Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1656 Binh đánh Lang Gia Các (2)

Các (2)

Không có bao nhiêu người biết Chung Lão Sinh Động Minh Đường của Tiên Minh giúp đỡ Hắc Ám Ma Chủ, tất cả bọn họ đều ban lệnh cấm nói, bởi vậy người trong thiên hạ đều cho rằng có liên quan với Yêu Vực, mà chuyện này, Phương Nguyên đã đồng ý, bởi vì hắn biết Tiên Minh liên lạc các tộc trên thế gian, cần uy tín, vì thế dù căm ghét thế nào, hắn cũng chưa từng nói điều gì.

Nhưng không biết tại sao, tin tức này vẫn lộ ra ngoài, bây giờ khắp thiên hạ đều lan truyền tin trưởng lão Tiên Minh đầu quân cho Hắc Ám Ma Chủ, nghị luận sôi nổi, danh tiếng của Tiên Minh đã rơi xuống điểm đóng băng.

- Hắc Ám Ma Chủ là kẻ thù của thiên hạ nếu Đông Hoàng Sơn biết là ai, vì sao không nói thẳng ra?

Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên bên trên tường vân, chậm rãi lên tiếng hỏi.

- Là ai? Ha ha. . .

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn cười lạnh, không trả lời, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lang Gia Các, đáy mắt hiện lên vẻ bá đạo không thể ngăn cản, nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.

Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chậm rãi lên tiếng.

- Đến cùng hắn là ai, rất nhanh thôi các ngươi sẽ biết được.

Vừa dứt lời cũng không giải thích nhiều, mà chậm rãi đứng lên đến.

Đột nhiên, pháp tắc quanh người hắn khuấy động, gió nổi mây vần, bao phủ bốn phương tám hướng, khiến người ta không thể mở mắt ra được.

Hắn lại trầm giọng quát khẽ:

- Việc đã đến nước này, ngươi còn không hiện thân, còn chờ gì nữa?

Tiếng quát này trôi dạt từ từ, truyền đi thẳng về phía trong Lang Gia Các, cấm chế ngoài ba ngàn dặm cũng không ngăn cản được tiếng nói của hắn.

Có thể nhìn ra được, tiếng quát của hắn khiến không biết bao nhiêu người trong Lang Gia Các kinh hoàng khó định, rất nhiều thủ vệ và vô số đại quân cao thủ bên ngoài, tâm thần chiến đấu hừng hực, bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, đã không còn được bao nhiêu chiến ý.

Tiếng nói truyền vào trong, Lang Gia Các vẫn cứ lặng yên không một tiếng động.

Sắc mặt Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn trầm xuống, bình tĩnh nói:

- Nếu ngươi không chịu đi ra, vậy chúng ta vào thôi!

Lời của hắn vừa dứt, tất cả cao thủ đều nhấc lên pháp lực.

Vào lúc này, không biết bao nhiêu binh khí đã giơ lên đỉnh đầu, chỉ đợi không nói một lời, muốn trực tiếp tấn công Lang Gia Các.

Rất nhanh một trong bảy đại thánh địa sẽ bị người ta phá tan thành từng mảnh.

Đối mặt với đại thế to lớn, mấy người Thiên Khôi Thánh Nhân trên tiên vân đều thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn là người đức cao vọng trọng trên thế gian này, những người đứng đầu hô mưa gọi gió, nhưng hiện tại không ai ngăn cản được trận chiến sắp diễn ra.

. . . Đông Hoàng Sơn quá bá đạo, cố ý muốn ra tay với Lang Gia Các.

. . . Bọn họ có thể ngăn trở thế nào, hay mang quân đến, đánh một mất một còn với Đông Hoàng Sơn?

. . . Đại kiếp nạn đã sắp đến.

. . .

. . .

Tuy nhien, lúc trận đại chiến sắp triển khai, bỗng nhiên trước mặt bọn họ, cấm chế mây mù ba ngàn dặm Lang Gia Các xảy ra biến hóa, tách ra hai bên, mơ hồ có thể nhìn thấy phía sau mây mù có một bóng người chậm rãi đi tới, càng lúc càng gần, thân ảnh kia như có ma lực, khiến mỗi người nhìn thấy hắn trong lòng hơi chìm xuống.

- Thật sự đi ra?

Nhìn thấy bóng người, khiến chúng tu vừa nhấc lên sát khí đều ngẩn ra.

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn Thủ nhíu mày, dường như có chút bất mãn.

Rất nhiều thế gia dã tâm bừng bừng mày chau lại, có chút không cam lòng, nhanh nghĩ đối sách.

Còn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn cao cao tại thượng vẫn trầm mặc, không nói một lời, nhìn bóng người kia.

Mây mù tách ra, bóng người đi tới càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, trên người hắn có khí chất vô hình nào đó, cũng làm cho thiên địa đại đạo khẽ run lên, như cảm nhận một có tiếng nổ ầm vang, có người lại cảm giác hư không bên cạnh hắn trở nên vặn vẹo, lại đưa tay dụi mắt, vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.

- Nếu hắn có thể xúc động dị tượng đến cỡ này, hắn ta nhất định là Hắc Ám Ma Chủ không thể nghi ngờ.

Có người cảm thấy trong lòng ớn lạnh, thấp giọng nói, nhanh chóng mở mắt để xem bộ mặt thật của Hắc Ám Ma Chủ trong truyền thuyết này thế nào.

Dưới vô số ánh mắt đan xen, người trong mây mù chậm rãi đi ra.

Người này thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, hắn mặc một bộ áo bào xanh, trên bả vai có mèo trắng đang nằm, thân hình ưỡn cao, tay áo phất phới, khuôn mặt vô cảm, khá trầm ổn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt trong sáng rõ ràng.

Hắn nhìn bốn phía, chậm rãi mở lên tiếng:

- Ai đang làm ồn?

- Giết. . . Ồ?

Khi bóng người ở sâu trong đám mây dần đến gần, đám tu sĩ bên ngoài tâm thần cũng căng thẳng tới cực điểm, không biết sát ý đè nén bao lâu mà từ lúc thân hình kia đến càng lúc càng gần, sát ý cũng càng lúc càng dày, đợi đến lúc thân hình kia đi ra khỏi mây mù đã không tự chủ được hô lớn, thậm chí giơ sẵn binh khí muốn giết ra, nhưng rất nhanh đã ngạc nhiên ngừng lại.

Ánh mắt mọi người nhìn người đi ra kia, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Người đến là nam tử trẻ tuổi, mặc áo bào xanh, thân thể như ngọc, có phong độ của người tri thức, lẳng lặng đứng bên ngoài mây mù.

Ở đây có rất nhiều người nhìn thấy hắn, dù không gặp trực tiếp cũng nhìn thấy bức họa lưu truyền khắp thế gian, hoặc thấy hắn ở một nơi nào đó rất xa dưới đài, nên trong thời gian ngắn, tất cả sát ý đều tan thành mây khói.

Thậm chí có rất nhiều trong lòng người đều sinh ra một loại cảm giác hoang đường.

Đứng đầu lục đạo Phương Nguyên?

Dẫn đầu tam đội Phương Nguyên?

Đạo tử Vong Tình Đảo Phương Nguyên?

Ma Biên thần tướng Phương Nguyên?

Tứ đại cửu văn trận sư Phương Nguyên?

. . .

. . .

Trong mắt những người khác nhau, Phương Nguyên có thân phận khác nhau, nhưng hắn xác thực chính là Phương Nguyên.
Chương 1657 Dù sao cũng chỉ là Nguyên Anh (1)

Chẳng ai nghĩ tới, Phương Nguyên trong truyền thuyết vẫn luôn ở trong Dịch Lâu thôi diễn đại trận sẽ xuất hiện ở Lang Gia Các, càng không nghĩ đến, trước đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn đều không xuất quan, nhưng bây giờ, bỗng nhiên lại xuất hiện.

Đã có không ít người nhìn Đông Hoàng Sơn với ánh mắt vô cùng quỷ dị.

Ánh mắt kia có chút hoang đường, thậm chí là phẫn nộ.

- Các ngươi muốn nói Phương Nguyên tiên sinh là Hắc Ám Ma Chủ?

- Đúng là chuyện cười lớn.

- . . .

- . . .

Từng cơn giận dữ bùng phát như ngọn núi lửa phun trào, bao phủ ngoài hư không Lang Gia Các, trong những tiên quân có vô số người còn tưởng rằng Đông Hoàng Sơn chỉ Hắc Ám Ma Chủ là Phương Nguyên, nên tức giận dâng trào, thậm chí còn nhìn Đông Hoàng Sơn với ánh mắt vừa phẫn nộ vừa nghi vấn, người ngu xem ai cũng là người ngu như mình.

Ánh mắt những thiên kiêu thế gia ủng hộ Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn và người thủ sơn Đông Hoàng Sơn đều có chút chột dạ, nhưng trong lòng người thủ sơn Đông Hoàng Sơn càng vui mừng hơn, kỳ thực hắn đã từng đề nghị Tiểu Thánh Sư chỉ định đối thủ duy nhất Phương Nguyên là đồng bọn của Hắc Ám Ma Chủ nhưng bị Tiểu Thánh Sư từ chối.

Bây giờ nhìn phản ứng của chúng tu, cũng may mà Tiểu Thánh Sư từ chối, nếu không sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tuy trong lòng vui mừng nhưng cũng khó át được tức giận trong lòng hắn, lạnh lùng bước về phía trước vài bước, từ trên không nhìn xuống, hét lớn về phía Phương Nguyên:

- Tại sao ngươi xuất hiện nơi này, Hắc Ám Ma Chủ đâu, còn không mau để hắn ra nói chuyện.

Chúng tu xung quanh giờ mới hiểu được, thì ra Hắc Ám Ma Chủ mà Đông Hoàng Sơn nói không phải là Phương Nguyên.

Phương Nguyên không thèm để ý tới người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, hắn chắp hai tay sau lưng, đứng trước Lang Gia Các.

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt tiếp xúc trực tiếp với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, ánh mắt giao nhau trong chốc lát, hư không như có vòng sáng vô hình khuếch tán ra.

- Các ngươi tới nơi này làm gì?

Hắn bình tĩnh hỏi, lúc nói chuyện chỉ nhìn Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn.

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn lại hét lớn:

- Chúng ta đến đây làm gì còn cần bẩm báo với ngươi sao?

Hoàn toàn yên tĩnh.

Giọng nói phẫn nộ của người thủ sơn Đông Hoàng Sơn tán trong hư không, mang theo dư âm của sự lúng túng.

Phương Nguyên vẫn làm như không nghe thấy, xung quanh cũng không có người dám nói chuyện.

Câu nói này của hắn như không ai nghe được.

Mặt người thủ sơn Đông Hoàng Sơn đỏ bừng, mang theo loại phẫn nộ uy nghiêm đáng sợ, nhưng cũng đúng lúc này, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chậm rãi lên tiếng, cúi người chào hỏi Phương Nguyên, nghiêm túc nói:

- Chúng ta đến để bắt giữ Hắc Ám Ma Chủ, công khai xử án.

Nghe Tiểu Thánh Sư đã lên tiếng, dù là chủ thế gia hay tiên quân dã tâm lại bắt đầu rục rà rục rịch.

Phương Nguyên xuất hiện, đánh gãy kế hoạch của bọn họ, khiến tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.

Nhưng Tiểu Thánh Sư nếu đã lên tiếng, chuyện cần làm, đương nhiên phải làm.

Không nghĩ tới, ngay khi sát ý bọn họ vừa tiếp tục tăng lên thì Phương Nguyên nói:

- Hắc Ám Ma Chủ đã đền tội, chẳng mấy chốc sẽ giao cho Tiên Minh, để người trong thiên hạ phán xử, không cần các ngươi ở đây gióng trống khua chiêng, hãy trở về đi.

Tất cả mọi người nghe nói vậy, đều ngẩn ra.

Mà cách đó không xa, trên mây Tiên Minh cùng các vị chủ Thánh địa, Thiên Khôi Thánh Nhân lại thở phào nhẹ nhõm.

Theo lý thuyết, tu vị Phương Nguyên không bằng bọn họ, địa vị cũng không bằng bọn họ, thế nhưng trước Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn lại có thể dễ dàng chống đối, thuận miệng bảo người ta quay về một cách dễ dàng.

Nghe Phương Nguyên nói, trong đám người Đông Hoàng Sơn nhất thời vang lên tiếng xì xào bàn tán.

- Hắc Ám Ma Chủ đã đền tội?

- Chẳng lẽ Phương Nguyên tiên sinh đã ra tay, bắt hắn rồi?

- Chắc vậy, nếu không Phương Nguyên tiên sinh cũng sẽ không nói một cách chắc chắn, cũng không xuất hiện ở Lang Gia Các vào lúc này.

- Haizzz, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, nói chung vẫn chậm một bước!

- . . .

- . . .

Bên trong tiếng nghị luận vô tận, rất nhiều người dần thay đổi sắc mặt.

Trong đó dẫn đầu là người thủ sơn Đông Hoàng Sơn còn có rất nhiều chủ thế gia dã tâm bừng bừng, mấy lão quái lánh đời mới vừa tiến vào thế giới, bọn họ đến Lang Gia Các, vốn muốn mượn việc lùng bắt Hắc Ám Ma Chủ đánh vỡ Lang Gia Các, để thánh địa vạn năm tan thành mây khói, chia cắt gốc gác Lang Gia Các, thậm chí mở màn việc tranh cướp thiên hạ cộng chủ.

Không ngờ lúc này Phương Nguyên lại xuất hiện?

Hơn nữa hắn chỉ nhẹ nhàng một câu nói, lại muốn để chúng tu trở về, làm gì có chuyện như thế?

Nếu bọn họ thật sự đi về, vậy hành động lần này được tính là cái gì?

Trong không gian yên tĩnh, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn không lập tức lên tiếng.

Vừa nãy hắn mở miệng nói hai câu nhưng không được để ý đến, khiến trong lòng hắn sinh ra một cảm giác hụt hẫng.
Chương 1658 Dù sao cũng chỉ là Nguyên Anh (2)

Nói thêm gì nữa, hắn đã mất hết mặt mũi nên tạm thời ngậm miệng.

Hiện tại hắn cũng không tiện thay Tiểu Thánh Sư nói chuyện, chỉ hi vọng người chung quanh sẽ có chút đầu óc. . .

- Phương Nguyên sư đệ, ngươi vẫn nên tránh ra đi!

Bỗng nhiên trên mây giữa không trung có một cái âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Chúng tu lập tức nhìn lên, thấy rõ người nói chuyện là nam tử cao gầy, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, có người nhận ra thân phận của hắn, chính là Đạo tử Liễu Tây Trần Liễu gia thuộc ba mươi hai Cổ tộc, vốn hắn là một trong Tứ Thánh Bát Kiệt Trung Châu, từng nhập Côn Luân Sơn cầu đạo, yên lặng nhiều năm, khi Côn Luân Sơn mở ra tứ đại bí cảnh bắt được một tia Tiên Nguyên, bản thân có thành tựu Hóa Thần, bây giờ khí cơ quanh người gồ lên, tiên phong từng trận, bảo quang óng ánh, khá có phong độ cao nhân.

Hắn nhìn từ trên không trung xuống, nhàn nhạt nói:

- Hắc Ám Ma Chủ chính kẻ địch của người trong thiên hạ, đương nghiên nên do người trong thiên hạ phán xét, chuyến này chúng ta vì hắn mà đến, thần cản giết thần, phật chặn giết phật, nhất định phải bắt hắn lại, tuy rằng ngươi cũng có công, nhưng dù sao cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh, Hắc Ám Ma Chủ lại hết sức lợi hại, ngươi cẩn thận nếu không ngươi sẽ bị thương tổn.

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng chúng tu thay đổi vài lần.

Vừa bắt đầu chúng tu nghe thấy Liễu Tây Trần gọi Phương Nguyên là "Sư đệ", trong lòng đều cảm thấy có chút khó chịu, dù tuổi Phương Nguyên nhỏ hơn hắn, thành danh cũng muộn hơn hắn, nhưng lấy công đức của Phương Nguyên mà nói, thiên hạ này hắn đứng ngang hàng chủ Thánh địa, ngươi chỉ là Đại tử thế gia sao có thể lớn lối gọi hắn là xư đệ?

Nhưng nghe hắn nói đến sau đó, chúng tu chợt tỉnh ngộ ra.

Đúng vậy. . .

Dù danh tiếng Phương Nguyên vang dội, công đức có to lớn cũng chỉ là Nguyên Anh!

Vận mệnh hắn đứt đoạn ở Côn Luân Sơn, trong vòng ngàn năm, đã không có hi vọng có thành tựu Hóa Thần!

Mấy người bọn họ sát ý hừng hực mà đến, sao có thể bị một Nguyên Anh như hắn ngăn cản đường đi?

Đương nhiên, ngoại trừ những người có ý nghĩ này, cũng có một vài người, cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, dù sao Phương Nguyên cũng lập công đức không nhỏ, Côn Luân Sơn tứ đại bí cảnh mở ra thì hắn có tư cách nhất đi vào, nhưng hắn vì giúp thiên hạ này thôi diễn đại trận, không thể đi ra, ngược lại hắn trở thành một người không có tạo hóa Hóa Thần, trở thành vật hy sinh của thiên hạ.

Con đường tu vi bị đứt đoạn, lúc này lại cười nhạo hắn, sao làm vậy được?

Tuy người có loại suy nghĩ này không ít nhưng lại không nói ra được, huống chi có rất nhiều người vừa đặt chân đến Lang Gia Các, tham lam nổi lên, cũng đè xuống ý nghĩ xấu hổ trong lòng, không còn chột dạ nữa.

- Ha ha, đúng vậy, Phương Nguyên sư đệ chỉ là Nguyên Anh mà thôi, những chuyện này tốt nhất ngươi không nên tham dự, kẻo bị tổn thương.

- Hắc Ám Ma Chủ là kẻ địch của thiên hạ, không thể lại giao cho Tiên Minh, nên để chúng ta tự mình động thủ bắt dẫn hắn ra.

- Các vị đạo hữu không nên để ý đến hắn, lời vừa rồi các ngươi cũng nghe được, Hắc Ám Ma Chủ đúng thật đang ở trong Lang Gia Các , chúng ta vẫn nên đánh vào Lang Gia Các, bắt tên Hắc Ám Ma Chủ ra, phán xét trước mặt mọi người, cũng là cho người trong thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng.

- . . .

- . . .

Trong tiếng ồn ào vô tận, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn nở nụ cười giễu cợt.

Mà ở trên vùng tiên vân bên cạnh, mấy sắc mặt mấy người Thiên Khôi Thánh Nhân và Lão tổ tông Vong Tình Đảo trở nên âm u.

- Nhân gian quả là có bệnh. . .

Phương Nguyên nghe những lời này, ngầm chế nhạo đúng là tham lam vô tận.

Nhưng hắn kiên trì chờ những người này nói xong, sau đó mới ngẩng đầu lên, không những không có tránh ra, trái lại còn bước về phía trước thấp giọng nói:

- Hắc Ám Ma Chủ, có thể bắt giữ, nhưng những chuyện khác thì không nên làm quá mức, lần này các ngươi đến bắt người hay có ý gì khác, trong lòng tự rõ, Lang Gia Các không thể bị các ngươi hủy diệt!

Giữa không trung, vừa rồi còn ầm ĩ lại nhất thời trở nên hơi ngột ngạt.

Bọn họ chắc chắn có thể chế nhạo, nhưng nhìn sắc mặt của Phương Nguyên vẫn không ai dám trực tiếp tiến lên nghiền ép.

Mà vào lúc này, rốt cuộc Liễu Tây Trần cũng không kiềm chế được tức giận, lần nữa bước về phía trước một bước, trầm giọng nói:

- Phương Nguyên sư đệ, ta biết ngươi có công đức lớn với thiên hạ này, nhưng việc có liên quan đến Hắc Ám Ma Chủ, nếu ngươi không tránh ra, thì đừng trách ta.

Ánh mắt Phương Nguyên lãnh đạm, ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

- Vậy mời ngươi đến.

- Cái gì?

Phương Nguyên nói chuyện vô cùng thản nhiên, nhưng trong mắt tất cả tu sĩ trên trời dưới đất đều dâng lên sóng triều, ánh mắt cổ quái tới cực điểm, nhất con cháu thế gia Liễu Tây Trần kia, sắc mặt nóng bừng, trong mắt xuất hiện một chút xẩu hổ. Hắn nghĩ Phương Nguyên đang cười nhạo bản thân, không nhịn được sải bước đi ra, thấp giọng quát to:

- Ta kính công đức của ngươi nên vẫn luôn tôn trọng ngươi, không ngờ ngươi phân biệt tốt xấu, có biết tự trọng không?
Chương 1659 Đứng lên đi (1)

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay chắp sau lưng.

Sắc mặt Liễu Tây Trần càng khó coi hơn, liếc mắt liền thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình, khiến hắn cảm thấy áp lực như núi. Dù sao hắn cũng Hóa Thần không lâu, lúc này sắc mặt không được tự nhiên, lại thấy Phương Nguyên không có sự tôn trọng đối với người từ Nguyên Anh lên Hóa Thần, trong lòng càng thêm bất mãn, trong đầu chợt sinh ra một suy nghĩ “ Tên họ Phương này có tên tuổi lớn như thế, có thể nói vang danh khắp thiên hạ, nhưng từ khi hắn xuất đạo tới nay vẫn chưa từng nghe hắn thất bại, nếu ta thật có thể đánh bại hắn trước mặt mọi người, như vậy…”

Ác niệm không thể áp chế càng lúc càng lớn mạnh trong lòng hắn.

Dù sao trong đám người đồng lứa bọn họ, Phương Nguyên vẫn là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.

Ba mươi hai Cổ Tộc vốn là đồng môn, Bốn Thánh Tám Kiệt lại nổi danh thiên hạ, bối phận to lớn, nhưng từ khi Phương Nguyên xuất hiện, mọi chuyện liền thay đổi.

Phương Nguyên vốn dựa vào danh người đứng đầu Lục đạo mới có thể đứng vào trong Tiểu Thất Quân Trung Châu, thứ hạng vẫn ở dưới bọn họ. Nhưng từ khi Phương Nguyên luyện Kiếm Tâm trên Tuyết Nguyên, thể hiện ra kỹ năng của mình, danh tiếng nhanh chóng lượt vượt qua bốn vị Tiểu Thánh. Chưa kể tới tám Kiệt, rõ ràng địa vị cao hơn Phương Nguyên nhiều, nhưng tới bây giờ, tám Kiệt bọn họ lại bị Phương Nguyên áp chế ngóc đầu không nổi.

Bọn họ vẫn luôn muốn khiêu chiến Phương Nguyên, chỉ là khi có lòng tin lại không gặp Phương Nguyên, còn lúc đụng phải Phương Nguyên, thấy đối phương như mặt trời ban trưa lại không hề nắm chắc, không dám khiêu chiến hắn.

Mà hiện giờ hắn đã là Hóa Thần, ngay cả lão tổ trong nhà cũng xem hắn như khách quý, khiến trái tim được thổi phòng, tuy rằng được nuôi dưỡng tốt, bình thường sẽ không lộ ra sự ngang ngược kiêu ngạo, nhưng ánh mắt không giống với khi còn là Nguyên Anh, quá khứ đã là mây khói. Vốn dĩ với thân phận Hóa Thần thế này sẽ không khiêu chiến cảnh giới Nguyên Anh của Phương Nguyên, nhưng bây giờ đại thế trước mặt hắn lại đi ra làm bọ ngựa đấu xe, như vậy bản thân tiện tay giáo huấn hắn cũng sẽ không quá phận….

Dù sao cũng không phải ta trêu chọc ngươi mà là ngươi trêu chọc ta!

Ý niệm này khiến trái tim hắn trở nên vững vàng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn Phương Nguyên nói:

- Ta vốn khinh thường việc dùng cảnh giới bắt nạt người khác, cũng tôn trọng công đức của ngươi, sẽ không đối địch với ngươi, nhưng đáng tiếc, hiện giờ ngươi không nên che cản đường.

Vừa nói chuyện, hắn từng bước đi xuống dưới, nói:

- Phương đạo hữu, đừng trách Liễu mỗ đắc tội!

Khi hắn nói chuyện, khí cơ trên người đã nhanh chóng tăng lên.

Ở phía sau hắn, pháp tắc biến ảo, chấn động hư không, hình thành một luồng kiếm quang khó có thể hình dung. Khoảnh khắc kiếm quang kia xuất hiện, trong hư không, tất cả binh khí, pháp bảo trên hông mọi người cũng cùng nhau run rẩy, giống như cảm ứng được biến hóa phía sau hắn, thậm chí bị bắt dung nhập vào trong pháp tắc, sinh ra cộng minh với pháp lực của hắn.

Âm thanh cộng hưởng này giống như nước lũ vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

- Thật sự muốn động thủ?

Lúc này có người mang vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.

Nhưng cũng có người hâm mộ nhìn Liễu Tây Trần, dường như không ngờ lại bị hắn đoạt mất cơ hội lần này.

Phương Nguyên như mặt trời ban trưa, con đường tu hành đã đứt, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thua một ván, còn phải xem sẽ thất bại trong tay ai.

Phản ứng của chúng tu vẫn có chút chậm, cơ hội này lại bị con cháu Liễu gia giành lấy.

Trên một tầng mây, Lão tổ tông Vong Tình Đảo nhìn thấy cảnh này, giận đến tím mặt, muốn tiến lên ngăn cản lại bị Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên ngăn cản, Lão tổ tông Vong Tình Đảo giận dữ quát:

- Sao ta có thể nhìn bọn hắn dựa vào cảnh giới khi dễ con cháu Vong Tình Đảo ta?

Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên thản nhiên nói:

- Hắn đã là con cháu Vong Tình Đảo, chẳng lẽ ngươi không biết hắn sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc sao?

Lão tổ tông Vong Tình Đảo có chút ngạc nhiên, lửa giận bị đè nén xuống.

- Phương đạo hữu, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có tránh ra hay không?

Liễu Tây Trần đứng giữa không trung, hai tay vung ra, bốn phương tám hướng vang lên tiếng động kim sắc.

Trong tiếng động kim sắc này, dường như hắn nắm giữ hết tất cả binh khí cùng pháp bảo.

Sau lưng có kim quang lập loè giống như vầng sáng bao phủ phía sau, như thần linh hiển thị.

Cả người hắn dần mở rộng, như dung hợp vào thiên địa.

Mà Phương Nguyên lại có vẻ vô cùng nhỏ bé trước mặt thiên địa này.

Nhưng nghe Liễu Tây Trần khiến pháp tắc thiên địa cộng hưởng, lưỡi mác lần lượt thay đổi, Phương Nguyên chỉ cười.

Hắn không tránh ra, chỉ gật đầu.

Giống như đang nói:

- Ngươi tới đi!

Vì thế Liễu Tây Trần liền lao tới.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, đột nhiên quát khẽ một tiếng, tay phải vung lên trảm về phía Phương Nguyên.

Theo một cái trảm này của hắn, sau lưng truyền tới tiếng động kim sắc cộng hưởng, pháp tắc thiên địa chấn động, hình thành một kiếm quang ngập trời. Cẩn thận nhìn lại, kiếm quang do pháp tắc tạo thành kia tinh mịn tới cực điểm, như cự kiếm vắt ngang núi lớn, xuyên qua khoảng không, xé rách thiên địa, hung hăng chém về phía Phương Nguyên, sức lực vô song.

Đón nhận thần oai mênh mông cuồn cuộn kia, lòng bàn tay vô số người đều đổ mồ hôi lạnh.
Chương 1660 Đứng lên đi (2)

Tuy rằng mọi người biết Liễu Tây Trần không dám giết Phương Nguyên, nhưng đón một kiếm này cũng có chút lo lắng.

Mà Phương Nguyên đón một kiếm này lại không thay đổi.

Hắn vẫn đứng bất động ở nơi đó, nhưng bên người dần xuất hiện Thanh Khí rất nặng, đó là Huyền Hoàng Nhất Mạch của hắn.

Huyền Hoàng nhất mạch này giống như sương mù tăng vọt, đột nhiên trong không trung lần lượt xuất hiện hai bàn tay, nghênh đón luồng kiếm quang kia, sau đó lại dùng tay không đoạt dao chém về phía kiếm quang của Liễu Tây Trần…

- Chuyện này…. Làm sao có thể chống đỡ được?

Sắc mặt vô số người ngạc nhiên, thậm chí không kiềm nén được muốn tiến lên trợ giúp.

Dùng thủ đoạn cảnh giới Nguyên Anh đi ngăn cả sức mạnh pháp tắc của cảnh giới Hóa Thần, quả thật buồn cười…

Nhưng ý niệm trong đầu bọn họ còn chưa kịp biến hóa đã kết quả.

Giao thủ trình độ này thật sự quá nhanh.

Bàn tay to do hai Huyền Hoàng khí của Phương Nguyên hoá thành ngăn cản kiếm kia ở giữa hư không, trên mặt Liễu Tây Trần lộ ra nụ cười lạnh, muốn đánh nát thanh khí, chém về phía Phương Nguyên, lại đột nhiên phát hiện bàn tay to do thanh khí hoá thành này lại vô cùng huyền bí, xông vào giữa mỗi một pháp tắc của hắn, cứng rắn phá huỷ hết tất cả.

Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn vội vàng ngưng tụ pháp tắc, mạnh mẽ chém xuống, nhưng ý niệm hắn còn chưa kịp dâng lên, bàn tay to kia liền tìm tới trước người hắn, chụp được hắn sau đó ném xuống trên mặt đất.

Cả người hắn bị cắm vào trong bùn đất, lặng yên không một tiếng động, ngất xỉu tại chỗ.

……

Thắng bại này quá nhanh khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Một lát sau bọn họ mới xác định một màn trước mắt không phải ảo giác, nhất thời trở nên kinh sợ.

- Hắn… hắn đã đột phá Hóa Thần sao?

Có người thất thanh kêu lên, đây cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người.

Ngay cả người thủ sơn Đông Hoàng Sơn kia cũng có suy nghĩ này, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, nhưng chỉ thấy Tiểu Thánh Sư đang ngưng thần nhìn Phương Nguyên, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu, nói:

- Hắn vẫn chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh mà thôi!

Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn giật mình.

- Dù sao ngộ tính của Liễu Tây Trần đạo huynh vẫn còn quá kém!

Trong một bầu không khí lo sợ, thần sắc Hô Lan Tiểu Thánh đứng ở bên trái Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn trầm ổn, âm thầm lắc đầu nói:

- Trước đây chúng ta cùng nhau có được Tiên Nguyên, nghe Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn giảng đạo, hắn giảng về các nguyên tắc của đại đạo. Các vị đạo hữu khác chỉ hiểu được bốn tới năm phần, chỉ có ta hiểu được bảy phần. Vị Tiểu Thánh Sư họ Phương này có lẽ phát hiện sơ hở trong lúc Liễu đạo huynh vận chuyển pháp tắc, lúc này mới có thể dùng thân Nguyên Anh thắng hắn!

Ý niệm này vừa xuất hiện liền đưa ra chủ ý:

- Không ngờ vẫn chỉ có ta mới có thể đánh bại hắn, nhưng vấn đề là…. Nếu lúc này ta ra tay đánh bại hắn sẽ là ỷ mạnh hiếp yếu, rất bất lợi với thanh danh của ta, haiz, dù sao hắn cũng chỉ là Nguyên Anh…

Nhìn về phía nữ tử bên cạnh mình, thấy nàng chau mày, hình như cũng có suy nghĩ này.

- Khá khen cho Phương Nguyên Tiểu Thánh này, lại dùng Nguyên Anh đánh bại Hóa Thần, bản lĩnh thật lớn…

Nhưng trong lòng hai vị Tiểu Thánh lại do dự, không muốn dùng cảnh giới Hóa Thần bắt nạt người, nhưng chung quanh đã có vô số người không thể nhẫn nại, có người lớn tiếng kêu lên:

- Ta vốn vẫn luôn tôn trọng ngươi, nhưng hôm nay phải lấy đại cục làm trọng, không có cách khác, chỉ có thể đắc tội…

- Phương Nguyên Tiểu Thánh, xin mời rời đi, nếu không đừng trách Thần Diễm ta vô tình….

- Cho dù ngươi công đức vô tận cũng không thể ngăn chặn bọn ta trừ hại cho thiên hạ, nếu không ngay cả ngươi cũng bị loại bỏ…

……….

Một tiếng hét lớn, khoảng chừng bảy tám người nhảy ra chiếm cứ một phương, hét to với Phương Nguyên.

Những người này đều là tu sĩ mới trở thành Hóa Thần, một thế hệ chiếm được Tiên Nguyên, hơn nữa đều nghe Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn giảng đạo, tất nhiên cũng là người đi theo hắn, vào lúc này đều nhảy ra, tỏ vẻ muốn khiêu chiến.

Càng quá đáng hơn chính là Phương Nguyên lại thấy được một người có long ảnh quấn quanh.

Trên người hắn không phải mang theo sức mạnh pháp tắc mà là một cái Long hồn!

Đó là một người đã từng chiếm được truyền thừa Long hồn từ chỗ Phương Nguyên!

Nhưng hiện tại hắn lại đứng trong hàng ngũ muốn “mời” Phương Nguyên tránh ra, nóng lòng muốn thử!

Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt không có chút tức giận, chỉ bình tĩnh, thấp giọng nói:

- Vậy tất cả các ngươi cùng lên đi!

Ầm ầm ầm!

Từng đạo pháp tắc từ trên trời giáng xuống, thần thông đáng sợ tuôn xuống như mưa.

Hiện giờ trong thiên hạ xuất hiện rất nhiều Hóa Thần đồng lứa mới cùng người thừa kế Long hồn có được thực lực Hóa Thần, mà điều này ít nhiều gì cũng khiến dã tâm bọn họ bành trướng, có chút tâm tư muốn nổi danh, nhất là sau khi Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn lộ ra xu thế quần hùng thiên hạ, mỗi một người đều muốn nhanh chóng biểu lộ sự bất phàm của mình trước mặt Tiểu Thánh Sư. Cũng vì thế khiến Phương Nguyên trước mặt nhiều người trở thành bàn đạp cho bọn họ.

Dù sao Phương Nguyên cũng nổi danh khắp thiên hạ, ai đánh bại hắn lại không lập tức nổi danh?

Cũng có thể nở mặt nở mày trước mặt Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, vô cùng có ích với tương lai của mình.

Ads
';
Advertisement