Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Bạch Trinh Thục nhìn Tô Mộc Yên tức giận đi xuống lầu, nhếch môi, lúc quay đầu lại đối diện với Mặc Bắc Hàn, tay chân cô ta luống cuống bắt được tay của anh, trong mắt đầy lo lắng và hoảng sợ. 

“Anh trai, chị dâu hình như hiểu lầm gì rồi, anh phải nhanh chóng giải thích với chị ấy đi, không cần để ý đến em đâu, em không sao cả.” 

Ánh mắt anh thâm trầm, lông mi hờ hững: “Không cần.” 

Bạch Trinh Thục cắn nhẹ môi, đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của anh, cẩn thận thăm dò: “Anh trai, anh vừa nói quan hệ hợp đồng là có ý gì thế?” 

 

Trong lòng Mặc Bắc Hàn đầy bực bội, chỉ cảm thấy cô ta cứ ồn ào mãi không thôi thì mặt mũi càng lạnh tanh, anh mở miệng nói: “Về sau em cứ ngủ phòng này đi, để quản gia chuẩn bị đầy đủ cho em.” 

Cô ta nghe ra trong lời nói ấy có ý trách cứ nên sắc mặt trở nên hơi lúng túng. 

“Vâng, chờ khi nào em giặt xong quần áo sẽ mang trả lại cho anh.” 

“Vứt đi.” 

Lời vừa dứt, người đã sải bước rời đi. 

Bạch Trinh Thục cũng không tức giận, nhìn chằm chằm về hướng mà anh rời đi, môi đỏ nhẹ nhếch lên, xem ra hai người họ kết hôn chỉ là diễn kích để đối phó với người ngoài thôi, bản thân mình vẫn có thể chiếm được chỗ. 

Chỉ cần nghĩ được biện pháp phá hoại sự tín nhiệm của hai người họ trước đã, cô ta cũng không tin Tô Mộc Yên còn có thể ở lại nhà họ Mặc. Tô Mộc Yên trầm mặc lái xe từ nhà để xe ra. 

Cô dừng lại ở cửa lớn nhưng không hề thấy ai đuổi theo sau, sự lạnh lẽo trong lòng càng tăng thêm. 

Một lúc sau, cô quyết định đến Thang Sơn Vân Thành tìm nữ giúp việc kia, thế là cô đạp chân ga tăng tốc lái xe rời đi. 

Lúc này, mấy chiếc xe dừng sau bóng cây, người đàn ông trên ghế ngồi thấy Tô Mộc Yên đã rời đi lập tức báo tin. 

“Người ra khỏi cửa rồi, có cần ra tay không” 

Chưa được một lúc, bên kia đã hồi âm: “Ra tay đi.” 

Người đàn ông lập tức nổ ga, sau đó mấy chiếc xe đằng sau cũng nổi đuôi nhau im lặng rời đi, đi theo Tô Mộc Yên. 

Cô đi theo hướng dẫn đến xa lộ, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng trong lòng lại rất bực bội, đây là lần đầu tiên cô bị những cảm xúc khác nhau quẩn quanh lâu đến thế, không thể thoát ra. 

Bọn họ vốn chỉ là quan hệ trên hợp đồng, Tô Mộc Yên không nghĩ ra tại sao bản thân lại phải tức giận đến như vậy? 

Suy nghĩ bên trong cô rất hỗn tạp, cô bất thình lình nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen luôn cẩn thận đi theo mình từ kính chiếu hậu. 

Nếu như nhớ không lầm, lên cao tốc, qua đã đi qua hai cái giao lộ, nhưng mấy chiếc xe này vẫn luôn đi theo phía sau cô. 

Tô Mộc Yên không khỏi nhíu mày một cái, cô thử dò xét bằng cách giảm tốc độ, chạy được một đoạn đường khá xa nhưng phát hiện mấy chiếc xe đằng sau vẫn là theo sát không rời. 

Xem ra đúng là người đang theo dõi cô. 

Một tay Tô Mộc Yên nắm lấy tay lái, tiếp đó theo bản năng cắn cắn ngón tay kia,c con mắt cô chăm chú nhìn chăm chăm kính chiếu hậu bên cạnh, những chiếc xe kia cứ theo sát cô như những bóng ma. 

Cô ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, quan sát tình huống chung quanh một chút. 

Bây giờ cô đã đến đường cao tốc bên biển, căn bản là không có cách dừng lại để cầu cứu, chỉ có thể thử một chút. 

Ánh mắt Tô Mộc Yên phút chốc trở nên lạnh lùng, cô bỗng nhiên đánh tay lại, ý định chuyển làn để vượt xe. 

Chiếc xe đen phía sau nhanh chóng đuổi kịp, dính sát thân xe của cô, ép xe cô trở về làn đường lúc đầu. 

Tô Mộc Yên trợn trừng mắt, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chăm chiếc xe đen kia. 

Trong nháy mắt, cửa sổ xe được hạ xuống, người đàn ông ngồi trên chiếc xe đen nở nụ cười với cô, lộ ra hàm răng trắng hếu. 

Anh ta để đầu trọc, bên mắt trái bị khâu lại, trên mặt là ngũ quan vặn vẹo và biểu cảm âm trầm khiến hô hấp người ta như ngạt thở. 

Tiếng xe va chạm phát ra âm thanh the thé bỗng khiến Tô Mộc Yên lấy lại tinh thần. 

ray. 

Cô cố gắng khống chế lại tay của mình, không muốn để cho mình run 

Đánh tới đánh lui cũng không thể thoát được, đối phương là muốn lấy mạng của cô. 

Tay cầm lái của Tô Mộc Yên bắt đầu không thể tự kiềm chế mà run rẩy, âm thanh trong lòng nhắc nhở cô, tuyệt đối không thể chết ở chỗ này! "A!" 

Đối phương phát ra những tiếng rống thật hưng phấn, dừng lại trong nháy mắt lại bỗng nhiên va vào thân xe của cô. 

Tô Mộc Yên liều mạng nắm tay lái, cố gắng điều chỉnh phương hướng của mình, mồ hôi của cô theo giữa lông mày rơi xuống mặt. 

Đối phương chỉ xem cô như đồ chơi, không muốn để cô thoải mái, từng chút một dồn cô về phía rào chắn, còn một khoảng cách nữa, bọn chúng thưởng thức sự sợ hãi trên mặt cô, tiếp đó nhai kẹo cao su một cách đắc ý, đại khái cứ cách bao mươi giây lại bỗng nhiên va vào xe của cô. 

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, khiến cô hồi hộp vì kề cận cái chết, chuyện này so với trực tiếp lấy mạng cô càng giày vò hơn. 

Toàn thân Tô Mộc Yên toát mồ hôi, thậm chí tay cầm tay lái còn hơi trơn trượt. 

“Biết cái gì là mùi vị của cái chết chưa?” 

Tên đàn ông gào to về phía cô, trên môi là nụ cười khiến người ta rét lạnh. 

Sắc mặt của cô đột nhiên căng thẳng, buộc phải bẻ lái sang làn đường bên cạnh, đối phương lần này không chút nương tay mà đâm thẳng về phía xe cô muốn đi. 

Hai chiếc xe va vào nhau, thân xe của cô không ổn định lắm, cô đạp một cước thật mạnh vào phanh xe nhưng lại không thể dừng xe. 

Lưng cô toàn là mồ hôi lạnh, lúc này cô mới phản ứng được phanh xe đã bị đụng tay đụng chân, bây giờ mất phanh rồi. 

Mà chiếc xe đen kia vẫn đang không ngừng va chạm với xe cô, giống như âm thanh đòi mạng người, một tiếng rồi lại một tiếng như muốn đánh vào thần kinh của cô, sự tuyệt vọng và sợ hãi khiến tứ chi cô như mất đi khống chế, dần dần tê liệt. 

Cổ họng Tô Mộc Yên hơi căng lên. 

Thời khắc nguy cấp, cô nghĩ đến Mặc Bắc Hàn. 

Tô Mộc Yên vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho anh, đồng tử của cô thu lại, khẩn trương chờ người kia bắt điện thoại. 

Nhưng cả hai lần gọi điện thoại đều bị cúp máy. 

 

Cô không từ bỏ ý định, gọi cuộc gọi thứ ba. 

"Alo." 

Tô Mộc Yên ngẩn người, đầu ngón tay siết chặt, tay bịt chặt chỗ loa, âm thanh này, là của Bạch Trinh Thục. 

“Nói đi chứ.” 

Cô liếc mắt nhìn điện thoại, khoé miệng nhếch lên một cách mỉa mai, cuối cùng cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. 

Mà chiếc xe đen kia lại lần nữa hung hăng va vào xe cô, sự va chạm lớn đến mức khiến xe cô đâm thủng rào chắn trên cầu, cả người vào xe cùng rơi 

vào trong biển. 

Đầu loa bên kia, Bạch Trinh Thục hơi mím môi, việc Tô Mộc Yên không nói gì đã đạt được kết quả mà cô ta muốn. 

“Em đang làm gì?” 

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng của Mặc Bắc Hàn, Bạch Trinh Thục sợ hết hồn, cô ta muốn để điện thoại di động xuống nhưng không kịp nữa. Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Bắc Hàn rơi ở tay cô ta, sắc mặt lập tức âm trầm xuống. 

Bạch Trinh Thục bị ánh mắt của anh dọa sợ liền vội vàng giải thích: “Vừa rồi lúc anh ra ngoài điện thoại cứ kêu mãi, cho nên...” 

“Ai cho em động vào điện thoại của anh?” 

Mặc Bắc Hàn ngắt lời cô ta, khoé môi mím chặt, hiển nhiên là đã nổi giận, anh tiến lên hai bước lấy lại điện thoại của mình. 

Bạch Trinh Thục hơi sửng sốt, cho dù đã quen biết với anh nhiều năm như vậy, cô ta cũng chưa từng thấy anh tức giận như vậy. 

Mặc Bắc Hàn thấy nhìn thấy thông báo cuộc gọi trên điện thoại, lập tức gọi lại, nhưng lúc này lại không có ai nghe máy nữa. 

Trong lòng anh sinh ra dự cảm không ổn, lập tức mở bản đồ xem định vị của Tô Mộc Yên, nhưng lại phát hiện định vị trên biển loé lên mấy lần rồi không thấy tăm hơi đâu nữa. 

Mặc Bắc Hàn nhanh chóng gọi điện thoại cho trợ lý: “Lập tức đi thăm dò vị trí của Tô Mộc Yên! Phải nhanh lên!” 

“Vâng!” 

Bạch Trinh Thục nhìn anh lúc này trong lòng có chút không vui, không sợ chết mà gần sát lại Mặc Bắc Hàn, gắt giọng: “Anh trai, chị ấy chỉ là ra ngoài thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sao anh phải chuyện bé xéơng ra to thế?” 

Trên khuôn mặt Mặc Bắc Hàn như che kín một lớp sương băng: “Ra ngoài.” 

Bạch Trinh Thục bị ngữ khí của anh làm cho sợ hãi, trên mặt lập tức lộ ra sự kinh hoàng, nước mắt chảy ra từ hốc mắt, tức giận rời đi. 

Chỉ một lát sau, trợ lý đã gọi điện thoại lại. 

“Tổng giám đốc Mặc, không thể tra ra được vị trí của mợ chủ.” 

Khoé mắt Mặc Bắc Hàn ngưng lại, trầm mặc một lúc rồi nói: “Dùng tất cả thế lực ở Hồng Kông và thủ đô tìm, mặc kệ là dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm ra Tô Mộc Yên!” 

Đây là lần đầu tiên các thế lực của nhà họ Mặc được điều động chỉ vì tìm một người, động tĩnh lớn như vậy, nhất thời tạo nên mưa to gió lớn ở Hồng Kông. 

Lúc chạng vạng tối mà vẫn không có kết quả như cũ. 

Mặc Bắc Hàn tự giam mình trong thư phòng, toàn thân căng thẳng đứng trước cửa sổ, hô hấp của anh bắt đầu nặng dần, cảm giác đau đớn quen thuộc theo nhau dồn tới. 

Mặt mũi anh đau đớn chống trên bàn, quét hết tất cả mọi thức xuống đất, động tĩnh lớn đến mức khiến người đứng bên ngoài như quản gia trong lòng run lên, ông ta hít sâu một hơi, khẽ gõ cửa. 

“Cậu chủ.” 

Bên trong im lặng một lúc mới truyền đến âm thanh của người đàn ông. 

“Vào đi.” 

Quản gia lau mồ hôi trên trán rồi đẩy cửa đi vào, thư phòng là một cỗ hỗn độn, ông ta cẩn thận bước qua, đi đến trước bàn đọc sách. 

eyJpdiI6Im1Gd253MXFyMHhFcHhXOGNUT251ZWc9PSIsInZhbHVlIjoibnMyOUtmUFpiSmNWa2FlSVFpdnFwc1d0TFBlc0tMcUFYV3dhUWNvU2RZRm9xNVwvYXIwQjBDN0RhbnQrQ0k4dEtkUnJWS0R3VXVTT0Myc3BwWk4wTWcyNU1RWEl3dEJIbDdTU0NPOTZ6VGt1dW1ZTFZRSlNXWndxUm13V0hZR1wvWnJMRzk5dnVOWEtzelJHVENcL2JuSmRTZE0wdlRXc3dhaHo3TkpoS2pMTmxURkpXTWxHWFdVU0F5dUFIMHNReFYrR2dpVXk5NnZONTVrOFwvSk5DUndCeGw4N1ZGbjBlS2gxc0ZCbEMrc3RQcEprQ0xsM2R3XC94cEkwXC9qcklBUzNyY1p6WHZtb0MwWmNFZEl2M3V3a3E3QzhXd1VGZWdNZzUweUJicSsyYU9HMmc1ZVplUmJ0TzIySlc2bkFMRHFOdVZ5OTRtS3QzQk5MM1RRVmRHXC91M3pBaHh1SnpENytPb0ZWdEFkeDVSek1weWpwZkFCc1ZUSk5cL0hcL3pUV3N1cTNiS3RBdHJUemM0MVBMekFPb0NIdzJzUT09IiwibWFjIjoiNTU1ZmE0Zjc1MDhlYzAzMTJkYTJmMzIzYmYyMGM2NGFiZTkyMWYwNmYyOTFjODMzNmZkN2EyYjNmZWYwMTRhNSJ9
eyJpdiI6IktwT2FFaGtMYjRnMUFDeERlVWMzSmc9PSIsInZhbHVlIjoiTCsxUTI5ZmZsc21zUVQ4ajJmWEJ3NXRHWDZnU2hoNVcxdzJqcDlhdUVyNmVlYitvdmJqcWEzb0VkMkVtcm5mdzhBU0JlYTVDeG5aV3ozdlh2V3dBdXZQNnFVSEgrOFRDNUFWVzIzakg3elZkOFBQNHlRckc4RjIrVW83TDRMNjFKaitOM0pldVFBQlpRWHdpSmhxZE5cL1hGbWVqRTQ4anhWUlNCbkJkQ3VyRDUya3hHUG1uZmc5aldDUHlzeFNsb0JhSjRkK3ByejhIY3FiWWNiQlQ0VFVtdFFYclhrVVpkSXdrSUNyejBBeEV6dGFlRmZyZEdaQUxqOGYrSENweFciLCJtYWMiOiJmMmJkODAyYmE3NWFhNWQ1ZmQ2YWUxMjU2NTRmNmQ1MDQ5YzYyMWNkYmYyYmQ2MDJkNzU4YTNhYjE3M2RiNDExIn0=

hiện tại đang ở bệnh viện Hoa An

Ads
';
Advertisement