Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Trong phòng vô cùng hỗn loạn, Tô Mộc Yên lập tức cất điện thoại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi xuống lầu. 

Chu Quế Phương lao ra khỏi phòng, sai người giúp việc ngăn Tô Mộc Yên đang đi tới cửa lại. 

Sao con khốn này lại về rồi? 

Chu Quế Phương vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, lớn tiếng hỏi Tô Mộc Yên: "Con ranh, mày nhìn thấy cái gì rồi!" 

Tô Mộc Yên biết mình trốn không thoát khỏi phiền toái này, cho nên 

 

thẳng thắn thừa nhận, cô nhếch khóe miệng, vẻ mặt châm biếm nói: "Dì à, bố tôi không có ở nhà, dì cũng không nhàn rỗi nhỉ." 

Chu Quế Phương giả vờ bình tĩnh, mang dáng vẻ như một bà chủ, trong mắt có một tia hung ác: "Tô Mộc Yên, tao mặc kệ mày vừa nhìn thấy những gì, nhưng nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, tao sẽ không tha cho mày!" 

"Dì có mặt mũi làm chuyện bậy bạ như vậy, còn sợ bị truyền ra ngoài 

sao?" 

"Con ranh!" Chu Quế Phương không khách sáo nữa, lớn tiếng ra lệnh cho người giúp việc bắt lấy Tô Mộc Yên. 

Ánh mắt Tô Mộc Yên đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt lại biến mất, kim bạc trong tay cũng thu lại. 

Bây giờ không phải là lúc để lộ ra ngoài. 

Chu Quế Phương nhìn Tô Mộc Yên đang bị trấn áp, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt: "Muốn đấu với tao? Năm đó mẹ mày còn không đấu lại tao thì mày là cái gì?" 

"Tôi không cho phép dì nhắc đến mẹ tôi!" 

Chu Quế Phương hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Đức hạnh giống như mẹ mày, vô dụng!" 

chút." 

"Hôm nay tao sẽ thay người mẹ chết sớm kia của mày dạy dỗ mày một 

Chu Quế Phương giơ tay lên, định đánh vào mặt cô. 

"A!" 

Cái tát như dự kiến đã không giáng xuống, chỉ nghe Chu Quế Phương hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, lăn lộn trên mặt đất ôm lấy cổ tay đau đón. 

Mặc Bắc Hàn lấy khăn tay ra lau tay, ném sang một bên, vệ sĩ xung quanh đã sớm khống chế đám người giúp việc lại. 

Tô Mộc Yên nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt, có chút kinh ngạc nói: "Sao anh lại tới đây?" 

Mặc Bắc Hàn vẻ mặt thản nhiên, đôi môi mỏng lạnh lùng nói vài chữ: "Nếu tôi không tới, làm sao có thể nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của 

CÔ?" 

Thái dương của cô giật giật, người đàn ông này không biết ăn nói à? 

Chu Quế Phương không ngờ rằng sẽ có người đến giúp Tô Mộc Yên, bà ta cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt này. 

Anh mặc một bộ tây trang cao cấp được đặt may thủ công, dáng người cao lớn tôn quý, ngũ quan anh tuấn, góc cạnh sắc bén, dưới hàng lông mày đen rậm là một đôi mắt lạnh thấu xương, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. 

Bà ta thế nào cũng không dám đặt người đàn ông này với người chồng ốm yếu kia của Tô Mộc Yên vào cùng một chỗ, lập tức chửi ầm lên: "Tô Mộc Yên, hôm qua cô mới kết hôn, hôm nay lại cặp kè với một tên chó săn, đúng là làm ô uế gia phong của nhà họ Tô!" 

Nghe được những từ để miêu tả chính mình, Mặc Bắc Hàn khế nâng đôi mắt phượng lên, nhìn Tô Mộc Yên. 

Một cái nồi to từ trên trời rơi xuống. 

Giống như ba chữ này là do cô nói vậy. 

"Đừng nhìn tôi, tôi không có nói gì hết." 

Hai người cứ như phớt lờ Chu Quế Phương, điều này làm cho bà ta vô cùng bất mãn. Bà ta bấu chặt ngón tay vào da thịt, phun ra nhiều từ ngữ khó nghe hơn để tìm cảm giác tồn tại. 

Con ngươi sâu thẳm của Tô Mộc Yên rõ ràng hiện lên ý căm hận, giọng cô càng thêm phần châm biếm: "Những lời này dì tự giữ lại cho mình đi." Chu Quế Phương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta chưa từng thấy ai quyến rũ đàn ông quang minh chính đại như vậy! Nhưng dù muốn xé xác Tô Mộc Yên đến đâu, ngại khí thế mạnh mẽ của người đàn ông, bà ta cũng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn cô. 

"Chúng ta đi thôi." 

Chu Quế Phương giống như một con chó điên, Tô Mộc Yên không muốn 

để ý đến bà ta nữa. 

Mặc Bắc Hàn đáp lại, thản nhiên nhìn lướt qua Chu Quế Phương, quay người rời đi. 

Đôi mắt đen của Chu Quế Phương lửa giận hừng hực, bà ta nhìn bóng lưng hai người, oán hận nói: "Không biết con ranh đó có thật sự chụp được ảnh rồi không!" 

Mấy người Tô Mộc Yên vừa rời đi được một lúc, Tô Bác đã quay lại. 

Ông ta vẻ mặt buồn bã ngồi xuống sô pha, nới lỏng cà vạt, Chu Quế Phương đã mất đi vẻ hung hăng vừa rồi, đang ở trong bếp hiền thục nấu canh cho ông ta. 

Vừa đi ra đã thấy ông ta ngồi nhắm mắt trên sô pha, sắc mặt không được tốt cho lắm. 

Bà ta bưng canh đến, đi tới sau lưng Tô Bác, nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho ông ta: "Có chuyện gì sao?" 

Tô Bác lúc này mới mở mắt ra, giơ tay ấn vào huyệt tinh minh, trầm giọng nói: "Hiện tại công ty bị lỗ nặng, chút tiền cưới kia của Mộc Yên hoàn toàn không đủ để bù lỗ. Bây giờ chúng ta cần tiền đầu tư từ Công ty tài trợ Tân Kim, nhưng tổng giám đốc Lưu của công ty Tân Kim này lại không dễ quan hệ lắm, tôi đến chào hỏi vài lần đều bị từ chối." 

Chu Quế Phương nghe xong, trong đầu đã có một kế hoạch. 

Tô Mộc Yên thích dụ dỗ đàn ông như vậy thì bà ta sẽ đưa Tô Mộc Yên lên giường của tổng giám đốc Lưu này, đến lúc đó tiền vốn rót vào, còn không phải là chuyện thuận nước đầy thuyền sao. 

Bà ta hạ quyết tâm, cười đi tới bên bàn, đưa canh cho Tô Bác: "Ông đó, đừng băn khoăn nữa, chuyện này cứ giao cho tôi đi, tôi có cách rồi." "Bà?" Vẻ mặt Tô Bác hơi nghi ngờ. 

Chu Quế Phương bĩu môi, "Ừm, ông cứ yên tâm đi." 

Bầu không khí trong xe im lặng một lúc. 

Tô Mộc Yên nghiêng đầu liếc nhìn Mặc Bắc Hàn, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi. 

"Chuyện vừa nãy, cảm ơn anh." 

Lời vừa dứt, điện thoại di động của Mặc Bắc Hàn vang lên, anh bắt máy mà không trả lời Tô Mộc Yên. 

"Ừm, tôi biết rồi." 

 

Cuộc gọi kết thúc rất nhanh, Mặc Bắc Hàn cúp điện thoại, lại gọi một cuộc nữa. 

nữ." 

"Tối nay tám giờ có một bữa tiệc, tìm cho tôi một bạn đồng hành 

Bạn đồng hành nữ? Để bày tỏ lòng cảm ơn chân thành của mình, Tô Mộc Yên đã tự đề cử bản thân. 

"Nếu anh không có người thích hợp, hay là dẫn tôi đi?" Trong mắt cô hiện lên ý cười ranh mãnh: "Nếu như lúc đó anh phát bệnh, tôi còn có thể giúp anh đấy." 

nữa." 

Mặc Bắc Hàn nhìn cô, khẽ nhíu mày, nói với điện thoại: "Không cần tìm 

Sau khi cúp điện thoại, anh bảo tài xế quay lại. 

Đây không phải là hướng trở về nhà họ Mặc. 

"Chúng ta đi đâu vậy?" 

"Không phải cô tưởng là tôi sẽ đưa bộ dạng này của cô đi làm xấu mặt tôi chứ?" 

"..." 

Chiếc xe dừng lại trước một công ty tạo hình quốc tế hàng đầu, một người đàn ông đi về phía họ. 

Người đàn ông có đôi mắt phượng dài và hẹp mang ý cười, khí chất trưởng thành, bên tai phải còn đeo một cái khuyên tai rực rỡ. 

"Chậc chậc, sao hôm nay Mặc đại thiếu gia lại rảnh rỗi tới đây? Cậu vừa mới kết hôn đã bỏ lại cô vợ yêu kia..." 

Giọng nói của anh ta ngừng lại khi nhìn thấy Tô Mộc Yên bên cạnh Mặc Bắc Hàn. 

"Đây là?" 

Từ lời nói và hành động của anh ta có thể thấy được rằng anh ta có mối quan hệ không bình thường với Mặc Bắc Hàn, Tô Mộc Yên mím môi, xem như một lời chào. 

Mặc Bắc Hàn liếc anh ta một cái, không kiên nhẫn ngồi ở trên sô pha, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau. 

"Cô ấy sẽ tham dự tiệc với tôi, giao cho cậu đấy." 

"Hiểu rồi." Người đàn ông kia cười cười với ý tứ sâu xa, lại nhìn về phía Tô Mộc Yên: "Cô đi theo tôi." 

Sau khoảng hai giờ chăm sóc, cô được đưa đến trước gương trang 

điểm. 

"Tôi tên là Tề Diệc Thần, cô gọi tôi là Diệc Thần cũng được, tôi là bạn thân từ nhỏ của Bắc Hàn." 

Tô Mộc Yên nhẹ nhàng gật đầu, khó trách anh và Mặc Bắc Hàn lại nói chuyện tùy ý như vậy. 

"Làm phiền anh rồi." 

Sau khi chào hỏi đơn giản, Tề Diệc Thần tập trung trang điểm cho cô, cọ trang điểm bay lượn linh hoạt trên mặt cô. 

Tô Mộc Yên lúc này đang nhắm mắt lại, cho nên cũng không biết rằng Tề Diệc Thần đang nhìn chăm chăm vào vết sẹo của cô. 

Tề Diệc Thần ban đầu muốn sử dụng kem che khuyết điểm để che vết sẹo này, nhưng có một kẽ hở rõ ràng bên cạnh vết sẹo, không phù hợp với khuôn mặt lắm. 

eyJpdiI6IlZXNUpTZkJhYm96dWN2TUdHb3lqbUE9PSIsInZhbHVlIjoib0hVc0dQNGNzT1QxWnBOeDIwT1hEZFo3cHRPSVVYcDdHVWtsUXNIY0FlMjBiamFMSEJVd1N1TlNac2UrZjZtcGJUUnpka3RsbytcL0JUK1IwMUN4ZXl0Z0RJakw2YkNCQ2hFV0RETWxCT1wvTWR2ZHI3MUZOb0Y4SlJldGZRcWJaSEZ0NFNPWlJmZHNQalBya09KTk83Y2c9PSIsIm1hYyI6ImUxNjE5ODdlYTBlYTY5ZTQ2MjU0ZWMzNzY3OWMzOGNiMzJlMmU0ODJjNWZmYTNhMThjNWVmNDQ2ZjAzM2M0OWMifQ==
eyJpdiI6IjFRMUZ3M0RGK0Q5Sm5aZWw1RGtoMVE9PSIsInZhbHVlIjoiRzNVcHZGcVVza1BEMHNKWllOSkEwOXhSdGNOUjZrdzlsUDNodVBJU2NlMTdFTDY3bUJnbkZ0a21NWjJMOE05bVdvVk1UMVwvOWo2dXlcL1wvSWxVY3dtaWZoMjJncXB3TVdMcFhYaVVOeEVia3JcL2V6SityN3lseG9SXC9PNkdjemZLYXVtVHZ0d25UaXNHQUgyNktlYkVCQkU0b1huaG1TNkhiUGcraFo1WTFwOWJwbkJ0V2N0dmpGbmxYbkpCWEoxYnZtTUlYc0FPaEtnQ3pncndNN3V2M1pRPT0iLCJtYWMiOiI4MzNiZGY5ZDhkZmE3ODEzYzI1ZTc2YmFkODRlOGFkZjExNDg2MGIwMWE1MjhmNjRhYjM5ZGIyNDdkMDU3NTZmIn0=

Anh ta lại cẩn thận quan sát vết sẹo, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, vết sẹo này hình như là giả?

Ads
';
Advertisement