Đôi mắt phượng của Mặc Bắc Hàn khẽ nhướng lên, vây Tô Mộc Yên lại ở bên cạnh bồn một cách gắt gao, hỏi bằng giọng trầm thấp: "Vì sao lại cố tình hoá trang cho mình trở nên xấu xí?"
Ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến cho Tô Mộc Yên cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong đầu cô nhanh chóng chuyển động, trong lòng có câu trả lời, lúc này mới từ từ nói: "Người phụ nữ ầm ĩ hôm nay tên là Tô Tầm Nhi, là em kế của tôi, thái độ của cô ta đối với tôi, anh hẳn là đã thấy rồi nhỉ?"
Mặc Bắc Hàn im lặng nhíu mày ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Nếu như tôi không cố tình hoá trang cho mình trở nên xấu xí, với vẻ ngoài này của tôi, anh cảm thấy nhà họ Tô còn có thể chứa chấp tôi sao?"
Mặc Bắc hàn nghe thấy vậy thì cảm thấy quái lạ, nhưng không thể không thừa nhận lời cô nói quả thật là sự thực.
Tô Mộc Yên cẩn thận quan sát mọi thay đổi trên nét mặt của anh, thấy anh không truy cứu nữa, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mặc Bắc Hàn từ trong bồn đứng dậy, Tô Mộc Yên lập tức bị dọa sợ mà quay đầu đi.
"Nếu như ngày nào đó tôi phát hiện cô có mục đích gì khác, tôi sẽ giết cô." Giọng nói của người đàn ông ở sau lưng hơi trầm xuống.
Tô Mộc Yên biết rõ anh không hề nói giỡn, vội vàng gật đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ, muốn nhanh chóng tìm được đồ để có thể thoát khỏi
người đàn ông nguy hiểm này.
Hôm sau, khi cô tỉnh lại đã không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Bắc Hàn nữa rồi, cô vừa mới rửa mặt xong chuẩn bị xuống lầu, thì nhận được điện thoại của Chu Quế Phương.
"Mộc Yên, hôm nay có thời gian rảnh không?"
Trải qua chuyện lần trước, Chu Quế Phương hẳn là đã hận cô đến thấu xương mới đúng chứ, nhưng bây giờ giọng nói trong điện thoại lại mang theo chút ý cười.
Tô Mộc Yên gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm ác độc trên mặt bà ta, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, Chu Quế Phương thật đúng là có biết nhẫn nhịn.
"Có việc gì?"
"Mẹ cô để lại một phong di thư, mấy ngày hôm trước vốn định đưa cho cô, nhưng mà cô vừa mới kết hôn, cũng không có thời gian, cho nên hôm nay chúng ta gặp một cái đi, tôi đưa phong thư này cho cô."
Di thư của mẹ làm sao lại rơi vào tay của Chu Quế Phương?
Lạnh lẽo trong mắt cô càng tăng thêm, năm ngón tay cầm điện toại di động bất giác siết chặt lại một chút.
Tuy rằng khi mẹ qua đời cô vẫn còn nhỏ, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy có điều kỳ lạ, hơn nữa khi đó chỉ có Chu Quế Phương ở đó, cô không tin, cái chết của mẹ không có chút quan hệ nào với bà ta.
"Mộc Yên?"
Tô Mộc Yên hồi phục tinh thần lại, cô hiểu rất rõ, Chu Quế Phương hẹn cô nhất định là có ý đồ xấu, nhưng cho dù đây là Hồng Môn Yến, cô cũng nhất định phải đi.
"Ừ, dì gửi địa chỉ cho tôi đi."
"Được, vậy chúng ta gặp lại sau."
Cúp điện thoại xong, tin nhắn của Chu Quế Phương lập tức được gửi tới, địa điểm là một câu lạc bộ cao cấp.
Tô Mộc Yên ngồi ở trên ghế sô pha, khẽ quay điện thoại di động trong tay, xem ra hôm nay lại có một trận đánh ác liệt phải đánh rồi.
Câu lạc bộ Wilton.
Tô Mộc Yên bước vào sảnh lớn, dáng người cao gầy của cô đã hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo của cô, thì trong mắt đều lộ ra sự tiếc nuối.
Chu Quế Phương đã dặn dò nhân viên làm việc, cho nên có người đến
rồi dẫn cô đi thẳng lên phòng VIP ở tầng năm.
Mà lúc này vừa vặn có một người đàn ông từ trong phòng đi ra, cách hành lang dài, anh ta liếc mắt một cái là nhìn thấy Tô Mộc Yên.
Trong mắt người đàn ông đầu tiên là sự kinh ngạc, sau đó là sự không vui vẻ ẩn chứa trên khuôn mặt của anh ta.
Người phụ nữ này đến đây làm gì?
Sau đó, một người đàn ông mặc tây trang màu đen khác từ trong phòng đi ra, cung kính nói: "Tổng giám đốc Mặc, đối tác chuẩn bị ký hợp đồng rồi."
"Ừ."
Mặc Bắc Hàn thu ánh mắt lại, đồng thời xoay người vào phòng.
Tô Mộc Yên vào phòng, bên trong trừ Chu Quế Phương ra, còn có một người đàn ông trung niên cả người mặc tây trang màu đen.
Khuy áo trên áo sơ mi của người đàn ông kia gần như sắp bung ra, mỡ trên mặt ép các đường nét trên khuôn mặt lại thành một chỗ, dáng vẻ đầy mỡ khiến người khác ghét bỏ.
Cô nhướng đôi mày cong như trăng lưỡi liềm, nhìn về phía Chu Quế Phương: "Đồ mà dì muốn đưa cho tôi đâu?"
Chu Quế Phương rót một ly rượu đặt lên bàn, mỉm cười: "Gấp cái gì, cô lại đây ngồi trước đi."
Vì di thư, Tô Mộc Yên không hề tức giận, buộc lòng phải ngấm ngầm chịu đựng mà bước qua ngồi xuống.
Từ khi cô bắt đầu vào cửa, ánh mắt của người đàn ông kia đã rơi ở trên người cô, chờ đến sau khi thấy rõ vẻ ngoài của cô, lông mày nhíu lại, biểu cảm trên mặt lập tức lộ ra sự chán ghét.
"Bà đây là đang đùa giỡn với tôi sao? Tìm một người phụ nữ xấu như vậy để đi cùng tôi? Chơi đùa với tôi sao?"
Chu Quế Phương nghe vậy thì vội vàng nghiêng người qua, cánh tay nhỏ nhắn khoát lên trên vai người đàn ông, an ủi cảm xúc của ông ta, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc Lưu, ngài đừng vội, sao tôi có thể lừa gạt ông chứ?"
"Ông đừng nhìn vẻ ngoài xấu xí của đứa con gái này của tôi, thế nhưng dáng người của cô ta rất đẹp, ông nhìn tỉ lệ dáng người kia của cô ta thử đi, có mấy cô gái có được dáng người như vậy chứ?"
Cảm xúc của tổng giám đốc Lưu vốn đang phẫn nộ lại dần dần được nén xuống.
Vừa nãy khi Tô Mộc Yên bước vào, ông ta đã bị dáng người chín đầu* kia của cô hấp dẫn, hơn nữa đường cong đầy đặn hấp dẫn và nước da mịn màng của cô, hoàn toàn thích hợp với sở thích của ông ta.
*Dáng người chín đầu: có nghĩa là tỷ lệ chiều dài của đầu so với chiều cao là 1:9. Đây là một khái niệm y tế cũng như một khái niệm thẩm mỹ. Ví dụ, nếu một người là "Mỹ nhân chín đầu", như tên gọi, điều đó có nghĩa là tỷ lệ khuôn mặt và chiều cao của phụ nữ là 1:9, tức là chiều cao của cô ấy gấp chín lần chiều cao của khuôn mặt.
Nhưng mà có chút tiếc nuối khuôn mặt kia.
Ông ta vừa nghĩ đến dáng người của cô, trong lòng cũng đã có chút khô nóng và sốt ruột khó dẫn nổi, Chu Quế Phương nhìn thấy đục ngầu trong mắt ông ta thì biết chuyện này thành công rồi.
Bà ta cười mờ ám, ngón tay khế trượt ở trên sống lưng ông ta: "Tắt đèn một cái, là ngài không nhìn thấy mặt của cô ta rồi, có phải không?"
Chu Quế Phương nói mấy câu mà đã chọc cho lòng của tổng giám đốc Lưu ngứa ngáy, ánh mắt dừng ở trước ngực của Tô Mộc Yên, thú tính trong cơ thể ông ta gần như sẽ bộc phát ngay lập tức.
röi.
Tô Mộc Yên đại khái cũng đã đoán được mục đích của Chu Quế Phương
Chu Quế Phương điều chỉnh ánh đèn trong phòng tối lại, sau đó ngoảnh mặt về chỗ cô ngồi, nhỏ giọng uy hiếp nói: "Nếu như cô muốn lấu được di thư của mẹ cô, vậy hãy phục vụ tổng giám đốc Lưu thật tốt đi"
Đúng như dự đoán, cuộc hẹn này của Chu Quế Phương là có tính toán từ
trước.
Tô Mộc Yên liếc mắt nhìn tổng giám đốc Lưu dâm đãng kia, mặt đầy chán ghét nói với Chu Quế Phương: "Tôi muốn xem di thư trước, nếu không làm sao tôi biết được là thật hay giả?"
Sớm đã biết cô nhóc này cũng không dễ đối phó như vậy, nên Chu Quế Phương đã chuẩn bị từ trước, lấy một tờ giấy từ trong túi ra ném vào người Tô Mộc Yên.
Tô Mộc Yên mở thư ra, chữ viết thanh tú uốn lượn trên giấy, gần như không khác gì với chữ viết của mẹ cô, chỉ là dấu ấn của từng chữ đều rất đậm, như là cố ý bắt chước.
Ở trong lòng cô hừ lạnh một tiếng, nếu Chu Quế Phương muốn dùng phong thư này để tính kế cô, vậy sao cô lại không tương kế tựu kế chứ?
Chu Quế Phương nhìn thấy sự đau khổ trong ánh mắt của cô, thì cho rằng cô đã bị mắc lừa.
Bà ta giật bức thư lại, vênh váo đắc ý mà nói: "Đồ cô cũng thấy rồi, nên làm như thế nào thì cô cũng hiểu rõ."
Chu Quế Phương thấy Tô Mộc Yên gật đầu, vội vàng giao tấm thẻ phòng của căn phòng đã mở sẵn từ trước cho tổng giám đốc Lưu, cười quyến rũ nói: "Ngài cứ từ từ hưởng thụ."
Trong lòng Tô Mộc Yên cười khẩy, nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng khuất nhục, Chu Quế Phương cũng không hề phát hiện ra sự khác thường, vỗ vào bả vai của cô: "Một đêm, đổi lấy di vật của mẹ cô, không quá đáng, phục vụ thật tốt.
Tô Mộc Yên đi theo phía sau tổng giám đốc Lưu, đợi đến lúc đến cửa phòng, cô lấy phấn phủ từ trong túi ra, qua chiếc gương nhìn thấy một bóng người ở góc.
Đúng như dự đoán, Chu Quế Phương vấn đi theo, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, 'cạch' một tiếng chiếc gương được đóng lại.
Tổng giám đốc Lưu đi vào, thì không thể đợi được mà lôi cô vào trong, cửa cũng không có kịp đóng lại.
Tô Mộc Yên đẩy ông ta, cố tình làm giọng nói yểu điệu hơn: "Ngài đi tắm trước đi, chờ ngài ra, em sẽ cho ngài một bất ngờ."
Trong mắt tổng giám đốc Lưu nhất thời rót đầy dục vọng, hoàn toàn bị cô mê hoặc: "Được được, nghe lời em hết."
Tô Mộc Yên cười khanh khách mà đưa mắt nhìn ông ta vào phòng tắm, thấy ông ta đóng cửa lại, sắc mặt lập tức lạnh đi, cô thuận tay tắt đèn trong phòng, sau đó đứng ở phía sau cửa.
Khoảng hai phút, ở cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, nếu như không cẩn thận nghe, thì căn bản không thể phát hiện ra.
Cô mím khóe môi, đi tới.
Chu Quế Phương dán lỗ tai ở trên cửa, vừa đụng vào cửa, bà ta mới phát hiện cửa không có đóng chặt.
Lại chợt nghe thấy tiếng tắm rửa, bà ta nhếch khóe môi, lần trước Tô Mộc Yên tính kế bà ta, vậy hôm nay bà ta lại gậy ông đập lưng ông.
Bà ta lặng lẽ lẻn vào trong, không phát hiện sau lưng có người, Tô Mộc Yên giơ tay đâm kim bạc vào huyệt Đại Chủy* của bà ta.
*Huyệt Đại Chủy thuộc về Kinh mạch, nằm ở sau gáy, ở chỗ lõm dưới mỏm gai của đốt sống cổ thứ 7, trên đường giữa sau. Vì huyệt nằm ở chỗ lõm
của đốt sống ngực thứ nhất và là đốt sống lớn nhất nên được đặt tên là Đại
thức, ngã xuống mặt đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất