Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Tô Mộc Yên quay đầu nhìn, chỉ thấy một người con gái xinh đẹp động lòng người từ trên cầu thang đi xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười dịu dàng. 

Đợi đến khi nhìn thấy cô, đôi mắt người con gái thoáng chút lúng túng và thất vọng, sau khi dò xét cô một phen rồi lại cười: “Chị là chị dâu nhỉ.” Tô Mộc Yên ngây người: “Cô là?” 

Người con gái thân thiết kéo tay cô: “Em tên là Bạch Trinh Thục, chị gọi em Tiểu Bạch là được.” 

Cô gái trước mặt dáng người thướt tha, mặt mũi như tranh vẽ, nét trang điểm trên mặt tinh xảo sạch sẽ, da trắng hơn tuyết, môi đỏ như hoa anh đào, đơn giản giống như những mỹ nhân trong tiểu thuyết. 

Tô Mộc Yên cười ngại ngùng: “Chào cô.” 

Nhất thời không biết phải ứng đối ra sao, lúc đang muốn gọi cô ta, Bạch Trinh Thục lại lôi cô đi về phía ghế sofa: “Chị đừng khách khí, cứ xem đây như nhà của mình, nếu có chỗ nào không em thì chị có thể nói với em. 

Xem như nhà mình? 

Nhìn cách ra dáng phụ nữ của cô ta, trong lòng Tô Mộc Yên không khỏi có chút buồn cười. 

“Em với anh trai là cùng nhau lớn lên, anh ấy tính tình lạnh lùng, lại không dễ gần gũi, chắc chắn bình thường đối xử với chị có rất nhiều chỗ không tốt, chị cũng đừng để trong lòng” 

Tô Mộc Yên cười cười không nói gì, người này từng câu từng chữ đều 

như muốn tỏ ra sự thân mật đối với Mặc Bắc Hàn, khiến cô rất không thoải mái. 

Bạch Trinh Thục đột nhiên dừng lại, như lúc này mới nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô, sợ hết hồn, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ: “Chị, sao trên mặt chị lại có vết sẹo như thế này?” 

Cô còn chưa trả lời, Bạch Trinh Thục lại nhanh chóng nói tiếp: “Phụ nữ chúng ta phải bảo vệ khuôn mặt thật tốt mới được, nếu không thì khi anh trai mang chị ra ngoài không phải sẽ rất mất mặt sao? Người khác cũng sẽ chê cười sau lưng anh ấy!” 

Từng lời từng chữ như giẫm đạp cô dưới đất này là thế nào? 

Tô Mộc Yên rất khó chịu trong lòng, suy nghĩ trong đầu của một cô gái xinh đẹp sao lại nát thế này nhỉ. 

ما 

Bạch Trinh Thục vẫn còn líu lo không ngừng, tay lại sờ lấy bàn tay quanh năm bốc thuốc của cô nói: “Tay của chị thật thô ráp, làn da của con gái phải tinh tế tỉ mỉ mới đúng, như vậy mới có thể giữ được trái tim của một người đàn ông chứ.” 

“Khó trách anh trai đến bây giờ vẫn chưa chịu về nhà, có khi nào là không muốn nhìn thấy chị không” 

Tô Mộc Yên nhịn xuống nỗi kích động muốn đánh cô ta một trận, âm thầm hít sâu một hơi, khó chịu rút tay ra rồi mỉm cười: “Vậy cô cứ ở chỗ này chờ...” 

Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng của quản gia truyền đến. 

“Cậu chủ, cậu trở về rồi.” 

Con ngươi của Bạch Trinh Thục đảo một vòng, lại lập tức nắm lấy tay cô: “Con người em nói chuyện có hơi thẳng thắn, chị đừng để trong lòng nhé. 

“Anh vừa về chắc khát nước rồi, để em rót cho anh một cốc nước.” 

Thái độ cô ta đột nhiên chuyển biến, hiển nhiên là vì sự trở về của Mặc Bắc Hàn. 

Tô Mộc Yên hơi nhíu mày, cô gái nhỏ này không đơn giản. 

Mặc Bắc Hàn vừa về đến nhà đã nhìn thấy hai người cô ngồi trên ghế sofa, dường như chung đụng rất tốt, ánh mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Bạch Trinh Thục: “Sao em lại tới đây?” 

Bạch Trinh Thục đứng dậy, tay vắt chéo sau lưng đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng cười nói: “Nhớ anh nên em đến ghé thăm anh một lát.” 

Nghe xong mấy lời mùi mẫn này, sắc mặt Tô Mộc Yên có chút không dễ 

 

nhìn, cảm giác trong lòng càng khó chịu. 

Đây đâu chỉ là tình cảm lớn lên từ nhỏ với nhau, rõ ràng là tình yêu! Hơn nữa còn rõ ràng đến như vậy! 

Tô Mộc Yên ngồi trên ghế sofa, Mặc Bắc Hàn từ khi vào nhà còn chưa từng nhìn cô, giống như cô là một người tàng hình vậy, trong lòng cô có hơi buồn. 

“Tôi lên tầng trước.” 

Cô nói một tiếng rất nhỏ, cũng chẳng ai nghe thấy đã tự mình lên tầng. 

Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Bắc Hàn hất qua Bạch Trinh Thục: “Nếu đã tới thì ở lại đây chơi mấy ngày đi.” 

đến. 

Nói xong, anh đi lên tầng đuổi theo Tô Mộc Yên. 

Tô Mộc Yên vừa bước chân vào phòng đã bị Mặc Bắc Hàn theo sau đuổi 

Anh nhìn cô mở tủ quần áo lấy đồ ngủ, khoanh tay dựa vào khung cửa, mím môi cười hỏi: “Ghen à?” 

Trong nháy mắt hơi thở của Tô Mộc Yên bình ổn xuống, cô cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân mình, sao cô lại để ý việc của anh và người phụ nữ khác nên không nhịn được mà hỏi lại: “Tôi có gì mà phải ghen?” 

“Giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp đồng” 

Một câu nói của cô khiến sắc mặt Mặc Bắc Hàn lạnh xuống. 

Anh nhìn chằm chằm gò má của cô, nhìn cô bình tĩnh lấy đồ ngủ từ trong ngăn tủ ra sau đó đi vào trong phòng, trong tim có chút bực bội, quay người rời khỏi phòng. 

Tô Mộc Yên cầm đồ ngủ đứng bất động tại chỗ, nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh lạnh như băng của Mặc Bắc Hàn: “Dọn dẹp căn phòng ở hành lang, tối nay tôi ngủ ở đó.” 

“Vâng” 

Cô dựa người vào tường, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng bực bội đến vậy. 

Mặc Bắc Hàn đến căn phòng mà người giúp việc vừa mới dọn dẹp, vừa mới thay xong quần áo đã nghe thấy tiếng có người gõ cửa. 

Anh ra mở cửa, chỉ thấy Bạch Trinh Thục mặc một bộ váy đen, hai mắt ngây thơ nhìn anh, có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi: “Anh trai, ở đây có quần áo sạch để thay không? Hành lý của em vẫn chưa chuyển đến đây, vậy nên đều không mang tới...” 

“Đi tìm chị dâu của em, cô ấy có quần áo để em thay” 

Mặc Bắc Hàn lạnh như băng để lại một câu như vậy, vừa mới chuẩn bị đóng cửa thì lại bị cô ta đưa tay ngăn lại, trên mặt tràn đầy sự nhút nhát: “Em thấy chị ấy rất hung dữ... không dám đi tìm chị ấy” 

sơ mi. 

Bất đắc dĩ, anh không thể làm gì ngoài đi tìm cho cô ta một cái áo 

Vừa xoay người, người đã đi vào phòng. 

Bạch Trinh Thục ngồi trên giường: “Cái giường này mềm quá!” Cô ta đứng dậy nũng nịu lắc tay Mặc Bắc Hàn: “Em có thể ngủ ở phòng này không? 

Đỉnh lông mày của Mặc Bắc Hàn hiện lên sự khó chịu, không lạnh không nhạt nói: “Nếu em thích thì cứ ngủ ở phòng này đi.” 

đã.” 

Anh đưa áo sơ mi cho cô ta: “Đêm nay trước tiên mặc tạm cái này 

Trong lòng Bạch Trinh Thục đầy vui mừng đón lấy quần áo, trong mắt tràn đầy ý cười: “Cảm ơn anh trai!” 

Gian phòng nhường cho cô ta, Mặc Bắc Hàn không thể làm gì hơn đành đến thư phòng tạm một đêm. 

Đến nửa đêm, anh lật qua lật lại trong lòng đầy buồn bực. Người phụ nữ kia vậy mà chẳng để ý anh ngủ ở chỗ nào, trái tim cũng thật tàn nhẫn! Cô chính xác là một người phụ nữ không có trái tim. 

Mặc Bắc Hàn một đêm không ngủ, trong đầu quần quanh hai chữ hợp đồng của cô. 

Sáng ngày thứ hai, Mặc Bắc Hàn trở về phòng thay quần áo, vừa đúng lúc Bạch Trinh Thục cũng mới dậy liền mở cửa cho anh. 

“Anh thay quần áo.” 

“Vâng, anh trai, em rửa mặt ở đây một lát, anh không ngại chứ?” 

Mặc Bắc Hàn gật đầu một cái. 

Tô Mộc Yên sáng ngày thứ hai tỉnh lại, nghĩ đến lời nói của mình ngày hôm qua có hơi tuyệt tình nên muốn chủ động một chút, chuẩn bị gọi anh dậy ăn điểm tâm. Vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì cửa đã bị Bạch Trinh Thục mở 

ra. 

Cô đứng ở cửa, nhìn thấy Mặc Bắc Hàn đang cài khuy áo, mà trên người Bạch Trinh Thục chỉ mặc áo sơ mi trắng, hai chân thon dài lộ ra ngoài. Cái áo sơ mi trắng này là của Mặc Bắc Hàn. 

 

Trong mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, còn có chút phẫn nộ. 

Tình cảnh như vậy dù có là kẻ ngu cũng biết chuyện gì xảy ra giữa bọn họ. 

Bạch Trinh Thục hoảng hốt giải thích: “Không phải như chị nghĩ đâu... em với anh trai không có chuyện gì cả.” 

Tô Mộc Yên cũng không nhìn cô ta, chỉ là tức giận nhìn chằm chằm Mặc Bắc Hàn, gắn từng chữ: “Có thể đừng làm những chuyện buồn nôn này trong nhà không?” 

eyJpdiI6Im9SOU10Y1lVQjUzZ0NqWXR4VVZZXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVHMVNMMGdQekdQOGNXY1NzY0ZvTHNpaGg4cjVVVE1NSmx2eDZUQWNVZnFFd3ZjeW9kc1dlUnVLNFwvMlBhTXBqUjJKWkQrSUx4TTVISDFKMXFvcEJySlVueGZsZHlXRGpvK0xGTjg1UVVaek1Xc0RJeVd0RWRKUEVxWVNndDB6U21WdVpIMUlpYXNcLzRBT1dvdm40a2Y2dDRmU3VIbU5QXC9XM3JWa0RYVmREbTZhamFUNjNKMVZ4d0h0UG9OTndzWHdhb0orRURIUEVnMmt2cUlIdzE1MmV0MlNEMmVRSmkwSGNoZlV6V2ZWZHNUVlBKTU9EOVwvS3FoZ3FTTllmSldZTk5aYnMyS0xuTGJtdmpialgrS1pQN0tDZmpwYjdwb1ljZ2tZNWdhbE9FelZJcWJnK2hxbkt4NjI3SW1qUWZoU3lnd0pOQ0tIeE00dGkzcUVLZFBoTnArQUtBVjdMenVkbkIybTBYTGNoa1wvWFFlUTRlWm5qOU4wSjMyNUI5UmRYTVdxN2pZSkpJNW45Wm91VGNXTkljaDYxZmFkcXNtTWFQWE5mYTJsZ1RCb1wvbzQ1V1g5ekthbGhFc2RKakgwSUpNbUpYRzUzMXE0RkpYTW9sK3AwcnpERzE5OUxMRjZ4XC9JdFBaXC9VNHFnZU9xY1RsXC9HTThNeERQdjhRTEo3QlV5Skt5ZHlWV1FOQ2xtWHN5bUlVaG1HUjFBMUt0MUUyXC82QWJwdCtXWDMwcE1aU0lLM3BBS3pIeWlhTjhCNW8yY1hQaCtvS0sxalpcLzRvRWU0aTNiSTcrRWpWYWZialNkblRaTHhtc2I4YVp4eEY4WjgzNEtvYWlkb2hiXC9ZaE1lYTY0ZkJVVE1cL2xCZm1UV3hzaklyTERxUT09IiwibWFjIjoiM2ExNDI1NDk5YzIwODcyMTIzMzQ2ZjUwOTFjYzA5OWEzMzYxNjk4ODcwNTE1MzkwMDAyMDFlMTMzZWM1MTUyOCJ9
eyJpdiI6ImZjVzNKUmdJZzQyNXdoWkhhcW9Wdmc9PSIsInZhbHVlIjoiUFpWSlZoUndwZFA5cFJjK0pKOUJvV0hRdDFpUXQ5Y0NnODV2MVBHZjVWN01nM1FDdHdDWnNhSkZyMzdNSmhkTWZcLzlaSGFVWXBldXdhY3ZmaDdTSjRqOUR3ejhQOXJzbDJianE2RDgrdmxPcldaRnhmUWg5WGpWNmZqYTcxb3NtWWpTdW1BM1JLVDY3eUdQZ29wa212OUlhOWNjMDU1djJkT0FBNURBZmxXUnVYRTYyZ0tZSHk0TDB3d09TWGg3ZCIsIm1hYyI6IjQ1YzIzN2E2MGE5Njc1MDIxZTMwMDRlYmQ5M2I2OTFjMmUyNGFlOWJkMGQwYzlkOTUxZjYxZmM3MGRiZTBiZmEifQ==

Ngọn lửa như thiêu đốt trái tim của Tô Mộc Yên, cô không trả lời, cắn răng quay người rời đi.

Ads
';
Advertisement