Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Tô Mộc Yên không kìm được mím môi cười lạnh: “Dáng vẻ bây giờ của anh có thể giết được ai chứ?”. 

Vì để chọc tức anh, cô chỉ đành đi nước cờ khác thường. 

Cơn giận trong lồng ngực Mặc Bắc Hàn cuộn trào, đôi mắt bỗng chốc nghiêm nghị, một tay bóp chặt lấy cổ cô. 

“Nếu cô muốn chết, tôi sẽ cho cô toại nguyện!”. 

Anh giống như muốn bóp đứt cần cổ của cô, sắc mặt Tô Mộc Yên bỗng chốc đỏ bừng, nhưng một giây sau, một cây kim đã đâm thẳng vào xương sống thắt lưng của Mặc Bắc Hàn. 

Mặc Bắc Hàn vốn đang nổi giận bỗng chốc buông cô ra, ngã xuống đất. Tô Mộc Yên lảo đảo dựa vào tường thở dốc. 

Mọi người vội vàng vây quanh, quản gia vừa định vặn hỏi đã bị Tô Mộc Yên cắt ngang: “Anh ta chỉ bị hôn mê thôi, không sao đâu”. 

Quản gia nhìn thấy Mặc Bắc Hàn đúng là không có gì khác thường, thở phào một hơi, đánh giá kỹ lưỡng Tô Mộc Yên ở bên cạnh, trong mắt đầy vẻ khen ngợi. 

Cô gái này vừa có dũng vừa có mưu, khi đối mặt với cậu chủ đang mất kiểm soát cũng rất bình tĩnh, không hổ là cháu dâu mà ông cụ chọn trúng. 

Sắc mặt Tô Mộc Yên nghiêm túc, tay khẽ đặt lên cổ tay của Mặc Bắc Hàn, một lúc sau quay đầu nói với quản gia: “Phiền ông giúp tôi chuẩn bị thùng gỗ, nước nóng và những dược liệu này”. 

Quản gia bảo vệ sĩ đặt Mặc Bắc Hàn lên giường trước, dặn bác sĩ đi 

chuẩn bị những dược liệu mà Tô Mộc Yên nói. 

“Lúc nãy cảm ơn cổ”. Giọng điệu của quản gia trở nên nhẹ nhàng hơn, thái độ cũng vô cùng kính cẩn. 

Tô Mộc Yên chỉ khẽ gật đầu, không nói nhiều lời, khiến quản gia có thêm ấn tượng tốt với cô. 

Tất cả đã chuẩn bị xong, quản gia và vệ sĩ đặt Mặc Bắc Hàn vào trong thùng gỗ. 

“Mợ chủ, tôi còn phải đi xử lý tên sát thủ kia, tôi sẽ để lại hai người canh giữ bên ngoài, có chuyện gì cô cứ căn dặn”. 

Tô Mộc Yên gật đầu. 

Đợi sau khi tất cả đi ra ngoài hết rồi, Tô Mộc Yên đứng yên tại chỗ, nhìn người đàn ông nhằm chặt hai mắt, hơi cứng người. 

Tiếp theo... cô phải cởi bỏ hết tất cả đồ trên người anh. 

Trước giờ Tô Mộc Yên chưa từng tiếp xúc với đàn ông ở khoảng cách gần thế này, nhìn thấy người đàn ông ướt đẫm, lộ ra cơ ngực và cơ bụng dễ nhìn, cô vô thức đỏ mặt. 

Người đàn ông đột nhiên rên đau, kéo mạch suy nghĩ của Tô Mộc Yên về, cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân mình không suy nghĩ đến những chuyện linh tinh đó nữa. 

Chỉ có chữa khỏi cho anh, cô mới có cơ hội bàn điều kiện với anh. 

Vì vậy bây giờ cô không còn đường lui nào cả. 

Tô Mộc Yên đứng trước thùng gỗ, đầu ngón tay trắng nõn lóng lánh đặt trước ngực anh, cởi từng nút áo trên áo sơ mi anh ra. 

Làn khói mịt mù khiến cô nôn nóng không yên lòng, tiếp xúc cơ thể như có như không khiến cô vốn đã căng thẳng lại càng trở nên vụng về. 

Không dễ gì mới cởi được áo sơ mi của người đàn ông, chuyện xấu hổ 

nhất còn ở phía sau, đó là cô không biết cởi dây nịt của anh. 

“Chết tiệt!”. 

Cô hơi tức giận, nhưng càng nóng nảy thì lại càng không cởi được. 

Động tác của Tô Mộc Yên nhanh hơn, bởi vì quá tập trung nên hoàn toàn không phát hiện người đàn ông đã tỉnh lại, anh mở mắt ra, nhíu mày nhìn người phụ nữ đang nghiêm túc giúp mình cởi quần. 

Không biết là vì xấu hổ hay bị hơi nước hun mà gương mặt của cô gái nhỏ hơi đỏ, hơi nhíu mày, hàng mi khẽ chớp, toát ra chút ngây thơ. 

Ánh mắt sắc bén của Mặc Bắc Hàn rơi lên tay cô, mặt mày tối lại, đưa tay ngăn cô lại, nằm chặt lấy cổ tay cô: “Cô đang làm gì vậy?”. 

Tim Tô Mộc Yên nảy lên, đang không biết phải giải thích với anh thế nào thì cảm thấy sức lực trên tay mình thả lỏng, cô nâng mắt, người đàn ông trước mặt nhắm mắt lại lần nữa, bất tỉnh. 

Cô thở phào một hơi, cởi hết quần áo của Mặc Bắc Hàn ra, chỉ để lại một cái quần lót. 

Vì để tiện mát xa, Tô Mộc Yên không thể không cởi giày bước vào trong thùng chứa thuốc. 

Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một người đàn ông bán khoả thân, cô xấu hổ đến cả người nóng ran, không dễ gì mới chuẩn bị tốt tâm lý, rồi bắt đầu mát xa cho anh. 

Tay của cô cẩn thận bắt đầu từ bả vai anh, xối từng chút nước nóng đã bỏ thuốc lên da anh. 

Không thể không nói thân hình của Mặc Bắc Hàn vô cùng đẹp, thậm chí khiến cô hơi không dám nhìn thẳng. 

Khoảng một tiếng sau mới kết thúc quá trình này. 

Cả người Tô Mộc Yên nóng ran, trên trán cũng chảy ra những giọt mồ hôi nhỏ mịn. 

Vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, cổ tay cô đột nhiên bị kéo lại: “Sờ xong rồi muốn bỏ đi?”. 

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông. 

Tô Mộc Yên thở ra một hơi, kiên nhẫn giải thích: “Lúc nãy anh phát bệnh, là tôi đã cứu anh”. 

Mặc Bắc Hàn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt quan sát, đột nhiên kéo cô về phía mình: “Như vậy xem ra, cô muốn giết tôi không phải cũng rất dễ dàng sao?”. 

Hai người cách nhau rất gần, thậm chí cô có thể cảm nhận được cơ 

 

bụng rắn chắc của anh, tim bỗng đập nhanh hơn. Cô ráng tỏ ra bình tĩnh đẩy anh ra, quay đầu qua chỗ khác: “Xem ra anh còn mắc chứng hoang tưởng bị hãm hại nữa, căn bệnh này cũng cần phải trị”. 

eyJpdiI6IklMdCtMYXJySzVnR1Azd3g5MU5rOWc9PSIsInZhbHVlIjoiSTVZQjAxWmYwRzQ4bDl5bTFDU2tJZXl4WFwvNDI4RllVdGdFemtFcG5JU0V5YWhkcHIzaGhzMklcL1NWdWduYWdUc0pSUk9cL1ZXdTNVXC9CakZkMmJoXC96cGJnNDVkeDUxUm5jbnRQb2VcL1VVNk01SFRUT3lFN3NlTWRTSFhoaW9rc3B6elVMeW96cTlxNzM0S0xmXC96S2FMc2p3MEJGc0JjUGdWdDc1MzVYbXhGQTdJbVJzdHhGbHMrR1B5ZDRpUVhkYzZScHRNTVV4aXBkRzN5NlllMllzQUYxMTNOUHJcLzlpWDhKdGFyb2F2UFhOSnN0SnZZMFZVOVVGaEY3SitGM1A0bnJEZTA5aUtEZ0txcklVbW5YVmd6UEZnRzNveUpCbWdIQVRHM0o1MXN0bjVZSEJ4R0M4MEt1bWM3U3RTRERMYnBMMlZOdkFlMU5jZGxGTEVTcWM5RG5KXC9jTUVOekZSREg3b1NTbElcL0NZbFIxQzhLS3ZsdlgzdGxLdFNORGJhbmZVN0xhWU9LODZXQ0NQZXV5SFwvR1Rha0VsZmlnZVwvckZMQ0hRVnhCbWNiVkY5d3JJcGhGTW5GajJ4ZHFMMm1wXC9WTVc0YXJFaEt1Rkdxc1RrdVFrV2dBPT0iLCJtYWMiOiIyNzc2M2EwY2MyODk2OWI2MzBiYTBjMjFlOTEyYTA4NWM2MDljNzU1ZGI3ZDgzY2VlMTRlODliMWI4ZTZiZGY5In0=
eyJpdiI6IkpIRTY2b2FNelM0K2I3RDBPcE1iUkE9PSIsInZhbHVlIjoiZFJmM0FsOHMzUkJVTCt0U3A0RlF3RExMT1I2Uzc4Sko2Q3poREFWNDBOY0RRenF6XC9BTm5UQ0hteTFOQzU5eUZ1N2d5NzRvRkp6MDFRdFpOMmg2TXd1OFptNlh6TEI0SEZabWROSStRTWlBNzdaK0U1WjVaSTZtVzRXYTh4SVJFZ2tKRnVxYUlIenhwQkpMZmJOVGt6T0xwRlFuZWIwRkVHc3hlM0tobXB6UlkrbXF6VGhpSk1ybGI4XC9pYkdGRzJqNkxTcWtVcUlXdlczXC9DQzQ5cVFsOEdOOVg1YWZJditYNndcL2lEMUREUEZ1eTF1bzFqM2d6NVwvT2E4aXY2K2pOVU9sNFNyQ29tZ2F4eFwveTNmV1RxNWFXcnhLOHFPYjNLZm5SVzZEK09vV0JlcEdNaUlTWmprdG9hZVI5NTJRcVRWWVZWQUFXMmlEUWVcLzJQQXdkSDFVVHZoMWVqNHpUcFNWTnVVdGwrSEt0aWJwR3B1OFZoUUZ0M3VscTl0MjRSSEJ4RGMwSWlHcnA1bU5hRENcL2FpZFlhcjA5Z3lQVHF6UkRyUXFcLzdEbkF5N2tGTGt2WUNQOE0zc0lCWk11bHNqRlRSUDMxQkh5UG9qTmVZOWVTekp0YllJNlBoY1R2Q0FaWms3MmtVT2UzNUdNR3huZ1IyRmltOGFPenFDaHVqNVwvUEp0SHlDekdJRHdIdUZpQ2VSeGszdEh2WWhnbWszVzNNVjVkVXd1UEhuUkMyV0RtY3FJZHhUOVc5aE1cL2M1U3YiLCJtYWMiOiI3NWI4Zjg5NGZmMzUwYmJhZGJiNDBkMTljODQ2NDMxZTZjNzA3MDhhNTkwN2M3ZGI4NmVlZTBlMjU2YjYwZmUwIn0=

hỏi bên tai cô: “Xấu hổ như vậy, cô vẫn còn là xử nữ?”.

Ads
';
Advertisement