Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

Thời gian quản gia Ngô vào làm ở ngôi nhà này đã được năm năm rồi, bà ấy cũng âm thầm nghe ngóng được một vài chuyện trước đây, biết được Tô Tiêu Tiêu hình như có liên quan rất lớn với cái chết của cô chủ trước, có thể nói là người thứ ba bước lên vị trí chính thất, nhưng cô ta cũng không hoàn toàn thành công, chỉ là sinh ra được một đứa con trai. 

Cũng bởi vì nguyên nhân này nên người lớn trong nhà và người làm đều cảm thấy người phụ nữ này đã thay thế được vị trí của Mộc Vân trong nhà rồi, kết quả không ngờ ở trong mắt Diệp Sâm, hai mẹ con này chẳng là gì cả. 

Trước kia bà ấy đã sớm suy đoán ra, nhưng lại không dám manh động, hôm nay Diệp Sâm tự mình dặn dò, sau này bà ấy cũng biết nên dùng thái độ gì rồi. 

"Ông chủ, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức dặn dò xuống dưới, sau này không có lệnh của cậu, sẽ không để cậu chủ nhỏ và cô Tô bước vào ngôi nhà này." 

Diệp Sâm gật đầu rồi đi thẳng lên lầu, vẫn đang nằm chặt lấy huy hiệu trên tay. 

Căn phòng trên lầu vẫn bày ảnh đơn của Mộc Vân, lúc trước vì hai người họ kết hôn quá vội vàng, thậm chí còn không có ảnh kết hôn, ảnh chụp chung của hai người cũng chỉ có một tấm. 

Mà đó còn là một tấm chụp góc nghiêng, lúc đó hai người đang kính trà ông cụ Diệp. 

Việc đã qua quá lâu, Diệp Sâm mới phát hiện mình khi đó quá đáng đến mức nào. Nhà họ Diệp vừa xảy ra một chuyện lớn như thế, anh không nói tiếng nào mà cưới con gái người ta về. Mặc dù bên ngoài người nào biết 

chuyện thì khen anh giữ chữ tín, nhưng ai không biết thì còn tưởng anh vốn dĩ không hề xem con gái nhà họ Mộc ra gì cả. 

Lúc đó, anh đúng là sợ chú và thím của Mộc Vân thuận thể bám vào nhà anh, mặc dù anh có cách giải quyết khác, nhưng vẫn học cách đơn giản và thô lỗ nhất đó là cắt đứt mọi quan hệ. 

"Phải làm thế nào mới có thể khiến em bằng lòng thừa nhận em chính là Mộc Vân đây? Diệp Sở Hiên không phải là con của anh, anh chỉ làm tròn lời hứa với anh hai nên mới để nó dùng danh phận này." 

Diệp Sâm đặt huy hiệu lên cạnh khung ảnh, so sánh như vậy, sự khác biệt của hai người càng rõ ràng hơn, tấm ảnh trong nhà được chụp lúc Mộc Vân mang thai. 

Lúc đó em họ qua chơi, nói rằng dáng vẻ này của Mộc Vân rất có hào quang của người mẹ, nên giữ lại làm kỷ niệm. Có lẽ khi đó, cả nhà chỉ có con bé đó là người duy nhất đối xử tốt với Mộc Vân. 

Lúc tin tức Mộc Vân đã chết truyền về nhà, cô bé vốn đã trở về trường học, nhưng lại cố tình quay về cho anh một cái tát. 

Cô ấy mắng anh rất nhiều, nhưng lúc đó đầu óc Diệp Sâm không tỉnh táo lắm, chỉ nhớ cô ấy là người duy nhất cảm thấy bất bình thay cho Mộc Vân. 

Lúc rất nhiều người lớn trong nhà còn lo lắng con bé chọc giận anh, kết quả trong số bao nhiêu người em họ, anh vẫn thương con bé đó nhất. 

Nhưng con bé đó không chịu để ý đến anh. Bây giờ mặc dù cô ấy không còn nhắc đến Mộc Vân nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía anh vẫn lạnh như băng, cô ấy cảm thấy chuyện Mộc Vân qua đời có liên quan với anh. 

Lúc đối mặt với Tô Tiêu Tiêu, con bé lại càng không nể mặt mũi. Mặc kệ xung quanh có người lớn nào, cô ấy cũng không hề tỏ vẻ dễ chịu với cô ta. Nếu Tô Tiêu Tiêu nói ra lời gì mà cô ấy không muốn nghe, cô ấy sẽ không 

chần chừ mà nói móc ngược lại. 

Diệp Sâm nhìn hai tấm ảnh, trong lòng nhẩm tính, làm sao mới có thể nhanh chóng chứng minh đây, kiểm tra ADN sao? Đáng tiếc năm đó sau khi xảy ra chuyện, nhà họ Mộc người thì chết người thì bỏ trốn, cũng không biết có còn tìm được người thân nào có quan hệ huyết thống hay không. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Vân thức dậy làm bữa sáng, cô đã nghe con trai nói rồi, mấy hôm nay Phương Bách ngày nào làm mấy món ăn sáng sơ sài như sữa bò và bánh mì. 

Đợi lúc Phương Bách đi ra, trên bàn đã bày bữa sáng nóng hôi hổi, bao 

Allnovel 

gồm bánh bao và cháu trắng trứng bắc thảo và thịt nạc, còn có một măng khô đã trộn sẵn, và đương nhiên không thể thiếu sữa bò. 

"Cục cưng à, hay là cậu gả thẳng vào nhà chúng tôi đi, phía trên tôi còn có hai người anh chưa kết hôn, đến lúc đó cho dù là Diệp Sâm cũng không thể trắng trợn kiếm chuyện với cậu." 

"Làm anh của cậu thật là tạo nghiệp mà, lúc nhỏ cậu luôn đổ tội cho hai người họ, anh cả thật thà nên cậu không bắt nạt, hai người anh còn lại cũng là anh ruột chứ nhỉ? Cậu cũng phải thương bọn họ chứ." 

Lời này của Mộc Vân đã kéo ra lại rất nhiều hồi ức chung của hai người. 

Lúc nhỏ, gia đình hai người tương xứng nên thường hay chơi với nhau, mỗi lần Phương Bách gây ra hoạ đều sẽ đẩy anh hai hoặc anh ba của mình ra chịu. 

Mà lần nào hai người anh đó cũng đều vui vẻ chấp nhận, rất có phong thái của anh trai, không hề khai ra Phương Bách. Lúc Mộc Vân vẫn còn rất khoẻ mạnh, cô không chỉ một lần hỏi về vấn đề này, tại sao bọn họ lại gánh tội cho Phương Bách một cách cam lòng như vậy? 

Hai anh trai ngốc đó hình như nói là con gái không thể bị đánh, còn con trai thì chịu đòn được. 

"Ha ha ha, xem cậu nói kìa, tôi đây không phải là đang suy nghĩ cho hai người anh của tôi sao? Cậu hiền lành lại giỏi giang như vậy, nếu như làm chị dâu của tôi thì nhà tôi được lời rồi còn gì?" 

"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, tôi đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài rồi, mặc dù chỉ là vì để ứng phó với một vài chuyện." 

"Chắc không phải là bố nuôi của hai đứa nhỏ chứ? Vậy đàn anh kia của cậu cũng thật thú vị đó, chuyện như vậy mà cũng chịu giúp, sau này nếu vợ anh ta mà hỏi thì để xem anh ta giải thích thế nào." 

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cùng lắm thì đến lúc đó tôi giúp anh ấy giải thích một chút. Dù sao đã nhiều năm vậy rồi, nếu như có chuyện gì thật thì còn cần tốn sức thế sao?" 

Mộc Vân nói xong, vội vào phòng gọi hai đứa nhỏ. Khả năng tự lập của hai bạn nhỏ đã rất tốt, sau khi bị gọi dậy thì cũng không có tính gắt ngủ, ngoan ngoãn mặc quần áo rồi làm vệ sinh cho mình. 

"Điểm này thì không giống cậu lắm, lúc còn nhỏ cho dù là ngủ trưa, cậu bị gọi dậy cũng sẽ khóc lóc om sòm." 

Lúc nhỏ đúng là Mộc Vân hơi bánh bèo, hoàn toàn không phải là cùng kiểu người với Phương Bách, hai người có thể chơi chung với nhau cũng là vì 

Phương Bách nhường nhịn, dù sao lúc đó cô ấy đúng là rất tinh nghịch, 

những cô bé bình thường đều không chơi với cô ấy, không dễ gì mới bắt được Mộc Vân nhỏ bé chơi cùng, nên cô ấy bỗng chốc gánh vác trách nhiệm của một người chị lớn. 

Việc đầu tiên khi Mộc Vân đến bệnh viện là vào phòng làm việc của viện trưởng đưa đơn từ chức, mà bên viện trưởng Lý cũng đã nhận được tin của Diệp Sâm từ sớm. 

"Nha đầu à, không phải bác muốn cố tình làm khó con, con thật sự không thể làm thêm một thời gian sao? Bệnh viện chúng ta thật sự rất cần người tài như con." 

eyJpdiI6ImUwcWEzN2Q2UzhLdkFWVU1YVTA3SFE9PSIsInZhbHVlIjoiajFFenN0K294a2RDMnkreURqc0JicTMxQVB2RStSK2J6aHY2eUNzYmVYSnBqcDQ4VW8zdzBEXC9GNk9SXC9TTUluQ3lhZ1pveGlFVlFESGgxTzlGTzg0RHVNd05id1wvZmVpSVllN3lhOGxBZnY1MU4rbGVJNWhUNXdxbjBWQlwvQ3cxSEVaVVQ5ZDVReE04WmxNSkg0QUhpdVJnNG1FNWxFbVwvYXMzUldxM0VQR3NhYkN2WVJ0eGVYR3BDeXVaaWxUWGtJYVBUb2REaFRsRFpNT2tmMTJMcEVNamE5dmtuQXlXVnQ4RjArS3VrZ0IzbDgxelUrWVhTamZWbUdTTFUzNExFU2hzMUpCa1lSdDBGRmJCdkVzOVpxWUlOVWluUGxVM2NuTktVeStJQnJUUnZYR1VsbUcrTHJEZXRUdGhGVlM1cmdsTHdxRm5qS0hPT1ZZRnc4MUZkcGlWQkNoZmRzckNoZngyOWxycWlXaTlTYXdcL05wcEIwdENHc3c3TkdSS3FicGhjSHVzdXhObG9BbUFERm5vaENHdGM0Z0dYcjgzUXZkRUgyRXc3MHc0OFA0dWNuQmw2MkxBdk5kRUJTVFA3QWlKMVh0MlVcLzJPTnI2Y0Z4XC9nMGlvbERVc2pmTFpsTWk5TEhJdHN3bGpHMWtOcldKMFVnYnpjdGF3QStINURCXC94K3NNalQrTGs3TkJOTGlTVHRqb2lrU21QV29pcDNVRzNwemlxQTQ5SUNGXC9zUDRXTmVvakd1SmdZWkFPNERyTXNBakhIWHlVbHpVdU9IYzlRXC9hK2IrZ3RHZDRCVmpSY1pISWtGYzhqdHBNPSIsIm1hYyI6IjRkNTM3ZmY0NTBjM2Q3MDI5ZGIwZWZjODA0ODI2YTE2ZWM1MDE2ZTE2NTUxYTJjNWRhMTM3ZWJmYjdkNDNiODUifQ==
eyJpdiI6IkVEdW9JVEFTcVhEaU94eFN6a1RrZlE9PSIsInZhbHVlIjoiKytmcXRTMG12ZkRWZ3RHYWZIR013cXpVeTA4WWhqdW1LMks1WVRmRzdibWNhTlVtUmJEVTdIRXk1cklDWld3UE5VQ0M4dDVoOHorblZCdTFrMjJWRFZmdXlIMnhuZmNCZDV1b0I3RXJTNzFBemlWbEg4QkVLM0puVDVqNjhrUk9sWFZhQlNIaUxwXC95Y3A2eDBnNThDSWpJTDcxZUNiSE9JMml5WWlsMmhvenJ1OHZOakFtenowazBYcHNPWUZwTFk2djJjejlwcHBIR0lYQWoyM0NBMHJZYnBFXC9yUTZxdzhmbHlqMStxVTNsRmtBNVNOMEV3YnErVEJXRlNvUWRlbWJJVnRnOHJFaXhoSmozRnFzUVpFTjhHTEpHeXJTdVcyRzJGeTFYMVFnd1pTWkcxUW5QcHUwbkJOUERrVzVEbWJaeW9RWTgxcmczOGYyZjhoSW42TTRPclhGWnZRWTcwa2NqM2YzemdiNXlNYmZ6ODR6TTRlZGdyaTdjemJjK2xZU3pUcDFJUlI5WVhwTjFaOHNtR3N5Q2Erekl3bFdcL2w1ZG1jRjE5MzhJQWFmN0tpOW9KemVkU3pWOWEyeXprc3pTeTNRbmJzb3Z5UFlsVTlEUHpTektEWVJhMG1RREhJVHBleEE3ZTNzTUNuMmM3TEw1ejlnT2FCTG9IVlhHaTlwMEtiQWV4ckJIcG5OY1E2WHBEdlM2U0tUS2x3SWljdVYrbXpMeUFmRWt1OXRcL0xTbUJMd0s1RkdpSnNleUlVTU5Pa21zS1pjSUt5TEVsUzhaTlJMQVE9PSIsIm1hYyI6ImY4MDkwZThhNjc1NzA4MzA1MGEwNmU0OTUyYjliNWE1YzMwZjgzZDFiZDUyYjEyZTczYmY2MWY4NmQyZWM1OTAifQ==

"Được rồi, vậy lúc bàn giao con chú ý một chút, nói rõ hết tất cả vấn đề với bác sĩ nhận bàn giao."

Ads
';
Advertisement