Chương 1716 Con đường của hắn (2)
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, bản thân dường như không phải không có thu hoạch.
- Không biết là hạng người thần thông gì lại có thể luyện dấu vết cả một thời đại vào trong tấm bia đá, hắn chỉ là vì lưu lại truyền thừa này thôi sao? Không đúng, tuy truyền thừa này không tệ, nhưng độ cao cũng không vượt qua Thiên Nguyên hiện giờ, truyền thừa này có thể tạo ra nhiều đạo thống cho thế gian, nhưng không có cách nào khiến thế gian xuất hiện thêm một cảnh giới mới, cho nên ý tứ của người luyện bia đá không phải lưu lại truyền thừa, chắc hẳn bi văn lưu lại phía trên còn có dụng ý khác!
- Dụng ý này có phải nói về đại kiếp nạn?
- Những gì ta nhìn thấy cũng chỉ là ở trong tấm bia đá, có lẽ tấm bia đá này muốn nói gì đó mà chưa nói xong!
- Có lẽ còn có rất nhiều nội dung phía sau, bí mật đại kiếp nạn kia có lẽ ở trong tấm bia đá!
……
Trái tim đập loạn xạ, sau khi mọi chuyện được giải toả rõ ràng, Phương Nguyên mới chậm rãi mở mắt.
Vừa mở mắt ra liền thấy một đôi mắt to đen láy.
Khuôn mặt béo phì của mèo trắng kia ở ngay trước mặt hắn, vô cùng nghiêm túc nhìn, dường như sắp nằm trên mặt hắn.
- Miêu huynh, sao vậy?
Phương Nguyên kinh hãi, thấp giọng hỏi.
Mèo trắng thấy hắn mở miệng nói chuyện mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, lười biếng đi tới một bên.
Điều này khiến Phương Nguyên có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại đã thấy Lữ Tâm Dao và Giao Long đang ở phía sau hắn không xa, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn hắn. Thấy hắn quay đầu lại, Lữ Tâm Dao cười lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt, mà Giao Long lại mang vẻ mặt cảm khái nói:
- Ngươi không biết vừa rồi ngươi bỗng nhiên tiến vào trong mộng, ngồi trước tấm bia đá không nhúc nhích, gọi thế nào ngươi cũng không trả lời. Vị Miêu đại gia này rất quan tâm, lập tức canh giữ trước mặt ngươi không cho chúng ta tới gần, khiến ta còn nghĩ ngươi đã chết…
Phương Nguyên ngạc nhiên nói:
- Ta tiến vào trong bao lâu?
Giao Long trầm ngâm nói:
- Ít nhất cũng chỉ thời gian uống một chén trà nhỏ?
- Thời gian uống một chén trà nhỏ?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn cảm giác đã trải qua cả một thời đại.
Lại chỉ tốn thời gian uống hết một chén trà nhỏ sao?
- Ngươi nhìn thấy gì trên tấm bia đá kia?
Lữ Tâm Dao cách đó đang làm bộ như đọc sách, vẫn không nhịn được quay đầu hỏi Phương Nguyên một câu.
- Rất nhiều!
Phương Nguyên trầm mặc một chút, thản nhiên trả lời.
Lữ Tâm Dao vô cùng hứng thú đi tới, nhưng thấy Phương Nguyên không muốn giảng cho nàng, nàng cũng ngại mở miệng hỏi.
Cũng vào lúc này bên ngoài điện xuất hiện một đồng nhân nho nhỏ, nói:
- Đạo tử lệnh ta tới hỏi Phương Nguyên tiên sinh đã thấy được thứ mình muốn nhìn chưa, nếu đã thấy được vậy mời tới dự tiệc, còn nếu vẫn chưa, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy!
Ánh mắt những người khác đều hướng về phía nhìn Phương Nguyên, hắn trực tiếp đứng lên nói:
- Đi thôi!
Những thứ hắn muốn thấy đều thấy được trên tấm bia đá, cũng không thiết yếu phải tiếp tục đứng ở nơi này.
Đoàn người ra khỏi Tàng Kinh Điện, theo sự chỉ dẫn của đồng nhân, di chuyển qua mấy sơn đạo uống lượn, tới trước một ngọn núi cao ngất, trên núi này có một cây cổ tùng khoảng vạn năm, mỗi một khối đá đều có lịch sử lâu đời, tự nhiên hình thành một loại đạo uẩn dày nặng mà cổ xưa, nếu muốn tu hành ở đây chỉ sợ sẽ rất khó.
Khắp nơi có rất nhiều chim thú quý lạ chạy quanh, chỉ cần chọn bừa một con cũng đều có thể hoá thành đại yêu cảnh giới Kim Đan.
Từ một vùng rừng núi này có thể nhìn thấy Đông Hoàng Sơn quả nhiên danh bất hư truyền.
Bên trái ngọn núi có một bích hồ, bên trong tràn ngập hoa sen phủ đầy Tiên khí, phủ kín nửa mặt hồ, trong hồ có thị nữ xinh đẹp đang hái sen, lấy hạt sen, bẻ ra củ ấu dâng lên cho người ta nhắm rượu.
Mà bên cạnh hồ có một chòi nghỉ mát, bên trong có tiên yến, có thể thấy rất nhiều đại tu khí độ bất phàm ngồi nói chuyện ở trong chòi. Thấy Phương Nguyên đi tới, những Đại Tu này đều đứng lên hành lễ từ xa, cho dù là người thủ sơn Đông Hoàng Sơn và ba lão quái lánh đời cũng không ngoại lệ, tuy bọn họ căm thù Phương Nguyên nhưng vẫn phải làm việc theo cấp bậc lễ nghĩa.
Phương Nguyên đi tới chòi nghỉ mất, sau khi hoàn lễ với bọn họ liền thấy có hai người đang ngồi chính giữa chòi.
Một người là Đạo tử Đông Hoàng Sơn, khí độ hắn không thay đổi, ánh mắt trong suốt, người còn lại chính là Thái Hồng Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên sắc mặt hung ác nham hiểm. Hiện giờ trên người hắn hiện lên huyết khí nhàn nhạt, rõ ràng vừa mới bị thương không lâu, vẫn chưa hồi phục như cũ, sau khi gặp Phương Nguyên liền thấy sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng không có ý đứng lên chào đón, có lẽ vẫn chưa quên chuyện ở Ma Biên kia.
Nhưng điều khiến Phương Nguyên tò mò chính là sao hắn còn có thể ngồi ở chỗ này.
Tiệc Tiên yến này rõ ràng là sau khi hai người bọn họ đại chiến, bắt tay giảng hoà. Tu vi cảnh giới của Đạo tử Đông Hoàng Sơn vô cùng thần bí, nhưng Phương Nguyên đã từng giao thủ với Lý Thái Nhất, biết rõ căn nguyên của hắn, theo lý thuyết phải thua xa Đạo tử Đông Hoàng Sơn, nhưng sau khi đấu một trận với Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại có thể áp chế thương thế ngồi ở chỗ này ẩm trà, lại khiến Phương Nguyên có chút bất ngờ.
- Ta với Thái Nhất điện hạ giao thủ ba trăm hiệp, là thắng lời sít sao, vẫn chưa thoả mãn, đã ước hẹn lần luận đạo này!
Chương 1717 Diễn hoá vạn pháp. (1)
Đạo tử Đông Hoàng Sơn dường như nhìn thấy nghi ngờ trong lòng Phương Nguyên, cười nói:
- Vì lúc này có Phương Nguyên ở đây, chúng ta cùng cụng một ly!
Vẻ mặt Lý Thái Nhất hung ác nham hiểm, thanh lùng nói:
- Ta với ngươi giao thủ chỉ có hai trăm bảy mươi hiệp, ngươi cũng không phải thắng sít sao mà là thật sự thắng ta, nếu ngươi dùng cảnh giới tới áp bức ta, chỉ sợ chưa tới ba mươi hiệp, ta đã bại trong tay ngươi.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói:
- Trên đời này, cảnh giới của ta không thể phân rõ thắng bại với bất kỳ kẻ nào, cho nên chúng ta muốn phân thắng bại chỉ có thể luận bàn đạo pháp thần thông. Thái Nhất điện hạ, ta không phải làm lợi cho ngươi, cũng không cố ý khoe, năng lực lĩnh ngộ đạo pháp thần thông của ngươi vượt xa dự liệu của ta, chắc là sau khi ngươi bước vào Hóa Thần, tâm tình thay đổi lớn, đi vào một con đường khác. Vì thời gian của ngươi còn quá ngắn, nếu ngươi dùng nhiều sức lực hơn nữa, trên đạo pháp thần thông chưa chắc thua ta, cho nên ta nói thắng sít sao cũng không phải khiêm tốn!
Lý Thái Nhất nghe những lời này cũng không khiêm tốn, chỉ bình tĩnh nói:
- Ta quả thật đã đi lên một con đường khác!
Trong câu trả lời của hắn với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, Phương Nguyên lại cảm giác hắn đang nói những lời này cho mình nghe:
- Năm đó ở Cửu Trọng Thiên, tâm tư của ta quá nhỏ, học mưu lược, tham hoàng quyền, đi từng bước thật cẩn thận, kết quả lại rơi vào con đường nửa bước cũng không thể tiến. Mãi tới cuộc chiến ở Ma Biên, ta liên tiếp bị hai người trêu chọc, đạo tâm thất thủ, phụ hoàng lại ban Tiên Nguyên cho ta, dạy bảo ánh mắt ta phải nhìn thấy thiên hạ, ta mới biết mình sai ở đâu, tìm được con đường của mình dưới tình huống mất đi tất cả…
Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói:
- Ngươi được cha ngươi khai sáng?
- Không có!
Lý Thái Nhất thản nhiên nói:
- Ta chỉ là phát hiện cho dù ngươi làm thế nào, người khác đều có thể tìm được chỗ có vấn đề của ngươi, cho nên ta quyết định không đi theo con đường mưu lược hoàng quyền, chỉ đi theo con đường mình muốn. Ta vốn là người theo đuổi cảnh giới cùng thực lực, cho nên ta phải đi trên con đường này, ta không thích hợp cao cao tại thượng ở bên ngoài, cho nên ta thấy trốn tránh âm thầm tu hành!
Nghe xong lời của hắn, bất kể là Phương Nguyên hay Đông Hoàng đều ngẩn người.
Mà Lý Thái Nhất lại cười nhạt nói:
- Phụ hoàng chê ta không có quyết đoán, giáo huấn tầm nhìn của ta phải xa hơn chút, thời điểm ta nghe hắn giáo huấn đều không vui, đường đi không suôn sẻ, chuẩn bị hoàn toàn không để ý tới, vò đã mẻ thì không sợ rơi. Nhưng lúc này lại phát hiện ra con đường khiến ta thật sự thoải mái, ta tin mình sẽ đi được rất xa, cũng xác định lời nói lúc trước của hắn đều có là vô nghĩa!
Nói xong hắn khẽ ngẩng đầu, hơi liếc mắt nhìn Phương Nguyên, cuối cùng nhìn về phía Đạo tử Đông Hoàng Sơn nói:
- Hôm nay ta đấu với ngươi một trận, tuy thua nhưng lại có thêm nhiều hiểu biết, đợi khi ta tìm hiểu được sẽ trở về tìm người!
Lời nói này khiến trong lòng Phương Nguyên có chút gợn sóng.
Vận mệnh con người quả nhiên vô cùng kỳ quái.
Nói không chừng một lúc nào đó sẽ thông suốt, sẽ nghênh đón vận mệnh mình biến hoá.
Giống như Lý Thái Nhất, sau khi thất bại ở Ma Biên, Phương Nguyên vốn nghĩ hắn sẽ trở thành một phế nhân, bởi vì Phương Nguyên không thể ngờ, một người có đạo tâm yếu ớt tới cực điểm, lại bị Cửu Trọng Thiên vứt bỏ còn có thể làm gì. Đây cũng là nguyên nhân sau khi hắn nghe nói Lý Thái Nhất muốn tới khiêu chiến với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, trong lòng cũng không quá quan tâm, hắn thật sự nghĩ Lý Thái Nhất không có tư cách này!
Đương nhiên kết quả trận chiến này lại khiến người ta kinh ngạc, tuy rằng Lý Thái Nhất thua nhưng hắn lại có tư cách này.
Nguyên nhân là vì cái gì?
Phương Nguyên cũng không thể hiểu, mãi tới khi nghe Lý Thái Nhất nói những lời này!
Thì ra là vì người này tìm được con đường hắn phải đi!
Một ngàn năm trăm năm nay hắn đều sống vì ngôi vị hoàng đế Cửu Trọng Thiên, đang yên đang lành Thiên Kiêu đứng đầu năm đó lại trở thành người không dám đi sai một bước, tự xưng là mưu lược vô song, nhưng lại luôn bị người ta đùa bỡn chơi đùa trong lòng bàn tay....
Sau khi trải qua đại biến kia, hắn mất đi vị trí Thái tử.
Dưới tình huống hai bàn tay trắng, hắn lại tỉnh ngộ.
Hiểu được mình không phải ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thống ngự giang sơn, mà bản thân chính là một người tu hành.
Trước kia hắn có nhiều chấp niệm với Hóa Thần, bây giờ nó lại càng thêm lớn mạnh.
Sau khi Hóa Thần hắn phát hiện mình không thể ganh đua cao thấp với Đạo tử Đông Hoàng Sơn cùng cảnh giới, vì vậy liền tìm hiểu thần thông biến hoá.
Dù sao hiện giờ thiên địa đại đạo đã biến đổi, chỉ có Thánh Thể trời sinh như Đạo tử Đông Hoàng Sơn mới có thể cảm nhận pháp tắc, lại hoàn toàn không xem Thiên Công, người đã từng lầm đạo có thể tinh chuẩn lợi dụng pháp tắc thiên địa. Những người khác mượn nhờ Thiên Công thi triển ra pháp tắc, ở trong mắt hắn đều có cơ hội, cho nên hắn mới nói so cảnh giới với bất kỳ kẻ nào đều giống như thắng không vẻ vang.
Mà trong việc so đo thần thông, hắn cũng có ưu thế vô cùng lớn.
Đông Hoàng Sơn có vô số điển tịch, Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại là Thánh Thể trời sinh, các loại thần thông biến hoá đều có thể hạ bút thành văn.
Chương 1718 Diễn hoá vạn pháp. (2)
Nhưng Lý Thái Nhất dưới tình huống này lại có thể trải qua một trận tranh đua với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, thua sít sao một chiêu, hơn nữa còn mượn cơ hội luận bàn với Đạo tử Đông Hoàng Sơn tìm được tất cả vấn đề trên người mình, tu chỉnh con đường của mình, điều này khó có được.
Hắn đang lấy lại thanh danh cho mình.
Trong số bảy Đạo tử Thánh địa, thanh danh Phương Nguyên Vong Tình Đảo, khí thế Đạo tử Đông Hoàng Sơn mạnh nhất, đại đệ tử Dao Phi Cầm dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên của Bát Hoang Thành thần bí nhất, Thất Mạch Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì ẩn nấp sâu nhất, cho đến nay vẫn chưa chính thức hành tẩy trên thế gian, Đạo tử Bạch Du Nhiên Lang Gia Các còn chưa trưởng thành, không có phân lượng, mà Dịch Lâu căn bản không có Đạo tử.
Dưới tình huống như vậy, tuy rằng Lý Thái Nhất làm Thái tử một ngàn năm trăm năm, cuối cùng lại bị Cửu Trọng Thiên vứt bỏ, vốn là điều đáng buồn nhất, nhưng hiện giờ dựa vào ba lần khiêu chiến với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, lại chứng minh cho thế nhân hắn không phải người yếu đuối.
Hắn là kẻ điên nhất trong bảy Đạo tử đại Thánh địa, nhưng lại muốn đoạt danh hiệu đệ nhất thần thông!
- Phương Nguyên đạo hữu, ta đấu một trận với Thái Nhất điện hạ, dưới áp lực của đối phương đã kéo ra không ít thần thông thuật pháp mới, hiện giờ đều thu thập ở đây, xin mời Phương Nguyên đạo hữu đánh giá, nếu có gì chỉ điểm, hai người bọn ta sẽ vô cùng cảm kích!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn vô cùng tự nhiên châm chén trà cho Phương Nguyên, sau đó lấy một bộ ngọc giản từ trong tay người bên cạnh.
Phương Nguyên nhận lấy xem, trong ngọc giản có một thần thông thuật mới được ghi vào, dựa vào điều này, Đông Hoàng Sơn thật không hổ là người đứng đầu thiên hạ. Đạo tử Đông Hoàng Sơn biết Lý Thái Nhất sẽ bại khi khiêu chiến với hắn, bởi vậy ngay từ đầu đã trốn tránh nhưng tới khi nhất định phải giao thủ lại cùng hắn luận thần thông thuật pháp, nhờ vào đó mài giũa thần thông, viết thành sách, sau đó công bố với thiên hạ.
Mà người thế gian đến xem cuộc chiến đều biết, một trận chiến này của bọn họ tất nhiên sẽ có rất nhiều thần thông tinh diệu hiện ra.
Có lẽ đối với những người cảnh giới như bọn họ, những thần thông tinh diệu này không giúp thực lực tu vi của bọn hắn tăng lên nhiều, nhưng truyền thụ cho cao thủ trang lứa nhỏ cũng có thể giúp thực lực của người đó tăng mạnh. Loại này không phải tăng lên trên cảnh giới, mà là tăng lên trong cùng một cảnh giới, đối với Thiên Nguyên hiện giờ không đủ sức lực, đây là một chuyện lớn cực kỳ có công đức....
- Ha ha, Phương Nguyên tiểu sư phụ được người trong thiên hạ tôn là Tiểu Thánh Nhân, ta cũng được nhìn thấy đạo quyển vô danh được thôi diễn ở Lang Gia Các kia, bên trong thật sự có chút môn đạo, nhất là dùng thiếu luyện đủ, pháp môn không nhờ Tiên Nguyên, dựa vào tu hành của mình bước vào thiên đạo Hóa Thần, quả thật có chút thú vị. Nhưng cánh cửa này rất cao, chỉ sợ không có giúp ích lớn đối với thế nhân. Nhưng thần thông do Ngô Sơn Đạo tử và Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên diễn hoá ra lại có thể giúp người trong thiên hạ tùy ý tu hành, nếu Phương Nguyên tiểu sư phụ có hứng thú xin hãy chỉ điểm một chút.
Trên mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn mang theo nụ cười, nhưng trong lời nói lại không hề có ý cười.
Đối với Phương Nguyên, hận ý hắn biểu hiện ra ngoài còn sâu đậm hơn với với Đạo tử Đông Hoàng Sơn, dù sao con đường Đạo tử Đông Hoàng Sơn đi là do một tay hắn an bài, vốn tưởng rằng không có sơ hở nào, nhưng lại không ngờ đã giúp đỡ Phương Nguyên đoạt được tên Thánh Nhân.
Điều này khiến hắn sinh ra một chút cảm giác tội lỗi đối với các đời Sơn Chủ của Đông Hoàng Sơn!
Cho nên mỗi khi gặp Phương Nguyên đều luôn có chút địch ý.
- Nếu thật muốn trợ giúp thiên hạ, tài nguyên Đông Hoàng Sơn nhiều vô số, sao không lấy ra phân phát cho người trong thiên hạ?
Phương Nguyên lật ngọc giản trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Sắc mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn lập tức xanh mét, bị câu nói của hắn làm á khẩu.
- Thần thông thuật pháp của các ngươi thật ra cũng tốt, nhưng vẫn chưa đủ tinh diệu!
Phương Nguyên tiện tay nhìn qua một lần thần thông trong ngọc giản kia, sau đó chậm rãi mở miệng.
Sắc mặt người chung quanh đều biến đổi, hơi có chút không tốt nhìn về phía Phương Nguyên, Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Thái tử Cửu Trọng Thiên, thời điểm ghi lại đều được vài vị tu sĩ Hóa Thần khác tán thành, sau khi xoá bỏ một vài sai sót có thể nói là hoàn mỹ vô cùng. Một câu không đủ tinh diệu của Phương Nguyên thật khiến tất cả người ở đây sượng mặt....
- Ha ha ha, nếu Phương Nguyên tiểu sư phụ cảm thấy không đủ tinh diệu....
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cười lạnh một tiếng, mở miệng nói.
Phương Nguyên trực tiếp đánh gãy lời nói của hắn, nói:
- Mang giấy bút tới đây.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn ngẩn ra, Đạo tử Đông Hoàng Sơn nhẹ
nhàng ra hiệu với đồng nhân bên cạnh.
Có đồng nhân mang giấy bút tới cho Phương Nguyên, Phương Nguyên liền tiện tay nhận lấy, nói:
- Ta cũng có chút lòng muốn mời các vị đánh giá!
Trong miệng nói chuyện, sau đó viết ra một hàng chữ.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn thấy chữ của Phương Nguyên liền bĩu môi, nhưng rất nhanh trước mắt sáng ngời, ngưng thần nhìn lại.
Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất cũng bị chữ viết của Phương Nguyên hấp dẫn, ngưng thần nhìn tới, sắc mặt xuất hiện chút ngạc nhiên. Chữ Phương Nguyên viết chính là cải biến đối với thần thông thuật pháp bọn họ tìm hiểu ra từ trong trận chiến, vốn thần thông thuật pháp này đã vô cùng huyền diệu, nhưng không ngờ những gì Phương Nguyên viết ra lại đánh trúng chỗ sơ hở của thần thông bọn họ.
Chương 1719 Xem xong bia đá rồi nói (1)
Vài nét bút ít ỏi đã cải tiến thần thông bọn họ tìm hiểu được, dường như tăng lên một cảnh giới.
Mà sau khi viết xong, Phương Nguyên lại không ngừng, tiếp tục viết thêm lần thứ hai.
Người trong chòi nghỉ mắt bị hấp dẫn lại đây, cả đám tiến tới trước.
- Lại mang giấy bút tới!
Phương Nguyên đẩy đầu lão tu có chút quá gần với mình, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Lý Thái Nhất tiến lên lấy giấy tuyên thành trước mặt Phương Nguyên, lại đưa tới một tờ mới, dùng chặn giấy chận lại.
Phương Nguyên nói:
- Nghiên mực!
Đạo tử Đông Hoàng Sơn phất tay áo lấy nghiên mực cho hắn!
Phương Nguyên nói:
- Châm trà!
Người thủ sơn thấy mọi người nhìn về ấm trà trong tay mình, trừng bọn họ một cái, tự mình tiến tới châm trà.
Vì thế Phương Nguyên liền trở thành đại gia, dưới sự hầu hạ của một đám đại nhân vật lúc bấy giờ, một tờ lại một tờ viết xuống, trong đầu dường như có vô số suy nghĩ vi diệu không thể đếm được, mỗi khi nhìn thấy thần thông được ghi chép phía trên ngọc giản liền tiện tay sửa chữa, khiến thần thông trong đó biến hoá càng tinh diệu, đơn giản hơn, giống như đang dùng bút vẽ để phác hoạ ra sự thần kỳ của nó.
Thần thông thuật pháp thế gian này, ngoại trừ một vài pháp thuật trụ cột có từ xa xưa ra, đại đa số đều do trong lúc các cường giả tranh phong, va chạm tạo ra, cho nên mỗi khi loạn thế tới liền nghênh đón một thời đại thần thông thuật pháp vô cùng rực rỡ. Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất cũng như thế, nương nhờ áp lực lẫn nhau, ma luyện thần thông đạo pháp của mình, sáng tạo ra biến hoá mới.
Nhưng bọn hắn chỉ giao thủ ba lần mà thôi, hơn nữa sát ý không mạnh, không bị ép tới đường cùng.
Nhưng Phương Nguyên đã xem hết một thời đại phân chiến không ngừng, nơi đó có vô số thiên kiêu tranh chấp sống chết, vô cùng phấn khích.
Tuy rằng đại đa số truyền thừa này đều in dấu trong thần thông của Phương Nguyên, vẫn chưa nắm giữ hết, nhưng hắn đã trải qua một ảo mộng như vậy, nhãn giới cao tới mức khiến những người này cảm thấy sợ hãi cảm thán, thậm chí khiến người ta lâm vào cảm giác khủng hoảng....
- Chỉ tiện tay liền có thể cải tiến nhiều thần thông biến hoá như vậy, đây còn là con người sao?
- Chẳng lẽ lĩnh ngộ của hắn đối với thần thông đã vượt qua tu sĩ cùng cảnh giới nhiều như vậy?
Không biết có bao nhiêu người càng xem càng ngạc nhiên, cũng có ít người vô cùng khó hiểu nhìn Phương Nguyên.
Trong mắt họ, Phương Nguyên vốn nên tương tự với Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Thái Hồng Lý Thái Nhất Cửu Trọng Thiên, chỉ có một phương diện nào khác nổi trội hơn, không nên cao hơn nhiều như vậy, nhưng khi hắn viết xuống mấy thứ này lại khiến chúng tu cảm giác cảnh giới cùng ánh mắt của hắn đã giỏi hơn rất nhiều chúng tu, ngay cả những lão quái vật sống mấy ngàn năm cũng cảm thấy Phương Nguyên là một quái vật.
Phương Nguyên vô cùng lưu loát viết ra một đống giấy như vậy, dường như sửa chữa thần thông tới mức không thể sửa nữa mới dừng bút.
Vào thời điểm này không ai muốn lên tiếng, đều đang cầm một tờ giấy trên tay, tập trung tinh thần nhìn lấy.
Sắc mặt Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất vẫn bình tĩnh, nhưng lại có chút kính ý, tuy có chút không phục, nhưng không phục này lại mạnh mẽ bị đè ép xuống, là vẻ mặt không cam lòng nhưng vẫn phải công nhận đối phương mạnh.
Nếu thần thông lúc đầu hai người bọn họ lĩnh ngộ ra có thể xem như là một bút ký giúp người ta khai sáng, hoặc có chút xao động, vậy hiện giờ sau khi được Phương Nguyên trau chuốt, bút ký này liền trở thành một pháp điển huyền diệu...
Chỉ dựa vào một bộ pháp điển này đã có thể tạo ra rất nhiều đại đạo thống cho thế gian.
- Bộ pháp điển này.... ngươi tính giữ làm của riêng?
Người thu sơn Đông Hoàng Sơn nhìn thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên nói:
- Đây vốn là do hai người bọn họ va chạm mà khiến ta có linh cảm, ta chỉ thêm vào một chút, sao có thể chiếm làm của riêng?
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn lại nói:
- Vậy ngươi muốn mượn cái này đặt điều kiện gì?
Phương Nguyên nói:
- Không có!
Trầm mặc một lúc, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn nói:
- Nếu không ngươi làm thêm một bộ đi!
Thái độ của người thủ sơn Đông Hoàng Sơn kỳ lạ vô cùng, nếu Phương Nguyên không chủ động đòi Đông Hoàng Sơn thứ gì đó thì hắn không yên lòng, mà các tu sĩ xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên, giống như không hiểu phản ứng của người thủ sơn.
Dù sao, bộ pháp điển này cũng không phải là những vật đơn giản.
Lúc đầu chỉ là hai đại thiên kiêu luận bàn thần thông, tìm ra rất nhiều điều lĩnh ngộ, có thể giúp đỡ người khác ngộ pháp, ngộ đạo, nhưng hiện tại lại tinh diệu vô cùng, giá trị tăng lên mấy lần, nếu công bố bộ pháp điển này cho hậu thế thì thế gian không biết sẽ có bao nhiêu người được lợi, càng không biết sẽ có bao nhiêu người học theo pháp điển này, cho dù là công đức hay danh vọng cũng lớn đến mức người ta không thể tưởng tượng nổi.
Giống như Phương Nguyên, vì sao hắn vững vàng ngồi trên vị trí Tiểu Thánh Nhân của thế gian, ngay cả Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng không thể cướp được?
Nguyên nhân rất đơn giản, một bộ đạo thư đã được người trong thiên hạ tán thành.
Đạo thư tồn tại một ngày, người trong thiên hạ sẽ tôn Phương Nguyên một ngày, không ai có thể thay đổi được.
Mà bộ pháp điển cũng có ý nghĩa như đạo thư.
Chương 1720 Xem xong bia đá rồi nói (2)
Có lẽ xét về lập ý cao thấp thì pháp điển còn không bằng đạo thư, điều then chốt là ngưỡng cửa đạo thư quá cao, mà ngưỡng cửa pháp điển lại cực thấp, ngưỡng cửa thấp, càng có nhiều người được lợi, với danh tiếng tăng lên, càng có nhiều chỗ tốt.
Nhưng sau đó lại xuất hiện vấn đề.
Một bộ pháp điển vốn là vật thiếu sót của Đông Hoàng Sơn nhưng điều quan trọng hiện tại là nên tính thế nào?
Ban đầu, bộ pháp điển này là linh cảm trong lúc Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất tranh tài mà ghi chép lại, trong đó có thần thông biến hóa lĩnh ngộ của hai người, cuối cùng lại được Phương Nguyên cải tiến, vậy danh tiếng này nên ghi cho ai? Tổng thể là của Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất, cộng với Phương Nguyên chỉ điểm, còn nói của Phương Nguyên không cũng không được, hắn chỉ cải tiến mà thôi.
Một vấn đề như vậy, Đạo tử Đông Hoàng Sơn và Lý Thái Nhất đều không tiện nói ra, nhưng người thủ sơn Đông Hoàng Sơn thì khác, hắn liếc qua đã nhìn thấu huyền cơ, quyết định không thể để công lao vụt mất, nên dứt khoát ra điều kiện.
Đây là lần đầu tiên Đông Hoàng Sơn ra tay hào phóng nhất.
Chỉ lo Phương Nguyên không yêu cầu gì với hắn mà thôi!
Phương Nguyên là người không thích cách làm quá thực tế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng lười quan tâm, chỉ đơn giản nói:
- Bộ pháp điển này ta chỉ làm tăng thêm một chút, đưa chút ý kiến cho Đạo tử, cũng sợ làm trò cười cho người khác, xem như trả lại ân tình cho chủ nhân nơi này, ta cũng không lỗ vốn gì nên các ngươi cũng không cần bồi thường ta, nếu như có lòng…
Phương Nguyên trầm mặc một chút, nói tiếp:
- Ta chỉ có một đề nghị, Đông Hoàng Sơn là một trong những Thánh địa đứng đầu, tài nguyên, điển tịch vô số, mà thế gian còn có quá nhiều người thiếu hụt tài nguyên và điển tịch không thể tiến bộ được, nếu Đạo tử có tâm, mời Đạo tử mở lòng nhìn đạo quả đại đạo, đồng thời, giành chút thời gian nhìn xuống dưới, điều này có lẽ rất có ích với thế gian.
- Hả?
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn nghe vậy, mày không tự chủ cau lên.
Sắc mặt của mấy vị lão tu khác cũng quái lạ.
Trong lòng đều nghĩ với dáng vẻ lo lắng này của Phương Nguyên cũng không phải giả vờ.
Bây giờ ngươi có cái danh Tiểu Thánh Nhân thì thật sự coi mình là Thánh Nhân rồi sao?
Đón nhận ánh mắt của bọn họ, Phương Nguyên biết bọn họ đang nghĩ tới điều gì.
Nhưng hắn không thể giải thích được.
Có lẽ ở trong mắt bọn họ, thế gian hiện tại đã có thể vô tư, dựa vào sự lợi hại mà thế gian hiện có, Ma Biên Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận đang từng bước từng bước được hoàn thiện, đạo thống và thế gia khắp nơi đều hết sức giúp đỡ, vô cùng thuận lợi, mà Đạo tử Đông Hoàng Sơn cũng lĩnh ngộ thiên công, chắc chắn sẽ đột phá trong những năm gần đây, trợ giúp chủ Thánh địa đạt được thành tựu Đại Thừa, kịp lúc chống đỡ đại kiếp nạn.
Đạo thống thế gian đều ích kỷ.
Có lẽ vì chống đỡ đại kiếp nạn, đạo thống có thể mang bí mật bất truyền, một vài tài nguyên trân quý phân chia cho người trong thiên hạ, giúp bọn họ tăng thực lực, nhưng nếu không có kiếp nạn diễn ra thì không ai làm thế, dựa vào cái gì lại phải chia cho người khác lợi ích của mình?
Vào lúc này, hắn muốn bọn họ quan tâm tới người trong thiên hạ nhiều hơn, đương nhiên chính là để mua chuộc danh tiếng.
Có điều khi Phương Nguyên nghĩ đến vô số Ma Tức Hồ kia, trái tim cũng phải sợ hãi đập liên hồi.
Bây giờ thế gian không phải là thời khắc vô ưu vô lo, mà đang ở trong thời khắc vô cùng nguy cấp, nhưng sự chuẩn bị của bọn họ vẫn còn chưa đủ.
Tuy nhiên, Phương Nguyên vẫn không nói chuyện Ma Ngẫu, không phải vì lo lắng Côn Luân Sơn bị nguyền rủa mà Phương Nguyên biết, một khi chuyện Độ Kiếp Ma Ngẫu tồn tại lộ ra để người trong thiên hạ biết, thế gian sẽ lâm vào tình huống tuyệt vọng, nhất định sẽ có lượng lớn người lựa chọn theo con đường Hắc Ám Ma Chủ. Những chuẩn bị của bọn họ vì độ kiếp cũng sẽ bị quấy rầy, thiên hạ sẽ đại loạn, không có lựa chọn nào khác!
Phương Nguyên không thể đứng nhìn cục diện hỗn loạn xuất hiện được, một khi hỗn loạn, nhân gian chỉ có thể đi theo con đường Hắc Ám Ma Chủ.
Nhìn sắc mặt trầm lắng của Phương Nguyên, trong các vị tu sĩ có người kinh ngạc, có người nghi hoặc, có người không hiểu. Trong vô số ánh mắt đó có Đạo tử Đông Hoàng Sơn, hắn như nhìn ra chút gì đó, tuy nhiên cũng không nói thẳng ra, chỉ khẽ gật đầu, nói:
- Bộ pháp điển này rất quan trọng, vô cùng hữu ích cho thanh danh của ta, vì thế ta sẽ nhận lấy, chúng ta trao đổi, Đông Hoàng Sơn đồng ý yêu cầu của đạo hữu Phương Nguyên, phân phát một vài tài nguyên cho thiên hạ, điểm hóa một
số cao thủ, cũng xem như là buôn bán công bằng rồi.
Không ai nghĩ đến Đạo tử Đông Hoàng Sơn lại nói thẳng ra nên hơi ngẩn người ra.
Lời nói trắng trợn thế này nên được nói ra bởi người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, không nên xuất phát ra từ miệng của Đạo tử Đông Hoàng Sơn không tỳ vết.
- Quả thực rất công bằng!
Trong lòng Phương Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm, đứng lên, chắp tay thi lễ trước Đạo tử Đông Hoàng Sơn và những người xung quanh.
- Ta nên cáo từ rồi!
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn không biết nên nói gì.
Hắn luôn cảm thấy Phương Nguyên đến Đông Hoàng Sơn quá đột ngột, đi cũng quá mức hào hiệp.
Đến bây giờ bản thân cũng không biết Phương Nguyên đến đây làm gì, hắn có nên ngăn cản không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất