Tâm trí của Tô Mộc Yên từ đầu đến cuối đều hướng về An Lan, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Mặc Bắc Hàn.
Sau khi bữa tối kết thúc, hai người bạn thân mới lưu luyến chia tay nhau.
Tô Mộc Yên đứng tại chỗ đưa mắt nhìn An Lan rời đi, mãi đến khi cô ấy lái xe đi, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa cô mới quay người lại.
Vừa quay đầu lại liền thấy Mặc Bắc Hàn mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm cô, dường như không thể hiểu nổi loại cảm xúc này.
“Phụ nữ các cô đều như vậy sao? Làm cứ như thể sinh ly tử biệt vậy.”
Tô Mộc Yên thở dài, có chút đồng tình nhìn anh: “Tôi nói với anh anh cũng không hiểu.”
Cô sải bước về phía trước: “Về thôi.”
Bởi vì tối hôm qua bệnh tình của Mặc Bắc Hàn đột nhiên trở nên
nghiêm trọng, cho nên Tô Mộc Yên không dám thả lỏng, vừa về đến nhà đã lập tức bắt tay vào bắt đầu nghiên cứu một đơn thuốc mới, dựa theo dặn dò của thầy mình, cô đổi hai loại thuốc, rồi thêm một ít thảo dược để trung hoa khá khá mới dám cho anh ta tắm thuốc.
Giữa hai người dường như chưa từng xảy ra chuyện xảy ra đêm đó, hơn nữa Mặc Bắc Hàn cũng phối hợp hơn trước kia, điều này cũng khiến áp lực của Tô Mộc Yên giảm đi đôi chút.
Trong tuần tiếp theo, mỗi tối cô đều giúp Mặc Bắc Hàn tắm thuốc, bệnh tình của anh rõ ràng đã thuyên giảm.
Nhưng đây chỉ là biện pháp xoa dịu tạm thời, vì vậy cô nhất định phải tìm một đơn thuốc mới, mới có thể giải quyết vấn đề của Mặc Bắc Hàn từ gốc.
Buổi trưa ngày hôm đó, Tô Mộc Yên đang ở trong sân lật xem sách y khoa, muốn tìm một ca bệnh tương tự như của Mặc Bắc Hàn, nhưng một giờ trôi qua vẫn không có kết quả.
Mắt cô cay xè nên cô phải lấy sách che mặt để tránh nắng.
Tiếng chuông bên tai vang lên, cô đưa tay sờ soạng tìm điện thoại, giọng điệu lười biếng nói: “Alo.”
“Mộc Yên, bản thảo thiết kế của tớ cuối cùng cũng đã thông qua rồi!
Giọng nói hưng phấn của An Lan vang lên từ micro, cô mở mắt ra, lấy cuốn sách xuống, cười nói: “Không dễ dàng nhỉ.”
“Chứ gì nữa?”
An Lan lại bắt đầu phàn nàn về bên A đó: “Cái bên A soi mói này đúng là khiến người ta vô cùng khó hiểu. Hôm chúng ta ăn tối đã gửi bản thảo lại cho tớ, ép tớ muốn từ chức luôn rồi. Nhưng ai ngờ tớ thay đổi đại khái rồi gửi đi thì lại được thông qua ngay.”
Tô Mộc Yên cơ hồ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của An Lan, trên mặt cô cũng mang theo ý cười: “Bên A này của cậu thật sự rất kỳ cục.”
“Kỳ cục gì chứ, rõ ràng là một quái thai, được chứ?” Cô ấy nói xong thì cũng thỏa hiệp*: “Nhưng người ta là một doanh nghiệp lớn, tớ cũng chỉ có thể âm thầm phàn nàn với cậu vài ba câu thôi, cuối cùng cũng phải nỗ lực mà làm.”
-
*Anh hùng khí đoản – (Khí đoản: Hô hấp ngắn → để hình dung đã mất chí khí, mất đi dũng khí và tín tâm → nói chung là để hình dung người có tài trí, chí khí do gặp thất bại vấp ngã mà mất đi ý chí tiến tới.
Tô Mộc Yên mỉm cười và nằm xuống: “Vỏ quýt dày thì sẽ có móng tay nhọn, tới thấy hai người cũng tầm tầm nhau thôi.”
“Này, cậu bênh người ngoài à!”
Hai người mỗi người một câu, xua tan đi vài phần lo lắng trong lòng của Tô Mộc Yên, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm được vài phần.
“Vì để ăn mừng, chúng ta hãy đi đến quán bar thư giãn một chút, có được không?”
Trong lòng cô do dự một lúc, nhưng khi nghe thấy giọng nói hào hứng của An Lan, lại không muốn làm mất hứng của cô ấy, cô đồng ý.
“Được.”
Buổi tối, An Lan lái xe đến đón cô, cùng nhau đi quán bar.
Cô ấy rất quen đường rành lối, rõ ràng đã đến đây nhiều lần, Tô Mộc Yên đi theo An Lan vào một hành lang dài.
Hai người mới đi được nửa đường, đột nhiên cửa phòng riêng bên cạnh bị đụng mở ra, một người phụ nữ quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù ngã xuống đất.
“Rốt cuộc có được không hả? Cho cô tiền cô còn ở đây giả vờ thanh cao!
Đứng ở cửa là một người đàn ông mặc vest, đi giày da, vẻ mặt vô cùng
dữ tợn.
“Tôi, tôi có thể, bây giờ tôi sẽ đi vào...”
Giọng nói nghe quen quen, Tô Mộc Yên cẩn thận nhìn kỹ người phụ ngã trên mặt đất, thấy dáng người của cô ấy có chút giống Tô Thiên Thiên, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, lập tức đi về phía trước.
“Này, Mộc Yên.”
An Lan sợ cô bị ức hiếp nên vội vàng đi theo.
Tô Mộc Yên cúi xuống đỡ cô ấy dậy, nhìn kỹ lại thì đúng là Tô Thiên Thiên!
Khi Tô Thiên Thiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô thì cũng sửng sốt, nhanh chóng kéo quần áo bị vạch ra và cúi đầu.
Người đàn ông đứng ở cửa phòng riêng nhìn thấy Tô Mộc Yên, cau mày nói: “Con nhỏ xấu xí như mày đừng xen vào chuyện của người ta, mau cút đi di!"
An Lan nghe vậy thì lập tức nổi giận nói: “Anh chê ai xấu! Anh mới xấu đấy, cả nhà anh đều xấu!”
Tô Mộc Yên không muốn gây sự, vội vàng kéo An Lan lại: “Được rồi, được
rồi.”
Cô kéo Tô Thiên Thiên lên, bảo vệ cô ấy sau lưng, hai mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt: “Đây là bạn của tôi, nếu ông còn quấy rầy cô ấy, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Người đàn ông vừa định mở miệng, đã bị người trong phòng kéo đi, hung hăng chỉ vào Tô Thiên Thiên đang trốn ở phía sau nói: “Hôm nay tha cho cô, nếu cô còn không trả lại tiền, ông đây sẽ đánh chết cô!”
Tô Mộc Yên thậm chí còn không thèm nhìn anh ta, cô kéo Tô Thiên
Thiên vào phòng riêng đã được đặt trước.
Tô Mộc Yên và An Lan đưa mắt nhìn nhau, An Lan lập tức hiểu ra: “Tớ đi ra ngoài gọi điện thoại.”
Sau khi cô ấy đi ra ngoài, Tô Mộc Yên mới hỏi: “Sao chị lại ở đây?”
Tô Thiên Thiên che mặt và đột nhiên bật khóc, tất cả cảm xúc của cô ấy dường như đã chợt bùng phát: “Chị biết em nhất định sẽ coi thường chị, nhưng chị thực sự đã đi đến bước đường cùng rồi, chị không còn cách nào khác, những người đòi nợ đó muốn ép chị vào chỗ chết, chị chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền mà thôi!”
“Chị cũng không muốn thành ra như vậy!”
Cô ấy bắt đầu khóc nức nở khiến Tô Mộc Yên không biết làm thế nào để an ủi cô ấy, vốn dĩ cô muốn hỏi về việc Tô Bác đồng ý trả nợ thay cho cô ấy, nhưng thấy cô ấy khóc dữ dội như vậy, Tô Mộc Yên cũng không hỏi nữa.
“Nếu là chuyện tiền có thể được thì sẽ luôn có cách giải quyết.” Cô lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô ấy: “Chị hãy cầm lấy số tiền này để đi trả hết nợ trước đi, khi nào chị kiếm được tiền thì trả lại cho em
sau."
Đây là số tiền khi đó Mặc Bắc Hàn đưa cho cô, cô mãi vẫn chưa động
đến, bây giờ Tô Thiên Thiên gặp khó khăn, cô chỉ có thể lấy ra để ứng cứu.
Tô Thiên Thiên nhìn chăm chăm vào thẻ ngân hàng trong tay, trong ánh mắt lóe lên sự đấu tranh.
“Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Yên tâm đi.” Tô Mộc Yên nhét thẻ ngân hàng vào trong tay cô ấy: “Nếu như chị coi em là bạn thì cứ nhận lấy số tiền này đi, sau này đừng tới những chỗ như thế này nữa.”
Tô Thiên Thiên xúc động ôm lấy cô, lau nước mắt: “Mộc Yên, cảm ơn em."
Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa, có Tô Thiên Thiên tham gia An Lan cũng không có tâm trạng ăn mừng nữa, ba người ở lại một lát rồi tách nhau ra về.
Khi Tô Mộc Yên trở về nhà, cô đang do dự có nên nói với Mặc Bắc Hàn biết một tiếng về việc mình cho người khác mượn tình hay không. Vừa mới bước vào phòng khách, cô ngửi thấy mùi nước hoa.
Có khách đến nhà sao?
Nhưng tại sao lại không thấy Mặc Bắc Hàn và quản gia?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất