Hồng Kông, nhà họ Mặc.
Tô Mộc Yên mặc bộ đồ thêu lá mạ màu đỏ kiểu Trung Quốc ngồi bên giường, tay để trên gối, ngón tay khẽ gõ như có như không.
Xung quanh yên tĩnh, không hề có một tiếng động.
Nơi vắng vẻ như thế này, không có một chút màu đỏ, lại là nơi diễn ra hôn lễ của cô.
Nếu như không phải thay em gái gả cho con ma bệnh để xông hỷ, Tô Mộc Yên cũng sắp quên mất mình còn có một ông bố bạc bẽo nhẫn tâm. Lúc đuổi cô ra khỏi nhà sao chẳng thấy ông ta thể hiện tình bố con sâu đậm trong miệng ông ta, đúng là châm chọc.
Tiếng vang ở cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, cô vội ngồi thẳng người, cúi thấp đầu năm chặt ngón tay.
Người vào bước rất nhẹ, hô hấp hơi gấp, Tô Mộc Yên cảm thấy không bình thường, vừa muốn quay đầu, một con dao găm đã kề lên cổ cô.
“Mặc Bắc Hàn đâu?”. Người bước vào có dáng người cường tráng, giọng điệu tràn đầy sát khí.
Đáy mắt Tô Mộc Yên lướt qua tia sáng, vẻ mặt hoảng loạn, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, thậm chí giọng nói còn mang theo chút nức nở: Tôi... Tôi không biết, cầu xin anh tha cho tôi...”
Cô tỏ vẻ hoảng sợ quá mức, không ngừng xin tha, mấy giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay của người áo đen.
Người áo đen bị cô gái xấu xí mặt đầy sẹo này khiến cho không kiên nhẫn, lưỡi dao sắc nhọn đặt lên động mạch của cô: “Cô còn kêu nữa, tôi sẽ
giết cô!”.
Tô Mộc Yên đột nhiên im bặt, nhưng vẫn nức nở như cũ, giống như phải chịu nổi tủi thân rất lớn.
Đột nhiên trước cửa truyền đến một tràn tiếng bước chân, người áo đen ghì chặt cô hơn, đè thấp giọng uy hiếp cô: “Tốt nhất cô đừng nhúc nhích, dao không có mắt đâu đó”.
Tô Mộc Yên vội vàng đồng ý, bàn tay dưới ống tay áo hơi nhúc nhích, mà người áo đen thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Cửa phòng mở ra, sắc mặt của người bước vào rất bình thản, khí chất ung dung mà lạnh lẽo, chỉ là trên mặt có sắc trắng của bệnh tật.
Đây là người chồng mới cưới của cô sao?
Người đàn ông đi thẳng qua sofa ở một bên, ngồi xuống, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người.
“Mặc Bắc Hàn, nếu muốn người phụ nữ của mày còn sống thì lấy mạng mày ra đổi! Nếu không...”.
Người áo đen nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Mặc Bắc Hàn, giọng điệu hơi hoảng loạn, tay vô thức run lên, lưỡi dao sắc bén rạch lên da Tô Mộc Yên, chảy ra chút máu.
Tô Mộc Yên khẽ cau mày, lấy cô làm con tin sao? Qua loa quá rồi đó? Mặc Bắc Hàn ngồi trên sofa, đôi mắt sâu thẳm đánh giá Tô Mộc Yên trong chốc lát.
Nếu không phải ông cụ chỉ định muốn anh cưới con gái của nhà họ Tô, anh vốn dĩ chẳng thèm liếc nhìn đến loại hàng này.
Anh khẽ hừ một tiếng, đáy mắt lướt qua ý lạnh: “Tùy mày, muốn giết cứ giết”.
Tô Mộc Yên nhìn sự lạnh nhạt trên mặt anh, trong lồng ngực bỗng xông lên cơn giận, bàn tay để bên người đột nhiên nắm chặt lại.
Người áo đen bị thái độ của Mặc Bắc Hàn chọc tức, cười lạnh: “Cậu Mặc quả nhiên là lạnh lùng vô tình, vậy tao thay mày giải quyết cô ta!”.
Tô Mộc Yên thấy anh ta muốn ra tay, sự sợ sệt trong mắt đột nhiên biến mất, tay phải cô lật lại, một mũi kim đâm thẳng lên đùi của người áo den.
Bàn tay cầm dao của anh ta tê tái, đột nhiên lùi ra sau hai bước, nằm tê liệt dưới đất, rơi vào hôn mê.
Tất cả động tác của Tô Mộc Yên đều lọt vào trong mắt Mặc Bắc Hàn. Sự bình tĩnh và thân thủ của cô khiến anh hơi ngạc nhiên, cô gái có vẻ ngoài chẳng có gì nổi bật này lại che giấu một thân thủ tốt như vậy.
Mặc Bắc Hàn đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt có chút thú vị, từ từ cong khoé môi lên: “Thế mà cô lại thoát được một kiếp này”.
Giọng điệu của người đàn ông nghe có vẻ hơi tiếc nuối, Tô Mộc Yên chỉ hờ hững liếc nhìn anh một cái, mở miệng nói: “Anh ta chỉ hôn mê tạm thời, anh muốn xử lý thế nào?”.
“Giết đi”.
Tô Mộc Yên cũng không suy đoán quá nhiều về sự thật giả trong câu nói này.
Người đàn ông vỗ tay, bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân, có người đi vào lôi tên áo đen ra ngoài.
Tô Mộc Yên sờ cổ mình, sự đau nhói trên da khiến cô hơi không thoải mái, có thể nào cô cũng không ngờ vào đêm tân hôn, máu của cô lại tô lên sắc đỏ của căn phòng này.
“Rầm”.
Đột nhiên Mặc Bắc Hàn loạng choạng đụng vào bức tường bên cạnh, hai tay ôm chặt đầu, đầu mày cau chặt lại, trên mặt là sự đau khổ.
Tô Mộc Yên giật mình bởi cảnh tượng trước mắt, vừa muốn đưa tay ra
bắt mạch cho anh, Mặc Bắc Hàn đang không ngừng run rẩy về lấy cái ly bên cạnh ném về phía cô.
“Cút!”
Cái ly bỗng chốc vỡ tan tành, Tô Mộc Yên thầm nói không hay, vừa muốn đến gần anh lần nữa thì bị quản gia xông vào ngăn cản.
“Mợ chủ, đừng đến gần! Cậu chủ sẽ làm cô bị thương đó!”.
Vừa dứt lời, lại một vật bị đập vỡ tan, trong phòng tràn đầy sự tức giận bị kìm kén của người đàn ông: “Cút hết ra ngoài cho tôi!”.
Mặc Bắc Hàn giống như một con thú hoang đang nổi giận, hoàn toàn đánh mất lý trí, ai đến gần anh thì sẽ bị anh đá ra, anh che lại lồng ngực, dường như rất đau đớn, trong mắt cũng đục ngầu.
Áo khoác âu phục bị anh vứt dưới đất, cổ áo sơ mi bên trong cũng bị xé ra, giống như cổ bị người ta bóp lấy, anh thở dốc từng ngụm, loạng choạng ngăn cản người bên cạnh đến gần anh.
“Tao phải giết chết mày!”. Hai mắt Mặc Bắc Hàn đỏ ngầu, không ngừng hét lên câu này.
Tô Mộc Yên đứng ở cửa yên lặng quan sát động tác và biểu cảm của anh, anh giống như đang chiến đấu với một người khác vậy.
“Mau đi tìm bác sĩ!”.
Quản gia che con mắt bị thương vội vàng đi qua, Tô Mộc Yên ngăn ông ta lại: “Anh ấy bị như vậy bao lâu rồi?”.
Xuất phát từ sự tôn trọng, quản gia mau chóng trả lời: “Căn bệnh này của cậu chủ đã rất nhiều năm rồi, hơn nữa không có giờ phát tác nhất định, không có bác sĩ nào có thể trị được, cũng không thể tìm ra được nguyên nhân phát bệnh”.
Gần giống với phán đoán của cô, chứng bệnh này vốn dĩ không phải ở trên cơ thể, không thể chẩn đoán ra được.
Tô Mộc Yên cất bước lên trước.
“Mợ chủ! Mời cô rời khỏi nơi này!”.
Nhìn thấy cô đột nhiên đến gần, giọng điệu quản gia lạnh đi, cau mày, giống như đang trách cô gây thêm phiền phức.
Các vệ sĩ bên trong cũng đang ồ ạt chặn trước người Mặc Bắc Hàn, nhìn cô một cách cảnh giác.
Tô Mộc Yên vừa muốn đến gần Mặc Bắc Hàn thì nghe thấy giọng nói rét lạnh của anh: “Cô muốn chết sao?”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất