Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Mắt Mặc Bắc Hàn tối sầm lại, anh đầy ghế đứng dậy: “Chuẩn bị xe đến bệnh viện!” 

Trong đêm đen, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen lao nhau như tên bắn trên đường cao tốc. 

Sau khi đến bệnh viện, anh dùng thang máy riêng để lên trên. 

Bác sĩ đã đứng trước cửa thang máy để nghênh đón, liếc nhìn quản gia một cái với vẻ thấp thỏm, sau đó nuốt nước bọt, nhỏ giọng thưa: “Cậu Mặc... bây giờ người đang ở trong phòng bệnh, cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đi ạ.” 

 

Đôi mắt vốn sáng trong, trầm lặng của Mặc Bắc Hàn ngay lập tức trở nên sắc lẹm: “Cái gì mà bảo tôi chuẩn bị sẵn tâm lý?” 

Tim quản gia giật thót, thấy ánh mắt bác sĩ cầu cứu mình, ông ấy đã ngầm hiểu được kết quả, chỉ sợ mợ chủ... lành ít dữ nhiều. 

“Nói gì đi!” 

Cả hành lang yên vắng chỉ có mỗi tiếng anh nói, khiến người khác cảm 

thấy kinh hồn bạt vía. 

Bác sĩ cúi thấp đầu, gắng gượng nói: “Khi người được đưa đến nơi đã gần như không qua khỏi rồi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng mà.” Anh ấy ngập ngừng, rồi lấy hết can đảm nói nốt câu cuối cùng: “Cứu không được rồi.” 

Mặc Bắc Hàn chết lặng, đồng tử co lại, khóe môi căng cứng không nói nên lời. 

Một cô gái thông minh như cô ấy sao lại để mình bị rơi vào hoàn cảnh này? 

Đây là điều không thể. 

Mặc Bắc Hàn bước đến trước cửa phòng bệnh, anh dừng lại chừng một phút mới tiếp tục bước vào trong. 

Người nằm trên giường được phủ một tấm vải trắng. 

Tay anh hơi run rẩy, anh không lật tấm vải ra, ánh mắt ngập tràn nỗi đau buồn. 

Một lúc sau Mặc Bắc Hàn mới dựa người vào giường, mắt anh tối sầm lại: “Tô Mộc Yên, em đã hứa sẽ chữa bệnh cho anh, em cứ đi như thế mà không giữ lời sao?” 

Quản gia đứng ngoài cửa, nhìn thấy anh như vậy, ánh mắt không giấu được sự đau lòng. 

Mặc Bắc Hàn đột nhiên đứng bật dậy, vừa gào thét vừa đập hết tất cả đồ đạc trong phòng bệnh xuống đất. 

Tiếng động thu hút sự chú ý của các bác sĩ và y tá, nhưng họ chỉ dám đứng ngoài cửa chứ không ai dám vào khuyên nhủ anh. 

Qua một lúc, khi Mặc Bắc Hàn bình tĩnh lại, anh không tin người con gái này lại chết dễ dàng như thế nên thẳng tay lật tấm vài trắng lên. 

Anh phải đích thân xác nhận rằng cô đã chết. 

Trái tim của mọi người đều giật thót. 

Bốn bề rơi vào khoảng lặng vô tận, lông mày anh nhíu lại, nhìn người nằm trên giường đã bị ngâm nước đến mức không nhận ra một lúc lâu. Sau đó anh nhìn về phía bác sĩ: “Người này không phải Tô Mộc Yên.” 

nhiều. 

Nghe thấy vậy, mắt quản gia hơi ươn ướt, trái tim cũng được thả lỏng ra 

Mặc Bắc Hàn bước ra ngoài phòng bệnh, lập tức dặn dò quản gia: “Bắt đầu từ bây giờ không ai được phép nghỉ ngơi, cho dù phải lật tung cả thế giới cũng phải tìm được cô ấy!” 

Khi Tô Mộc Yên tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô chậm chạp mở mắt ra, nhận thấy mình đang nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ. 

Cô cố gắng chống lại cảm giác chóng mặt, ngồi dậy quan sát bốn phía. Cô nhìn thấy trên tường có treo mấy chiếc mặt nạ hình đầu bò, đầu ngựa cùng một số đồ trang trí kì lạ. 

Mình chưa chết sao? 

Cô nhớ sau khi chìm xuống đáy biển thì bị mất đi ý thức, không ngờ bây giờ vẫn có thể sống được. 

Điện thoại... 

Tô Mộc Yên đi tìm điện thoại theo phản xạ, nhưng lại đột nhiên nhớ đến cuộc gọi cuối cùng mà Mặc Bắc Hàn gọi cho cô, gương mặt cô liền trở nên lạnh lùng. Biết đâu mình biến mất lại vừa hay tác thành cho anh và Bạch Trinh Thục. 

Vừa chuẩn bị xuống giường thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. 

“Đã một ngày một đêm rồi, hẳn là cũng tỉnh rồi đấy.” 

Cách một cảnh cửa, cô nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ. 

Cánh cửa mở ra, ánh sáng ngay lập tức ùa vào. Cô hơi nheo mắt, nhìn thấy hai người trung niên một nam một nữ bước vào. 

Hai người thấy cô đã tỉnh, mắt họ đều lộ vẻ kinh ngạc. Người phụ nữ bước nhanh tới, ngồi xuống bên giường: “Anh thấy chưa, em đã bảo cô ấy sẽ tỉnh lại rồi mà!” 

Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, ánh mắt hiền từ: “Cô gái, cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Có cần chúng tôi đưa bác sĩ làng đến khám cho cô không?” 

nữa. 

Cô bật cười, bản thân vốn dĩ là bác sĩ, đâu có cần tìm người khác 

“Tôi thấy ổn hơn nhiều rồi.” 

“Cảm ơn hai người đã cứu tôi.” 

Người phụ nữ rót cho cô một cốc nước nóng: “Không cần phải khách sáo thế đâu, chúng tôi cứu được cô cũng là có duyên. Hôm đó vừa hay tôi và chồng ra biển, nhìn thấy cô trôi trên mặt biển nên mới cứu được cô.” 

Người phụ nữ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh đơn giản, lời nói và động tác đều cực kì nhanh nhẹn. 

Tô Mộc Yên nhận lấy cốc nước, nói lời cảm ơn xong, cô chậm rãi nhấp một ngụm. 

”Đúng rồi, cô gọi tôi là A Hồng là được nhé, chồng tôi tên là Trần Khôn Sinh, cô gọi anh ấy anh sinh là được.” 

“Được ạ.” 

Trong quá trình nói chuyện, cô biết đây là một làng chài, người dân trong làng sống dựa vào đánh bắt cho nên phải thường xuyên ra biển nhưng sau mỗi lần ra biển xong sẽ được nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài. 

Hai vợ chồng họ rất nhiệt tình, bảo cô cứ yên tâm ở lại dưỡng thương 

cho khỏe, không cần phải lo lắng chuyện ăn uống. 

Nghe thấy những lời mộc mạc ấy, Tô Mộc Yên cảm thấy rất ấm áp trong lòng, cô không khỏi bật cười. 

Nơi đây khiến cô cảm giác như được quay trở lại ngày trước khi cô sống ở quê, vừa đơn giản vừa ấm áp. 

Buổi tối, A Hồng đặc biệt hầm cho cô một con cá. 

Sau bữa cơm, A Hồng còn đi tìm vài bộ quần áo sạch cho cô. 

“Tôi đun nước cho cô rồi, buổi tối nếu cô muốn tắm thì cứ vào tắm là được. Thôn của chúng ta khá đơn giản, cô chịu khó một tí nhé.” 

 

“Không đâu ạ.” Cô nhận lấy quần áo, cảm kích nói: “Mọi người đối xử với tôi tốt thế này, tôi không biết phải báo đáp mọi người thế nào hết.” 

“Không phải khách sáo thế đâu, cô cứ nghỉ ngơi đi nhé.” A Hồng cười hiền hậu: “Chúng tôi ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì cô cứ gọi một tiếng nhé.” 

“Được ạ.” 

Lúc đang tắm, Tô Mộc Yên đứng trước gương mới nhận ra vết sẹo trên mặt đã biến mất. Cô ngơ ngác nhìn mình trong gương, thầm nghĩ có lẽ đây là một bước ngoặt mới. 

Đã hai ngày từ khi Tô Mộc Yên biến mất. 

Người của Mặc Bắc Hàn tìm khắp Hồng Kong nhưng từ đầu chí cuối 

không tìm thấy bất kì manh mối nào về cô. 

Trợ lí đứng trước bàn, dè dặt quan sát sắc mặt của anh: “Tổng giám đốc Mặc, có tìm nữa không ạ?” 

Sắc mặt Mặc Bắc Hàn vô cùng hốc hác và mệt mỏi, nghe vậy anh ngước 

mắt nhìn trợ lý, ánh mắt sắc lẹm: “Đăng nhập vào trang web tình báo nhà họ 

Mặc, phải tìm được người.” 

eyJpdiI6IlpYUHNFSkx1TUZuSWxSSWNvcW80Mnc9PSIsInZhbHVlIjoiNlpGZjEwdDUxMG5iRXIrZldzWTBlcEdNMlwvQ3I5a0dBWFI2Q3JlaER0RnlsOUJ4TU5kb2xiUmZ1ZmoydHBvdWdSdFhtZmZYUGJyVmJWMWpsOXQrZCtMNVRRcEljeHBBcUV6M0ZYRCtrT3BwWWRcL1NQa1hnMjFBU1FPYWQ5RmpEdVFXbUYxZENrQ3liYVlwazVVUWdPRSthOE9GQ0E2Z2RGUStacmFTOERWOGlcL3ZmcmpYaVNEaW9ISTZ3MEVIejhLSG5qOG91RUFpdm9wbDRZamJnY3VvSysweHdPKzNCWjA0WGdCNGw5cm9Jcz0iLCJtYWMiOiI4YjI2Mzk2NjQzY2I0YWQ0OTgwNDEzYjY5NDJjZTQ3OTBhN2Q2ZmI5NzVhNDdkNTFiMmI5ZmU5N2E2M2RkNzNjIn0=
eyJpdiI6IlNocXp6SWplazVHZ0hWYU5PdXdyWUE9PSIsInZhbHVlIjoiT3NiZ1d4NUoyYlRja1lcLzZhR253cHlVcElvVk9INlJnMUdBbTBLUnVIMXdMU3NCVTlyeitMaFlTN1wvNlRiOG9cL2RWMWZoeGw1ZzUyWXFFQUlraFlTTml3NDNWQ2VvN29wYWF4WkM3SE1BUmtSR1VpSk5NU21tcTE5ZU1DWGU3VW1ZeHpDWWoxZkh4TWVoQ2xZVlVWZ0Nsb05qZDVxUDZrOXZ3Wm9IK0lRbFB5Z1Z1WkVJSjZqWjVBWnJ5S0Z0R1Z0MUNWNDhpaWtDYU0rQzB3amMxVWVuYUV0WXljWU9pbGJYUDAxdHh0NHg1dGRJOU42UVk5K1NVeHFUZGlIMXNkbCIsIm1hYyI6ImJhMGNjMzQwMWRjOGI0YTUxNDcxNGQzNTE3NGMyZWE5MmI0ZjNkZWJiNjE2MmUzNGVmZjY1MWFlYzI3ODc0Y2QifQ==

trang web, anh biết rõ hậu quả chứ.”

Ads
';
Advertisement