Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Cửa sổ chưa đóng, luồng gió lạnh thổi vào căn phòng oi bức, phà lên da thịt cô, khiến Tô Mộc Yên sởn da gà. 

Ngọn lửa trong mắt Mặc Bắc Hàn như sắp nuốt chửng cô vậy. 

Anh khẽ thở hổn hển, sắc mặt đau khổ dùng sức bóp cổ tay cô, đau đến Tô Mộc Yên nhíu mày. 

Người đàn ông trước mặt đôi mắt đầy hỗn độn, rõ ràng là đã nảy sinh 

dục vọng. 

“Anh.” 

 

Cô vừa mở miệng, thì đã bị anh nắm lấy eo, Mặc Bắc Hàn cúi đầu, hơi 

thở nóng hổi hà lên cổ cô, dẫn đến cả người cô cũng nóng rực theo, nửa câu sau cô không còn nhớ đến. 

Chỉ toàn nghĩ đến muốn kháng cự anh. 

“Đừng nói chuyện.” 

Giọng nói trầm khàn như giấy nhám cọ đất lướt ngang qua vành tai cô, 

khiến Tô Mộc Yên toàn thân sởn da gà. 

Tay của người đàn ông ma sát giữa eo cô, dùng sức nhấc người cô lên, ép cô sát vào tường. 

Tô Mộc Yên bất đắc dĩ choàng lên cổ ảnh. 

Cô chưa từng thấy sự điên cuồng trong đôi mắt anh. 

Mắt cô phản chiếu hàng chân mày tuấn tú vừa quen thuộc vừa đau đớn, con tim đập thình thịch, như thể chìm đắm vào đó. Cô dùng sức đẩy anh ra, cực kỳ hoảng hốt: “Anh bình tĩnh một chút!” 

Mặc Bắc Hàn lại mất đi lý trí, vùi đầu tập trung tinh thần trước lòng ngực cô, dường như chỉ có như vậy, mới giảm bớt nỗi đau của mình. 

Anh cho rằng quần áo cô vướng víu, dùng vũ lực xé rách nó, sau đó ném cô lên giường bên cạnh. 

Mái tóc dài đen óng của Tô Mộc Yên xoã tung trên giường, cơ thể anh nghiêng về phía trước đè lên người cô. 

Cô có thể thấy lúc này anh đang đau đớn, vì thế muốn cô, để mà chuyển sự chú ý... 

Tô Mộc Yên nhớ lại kim tiêm rơi trên đất, nhân lúc anh nhất thời mất tập trung, đẩy mạnh anh ra, đứng dậy nhặt cây kim tiêm. 

Người đàn ông phía sau đôi mắt ửng đỏ, xé rách áo lót cuối cùng của cô, dưới sự hoảng loạn, Tô Mộc Yên đã tiêm cây kim tiêm vào cơ thể anh, mí mắt anh khẽ nhằm lại, anh dần dần buông cô ra, ngã nhào xuống đất. 

Tô Mộc Yên nén hơi thở nhìn chằm chằm anh, thấy anh thật sự đã hôn mê, mới dìu anh lên giường, thay quần áo khác trong phòng. 

Ngoài cửa vang lên tiếng động nhỏ, sau đó có người gõ cửa. “Vào đi.” 

Sau khi quản gia vào, nhìn thấy đống bừa bộn trên mặt đất, như đã làm 

quen với nó. 

Đợi đến khiến thấy Mặc Bắc Hàn đang ngủ trên giường, chân mày của ông bất giác thả lỏng, vội hỏi thăm: “Cậu chủ không có làm thương cô chứ?” Nghĩ đến chuyện xảy ra khi nãy, Tô Mộc Yên lúng túng, đôi má ửng đỏ, chỉ lắc đầu, cho qua chuyện này. 

Sau đó cô ngồi mép giường châm cứu giúp Mặc Bắc Hàn, khoảng nửa tiếng sau, mới rút cây kim ra bọc lại. 

“Một tiếng sau anh ấy có lẽ sẽ tỉnh dậy.” 

Quản gia luôn ở bên cạnh: “Vất vả cô rồi, mợ chủ.” 

Tô Mộc Yên khẽ gật đầu, không nói gì nhiều. 

Gương mặt quản gia vẫn chưa bớt lo lắng, ông trầm giọng nói: “Xưa này cậu chủ tái phát cũng là không ổn định, nhưng chưa từng như ngày hôm nay, trước khi tôi gọi cho cô, cậu chủ đã phát bệnh hơn một giờ, tôi thực sự rất lo lắng, mới bất đắc dĩ gọi cho cô.” 

sao?” 

“Nếu chậm thêm một chút, chỉ sợ hậu quả khó lường” 

Tô Mộc Yên ngừng tay lại: “Vì thế bệnh tình của anh ấy đã nặng thêm 

“Với tình hình hôm nay mà nói, thì đúng là vậy.” 

Ánh mắt cô dời lên người Mặc Bắc Hàn, vừa nãy hình như tinh thần anh hỗn loạn, lần trước vẫn chưa đến mức độ này, chẳng lẽ cách điều trị của cô không đúng? 

“Ở đây giao cho ông, tôi đi ra ngoài một chút.” 

“Được.” 

Tô Mộc Yên đóng cửa phòng lại, lập tức đi đến phòng sách gọi một cuộc điện thoại. 

Một lát sau, đầu bên kia đã bắt máy. 

“Sư phụ, làm phiền ông rồi sao?” 

“Không sao, con gặp khó khăn gì sao?” 

Trong điện thoại, truyền đến giọng nói thấp trầm khàn khàn của người đàn ông. 

Tô Mộc Yên không màng đến hỏi thăm nữa, vội đem triệu chứng của Mặc Bắc Hàn nói lại một lần cho ông nghe, sau đó đem cách điều chỉnh dùng thuốc của mình cho ông nghe. 

“Nhưng lần này anh ấy tái phát nghiêm trọng hơn, sư phụ, có phải cách điều trị của con sai rồi không?” 

Người đàn ông ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời: “Con đổi thạch xương bồ và hoàng tinh thành hoa nghệ tây và cây mao lương, tiếp tục cho tắm bằng 

thuốc và châm cứu, quan sát một thời gian xem thế nào.” 

Tô Mộc Yên tất nhiên không nghi ngờ y thuật của ông. 

“ĐƯỢC.” 

Nói xong chuyện của Mặc Bắc Hàn, người đàn ông hỏi tiếp: “ Dạo gần đây con thế nào? Có thông tin về ngọc bội chưa?” 

Nhắc đến điều này, tâm trí Tô Mộc Yên lại chìm xuống. 

Cô cười mỉm: “Sư phụ không cần lo cho con, con hôm nay đã đến nhà họ Tô một chuyến, vẫn chưa tìm thấy ngọc bội, con bây giờ cũng không chắc chắn, ngọc bội rốt cuộc có ở nhà họ Tô không.” 

Giọng nói người đàn ông khẽ trầm xuống: “Ông dạo này nhận được một tin mới, người giúp việc chăm sóc mẹ con năm đó là giả vờ chết, bây giờ đang ở viện điều dưỡng Thang Sơn Vân Thành, con tìm cơ hội đến tìm bà ta, có lẽ sẽ tìm ra sự thật năm đó.” 

Manh mối này đối với Tô Mộc Yên mà nói quả thật rất quan trọng, lòng ngực cô hơi kích động: “Được!” 

Sau khi cúp máy, Tô Mộc Yên trở về phòng, thấy sắc mặt Mặc Bắc Hàn 

dần hồi phục bình thường, mới thở phào một hơi. 

Cô tắm rửa một phen rồi lên ghế sô pha ngủ, do quá mệt mỏi, không lâu sau đã ngủ thiếp đi. 

Mặc Bắc Hàn lần này ngủ đến sáng hôm sau. 

Từ xưa đến nay đây là giấc ngủ ngon nhất của anh. 

Anh bước xuống giường, nhìn thấy Tô Mộc Yên nằm trên ghế sô pha, anh bước đến mép sô pha, nhìn lông mày cô nhíu lại, dường như tư thế ngủ không thoải mái, lại nhíu mày đổi một tư thế khác. 

Cửa sổ cả đêm không đóng, ánh sáng soi vào trong phòng, chiếu lên 

 

gương mặt trắng nõn của cô, lông mi cong vút như cánh bướm phủ lên mí mắt, xinh đẹp vô cùng. 

 

Tóc trên trán rơi xuống mặt, Mặc Bắc Hàn mím môi, giơ tay vén tóc cô lên. 

Bất ngờ động tác này gợi lạie những hồi ức đêm qua. 

Mùi hương trên người cô thật sự khiến người khác say mê, anh giật mình, khung cảnh trong đầu bất giác đi đến từng chiếc tiết, gương mặt điển trai đỏ bừng. 

Lúc Tô Mộc Yên tỉnh dậy, phát hiện Mặc Bắc Hàn đang nhìn cô chằm 

chằm với vẻ mặt kỳ lạ. 

Cô sợ đến bật dậy, nhân tiện quấn chăn thật chặt. 

“Anh làm gì đó!” 

eyJpdiI6IlV1ZUVLM1JvSmsxaXdaVWZPS09HVXc9PSIsInZhbHVlIjoiVTk3eVluWFJvdUVcLzB0bjBrdEZGeUswQ1NWejNKZHRvUHJTQUdvcmhYV2wrdHg0VzJwZ0JNUEhnV3FtUGdjSjFCQzIrWmV3eWduamhBbnh4RFh0XC9uZ1wvcis1SzdwVzQ2WGl2aGQ4WDVlcEpaYVJoZ2Y5bEdtOWRDdGJaWHpscFc0aThKaGh3ZVhJemJkQVdcLzlSRXNJSVo2T0ZpUHFsc0tIRTlKMm9QWFwvWEFtc1Q3QjI1TjBIcks1Zml4VWNpWExhUk5iM3RBWjhSaHVvN0k4QzR6V1ptaEVLZ0ZTc0xCNFwvMklxb1VZVFBWR29RQ1czVTF3TncyczYwanFpYzlHYzFSNWVjQnYxUCtTOFAzbzlkbGhMVU1GNmE3R3NPOTZEY0tXa0xSSWJYRzBMWjVwWm02ZnY2bmlcLzRSYndUeXA5eElyblVhUUNRM0syeURtdFhtTmdPRXlGdmplaWE3OHJTXC9GSnU2WWhiQkk9IiwibWFjIjoiMTBkNzM3M2ZjY2ZjNDYzZTE4NGMwOWQ2NmI5NjllOTJmZmU5ZGZkNDVjYjc0MzhmMGUzNmQxMTk5NzIwZjc0NSJ9
eyJpdiI6ImEzZ3Y3YzVVN0w4ckN0M25IYk55d0E9PSIsInZhbHVlIjoieVprSVhcL3ByMFdERUg5UDBEUDNYTlI2N0ZMejJXdTUzNEVNXC96Rm1PUnNERlY0eExGdGltRUZKZHRKR2NIYXlUdmJVcVJ3aGJJV2djUTRGTkUyK01ndnVNVzVOSFZhUEJDKzg0RUtEaWZUMGlkR3ZJdmliWFwvZmNMSTVpdEtmSWllSGJ4VWY4RzZ1cE9SdlNXcFlrVzFJUnFPNzR2QjhPbjV2Q1JNS0pxU1wveGZtRll4RlRkZlg5NGJOWTVMemZMK2lscmVVZ1ZHVjJhVCtkN240ODRNUUpKdTYzcU4wWG5SR09iTVhWcEY0c1U9IiwibWFjIjoiZjBmM2UwZmY2NTA0MDFlYjM0YTY2OTYzNTliYmZlMjZhYTVlODgzZjU5ZjUwYzczMGM1ZmZjMjUyZTQ0ZDU2MyJ9

heo, cả nhà anh đều là heo!

Ads
';
Advertisement