Tô Mộc Yên không trả lời, nhưng vành tai lại bỗng chốc đỏ lên.
Mặc Bắc Hàn nhìn thấy cô như vậy, cong môi lên, tâm trạng hơi vui vé.
Vì để tránh cho người đàn ông này lại vô cớ nói ra câu nói quá đáng nào nữa, cô vội đứng dậy bước ra khỏi thùng gỗ.
Ánh mắt của Mặc Bắc Hàn rơi lên người cô, áo may ô bị ướt dính chặt lên dáng người lồi lõm tinh tế của cô, đôi chân trơn bóng trắng nõn như ngọc có thể khơi gợi lên vô số suy nghĩ xa xôi của đàn ông.
Đôi mắt của cô sạch sẽ xinh đẹp, nếu như không có vết sẹo đầy mặt có lẽ cô cũng sẽ là một người đẹp hiếm có, thật là đáng tiếc.
Tô Mộc Yên vừa quay đầu thì nhìn thấy anh đang quan sát cô, cô tỏ vẻ không vui, vội vàng cầm quần áo mặc vào, còn lẩm bẩm một câu lưu manh.
Hàng mày tuấn tú của Mặc Bắc Hàn chứa ý cười: “Cô nên vui mừng mới đúng, ít ra cô không phải là cái gì cũng tệ, có thể khiến tôi nhìn thêm một chút❞.
Nghe thấy giọng điệu này của anh, chẳng lẽ được anh nhìn là vinh hạnh của cô sao?
“Anh còn cần phải châm cứu”.
Mặc Bắc Hàn nhẹ nhàng“ừ” một tiếng.
Tô Mộc Yên lấy kim bạc ra, vừa quay đầu đã nhìn thấy anh đứng trong thùng, quay mặt về phía cô.
“Anh!”.
Tô Mộc Yên mau chóng nhằm mắt lại, lập tức xoay người: “Anh mặc quần áo vào trước đi”.
Mặc Bắc Hàn thấy cô giật mình, ung dung đứng yên tại chỗ, đôi mắt hẹp dài mang theo chút ý xấu: “Cô cũng đâu phải chưa từng nhìn”.
Người đàn ông này cố ý mà!
Người đàn ông mặc quần áo đi ra ngồi lên sofa, Tô Mộc Yên đứng phía sau anh, đâm kim bạc vào huyệt vị trên đỉnh đầu anh.
Cơ thể Mặc Bắc Hàn đột nhiên hơi tê dại, còn có cảm giác hơi đau nhói.
Hàng mày anh hơi nhíu lại, nhưng không lên tiếng.
Sau khi cho anh nếm trái đắng, Tô Mộc Yên không đùa nữa, nghiêm túc trị liệu cho anh.
“Có phải anh sử dụng sodium valproate trong thời gian dài không?”. Mặc Bắc Hàn mở mắt ra, giọng điệu hơi nặng: “Tại sao lại hỏi như vậy?”.
“Gần đây tần suất phát bệnh của anh ngày càng nhiều là bởi vì độc tố trong cơ thể anh dần tích lũy, việc trị liệu trước đó của anh không hề bốc thuốc đúng bệnh”.
Mặc Bắc Hàn hơi ngạc nhiên, thế mà cô lại có thể đoán chính xác loại thuốc anh đang dùng.
túc.
Ngón tay của Tô Mộc Yên nhẹ nhàng xoay kim bạc, sắc mặt nghiêm
“Bệnh của anh nghiêm trọng hơn tôi nghĩ nhiều”.
Mặc Bắc Hàn không đáp lời, lần đầu tiên hai người ở cạnh nhau sóng yên biển lặng trong hai mươi phút.
“Tối nay anh có thể ngủ một giấc thật ngon, không cần lo lắng sẽ phát
bệnh”.
Tô Mộc Yên thu dọn vật dụng châm cứu, quay người qua nhìn anh. “Hay là chúng ta hợp tác đi, tôi chữa bệnh cho anh, anh đảm bảo an toàn cho tôi làm người vợ trên danh nghĩa của anh, sau khi trị bệnh xong tôi sẽ tự rời đi”.
Mặc Bắc Hàn đã mặc áo ngủ vào, nghe thấy câu này, hàng mày tuấn tú của anh hơi nhướng lên, trong mắt có chút rét lạnh: “Cô đang bàn điều kiện với tôi?”.
“Phải”.
Tô Mộc Yên khoanh hai tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh là người hiểu rõ bệnh tình của bản thân nhất, hôm nay tôi có thể áp chế không để anh tiếp tục phát tác chứng tỏ tôi có khả năng trị khỏi bệnh cho anh. Giữ tôi lại là lựa chọn tốt nhất hiện tại của anh”.
Trong mắt Mặc Bắc Hàn loé lên sự rét lạnh.
Anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nhưng anh không thể không thừa nhận cô gái này rất thông minh, mỗi một câu nói của cô đều đâm trúng chỗ hiểm.
Trước đây mỗi lần Mặc Bắc Hàn phát bệnh thì ít nhất cũng mất một
ngày một đêm, giày vò đến mức gần như muốn cắn nuốt anh không còn
mẩu xương, thế mà cô gái xấu xí này lại có thể kịp thời khống chế được anh, tay nghề chữa bệnh đúng là rất giỏi.
“Được, làm cho tốt vai trò mợ chủ nhà họ Mặc của cô, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của cổ”.
Mặc Bắc Hàn đi đến bên giường, nằm xuống, đường nét tuấn tú toát lên chút mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau truyền đến giọng nói thì thầm của anh: “Nhưng nếu cô chữa không khỏi, tôi sẽ ném cô xuống biển làm mồi cho cá mập”.
Tô Mộc Yên lười tiếp tục nhiều lời với anh, tự giác đi qua sofa nằm xuống, mạch suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.
Cô và Mặc Bắc Hàn đã đạt được thỏa thuận, càng có lợi để cô truy tìm sự thật.
Nhưng căn bệnh tâm thần hiếm gặp này và tên sát thủ dường như không phải xuất hiện lần đầu tiên đều đang nói với cô rằng, thân phận của người đàn ông này không đơn giản như vậy...
Cả đêm trằn trọc trăn trở, ngày hôm sau thức dậy, Tô Mộc Yên đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông nữa.
Sau đêm tân hôn, theo lý mà nói Mặc Bắc Hàn nên cùng cô về nhà họ Tô một chuyến.
Sau khi Tô Mộc Yên vệ sinh cá nhân thì xuống lầu, quản gia đã bày sẵn thức ăn cho cô: “Mợ chủ, sáng hôm nay cậu chủ có cuộc họp, có lẽ không thể nào cùng cô về nhà mẹ đẻ, đợi cô ăn sáng xong, tôi sẽ cho người đưa cô về”.
Đây cũng là việc nằm trong dự đoán của cô.
“Được, cảm ơn”.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Tô, tài xế đợi ở trước cửa, Tô Mộc Yên một
mình đi vào.
Trong mắt cô phun ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nhà họ Tô bây giờ không có một ai là người thân của cô.
Lúc mẹ vẫn còn, Tô Bác đã bỏ lên giường của người phụ nữ khác rồi.
Người sinh ra Tô Tầm Nhi - Chu Quế Phương - có thủ đoạn ác độc, cho dù không có danh phận nhưng vẫn quang minh chính đại bước vào nhà họ Tô.
Người mẹ vốn sức khỏe đã không tốt của cô cắt cổ tay tự sát, cô còn nhỏ tuổi bị đuổi ra khỏi cửa, nếu không phải được sư phụ cưu mang, có lẽ cô đã sớm lưu lạc ở đầu đường xó chợ rồi.
Tô Mộc Yên vẫn luôn nghi ngờ cái chết của mẹ cô có chút kỳ lạ, ngọc bội mà mẹ cô xem trọng nhất cũng bị cô bỏ ở nhà họ Tô, vì vậy cô đồng ý với cuộc hôn nhân hoang đường này là vì để điều tra sự thật việc mẹ cô tự tử năm đó, tìm lại di vật của mẹ cô.
Cô đẩy mở cửa lớn nhà họ Tô, người làm giống như không nhìn thấy cô, chỉ hờ hững liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục làm việc của mình.
Tô Mộc Yên đã quen với thái độ của người làm đối với mình, không chần chừ mà lập tức đi lên tầng hai, dọc theo hành lang bắt đầu lục soát căn phòng đầu tiên.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, sau khi lục tung hết mấy căn phòng, lúc vừa định xuống lầu thì nghe thấy cách vách truyền đến tiếng động kỳ lạ. Tiếng giả vờ tỏ ra điềm đạm của mẹ kế Chu Quế Phương vang lên, tiếng động mập mờ ngắt quãng.
Tô Bác cũng thật giỏi, tuổi tác đã lớn thế rồi mà ban ngày vẫn buông thả như vậy.
Tô Mộc Yên hừ lạnh một tiếng, vừa định xoay người rời đi, tiếng thở dốc kìm nén của người đàn ông truyền đến: “Bà chủ, làn da của em thật là
đẹp”.
Người đàn ông đó không phải là Tô Bác, thế mà lại là quản gia của nhà họ Tô! Con mụ Chu Quế Phương này thế mà lại ngoại tình ngay dưới mí mắt của Tô Bác!
Tim Tô Mộc Yên căng lên, nhẹ tay nhẹ chân đến gần cửa phòng đang che đậy cảnh tượng bên trong.
Quản gia đè Chu Quế Phương lên bàn, nắm lấy hai chân bà ta không ngừng thở dốc. Hai tay Chu Quế Phương vòng lên cổ người đàn ông, thấp giọng cười mềm mại: “Anh yêu, anh thật giỏi”.
Người đàn ông ngậm lấy vành tai của bà ta, giọng nói hơi khàn: “Tô Bác lớn tuổi rồi, đương nhiên không bằng anh”.
"Ai!".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất