Đúng lúc này, Tô Mộc Yên vừa đúng lúc bưng trà đã pha xong đến phòng khách, có đáng chết hay không chứ, lời nói của anh ta đều bị Tô Mộc Yên nghe thấy tất cả.
Ánh mắt của ba người đồng loạt nhìn về phía cô, bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại, cảnh tượng một lần lúng túng khiến da đầu người ta tê dại.
Tô Mộc Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nghe thấy nửa đoạn sau, sắc mặt đỏ bừng nhìn Mặc Bắc Hàn.
“Đây chính là chị dâu à!”.
Lâm Cảnh Chỉ chậc chậc hai tiếng, anh ta cần thận đánh giá Tô Mộc Yên từ đầu đến chân, lúc anh ta vừa định mở miệng thì Mặc Bắc Hàn đã thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt ẩn chứa ý cảnh cáo.
Anh ta ngay lập tức thủ thế câm miệng, còn sợ làm chậm trễ việc của hai vợ chồng son người ta, cho nên vội vàng rời đi: “Tôi còn có việc, xin đi trước”.
Trước khi đi còn ôm quyền cười với Mặc Bắc Hàn: “Sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử”.
Tô Mộc Yên ngẩn người tại chỗ, khóe miệng cô giật giật.
Sau khi Lâm Cảnh Chỉ rời đi, quản gia cũng đi làm việc khác.
Trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại hai người họ.
Tô Mộc Yên hơi xấu hổ ho khan, sau đó cô đặt nước trà ở trên bàn. Khi Mặc Bắc Hàn quay đầu lại, thấy cô đang nhìn mình, bốn mắt hai người nhìn nhau, Tô Mộc Yên có vẻ đặc biệt chột dạ, cô lập tức thu hồi ánh
måt.
“Uống... Uống trà”.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Mặc Bắc Hàn tràn đầy ý trêu đùa, anh đặt những thứ trong hộp lên bàn, xem ra những thứ này là do cô mua không sai, đại khái có lẽ là vì chuyện ngày hôm qua nên muốn dụ dỗ anh, mượn cái này để lấy lòng.
Không hiểu làm sao, vậy mà trong lòng anh lại có hơi chờ mong.
Mặc Bắc Hàn chậm rãi đi về phía cô.
Người càng ngày càng gần, Tô Mộc Yên nuốt nước miếng một cái, theo
bản năng cô lui về phía sau một bước, kết quả là đặt mông ngồi xuống sofa.
Mặc Bắc Hàn hơi nhướng mày, anh nghiêng người khom lưng nhìn chằm chằm cô: “Rốt cuộc là do ảo giác nào đã khiến cô cho rằng ở phương diện kia của tôi không được?”.
“Hả?”.
Trên khuôn mặt Tô Mộc Yên xuất hiện một dấu chấm hỏi, trong lòng cô vừa lo lắng vừa bối rối, anh đang nói gì vậy?
Phương diện kia... Là phương diện kia mà cô đang nghĩ sao?
Vành tai trắng nhuận của cô đỏ lên một mảng, nhưng cô vẫn muốn ra vẻ bình tĩnh đối mặt với Mặc Bắc Hàn, khó khăn nở một nụ cười: “Hiểu lầm.. Hiểu lầm thôi!”.
Mắt phượng của Mặc Bắc Hàn khẽ nhíu lại: “A?”.
Anh đưa tay cầm lấy bộ đồ lót ren đen đang đặt trên bàn đến trước mắt cô: “Cái này, không phải là cô muốn mặc cho tôi xem sao?”.
Nhìn bộ đồ lót tình thú trước mắt, khuôn mặt Tô Mộc Yên lập tức đỏ bừng như con tôm bị nấu chín, đôi mắt trong suốt của cô hoảng loạn: “Cái này, cái này không phải của tôi”.
Mặc Bắc Hàn đùa giỡn quang minh chính đại như vậy, khiến cho cô khẩn trương đến mức nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp rồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, là chuông nhắc nhở có thông báo.
Tô Mộc Yên đã xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào, vừa đúng lúc điện thoại di động có thể trở thành cái cớ để cô rời đi.
“Điện thoại di động của tôi đổ chuông, tôi lên lầu trước”. “Xem ở đây đi”.
Cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn, không nhìn còn tốt, vừa nhìn, cả người cô suýt chút nữa đã bất tỉnh.
Tin nhắn này là do cô bạn thân Mạc An Lan của cô gửi đến.
[Tân hôn hạnh phúc! Có thích món quà tớ tặng không? Lọ thuốc kia có thể dùng để bồi bổ, đưa cho chồng cậu uống, đảm bảo có thể khiến anh ta đại chiến ba trăm hiệp!]
[Còn nữa, bộ đồ lót tình thú kia dựa theo số đo của cậu, nhất định có thể khiến cho chồng cậu chảy máu cam, mắt cũng không thèm liếc nhìn người phụ nữ khác!]
Tô Mộc Yên suýt chút nữa là nhằm hai mắt, ném điện thoại đi.
Mặc Bắc Hàn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên thì nhẹ nhàng cầm điện thoại di động tới: “Tôi nhìn xem...”.
“Này, anh trả lại cho tôi!”.
Bây giờ cô đi lại không tiện, đâu phải là đối thủ của Mặc Bắc Hàn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đọc xong tin nhắn.
Tô Mộc Yên cảm giác một tia chớp xẹt qua trước mắt, từ nay về sau, ở trước mặt Mặc Bắc Hàn, làm sao cô còn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người!
Sắc mặt Mặc Bắc Hàn không có gì khác thường, sau khi xem xong thì nhẹ nhàng trả lại điện thoại cho cô.
Cô đỡ trán, không dám nhìn anh.
Nhưng nào biết bên hông đột nhiên căng chặt, Tô Mộc Yên bị anh ôm lấy, trong lòng lập tức hoảng hốt: “Anh muốn làm gì?”.
Người đàn ông cười tà ác, như một lẽ đương nhiên nói: “Làm những việc chưa hoàn thành lần trước, còn có... Xem xem kích thước của bộ đồ lót này có phù hợp hay không”.
Tô Mộc Yên nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh thì biết anh không phải là đang nói đùa, con ngươi trong suốt thoáng qua sự hoảng loạn, cô khẩn trương nắm lấy bả vai anh: “Tôi, chúng ta đã thỏa thuận, chỉ là giả vờ làm vợ chồng, anh như vậy là không đúng”.
Mặc Bắc Hàn liếc cô một cái, khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Lần trước cô không giống như vậy, xem ra chắc là tôi phải giúp cô nhớ lại một chút”
Nhìn cô mở to mắt nhìn mình, tâm trạng Mặc Bắc Hàn vô cùng tốt.
Anh ôm cô vào phòng, nhưng vừa mới cởi nút áo ra thì điện thoại di động của anh lại vang lên.
Trong lòng Tô Mộc Yên thả lòng, nhìn thấy anh nhíu mày đi nghe điện thoại thì cô biết chuyện sẽ không tiếp tục đi xa hơn.
Quả nhiên, sau khoảng hai phút Mặc Bắc Hàn nhận điện thoại, anh lập tức bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, còn anh đến phòng sách làm việc.
Tô Mộc Yên cảm giác bản thân đã thoát khỏi một kiếp nạn, cô thở dài một hơi.
Hai ngày sau, Mặc Bắc Hàn đều rất bận rộn, ngay cả chuyện ăn cơm cơ bản cũng đều là do người giúp việc đưa qua, cô biết là bởi vì cô đã phá hỏng kế hoạch của anh, trong lòng áy náy nhưng lại không giúp được gì, cho nên cô không quấy rầy anh, chỉ dưỡng thương thật tốt.
Bên này gió êm sóng lặng yên bình thì nhà họ Tô lại có khách không mời mà đến.
Chu Quế Phương nhận được điện thoại từ con gái lớn Tô Thiên Thiên, nói rằng cô ấy đang trên đường trở về nhà.
Vốn dĩ mấy ngày nay tâm tình Chu Quế Phương không tốt, vừa nghe thấy thế thì lập tức bùng nổ, bà ta lớn tiếng chất vấn: “Con đang yên đang lành thì có thể có chuyện gì? Đột nhiên trở về nhà để làm gì?”.
“Mẹ, chờ con quay về sẽ giải thích với mẹ”.
Đầu kia nói xong thì quyết đoán cúp điện thoại.
Chu Quế Phương tức giận ném điện thoại di động lên sofa: “Đúng là không thể khiến người khác ngừng lo lắng được!”.
Khoảng nửa giờ sau, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu xanh lá cây trễ vai kéo va li bấm chuông cửa, người này chính là Tô Thiên Thiên. Vẻ mặt Chu Quế Phương không kiên nhẫn ấn huyệt thái dương, bảo người giúp việc đi mở cửa.
Chu Quế Phương cau mày liếc cô ấy một cái: “Nói đi, con trở về làm
gì?”.
Tô Thiên Thiên ngồi trên sofa đối diện bà ta, ánh mắt hơi né tránh, cô ấy nhỏ giọng nói: “Bạn trai con nợ cờ bạc bỏ chạy, những người đòi nợ này lập tức tìm đến con, con thật sự là đã cùng đường, nên mới trở về”.
“Mẹ.”
Tô Thiên Thiên đột nhiên đi tới trước mặt bà ta rồi quỳ xuống, cô ấy nắm lấy tay Chu Quế Phương, trong mắt hiện lên nước mắt, cầu xin: “Mẹ có thể cho con vay một khoản tiền không, con chỉ cần trả lại số tiền này thì con sẽ không cần trốn đông trốn tây nữa, mẹ giúp con đi, có được không?”.
Chu Quế Phương phiền não hất cô ấy ra, bà ta chỉ vào mặt cô ấy rồi chửi ầm lên: “Tiền tiền tiền, chị nghĩ tiền của tôi là do gió thổi đến à? Mấy năm nay chị ở nước ngoài lăn lộn thành cái dáng vẻ ma quỷ này, còn trách ai được nữa?”.
“Chị chính là bùn nhão không trát được tường! Lúc đầu tôi thật sự không nên sinh chị ra!”.
Tô Thiên Thiên cắn chặt môi, từ nhỏ Chu Quế Phương đã đưa cô ấy ra nước ngoài, căn bản là không hề để ý đến cô ấy, bây giờ bà ta có mặt mũi gì mà chỉ trích cô ấy?
mẹ".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất