Mặc Bắc Hàn thấy người đàn ông đó nằm trên người Tô Mộc Yên, gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt ẩn chứa cơn bão.
Anh tư chưa kịp định hình, thì đã bị Mặc Bắc Hàn đạp mạnh một phát, sau đó anh nhanh chóng cởi áo khoác vest quấn lấy người cô.
“Không sao rồi.”
Ba chữ đơn giản, nhưng lại tiếp thêm năng lượng làm cô yên tâm.
Khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn là sự lạnh lùng bình tĩnh thường ngày, chỉ có điều nay trong mắt anh, có một luồng sát khí.
Anh tư vùng vẫy đứng dậy, nhặt cây súng trên đất hướng về Mặc Bắc Hàn: “Dám cướp người trên tay ta, chán sống rồi sao?”
“Mấy người muốn tự mình kết liễu, hay đợi tôi ra tay.
Người lên tiếng là người của Mặc Bắc Hàn.
Anh tư đó phun một miếng nước bọt, vừa định bóp cò súng, súng lập tức bị người áo đen đá văng, khi anh ta nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông trước mặt, gương mặt lộ vẻ khó tin, chưa kịp phản ứng lại, cổ tay đã bị bẻ gãy, ngã nhào xuống đất đau đớn nhỏ giọng gầm gừ.
Húc.
Anh quen biết người áo đen đó, sát thủ hàng đầu thế giới Vương
Nghe đồn anh ấy chỉ bán mạng cho cậu Cửu, chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, anh tư vô thức quay đầu nhìn Mặc Bắc Hàn, hoảng hốt rụt về đằng sau: “Anh là cậu.”
Chữ cuối cùng chưa nói hết, chỉ nghe đùng đùng vài tiếng súng, người đàn ông đó đã ngã xuống đất.
Tô Mộc Yên dường như chưa hoàn hồn sau hàng loạt sự biến cố này, ngơ ngác nhìn người đàn ông ngã xuống trước mặt cô.
Đôi mắt của anh ta không có nhắm lại, nhìn chằm chằm Mặc Bắc Hàn, trông rất đáng sợ.
Thằng đệ cùng anh tư xông vào kia thấy tình hình không ổn, muốn lặng lẽ chạy trốn, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa nhà kho thì đã bị người áo đen kéo về và ném xuống đất.
“Cậu chủ, ở đây còn một người.”
Mặc Bắc Hàn ôm chặt Tô Mộc Yên vào lòng, đáy mắt tối sầm: “Xử lý sạch
sẽ."
Thắng đệ này đã nhận ra mình có lẽ sẽ chết ở đây, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt, không ngừng đập đầu van xin: “Tôi chỉ làm theo lệnh người khác, không phải cố ý hại cô chủ này, cầu xin anh, tha cho tôi một mạng!
Trong mắt Tô Mộc Yên tràn đầy vẻ mệt mỏi, cô nghiêng đầu không nhìn người đàn ông dưới đất nữa, tựa vào vai Mặc Bắc Hàn, không nói lời nào.
Mặc Bắc Hàn vẻ mặt lạnh lùng, sải bước rời đi. Tiếp đó, phía sau vang lên tiếng hét thảm thiết, đây chính là kết cục của bọn chúng, không nói cũng
biết.
Tô Mộc Yên nhằm chặt đôi mắt, vẻ mặt ảm đạm. Cô không phải là thần, không có giác ngộ từ bi cứu độ chúng sinh, cô chỉ biết thiên đạo luân hồi, nếu Mặc Bắc Hàn không kịp đến, người chết sẽ là bản thân.
Trên đường đưa cô đến bệnh viện, người nào đó luôn nhìn cô chằm chăm.
Một lúc sau, anh mới nói: “Xảy ra chuyện như vậy, còn không cần tôi giúp đỡ sao?”
Tô Mộc Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhớ lại chuyện trước kia, trong lòng nghĩ người đàn ông này thù dai thật.
Cô xé bỏ một miếng vải trên quần áo, khéo léo băng bó mắt cá chân, im lặng không nói.
Đến bệnh viện, điện thoại của Mặc Bắc Hàn reo không ngừng.
Tô Mộc Yên biết, những việc ở nước ngoài của anh nhất định chưa xử lý xong, vì thế cô nói: “Anh bận trước đi, tôi chỉ ở đây xử lý một chút vết thương thôi, cũng không có việc gì.”
Mặc Bắc Hàn gật đầu, đến phòng nghỉ ngơi bắt điện thoại.
Khoảng hai phút trôi qua, y tá vào giúp cô xử lý vết thương, vết thương trên đầu gối của cô rất sâu, chảy rất nhiều máu.
Y tá mau chóng đổ thuốc vào ống tiêm, chuẩn bị tiêm cho cô.
Tô Mộc Yên thấy chữ trên bình thuốc nhỏ, không khỏi nhíu mày: “Cô tiêm cho tôi thuốc tê sao?”
Dòng chữ tiếng anh trên bình thuốc nhỏ, y tá không ngờ cô đọc hiểu, ngơ ngác một hồi, sau đó gật đầu, tưởng cô sợ đau, nên an ủi nói: “Cô yên tâm, không đau đâu, nhịn một chút là được.”
Nói rồi cô định tiêm vào.
“Đợi một chút.” Tô Mộc Yên ngăn cô ấy lại: “Vết thương của tôi trông khá nghiêm trọng, nhưng chích xong thuốc tê sẽ gây xung đột thần kinh, nếu tôi có tiền sử bệnh khác, cô dựa vào tình trạng bề ngoài mà phán đoán dùng thuốc, sẽ lấy đi mạng của tôi mất.”
Trong lĩnh vực chuyên ngành, Tô Mộc Yên vô cùng nghiêm túc.
Lúc cô nói chuyện, một người đàn ông trẻ tuổi vừa đúng lúc đang ở kế bên chẩn đoán cho một người phụ nữ khác, nghe xong lời của cô, ánh mắt không khỏi lộ vẻ tán thưởng.
Trình độ chuyên nghiệp như vậy, tuyệt đối không thua kém gì anh.
Cô y tá ửng đỏ cả mặt: “Đúng, xin lỗi, tôi đang trong thời kỳ thực tập, vô cùng xin lỗi.”
Tô Mộc Yên cũng không cố ý làm khó cô ấy, nhìn cô y tá sắp khóc đến nơi, nhất thời có chút gượng: “Không sao, nhưng lần sau nhớ dùng thuốc cẩn thận.”
“Vết thương của tôi không quá nghiêm trọng, cô tiêm cho tôi vắc-xin ngừa uốn ván xong, bôi thuốc là được.”
“Được thôi.”
Sau đó y tá đi lấy thuốc, quay về thay thuốc cho cô.
Quá trình thay thuốc, đột nhiên có người đến bắt chuyện với cô: “Cô học Tây y sao?” Tô Mộc Yên ngước đầu nhìn, thấy người cất tiếng là một người đàn ông điển trai, áo blouse mặc trên người anh lại trông rất đẹp. “Không phải, tôi học Trung y.”
Hai người càng nói càng chuyên sâu, người đàn ông vô cùng tán thưởng kiến thức và tài năng của Tôi Mộc Yên về mặt y học, anh rất ngạc nhiên vì người phụ nữ này không những hiểu biết Tây y, càng hiểu rõ về Trung y, đúng là một nhân tài hiếm có.
Anh cười mỉm nhìn Tô Mộc Yên, đưa tay ra: “Tự giới thiệu một chút, tôi
tên Cổ Dật Hiên.”
“Tô Mộc Yên.”
Không biết cô có muốn đến bệnh viện của chúng tôi làm việc
không?”
Cổ Dật Hiên đột nhiên gửi lời mời, điều này khiến Tô Mộc Yên vô cùng
bất ngờ.
Hiện nay cô mới đến Hồng Kông, đích thực chưa có việc làm, cứ ỷ lại vào
Mặc Bắc Hàn cũng không phải là chuyện tốt, nếu cô có nguồn kinh tế riêng,
làm những chuyện khác cũng sẽ tiện hơn nhiều, ít nhất tốt hơn tình trạng
rảnh rỗi bây giờ.
sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất