Thực ra rất dễ đưa ra quyết định này, việc nào quan trọng hơn nhìn là
biết ngay.
Mọi người đều đợi anh tiếp tục cuộc họp.
Nhưng Mặc Bắc Hàn lại tối sầm mắt, cho ra câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của mọi người: “Làm theo tôi nói.”
này.
Đám đông rời đi, phòng họp trang nghiêm chỉ vang vọng một câu nói
Tô Mộc Yên bị một xô nước lạnh dội tỉnh, cô ho khan hai tiếng, từ từ mở måt.
Chỉ thấy có một người đàn ông râu quai nón ngồi trước mặt, hai người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh, có lẽ là thẳng đệ của anh ta.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh.” Giọng nói vừa thô kệch vừa khàn, vang lên trong nhà kho trống vắng có chút đáng sợ.
“Anh tư, nhỏ này tuy xấu, nhưng thân hình lại rất tốt.”
Quần áo ướt sũng nước bó sát vào người Tô Mộc Yên, tôn lên đường cong hoàn mỹ của cô, hai thằng đệ nhìn cô không một chút kiêng kỵ, không ngừng nuốt nước bọt.
Người đàn ông được xưng là anh tư nghe vậy cũng liếc nhìn cô một cái, khinh bỉ nói: “Ông đây bây giờ chỉ có hứng thú với tiền! Thân hình tốt được cái giống gì! Có thể coi như cơm ăn sao?!”
Tô Mộc Yên lập tức nắm bắt được mấu chốt trong câu nói của anh. Cô vội vàng tùy hai chân xuống đất tiến lại gần anh tư, khoé mắt chứa chan nước mắt, trông vô cùng tội nghiệp: “Mấy người muốn bao nhiêu tiền,
tôi cho mấy người gấp bội, chỉ cần mấy người thả tôi đi, tôi coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, được chứ?”
Anh tư nắm lấy cằm Tô Mộc Yên, ánh mắt lộ ra tia trêu đùa: “Ông đây trên người đang có án mạng, không thiếu một người như cô.” Tô Mộc Yên lắc đầu lia lịa: “Cầu xin mấy người tha cho tôi! Tôi nhất định không tiết lộ dáng vẻ và hành tung của mấy người, tôi thề!”
Nghe đối phương nói là tội phạm trốn trại, Tô Mộc Yên hoàn toàn hoảng sợ, tuy cô có thể đảm bảo làm cho anh tư này choáng váng bằng một mũi kim, nhưng mấy đệ của anh ta sẽ giết chết mình.
Vì thế điều cô có thể làm hiện giờ là cố gắng kéo dài thời gian, hy vọng trợ lý mà Mặc Bắc Hàn để lại cho cô có thể nhanh chóng tìm thấy cô.
Anh tư nhìn khuôn mặt đầy vết sẹo của Tô Mộc Yên, ánh mắt lóe lên tia chán ghét, anh hất văng cô ra, đứng dậy phải nhẹ, nhìn hai thẳng đệ nói: Nhìn nhỏ xấu xí này khóc thấy ớn, hai người mau xử lý nó đi.”
Cơ thể Tô Mộc Yên run rẩy dữ dội.
Thấy hai người đàn ông kia tiến gần về cô, cô không ngừng lui về phía sau, nước mắt giàn giụa rơi xuống, trông như một con thỏ tội nghiệp đáng thương.
“Cầu xin mấy người, đừng mà...”
Trong đó, một thắng đệ gầy đen ngửi thấy hương thơm trên người cô, thực sự không kìm được, chạy đến bên anh tư nói: “Anh tư, chúng ta chạy trốn lâu như vậy, mùi vị con gái em cũng sắp quên rồi, có thể cho em chơi một chút rồi quất nó luôn không”
Chân mày anh tư nhíu lại, đá thẳng đệ đó một cái: “Chỉ có mày nhiều chuyện!”
“ Đợi xong việc này, ông đây kiếm mười con nhỏ hầu hạ mày, sao cứ khăng khăng là con nhỏ xấu xí này?”
“Anh, không tốn nhiều thời gian đâu, dù gì nó chạy đâu cũng không thoát.
Anh tư liếc nhìn anh ta một cái, nhìn lại thời gian, có chút thiếu kiên nhẫn nói: “Mau lên nha, đừng chuốc thêm phiền phức cho tao!”
“Cảm ơn anh!” Thằng đệ đó nhe răng vàng to lớn, lập tức lôi Tô Mộc Yên đi, cười khà khà: “Em đưa nó lên xe.”
“Ê, ở đây đi, đưa ra ngoài mắc công nó chạy mất.” Anh tư vẫy tay kêu một thằng đệ khác tới: “Đi, chúng ta đi hút điếu thuốc.
Người kia vội vàng lấy bật lửa ra châm cho anh tư một điếu thuốc, nói
với tên đang trói cổ tay Tô Mộc Yên: “Tao ra ngoài hóng gió, ngươi xong thì tới tao, rồi xử lý ngay tại chỗ.”
Lời nói bộc bạch của hai người đàn ông khiến lòng Tô Mộc Yên dâng trào cảm giác ớn lạnh, cô nằm chặt cây kim giấu trong túi áo, lên kế hoạch một lát nên làm thế nào đâm bất tỉnh người đàn ông này .
Thấy hai người kia ra ngoài, ánh mắt Tô Mộc Yên bỗng chốc trở nên sắc bén, cây kim màu bạc đâm thẳng vào huyệt đạo trên cổ tay anh ta, người đàn ông chưa kịp phát ra tiếng, thì đã ngã vào người cô với vẻ mặt khó tin.
Cô vội cởi bỏ sợi dây, cả người không kìm được run rẩy, nhẹ nhàng đứng dậy, ngó nhìn khắp nơi xem có chỗ ẩn mình không.
Anh tư ngoài cửa hút xong một điếu thuốc, thấy bên trong vẫn chưa có động tĩnh, đẩy nhẹ thằng đệ kế bên: “Mày vào trong xem thử có chuyện gì.” Cửa nhà kho bị đẩy ra, Tô Mộc Yên núp trong góc vội bịt chặt miệng, không dám phát ra một chút tiếng động.
Thằng đệ đi vào thấy người đàn ông nằm trên đất, lập tức hét to: “Anh tư! Không thấy nhỏ đó rồi!”
“Cái gì?” Anh tư đẩy mạnh cửa đi vào, còn đâu bóng hình của Tô Mộc Yên, anh mắng một câu, hét lên: “Còn không mau đi tìm, ở đây chỉ có một cánh cửa, tiện nhân đó nhất định còn ở trong đây.”
Tô Mộc Yên nghệ tiếng chửi mắng không ngừng của hai người, sợ toát cả mồ hôi, nước mắt sớm đã tuôn trào.
Cô buộc mình phải bình tĩnh, lắng nghe tiếng bước chân của hai người, cảm thấy hai người đi một hướng khác, cô vội đứng dậy xong ra cửa.
“Nhỏ đàn bà thối! Mày còn muốn chạy sao!”
Âm thanh kinh động đến anh tư, anh ta nhặt dưới đất một cây gậy ném mạnh vào chân Tô Mộc Yên.
Cô bổ nhào xuống đất, đầu gối quỳ mạnh xuống đất cát, cô vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng mắt cá chân lại không dùng sức được, cô lau nước mắt rồi dùng tay bò về phía trước.
Cô thà chết cũng không muốn bị mấy súc sinh này chà đạp!
“Xem mày chạy đi đâu!”
Anh tư nhanh chóng đuổi kịp cô, đạp cô một phát, từ đằng sau nắm lấy chùm tóc cô, ép cô nhìn thẳng anh: “Ông đây thấy mày chán sống rồi day!"
Anh giơ tay bóp cổ Tô Mộc Yên, sức lực mạnh đến nỗi cô ửng đỏ mặt
trong phút chốc.
Hai tay Tô Mộc Yên ra sức cạy tay của người đàn ông, không ngừng vùng
vẫy, đột nhiên nghe thấy bùm một tiếng, cửa nhà kho bị ai đó đá ra.
Là Mặc Bắc Hàn, anh ấy đứng dưới ánh sáng, như một vị thần giáng trần.
Cô biết, cô được cứu rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất