Cô Vợ Xấu Xí Gả Thay: Cậu Mặc Cưng Vợ Như Trứng

 

Giọng nói này lấn át cả sự náo nhiệt vốn có của buổi tiệc, mọi người đều trở nên im lặng, tìm kiếm giọng nói đó. 

Chỉ thấy mấy người đàn ông cầm gậy từ ngoài cửa đi vào, dọc đường lật đổ không ít bàn ghế, mọi người đồng loạt tránh né. 

Tô Bác nhíu chặt mày, buông ly rượu xuống đi về phía mấy người đàn ông đó, khiển trách chất vấn: “Mấy người là ai? Có biết ở đây là nơi nào không?” 

Người đàn ông mặc áo da màu đen đứng ở giữa đẩy ông một phát: “Ở đây không có chuyện của ông, biến qua một bên!” 

Châu Quế Phương vội lên dìu Tô Bác. 

Người đàn ông nhìn thấy Tô Thiên Thiên cách đó không xa, miệng cười toe toét, vênh váo đi về phía cô: “Con mẹ nó, tìm mày quả thật khó khăn!” 

Anh ta dạt đám đông qua một bên, đi thẳng đến Tô Thiên Thiên, đạp một chân lên ghế, nằm lấy cổ tay cô, ánh mắt giận dữ: “Mấy anh đây vì tìm mày mà tốn không ít công sức, nếu mày không trả tiền, anh đây cắt bỏ tay mày tại chỗ đem cho chó ăn!” 

Buổi tiệc vốn trầm lặng bỗng chốc trở nên xì xào. 

“Nhà họ Tô này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dù sao cũng là danh gia vọng tộc, tại sao lại nợ tiền không trả!” 

“Cô cả nhà họ Tô trong lời đồn luôn là con gái ngoan, được đưa ra nước ngoài du học từ nhỏ, sao lại làm ra chuyện này?” 

Mọi ánh mắt đổ ào lên người Tô Thiên Thiên đều tràn đầy sự khinh bỉ, 

hận không thể chỉ mũi cô phán xét. 

Tô Mộc Yên nhíu mày, vừa định đứng ra nói giúp cô, thì thấy Tô Thiên Thiên đột nhiên khóc nức nở. 

“Tôi không có.” 

Tô Thiên Thiên vẻ mặt đầy uất ức và sợ sệt: “Tôi từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài, nhiều năm như vậy, không có ai hỏi thăm tình trạng của tôi, tôi giống như một trẻ mồ côi, một thân một mình ở nước ngoài cố gắng 

sống” 

Châu Quế Phương giận trắng bệch cả mặt: “Nhỏ chết tiệt này nói mấy 

 

này làm gì?” 

Cô cụp mi mắt, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, trông vô cùng tội nghiệp. 

“Cũng chính vì vậy, tôi mới không có mắt nhìn người, gặp phải tra nam, anh ta nợ một khoản tiền lớn rồi chạy trốn, những nợ nần này mới đổ lên đầu tôi!” 

Mũi tên vốn chỉ vào Tô Thiên Thiên trong phút chốc lại chỉ vào vợ chồng Tô Bác. 

“Nhà họ Tô giàu có thể này, không đến nỗi chút đỉnh tiền này cũng 

không trả nổi mà nhỉ? Nhìn con gái mình bị người ta đòi nợ, còn không hỏi thăm tí nào, đúng là nhẫn tâm quá mà!” 

“Cũng khó trách, dù gì cũng không phải là con ruột, sao có thể thật lòng được? Tô Bác và Châu Quế Phương này thật sự không xứng làm cha mẹ!” 

Những lời nói sắc bén khiến vẻ mặt Tô Bác đen như mực, chuyện tại hội nghị cấp cao lần trước vẫn chưa qua đi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy! Mặt mũi của ông để ở đâu! 

Gương mặt mẫu mực của Châu Quế Phương đứng ở bên cạnh cũng không duy trì được nữa. 

Bà cắn chặt môi, hận không thể lập tức nhét con ghẻ này vào lại trong bụng mẹ! 

Người đàn ông bắt lấy Tô Thiên Thiên cũng không quan tâm gì nhiều, anh ta cười ranh mãnh: “Đừng khóc than với tạo! Tao không quan tâm mấy này, nếu mày không trả nổi tiền cũng không sao, vậy thì đi theo tụi tao, tụi tao có cách giúp mày kiếm được tiền.” 

Lời nói chứa đầy ẩn ý này khiến Tô Mộc Yên bỗng chốc biến đổi sắc mặt. 

“Cô ấy thiếu anh bao nhiêu tiền, tôi nghĩ cách trả.” 

Mấy người đàn ông này nghe vậy, ánh mắt dời sang cô: “Cô trả?” 

Tô Mộc Yên gật đầu, bước lên bảo vệ Tô Thiên Thiên ở sau lưng: “Anh nói một con số cho tôi.” 

Cách làm này của cô đồng nghĩa việc đánh cho Tô Bác và Châu Quế Phương một bạt tai. 

Tô Thiên Thiên dù sao cũng là con gái cả nhà họ Tô, nếu để Tô Mộc Yên đứng ra giải quyết, những lời bàn tán hoàn toàn lệch sang hướng khác. Bản thân còn mặt mũi gì để nói nữa? 

Tô Bác cắn chặt răng hậu, lấy khí chất của chủ nhà ra, bước qua đó. 

“ Thiên Thiên, con yên tâm, số tiền này để cha trả cho con, dù sao đi nữa con cũng là con gái của cha, cha sẽ không thấy chết không cứu.” 

Châu Quế Phương cắn răng, giận dữ liếc Tô Mộc Yên một cái, nhỏ chết tiệt nhiều chuyện này! 

Người đàn ông áo da nhìn Tô Bác: “Ông nói không có căn cứ, tôi dựa vào đâu tin tưởng ông? Đến khi đó ông lật mặt không nhận người, đem người giấu đi, anh em chúng tôi hôm nay chẳng lẽ phí công một chuyến sao?” Mấy thằng lưu manh sau lưng anh ta đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy! Ông coi chúng tôi là thằng ngốc sao!” 

Tô Bác kêu trợ lý đưa danh thiếp cho anh ta. 

“Nhà họ Tô ở Hồng Kông là gia đình danh giá, ở trước mặt nhiều người như vậy, tôi tuyệt đối không nuốt lời, ngày mai cậu cầm theo danh thiếp đến tập đoàn họ Tô tìm tôi, nó thiếu cậu bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu bấy nhiêu.” 

Người đàn ông liếc nhìn danh thiếp một cái, vuốt ve cằm. 

Tập đoàn họ Tô anh có nghe nhắc đến, bây giờ có được sự đảm bảo của ông chủ Tô, nếu tiếp tục náo loạn nói không chừng một đồng cũng không lấy được. 

“Được.” 

“Anh em, rút lui!” 

Tô Bác nhìn Tô Thiên Thiên đang giàn giụa nước mắt một cái, cũng không nói thêm gì, chỉ bước lên đài xin lỗi vài câu, sau đó ra hiệu mọi người tiếp tục. 

Lúc này, điện thoại của Tô Mộc Yên đột nhiên reo lên, quản gia trước giờ chín chắn nay giọng nói lộ vẻ gấp rút: “Mợ chủ, bệnh của cậu chủ tái phát rồi, cô mau về đi.” 

Ông ngập ngừng một chút, bổ sung thêm: “Bây giờ tình trạng không ổn 

lắm.” 

Con tim Tô Mộc Yên thắt chặt: “Được, tôi về ngay.” 

Cô vội vã rời khỏi buổi tiệc, vội đi về. 

Quản gia lo lắng cuống quýt đợi cô ở cửa, thấy cô thì vội ra đón. 

“Lúc cậu chủ tái phát, cho lui hết người giúp việc và hộ vệ, không cho bất kỳ người nào lại gần, bây giờ cậu chủ đang một mình ở trên lầu, tôi thỉnh 

thoảng nghe thấy tiếng đập đồ, tình hình nguy cấp, đành phải nhờ và mợ chủ thôi.” 

 

“Không cần lo lắng, tôi đi xem thử.” 

Tô Mộc Yên chuẩn bị kim tiêm cần dùng, sải bước lên lầu. 

Tô Mộc Yên lấy chìa khóa mở cửa, bị cảnh tượng trong phòng làm kinh ngạc. 

Mọi thứ đều bị đổ vỡ dưới đất, trên đất đầy mảnh vụng. 

Cô nhíu mày, không màng gì nhiều, bước vào trong, sau đó nghe thấy tiếng gào thét đau khổ của Mặc Bắc Hàn. 

Triệu chứng này, so với lần trước e là không nhẹ. 

Tô Mộc Yên đi vào trong, chỉ thấy Mặc Bắc Hàn đôi mắt nhằm chặt co rúm trên đất, cô kinh ngạc, tiến lại gần anh, định nhân lúc anh không phòng bị, tiêm một mũi vào. 

eyJpdiI6Ind6UnhyQnkwdDdLR0R4U1BTQmZiZFE9PSIsInZhbHVlIjoiR3ZFZVFzSzB1TWQxMUI5M2pMUGRDa1FCOGpiNWp1aGJldWdneGZNOWdJbjFHeCtJdWZYVGFqYVBPeDJlU1FmbzFOYjFkSm03Z0xmSzl0T3NNUVQyRmlFTkdOMXo3M2s3d0ZJUkllZUdIcG5obmtYSzBQR2JXbTV2aldPM3hxbXpnY29VOUJkWlZPQ2dDZlZCeUhCdCtDQVp2XC92UllCZ043MFI1UEtvYjVLbkdJdlRTc0ZvTXdWUGVFWWF4OVB3ZjFwRUJIN2p2eVhoa0JVZ2tQYW9ycFFLMURaS0E5emI4MnNkVU5XdTJaRnBXU1ZEeDdGTHBDZ3E2VStUZTVzcWlmOVpuVk9ESjVxZzl3NmthTStlQnJRc0RVTlhPT0Z1WE9KcDh0MWdVRnNUbjFhSGVTWHorQXY0NnRKOTRRd0V0NlRybXNJb0t5SFlQdGg1MXUrNEhLdmpkaHp2UTBteWlCcG1WUlJhY2ZyZmI2QmYwYmI3c05nOGNHZHZYSlZ4bjI0T2V1cFZHaldETmdmOWx2SERoNldJbGF5U0hwN2lrdkZ5dHlqNk9KVEZUNFpQMVkyN3VRZ0hvaTlONW0yQUU2XC9ySTNTK3pEb3pJTW9hcW5kNFlUSDRhZmNKcXFSZGxQY2lFRlBUSGFmTT0iLCJtYWMiOiJhYjg1NzVlYTVjODRmYjgwODQzOTRmODJlNmU1NjI2MmQxZDZmZGZiOTVmODI3ODY3NWNlODY1MTdjMzM3ZjUyIn0=
eyJpdiI6IkhGWFlaUUtHOXJjclBtd29YMDk0OHc9PSIsInZhbHVlIjoiVnVkdjc1WEx3SDBnMU04WGFyWVpKS0xOZUErRktITzZYVGc3d3lxc1VrU0JiVndrV3lSbytcL2pXSllJNWxxSzZXK1lPcDdSZHVOcFBVU3RjZWx0bURQZWk1Ynp4dWJ1ak1yQW1IM3lkOHVKazQ0SlkyRENrRmxCYjdMcFJINmxGUklhR3VwU295QXhYNnJ3UUhRanFjdjdqQTNcL2tTa2lhdEw2RkxwUDZjNWVoSkZ4ZzloUllKbDZ5RnBxUFEwZGRiUWRlWWZoT1wvaUg5cXcrQVAzZEkxWmZMelE5dHh0WXFVTTFVNDNIRVNXaWZvUkJaNm5oWmhLbXY4Rmk5MzBISSIsIm1hYyI6IjQ3OWQyMDlmZGY0MjUzNzdiMGU5OGM0Y2M3YTlkMTIzNjNkM2ZhMzMyYmYyYjJiMTEwZDg1ZjI4NmI2NDUzZmEifQ==

Đôi mắt nóng rực của Mặc Bắc Hàn nhìn chăm chăm cô, như nhìn một con mồi vậy, khiến cô đột nhiên có chút hoảng loạn.

Ads
';
Advertisement