Vừa mới dứt lời, vị y tá nhỏ bên cạnh đã lên tiếng: “Thuốc của cô đã được thay xong rồi”.
“Cảm ơn cổ”.
Ý cười nhợt nhạt bên môi Cổ Dật Hiên giống như gió xuân, anh ấy lấy giấy bút từ trong túi ra, viết một chuỗi số trên giấy: “Đây là số điện thoại của tôi, cô nghĩ kỹ rồi thì có thể liên lạc với tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến làm việc”.
Tô Mộc Yên nhận lấy tờ giấy, cô hơi hé miệng: “Được”.
Chờ thay thuốc xong, cô định xuống giường đi tìm Mặc Bắc Hàn, kết quả chân vừa mới chạm đất, đầu gối đã đau nhức khiến cô không thể đứng thẳng, cả người lập tức mất thăng bằng.
Cổ Dật Hiên nhanh tay đỡ lấy cánh tay của cô, đỡ cả người cô hướng vào trong ngực mình, tránh cho cô bị ngã.
Trùng hợp là một màn này đã bị Mặc Bắc Hàn vừa mới quay lại sau khi
nhận điện thoại thu vào đáy mắt.
Anh nhìn thấy tư thế thân mật của hai người thì đôi mày tuấn tú nhíu lại, sải bước tiến lên kéo Tô Mộc Yên vào trong ngực.
“Không sao chứ?”.
Tô Mộc Yên sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu, cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn với Cổ Dật Hiên thì đã bị Mặc Bắc Hàn ôm ngang lên.
Cô nhận ra sự không vui của Mặc Bắc Hàn, nhưng lại không biết nguyên nhân.
Cổ Dật Hiên đứng tại chỗ, anh ấy đưa mắt nhìn hai người rời đi, bên mỗi còn nở một nụ cười nhẹ, nếu như cô chịu đến bệnh viện làm việc, vậy thì tương lai nhất định sẽ rất thú vị.
Trên đường trở về, cả hai đều im lặng không nói gì.
Cô đi lại không tiện, cho nên Mặc Bắc Hàn một đường ôm cô trở về phòng, điều này khiến cho quản gia vô cùng vui vẻ, vội vàng đi báo cáo cho ông cụ.
Khóe môi Mặc Bắc Hàn vẫn mím chặt, nhưng động tác của anh vẫn vô cùng nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Hôm nay em ngủ trên giường”.
Người nào đó hiếm khi có lương tâm như vậy, Tô Mộc Yên cũng không từ chối, cô nghĩ bản thân cũng được tính là nửa bệnh nhân, cho nên cô yên tâm thoải mái ngủ một giấc trên chiếc giường mềm mại này.
Chuyện đến bệnh viện làm việc, cô suy nghĩ vẫn là nên nói cho Mặc Bắc Hàn biết.
“Ừm, tôi có một chuyện muốn nói cho anh biết”.
“Nói đi”.
Tô Mộc Yên dựa vào đầu giường, cô hơi chột dạ và thấp thỏm: “Tôi muốn
đến bệnh viện làm việc”.
Khi cô nói ra lời này, trong đầu Mặc Bắc Hàn ngay lập tức hiện lên hình ảnh cô gần gũi thân mật với người đàn ông vừa rồi, chuyện này khiến cho anh rất khó chịu.
Ánh mắt mang theo tất cả tâm tư đặt trên người cô, anh nhếch khóe miệng giễu cợt: “Chỉ mới gặp qua một lần mà đã nhớ thương người ta rồi sao?”.
Tô Mộc Yên không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, đôi mi thanh tú cô khẽ nhíu lại: “Cái gì?”.
Nhưng Mặc Bắc Hàn lại không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Anh lấy ra một tấm thẻ rồi đặt ở trên tủ đầu giường, vẻ mặt thờ ơ: “Đây là thẻ phụ của tôi, cô muốn mua cái gì thì cứ quẹt, không có giới hạn”. “Việc này, tôi không đồng ý”.
Tô Mộc Yên nghe thấy hai chữ lệ thuộc thì tính khí nóng nảy trong lòng cũng tăng lên, cô nhìn chằm chằm vào anh: “Tôi không muốn làm vật phụ thuộc của anh, tôi muốn bản thân độc lập, chứ không phải là cái danh mợ chủ bị anh giam cầm!”.
Mặc Bắc Hàn híp mắt lại, trên khuôn mặt ẩn hiện sự lạnh lùng.
“Cô đừng quên trước đó là cô cầu xin tôi cái danh mợ chủ nhà họ Mặc này, cho nên tôi nói không được thì chính là không được”.
Anh nói xong thì lập tức sải bước rời đi.
Sau khi cửa đóng lại, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa dần, Tô Mộc Yên mới nắm chặt chăn, sao người đàn ông này lại ngang ngược như vậy chứ!
Cô cứ không làm theo mong muốn của anh đấy! Cô sẽ đến bệnh viện để làm việc, để xem anh có thể làm thế nào!
Bị Mặc Bắc Hàn kích thích, Tô Mộc Yên quả quyết quyết định, cô lập tức
gọi điện thoại cho Cổ Dật Hiên.
“Xin chào, tôi là Tô Mộc Yên, tôi đồng ý đến bệnh viện làm việc, chờ vết thương của tôi hồi phục, tôi sẽ lập tức đến bệnh viện báo cáo”.
Mặc Bắc Hàn đến phòng sách thì lập tức gọi điện thoại cho người đi điều tra thân phận của người đàn ông kia.
“Cho cậu nửa tiếng, tôi muốn tất cả thông tin về người đàn ông này
Một lát sau, điện thoại của anh vang lên.
“Tra được rồi?”.
“Tổng giám đốc Mặc, chuyện gì cũng không tra được, bối cảnh của anh ta rất sạch sẽ”.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Bắc Hàn nhíu chặt lông mày, làm sao một chút bối cảnh cũng không có? Trừ phi anh ta cố tình che giấu, xem ra thân phận của tên bác sĩ này cũng không đơn giản.
Đây là lần đầu tiên hai người xảy ra tranh cãi, Mặc Bắc Hàn ở trong phòng sách không trở về phòng, Tô Mộc Yên cũng một đêm không ngủ ngon.
Người giúp việc đến mời cô xuống nhà ăn sáng.
“Cậu chủ đâu rồi?”.
“Bạn của cậu chủ đến, cậu ấy bảo chúng ta không cần phải chờ cậu ấy ăn cùng”.
“À”.
Trên khuôn mặt của cô thoáng qua sự thất vọng, cô theo người giúp việc xuống lầu ăn sáng.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua bản thân đã nặng lời với Mặc Bắc Hàn,
nên bây giờ trong lòng Tô Mộc Yên vẫn hơi rầu rĩ.
Ăn sáng xong, cô muốn đi xin lỗi Mặc Bắc Hàn vì thái độ của mình ngày hôm qua, cô đến trước phòng sách, vừa giơ tay chuẩn bị gõ cửa thì bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
“Cậu đột nhiên trở về nước, cho nên bên đối tác đã trực tiếp chấm dứt thỏa thuận này, những nỗ lực nhiều năm qua cứ như vậy trở nên vô ích”.
Người đàn ông thở dài một cái, giọng điệu đột nhiên thay đổi, thần thần bí bí hỏi: “Sẽ không phải là bởi vì cô vợ nhỏ kia của cậu đó chứ?”.
Tô Mộc Yên đứng ở cửa không nhúc nhích, trong mắt cô hiện lên sự kinh
ngạc.
Cô thật sự không ngờ rằng vì để trở về cứu cô mà Mặc Bắc Hàn đã trả cái giá lớn như vậy.
Lại nghĩ đến chuyện đêm qua bản thân còn không cho anh sắc mặt tốt, trong lòng cô càng cảm thấy có lỗi, vậy nên cô quyết định pha một ấm trà để lấy lòng anh.
Khoảng chừng mười phút sau, Mặc Bắc Hàn và người đàn ông đi ra từ phòng sách, vừa đến phòng khách, hai người tình cờ nhìn thấy quản gia đang lấy một món hàng chuyển phát nhanh.
“Đồ của ai thế?”.
“Hình như là của mợ chủ ạ”.
Quản gia gọi người đàn ông trẻ tuổi một tiếng cậu Cảnh.
Người đàn ông trẻ tuổi cười hì hì đi đến bên cạnh ông ta: “Bác Mã, người ta luôn nói rằng năm tháng là một con đao mổ heo, nhưng tôi thấy ông càng sống càng trẻ”.
“Cậu Cảnh, cậu đừng đùa nữa”.
Mặc dù quản gia nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt của ông ta lại không thể kiềm chế được mà nở một nụ cười.
Ánh mắt Mặc Bắc Hàn rơi vào gói hàng mà quản gia đang cầm, trong lòng anh không khỏi tò mò, cô sẽ mua cái gì.
“Mở bưu kiện ra tôi xem một chút”.
“Vâng”.
Chờ đến khi gói hàng được mở ra, trên mặt của quản gia xuất hiện chút xấu hổ, ông ta vội vàng đưa gói hàng cho Mặc Bắc Hàng: “Cậu chủ, cậu tự mình xem đi”.
Đôi mày tuấn tú của Mặc Bắc Hàn nhíu lại, anh cầm lấy gói hàng lên xem, bên trong vậy mà lại là một lọ thuốc bổ và một bộ đồ lót tình thú.
Lâm Cảnh Chỉ giật lấy gói hàng, hai mắt anh ta phát sáng: “Bắc Hàn! Cậu không được ở phương diện kia sao?”.
Anh ta nhìn đi nhìn lại lọ thuốc bổ, cười ha hả: “Nếu chuyện này mà bị người khác biết được, nhất định nó sẽ trở thành tin hot hàng đầu!”.
ho một ông già như ông ta thật sự không thể chịu nổi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất