Tô Mộc Yên nghỉ ngơi mấy ngày ở làng chài, vết thương đã gần như khôi phục rồi.
Những ngày ở đây, bố mẹ của A Hồng cũng đã đi đánh cá trở về, bọn họ rất vui vẻ khi nhìn thấy cô, mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng cô cũng không tìm hiểu kĩ càng làm gì.
Giữa trưa hôm nay, A Hồng và anh Sinh phải đi ra ngoài một chuyến, Tô Mộc Yên cũng nhân lúc bố mẹ A Hồng ngủ trưa mà một mình ra ngoài. Cô đi dọc theo con đường đá đến bãi biển, khi nhìn thấy một một vài
người phụ nữ thì mỉm cười chào hỏi, nhưng bọn họ lại không có phản ứng gì giống như không nhìn thấy cô vậy.
Tô Mộc Yên sửng sốt một lát, lúc này từ bên cạnh cô có mấy cô gái đi ngang qua với vẻ mặt đờ đẫn.
“Rốt cuộc những người này làm sao vậy?” Cô lẩm bẩm tự hỏi, cảm thấy biểu hiện của những người phụ nữ đó có vẻ kì lạ, như thể bị một thứ gì đó khống chế vậy.
Mới nghĩ như vậy thôi mà lông tơ sau lưng đã dựng đứng hết cả lên, cô vội vàng lắc đầu tự phê bình bản thân: “Không được phong kiến mê tín!”
Tô Mộc Yên quay người trở về, còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy có tiếng vọng ra từ bên trong, nhưng cô lại không nghe được rõ ràng lắm.
Chỉ lờ mờ nghe được mấy chữ “xinh đẹp”, “giá cả” gì đó.
Tình huống như vậy cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra, rất nhiều đêm cô tỉnh lại cũng đều nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, dường như là đang thảo luận về mình nhưng cô lại không nghe rõ được gì.
“Lẽ nào nơi này có cái gì cổ quái?”
“Sao cô lại đứng ở đây thế?”
Còn đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên một bàn tay vỗ lên bả vai khiến cô giật thót.
Tô Mộc Yên ngoảnh lại phát hiện ra là A Hồng và anh Sinh, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười thật thà phúc hậu.
A Hồng thấy Tô Mộc Yên ăn mặc phong phanh thì cởi áo choàng ra đưa cho cô: “Bờ biển gió lớn, cô tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh, mấy ngày nữa là sang thu rồi, hai ngày nay tôi sẽ tranh thủ làm một chiếc áo len cho cô.”
Những lời nói ấm áp này đã đánh tan nghi hoặc trong lòng cô, Tô Mộc Yên lập tức mỉm cười: “Được.”
Cả nhà người ta đã cứu mạng cô, mấy ngày nay bọn họ cũng chăm sóc cẩn thận kĩ càng, bây giờ chính mình lại đi nghi ngờ họ có dụng ý xấu, đây thực sự là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử.
Vì vậy, Tô Mộc Yên đẩy lùi những suy nghĩ khác trong lòng trở về và không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.
Ngày hôm sau, cô vừa thức dậy đã nghe thấy âm thanh đánh trống khua chiêng vô cùng náo nhiệt ở bên ngoài.
Tô Mộc Yên lập tức đi ra xem, từ xa nhìn thấy một ngôi nhà dán chữ “Hỷ”
thật lớn trên cửa.
Cô không phải là người thích náo nhiệt nhưng khi nhớ đến gương mặt của những người phụ nữ chiều hôm qua thì không khỏi tò mò, nhanh chóng quay lại phòng mặc một chiếc áo khoác rồi ra ngoài.
Trong nhà ngoài nhà đều đông nghịt người, tưng bừng không thôi, nhưng tiệc rượu lại vô cùng sơ sài.
Trên bàn chỉ đặt mỗi một đĩa thịt, còn lại là đồ ăn chay, Tô Mộc Yên vội vàng liếc mắt một cái và cảm thấy không khác gì một đám cưới bình thường ở thôn quê, cô đang chuẩn bị quay về thì thấy cô dâu được đỡ từ trong nhà đi
ra.
Cô ấy mặc một chiếc váy cưới không vừa người và khoác cái áo màu đỏ.
Sắc mặt vô cùng khó coi, cô ấy cắn răng nhìn chăm chăm mọi người có mặt ở đây, trong ánh mắt kia...
Trong lòng Tô Mộc Yên rét lạnh, trong mắt cô ấy là sự oán hận?
Cô lại tiến lên vài bước, kiễng chân lên mới nhìn thấy một bà cụ đang giữ lấy eo và hai tay của cô dâu bắt cô ấy phải nhất bái thiên địa với chú rể.
Mọi người trong sân sôi nổi vỗ tay khen hay, nhưng bên cạnh cô dâu lại có hai người đàn ông trẻ tuổi đứng hai bên như đang canh chừng cô ấy vậy.
Nghi lễ rất nhanh đã kết thúc.
Cô dâu lại bị bà lão kia lôi kéo đi mời rượu mọi người nhưng rõ ràng cô ấy không tình nguyện chút nào, chỉ thấy bà lão hung dữ nhéo cánh tay cô ấy một cái, cô ấy mới rưng rưng nước mắt bất đắc dĩ bưng chén rượu lên.
Tô Mộc Yên đã nhận ra manh mối, cô cau mày rồi đi vào trong sân, muốn lách người đến trước mặt cô dâu nhưng mọi người quá đông, cô lại
gầy yếu, cho nên không thể chen vào được.
Quá trình mời rượu rất ngắn ngủi, hai người đàn ông vẫn luôn đi theo cô dâu nhanh chóng đưa cô ấy rời khỏi nơi này.
Toàn bộ quá trình đều kỳ lạ quá mức.
Tô Mộc Yên chưa bao giờ gặp qua người nào lại có biểu hiện như vậy trong đám cưới cả, khi cô định thần lại thì mọi người trong sân đã bắt đầu ăn uống ngấu nghiến, giống như hận không thể nhét hết thức ăn trên bàn vào trong bụng.
Trong lòng cô không thoải mái, nhìn theo hướng cô dâu rời đi rồi lại nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua, nghĩ thầm trong này chắc chắn có ẩn tình gì
đó.
Trên đường trở về, A Hồng đúng lúc ra ngoài tìm Tô Mộc Yên, chị ta nhìn thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đang đi tìm cô đi ăn sáng đấy, cô chạy đi đâu vậy?”
Bởi vì sốt ruột trên trong lời nói của chị ta còn mang theo một chút giọng địa phương.
Tô Mộc Yên một bụng nghi vấn muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
“Vừa rồi tôi thấy căn nhà phía trước có đám cưới cho nên đi xem một vài điều mới mẻ.”
Đôi mắt của A Hồng lướt qua Tô Mộc Yên nhìn thoáng qua căn nhà kia, đáy mắt hiện lên vẻ mất tự nhiên, sau đó chị ta kéo lấy cô đi về nhà: “Chúng tôi ở đây nghèo túng cho nên việc đám cưới cũng lo liệu đơn giản như vậy, nhất định là không giống với trong thành phố các cô, không bị dọa sợ chứ?”
"Bi doa so?"
A Hồng lập tức mỉm cười: “Không có gì, chúng ta mau vào nhà thôi, nếu
không bữa sáng sẽ nguội mất.”
Đang ăn cơm thì đột nhiên bên ngoài có tiếng pháo nổ.
Tô Mộc Yên cảm thấy khó chịu, khuôn mặt không cam lòng của cô dâu lại xuất hiện trong đầu cô.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa đặt bát đũa xuống: “Lúc nãy tôi thấy cô dâu hình như khá kỳ lạ, dường như cô ấy không muốn gả vào nhà kia, mà bà lão bên cạnh cô ấy cũng kỳ quái không kém, giống như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy vậy”
A Hồng đang lấy trứng gà, nghe thấy cô nói vậy thì liếc mắt nhìn Trần
Khôn Sinh một cái.
Trần Khôn Sinh và một đũa cơm rồi nâng bát lên che lại đôi mắt, vì vậy Tô Mộc Yên không nhìn thấy một tia lạnh lẽo chợt lóe lên trong đáy mắt anh
ta.
Đến khi đặt bát xuống, trên mặt Trần Khôn Sinh lại khôi phục nụ cười thật thà phúc hậu mà Tô Mộc Yên nhìn thấy lúc ban đầu.
Anh ta cười nhếch mép nói: “Đám cưới chỗ chúng tôi đều như vậy, cô ở trong thành phố nên cũng không hiểu được quy củ ở đây đâu.”
A Hồng nhanh chóng tiếp chuyện, đưa quả trứng gà đã lột vỏ cho Tô
Mộc Yên.
“Cô không biết đâu, người ở đây kết hôn rất sớm, vừa trưởng thành đã được gả cho người mà gia đình nhìn trúng, cho nên không tình nguyện cũng là chuyện bình thường, lâu dần rồi sẽ quen thôi.”
“Tôi và anh Sinh lúc trước cũng vậy đấy, cô thấy bây giờ chúng tôi không phải cũng rất vui vẻ hay sao?”
Có lúc, nụ cười trên khuôn mặt chỉ là một loại biểu cảm, có lúc nó là một loại bày tỏ nội tâm, cũng có lúc lại là một lớp ngụy trang bên ngoài.
A Hồng và Trần Khôn Sinh chính là như vậy, nụ cười thật thà phúc hậu trên khuôn mặt bọn họ đã che mất khả năng phán đoán của Tô Mộc Yên. Mà cô thỉnh thoảng cũng nghe nói loại tin tức như vậy cho nên cũng không truy hỏi đến cùng.
A Hồng bỏ củ tỏi đã bóc vỏ vào trong rổ, khẽ nhướng mày: “Cô ta xinh đẹp như vậy, nhất định chúng ta có thể bán được với cái giá tốt.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất