơn."
thôi."
Mặc Bắc Hàn không có vạch trần cô, nhẹ giọng nói: "Sắp đến giờ rồi, đi
Cô gật đầu đi theo.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Lục Châu, những người tham dự đều rất giàu có và cao quý .
Tô Tầm Nhi vừa mới mua sắm xong ở trung tâm mua sắm gần đó, ngay lập tức nhìn thấy Tô Mộc Yên xuống chiếc xe hơi sang trọng, khoác tay một người đàn ông đẹp trai.
Cô ta thầm nghĩ, chẳng lẽ lời mẹ nói là thật, Tô Mộc Yên thật sự quyến rũ một tên chó săn?
Tô Tầm Nhi muốn tìm hiểu đến cùng, lập tức đi theo, nhưng không muốn bị ngăn lại ở cửa vì không có thiệp mời.
Thấy mình sắp không theo kịp, Tô Tầm Nhi lấy ra một xấp tiền từ trong túi xách đưa cho bảo vệ: "Để cho tôi đi vào, số tiền này sẽ là của anh."
Bảo vệ chỉ do dự một lúc, sau đó không chịu nổi sự cám dỗ của đồng tiền, để cho cô ta đi vào.
Trong sảnh tiệc, nam nữ mặc âu phục tham dự, nhóm ba hai người tụm lại, nói cười vui vẻ.
Đứng bên cạnh Mặc Bắc Hàn, Tô Mộc Yên có thể cảm thấy vô số ánh mắt hướng về phía cô.
Cô chỉ ước rằng cảm giác tồn tại của mình có thể bớt đi một chút, chỉ tiếc là người bên cạnh cô thực sự rất bắt mắt.
Tô Tầm Nhi nhìn thấy cô, mặc dù cô đang đeo khăn che mặt, nhưng nhìn thoáng qua đôi mắt trong suốt dưới cái khăn che mặt kia, cô ta lập tức nhận ra.
Nhìn thấy cô qua tay nhiều người ở trong sảnh tiệc, Tô Tầm Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu, cô ta nhìn chằm chằm cái khăn che mặt trên mặt Tô Mộc Yên, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
"Chị, không ngờ tôi lại gặp chị ở đây."
Trong mắt Tô Tầm Nhi hiện ra một tia hung ác, lắc mông đi về phía Tô Mộc Yên.
"Chị khoác tay người đàn ông khác ở đây, người chồng bị bệnh tâm thần kia của chị có biết không?"
lại.
Người chồng bị bệnh tâm thần? Ánh mắt Mặc Bắc Hàn hơi ngưng
Tô Tầm Nhi bĩu môi, ánh mắt rơi vào Mặc Bắc Hàn, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã bị khuôn mặt đẹp trai của anh mê hoặc.
"Anh đẹp trai, anh có biết người chị này của tôi đã kết hôn rồi không? Anh đang muốn làm gì với chị ta?"
Tô Mộc Yên cau mày, ngắt lời cô ta: "Tô Tầm Nhi, đây không phải là chỗ để cho cô làm loạn."
Tô Tầm Nhi cười lạnh một tiếng, hơi tăng âm lượng lên một chút: "Chị đeo khăn che mặt đến dự tiệc là do xấu hổ, hay là sợ người khác bị khuôn mặt xấu xí của chị hù chết?"
Sự hỗn loạn ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung
quanh, mọi người đều bàn tán.
"Vừa rồi tôi còn cảm thấy kỳ quái, sao lại có người đi dự tiệc còn đeo khăn che mặt? Hóa ra là bởi vì xấu xí."
Một người phụ nữ khác tiếp chuyện: “Cũng không biết mặt của cô ta đáng sợ đến mức nào”.
Xung quanh dày đặc tiếng nói, tất cả âm thanh bàn luận lớn nhỏ đều lọt vào tai Tô Mộc Yên.
Cô không muốn để lộ trước mặt mọi người quá sớm, cho nên không định tranh cãi với Tô Tầm Nhi, cô kéo tay Mặc Bắc Hàn: "Chúng ta đi thôi."
Trong mắt Tô Tầm Nhi, hành động này chính là đang chột dạ, cô ta tiến lên một bước ngăn lại, chậm rãi nhếch môi đỏ mọng cười nói: "Vội cái gì? Để cho mọi người nhìn xem bộ dạng xấu xí của chị!"
Cô ta đưa tay ra nhanh chóng xé tấm mạng che mặt của Tô Mộc Yên. Mọi người hít vào một hơi.
Cầm khăn che mặt trong tay, Tô Tầm Nhi kinh ngạc nhìn người phụ nữ với khuôn mặt không chút tì vết: "Vết sẹo của cô..."
Cô ta lùi lại một bước, không thể tin được nói: "Điều này không thể nào!"
Tô Tầm Nhi sững sờ đứng đó, cơ thể cứng đờ, tất cả những lời khen ngợi như tát vào mặt cô ta.
"Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
"Không phải rất rõ ràng sao? Cô gái kia chẳng qua là ghen tị người khác xinh đẹp hơn mình, mới tới đây gây chuyện, thật đáng xấu hổ."
Hết người này đến người khác đổ lỗi cho cô ta, cho rằng cô thua kém, lòng dạ đen tối.
Tay của người đàn ông đột nhiên vòng qua eo Tô Mộc Yên, hai con người tối sầm lại, đương nhiên là tức giận rồi.
Tô Mộc Yên nghiêng đầu nhìn, thấy ánh mắt của anh lạnh lùng, Tô Tầm Nhi vốn đang cứng ngắc cũng bị ánh mắt của anh làm cho ngây ra tại chỗ.
Chủ bữa tiệc sau khi nghe tin thì chạy tới: "Mau đưa người phụ nữ điên này ra ngoài!"
"Buông tôi ra, tôi không phải là người phụ nữ điên, cô ta mới đúng!" Vốn dĩ cô ta muốn làm cho Tô Mộc Yên xấu mặt, không ngờ lại lại cho cô
nổi bật hơn! Còn mình lại bị mọi người chỉ trích và chế giễu!
rồi."
Âm thanh của Tô Tầm Nhi dần dần nhỏ đi.
Chủ bữa tiệc lập tức xin lỗi Mặc Bắc Hàn: "Thật xin lỗi, đã làm vợ anh sợ
Mặc Bắc Hàn khẽ gật đầu, sóng gió lần này mới kết thúc.
Khi cả hai trở về nhà sau bữa tiệc, Mặc Bắc Hàn nói cơ thể mình không được khỏe, bảo Tô Mộc Yên tắm thuốc cho anh.
Tô Mộc Yên bỏ dược liệu vào trong bồn tắm, lấy kim bạc ra đang định châm cứu cho anh, thì một đôi tay to lớn bất ngờ bắt lấy eo cô, kéo cô vào
trong nước.
Người đàn ông hỉ nộ vô thường này đang muốn giết cô à?
Tay anh không dừng lại, dùng sức ấn cô xuống bồn.
Đầu óc Tô Mộc Yên trống rỗng, cô bịt chặt mũi và miệng, cố gắng vùng vẫy để ra khỏi nước.
"Mặc Bắc Hàn!"
Tô Mộc Yên oán giận trừng mắt nhìn anh, mặt cô cũng bị hơi nước làm
cho nóng lên, khi nhìn rõ vẻ lạnh lùng trong mắt anh, cô mới ý thức được có
gì đó không ổn.
Mặc Bắc Hàn nhìn cô chăm chăm bằng ánh mắt dò xét và cảnh giác: "Cô đến gần tôi có mục đích gì?"
rôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất