Cô ngước mắt lên nhìn thời gian, làm dịu đi cảm xúc rồi lại hướng ánh mắt về phía anh.
Thấy anh vẫn đang lảng tránh ánh mắt, vẻ mặt có chút xấu hổ, dường như đang có khúc mắc với chuyện đã xảy ra tối qua.
“Sao thế? Cảm thấy đã tốt hơn chưa?”
Sắc mặt Mặc Bắc Hàn dịu đi một chút, anh gật đầu, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc: “Tối hôm qua... tôi không làm cô bị thương đó chứ?”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông như núi băng này xấu hổ, Tô Mộc Yên không dám nghĩ tới chuyện tối hôm qua nữa, sợ mặt mình sẽ nóng lên, vì vậy lắc đầu, nhân cơ hội lúc này chuyển đề tài đi.
Cô chậm rãi thu nhỏ giọng: “Bệnh tình của anh còn nghiêm trọng hơn so với tôi tưởng tượng, bây giờ thời gian anh phát bệnh lâu hơn trước, hơn nữa khi anh phát bệnh sẽ hôn mê bất tỉnh, rất nguy hiểm.”
“Đây là một tình huống rất nan giải, tôi cần thêm thời gian để điều trị cho anh.”
Cô ngước nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Về việc điều trị, Mặc Bắc Hàn vẫn rất tin tưởng vào y thuật của cô, nên anh không có ý kiến gì khác.
Tô Mộc Yên vừa đứng lên, điện thoại di động của cô vang lên, cô ngáp một cái rồi mới lấy di động.
Bởi vì vừa mới ngủ dậy, hành động cũng có chút chậm chạp, khóe miệng Mặc Bắc Hàn vô thức cong lên.
Tô Mộc Yên vô thức muốn đi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng lại sợ Mặc
Bắc Hàn nghi ngờ mình, cho nên mới thoải mái nhấn nút trả lời trước mặt anh.
“Cô nhóc thối tha, cậu biến đâu mất rồi!”
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói cáu kỉnh và không hài lòng của một người phụ nữ, người này chính là người bạn thân lâu ngày không gặp của cô, An Lan.
Mặc Bắc Hàn ở gần, nhất định cũng đã nghe thấy rồi.
Lúc này rời đi thì lại quá lộ liễu, Tô Mộc Yên ngượng ngùng mỉm cười, cắn răng nói: “Chị hai, suýt chút nữa tớ đã bị giọng nói của cậu đưa đi mất rồi.”
An Lan “hứ” một tiếng, sau đó cười xấu xa: “Chậc chậc, tớ nghe giọng của cậu hình như là mới thức dậy đúng không? Sao thế, bây giờ đã kết hôn rồi, nên đêm nào cũng mặn nồng không dậy sớm nổi đúng không?”
*Bản gốc là Dạ dạ xuân tiêu bất tảo triều: nghĩa là đêm nào cũng là đêm xuân quấn quýt không dậy lên thiết triều sớm được
“Chồng của cậu đúng là dục cầu bất mãn*!”
*Ham muốn quá nhiều, không thỏa mãn hết được.
Đối mặt với sự trêu chọc của bạn thân, Tô Mộc Yên gần như muốn quỳ xuống.
Cô vội vàng quay sang nhìn Mặc Bắc Hàn, chỉ thấy anh đã ngồi xuống gần đó, tay cầm cuốn tạp chí, cũng không có ý định rời đi, vẻ mặt rất tự nhiên, giống như không nghe thấy.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giơ tay che điện thoại, cổ gắng giảm bớt âm lượng của An Lan.
Sắc mặt cô trở nên căng thẳng: “Rốt cuộc cậu có chuyện gì, mau nói đi.”
“Được rồi, được rồi, không trêu cậu nữa.” An Lan ho khan một tiếng, vào
đề tài chính: “Lúc cậu kết hôn tớ không tới, đúng lúc hôm nay tớ không có
việc gì, muốn mời vậu và chồng của cậu đi ăn tối, cậu không thể từ chối tớ được đâu đấy, nếu không tớ sẽ cắt đứt tình bạn thân với bạn!”
Cái này...
Tô Mộc Yên đưa mắt nhìn về phía Mặc Bắc Hàn, người đàn ông như núi băng này bận rộn như vậy, làm gì thời gian đến cuộc hẹn với cô, vì vậy cô dứt khoát thay anh quyết định: “Anh ấy không rảnh, tớ đi là được rồi.”
“Tôi rảnh.”
Vừa dứt lời, người đàn ông đã chậm rãi trả lời.
Cô lập tức nghẹn lời: “Anh, anh nghe thấy à?”
Mặc Bắc Hàn khẽ mỉm cười, đóng tạp chí lại: “Thời gian, địa chỉ.”
"Ok!"
An Lan đáp lại một tiếng rất to trong điện thoại, sau đó cúp máy. Nghe được tiếng bíp phát ra từ micro, sắc mặt Tô Mộc Yên càng thêm tối sầm...
Cô dường như giữa chừng đã trở thành một cái máy chuyển lời!
Tô Mộc Yên thay một chiếc váy liền thân màu đỏ rượu, trang điểm đơn giản rồi đi xuống lầu. Mặc Bắc Hàn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và đợi cô.
so.
“Tôi đã xong rồi.”
Khi cả hai nhìn thấy quần áo của đối phương, bọn họ không khỏi sững
Mặc Bắc Hàn mặc một bộ vest thoải mái màu xám kiểu Anh, cà vạt của anh ta được phối màu đỏ sẫm, vô tình trùng với váy của cô.
Tô Mộc Yên có chút ngượng ngùng: “Tôi... Tôi đi thay”
Người đàn ông liếc cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Đi thôi.”
Anh đã sải bước đi ra ngoài, Tô Mộc Yên chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo, từ bỏ ý định thay quần áo.
Hàn.
An Lan đặt chỗ tại nhà hàng Hạnh Đình.
Hai người vừa bước vào, vô số ánh mắt liền ập tới.
Tô Mộc Yên đã sớm quen với nó, cô vẫn rất tự nhiên đi theo Mặc Bắc
An Lan đã đến từ sớm, đang đợi bọn họ phòng riêng, cô ấy đã sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.
Cô ấy tỏ vẻ giống như người nhà mẹ đẻ, nhìn Mặc Bắc Hàn từ trên xuống dưới.
An Lan là một nhà thiết kế, ngày thường tiếp khách rất nhiều, có thể coi là người đã từng được chứng kiến thế giới, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người đàn ông có khí chất xuất chúng, vẻ ngoài lại tuyệt đỉnh như vậy.
Bộ âu phục màu xám được may thủ công cao cấp, vẻ ngoài điển trai, dáng người cao thẳng, mỗi cử động đều lộ ra khí chất tao nhã sang trọng, còn khiến người ta phải trầm trồ những ngôi sao tiểu thịt tươi* trên TV.
* “Tiểu thịt tươi" là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú.
Trong lòng cô ấy cảm thấy có chút hối hận, chỉ là khí chất lại có chút lạnh lùng, cứ như đang đuổi người ta cách xa vạn dặm.
Sau khi đánh giá, ánh mắt An Lan tràn đầy vẻ hài lòng, anh chồng này của Mộc Yên thật sự đã lựa chọn quá tinh tường!
Khi ngồi xuống, cô ấy thì thầm với Tô Mộc Yên: “Khó trách cậu đêm nào cũng quấn quýt, nhan sắc đó, vóc dáng đó, quá tuyệt vời!”
Khóe miệng Tô Mộc Yên giật giật, sợ cô ấy lại nói ra lời chấn động, vì vậy cô vội vàng giới thiệu Mặc Bắc Hàn với cô ấy rồi chuyển đề tài.
Sau khi hai người chào hỏi nhau xong, Mặc Bắc Hàn yên lặng ngồi ở bên cạnh, để cho hai người bạn gái có thể hàn huyện với nhau.
An Lan vui vẻ kể về công việc gần đây của cô ấy.
“Công ty chúng tớ gần đây nhận được một đơn đặt hàng lớn, khoảng thời gian này tớ bận muốn chết, nếu không đã mời vợ chồng cậu ăn cơm từ lâu rồi.”
“Đây là chuyện tốt mà.” Tô Mộc Yên cũng mừng thay cho cô ấy: “Nhưng dường như cậu đã hao mòn đi rất nhiều, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, cũng đừng vì tiền mà đặt cả mình vào đó.”
Ánh mắt Mặc Bắc Hàn nhìn người phụ nữ ánh mắt sáng bừng, đây là lần đầu tiên Tô Mộc Yên nói nhiều như vậy, lông mày và ánh mắt đều sinh động, giống như một người đang thật sự sống.
An Lan nhướng trán, đau đầu nói: “Này, cậu không biết dự án này khó khăn đến cỡ nào đâu. Tớ chưa từng thấy bên A nào bởi lông tìm vết đến như vậy.”
Cô ấy cảm thấy miêu tả không đủ kỹ, liền nghĩ ra một từ khác: “Nói
chính xác là bên A này quá soi mói!”
Tô Mộc Yên phụt cười, cô bắt đầu cảm thấy hứng thú, hai người mỗi người một câu bắt đầu phàn nàn.
“Dự án này nằm trên đường Hợp Sinh. Chỉ riêng bản thiết kế sơ bộ tớ đã làm tổng cộng tám bộ, đi tới đi lui chạy đến hiện trường 800 bận. Toàn đoàn đội tớ đã phải sửa đi sửa lại mất một tháng mới qua được.”
Sắc mặt An Lan vô cùng khoa trướng: “Hơn nữa chỉ mới là thiết kế sơ bộ mà thôi, đến bây giờ tớ còn không biết mình có thể sống đến khi dự án này kết thúc hay không nữa.”
Tô Mộc Yên ở bên cạnh lăng nghe cười vô cùng vui vẻ.
Mặc Bắc Hàn, người vẫn đang im lặng nãy giờ, hơi giật mình.
Đường Hợp Sinh? Tám bản phương án?
Đây không phải là dự án công ty anh phụ trách sao?
Mặc Bắc Hàn liếc nhìn An Lan đang hớn hở than thở, sắc mặt tối sầm lại,
“Tất cả các bản thảo thiết kế của dự án đường Hợp Sinh phải được gửi về làm lại!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất