Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Mặc Bắc Hàn nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. 

Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây dày đặc, trông nặng nề y như tâm trạng của anh lúc này. 

Sự tồn tại của trang web tình báo nhà họ Mặc chính là bí mật của nhà họ Mặc. 

Tai mắt của bọn họ hầu như ở khắp mọi nơi, có thể nhanh chóng thu thập các tin tức tình báo trong và ngoài nước, đồng thời thông báo tin tức với tốc độ nhanh nhất cho người đưa ra quyết sách của nhà họ Mặc. Đây cũng là lý do quan trọng giúp những năm nay nhà họ Mặc phát triển nhanh chóng. 

Trước mặt mọi người, thế hệ con cháu nhà họ Mặc chỉ có anh cả và anh hai có quyền đăng nhập vào trang mạng. 

Nhưng mhb luôn được ông cụ yêu mến nên đã tạo ra tiền lệ, cũng cho anh quyền hạn đăng nhập. 

Ngoài ông cụ ra thì không ai biết chuyện này. 

Nếu như anh đăng nhập vào trang web, cũng đồng nghĩa với việc phá bỏ hết lớp nguỵ trang của mình ở nhà họ Mặc. Nếu như hay người kia ra lệnh cho tay sai truy tìm thì anh sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm. 

Trợ lý thấy anh nhíu chặt mày, còn tưởng anh đang cân nhắc lại mọi chuyện, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. 

Đột nhiên ánh mắt Mặc Bắc Hàn sắc lẹm như một lưỡi dao, ngón tay anh đặt trên bàn nhìn có phần tái nhợt. 

Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi cong lên: “Cứ làm như những gì 

tôi bảo, đăng nhập vào trang web luôn bây giờ.” 

Câu nói của anh khiến trợ lý thất kinh, người phụ nữ đó đã quan trọng đến mức này rồi sao. 

Anh ta thầm nghĩ, lẽ nào là tâm niệm đã thành nỗi ám ảnh rồi sao? 

Mây trắng trôi bồng bềnh trên nền trời xanh, ánh nắng vàng rực rọi xuống mặt đất. Đây là thời tiết lúc tám giờ sáng tại New York, hoàn toàn không có sự khác biệt với những áng văn khiến người khác nghẹt thở của các nhà văn. 

Trong tòa nhà chọc trời nằm trên Đại lộ số 5, hơn mười nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực Internet đến từ các nước đang tuần tra trang web cùng vô số vệ sĩ đi tuần tra theo nhóm. 

Lúc này trên màn hình lớn giữa phòng bỗng xuất hiện một dòng chữ bằng tiếng Anh. 

web!" 

“Mau đi thông báo cho cậu cả và cậu sáu, có người đăng nhập vào trang 

Hơn mười phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen nhanh chóng bước vào. Người đàn ông tuấn tú này chính là cậu sáu nhà họ Mặc, Mặc Bắc Lâm. 

Người đàn ông ngước mắt nhìn chăm chăm vào màn hình LCD lớn, gương mặt đẹp trai căng cứng lại: “Đã tìm được nguồn gốc đăng nhập chưa? Bẻ khóa để đăng nhập hay xâm nhập vào?” 

“Từ trang web trong nước và đăng nhập bình thường ạ.” 

Mặc Bắc Lâm có phần bất ngờ, anh ta nhíu chặt mày, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, hai môi mím chặt lại, dường như đã đoán ra được điều gì đó. 

Một phút sau, một người đàn ông mặc vest màu xanh cũng chạy đến: Có chuyện gì thế?” 

Nhân viên cũng không giấu diếm, thông báo lại không sót một chữ tình hình ban nãy cho anh ta. 

Mặc Bắc Lâm mỉm cười, nhàn nhã dựa người vào bàn: “Anh cả, có vẻ là thắng chín làm.” 

Người đàn ông nghe xong thì xanh mặt đi. Dù có thế nào anh ta cũng không nghĩ đến chuyện ông cụ lại giao quyền hạn quan trọng này cho một đứa phế vật như nó! 

Thắng hai và thắng sáu là anh em, thì chuyện thẳng hai trao quyền hạn cho thẳng sáu không trách được. 

 

Nhưng Mặc Bắc Hàn là một thắng phế vật, nó dựa vào cái gì chứ? Tâm ý của ông cụ đã không thể rõ ràng hơn nữa rồi! 

Sự lạnh lùng trong đôi mắt anh ta không thể che giấu được, những biểu cảm thú vị trên mặt anh ta đều bị Mặc Bắc Lâm nhìn thấy. 

Mặc Bắc Hàn có thể đăng nhập vào trang web tình báo chắc chắn là được ông cụ chống lưng. 

Việc ngoài ý muốn này khiến cho tình cảnh vốn đã nguy hiểm nay càng trở nên thú vị hơn. 

Mặc Bắc Lâm cũng không có ý định nói cho anh hai chuyện này, thắng 

chín là đứa cháu được yêu quý của ông cụ. Vậy thì anh ta phải lôi kéo được Mặc Bắc Hàn về phía mình để sau này có chỗ dựa dẫm. 

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, anh ta muốn mình trở thành ngư ông trong câu thành ngữ đó. 

Hai người cùng bước ra khỏi tòa nhà. 

Tài xế của Mặc Bắc Lâm đến trước, anh ta mỉm cười nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh cả, anh đi đâu để em đưa anh đi.” 

Mặc Bắc Châu sa sầm nét mặt, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta: Anh tự về.” 

“Được ạ.” 

Thái độ anh ta dành cho Mặc Bắc Châu hết sức cung kính, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ thâm trầm, tính toán hơn nhiều. Sau khi nhìn Mặc Bắc Châu lên xe xong, anh ta vẫy tay, một chiếc xe sang màu đen khác ngay lập tức lái tới. 

Mặc Bắc Lâm củi người, thấp giọng dặn dò: “Đi theo chiếc xe phía trước, gặp ai, làm gì, nội dung thế nào tôi đều phải biết.” 

“Rõ rồi ạ.” 

Tài xế kéo thấp mũ xuống, âm thầm đi theo xe Mặc Bắc Châu. 

Từ sau khi tiếp quản trang web, Mặc Bắc Châu luôn nỗ lực nâng đỡ dìu dắt người của mình, nỗ lực tạo nên thành tựu để muốn chứng minh cho ông cụ rằng chỉ có anh ta mới có thể ổn định vị thế của nhà họ Mặc. Những năm qua, chuyện làm ăn của Mặc gia dưới sự dẫn dắt của anh ta ngày một phát triể nhưng anh ta vẫn không lọt được vào mắt ông cụ. 

Nghĩ đến đây, sắc mặt anh ta tối sầm lại trông rất đáng sợ, tựa như có một cơn mưa rào sắp ghé tới. 

“Mặc Bắc Hàn.” 

Anh ta nghiến chặt răng khi nói ra cái tên này. Chỉ có khiến người này 

mãi mãi biến mất thì ông cụ mới để ý đến anh ta! 

“Đến khu Brownville.” 

Mặc Bắc Lâm đang ngồi trên sofa ký tên, một lát sau điện thoại reo lên. Anh ta liếc mắt một cái rồi ngắt điện thoại, sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài. 

Anh ta tự lái xe đến một quán cà phê nhìn rất tầm thường, sau đó đi lên tầng hai, ngồi đối diện với một người đàn ông mặc áo da màu đen. 

Đây chính là người tài xế ban nãy. 

“Nói đi.” 

“Mặc Bắc Châu đến khu Brownville gặp một người, bọn họ nói chuyện khoảng hơn nửa tiếng thì rời đi.” 

“Có ảnh không?” 

“Không có, Mặc Bắc Châu rất cẩn thận, anh ta rời đi rất nhanh.” 

Mặc Bắc Lâm hơi chau mày, khu Brownville là một khu nghèo ở New York, anh ta đi đến đó để gặp ai nhỉ? 

Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, nét mặt dãn ra, dường như anh ta nhớ ra điều gì đó. 

Trước đây không lâu, anh ta đã đọc được một mẩu tin tức trên một bài đăng, rằng có một thanh niên giàu có nào đó bị chặt đầu và phân xác rất dã man. Lúc đó để phòng bị và cảnh giác, anh ta đã đi điều tra chuyện này. 

Sau cùng điều tra ra được đây là tác phẩm của một sát thủ chuyên nghiệp, hiện người này đang bị cảnh sát truy nã và lẩn trốn khắp nơi. Mặc Bắc Châu muốn ra tay với thắng chín nhưng lại sợ ông cụ biết chuyện nên không thể dùng người của nhà họ Mặc. Nhưng nếu như thắng chín chết trong tay tên sát thủ đã từng ra tay giết người nhiều lần như này thì 

eyJpdiI6ImpET1J4RW1YQ0FGZVpxRFMrd0Mwc3c9PSIsInZhbHVlIjoiVDVhNjVJcUhsVXpGc3dMaWszcXhOSU85VWI3NnJlejh5ZHU1bVg5YUlwYXVMVWtrTzNoRlV5U1wvM1ZDQ2dCOFJtb3pqOEhZSTUyZEZlckxCdE1rVWFZUFczb0liVXVkVzRBQTlJQWpcL20xTmU1UWF4MXNGbFAxTHVYQTA3NVdHVzNvSUlcL0tuR2plTmlnMm00VitWQjJKVjkrZFJvMHhNR3E0ZEZrWFwvZHB1ZVhldGFNc1FJWEpIcFE4V1lXYkFFNiIsIm1hYyI6IjViYjNmNTM1OWEyYzdkZTRjNTk0ZDNhNDlkYWM2NzU2ZDBlMTEwYjMwOWE5MTEzYTc2MjA4NGYzMGE2YmRmNzcifQ==
eyJpdiI6ImQ3ZXJtYWNsRjk4c21TYng2TElvM0E9PSIsInZhbHVlIjoiZlpORmFsOVNiK3BFTjRCVTVjdE15ZnFYTDhpc0IyVThnRkNMclh0NEYzbkxCaHpGXC9wWUJ6Umt1TkJPRDJaQ1N2RmlSNjV3ZDdOaElGaFpJV1JEem43Y21iQnJKWkxDd082VFwvbWlkU1RhRjEzcmdcL1VpKzFYNk80R0hSWXcxekdtWFZ0QVMyMmZcL3dubU1QS0ZqTGhqYW9ya0ZvaDc0SDJwcHYrbEVaajIyTT0iLCJtYWMiOiI5ODI2YWIzZmQyOWNkZjI2YzAwZTU1NmZhNGUwMWFjM2M0MGY1ZDU2MzNhN2M5YTIyYTZlMjBkYmZkOTY1OTMwIn0=

Nếu đã thế thì cũng đến lúc anh ta nên ra tay thôi.

Ads
';
Advertisement