Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1706 Ngươi bị thương. (2)

- Nhất định phải tra rõ nguyên nhân!

- Nếu là thiên tai vậy tu sĩ trong thiên hạ nên cảnh giác, nếu là họa do người gây ra, nhất định phải chém không tha!

.......

Khắp nơi lộn xộn, các loại tin tức lập tức tràn lan ra ngoài.

Rất nhanh liền có người tới trước mặt Tuần Giám Sứ Tiên Minh bẩm báo:

- Thanh Hòa Tông cách Ma Tức Hồ Hồn Hà Quận gần nhất, khi xuất hiện dị biến, tông chủ Trần Hư Vân Thanh Hòa Tông đang hái thuốc ở trên Hắc Minh Sơn cách Ma Tức Hồ không xa, lúc Ma Tức Hắc Ám bỗng nhiên bộc phát, hắn thấy có một thân ảnh trốn thoát ra ngoài, di chuyển trong hư không, đi về phía nam!

Tuần Giám Sứ Tiên Minh không dám chậm trễ, hét lớn:

- Có nhìn rõ tướng mạo không?

Đối phương nhanh chóng dẫn Thanh Hòa Tông Tổng chủ lại đây, đối phương vẫn chưa hết khiếp sợ:

- Không thấy rõ hình dáng của hắn, tu vi đối phương rất cao, trốn thoát từ trong Ma Tức Hồ ra ngoài, thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy tăm tích, ngay cả khí cơ của hắn ta cũng không thể bắt giữ!

Sự biến mất này nhanh chóng truyền tới Tiên Minh thượng tầng, khiến vô số người lo lắng.

- Hắc Ám Ma Chủ đã chết, lại còn có người đang giở trò quỷ, chẳng lẽ Hắc Ám Ma Chủ còn để lại truyền nhân?

........

- Tiên Minh và U Châu Tông phản ứng rất nhanh, có lẽ dân chúng quận huyện chung quanh hẳn sẽ không gặp xui xẻo!

Cũng vào lúc U Châu phát sinh dị biến ở Ma Tức Hồ, sinh ra đại loạn, Phương Nguyên đang ở trên không U Châu nhìn xuống vùng thiên địa này. Hắn chém chết Độ Kiếp Ma Ngẫu muốn thức tỉnh, cũng khiến Ma Tức Hồ này tan vỡ, tự nhiên có chút lo lắng, mãi tới sau khi nhìn thấy phản ứng của Tiên Minh cùng các tông phái liền yên tâm, tâm tình vẫn còn chút nặng nề, xoay người tiến về phía nam.

Mãi tới lúc này tâm tình của hắn vẫn có chút hỗn loạn.

Vốn hắn tới là để xem con đường Hắc Ám Ma Chủ phải đi, muốn làm rõ một vài bí ẩn thế gian từ trong truyền thừa Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, nhưng không ngờ hắn đã thấy rất nhiều, đã biết rất nhiều nhưng vẫn không thể giải đáp được nghi hoặc của mình.

Ngược lại còn tạo cho hắn áp lực quá lớn!

Hắn vẫn không biết ngọn nguồn đại kiếp nạn là gì, cũng không biết ngàn năm trước rốt cục Côn Lôn Sơn đã xảy ra chuyện gì.

Mà quan trọng nhất vẫn là hắn không biết “Đạo Nguyên Chân Giải” rốt cục là cái gì.

Nhưng ngoài ý muốn đã biết được sự tồn tại của Độ Kiếp Ma Ngẫu.

Cũng biết sự tồn tại lời nguyền rủa được cất giấu phía sau hạo kiếp ngàn năm trước ở Côn Lôn Sơn.

Với hình thức này, bản thân hắn nên làm gì?

......

- Đạo hữu phía trước, không biết U Châu đã xảy ra chuyện gì?

Ngay lúc Phương Nguyên đang nhíu mày vất vả suy tư, đột nhiên phía trước có pháp lực khuếch tán, tường vân xuất hiện, cũng có người cưỡi mây mà tới, khoảng cách hai bên đã tới gần, không tiện thay đổi. Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn qua liền thấy bên ngoài ba trăm dặm có một chùm tường vân bay nhanh tới, xuất hiện trước người hắn, bên trong có một nam tử trung niên thân hình cao lớn, ăn mặc bảnh bao, râu tóc chỉnh tề, bên người có ba lão tu khí cơ thâm trầm, mặc áo bào tro, vẻ mặt hờ hững, thì ra đều là người quen.

- Thì ra là ngươi!

Nam tử trung niên và ba vị lão tu trên mây cũng nhận ra Phương Nguyên, nhất thời sắc mặt khẽ biến.

Giữa hai bên mơ hồ có khí cơ va chạm.

Cho dù mèo trắng trong ngực Phương Nguyên và Giao Long đi theo bên cạnh cũng trở nên cảnh giới.

Người tới không phải ai khác, chính là người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái lánh đời do Đạo tử Đông Hoàng Sơn thu phục ở U Châu, cũng không biết vì sao bọn họ lại ở ngay bên cạnh, nghe Ma Tức Hồ có biến liền cố ý chạy tới, không ngờ đụng phải Phương Nguyên.

Hai bên suýt nữa đại chiến một trận ở trước Lang Gia Các, bây giờ gặp lại có chút xấu hổ.

- Người Đông Hoàng Sơn, có gì chỉ giáo sao?

Phương Nguyên đứng trên mây, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái.

Bốn người này đều là đại tu Hóa Thần, cảnh giới cực cao, nhưng hiện giờ hắn thấy cũng không tới mức lộ ra chút gì sợ hãi.

Nhưng đầu tiên khi người thủ sơn Đông Hoàng Sơn gặp Phương Nguyên, sắc mặt liền thay đổi, còn tưởng Phương Nguyên tới vì hắn, nhưng ý niệm này nhanh chóng biến mất trong đầu. Ánh mắt chậm rãi quét qua trên người Phương Nguyên, tới mèo trắng trong lồng ngực hắn, Lữ Tâm Dao đi bên cạnh, cùng Giao Long đi theo phía sau hắn, cuối cùng ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người Phương Nguyên, mang theo chút hàn quang.

Một lúc sau hắn bỗng nhiên nói:

- Ngươi bị thương?

Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lùng.

Hắn ở Ma Tức Hồ không tiếc bất cứ thứ gì chém chết một Ma Ngẫu sắp chuyển sang kiếp khác, chính mình cũng bị thương không nhẹ, còn chưa kịp chữa thương, không ngờ lại gặp phải người Đông Hoàng Sơn, hơn nữa còn là người thủ sơn Đông Hoàng Sơn có hận ý sâu đậm với hắn, tất nhiên không thể không đề phòng.

Mà người thủ sơn Đông Hoàng Sơn kia cũng thế, ba vị lão quái lánh đời phía sau hắn cũng thế, ánh mắt đều có chút quỷ dị.

Con đường của bọn họ bị Phương Nguyên chặt đứt.

Cho nên người họ hận nhất chính là Phương Nguyên, mà hiện giờ Phương Nguyên lại ở ngay trước mặt.

Quan trọng hơn là hắn lại còn bị thương!

Ở bên cạnh hắn không có Tiên Minh Thánh Nhân hay là Thánh địa đứng đầu, chỉ có một Giao Long….

Điều này khiến tâm tư của bọn họ có chút biến đổi.
Chương 1707 Không thể nói (1)

Mà Phương Nguyên cũng cảm nhận được tâm tư bọn họ, trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nói:

- Đạo tử Đông Hoàng Sơn ở đâu?

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn ngẩn người.

Hắn thấy Phương Nguyên bị thương, tâm tư có chút rung động, nhưng lại do dự, bởi vì sau việc ở Lang Gia Các, hắn có thể cảm nhận rõ ràng đạo tử Đông Hoàng Sơn bất mãn với hắn, cho nên hiện giờ tuy có cơ hội nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, sợ sau khi mình làm xong sẽ khiến Đạo tử càng thêm khó chịu, lại không ngờ đúng lúc này họ Phương kia lại chủ động nhắc tới.

- Đạo tử ở trong Đề Hư Sơn bên ngoài ba ngàn dặm tu tâm dưỡng tính!

Tâm tư người thủ sơn Đông Hoàng Sơn thay đổi thật nhanh, cuối cùng vẫn chậm rãi nói.

Phương Nguyên có thể nhận ra tâm tư của hắn, làm như không thấy, hơi trầm ngâm nói:

- Dẫn đường, ta có việc muốn gặp hắn!

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn nhất thời nhíu mày.

Nhưng sau khi cân nhắc, nghĩ tới thái độ Đạo tử vẫn không có dũng khí ra tay.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Đường đường là Phương đại Thánh Nhân, muốn gặp Đạo tử của Đông Hoàng Sơn ta, thật là ngạc nhiên, đi theo ta!

Dứt lời cũng không đi U Châu, quay một vòng trên không trung, đi thẳng về phía nam.

Sáu người trên một con đường, không khí lúc này vô cùng trầm mặc.

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn không biết Phương Nguyên muốn gặp Đạo tử làm gì, cũng không biết hắn có thật sự tìm Đạo tử hay không, chỉ sợ hắn tìm cơ hội trốn thoát, bởi vậy hợp lực với ba lão quái lánh đời bao vây Phương Nguyên ở giữa, để phòng ngừa hắn bỗng nhiên trốn chạy.

Mà Lữ Tâm Dao cùng Giao Long đều có suy nghĩ riêng, không hiểu Phương Nguyên đi gặp Đạo tử Đông Hoàng Sơn là có ý gì.

Nghĩ tới chuyện nguyền rủa kia, Lữ Tâm Dao lại cảm giác vô cùng lo lắng.

Dựa vào tu vi của bọn họ, con đường ba ngàn dặm chỉ trong tích tắc, một Thanh U Sơn lớn xuất hiện trước mắt, bọn họ lập tức đi vào ngọn núi, đi tới phía trên một ngọn núi cao, ở trong này có một Đạo Điện lịch sự tao nhã, dưới tán cây cổ thụ trước điện có thể nhìn thấy Đạo tử Đông Hoàng Sơn mặc huyền bào, cầm một quyển thư, đun một bầu rượu, chậm rãi đánh cờ một mình.

Hắn thấy Phương Nguyên xuất hiện liền nhíu mày, vừa muốn nói gì bỗng nhiên ngẩn ra, nói:

- Ngươi bị thương?

Phương Nguyên ngã xuống trước người hắn, gật gật đầu.

Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói:

- Ta giúp ngươi trị thương trước!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói phải giúp Phương Nguyên chữa thương, vô cùng tự nhiên, giống như đó là chuyện nên làm.

Lúc này ánh mắt Lữ Tâm Dao và Giao Long có chút cổ quái nhìn qua, cảm thấy có chút khó tin, ngay cả người thủ sơn Đông Hoàng Sơn và ba lão quái khác biểu tình cũng có chút phức tạp, dường như không biết hắn thật sự muốn giúp Phương Nguyên chữa thương hay làm gì khác, nhưng không ngờ chính là Phương Nguyên lại gật đầu, không chút do dự đồng ý.

- Thân thể cùng thần hồn của con người đã đạt tới đỉnh phong khi ở cảnh giới Nguyên Anh, hoặc nói đã đạt tới cực hạn, mà Hóa Thần đã đánh vỡ cực hạn này, khống chế pháp tắc thiên địa, ảnh hưởng tới sự vận chuyển của thiên địa, giống như thoát khỏi thân xác người phàm hoá thành thần linh, cho nên gọi là Hóa Thần. Sau khi Hóa Thần, không chỉ thần hồn có thể ảnh hưởng tới pháp tắc, thân thể cũng có thể mượn dùng pháp tắc tới rèn luyện, siêu thoát thân thể người phàm, cho nên một tu sĩ mới Hóa Thần, điều dưỡng Thần xác là chuyện quan trọng nhất, hiện giờ ngươi lại bị thương, vấn đề này rất lớn!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn sai người mang tới một cái khay tinh xảo, bên trong là ô châm huyền thiết, lại đặt mấy viên thuốc. Hắn lấy ô châm huyền thiết kích thích đại huyệt khắp người Phương Nguyên, điều hoà nội tức của hắn, đồng thời chậm rãi nói:

- Nếu ngươi không xem chuyện này là chuyện lớn, cho dù tương lai có dưỡng tốt cũng sẽ ảnh hưởng tới trạng thái Thần xác tương lai của ngươi, nhưng cũng may ta có biết một chút ít, biết làm sao giúp ngươi hóa giải tai họa ngầm, cam đoan dưỡng Thần khu của ngươi hoàn hảo, nhưng ta rất tò mò, dựa vào cảnh giới tu vi hiện giờ của ngươi....

Hắn khẽ nhíu mày, nhìn Phương Nguyên nói:

- Ai có thể khiến ngươi bị thương tới trình độ thế này?

Khi hắn nói vấn đề này quả thật có chút tò mò.

Hắn có thể nhìn ra được, vết thương trên người Phương Nguyên không phải do người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái lánh đời lưu lại, nhưng dựa vào thực lực Hóa Thần lúc này của Phương Nguyên, trên thế gian, người có thể thương tổn tới hắn cũng chỉ có các vị đứng đầu Thánh địa, Thánh Nhân Tiên Minh, đều là người có máu mặt nổi danh, nhưng Phương Nguyên lại có mối quan hệ khá tốt với họ, sao những người này có thể thương tổn tới hắn?

Đón nhận câu hỏi của Đạo tử Đông Hoàng Sơn, Phương Nguyên hơi có chút do dự.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đạo tử Đông Hoàng Sơn, có thể thấy ánh mắt hắn cực kỳ trong suốt, giống như nước suối liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy.

Hắn không nhịn được nhớ tới bên những thứ hắn biết trong Ma Tức Hồ.

Bí mật hắn thấy cùng chuyện trải qua đều quá mức đáng sợ, giống như treo trên người một thanh lợi kiếm, vào lúc này nếu nói ra bí mật này, càng có nhiều người gánh vác, càng có nhiều người cùng nhau nghị luận, dù sao Phương Nguyên không tự tin có thể đưa ra quyết định thay thiên hạ, nhưng hắn lại nhớ tới hạo kiếp đáng sợ ngàn năm trước ở Côn Lôn Sơn!
Chương 1708 Không thể nói (2)

Hắc Ám Ma Chủ nói, đó là một lời nguyền rủa thần bí mà khủng bố.

Việc này rốt cục là thật hay giả?

Nếu là thật, như vậy nếu mình nói ra tất cả bí mật, hậu quả sẽ lại đưa tới một trận hạo kiếp!

Thậm chí chuyện Ma Ngẫu có thể dẫn ra vô số chuyện xấu!

Hậu quả rất nghiêm trọng, Phương Nguyên không dám mạo hiểm....

Hiện giờ hắn giống như một ma tuyến, có quá nhiều manh mối không thể nói rõ.

Vì thế cuối cùng hắn vẫn chậm rãi lắc đầu, không trả lời.

.........

Đạo tử Đông Hoàng Sơn có chút bất ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì, châm kim xong lại lấy ra một viên thuốc, nói:

- Đây là Đông Hoàng Dưỡng Thần đan sợ rằng trên đời này không có đan dược nào tốt hơn nó, có lợi ích rất lớn với ngươi, củng cố đạo cơ của ngươi!

- Cái này....

Nhìn thấy Đạo tử Đông Hoàng Sơn không chỉ thật sự giúp Phương Nguyên châm chữa thương, còn tặng hắn Đông Hoàng Dưỡng Thần đan, sắc mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái có chút mất tự nhiên, dường như muốn lên tiếng khuyên gì đó, nhưng dưới tình huống này không thích hợp mở miệng. Đạo tử Đông Hoàng Sơn phát hiện suy nghĩ trong đầu họ, cười nói:

- Ta với Phương Nguyên tranh đấu về đại đạo, cho dù tương lai có một trận chiến cũng là trên mỗi con đường, nếu hiện tại ta không thẳng thắn, như vậy sẽ không tôn trọng với đại đạo của chính mình!

Những lời này không biết hắn nói với người thủ sơn hay nói với Phương Nguyên, có vẻ vô cùng tự nhiên.

Thời điểm này trong lòng Phương Nguyên xao động, bỗng nhiên nói:

- Nhưng nếu.... ngươi và ta tranh nhau đều chỉ là tiểu đạo thì sao?

Lời vừa nói ra, mọi người trong này đều cảm thấy quỷ dị.

Lúc trước hai người họ tranh tên Tiểu Thánh Sư, lại tranh đại đạo, còn có cái gì lớn hơn so với cái này?

Phương Nguyên lại nói mình chỉ đang tranh tiểu đạo?

Chỉ có Đạo tử Đông Hoàng Sơn nghiêm túc suy nghĩ, nói:

- Vậy có lẽ cảnh giới chúng ta không đủ!

Phương Nguyên gật đầu, nhìn về phía bàn cờ hắn đang tự đánh với chính hắn, nói:

- Hạ bàn cờ đi!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn cười nói:

- Đang lo không có đối thủ, mời!

.....

Phương Nguyên chơi cờ cùng người khác sẽ không bao giờ thua.

Hắn trời sinh rất để ý tới cờ, có sự mẫn cảm cùng rõ ràng người ngoài khó có được.

Nhưng lúc này chơi cờ với Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại có chút khác lạ.

Khi hắn đi quân cờ và mở ra xu thế kết thúc, vốn cũng vô cùng tinh tưởng, nhưng tới lượt Đạo tử Đông Hoàng Sơn hạ cờ, tình huống lại có chút không ổn. Đạo tử Đông Hoàng Sơn giống như xem thấu đường đi của hắn, hai tay nắm lại, nâng cằm, lẳng lặng nhìn ván cờ trước mắt, giống như đang suy tư về cái gì đó...

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của chúng tu xung quanh, một canh giờ liền trôi qua....

Ngay lúc Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, Đạo tử Đông Hoàng Sơn hạ xuống một con cờ.

Phương Nguyên đi tiếp một con cờ, sau đó Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại đưa tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn ván cờ.

Lại là hai canh giờ trôi qua....

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cũng không ngây ngốc ở trong này, tìm cái cớ tự lui đi, mèo trắng lại gối đầu trên đầu gối Phương Nguyên ngủ say như chết, Lữ Tâm Dao ngồi xuống nghĩ lại mấy chuyện, Giao Long lại ngửa vào trên lan can trước điện, lúc nào nhìn thấy thị nữ đi qua bên dưới cũng huýt sáo, chỉ có Phương Nguyên đang chờ Đạo tử Đông Hoàng Sơn hạ cờ là mang sắc mặt có chút xanh mét.

Một đêm này Đạo tử Đông Hoàng Sơn mất bốn con, hơn nữa càng ngày càng chậm.

Khi mặt trời mọc lên từ hướng đông, Phương Nguyên không nhịn được nói:

- Hay là.... cho hoà đi?

Đạo tử Đông Hoàng Sơn gật đầu nói:

- Cũng được!

Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lần đầu tiên cảm giác thời điểm chơi cờ có chút bất lực.

Trước kia đánh cờ đều mang tới một luồng cảm xúc thoải mái.

- Phương Nguyên đạo hữu thiên đạo Hóa Thần, quả nhiên không phải tầm thường, chỉ một ngày một đêm đã diệt hết tai họa ngầm, khôi phục đỉnh cao. Hiện giờ nếu ngươi không đánh cờ, chuyện ngươi bị thương cũng không tiện nói cho ta biết, vậy sắp tới ngươi muốn đi đâu?

Đạo tử Đông Hoàng Sơn thu dọn ván cờ, cười hỏi Phương Nguyên.

Phương Nguyên đánh cờ, vốn muốn mượn cơ hội này sắp xếp suy nghĩ, nhưng hiện giờ trải qua một đêm, ý nghĩ kia vẫn không lưu loát. Mặt trời mọc hướng đông, ánh mắt trời chiếu sáng nhân gian, chiếu vào trên người hắn, nhưng hắn lại không cảm giác được chút ấm áp nào, áp lực trong lòng ngược lại càng lúc càng nặng, giống như thế giới trở nên nhỏ bé rất nhiều, hóa thành một chút áp lực vô tận đặt ở trên người hắn.

Hắn trầm ngâm một lúc lâu mới ngẩng đầu nói với Đạo tử Đông Hoàng Sơn:

- Ta có một việc muốn cầu Đạo huynh!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn gật đầu nói:

- Cứ nói thoải mái!

Phương Nguyên nói:

- Ta từng nghe người khác nói, Đông Hoàng Sơn có một khối bia đá trời giáng, vô cùng thần bí, không biết có thật không?

Đạo tử Đông Hoàng Sơn gật đầu nói:

- Có!

Phương Nguyên hơi trầm ngâm nói:

- Ta muốn xem bi văn này!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên nói:

- Đông Hoàng Sơn ta đạo thống đã lâu, điển tịch rất nhiều, điển tịch cao giai không hề thua Lang Gia Các, cho nên người tới cầu điển tịch công pháp rất nhiều; mà Đông Hoàng Sơn ta chính là một động thiên bảo địa, là ngọn nguồn linh mạch thiên hạ, nảy sinh vô số cơ may, cho nên người đến cầu tài nguyên cũng nhiều, mà ta từ nhỏ thân cận với đại đạo, được người khác gọi là Thánh thể, có thể lĩnh ngộ đạo lý đại đạo, cho nên người tới cầu Đông Hoàng Sơn ta giảng đạo cũng không ít, nhưng tấm bia đá kia.....
Chương 1709 Tội ngu si (1)

Hắn nhìn Phương Nguyên chậm rãi nói:

- Chỉ có một người từng tới Đông Hoàng Sơn cầu bi văn, đó chính là Lang Gia Các chủ, cũng là Hắc Ám Ma Chủ sau này....

Sắc mặt hắn dường như có chút cứng đờ, hỏi Phương Nguyên:

- Hiện giờ ngươi cũng muốn xem?

Phương Nguyên trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu nói:

- Muốn xem!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn chậm rãi đứng dậy nói:

- Vậy ngươi theo ta trở về Đông Hoàng Sơn một chuyến ta, ta sẽ cho ngươi nhìn thử!

Lữ Tâm Dao và Giao Long cũng có chút kinh hãi.

Đông Hoàng Sơn là Thánh địa đứng đầu thiên hạ, cũng là Thánh địa thần bí nhất, khắp thiên hạ, người có tư cách tiến vào Đông Hoàng Sơn chỉ có mấy người, huống chi hiện giờ Phương Nguyên và Đạo tử Đông Hoàng Sơn được xem như đối thủ, sao lại có vinh quang tiến vào Đông Hoàng Sơn?

Chỉ là hai người họ đã quyết định, vào lúc này ai nói gì cũng không được.

Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng là người nói lời giữ lời, lập tức phân phó người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chuẩn bị hành lý quay về Đông Hoàng Sơn.

Thấy Phương Nguyên đồng hành cùng bọn họ, mặc dù trong lòng người thủ sơn có chút kinh ngạc nhưng cũng không biết nên nói cái gì.

Mà trong khoảng thời gian này, chuyện ở U Châu cũng được bọn họ điều tra rõ, nghi ngờ có truyền nhân của Hắc Ám Ma Chủ xuất hiện, lại liên tưởng tới việc Phương Nguyên bị thương trong này, trong lòng nảy sinh chút nghi ngờ. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ quá sâu, dù sao thanh danh hiện giờ của Phương Nguyên trong thiên hạ còn vượt qua Đạo tử Đông Hoàng Sơn, người cỡ này dường như đại biểu có quang minh Thiên Minh, là sự sùng bái của vô số người, Tiểu Thánh Nhân kia như một vầng sáng nhỏ, sao lại có quan hệ với Hắc Ám Ma Chủ?

Mà đối với Phương Nguyên, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.

Hắn mượn thời gian chữa thương để chơi cờ, cho bản thân thời gian suy nghĩ mấy vấn đề này, nhưng hắn vẫn không muốn đi lên con đường kia.

Hắn không tin thế gian này chỉ còn một con đường!

Cho dù thế gian thật sự chỉ còn một con đường này, hắn cũng phải suy nghĩ mới đưa ra quyết định!

Hắn nghĩ tới đại kiếp nạn Côn Lôn Sơn nắm đó, cũng nghĩ tới Đạo Nguyên Chân Giải, sau đó lại tới tấm bia đá trời giáng!

Thế gian này còn rất nhiều điều bí ẩn!

Có lẽ trong những bí ẩn này còn cất giấu một vài phương pháp giải quyết!

Cho nên hắn phải thừa dịp thế cục còn chưa hoàn toàn mất khống chế, tìm được phương pháp giải quyết!

Bất kể là tìm được một đường sống cuối cùng, hay là thuyết phục chính mình cũng được.....

Tiên giá nâng lên, tường vân nhiều màu tiến về phía Trung Châu.

Tiên giá của Đạo tử Đông Hoàng Sơn không hề tục, tràn ngập lưu quang nhiều màu, lúc nào cũng hiện ra luân âm đại đạo, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cùng ba vị lão quái lánh đời đi theo, pháp tắc hội thủ như tiên giáng thế, người tu hành ven đường đều tránh đi, quỳ xuống bái lạy. Mà sắc mặt Phương Nguyên lúc này lại trống rỗng, thậm chí không bước lên Tiên liễn, chỉ ôm mèo trắng trong ngực bay lên không mà đi, Giao Long không cần làm người kéo xe vốn nên vui vẻ, nhưng sau khi trải qua chuyện Ma Tức Hồ ở U Châu vẫn luôn phiền muộn, không thể vui vẻ.

Còn Lữ Tâm Dao, nàng vốn là người thông minh, tuyệt đối không dám lộ ra sơ hở trước mặt Đạo tử Đông Hoàng Sơn, bởi vậy biểu hiện lúc này vô cùng biết điều, thoạt nhìn giống như một người hầu của Phương Nguyên, không xa không gần đi theo Phương Nguyên.

Một đường đi như thế tất nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.

Có rất nhiều người thấy cảnh tượng Phương Nguyên và Tiên giá của Đạo tử Đông Hoàng Sơn song song mà đi, nhất thời nghị luận.

- Phương Nguyên Tiểu Thánh Nhân cùng Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại tiến tới cùng nhau, trận này không đánh nữa sao?

- Haizzz, ta còn mở bàn đặt cược, cược xem hai người họ ai thắng!

......

Đông Hoàng Sơn là Thánh địa đệ nhất thiên hạ, đóng cửa quanh năm khiến nó trở nên vô cùng thần bí.

Nhưng với thân phận hiện giờ của Phương Nguyên, du ngoạn sơn thuỷ tới nơi này cũng được tiếp đãi như khách quý.

Cho dù sát ý của người thủ sơn Đông Hoàng Sơn đối với Phương Nguyên không giảm, nhưng chuyện tiếp đãi vẫn xử lý hoàn mỹ không tỳ vết, ở bên ngoài ba ngàn dặm đã có tiên tử bày chén trên mây, mời Phương Nguyên thưởng trà, đi thêm ba trăm dặm liền có Bạch Vượn cung cấp trái cây trên đường, mời Phương Nguyên nghỉ tạm, lại thêm ba trăm dặm là tiếng cầm tiếng tiêu, Tiên âm lượn lờ, qua tiếp ba trăm dặm, Nghê Thường nhảy múa.....

Một đường đi tới như thế, Phương Nguyên có thể nói là đã được đón tiếp với lễ tiết long trọng nhất.

Nhưng trên mặt hắn cũng không có chút vui sướng, ngay cả người thủ sơn cũng thầm nghĩ trong lòng, công phu kiềm chế của tiểu nhi này thật không tồi, rõ ràng xuất thân nghèo khó, ta đã nghĩ ra lễ tiết thế này đợi hắn, nhưng lại không chút ảnh hưởng tới tâm tình, thật lợi hại....

Một đường về tới dưới chân Đông Hoàng Sơn, Phương Nguyên dang muốn lên lại nghe từ xa bỗng nhiên truyền tới tiếng quát lạnh.

- Rốt cục ngươi cũng trở lại!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn cười khổ nói:

- Luôn né tránh ngươi, nhưng không ngờ vẫn bị ngươi chặn lại!

Phương Nguyên ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy một nam tử tóc dài mặc hắc y ngồi xếp bằng trên một ngọn núi bên ngoài ba trăm dặm, hắn giống như một pho tượng nham thạch, lúc bất động liền hòa thành một thể với ngọn núi lớn kia, mãi tới khi lên tiếng mới có người phát hiện sự tồn tại của hắn, mà quan trọng hơn là, nam tử này ngày thường tuấn lãng, nhưng lúc này mặt lại buồn bực, là người quen của Phương Nguyên.
Chương 1710 Tội ngu si (2)

Thái Hồng Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên, không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở trong này.

Hơn nữa nghe lời nói của Đạo tử Đông Hoàng Sơn, lúc trước hắn đi ra ngoài tu tâm dưỡng tính là vì trốn tránh kẻ này?

- Phương Nguyên đạo hữu có thể làm chứng cho ta!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn xoay người cười khổ nói với Phương Nguyên:

- Thái Nhất điện hạ muốn tranh cao thấp với ta, trước sau giao thủ hai lần, ta không muốn giết hắn, nhưng cũng không thể để hắn nhận thua, mà nay đã là lần thứ ba hắn tới, chung quy phải kết thúc mới được....

Lúc này Phương Nguyên mới hiểu lý do hắn yêu cầu mình làm chứng.

Chuyện phát sinh giữa ba tu sĩ tiểu bối kiệt xuất nhất thiên hạ, chẳng lẽ lại trở thành một đoạn giai thoại của giới tu hành?

Nhưng hắn chỉ cảm thấy chán nản, lắc đầu nói:

- Không có hứng thú, các ngươi tự mình chơi đùa đi!

Phương Nguyên bình tĩnh khiến Đạo tử Đông Hoàng Sơn có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu. Sau đó ra hiệu với Thái Nhất chờ mình một lát, sau đó tự mình dẫn Phương Nguyên lên núi. Lý Thái Nhất tất nhiên cũng thấy Phương Nguyên, đáy mắt mơ hồ ẩn chứa Tử Âm Hoả, nhưng hắn vẫn gật gật đầu, thật sự ngồi xếp bằng trên ngọn núi, lẳng lặng chờ hắn.

Dọc đường lên núi, Phương Nguyên nhìn thấy Tiên Phong ẩn chứa trong Đông Hoàng Sơn.

Là Thánh địa đệ nhất thiên hạ, Đông Hoàng Sơn trong truyền thuyết chính là nằm ở phía trên ngọn nguồn linh mạch khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu động phủ kỳ dị, tài nguyên trân quý. Phương Nguyên còn nhớ rõ khi mình đến Kim Gia Thành Thiên Lai Bá Hạ Châu đã từng tranh đấu với một đạo tử Thôi gian, vị đạo tử Thôi gia kia chính là mượn một chút Hắc Phong trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ, mà Hắc Phong kia chính là cầu được từ Đông Hoàng Sơn.

Trong quá trình hắn đi lên thấy được vô số động phủ, bên trong đều có một số tài nguyên lợi hại được chăm sóc kỹ lưỡng.

Nếu là trước đây có lẽ hắn còn có chút ngạc nhiên, nhưng hiện giờ lại là mất mác.

- Phương Nguyên đạo hữu, ta có thể nhìn ra, từ khi gặp lại ngươi, tâm cảnh của ngươi đã khác!

Đạo tử Đông Hoàng Sơn cùng Phương Nguyên đi lên núi, gần tới đỉnh mới cười cười, cố ý vô tình nói:

- Gặp ở trước Lang Gia Các, tâm ngươi như giếng cổ, không hề dao động, nhưng lúc này tâm tư lại không yên, đạo tâm thất thủ, không biết....

Phương Nguyên nghe lời nói của hắn chỉ lắc đầu, không hề mở miệng.

Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói:

- Tuy ngươi là đối thủ của ta, nhưng nếu có chuyện có thể tìm ta thương nghị!

Phương Nguyên suy nghĩ xuất thần, cuối cùng vẫn không trả lời.

Cũng không biết sao, sau khi nghe chuyện nguyền rủa kia, hắn luôn cảm thấy từ thiên ngoại có ánh mắt theo dõi hắn.

Hắn biết đây có lẽ do áp lực quá lớn khiến đạo tâm hắn xuất hiện bóng ma mà thôi.

Lại có lẽ, thật sự có đôi mắt như vậy....

- Nơi đây chính là Tàng Kinh Điện của Đông Hoàng Sơn ta, bên trong có điển tịch tu hành do mấy đời Sơn chủ Đông Hoàng Sơn lưu lại, trong đó có ba bộ Thiên Công, có điều ta chưa từng xem bộ nào, nếu Phương Nguyên đạo hữu muốn xem đều có thể lấy xem. Tấm bia đá ngươi muốn thấy được giấu ở sâu trong Tàng Kinh Điện, cũng có thể tuỳ ngươi quan sát, nhưng ta phải cảnh báo trước, Phương Nguyên đạo hữu vẫn nên cẩn thận tốt hơn!

Đi tới phía trước một Cổ Điện nguy nga, Đạo tử Đông Hoàng Sơn nâng tay bắn ra, nói với Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng chỉ có thể gật gật đầu đồng ý.

Đạo tử Đông Hoàng Sơn không hề đi vào cùng hắn mà xoay người rời đi, đón ánh nắng mặt trời, xuống núi đấu một trận với Lý Thái Nhất.

Mà Phương Nguyên lại chậm rãi đẩy cửa Tàng Kinh Điện ra, một mình đi thẳng vào sâu trong điện.

- Đạo tử.... kia chính là Tàng Kinh đại điện của Đông Hoàng Sơn ta, ngươi lại cho hắn....

Theo bên cạnh Đạo tử Đông Hoàng Sơn, mặt người thủ sơn do dự, trải qua một chuyện ở Lang Gia Các, hắn đã học xong cách im lặng, làm việc cũng không cố chấp như cũ, nhưng sau khi thấy chuyện này lại không nhịn được. Lúc này Phương Nguyên rõ ràng là đối thủ của Đông Hoàng Sơn, hắn thật sự không hiểu vì sao Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại hào phóng như vậy, đưa hết mọi thứ của Đông Hoàng Sơn cho hắn xem.

- Hắn là một đối thủ vô cùng tốt.

Đạo tử Đông Hoàng Sơn chỉ trả lời đơn giản, lắc đầu nói:

- Ta không biết vì sao người có đạo tâm kiên định như hắn cũng bị lạc đường, nhưng nếu hắn đã hạ quyết tâm, ta chỉ có thể giúp đỡ một chút, nhìn thử hắn đi tới được đâu!

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn ngẩn người, nói:

- Chẳng lẽ sau khi hắn thành công Hoá Thần, nôn nóng thôi diễn ra đầy đủ đại đạo, muốn cùng tranh đấu với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, kết quả càng lún càng sâu, đến nỗi đạo tâm thất thủ? Ha ha, đây đúng là chuyện cười, lúc trước càng là người lĩnh ngộ Thiên Công sâu sắc, sau khi thành công Hóa Thần sẽ bị lầm đường, không thể thành công Đại Thừa, hắn sao có thể là ngoại lệ?

Nghe thanh âm dường như có chút may mắn của người thủ sơn, Đạo tử Đông Hoàng Sơn chỉ chậm rãi lắc đầu.

Hắn dường như nghĩ tới cái gì, qua một lúc lâu mới nói:

- Có lẽ so với một số chuyện, tranh đấu đại đạo thật sự chính là tiểu đạo!

Khi Đạo tử Đông Hoàng Sơn về núi, đấu một trận Thái Hồng Lý Thái Nhất với Cửu Trọng Thiên canh giữ ở trước núi, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt khắp thiên hạ bị hấp dẫn qua đây.

Ads
';
Advertisement