Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

Nghe thấy viện trưởng nói như vậy, Mộc Vân vẫn hơi bất ngờ. Cô vốn tưởng rằng nếu không xử lý tốt thì hôm nay sẽ phải trở mặt với vị tiền bối này, không ngờ lại chẳng tốn công sức gì mấy. 

"Việc này thì bác yên tâm, con chắc chắn sẽ bàn giao kỹ càng, dù có gấp gáp thế nào thì cũng không thiếu hai ngày này mà." 

Mặc dù trong lòng Mộc Vân rất hy vọng có thể rời đi càng nhanh càng tốt, nhưng dù sao trong tay cô vẫn còn bốn năm bệnh nhân, thậm chí đã ấn định ngày phẫu thuật luôn rồi, cô không thể vứt bỏ người ta một cách không có trách nhiệm như vậy được, cho dù cô không thể đích thân làm phẫu thuật thì cũng phải vạch ra phương án phẫu thuật kỹ càng cho bác sĩ nhận bàn giao rồi mới đi được. 

Sau khi Mộc Vân rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng Lý gọi điện thoại cho lãnh đạo trong khoa của Mộc Vân, yêu cầu ông ta kéo dài thêm được chút nào hơn chút đó trong thời gian cô bàn giao. 

Ông ấy không nói mình bị nhà họ Diệp ép buộc, chỉ nói là mình tiếc người tài, nên chỉ cần có thể giữ lại Mộc Vân thì dù cho cách gì cũng muốn thử. 

Trương Kiệt nghe thấy lãnh đạo nói, hơi không hiểu lắm, cho dù Mộc Vân là người tài thì cũng không cần phải làm đến mức này chứ, hợp tan trong yên bình không tốt hơn sao? 

Dù sao trong lòng ông ta cũng hy vọng Mộc Vân có thể rời đi, bây giờ năng lực của cô đã vượt qua ông ta rồi, nếu như cô còn tiếp tục ở lại bệnh viện này, chắc chắn không thể nào làm việc dưới trướng ông ta lâu dài. 

Ông ta chưa chuẩn bị tâm lý để đổi vị trí làm việc đâu, nhưng nếu lãnh 

đạo lớn đã dặn dò như vậy, đương nhiên ông ta chỉ có thể đồng ý, còn việc làm thế nào thì không liên quan đến ông ta, dù sao ông ta cũng sẽ không giữ cô lại, kéo dài thủ tục bàn giao thêm một hai ngày đã xem như hết tình hết nghĩa rồi, đến lúc đó cho dù lãnh đạo không còn cách nào thì cũng không thể làm gì ông ta. 

Lúc Mộc Vân qua đây, tên chủ nhiệm Trương này còn giả vờ ngồi viết báo cáo. 

"Chủ nhiệm, viện trưởng đã phê duyệt đơn xin từ chức của tôi rồi, ông xem tôi nên bàn giao cho ai đây?" 

 

"Cô mới về nước không bao lâu, không trải nghiệm non sông tươi đẹp của tổ quốc nữa sao?" 

Trương Kiệt vẫn hỏi một cách tượng trưng. Mấy năm nay trong công việc có người nào mà Mộc Vân chưa từng gặp chứ, cô cũng đâu phải chưa từng thấy kiểu người như Trương Kiệt. 

"Tôi vốn dĩ lớn lên trong nước, ra nước ngoài không bao lâu, nên cũng khá hiểu non sông tươi đẹp của đất nước chúng ta, nhưng mà tôi thích không khí làm việc ở nước ngoài hơn." 

"Cô là vì bệnh nhân tên Tô Tiêu Tiêu đó đúng không, cô ấy là tiểu như 

được chiều chuộng từ nhỏ, tính cách khó tránh khỏi sẽ không được tốt." 

Trương Kiệt cũng nghe nói về chuyện của Mộc Vân và Tô Tiêu Tiêu, cô còn chưa nhìn thấy người bệnh, chỉ nhìn tên thôi đã từ chối điều trị cho cô ta rồi. 

Ông ta đoán chắc chắn là trước đây hai người quen biết nhau, thậm chí là từng có kỷ niệm không đẹp lắm, dù sao Mộc Vân cũng đã nói rồi, thời gian cô ra nước ngoài cũng chưa lâu. 

"Không liên quan đến cô ta lắm, nhưng mà không phải bệnh nhân nào tôi cũng điều trị, ở chỗ tôi trước giờ chưa từng có chuyện cứu giúp mọi người như nhau, tôi khám bệnh luôn dựa vào tâm trạng của mình." 

Trương Kiệt không ngờ Mộc Vân lại nói như vậy, ông ta biết cô gái trước mặt có thiên phú và năng lực rất giỏi, nhưng không ngờ cô lại ngông cuồng cao ngạo đến vậy, cho dù là lúc ông ta còn trẻ cũng không chưa từng nói toạc ra như thế. 

"Ha ha, được rồi, tôi không hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi các cô. Còn về vấn đề bàn giao, cô cho tôi chút thời gian để thảo luận với các bác sĩ khác, để xem coi ai có thời gian dư dả, tôi sẽ cố gắng gánh vác nhiều một chút, nhưng cô cũng biết đó, lượng công việc của tôi cũng rất nhiều." 

Vừa nãy Trương Kiệt đang suy nghĩ làm thế nào để kéo dài việc bàn giao, trong khoa cũng chỉ có mấy người, Mộc Vân mà đi thì bệnh nhân của cô chắc chắn phải chia ra cho mọi người, dù sao cũng không thể để một người tiếp nhận nhiều bệnh nhân như vậy. 

Vậy ông ta dứt khoát tìm vài người lần lượt tiếp nhận bàn giao của Mộc Vân, như vậy không phải sẽ kéo dài thêm được chút thời gian sao? 

Mộc Vân cũng biết bây giờ trong bệnh viện đang thiếu người, chắc chắn không cách nào để một người tiếp nhận hết tất cả bệnh nhân của cô, dù sao công việc của người khác cũng không hề ít. 

"Vậy thì làm phiền chủ nhiệm rồi, tôi đợi thông báo của ông, tôi về làm việc trước đây." 

Mộc Vân không thích chủ nhiệm Trương này, trong tay ông ta có bao nhiêu bệnh nhân, đương nhiên là cô biết rõ. Ngày nào ông ta cũng bận rộn mấy cái nghiên cứu học thuật của ông ta, thực ra vốn dĩ là đang lừa gạt người khác. Bây giờ các bệnh viện trong nước đều dựa vào mấy tập san học thuật này để xét cấp bậc cho bác sĩ. 

Thế nên khiến cho các bác sĩ thật sự ở trong phòng khám, ở tuyến một chữa bệnh đã ít lại càng ít. Nhìn lướt qua giới thiệu vắn tắt của chủ nhiệm Trương, tất cả đều là luận văn mà ông ta từng phát biểu. 

"Được, đi đi đi đi." 

Sau khi Mộc Vân rời khỏi thì trở về phòng làm việc của mình, chỉnh sửa lại tất cả tài liệu về người bệnh cần phải bàn giao, thậm chí còn ghi chú kỹ càng những việc cần phải chú ý. 

Trong phòng làm việc. 

"Chuyện tối hôm qua tôi dặn cậu làm đến đâu rồi?" 

"Hôm qua người theo dõi bác sĩ Camille báo cáo rằng, hôm qua sau khi cô ấy rời khỏi đây thì đến thẳng nhà cô Phương, chính là cô chủ nhỏ nhất của nhà họ Phương đó." 

"Ừ, còn bên bệnh viện thì sao?" 

Mặc dù Diệp Sâm không hiểu những chuyện trước kia của Mộc Vân, nhưng cũng biết quan hệ giữa cô và Phương Bách rất tốt, hai người có thể nói là bạn thân chí cốt, năm đó lúc Mộc Vân qua đời, Phương Bách không hề đến gây chuyện với anh, anh còn tưởng là tình bạn của hai người cũng chỉ vậy thôi. 

Bây giờ xem ra con nhóc đó rõ ràng đã biết rõ mọi chuyện từ sớm, Mộc Vân vốn dĩ không hề chết. 

"Bên bệnh viện viện trưởng Lý đã sắp xếp theo ý của chúng ta, nhưng 

trong số những bệnh nhân của Mộc Vân chỉ có một người là không cứu được, nhưng gia đình người đó lại không muốn phối hợp với chúng ta vu cáo hãm hại Mộc Vân." 

"Chỉ có một người chết?" 

"Đúng vậy, mặc dù Mộc Vân mới về nước hơn một tuần, nhưng đã làm mười mấy ca phẫu thuật, chỉ có một người là không cứu được." 

Trợ lý Lâm hơi không muốn đắc tội với Mộc Vân, anh ta cảm thấy với y thuật của Mộc Vân, ai dám đảm bảo sau này sẽ không có ngày phải cầu cứu cô chứ, hôm nay làm chuyện này đến cùng như vậy, khó chắc sau này sẽ không hối hận. 

"Vậy thì tăng thêm tiền, người nhà của người chết chắc cũng đã tốn rất nhiều công sức và tiền tích góp trong nhà nhỉ." 

"Ông chủ, điều kiện của nhà đó đúng là rất tệ, nhưng Mộc Vân đã miễn giảm tất cả phí chữa bệnh cho bọn họ, ngoại trừ bỏ bớt quy trình bình thường, toàn bộ phần còn lại đều do Mộc Vân tự móc hầu bao." 

Diệp Sâm nghe trợ lý nói vậy, cũng hiểu chuyện này hơi khó giải quyết, người nhà đó không phải là người tham lam, hơn nữa Mộc Vân còn có ơn với bọn họ. 

"Đưa địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tự mình qua đó thăm hỏi." 

"Ông chủ, hay là chúng ta thử nghĩ cách khác đi? Tôi cảm thấy người nhà đó sẽ không dễ dàng bị thuyết phục đâu, tôi đã đến thăm hỏi nhà họ rồi, điều kiện trong nhà thật sự rất tệ, đồ điện gia dụng trong nhà chỉ còn lại có một cái tủ lạnh nát" 

eyJpdiI6InUwajM5d3lMVUtVdGxORnZcL3VUcSt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9QWHhCWHZ4dWUrWDBHTUVobkd5Qkwxd0l5eW0wMWtxNEZqbU16VVdZeDloeEo3bzFENmdmZW1idFBBK2d6enowcXNTSWdvUW14VEZsZ0VQdjN2VEp3cGNxOXpxUFcwZVZjOXRQdFRZSzVpVDJmMWFmczZvbkdadW9NV0JNeVhqaXZ1MXk0TVZoaXBkSjdGdUdUMWVWUT09IiwibWFjIjoiOTk5NjliMjcwMmFlOGU5MzNhMmM5YThiYzc1YmNjYWFjMGQyNTRjN2IwZDdiMmQ4YjYzNTYzZDZhNTFmMTM2OCJ9
eyJpdiI6IjU1UDc5VjVBYjZrWGZnYlwvbno4XC9udz09IiwidmFsdWUiOiJKVjhHQWRKaFFGUTZYdEszWDNqeFY5eENPMjZUUldUdHBwaTh4NmlXSEM0UjR5TWc0MGtlV0gyR1psTlM1K3pFODhwSGc3eFpuaDJqTWxMaXlkVE5GU1hcLzlCZ05IY2Zib2d2WXc3cEtkWWppcHlXZ1B0ODZZMUtwcHdBamxqZnUyM0RWT2tJZDdyeXhrMnErQVlTYkRhVk5JY3B2S1wvYzRxUFJVaDBGMmMxbzFhWitaOG9MdDV4TFd0XC9ERjIrTlNmK3V5NThSMjhTZjZyV1wvM3Q1am9BUVJaSitiNkIwRTlORnNZQm1ON1QrXC82bW8wTmlRWWRoT1JCUTMwXC9IaEQ0UU1rT0NoOWUwRzdLbEoxSzgwVmxKOWdzMnBPVlVsNk1jQnFSbER1RHpFZ1FhekFWZHlhZUtHY1l6TnNlbVhKd0dKUkRaTDJPK2gxR3k0RGRaRUJ2ZHNhNEtKbmwxeSs0bW5wRGdoNkp6MVVyNmcxVFB3UitMZEwrQ2FZYVp1SUR3QkxQZ2p1TFRiNHUydFA3eHA1K1pRPT0iLCJtYWMiOiI2YjkzNzhmY2I5OThhMjA0Y2I2ZTczMWFmNTk4ZDA2YjEzMzMxMGM4ZGQxZmMyNGE0YjlkNDk5NDRhNjk2YTJiIn0=

tâm."

Ads
';
Advertisement