Chương 1676 Luyện Hóa Thiên Lôi thành Tiên Nguyên (2)
Nói xong, đột nhiên hắn dùng sức kéo mạnh một cái, một đoàn lôi khí hóa thành một con Lôi long, vượt qua hư không, xuyên qua đường đi, đánh nát từng đạo pháp tắc, nhưng lại làm cho pháp tắc hồi sinh, những tia sấm chớp cuối cùng, vắt ngang sau đầu Phương Nguyên, như một đạo thần hoàn, lưu lại rất lâu, dẫn thiên địa đại đạo mơ hồ sinh ra cộng hưởng.
Khí cơ trên người Phương Nguyên cũng phát sinh biến hóa vô tận.
Cơ thể hắn như biến mất ở vùng thế giới này, khi xuất hiện trở lại như hòa cùng thiên địa.
Khí tức trên người hắn tăng vọt với tốc độ không thể hình dung, khí huyết ầm ầm, pháp lực ngập trời, trong mắt những chúng tu xung quanh, đã xuất hiện một loại biến hóa khó có thể hình dung, thoát thai hoán cốt, bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Hóa Thần!
Đến giờ phút này, Phương Nguyên đã trở thành một Hóa Thần chân chính.
. . .
. . .
Hư không vắng vẻ, lặng yên không hề có một tiếng động.
Mỗi người đều nhìn ra, Phương Nguyên bây giờ đã bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Hắn không còn là tu vi Nguyên Anh, mà là Hóa Thần.
Nguyên Anh quá khác Hóa Thần, khác đến bất kỳ người nào cũng có thể phân biệt được.
Nguyên Anh, thực lực mạnh đến đâu, bản thân không cách nào hợp đại đạo.
Mà Hóa Thần, thì lại đã bắt đầu chứa đựng pháp tắc, bước vào trong thiên địa, chưởng ngự pháp tắc, mượn sức mạnh to lớn của thiên địa.
Từ một điểm này có thể nhìn ra được Phương Nguyên đang ở cảnh giới Hóa Thần.
Nhưng mọi người cũng khó mà tin tưởng những chuyện diễn ra trước mắt, vì nó quá không hợp lý.
Rõ ràng hắn không có Tiên Nguyên, làm sao có khả năng có thành tựu Hóa Thần?
Lẽ nào cõi đời này thật sự có gọi là thiên đạo Hóa Thần?
. . .
. . .
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đột nhiên đứng lên, con ngươi co rút, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Mà vào lúc này Phương Nguyên lại lẳng lặng đứng trong đất trời, sau lưng một tia sét, vượt qua thiên địa, làm cho một thân pháp tắc của hắn không ngừng xuất hiện cộng hưởng cùng đại đạo thiên địa, pháp tắc biến ảo vô tận. Xung quanh hư không, biến ảo ra ảo giác khiến người nhìn thấy thiên địa hủy diệt và trọng sinh, tinh thần chết đi và cây cỏ sinh trưởng, đầm nước khô cạn và mưa to tràn đầy.
Trên vách đá cách đó không xa, có một cây cỏ nhỏ, ngoan cường sinh trưởng, một khối nham thạch trên đỉnh động, xoẹt một tiếng, nham thạch từ trên vách đá rơi xuống, nát bấy, cỏ nhỏ lại được tắm ánh sáng mặt trời, sinh cơ vô tận.
. . .
. . .
- Ngươi tự phong mình là Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, muốn lĩnh ngộ đại đạo chỉ có một con đường.
Phương Nguyên đón cái nhìn của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, tiếng nói bình tĩnh, nhưng ám hợp cùng pháp tắc xung quanh, làm cho tiếng nói của hắn vang vọng lan rộng khắp nơi, như vang ở bên tai:
- Con đường ta đi không giống ngươi, ngươi đoạt hết Tiên Nguyên, muốn thay tu sĩ Hóa Thần thế gian, đi ra một con đường Đại Thừa, ta lại là Nguyên Anh, đi ra một con đường không cần Tiên Nguyên để Hóa Thần.
Phương Nguyên nói vô cùng nhẹ nhàng, rồi sau đó nhẹ nhàng kêu:
- Vân Chu!
Sau người Phương Nguyên, trong ba ngàn cấm chế Lang Gia Các, một nam tử thanh tú đi ra, hắn đến trước người Phương Nguyên, quỳ xuống, nhẹ nhàng lạy, vẻ mặt ngại ngùng lại có mấy phần kiên nghị, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vô cùng trong sáng.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn nhíu mày, hắn còn nhớ, người này là tiểu tướng Ma Biên ở Côn Luân Sơn hắn đã từng thấy.
Lúc trước ở Côn Luân Sơn, người tên Vân Chu này không có được Tiên Nguyên, lại vì giữ Tiên Nguyên cho Phương Nguyên, bị pháp tắc của hắn phản phệ, bị thương nặng, hắn còn tưởng người này đã chết rồi, không nghĩ tới, hắn lại yên lành xuất hiện ở đây, như người thường.
Phương Nguyên nhìn người tuổi trẻ kia, nói:
- Ta cho ngươi tạo hóa, giúp ngươi có thành tựu Hóa Thần!
Vừa nói chuyện, hắn hơi điểm nhẹ, một ánh chớp hỗn độn đánh vào mi tâm Vân Chu.
Thân hình Vân Chu chấn động, từng đợt ánh chớp từ trong cơ thể hắn phát tán ra, trong lúc đó, pháp tắc xung quanh đại biến, hiện ra một sợi dây như sợi dây dạng xích, chuyển tới bên cạnh hắn, thoáng chốc mặt hắn ngẩn ra, tiếp đến lại vui vẻ vô tận, chậm rãi đứng lên, thử nắm chặt quả đấm của chính mình, bên người Phong Lôi Thủy Hỏa đồng thời xuất hiện.
- Không…cần Tiên Nguyên cũng có thành tựu Hóa Thần?
Có người lên tiếng, giọng nói run rẩy như đang thấy quỷ.
Trên thực tế, dựa vào cảnh giới của chúng tu có mặt ở đây, thấy quỷ cũng không biết sợ, quỷ sợ bon họ cũng nên.
Nhưng bọn họ vẫn sợ.
Người sợ quỷ là bởi vì không biết quỷ thế nào.
Bây giờ, bọn họ liền nhìn thấy cảnh giới không biết rõ, không biết sức mạnh, không biết thần thông pháp môn, cho nên cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, vẻ trong sáng trên mặt đã biến mất.
Hắn nhìn Phương Nguyên, bỗng trở nên mê man, trong nháy mắt vừa đố kị lại vừa bội phục.
Phương Nguyên nhìn hắn hỏi:
- Con đường của ta so với con đường của ngươi thì thế nào?
. . .
. . .
Trong đất trời, hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt của mọi người, đều tập trung trên người Phương Nguyên và Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy quái lạ.
Hai người đều từng có tên Tiểu Thánh Sư, có điều bước đi của Phương Nguyên khi sắp chứng thực tên Tiểu Thánh Sư, đột nhiên lại xuất hiện Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn khiến hắn rơi vào thế yếu, thậm chí lại bị người ta gọi là "Phương Nguyên sư đệ", mà Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, khi bắt đầu xuất thế, tỏ vẻ kiêu căng, chiếm hết tiên cơ, đồng thời cũng đoạt luôn con đường tu hành của hắn, tập hợp đại thế thiên hạ vào người, lại lập chí muốn vì tu sĩ Hóa Thần trong thiên hạ, đi ra một con đường có thể thành Đại Thừa.
Chương 1677 Con đường của ngươi rất tốt (1)
Vốn thế gian không ai có thể lại đoạt đi hào quang của hắn!
Nhưng không ngờ tới, Phương Nguyên lại đi ra mà không cần Tiên Nguyên vẫn có thành tựu Hóa Thần.
Hai con đường này, như Phương Nguyên hỏi ai cao hơn ai?
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn vẫn không trả lời, một tiếng nói kinh hoàng vô tận bỗng nhiên vang lên:
- Giết hắn, nhanh giết hắn!
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn vô cùng sợ hãi, liều mạng hét lớn:
- Nếu con đường của hắn thành công, con đường của ngươi thì sao?
Người thủ sơn quát to một tiếng, không biết bao nhiêu người từ trong mộng thức tỉnh.
Lúc đầu chúng tu còn có chút mơ hồ, thực sự lời Phương Nguyên nói, chuyện hắn làm được quá mức kinh người, trước nay chưa từng có chuyện không mượn Tiên Nguyên mà Hóa Thần, khiến mọi người trong lòng sợ hãi đến cực điểm, trong lòng muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, không có suy nghĩ ý nghĩa sau lưng, cũng không có suy nghĩ con đường này có mối quan hệ gì với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng, dù sao bọn họ có hai mục tiêu, một là Hóa Thần, một cái là Đại Thừa, trước sau có khác biệt, tựa như không có gì mâu thuẫn.
Thế nhưng một câu người thủ sơn Đông Hoàng Sơn đánh trúng trọng điểm.
Trọng điểm không ở chỗ bọn họ hai người ai có thành tựu cảnh giới cao hơn, ý nghĩa ở hai con đường.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn phải tiếp tục con đường tu hành vốn có, lĩnh ngộ đại đạo thiên địa mới, làm cho thế gian xuất hiện Đại Thừa!
Mà Phương Nguyên lại đi tới một con đường hoàn toàn mới, dù hắn không có Tiên Nguyên, vẫn có thành tựu Hóa Thần, điều quan trọng hơn là hắn lại có thể điểm hóa người khác có thành tựu Hóa Thần, điều này không phải nói rõ hắn có thể để người khác lên đại đạo Hóa Thần, mà cũng không ai biết điểm hóa này có hạn chế hay không, có yêu cầu nghiêm khắc gì không, nếu không có, vậy…
Không biết có bao nhiêu thế gia, người tu hành, vừa nghĩ tới điểm này trong lòng đều hồi hộp.
Bọn hắn đều là người có công phu dưỡng khí cực kỳ tốt, nhưng lúc này trái tim cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một chỉ điểm hóa người thành tựu Hóa Thần, ai dám nghĩ?
Mà có một tầng ý nghĩa cao hơn, là con đường này của Phương Nguyên trước nay chưa từng có, như vậy, nếu như đi theo con đường của hắn, khi đạt đến Hóa Thần đỉnh cao, muốn lên Đại Thừa có cần lĩnh ngộ thiên công hay không?
Nếu không cần thì chuyện này thật đáng sợ.
Hắn sẽ dẫn dắt một con đường tu hành hoàn toàn mới.
Thiên hạ Hóa Thần đều không cần lĩnh ngộ thiên công, như vậy Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn muốn có thành tựu Đại Thừa, còn ý nghĩa gì không?
Vì suy nghĩ như vậy, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn như điên lên.
Cho nên hắn vừa hét lớn, vừa vội vã đạp về phía trước, pháp lực cuồn cuộn bay lên, làm cho trong đất trời, xuất hiện từng đạo bóng mờ như núi lớn, toàn bộ đất trời, cũng giống như bị núi lớn vô tận trấn áp lại, tất cả mọi người ở trong vùng thế giới này, đều không thể vận chuyển pháp lực, thậm chí hô hấp cũng có chút không thông, mà phong mang chỉ thẳng về phía Phương Nguyên.
Cùng lúc đó, sau lưng Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn cũng có vô số lão quái đồng thời kinh động, sát khí bốc lên.
Bọn họ đều là Hóa Thần lâu năm, phản ứng nhạy bén, nhận thức thiên hạ cực kỳ rõ ràng, trong lòng bay lên vô số ý nghĩ.
Có mấy Hóa Thần Đông Hoàng Sơn lâu năm tâm niệm thay đổi thật nhanh, vội vã thầm nghĩ "Nếu hắn thật sự đi ra con đường như vậy, Hóa Thần trên thế gian chẳng còn đáng giá sao? Chúng ta khổ sở tranh Tiên Nguyên, thành tựu Hóa Thần cao cao tại thượng, trong mắt ngươi lại trở thành cái gì? Nếu thật sự bị hắn khai sáng một phương đại thế, vậy chúng ta. . . Nhất định sẽ bị vứt bỏ!"
Càng nhiều người dã tâm bừng bừng, chủ thế gia đã quen vị chức vị cao vẻ mặt tức giận nói:
- Bố cục thiên hạ phải biến đổi, nếu tu sĩ không mượn Tiên Nguyên để có thành tựu Hóa Thần, như vậy thế gia đạo thống nắm giữ tài nguyên ưu thế sẽ bị suy yếu, thế gian sẽ nhanh chóng có thêm nhiều tu sĩ cấp cao, chắc chắn cấu trúc ban đầu sẽ bị phá vỡ, hơn nữa chúng ta đã quen với cấu trúc hiện tại, nếu thay đổi, thế gian sẽ có một cuộc tranh chấp, chúng ta không chắc sẽ nắm đuợc ưu thế, vì thế…mạng của hắn không thể giữ lại.
Những thế gia nghĩ đơn giản hơn:
- Tuy chúng ta được thừa kế Long hồn, nhưng cũng lựa chọn Đông Hoàng Sơn, ba mươi hai Cổ tộc đã chia làm hai nhóm người, một nhóm lựa chọn chống lại họ Phương, tiền đồ vô lượng, chúng ta cũng đã trở thành tử thù của hắn. Mà từ trước đến giờ, hắn là người có thù tất báo, sao có thể ngồi nhìn hắn lần nữa quật khởi, trấn áp thế gia chúng ta trong tương lai?
- . . .
- . . .
Vô số ý nghĩ, vô cùng hỗn loạn.
Thật sự không thể tưởng tượng ra, đằng sau vẻ mặt đằng đằng sát khí của những kẻ đáng giận này lại ẩn chứa ý niệm khác nhau.
Cạnh Phương Nguyên, trên một đoàn mây xanh, vẻ mặt mấy người Thiên Khôi Thánh Nhân và Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên vô cùng ngạc nhiên.
Thật sự bọn họ cũng không nghĩ tới ở trước mặt nhiều người Phương Nguyên lại có thể đạt thành tựu Hóa Thần, đi ra bước đi này, đối với Thánh địa bọn hắn mà nói cũng là một đả kích không nhỏ, nhưng nhìn sát khí cuồn cuộn bên người Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, bọn họ vội vàng phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra quyết định, dù như thế nào, cũng phải che chở Phương Nguyên rời khỏi nơi này.
Chương 1678 Con đường của
Phương Nguyên đã dẫn động biến hóa lớn trong giới tu hành, tuyệt không thể để cho Đông Hoàng Sơn tổn thương hắn, bọn họ cũng nhất định phải nắm bắt cách cục biến hóa tiên cơ này.
Dù sao, đây cũng là một đại đạo Hóa Thần.
. . .
. . .
Dù như thế nào cũng phải bảo hộ Phương Nguyên tiên sinh chu toàn!
Xung quanh trong hư không, dù đám người trận sư Dịch Lâu, đạo thống Thanh Dương hay quân đội Thần Ma, con cháu thế gia Trung Châu, tướng sĩ Ma Biên cũng đều đưa ra quyết định của chính mình. Bọn họ nhận ra được ý nghĩa Thiên đạo Hóa Thần của Phương Nguyên, cũng biết tình thế rất gấp, vô số mệnh lệnh được phát ra, chậm rãi tiến về phía trước, chuẩn bị để ra tay.
Ào ào ào. . .
Một trận hỗn loạn đột ngột nổi lên, sát khí đầy trời bao phủ bốn phương.
Trên mặt bọn họ có biểu hiện khác nhau, người vẻ mặt quỷ dị, người thì sát ý hừng hực, người có vẻ điên cuồng, người tham lam vô tận, người biến hóa vặn vẹo.
Hai bên đối mặt qua khoảng không, đại chiến sắp bùng nổ.
Mà vào lúc này, tuy rằng hai đại trận doanh khá rõ ràng, nhưng trên thực tế địch ta không rõ, có người ở phía Đông Hoàng Sơn lại nghĩ con đường này của Phương Nguyên rất có ý nghĩa, hy vọng đạt được thành tựu Hóa Thần, trong lòng sinh ra khát vọng vô cùng. Bọn họ đang suy nghĩ muốn giúp đỡ Phương Nguyên một tay, còn người bên Phương Nguyên lại nghĩ đến hậu quả có chút đáng sợ, không nhịn được nhìn chằm chằm sau lưng Phương Nguyên, trong hai mắt lóe lên ánh sáng lí trí và điên cuồng, nội tâm khổ sở giãy dụa.
. . .
. . .
Không chỉ có ở trước Lang Gia Các, ở nơi xa xôi hơn, trong một số bí địa cũng có rất nhiều ánh mắt thần bí quan sát thế gian, lạnh lùng, lại có vẻ châm biếm, tựa như đang chờ mong những người này nhanh chóng giao thủ, gợi ra kết cục đại loạn của Thiên Nguyên.
Một loại sức mạnh điên cuồng đang dâng trào tích tụ, đang chuẩn bị bứt phá.
Mà trong Lang Gia Các , Lang Gia Các chủ sóng vai cùng Bạch phu nhân, đứng trên tiểu lâu, hắn có thể nhìn thấy hai đạo khí cơ khổng lồ đang giằng co lẫn nhau, một cuộc đại chiến ngập trời sắp triển khai. Cũng có thể nhìn thấy nơi càng xa xôi hơn, có một số sức mạnh đang âm thầm tích lũy, chuẩn bị xuất thế, cảnh tượng này khiến trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ mà ưu thương, hắn kéo tay Bạch phu nhân, thấp giọng nói với nàng:
- Nàng nhìn ra rồi sao, đây chính là số mệnh của Thiên Nguyên, vĩnh viễn không cách nào thay đổi kết cục!
Bạch phu nhân dùng sức nắm tay hắn, hỏi:
- Vốn nên như vậy thì chúng ta tính là gì?
- Chúng ta?
Lang Gia Các chủ ngẩng đầu nhìn lên trời, cúi đầu thất lạc nói:
- Chúng ta cũng chỉ là những con sâu ngăn trên đại đạo mà thôi.
. . .
. . .
- Vẫn không thể tránh được trận đại chiến này sao?
Mà vào lúc này, hai tay Phương Nguyên chắp sau lưng, không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn vùng thế giới này đại loạn.
Con đường của hắn không cần mượn Tiên Nguyên vẫn thôi diễn ra thành tựu Hóa Thần, như vậy không phải là một chuyện tốt sao?
Sau đó hắn nhìn những khuôn mặt sát khí hừng hực kia.
Nếu là chuyện tốt, tại sao có nhiều người như vậy muốn giết hắn?
Thế gian này. . . đúng như Hắc Ám Ma Chủ nói sao?
. . .
. . .
- Tiểu Thánh Sư, ta sẽ liều mạng giúp ngươi ngăn cản những người khác, ngươi chỉ cần giết tên nhóc kia.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, trên mặt đã lộ ra vẻ điên cuồng vô tận, thậm chí còn chuẩn bị chết, nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên ở xa. Mà bên cạnh hắn, con ngươi rất nhiều lão quái đã chuyển, sát cơ phân tán, bọn họ nghĩ, chỉ cần chém giết được Phương Nguyên là được rồi, cũng có người nghĩ chỉ cần bắt giữ thần hồn của Phương Nguyên, tìm ra đạo pháp môn kia.
. . . Nhưng dù như thế nào, cũng nhất định phải ra tay.
Vào lúc này, bọn họ vô cùng căng thẳng nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.
Hắn mới là người có lý do ra tay nhất, dù sao, con đường của hắn cũng chịu ảnh hưởng lớn nhất.
. . .
. . .
- Tại sao muốn giết hắn?
Ngoài dự đoán của mọi người, khi chiến ý khởi bạo tầng tầng lớp, bỗng nhiên Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xoay đầu lại hỏi.
Một câu nói này, ngoài dự đoán mọi người khiến bọn họ ngây ngẩn ra.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn vội vàng nói:
- Nhưng hắn. . . Nhưng con đường của hắn. . .
Trong lòng người thủ sơn Đông Hoàng Sơn thật không hiểu, chuyện đã rõ ràng như vậy chẳng lẽ Tiểu Thánh Sư còn không rõ sao?
- Ngươi đang sợ hãi hắn hay xem thường ta?
Mà đợi người thủ sơn Đông Hoàng Sơn và vô số ánh mắt truyền đến, sắc mặt Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn lại vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt còn mang theo chút tự giễu, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi lo lắng đường đi của hắn sẽ khiến con đường của ta không có ý nghĩa gì, cho nên muốn chém hắn, bảo đảm con đường của ta, chuyện này không phải là đang giúp ta, mà là các ngươi đang cười ta, cười đại đạo của ta không phải là đại đạo thật sự.
- Chuyện này. . .
Chẳng ai nghĩ tới Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn sẽ nói như vậy, vẻ mặt có chút ngập ngừng.
Sắc mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn thay đổi mấy lần, nhưng trái tim có chút không cam lòng, chậm rãi cúi người hành lễ trước Tiểu Thánh Sư, mà những lão quái xung quanh Đông Hoàng Sơn sắc mặt cũng quái lạ, cố gắng đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi lùi về sau.
Chương 1679 Đã tới lúc (1)
Đông Hoàng Sơn bị Tiểu Thánh Sư đè xuống sát niệm, tâm tình những người quanh Phương Nguyên cũng hơi thả lỏng.
Sát ý trong không trung còn chưa tan đi hết nhưng đã hòa hoãn rất nhiều.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.
Mà trong sự ngạc nhiên của mọi người, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn vào mắt Phương Nguyên, hắn nói:
- Con đường của ngươi không sai!
Phương Nguyên nhìn hắn, một lát sau mới nói:
- Đạo tâm của ngươi cũng rất tốt!
- Không đánh sao?
Vốn dĩ sát ý ngập trời, vô cùng căng thẳng, nhưng không ngờ phản ứng của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn lại khác với dự đoán của mọi người. Sau khi hắn nói một câu đơn giản với Phương Nguyên, mọi người liền cảm giác được một chút không khí khác lạ, dường như sát khí trên người mình vô cùng dư thừa, tuy trong lòng ngạc nhiên cũng chỉ có thể chậm rãi đứng lên. Hai bên nhân mã đều lui về phía sau, tất cả ý niệm thượng vàng hạ cám trong đầu cũng được thu hồi, lý trí dần khôi phục, chỉ hiếu kỳ nhìn hai người đối diện trên không trung.
- Nếu ta không đủ tự tin đối với con đường của chính mình, sẽ không xứng đáng đi trên nó!
Hai tay Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đặt phía sau, cười như không cười nhìn Phương Nguyên nói:
- Lấy thiếu luyện đủ, lấy không có luyện có, thật là điều kỳ diệu. Phương Nguyên đạo hữu, chỉ với một bước này ngươi nhất định sẽ lưu danh sử sách, ngươi tạo ra một con đường không cần Tiên Nguyên Hóa Thần, một con đường hoàn toàn mới, bọn họ đều cảm thấy con đường của ngươi khác với ta, cũng khiến con đường ta đi không còn ý nghĩa!
- Không riêng gì ta, tất cả lão gia hỏa cũng không có ý nghĩa!
Hắn nói tới chỗ này liền cười, nụ cười có chút khinh thường.
- Cho nên bọn họ mới một lòng muốn giết ngươi, nếu có thể giết được ngươi, bọn họ sẽ tìm lại được tâm đạo của mình, lần nữa ổn định địa vị cùng tự tôn của bản thân....
- Chỉ có thể nói, tâm đạo của tu sĩ Thiên Nguyên hiện nay thật sự quá bất ổn!
.....
Nghe lời nói của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, sắc mặt vô số người xung quanh đều đại biến.
Thậm chí cũng có không ít người bên phía Phương Nguyên cũng đổi sắc mặt, dường như bị Tiểu Thánh Sư nói trúng tâm tư.
Phương Nguyên nghe được lời này, trong lòng khẽ chấn động, ngẩng đầu nói:
- Vậy còn ngươi?
- Ta khác, ta tin tưởng con đường của mình!
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn lắc lắc đầu, sắc mặt có chút trịnh trọng nói:
- Tuy con đường của ngươi không tệ, nhưng tu hành chính là tu hành, tất nhiên có quy luật của nó, ngươi không tránh khỏi con đường lĩnh hội pháp tắc mà ngộ đại đạo, cho nên sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đi tới trên con đường giống ta, ta chung quy vẫn nhanh hơn ngươi một bước trên vấn đề lĩnh ngộ đối với đại đạo, ngươi chưa chắc có thể phá huỷ đại đạo của ta...
Nói tới đây hắn hơi dừng lại, lại nói:
- Ngược lại chính ngươi sẽ giúp ta đạt được thành công lớn trên đại đạo!
- Xào xào....!
Chung quanh trở nên xôn xao...
Vô số người nói nhỏ...
Thật ra điều này rất rõ ràng.
Con đường tu hành vốn chính là quy luật như vậy.
Lĩnh ngộ pháp tắc, nắm giữ pháp tắc mới có thể nhìn thấy đại đạo, nắm giữ đại đạo.
Phương Nguyên không dùng Tiên Nguyên mà lại Hóa Thần, nhưng dù sao hắn Hóa Thần vẫn chưa lĩnh ngộ đại đạo hoàn thiện, cho nên hắn chậm hơn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn một bước. Trước đây rất nhiều người đều bị con đường Phương Nguyên dọa sợ, thầm nghĩ nếu con đường hắn đi có thể không dùng Tiên Nguyên mà Hóa Thần, vậy có thể không dùng Thiên Công mà thành đại đạo hay không? Nếu vậy chẳng lẽ phủ định tất cả con đường tu hành sao?
Nhưng Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấu, nhận định Phương Nguyên không thoát khỏi quy luật này.
Vì thế có vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.
Vào lúc này Phương Nguyên đang nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chăm chú.
Dường như không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhưng lại cảm thấy hắn vốn nên như thế.
- Quả thật như thế!
Qua một lúc sau Phương Nguyên mới chậm rãi gật đầu, nói với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn:
- Hiện giờ ta đang cải thiện pháp môn tu hành chứ không phải phủ định pháp môn tu hành vốn có, cho nên chúng ta vẫn đi trên một con đường, trên con đường này, ai đi xa hơn vẫn chưa thể nói rõ!
- Đường ta đi nhất định xa hơn ngươi!
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn gật gật đầu, vô cùng tự nhiên trả lời, sau đó nhìn về phía Phương Nguyên nói:
- Hôm nay ta không ra tay với ngươi, lưu lại cho ngươi thời gian diễn hoá lên đại đạo của chính mình, đợi tới một ngày, trước khi ta trở thành Đại Thừa, nếu ngươi có thể đi tới độ cao giống ta, hai người chúng ta lại đấu một trận, còn bây giờ ta không thể tiêu diệt hy vọng của thiên hạ này!
Từ trong lời nói của Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn có thể cảm nhận được sự cao ngạo của hắn.
Nhưng Phương Nguyên lại không sinh ra quá nhiều phản cảm, chỉ cười với hắn, tỏ vẻ đồng ý với lời này.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Cho dù là người vừa rồi một lòng muốn chém chết Phương Nguyên, vào lúc này không hiểu sao trong lòng cũng buông lỏng.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Vừa rồi sát khí trong lòng tới đột ngột thế nào, lúc này lại thu lại như thế.
Trên cửu thiên, trong vân tiêu, tầng tầng khí tức sát phạt hình thành lưu vân nhanh chóng tan thành mây khói, trong không trung lộ ra mặt trời chói lọi chiếu sáng núi sông, sáng ngời như trước, chúng tu lẳng lặng đứng giữa hư không, biểu tình vô cùng rõ ràng.
Chương 1680 Đã tới lúc (2)
Nơi thần bí phía xa, ánh mắt dường như thất vọng, dần dần che giấu khí tức, không lưu lại chút dấu vết.
.........
Trong Lang Gia Các, Lang Gia Các chủ nhìn thấy khí tức sát phạt bên ngoài không trung dần tiêu tán, trên mặt vô cùng ngạc nhiên nhưng không hề thất vọng, ngược lại ánh mắt ngày càng rõ ràng. Kết quả này khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng khiến hắn vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng nắm tay Bạch phu nhân, nở nụ cười, bên trong ẩn chứa chút mất mác lại có chút vui vẻ.
Bạch phu nhân quay đầu nhìn hắn, đôi mắt dần đỏ:
- Chẳng lẽ chàng còn bố trí gì đó?
Lang Gia Các chủ nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Lần này thật sự không có!
Hắn ngừng một chút, lại nhìn lướt qua phía xa, cười nói:
- Lúc trước ta chỉ là nhất thời mềm lòng làm ra một chuyện không hợp với đại đạo của mình, ta vẫn không biết chuyện kia có đúng hay không, hiện giờ hai tiểu bối này đã cho ta đáp án...
Bạch phu nhân gật đầu, hốc mắt có chút trong suốt.
- Đừng khóc!
Lang Gia Các chủ cười nói:
- Nếu ta phải đi, đây sẽ là lễ đưa tiễn tốt nhất!
Nói xong hắn gọi Thiếu Chủ Bạch Du Nhiên của Lang Gia Các đứng cách đó không xa, cười nói:
- Phải là ngươi đưa ta ra ngoài!
.....
- Nếu Đạo tử vì thiên hạ không ra tay với ngươi, chúng ta cũng sẽ không!
Mà lúc này ở bên ngoài Lang Gia Các, thấy Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn ước định một trận chiến sau này với Phương Nguyên, hiện giờ tất nhiên cũng không thể ra tay. Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn chỉ có thể âm thầm hạ quyết định, sau khi tính toán một lúc, hắn nhìn về phía Phương Nguyên, quát khẽ:
- Cho dù ngươi dưỡng thành đại thế, lập được đại đức, nhưng vẫn không thể bảo hộ Hắc Ám Ma Chủ, cũng không thể bảo hộ được Lang Gia Các nuôi dưỡng ra một Hắc Ám Ma Chủ, ngươi không thể ngăn cản chúng ta ép Lang Gia Các đưa ra một công đạo cho thiên hạ này!
Chung quanh có rất nhiều ánh mắt lo lắng nhìn lại đây, cùng gật đầu.
Bọn họ dường như vẫn luyến tiếc một cây rơm rạ cuối cùng này.
Lúc này Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn cũng không thèm nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
- Hắc Ám Ma Chủ là do Lang Gia Các nuôi dưỡng ra sao?
Nhưng khi người xung quanh nghe được những lời này đều kinh hãi, vẻ mặt ngạc nhiên.
Bọn họ đều biết Hắc Ám Ma Chủ có quan hệ với Lang Gia Các, cũng vì diệt Lang Gia Các mà tới, nhưng sau khi nghe được những lời này vẫn cảm thấy giật mình, bởi vì từ trong những lời này nghĩ ra rất nhiều điều đáng kinh ngạc.
Nhất là những người có thân phận cao, dựa vào những lời này trực tiếp xác định một vài chuyện.
Trước đó Đông Hoàng Sơn vẫn không công khai Hắc Ám Ma Chủ là ai chỉ vì nắm giữ quyền chủ động, cố ý để thiên hạ dưỡng thành một loại thói quen Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn không gì không biết, không gì không làm được, chỉ như vậy những người này mới có thể thật sự bị Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn sử dụng, tương lai khi đối phó những Thánh địa khác, bọn họ không cần hỏi, trực tiếp nghe lệnh làm việc.
Nhưng hiện giờ lại khác.
Phương Nguyên cản đại quân Đông Hoàng Sơn lại, thậm chí cướp đi vô số nhân tâm.
Vì vậy người thủ hộ Đông Hoàng Sơn không thể đi theo suy tính lúc trước, đành trực tiếp đưa ra vấn đề.
- Lang Gia Các chủ, ngươi bước chân vào hắc ám, cũng từng huỷ diệt nhân gian, hiện giờ chẳng lẽ không giải thích một lời sao?
Nhìn đám tu sĩ xung quanh xuất hiện nghi ngờ, người thủ hộ Đông Hoàng Sơn bước về phía trước, lạnh giọng hét lớn.
Mà một câu nói này ngay lập tức tạo thành một cơn sóng lớn.
- Hắc Ám Ma Chủ là Lang Gia Các chủ?
- Sao có thể, không phải Lang Gia Các chủ đã... đã sớm mất mạng trong Ma Biên sao?
- Chính là hắn giả chết mới có thể là Hắc Ám Ma Chủ....
- Đông Hoàng Sơn sao thế, sao lại nói lung tung như vậy?
......
Nghi ngờ vô tận trong đáy lòng đột nhiên bộc phát, sắc mặt vô số người đại biến, trong tiếng nghị luận, sắc mặt mọi người dần dần thay đổi, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, hung hăng nhìn về phía Lang Gia Các, trong ánh mắt khiếp sợ kia cũng có sự phẫn nộ và sát ý.
Vô số lửa giận bốc lên trời, thanh âm nghị luận dần dần biến mất, thay vào đó là sự im lặng tĩnh mịch.
Trong sự im lặng tĩnh mịch này dần nổi lên tức giận, qua thật lâu, không biết ai trong đám người trầm mặc bỗng nhiên dẫn đầu hét lớn:
- Hắc Ám Ma Chủ lại là Lang Gia Các chủ, Thánh địa như vậy, mầm tai họa như vậy, còn giữ hắn làm gì?
Quát to một tiếng liền kéo theo vô số tiếng hét lớn.
- Đánh bại Lang Gia Các, xem bọn hắn rốt cục đang làm chuyện giả dối gì!
- Bắt người Lang Gia Các nghiêm hình tra thẩm, nhìn xem rốt cục Hắc Ám Ma Chủ đã để lại bao nhiêu mầm tai họa....
.....
Phương Nguyên có chút không biết làm sao trong khung cảnh phẫn nộ này.
Hôm nay mọi người tức giận là có nguyên do, chính vì những chuyện lúc trước Hắc Ám Ma Chủ đã làm.
Cho dù hắn có thể ngăn cản Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn nhưng cũng không thể ngăn cản lửa giận của người trong thiên hạ.
Hắn thể hiện đại đạo của mình, đoạt lại đại thế bị Đông Hoàng Sơn chặt đứt lúc trước, có thể đoán được thế gian sẽ gắn vào trên người hắn danh vọng to lớn. Tuy hắn có thể dựa vào danh vọng làm được rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không thể bảo vệ Hắc Ám Ma Chủ trước mặt bao nhiêu người đang tức giận, huống hồ hắn cũng không tính sẽ bảo vệ, đã làm sai chuyện chung quy vẫn phải trả giá.
Ngẫm lại bây giờ cũng đã tới lúc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất