Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1711 Bí mật tấm bia đá (1)

Trên thực tế, từ lúc Lý Thái Nhất xuất hiện ở chân Đông Hoàng Sơn, muốn khiêu chiến Đạo tử Đông Hoàng Sơn đã có vô số người chú ý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên có người khiêu chiến vị Đạo này, cho dù lúc trước ở Lang Gia Các, một mình Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân ngăn cản đại quân Đông Hoàng Sơn, bọn họ cũng chỉ chất vấn nhau mà không ra tay.

Hiện giờ rốt cục Đạo tử Đông Hoàng Sơn tu vi gì cũng không ai biết.

Khó khăn lắm mới có một người nhảy ra muốn khiêu chiến Đạo tử Đông Hoàng Sơn, tự nhiên khiến vô số người chú ý.

Vì thế vô số tin tức được truyền ra ngoài, trong khoảng thời gian Đạo tử Đông Hoàng Sơn lên núi xuống núi, không biết có bao nhiêu tu sĩ từ xa chạy tới đây, vây quanh trong hư không nghị luận, thậm chí còn có người mở bàn đặt cược, nhìn chằm chằm vào một trận chiến này.

Không trung mặt đất, chỗ gần chỗ xa khắp nơi đều là người, vô cùng náo nhiệt.

Cho dù là Phương Nguyên ở trong Tàng Kinh Điện trên Đông Hoàng Sơn cũng nghe được thanh âm náo nhiệt từ dưới truyền tới.

Mà điều này càng khiến hắn thêm cô tịch.

Đoạn đường đi vào đại điện, hắn không hề lật xem thiên công cùng điển tịch, chỉ một đường đi tới cuối đại điện, thấy phía trên một bàn đá vuông đứng lẻ loi ở sâu bên trong, ngăm đen thâm trầm, khí cơ quỷ dị.

Phương Nguyên nhấc tay cầm lên, bụi mù phía trên tấm bia đá dường như bị xua tan, thấy được rõ ràng bi văn phía dưới.

Đây là bi văn hắn không nhìn thấy từ chỗ thác văn Hắc Ám Ma Chủ lưu lại.

- Dương Thành Tôn Tín, là một trung tướng, nhận ân huệ của Nguyên Phong triều, thề báo đáp. Không lâu sau nhập ngũ, anh dũng thiện chiến, biết mưu lược, tích công được phong làm tướng. Mãn Man Quốc đắc thế xâm lấn Nguyên Phong, trăm quân thần không thể ngăn cản, Nguyên Phong Đế băng hà, trăm vạn lãnh thổ thuộc về Ma Quốc. Tín lui về giữ Cô Thành, thề tử chiến với Ma Quân. Man Đế niệm tình trung nghĩa, ra sức dụ dỗ hắn, dùng mỹ nhân quan tước, Tín chém chết sứ giả, biểu thị ý chí của mình. Ma Đế giận viết chiếu chủ: Đầu hàng, dân chúng Cô Thành sẽ sống, nếu gian ngoan tử thủ, lúc thành bị phá, ngay cả một cây cỏ trong Cô Thành cũng không còn! Tín trung với Nguyên Phong, thề chết không hàng, dùng lực một thành chống cự Man quân mười năm, cuối cùng vẫn không đủ sức, thành bị phá!

- Man quân vào thành đồ sát dân chúng Cô Thành, không lưu lại một cây cỏ, vận số Nguyên Phong rốt cục cũng tàn!

- Biết đường này không thể đi, lại hại dân chúng Cô Thành, tội ngu si này, hậu nhân không thể tha!

............

Phương Nguyên xem bi văn, trong lòng kinh sợ hít ngụm khí lạnh, không thể thông thuận.

Thậm chí hắn còn cảm nhận được một loại phẫn nộ trước nay chưa từng có:

- Đây .... Đây cũng là một tội sao?

Phương Nguyên đã giải mã được bi văn trên ba tấm bia, hiện giờ khối trong Đông Hoàng Sơn là khối thứ tư. Nhưng bi văn trên ba tấm bia đá trước vẫn làm cho hắn cảm giác có chút mê mang, thậm chí cảm giác hoang đường, bởi vì phía trên đều viết đủ loại nguyên nhân, tự rước lấy hoạ. Hắn chỉ cảm thấy những người đó ngu xuẩn, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại nhìn thấy nội dung hoàn toàn khác trước trên tấm bia đá ở Đông Hoàng Sơn.

Tướng quân trên tấm bia đá này trung với Cố quốc, lấy biên thùy Cô Thành ngăn cản đại quân Mãn Man mười năm, có thể thấy cho dù là tu vi cá nhân, kiến thức, hay là đạo tâm và mưu lược đều vô cùng tốt, người như vậy, nếu Phương Nguyên nghe thấy cũng sẽ nảy sinh sự kính trọng, nhưng ai ngờ hắn lại bị xem là kẻ ngu dốt trên tấm bia đá này?

Người như vậy vì sao nói hắn có tội?

Không hiểu sao Phương Nguyên lại thấy được một chút giễu cợt xuất phát từ bi văn, điều này khiến lòng hắn vô cùng tức giận.

Người lập nên tấm bia đá này là ai, vì sao bọn họ để lại bi văn giễu cợt thế này?

Nếu ngay cả vị Cô Thành chủ này cũng là tội nhân, vậy nhân gian này còn có việc gì không phải tội?

Thậm chí Phương Nguyên còn nhìn thấy bóng dáng của mình trên người vị Cô Thành chủ, vị tướng quân kia không muốn đầu hàng, dùng Cô Thành nhỏ nhoi chống lại Man quân mười năm, có chút giống hắn lúc này? Bản thân không muốn nhìn nhân gian đi tới đường cùng, nhưng bởi vì chấp niệm sâu trong lòng lại không chịu kế thừa con đường Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, chỉ muốn tìm ra một con đường trên con đường chết này?

Như vậy xem ra hắn khá giống với vị Thủ thành kia!

Tội của vị Thủ thành kia chính là vì sự kiên trì của hắn mà làm hại dân chúng Mãn thành.

Vậy hắn thì sao?

Có khi nào bởi vì hắn chậm chạp không muốn kế thừa con đường kia mà khiến cả thế gian bị tiêu diệt, không có một chút hy vọng?

Phương Nguyên lẳng lặng ngồi thật lâu ở Cổ Điện, liên tục nhìn bi văn.

Lúc này dưới Đông Hoàng Sơn hào quang thần thông mênh mông cuồn cuộn kinh thiên động địa, dường như đại địa đang run rẩy, có thể thấy một trận chiến của Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Cửu Trọng Thiên Thái Hồng Lý Thái Nhất kinh thiên động địa thế nào. Hiện giờ dưới chân Đông Hoàng Sơn đã tụ tập một đám người, bọn họ vừa phấn khích cùng chấn động, lại cảm khái, bội phục sát đất theo dõi trận chiến.

Cho dù kết quả trận chiến này như thế nào, tên của Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Thái tử Cửu Trọng Thiên cũng sẽ truyền khắp thiên hạ.

Bọn họ lại lần nữa trở thành nhân vật truyền kỳ thiên hạ.

Bất kể thắng hay thua đều trở thành giai thoại, là vinh quang thế nhân theo đuổi.

Phương Nguyên cũng là loại người này, hắn bắt đầu yếu ớt, cho nên dù thiên tính mỏng cũng có chút yêu thích.

………
Chương 1712 Bí mật tấm bia đá

Một là trở nên thật mạnh, muốn nắm giữ càng nhiều học thức cùng sức mạnh, cam đoan bản thân sẽ không trở lại thành người chăn trâu quẫn bách ở trong Hàn Môn như trước. Hai là hảo danh, hắn không biển hiện ra mình rất chú trọng danh lợi, bởi vậy không dùng thủ đoạn theo đuổi mưu cầu, nhưng khi các loại thanh danh xuất hiện, hắn lại không từ chối, bởi vì sự chú ý và công nhận của nhân loại là điều hắn trước giờ chưa từng có.

Cho nên hắn cũng rất muốn bản thân trở thành một trong hai người bên ngoài kia.

Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể ngồi ngốc trong Tàng Kinh Điện, nhìn nội dung trên bi văn kia, lẳng lặng ngẩn người.

Bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu, mèo trắng không biết chui ra từ đâu, miệng ngậm theo một viên đan dược màu hồng, có lẽ là do người thủ sơn Đông Hoàng Sơn tự mình luyện chế. Bởi vì Phương Nguyên có thể nhìn thấy pháp trên trên đan dược kia giống với trên áo choàng của người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, chắc là mèo trắng lang thang trên núi tìm được, nếu đã thấy thì cứ vui vẻ sử dụng.

Giao Long đứng ở cửa Tàng Kinh Điện, móng vuốt đang cầm một một nắm đan dược, liên tục bỏ từng viên vào miệng. Những đan dược này có chút giống với đan dược trong miệng mèo trắng, như vậy chắc chắn là hai người bọn hắn cấu kết nhau làm, vừa bỏ vô miệng, vừa có thể nghe nó than khóc:

- Mệnh khổ quá, bị nhốt ba ngàn năm, vừa mới được thả, cả thiên hạ lại sắp kết thúc…

Mà Lữ Tâm Dao lại tiện tay lấy một quyển đạo kinh trên y thư cách đó không xa, chậm rãi lật xem.

Tâm tư dạo qua một vòng khắp nơi, Phương Nguyên dần ổn định hơn.

Hắn phát hiện bây giờ phía trên đạo tâm của bản thân lại xuất hiện một tầng bóng ma, lại thất thần.

Nhưng hiện giờ không phải thời gian thất thần, cũng không có thời gian đi lang thang, nếu hắn muốn tới xem bi văn trên tấm bia đá, hơn nữa Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng hào phóng cho hắn xem, như vậy hắn phải quý trọng cơ hội này….

Trời không tuyệt đường sống, hẳn là vẫn còn cơ hội có thể vượt qua đại kiếp nạn.

Mà chuyện quan trọng nhất hiện giờ là nghiên cứu rõ đại kiếp nạn này rốt cục tới từ đâu!

….

Hắn cưỡng ép bản thân thu lại tạp niệm, chăm chú nhìn tấm bia đá.

Trước đây hắn đã thấy rất nhiều bi văn, nhưng trong bi văn này hình như có thâm ý, cũng không hoàn toàn biểu đạt thâm ý ra, cho nên Phương Nguyên đoán, những bi văn này chỉ là bề nổi, mấy tấm bia đá từ trên trời rơi xuống còn ẩn chứa bí mật khác. Giống như lúc ở Thanh Dương Tông, đồng môn Lục Thanh Quan của hắn mượn dùng một mảnh nhỏ của tấm bia đá liền mộng du về đại Tiên giới, chiếm được lợi ích.

Bản thân tấm bia đá này hẳn cũng đã vô cùng thần bí!

Thế gian có rất nhiều truyền thuyết về nó, có người nói phía trên ghi truyền thừa nào đó, có người lại nói ghi lại một vài chuyện xưa, cũng có người nói phía trên ghi lại bí mật đại kiếp nạn. Phương Nguyên không quan tâm là truyền thừa hay tạo hóa, hắn chỉ hy vọng có thể phát hiện ra một vài bí mật bên trong!

Ôm ý niệm này trong đầu, ngón tay của Phương Nguyên điểm nhẹ lên trên tấm bia đá.

Ngón tay cảm giác lạnh lẽo, giống như một huyền thiết thạch kỳ quái, không nhìn rõ chất liệu, cũng không nhìn ra huyền bí.

Sau đó không xuất hiện biến hóa gì!

Phương Nguyên cũng không nổi giận, lại rót một chút pháp lực vào trong tấm bia đá.

Nhưng pháp lực cũng không khiến tấm bia đá này phát sinh biến hoá.

Tính tình Phương Nguyên nhẫn nại, liên tục thử đủ loại pháp môn.

Hắn dẫn dắt trận thế, ý đồ dẫn động sức mạnh thần bí trong tấm bia đá, hắn dùng Thiên Đạo Pháp Tắc phân tích tấm bia đá, muốn nhìn thấy huyền diệu ẩn chứa bên trong, hắn biến bí văn thành phù triện bao vây phía trên tấm bia đá, thậm chí dùng sấm đánh, lấy hỏa thiêu!

…. Nhưng kết quả vẫn là không có chút biến hoá.

Phương Nguyên thật sự có chút không biết làm thế nào.

Từ lúc ở Thanh Dương Tông hắn đã biết phía trên tấm bia đá này có thần diệu, chỉ người có duyên mới có thể giải mã, giống như lúc trước ở Thanh Dương Tông, tu vi bản thân đã gần như đứng đầu trong cùng thế hệ, nhưng cho dù nghiên cứu mấy ngày vẫn không giải được bí mật trên tảng đá kia. Mà sau này Lục Thanh Quan tu vi cảnh giới còn chưa bằng hắn lại có thể dùng Tâm Nhãn giải được bí ẩn này.

Phương Nguyên đã từng hỏi Lục Thanh Quan về thần thông kia, với tu vi hiện giờ của Phương Nguyên, hắn muốn tu luyện thần thông kia thật sự không khó. Trên thực tế, chỉ cần tâm tư Phương Nguyên vừa động liền có thể thi triển ra thần thông không hề thua kém.

Nhưng vẫn vô dụng.

Lục Thanh Quan có thể dùng thần thông khám phá sự huyền diệu của tấm bia đá nhưng Phương Nguyên lại không thể.

- Rõ ràng ghi lại nhiều bí mật như vậy, nhưng vẫn chỉ người có duyên mới có thể nhìn thấy….

Trong lòng Phương Nguyên dần trở nên nôn nóng.

Bây giờ thời gian đã gấp rút như thế, làm gì có thời gian suy nghĩ về tấm bia đá này?

Nhất là hắn dường như đã thử một lần những pháp môn giải bí thuật trên thế gian, nhưng vẫn không nhìn thấu bí mật trong tấm bia đá này, lại càng thêm tức giận. Bản thân không thể nhìn thấu tấm bia đá này, cũng không thể tiếp xúc với bí mật kia?

Nếu Lục Thanh Quan từng dựa vào một mảnh nhỏ của tấm bia đá mơ về đại Tiên giới, như vậy có thể xác định hai chuyện!

Phương Nguyên bình tĩnh lại, âm thầm nghĩ:

- Thứ nhất, trong tấm bia đá này quả thật ẩn chứa huyền diệu nào đó!

- Thứ hai!
Chương 1713 Thời kỳ phi thăng

Chương 1716: Thời kỳ phi thăng (1)

Đồng tử Phương Nguyên hơi co lại:

- Cho dù tấm bia đá này vỡ nát cũng sẽ đưa tới hiệu quả như thế….

…….

Khi nghĩ tới vấn đề này, Phương Nguyên nặng nề thở ra một hơi.

Hắn ngồi xếp bằng trước tấm bia đá, tĩnh toạ thật lâu, đợi tới khi tâm không còn tạp niệm mới ngẩng đầu lên.

Hư không bên người hắn chấn động, sau đó chậm rãi ngưng tụ ra một luồng kiếm quang.

Phương Nguyên đã hết cách, quyết định chém một kiếm lên tấm bia đá này!

- Ta nhất định phải tìm hiểu rõ bí mật trên tấm bia đá!

- Lang Gia Các chủ hoá thành thành Hắc Ám Ma Chủ, hắn chuyển biến nhất định không chỉ vì nhìn thấy mấy bi văn này liền thay đổi, nhất định hắn thấy được thêm nhiều bí mật, lại sợ có thể dẫn động nguyền rủa Côn Lôn Sơn kia, cho nên không dám trực tiếp nói bí mật này cho ta. Nếu đã như thế, ta nhất định phải tự mình tìm hiểu bí mật này, hiểu rõ nó….

- Cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không thể đi lên con đường xưa của Hắc Ám Ma Chủ!

- Dù sao nhân gian chuyển sang kiếp khác đã không còn là nhân gian!

- Dù sao, nếu đã đi con đường kia, Lạc sư muội hy sinh có là gì?

…….

Ôm vô số ý niệm trong đầu, Phương Nguyên tập trung tinh lực trước nay chưa tưng có, ngưng tụ thành một Tâm Ý Kiếm.

Bên ngoài Tàng Kinh Điện, mèo trắng, Giao Long cùng Lữ Tâm Dao đang để ý tới động tác của hắn liền giật nảy mình, vẫn nghĩ hắn không nhìn ra bí mật bên trong liền tức giận, muốn trực tiếp huỷ diệt tấm bia đá thần bí kia. Đan dược Giao Long cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất, lẩm bẩm nói:

- Xong rồi, chạy tới Tàng Kinh Điện của người ta, huỷ diệt tấm bia đá của người ta, chẳng khác nào tìm chết, vốn nghĩ có thể cùng nhau sống hạnh phúc vài năm, hiện tại xem ra sắp bị người ta đánh chết rồi….

Vừa ngẩn người một lúc, kiếm quang của Phương Nguyên đã chém vào trên tấm bia đá kia.

Hiện giờ dưới Đông Hoàng Sơn, trận chiến của Đạo tử Đông Hoàng Sơn cùng Thái Hồng Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên sắp tới hồi kết, nhất cử nhất động đều làm vô số người chú ý, nhưng vào lúc này phía trên Đông Hoàng Sơn bỗng nhiên loé ra một luồng kiếm quang…

Một luồng kiếm quang kia quá sáng ngời, ngay cả hắn cùng Lý Thái Nhất cũng có chút phân tâm.

Mà chúng tu vây xem chung quanh lại bị hấp dẫn, không biết rốt cục trên núi xảy ra chuyện gì.

Cũng vào lúc này, ở trong Tàng Kinh Điện của Đông Hoàng Sơn, kiếm quang của Phương Nguyên chém vào trong tấm bia đá lại biến mất không thấy.

Sắc mặt hắn dần dần trở nên nặng nề.

Tâm Ý Kiếm không phải kiếm thật sự, mà dùng đạo tâm của Phương Nguyên làm gốc, ngưng tụ thần niệm cường địa hoá thành kiếm quang.

Nó không phải thật, nhưng sắc bén hơn kiếm thật rất nhiều.

Bởi vì kiếm càng sắc bén sẽ càng mỏng.

Mà Tâm Ý Kiếm vốn chưa từng có thật, cho nên mỏng hơn bất cứ kiếm gì.

Phương Nguyên dùng Tâm Ý Kiếm chém rất nhiều đối thủ, cũng chém rất nhiều đồ vật này nọ, cũng từng chém thứ cứng rắn nhất, đó là lúc ở Long Tích Nam Hải đã chém lão Đồng Ấn thành tinh thành hai mảnh. Hiện giờ hắn muốn dùng thủ đoạn cứng rắn nhất thử tấm bia đá này, cho nên xuất ra Tâm Ý Kiếm, trong suy nghĩ của hắn, cho dù không thể chém nát tấm bia đá này cũng sẽ để lại dấu vết.

Nhưng kết quả lại khác với tưởng tượng của hắn, một kiếm kia của hắn không hề để lại chút dấu vết.

Một luồng kiếm quang chém vào tấm bia đá giống như chém vào mặt nước, không lưu lại chút dấu vết.

Tâm Ý Kiếm là do tâm niệm của Phương Nguyên hoá thành, bởi vậy khi một kiếm này chém vào trong tấm bia đá, Phương Nguyên lập tức cảm giác bản thân như ngã vào trong một thế giới thần dị, hắn dường như bay rất lâu trong hư không vô tận, sau đó trước mắt tràn ngập ánh sáng!

Hắn dường như trực tiếp ngã vào trong mộng!

Trong mộng chính là một thế giới hùng vĩ rộng rãi, hắn nhìn thấy sự hưng thịnh của đạo pháp nhân gian, các loại thần thông phóng xuất bất tận, nhìn thấy các chủng tộc viễn cổ xuất hiện khắp thế gian. Có Viễn Cổ Long Tộc, có các loại thần thú trời sinh đất dưỡng, có Tiên nhân giơ tay nhấc chân liền có thể dời núi lấp biển, vô số thiên kiêu cùng thế hệ được sinh ra, một đám chói mắt giống như ánh mặt trời nhìn xuống thế gian….

Những sinh linh cường đại đó, mỗi một người trong số họ đều là trụ cột của nhân gian.

Trong thế giới này, hoặc nói trong giấc mộng này, Phương Nguyên thấy được rất nhiều cảnh tượng kịch liệt.

Thiên kiêu quyết đấu, cao thủ tranh phong.

Vì danh, vì lợi, hoặc là vì đạo nghĩa!

Bọn họ để ý quy cũ, dùng lễ đối đãi, luận bàn thần thông trên đỉnh núi cao, trên biển rộng, phân thắng bại, quyết sinh tử!

Vô số thần thông tinh diệu hơn đã được nghiên cứu ra từ trong những cuộc va chạm cùng quyết đấu của bọn họ.

Đạo pháp thế gian, từng tầng đều được đẩy lên cảnh giới cao hơn.

Nhất thời trong lòng Phương Nguyên vô cùng khiếp sợ, thậm chí sinh ra chút mừng rỡ vô tận.

Hắn kinh ngạc phát hiện, cảnh tượng hắn trải qua trong giấc mộng này giống như bản thân ở trong đó, từng trận đại chiến giống như bản thân trực tiếp tham gia, hắn dần dần tích luỹ dấu vết thần thông vô tận, dường như mỗi một trận đại chiến hắn tham dự đều lĩnh ngộ mỗi một thần thông lão luyện….

Đây là vận may thế nào chứ….

Thậm chí tâm thần Phương Nguyên còn run lên, dường như hắn đang thấy trí tuệ của một thời đại mới!

Hắn không biết đây là ảo giác hay sự thật, nếu là thật vậy nó sẽ là một vận may cao nhất thế gian.
Chương 1714 Thời kỳ phi thăng

Hiện giờ bản thân đã có thiên đạo Hóa Thần, con đường phía sau phải đi cần lĩnh ngộ thêm nhiều pháp tắc thiên địa, sau đó nắm giữ căn nguyên thiên địa. Nếu trước kia hắn chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu Thiên Công, sau khi hoàn toàn hiểu thấu đáo Thiên Công sẽ nắm giữ đại đạo, hoá thành Đại Thừa. Nhưng hôm nay đại đạo đã đổi, Thiên Công khác nhau, cho nên hắn không thể lại đi trên con đường đó.

Hắn lĩnh ngộ Thiên Công sâu sắc, nhưng cũng vì thế hắn đã bị lừa dối sâu sắc.

Cách này khiến hắn khó có thể thật sự bước trên đại đạo.

Chỉ có một phương pháp duy nhất chính là hoàn toàn vứt bỏ Thiên Công, bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng theo cách này, hắn sẽ mất vô số thời gian, giống như một thế hệ lão nhân Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên hay là Lão tổ tông Vong Tình Đảo, chuyện bọn họ tu luyện mấy ngàn năm, hiểu rõ thế gian mấy ngàn năm cũng không làm được, huống chi là hắn.

Nhưng hiện giờ Phương Nguyên thấy được mộng cảnh này, một đại thế mênh mông lại khiến trong lòng hắn sinh ra xúc động.

Bỗng nhiên hắn sinh ra lĩnh ngộ vô tận, giống như bản thân trải qua một đại thế.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong thần hồn của hắn nắm giữ vô số dấu vết, điều này khiến tu vi của hắn tăng lên không ít.

Nhưng Phương Nguyên vẫn đang đắm chìm trong mộng nhìn thế giới này.

Đây quả nhiên là một thời đại rộng lớn, cường giả xuất hiện lớp lớp.

Nhưng nhiều thiên kiêu và chủng tộc cường đại sinh ra cùng thời đại như vậy cũng là một loại bi ai, giống như bầu trời cùng lúc xuất hiện nhiều mặt trời, đây cũng là một loại tai nạn, cho nên Phương Nguyên nhanh chóng cảm nhận được một loại áp lực trong thời đại này….

….thế giới này quá nhỏ!

Cường giả tranh phong, thiên kiêu quyết đấu khiến vô số truyền thuyết lưu truyền ra ngoài, được thế nhân ca tụng.

Truyền thuyết về những trận quyết đấu này quả thật dễ dàng châm lên nhiệt huyết trong lòng thanh niên.

Nhưng sau lưng sự nhiệt huyết này, Phương Nguyên lại thấy một loại bất đắc dĩ.

Đó thật ra là vì thế giới này không thể dung nạp nhiều thiên kiêu và cao nhân như vậy, cũng không thể dung nạp nhiều chủng tộc cường đại như thế, cho nên bọn họ chỉ có thể thông qua phương pháp này không ngừng tiêu hao số lượng lẫn nhau. Cho nên các chủng tộc đối địch, đạo thống khác nhau, thậm chí là các thế hệ cao nhân nhất mạch và một thế hệ người mới dần lớn lên cùng chống lại nhau, phân chia cao thấp.

Bọn họ đang ở trong, có lẽ không thể phát hiện quy luật này.

Nhưng Phương Nguyên bây giờ lại khác, bản thân hắn ở trong đó vô cùng cao cao tại thượng, cho nên hắn thấy rất rõ.

Những người này bị quy luật sử dụng, làm ra hành vi tự hủy như thế.

Sau lưng truyền kỳ vô tận đều là một khúc bi thương.

Phương Nguyên bỗng nhiên cảm giác vô cùng áp lực, hắn cảm thấy nhiều cao nhân thiên kiêu như vậy chết rất đáng tiếc, bọn họ không nên như thế.

Nhưng hắn chỉ là người ở trong những việc từng xảy ra, không có khả năng can thiệp.

Cho nên dù nóng lòng cũng chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.

Rốt cục, khi ở nơi này bi thảm tới mức không ai nhìn ra hy vọng, Phương Nguyên thấy một người cưỡi Thanh Ngưu.

Hắn vỗn là một quan nhỏ trông coi điển tịch ở một nước nhỏ, xuất thân bần hàn, trong thời đại thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, thiên tư cũng không kinh người, tốc độ tu hành thua xa người cùng thế hệ, cho nên bỏ qua tu hành, chỉ đóng cửa đọc sách, lĩnh ngộ trí tuệ của tiền nhân. Vừa đọc liền trải qua mười này, hắn đã già, tính theo tuổi người thường chính là đã bước một chân vào trong đất.

Nhưng lúc này dường như trí tuệ nhiều năm đọc sách khiến hắn trở nên thông suốt, cảnh giới tu vi đột nhiên tăng mạnh, vấn đề tu hành trước kia nan giải lại biến thành vấn đề rất đơn giản trong mắt hắn, rốt cục không thể làm khó hắn.

Sau đó tiểu quốc nơi hắn ở bị Yêu Ma xâm chiếm, như ánh nến trong gió, văn võ cả triều sứt đầu mẻ trán, vào lúc này người vẫn luôn vùi mình trong điển tích như hắn lại đi ra khỏi thư lâu cũ nát kia, trảm yêu trừ ma, đánh bại quân địch, đẩy lui bọn chúng, cứu vãn tình thế, lập tức liền lưu danh thế gian, trở thành một thiên kiêu thanh danh nổi tiếng nhất trong cùng thế hệ….

Nhưng lúc này hắn đã không quan tâm tới hư danh.

Hắn muốn thấy đại đạo, trong lòng có nghi vấn liền chạy khắp thiên hạ, tìm kiếm đáp án.

Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, có nhiều việc phức tạp, cũng có việc hung hiểm, nhưng trí tuệ của hắn giúp hắn giải quyết những phức tạp này, cũng hoá giải rất nhiều hung hiểm, trong quá trình này cảnh giới tu vi của hắn càng ngày càng cao, thanh danh cũng càng ngày càng vang.

Sau đó hắn rốt cục trở thành người như Phương Nguyên, nhìn được bi ai của thế gian này.

Vô số người chết đi, vô số phân tranh khiến thời đại này lửa giận hoành hành, phía dưới đều là xương trắng.

Hắn từng khuyên bảo, can ngăn nhưng đều vô dụng.

Vì thế lúc thanh danh hắn vang vọng nhất lại cưỡi Thanh Ngưu trốn vào thư lâu.

Nhưng lúc này hắn không đọc sách, bởi vì trí tuệ thế gian không bằng trí tuệ của hắn, cho nên hắn đang viết sách.

Thế gian vẫn tiếp tục phân tranh, càng ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng cuộc chiến tranh càn quét thế giới bị kích phát, cao thủ cùng đạo thống khắp nơi tranh đấu, một trận đại chiến nổ ra, những cường giả kia thật sự rất đáng sợ, bọn họ đại chiến liền phá hủy vô số quốc gia, thậm chí muốn hủy diệt thiên địa.

Vô số pháp tắc trong thế gian bị đại chiến xé rách, đại địa tràn ngập vết thương.

Vào lúc này người cưỡi Thanh Ngưu rốt cục rời khỏi thư lâu, mang theo đáp án của hắn.
Chương 1715 Con đường của hắn

- Trời quang mây tạnh, phải đi tới cuối đường!

- Tương truyền có Đông Sơn Tiên Quân, vì tham danh lợi mà bị giam cầm trong thiên địa, làm sao giải thích được…

- Đạp mây mà lên, phá vách tường chắn mà đi, tự tìm thế giới tiêu dao…

- Cá nhảy qua Thiên Địa Long Môn rộng lớn, từ nay thế gian không còn ta…

……..

Người cưỡi Thanh Ngưu dùng đạo pháp vô thượng ngăn cả cuộc đại chiến sắp phá hủy hoàn toàn thiên đại này, giảng đạo trong chín ngày, giải thích nghi hoặc của tu sĩ thiên hạ, chỉ ra bi ai cả đời bọn họ, hoá giải chinh phạt và huỷ diệt vô vị.

Mà sau khi nói xong đạo pháp, hắn nâng tay đánh tay trời cao, cưỡi Thanh Ngưu không biết đi đâu.

Thế nhân thấy hắn làm phép như tỉnh dậy từ trong mộng, chợt thấy mình chinh phạt thật sự quá ngu xuẩn.

Vì thế càng ngày càng nhiều người nện bước đi theo người cưỡi Thanh Ngưu kia, cả đám xé trời mà đi.

Bọn họ gọi đó là phi thăng, là một loại cảnh giới rất cao.

Thế gian thiếu đi nhiều cao nhân khiến áp lực cũng giảm đi không ít, tu sĩ thế gian tự hào về phi thăng, xem kia mới là nơi mình nên đi, bởi vậy chinh phạt vô vị giảm đi, mọi người đều nghĩ ngộ đạo phi thăng. Mà thế hệ trước phi thăng, tu sĩ đồng lứa nhỏ cũng sớm bắt đầu, không chen chúc một chỗ khiến người khác bực mình, thiên địa đột nhiên trở nên trong sáng.

Người cưỡi Thanh Ngưu đã giải quyết một vấn đề vô cùng khó khăn của thiên địa.

Nhìn cảnh tượng biến hoá trong mộng, trái tim Phương Nguyên cũng dậy sóng.

Hắn biết mình nhìn thấy cái gì.

Thời điểm mình trải qua chính là Thái Cổ, cảnh tượng lúc đại Tiên giới tới!

Hiện giờ đại Tiên giới có tồn tại hay không vẫn là điều nghi vấn trong giới tu hành, cho dù là Phương Nguyên, sau khi nghe Lục Thanh Quan nói về đại mộng mình trải qua mới xác định chuyện này. Mà hiện giờ khiến hắn thấy được rất nhiều chuyện trong giấc mộng ở tấm bia đá, rốt cục xác định được một chuyện, không chỉ chuyện đại Tiên giới, thời đại phi thăng cũng từng tồn tại trong Thiên Nguyên, hắn thậm chí còn thấy được vị Đạo Tổ Thanh Ngưu, người đầu tiên phi thăng lên trên trong lịch sử….

Cảnh này khiến cảm xúc hắn bùng nổ, không thể kiềm chế.

Sau khi hắn rời khỏi tấm bia đá, tinh thần hoảng hốt, tâm huyết dâng trào.

Một loại cảm giác vô cùng kỳ quái xuất hiện trên người hắn.

Tâm Y Kiếm đã bay ra từ trong tấm bia đá, tiêu tán trong hư không, mà Phương Nguyên cũng ngồi xếp bằng không nhúc nhích trước tấm bia đá, giống như vừa tỉnh từ trong đại mộng, mọi chuyện trong mộng đều rất sống động, vô cùng rõ ràng. Nhưng theo thời gian tỉnh lại càng ngày càng lâu, trí nhớ trong mộng kia cũng dần mờ nhạt, nhè nhẹt rút đi không lưu lại dấu vết. Mà lúc này chuyện Phương Nguyên có thể làm chính là cố gắng nhớ thật kỹ tất cả tình cảnh cùng chi tiết trong mộng, khắc dấu thật sâu trong thần hồn.

Nhưng rốt cục hắn vẫn quên đi rất nhiều.

Đây là một chuyện vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì trong thời đại hắn trải qua ẩn chứa rất nhiều tin tức, vô cùng khổng lồ, cho nên thần hồn của hắn nhất định không thể cất chứa toàn bộ, bởi vậy những tin tức đó xói mòn là chuyện tất nhiên, nếu không thần hồn của hắn sẽ bị xé rách.

Nhưng tại nơi trí nhớ bị xói mòn lại lưu giữ rất nhiều dấu vết lĩnh ngộ thần thông và pháp tắc thiên địa.

Những dấu vết đó tự động in sâu trong thần hồn Phương Nguyên, không thể xoá nhoà.

Cảm nhận được những dấu vết này, Phương Nguyên nhất thời kinh hãi.

Tới cảnh giới hiện giờ, thật ra trên thế gian đã khó có thần thông được xem là nan giải huyền diệu trong mắt hắn.

Bởi vì tu vi của hắn thông thiên, cho nên tất nhiên liếc mắt một cái có thể phá giải căn nguyên, hôm nay cũng chỉ có Thiên Công của các Thánh địa mới có thể khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên, những cái khác chỉ được xem là đạo lý bên ngoài mà thôi.

Đương nhiên mèo trắng là ngoại lệ, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể nhìn thấu căn nguyên của nó.

Mà hiện giờ những dấu vết đó giống với thần thông của mèo trắng, chúng nó khắc dấu trong thần hồn Phương Nguyên nhưng hắn lại không thể trực tiếp luyện hoá bọn chúng. Phương Nguyên hiểu rõ mình cần từng bước đi tới trước, có lẽ tới thời điểm bản thân có thể luyện hoá những dấu vết này, tu vi của hắn sẽ lớn mạnh tới một trình độ kinh người, có lẽ có thể đột phá cảnh giới Đại Thừa...

Sở dĩ nói có lẽ là bởi vì hiện giờ đại đạo thiên địa đã thay đổi cho nên Phương Nguyên không nắm chắc.

Nếu là trước kia hắn quả thật có thể kết luận bản thân đã gần như bước vào Đại Thừa.

Thế nhân lưu truyền quả không sai, tấm bia đá từ trên trời rơi xuống này quả nhiên có truyền thừa Thiên Công.

Hơn nữa không chỉ có Thiên Công, Phương Nguyên cảm thấy thần thông diệu pháp do vô số thiên kiêu tranh phong, va chạm tạo ra không thua gì một bộ Thiên Công đầy đủ, thậm chí còn cao hơn Thiên Công, đó không phải chỉ là truyền thừa bình thường mà là truyền thừa một thời đại!

Kinh ngạc hồi lâu, tâm thần Phương Nguyên khẽ trầm xuống.

Trong lúc vô tình hắn tìm được truyền thừa này, vừa tỉnh lại trong cơn khiếp sợ liền nghĩ tới một chuyện khác.

Tấm bia đá trời giáng này còn có một bí mật.

Đó là bí mật căn nguyên đại kiếp nạn ẩn chứa trong tấm bia đá, Phương Nguyên muốn tìm hiểu tấm bia đá cũng là vì thế.

Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là, Phương Nguyên phát hiện truyền thừa bên trong nhưng lại không tìm được bí mật này.

Vì thế hắn thật sự không biết nên vui hay nên buồn.

Ads
';
Advertisement