Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

Diệp Sâm vẫn đang chờ tin tức từ bên phía bộ phận an ninh mạng, kết quả lại bị người được sắp xếp bên bệnh viện báo cáo, nói rằng Mộc Vân chính là bác sĩ đã từ chối điều trị cho Tô Tiêu Tiêu. Đồng thời lý lịch bên nước ngoài của cô cũng đã được tổng hợp lại, nó chứng minh cho Diệp Sâm thấy rằng đây quả thực là một bác sĩ hiếm có, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, sẽ là một thiệt hại lớn đối với Tô Tiêu Tiêu. 

"Thật sao? Xuất sắc vậy à." 

"Thật là rất ưu tú, vì vậy kết quả kiểm tra vừa có, chúng tôi đã nhanh chóng đến báo cho anh biết, hy vọng anh có thể giữ lại bác sĩ này. Tôi cảm thấy cô ấy hình như thật sự không có ý định cứu cô Tô, chắc có thể liền đã chuẩn bị khởi hành ngay rồi." 

Cho dù một bác sĩ có giỏi đến độ nào đi chăng nữa, nếu như muốn chống lại Diệp gia cũng sẽ không có kết cục gì tốt. Từ sau khi cô nhận thấy rõ về điều này, chắc chắn sẽ cố gắng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô ở nước ngoài cũng không phải là không có thị trường. 

"Tôi biết rồi." 

Sau khi người đàn ông cúp điện thoại, anh ta ra lệnh cho trợ lý của mình đi tìm những bệnh nhân mà Mộc Vân đã chữa trị trong khoảng thời gian này. Cứ xem như bác sĩ có tay nghề cao đến độ nào thì cũng không thể cứu được tất cả các bệnh nhân như vậy. 

Chỉ cần tìm được người chết, để cho người nhà của họ làm ầm ĩ lên, chỉ cần việc điều trị xảy ra tranh chấp, hắn không tin Mộc Vân có thể dễ dàng rời đi. 

"Bảo những người đi theo cô ta theo dõi chặt một chút, nếu để người đi 

mất, đừng trách tôi không khách khí." 

Trợ lý Lâm đi theo Diệp Sâm một khoảng thời gian đã lâu, tự khắc biết tính khí của anh ta như thế nào, nói được chắc chắn sẽ làm được. Hơn nữa năm ấy anh cũng đã từng gặp Mộc Vân, vậy nên lúc này đây anh cũng có chút nghi ngờ. 

Tuy rằng tổng thể khí chất cùng những đặc điểm nổi bật của người này bây giờ so với trước kia có chút khác biệt, nhưng khuôn mặt đó thì thật sự quá giống. 

Sau khi ăn tối xong, Mộc Vân không hề rời khỏi nhà bạn thân, buổi tối cứ như vậy mà ngủ cùng bạn thân của mình, hai người họ cùng nhau bàn bạc kĩ càng về những chuyện mấy ngày nay. 

Bạn thân cũng tán thành cách làm của Mộc Vân. Con người của Diệp Sâm này trước giờ luôn độc đoán, lỡ như thực sự phát hiện con trai và con gái của mình còn sống, nhất định sẽ đem bọn nhỏ về cho Diệp gia nuôi nấng kỹ lưỡng. 

"Tôi ủng hộ cậu, mất việc rồi cũng không có gì gọi là quá to tát, cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sớm cũng đã có chút danh tiếng. Hơn nữa thế lực Diệp gia dù sao cũng không phải dạng vừa, ở nước ngoài cũng sẽ chịu không ít ràng buộc. Mau chóng rời khỏi đi." 

Phương Bách vốn dĩ không hề sợ Diệp gia, thậm chí hai nhà còn có thể coi là quan hệ nhiều đời. Nhưng cũng vì là như vậy, nên tuyệt đối không thể để hai nhà phải đứng đối đầu nhau. Cách giải quyết ổn thỏa nhất của cô lúc này cũng là để Mộc Vân tránh khỏi những rắc rối ở hiện tại. 

"Tôi dự định như vậy đó, ngày mai sẽ đến bệnh viện trước, giao lại 

những bệnh nhân mà tôi đang xử lý, giải quyết các ca bệnh xong xuôi hết sẽ đi tìm trưởng khoa từ chức. Nếu như bác ấy không đồng ý thì tôi cũng phải 

đi." 

Mộc Vân bây giờ cũng không thể quan tâm nhiều đến người khác được nữa. Mặc dù viện trưởng Lý và thầy dạy của cô là bạn cũ, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể lựa chọn bảo vệ con mình. 

"Thôi bỏ đi, không nói những chuyện không vui này nữa. Tớ nghe Thiên Hạo nói cậu ở nước ngoài tìm cha nuôi cho hai đứa nhỏ, thấy sao? Còn cơ hội khác nữa không?" 

"Cái gì chứ, đó là đàn anh, cũng là con trai độc nhất của thầy tôi đó. Bình thường cưng chiều hai đứa trẻ đến mức cả hai đứa nó chủ động nhận anh ấy là cha nuôi, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả." 

Mối quan hệ giữa Thẩm Tự Thanh và Mộc Vân nếu như có thể tiến thêm một bước thì cũng đã không trì hoãn nhiều năm như vậy. Quan hệ giữa hai người thực sự là anh em hữu nghị cực kì trong sáng. 

Đàn anh cũng không giống với mình lắm, anh ta dành rất nhiều thời gian hơn cho việc nghiên cứu học thuật, anh ấy thuộc về bệnh viện và cũng là bác sĩ phụ trách nghiên cứu khoa học, hiếm có bệnh nhân nào có thể mời anh ta đích thân làm phẫu thuật. 

Vậy cho nên cuộc sống của anh ta có thể nói là vô cùng đơn điệu, vô cùng nhàm chán, nhưng anh ta lại không hề nghĩ như vậy. Anh ta là kiểu người "trong sách có vàng, phải đi tìm kho báu trong đó"cực kì kinh điển. 

"Thì ra là như vậy à. Vậy thì với tính cách của anh ta, thật sự rất khó tìm được bạn gái. Công việc đã chiếm nhiều thời gian như vậy rồi, cô bé ngoan ngoãn nhà nào có thể sống nổi với anh ta được chứ?" 

"Nếu có thể phát triển, chắc sẽ có khả năng đạt được thành tựu giải Nobel y học. Chỉ có điều, gần đây anh ta cũng có dự định trở về nước. Thầy lớn tuổi rồi cũng muốn lá rụng về cội, lần này trước khi tôi về nước cũng muốn xem thử có thể thích ứng với cuộc sống trong nước hay không. Nếu 

như có thể thì cũng muốn cùng đàn anh và thầy trở về." 

Tân Thành cũng không phải là một thành phố nhỏ gì, dân số ở đấy cũng độ bốn năm triệu người. Vừa mới về nước được một tuần hơn chút đỉnh thì đã đụng mặt Diệp Sâm, đây là chuyện mà trước đây Mộc Vân chưa từng nghĩ tới. 

Xem ra cô không thể cùng với thầy và đàn anh về nước. Gốc gác của thầy trước giờ dù gì cũng đều ở Tân Thành, nếu như về nước có thể ổn định sinh sống, thầy ấy nhất định sẽ chọn sống ở đây. 

"Nói thế nào nhỉ? Có một vài vấn đề che giấu mãi cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất, chẳng lẽ cậu thật sự định cả đời không bao giờ về nước nữa sao?" 

Phần mộ của cha mẹ vẫn còn ở đây, Mộc Vân vừa trở về đã liền lập tức đi cúng cho cha mẹ. Cô không dám nói cả đời này sẽ không trở lại Tân Thành, nhưng sự tồn tại của Diệp Sâm đối với cô quả thực là sự uy hiếp vô cùng lớn. 

"Lúc trước tôi không hề ngờ rằng đã lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn còn nhớ đến tôi, nhưng bây giờ thì tôi đã thực sự thay đổi rất nhiều. Trong ánh mắt của anh ta lúc nhìn tôi cũng không giấu nổi sự nghi hoặc. Chỉ cần anh ta không đủ chắc chắn, tôi vẫn còn có cơ hội chạy trốn." 

"Còn về những chuyện sau này chỉ có thể để sau này rồi hẳn nói, chắc có lẽ đợi cho đến khi tụi nhỏ lớn rồi tôi mới có thể trở về. Đến lúc đó những người thừa kế trong Diệp gia cũng không biết sinh thêm được bao nhiêu nữa rồi, chừng đó có lẽ bọn họ cũng sẽ không muốn giành con với tôi nữa. 

Một gia tộc như Diệp gia rất coi trọng vấn đề người thừa kế. Dù cho đã có người thừa kế rất xuất sắc cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ khoan nhượng cho những đứa con rơi rớt bên ngoài. 

Phương Bách biết rất rõ chuyện này, cô nghĩ Mộc Vân cũng không hẳn là 

không biết, chẳng qua là đang cố ý trốn tránh mà thôi. 

"Được rồi, đi ngủ sớm thôi, ngày mai không phải còn phải đi bệnh viện bàn giao nữa sao? Bàn giao công việc không thể nào qua loa được." 

Mộc Vân cũng không muốn tán dốc nữa, nói nữa thì kế hay của mình 

cũng không còn gì nhiều. Ngày mai bên phía bệnh viện vẫn còn một ca khó 

cần xử lý, chỉ có thể đành nghe lời Phương Bách, nghỉ ngơi sớm mà thôi. 

Bởi vì buổi chiều tất cả nhân viên đều được cho nghỉ, Diệp Sâm cũng về 

nhà sớm. Kể từ khi Mộc Vân qua đời, anh thực sự đã dành nhiều thời gian ở 

nhà hơn trước đây. 

Anh vừa vào cửa đã bị dì quản gia trong nhà chặn lại. 

"Cậu chủ, chiều nay cô gái đó có để lại một món đồ." 

Vừa nói bà vừa đưa cho Diệp Sâm thẻ làm việc ở bệnh viện. Diệp Sâm 

nhận lấy, nhìn tấm ảnh trên đó, lại cảm thấy có chút kỳ lạ.Người phụ nữ 

trong tấm ảnh rất tự tin lại còn khoa trương, đôi lông mày phúc hậu, khác 

eyJpdiI6InVHbWc0Q3VlekpZNDBDY0REbnpKS3c9PSIsInZhbHVlIjoiNHV1VU5oXC9IR0pSak9HVVAwQll4ZURLZ2MyMWZWdFU5Ull4UUJIT25HVGx5Y3dOUzFIMU1hbHBRa09IMkpiT1RwYXdBWTBVcTdHSzJPc3RreVJEMk1uTHpIejBmdXdMYitFV0VXendMVEx3Z2pwNXdRVlMxWjA0b0ZHN0dTak5GdFlIRVFkZk0zRkJrRW1WS3pIQmxEaVhDR1cxSjZieWVzd0Rqdk8rcERjND0iLCJtYWMiOiIzMTRkNzZkNmQ5YWY3NGU0NDJiN2RlOGZlNzEwMjU0MTExY2RmNWNiMTE3ZDM0MmY1ZDg1MDAzNzcwY2I5MGM0In0=
eyJpdiI6IktYQ2RLNFFkMldzYWpuVW1jVTg5cFE9PSIsInZhbHVlIjoiZmhvY0preG1IaTZBZ1ZFNWtVWXFVMzE1eE5GNHo5SmZvb3IwWjlMeUp4MUhiNEFQaFVaMTFQbEx2VWN0QTBpQlBMRGVqSUFiQlJseWpobzNmK1wvb2t4ckdDZUwzT2NnTlk4b09MYkJCNWxYZ0g0VEd0ZVYyXC81SnZVeGVKcVhyT09DMGs3a01lNTZkNXZVdzJHUGRFRzl6UW9zQ095amc1a0tUVkZzRDVPdDB5ZjBHaUtPYkdzK0Q5cEFvYnIwU1FiQ3l3SVNJdE9uVEtpQktWMUhQcFdtQmU2OHFrN3ZhMFpUYlBEQ0swSTFJPSIsIm1hYyI6ImEwOGRiMGYxNDQwNTRjOGMwMTUxNDY5NDI4NTcyNDNlMzk1N2I0MTY2NjU4YmYzYzRjYTczMjIzYjI3NGE0Y2YifQ==

này một lần nào nữa. Chủ của cái nhà này chỉ có tôi, thiếu gia hay phu nhân tương lai trong mắt mấy người đối với tôi chẳng là cái thá gì cả."

Ads
';
Advertisement