Chương 1651 Hắc Ám Ma Chủ (1)
Người trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm, học thức uyên bác nói mình sắp chết rồi thì Phương Nguyên thật lòng đánh giá hắn.
Cùng người này thôi diễn mấy ngày, hắn đã vô cùng quen thuộc, giống như bạn thân, nhưng vào lúc này, hắn lại dùng loại ánh mắt hoàn toàn xa lạ đánh giá người đối diện. Người này thoạt nhìn chỉ trên dưới ba mươi tuổi, nhưng trên khóe mắt có nếp nhăn mái tóc xám trắng đã bán đứng tuổi tác của hắn. Hắn cũng giống Phương Nguyên, trên người chỉ mặc một áo bào đơn giản, không mang trang sức nhưng rất có khí chất, đứng ở nơi đó lẳng lặng cười, sắc mặt hơi tái nhợt, mơ hồ có thể thấy được hắc khí xuất hiên trên vầng trán.
Phương Nguyên nói:
- Ta nên gọi ngươi là Lang Gia Các chủ, hay Hắc Ám Tôn Chủ?
Người tuổi trẻ kia chỉ cươi cười, nói:
- Đều giống nhau!
. . .
. . .
Bạch phu nhân ngoài điện như dây đàn bị kéo căng, cả người đều mất đi khí lực.
Bạch Du Nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt mê man.
Dù là Phương Nguyên trong điện tuy nhận ra thân phận của người này nhưng cũng cảm giác có chút không chân thực.
Nhưng càng suy nghĩ, lại càng cảm thấy vốn nên như vậy.
Chẳng trách một Hắc Ám Ma Chủ vẫn xuất quỷ nhập thần, tung hoành ngang dọc, nhiễu loạn thế gian, bởi vì hắn biết trên đời này vô số bí ẩn nên tinh tế sàng lọc, bắn tên có chủ đích.
Chẳng trách trước sau từng có người giao thủ cùng hắn mấy lần vẫn không cách nào từ thần thông của hắn, đoán ra thân phận thật sự của hắn, bởi vì hắn vốn là người nắm giữ bí pháp thần thông nhiều nhất.
Chẳng trách gian tế Chung Lão Sinh của Tiên Minh có thể lấy Nhược Thủy Hóa Thần. . .
Chẳng trách hắn nói thiếu nợ hắn một món nợ ân tình.
Tuy người trên đời hoài nghi kẻ nào cũng chưa từng hoài nghi Lang Gia Các, bởi vì rất nhiều người tận mắt chứng kiến Lang Gia Các chủ trong một lần say rượu đi nhầm vào Ma uyên, bị Hắc ám ma tức cuốn đi, tất nhiên đã là người chết rồi.
Quan trọng hơn chính là, với tài năng của Lang Gia Các, sao Các chủ bọn hắn lại lấy một cái tên không văn hóa như Hắc Ám Ma Chủ?
. . .
. . .
Trong lòng nghĩ như vậy nên Phương Nguyên trở nên trầm mặc, qua rất lâu, mới nhẹ giọng nói:
- Ta sớm biết Hắc Ám Ma Chủ tuyệt đối không phải là người bình thường, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ là ngươi, ngươi là người mà bao nhiêu ngươi trong thế gian ước ao, xuất thân cao quý, tài tình vô song, vợ chồng tình thâm, con cái thông minh, ngươi được thế gian ưu ái nhiều như vậy sao lại nghĩ cách hủy diệt nhân gian.
Vào lúc này ngoài điện, Bạch Du Nhiên và Bạch phu nhân, mặt đã đầy nước mắt.
Bạch Du Nhiên cắn răng, nghĩ muốn đẩy cửa đi vào nhưng Bạch phu nhân lại kéo hắn lại, lắc lắc đầu.
- Không hay rồi, Đông Hoàng Sơn dẫn đầu chúng tu đã đến bên ngoài ngàn dặm. . .
Vào lúc này, xa xa có mấy tu sĩ Hóa Thần khí cơ cường đại từ xa chạy tới, chính là mấy người Ô Mộc tiên sinh, bọn họ muốn nói cho Bạch phu nhân lúc này Đông Hoàng Sơn đã suất lĩnh đại quân đánh tới, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Bạch phu nhân thì lại nói không ra lời.
. . .
. . .
- Ta đã nói, không phải ta muốn hủy diệt nhân gian, ta nghĩ cách chữa trị bệnh của nhân gian này.
Chủ nhân Lang Gia Các cười, nói:
- Đại kiếp nạn không qua được, cũng vĩnh viễn không kết thúc, lần sau mạnh hơn lần trước, vì lẽ thế nếu không muốn nhân gian này cứ ba ngàn năm lại tuyệt diệt một lần, chỉ có để thay bằng một thế giới mới.
Phương Nguyên cẩn thận lắng nghe, những vẫn còn có chỗt không nghe rõ.
Hắn nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói nhân gian có bệnh, nhưng nhân gian, có bệnh gì?
Lang Gia Các chủ cười nói:
- Rất đơn giản, nếu thế nhân đều biết đại kiếp nạn hàng lâm, cũng biết chỉ có mọi người đồng tâm nhất trí, mới có thể vượt qua đại kiếp nạn, vậy sẽ làm gì nếu có người làm chuyện ngược lại? Vì sao đại kiếp nạn ập lên đầu còn có người trốn ở bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt, vì sao đại kiếp nạn đã mạnh hơn trước vô số lần, nhân gian lại yếu hơn trước đây, nhưng vẫn còn có người liều mạng tiêu hao sức lực của chính mình?
Nụ cười trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ.
- Chuyện đơn giản giống như ngươi, Nam Hải, Ma Biên, Yêu Vực, hay Dịch Lâu, ngươi lập nhiều như vậy công lao như vậy, vì sao một tia Tiên Nguyên cũng không có được?
Phương Nguyên trầm mặt, cũng không trả lời.
- Bởi vì lòng người vốn là như vậy.
Lang Gia Các chủ cũng không cần hắn trả lời, cười nói:
- Đại đạo viên mãn, thiếu nhân tâm, vì thế người ta vĩnh viễn không có cách nào chân chính phù hợp với đại đạo, không phải Đông Hoàng Sơn không biết công lao của ngươi, cũng không phải không biết thế gian này có hai Tiểu Thánh Sư, có lợi hơn chỉ có một Tiểu Thánh Sư. Tuy nhiên, vì đoạt thiên hạ, tất nhiên sẽ cản con đường của ngươi, ta đã thấy tên Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, kỳ thực hắn là một người rất đơn thuần, theo tính các ngươi có thể trở thành bằng hữu. Nhưng trên thực tế, lúc các ngươi chưa từng thấy nhìn thấy nhau dã phải trở thành kẻ thù sinh tử, chỉ có thể một người sốn, ngươi nói, đây không phải là bệnh thì là gì?
Bỗng nhiên Phương Nguyên có chút hiểu được câu nói "Nhân gian có bệnh" của Lang Gia Các chủ.
Trong hành trình của hắn đã gặp nhiều chuyện khiến hắn thất vọng phẫn nộ, thậm chí tuyệt vọng.
Thậm chí từng mấy lần, đạo tâm hắn suýt chút nữa tan vỡ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể trả lời.
- Nhân tâm vốn là như vậy!
Lang Gia Các chỉ cười nói:
- Vốn là như vậy, không có nghĩa là nên như vậy!
Phương Nguyên lại trầm mặc, một lát sau mới hỏi ra một vẫn vấn đề nghi hoặc:
- Ngươi thật sự xem hiểu Đạo Nguyên Chân Giải.
- Đương nhiên ta hiểu Đạo Nguyên Chân Giải.
Chương 1652 Hắc Ám Ma Chủ (2)
Lang Gia Các chủ cười, nói:
- Một trong tác giải Đạo Nguyên Chân Giải này là ta.
Phương Nguyên có chút choáng váng, ngưng thần nhìn hắn.
Lang Gia Các chủ lại cười nói tiếp:
- Lúc trước quần tu thiên hạ hội tu Côn Luân Sơn thôi diễn tìm ra phương pháp giải quyết đại kiếp nạn vĩnh viễn thì ta cũng ở đó. Có điều, lúc đó dù sao ta cũng còn quá trẻ tuổi, chỉ là một tiểu bối đứng ở đó quan sát, bởi vậy không có tên trên phổ, không ai biết. Ta nghe được bọn họ thảo luận liên quan tới chân tướng đại kiếp nạn, cũng nhìn thấy bọn họ tuyệt vọng, ta thấy bọn họ muốn một lần nữa diễn hóa đại đạo, muốn vĩnh viễn chặt đứt mối liên quan giữa đại kiếp nạn và Thiên Nguyên, chỉ tiếc, sức mạnh đại đạo còn mạnh hơn bọn họ nghĩ.
- Khi sức mạnh đại đạo phản phệ phá huỷ toàn bộ Côn Luân Sơn thì ta đang ở ngoài Côn Luân Sơn, tránh thoát được một cơn hạo kiếp, nhưng ta biết chân tướng cơn hạo kiếp là cái gì, cũng rõ ràng chân tướng đại kiếp nạn là cái gì, vì thế sau đó ta rất mông lung.
- Ta mông lung ngàn năm, chơi đùa qua ngày, uống rượu tham hoan, nhưng cuối cùng ta cũng hiểu rõ là tránh không thoát!
Hắn cười nói:
- Vì thế lúc đó ta bắt đầu thật lòng nghĩ làm như thế nào mới có thể chân chính giải quyết đại kiếp nạn?
- Nghĩ đến rất lâu, rốt cục nghĩ ra một phương pháp!
- Phương pháp này chẳng phải hoàn mỹ, thế nhưng hữu dụng, nhất định sẽ hữu dụng, chỉ tiếc, phương pháp này đề cập cùng người nào, đều bị họ phản đối kịch liệt, dù là thê tử ta, nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, ta liền biết thế nhân vĩnh viễn cũng sẽ không ai đồng ý con đường của mình, ta tình nguyện ở trên tử lộ chạy lúc càng xa, mãi đến khi không cách nào quay đầu lại, hết cách rồi, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình tới làm!
- . . .
- . . .
Phương Nguyên nhíu mày, cố gắng lý giải nội dung trong lời nói của hắn.
Hắn lấy thân phận Hắc Ám Ma Chủ làm quá nhiều việc, nhiều đến không thể dùng một câu hai để giải thích rõ ràng, vì thế Phương Nguyên cũng chỉ có thể tận lực tiêu hóa lời này trong tất cả tin tức nhận được, sau đó hỏi ra vấn đề hắn cần biết.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng, trầm giọng hỏi :
- Rốt cuộc trong Đạo Nguyên Chân Giải viết cái gì?
- Kỳ thực chỉ là một vài thứ đơn giản.
Lang Gia Các chủ cười, thả lỏng trả lời:
- Nhưng ngươi muốn biết những thứ này là gì, phải biết trước đại kiếp nạn vì sao mà tới.
Hắn vừa nói chuyện, vừa cầm một khối ngọc bội trong lòng bàn tay, đưa về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn một khối ngọc bội, không đưa tay đón.
Lang Gia Các chủ nói:
- Hiện tại thời gian quá ngắn, ta không có thời gian giải thích những việc phức tạp cho ngươi nghe, có điều ta đã sớm chuẩn bị, ta để tất cả chân tướng và kế hoạch của ta vào một chỗ, ngươi có thể dựa vào khối ngọc bội này đi nơi đó nhìn thấy chân tướng, có lẽ, sau khi nhìn thấy chân tướng ngươi cũng sẽ đi thep con đường ta phải đi.
Phương Nguyên nhìn hắn, tâm tình bỗng trở nên nặng nề.
Lang Gia Các chủ lại cười nhẹ nhõm.
- Thế nhân đều cho rằng ta có hậu chiêu cuối cùng, là một cung điện nho nhỏ dưới lòng đất bên cạnh Vấn Đạo Sơn, kỳ thực nơi đó chỉ là địa phương ta thử nghiệm mà thôi, hậu chiêu chân chính của ta thực sự là ngươi!
Phương Nguyên rùng mình, ngẩng đầu nhìn về phía Lang Gia Các chủ.
Lang Gia Các chủ cười thản nhiên, nhìn Phương Nguyên như hiểu rõ tất cả, nói:
- Kỳ thực ta không thần thông quảng đại như người khác nói, không gì không làm được, mấy năm qua làm những chuyện này, đã khiến tinh lực của ta hao hết, đủ loại chuyện, quá mệt mỏi, đặc biệt là sau Đại Tự Tại Thần Ma Cung, người bạn thân duy nhất hiểu ta, cũng ủng hộ ta cũng chết.
Nói đến chỗ này hắn có chút ảm đạm, trầm mặc chốc lát mới tiếp tục nói.
- Sau đó, con đường của ta càng khó đi hơn, trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung thoát được một mạng, vốn định trốn đi thật tốt dưỡng thương, đã chuẩn bị tốt một phen, kết quả tên tiểu khốn kiếp Đông Hoàng Sơn lại tìm tới ta. . .
Hắn lắc lắc đầu, mới tiếp tục nói:
- Bản lãnh của hắn quả thật không nhỏ, sau cơn hạo kiếp ở Côn Luân Sơn trong thiên địa vốn là một con đường chết, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đi ra một chút hy vọng, ngay cả ta cũng không khỏi không bội phục hắn, người này thật có bản lĩnh, bắt đầu từ lúc đó ta biết con đường của ta đã đến hồi kết, ta muốn tìm truyền nhân!
Phương Nguyên vẫn cau mày nghe hắn, lúc này bỗng nhiên nói:
- Nếu như ngươi tuyệt vọng vì trong đất trời là con đường chết, nếu nhìn thấy hắn bước ra một con đường, ngươi cần gì phải tiếp tục kiên trì con đường của chính mình?
- Đông Hoàng Sơn nào?
Lang Gia Các chủ ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên một chút, cười nói:
- Hắn chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
Nói xong lắc lắc đầu.
- Ta nói hắn có bản lĩnh, nói hắn cũng không tệ lắm, có thể đi ra con đường tu hành của bản thân, nhưng đối với thiên địa này, đối với nhân gian này thì có ích lợi gì? Dù con đường này đúng như Đông Hoàng Sơn dự đoán, có thể cứu thế thành công, nhưn cũng chỉ để nhân gian này bước vào một tuần hoàn khác mà thôi, không cách nào đánh vỡ bế tắc, vẫn chỉ là chuyện cười.
- Trận đại kiếp nạn này sẽ không ngưng hẳn!
Hắn dừng một chút, thật lòng nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Chỉ có thể từng bước từng bước, lại bức ép nhân gian đến tử lộ cuối cùng.
- Vì thế, ta cần một truyền nhân, mà truyền nhân này chính là ngươi!
Chương 1653 Nói lời từ biệt (1)
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lang Gia Các chủ, Phương Nguyên đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.
Hắc Ám Ma Chủ lựa chọn hắn làm truyền nhân?
Ngẫm lại những chuyện trước đây Phương Nguyên đã từng đối mặt với hắn, thậm chí vô số kế hoạch của hắn đều bị Phương Nguyên phá hỏng. Những dị biến ở Việt Quốc Ma Tức Hồ, sau đó Phương Nguyên cũng mơ hồ hiểu rõ, kỳ thực chính thủ tọa Chung Lão Sinh Động Minh Đường của Tiên Minh cố ý an bài, làm cuộc kiểm tra liên quan tới Hắc ám ma tức, mà kiểm tra, bị hắn cho hủy diệt.
Sáu kỳ thi lớn thì Huyết sứ giả dưới trướng hắn đến làm rối, cũng Phương Nguyên liên thủ với sáu vị bạn tốt, chém rớt hắn!
Nam Hải Long Tích thì hắn mượn Long Tích với kế hoạch mở ra lối đi đại kiếp nạn, bị Phương Nguyên làm hỏng. . .
Bố trí sắp xếp vô số người ám sát Phương Nguyên ở Ma Biên, lại bị Phương Nguyên chém giết vô số.
Thậm chí trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung, khoảng cách đến thành công rất gần cũng bị Phương Nguyên ngăn cản.
Cho dù ở góc độ nào, hắn đều không có lý do chọn Phương Nguyên làm truyền nhân.
Hai người gọi là kẻ thù sống còn còn tin được!
Nhưng hôm nay, hắn lại muốn chọn Phương Nguyên trở thành truyền nhân của hắn?
Vô số ý nghĩ không thể hiểu được trào dâng trong lòng Phương Nguyên, cực kỳ hoang đường.
Nhưng những điều không giải thích được, một số ý nghĩ phức tạp thần bí dấy lên trong lòng hắn, qua mấy ngày hợp tác, hắn thực sự có chút bị thuyết phục bởi tài năng và kiến thức uyên bác của Lang Gia Các chủ. Dường như người này cũng nhìn thấy điều gì đó rất giống hắn, những điều đó về mặt lý trí, sự điên cuồng sâu trong nội tâm không cách nào ngăn chặn được.
. . .
. . .
- Coong.. .
Ngay vào lúc này, ở bên ngoài Lang Gia Các truyền đến một chuông thật lớn.
Tiếng chuông trong trẻo rõ ràng, rung chuyển khắp thiên địa, truyền vào Lang Gia Các.
Xa xa trong hư không, bỗng nhiên có mây đen cuồn cuộn vọt tới, bao phủ khắp bốn phía Lang Gia Các. Trong mây đen vô tận kia, có thể nhìn thấy rất rất nhiều Tiên binh Tiên tướng, đại tu mạnh mẽ, mỗi người đằng đằng sát khí, che đậy nhật nguyệt, làm cho mặt trời chiếu rọi trong Lang Gia Các trở nên ảm đạm, một loại bi thương mà áp lực nặng nề, trải rộng trên không Lang Gia Các.
Người của Đông Hoàng Sơn đã đến.
Trên dưới Lang Gia Các nghe được một tiếng tiếng chuông, đột nhiên hoàn toàn đại loạn, vô số nhân mã được điều động, tuôn ra từ các nơi thanh tĩnh hội tụ thành từng dòng lũ, tuôn thẳng tới ngoài Lang Gia Các, đại trận nhanh chóng mở ra, hình thành từng đạo linh quang ngang qua phía chân trời, giăng khắp nơi, bao phủ toàn bộ Lang Gia Các. Lang Gia Các thanh tĩnh vô số năm lúc này như tỉnh lại.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Mà ở ngoài điện Bạch phu nhân vô cùng tuyệt vọng, nàng nghe tiếng chuông kia, bỗng nhiên vung tay áo lau đi nước mắt trên mặt, hai mắt đỏ chót, sau đó tỉnh táo nói một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay lên, trên tiểu lâu sâu trong Lang Gia Các đột nhiên có một thanh tinh kiếm màu trắng phá lầu mà ra, bay vào trong tay nàng, nàng cầm trong tay xoay người đi ra ngoài Lang Gia Các.
Từ đầu đến cuối, nàng không có can đảm đẩy cánh cửa kia ra, nhìn thấy người nói chuyện với Phương Nguyên trong Thiên điện.
Mà Thiếu chủ Bạch Du Nhiên Lang Gia Các cũng nghiến răng, rút ra kiếm trên eo chính mình, bước nhanh đuổi theo mẹ của hắn.
Mà sau lưng bọn họ, trên nhà nhỏ đỏ thắm đang có một cô gái mặc váy đỏ, hốt hoảng nhìn theo bóng lưng hai mẹ con kia, nàng chính là người được Bạch phu nhân Lang Gia Các chọn làm bạn đời cho Bạch Du Nhiên. Để Bạch Du Nhiên mau chóng kết hôn, Bạch phu nhân hết sức chăm chú, nàng thật sự chọn lựa ra một cô gái thích hợp, chỉ chờ Bạch Du Nhiên đồng ý.
Còn đối với cô gái này mà nói, nàng chỉ có thể nhìn Bạch Du Nhiên từ xa, trước giờ không dám nghĩ có thể gả cho hắn, không dễ dàng gì thay đổi được vận mệnh, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải tình cảnh như vậy, nhìn dáng dấp Bạch Du Nhiên theo mẫu thân hắn ra ngoài, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, do dự vài lần, bỗng nhiên nhấc lên một cây thiết thương, đuổi theo ra ngoài.
. . .
. . .
- Nếu biết bản thân không còn nhiều thời gian, vì sao không thừa dịp còn lại chút thời gian cuối cùng nói lời từ biệt vợ con?
Phương Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài điện, thấp giọng nói:
- Sao mấy ngày cuối cùng lại đến tìm ta?
Lang Gia Các chủ cười có chút không tự nhiên, hắn liếc mắt nhìn ngoài điện, khe khẽ lắc đầu, nói:
- Vốn là cho rằng thời gian đủ để nói lời từ biệt cùng nàng, nhưng việc truyền đạo của ta xuống vẫn quan trọng hơn, vì thế mới tới tìm ngươi.
Hắn cười có chút tự giễu:
- Có lẽ trên người ta cũng có bệnh nhân gian, quá cố chấp!
Phương Nguyên nhìn hắn, bỗng nhiên nói:
- Ta không thể kế thừa con đường của ngươi!
Hắn trả lời rất nghiêm túc, như sợ bị đối phương hiểu lầm, trầm giọng nói:
- Con đường đi của ta và ngươi không giống nhau, từ nhỏ ta nghĩ mượn con đường tiên tử thoát khỏi nghèo đói cơ hàn, sau đó có con đường tu hành, cũng chỉ muốn trở nên mạnh hơn một chút, có thể nắm giữ vận mệnh của mình. Nhưng sau đó, ta ý thức được trời có đại kiếp nạn, không cách nào chỉ lo cho bản thân mình, cho nên ta muốn đối kháng đại kiếp nạn, không tránh né trách nhiệm, sau đó. . . Ta chỉ muốn đón người trong lòng mình từ trên trời trở về!
Chương 1654 Nói lời từ biệt (2)
Vừa nói, trong lòng hắn sinh ra chút tức giận:
- Nhân gian này thật tồi tệ, khiến người ta thất vọng, nhưng dù sao cũng là nhân gian cho ta thân thể, cho ta sinh mệnhh, cho ta cơ hội, vì lẽ đó ta chỉ có thể bảo vệ nó mà sẽ không chọn phá hủy nó.
Từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc.
- Ngươi chọn ta làm truyền nhân là sai rồi.
- Đó là vì ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, biết chuyện quá ít.
Đối mặt với sự kiên quyết của Phương Nguyên, Lang Gia Các chủ lại không chút để ý, lắc đầu, cười nói:
- Hơn nữa, ngươi cũng không nhất định phải kế thừa lý niệm của ta, ta lựa chọn ngươi, là bởi vì ngươi là người có tư cách lựa chọn tương lai, vì thế ta muốn nói ra hết thẩy những gì ta biết cho ngươi, còn ngươi làm thế nào vẫn xem lựa chọn của ngươi.
Hắn vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng đặt ngọc bội trên bàn trà bên cạnh Phương Nguyên.
- Ngươi cứ nhận lấy đi, đến nơi đó nhìn một chút, nơi đó đang có mấy người chờ ngươi, sẽ giúp ngươi hiểu được những gì ta nói, mà ta, hiện tại phải đi!
Hắn vừa nói vừa nhìn ra ngoài điện, có chút bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thực ta nghĩ có thời gian nói lời từ biệt với nàng nhưng nhìn thấy ngươi muốn thôi diễn, chỉ nghĩ muốn giúp ngươi một tay, không ngờ chiếm cả thời gian nói lời từ biệt cùng hai người, ta không phải một người chồng tốt, lại càng không phải người cha tốt, nhưng đến lúc này, cũng không thể lại để nàng chịu tội vì lỗi của ta.
Vừa nói xong, hắn nhanh chóng xoay đi ra ngoài điện, giọng nói trong vắt truyền lại:
- Cứ xem qua thứ ta lưu lại, dù ngươi lựa chọn thế nào, cũng đều xin ngươi nhớ kỹ, đại kiếp nạn đến từ nhân gian, muốn vĩnh viễn giải quyết đại kiếp nạn, phải tiến bộ dũng mãnh, thiên địa không thích hợp chúng ta, vậy chúng ta đi thích ứng thiên địa này, người tu hành, mệnh có thể nghịch thiên, chính là đạo lý này!
Phương Nguyên nhìn hắn xoay người, có thể cảm giác khí huyết trên người hắn đã khô cạn, thậm chí bước chân còn lảo đảo.
Dù sao, hắn thoát khỏi tay Thánh Nhân Tiên Minh và các chủ thánh địa ở Đại Tự Tại Thần Ma Cung cũng trả giá không ít, ma sau đó lại bị Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đuổi theo, dưới một trận đại chiến cũng bị trọng thương, khi kết thúc muốn trở lại Lang Gia Các để tìm kiếm chính mình.
Bây giờ, hắn có thể cảm giác được, ngoài Lang Gia Các ba ngàn dặm đã xuất hiện vô số khí thế mạnh mẽ.
Có thể thấy được bên ngoài đã đến khá nhiều cao thủ.
Đối mặt với mầm họa như Hắc Ám Ma Chủ, cho dù là ai cũng sẽ không nương tay.
Nhưng Lang Gia Các sẽ dễ dàng đồng ý giao Các chủ, chồng, phụ thân ra sao?
Nếu Lang Gia Các không đồng ý, những người bên ngoài sẽ không bỏ qua Lang Gia Các.
Thậm chí cho dù Lang Gia Các đồng ý giao Hắc Ám Ma Chủ ra thì những người kia sẽ sẽ bỏ qua Lang Gia Các sao?
. . .
. . .
- Đáng tiếc cho một điển tịch vô tận.
Phương Nguyên giống như suy nghĩ thật lâu, nhưng kỳ thực chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Hắn thở dài một tiếng, nhặt ngọc bôi trên bàn trà ngọc kia, xoay người đi ra ngoài điện.
Một đoàn mây xanh xẹt qua hư không, từ trong điện đi ra.
Thân hình hắn như ảnh, đi tới sau lưng Lagn Gia Các chủ đang nhìn Bạch phu nhân cùng Bạch Du Nhiên, Phương Nguyên chậm bước chân lại, tiếng nói có vẻ bình tĩnh mà lãnh đạm, nói:
- Ta không biết ngươi là người tốt hay người xấu, nhưng ngươi rời đi nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì mới trở về, dù sao cũng nên có chút thời gian nói lời từ biệt vợ con.
Lang Gia Các chủ nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt có chút ngạc nhiên.
Bạch phu nhân và Bạch Du Nhiên cũng ngạc nhiên không kém, ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Phương Nguyên.
- Nhân gian có lẽ có bệnh, nhưng vẫn còn tốt!
Phương Nguyên nói:
- Huống chi con trai của ngươi muốn thành hôn!
Hai mắt Bạch Du Nhiên đỏ ngầu, đầu cúi thấp, lén lau lệ.
Mà phía sau người nhà bọn họ, cô bé áo đỏ cầm thiết thương lại có chút hồ đồ.
Những người bên ngoài kia, ta chống đỡ cho ngươi trước.
Phương Nguyên sờ sờ đầu Bạch Du Nhiên nói với Lang Gia Các chủ:
- Nói từ biệt xong, chính mình tạ tội đi!
Vừa dứt lời, hắn quay người đi thẳng ra khỏi Lang Gia Các.
Người xung quanh nhìn hắn từng bước từng bước đi ra ngoài, tất cả đều ngạc nhiên, bất kể là vẻ nghi hoặc của Viện chủ đại thư viện hay vẻ mặt đau thương căm giận hộ vệ Lang Gia Các, thân hình Phương Nguyên đi tới đâu bọn họ đều lui qua một bên, ở phía sau, Bạch phu nhân Lang Gia Các ấn cổ Bạch Du Nhiên, chậm rãi khom người thi lễ trước Phương Nguyên, nước mắt rơi không ngừng.
Toàn bộ Lang Gia Các yên lặng như tờ, một lúc sau, tất cả mọi người đều hành lễ ở phía sau Phương Nguyên.
Trong bảo khố bên cạnh Lang Gia Các, giao long thò đầu ra liếc nhìn, liền rụt trở về, ngược lại mèo trắng mập ú, nghe được động tĩnh, chạy ra như làn khói, bò lên ngồi xổm trên vai Phương Nguyên.
- Coong.. .
Tiếng chuông xa xôi, dường như muốn làm cho thiên địa này tỉnh lại.
Khi tiếng thứ nhất vang dội, vòng mặt trời phía đông mới mọc bay lên, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi thế giới tỉnh lại từ trong bóng tối, làm cho người ta cảm giác tiếng chuông này gọi thái dương đến.
Lúc này Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn cũng đi tới ngoài ba ngàn dặm Lang Gia Các, khoanh chân ngồi trên tầng mây, pháp tắc quấn quanh bên người, rung động cửu thiên, đại đạo luân âm như ẩn như hiện, như mây quanh quẩn bên cạnh hắn, làm cho cả người hắn có chút không chân thực, từ xa nhìn lại, giống như một vòng mặt trời khác.
Chương 1655 Binh đánh Lang Gia Các (1)
Mà ở bên cạnh hắn, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn, ba đại trưởng lão đứng trước sau trái phải.
Trước giờ Đông Hoàng Sơn vốn ít người, đặc biệt là một đời sơn chủ Đông Hoàng Sơn đã vẫn lạc ngàn năm trước ở Côn Luân Sơn, bởi vậy kể cả truyền nhân, người thủ sơn cùng ba vị trưởng lão cũng chỉ có bốn người, nhưng bốn người này ai cũng đều là cao thủ hàng đầu. Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn Thủ là người hầu chủ đời trước Đông Hoàng Sơn, bây giờ đã là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần thế gian đừng đầu
Không kém gì các chủ Thánh địa, sợ cũng không kém bao nhiêu.
Mà ba vị trưởng lão Đông Hoàng Sơn tuy thấp bé hơn cũng đều ở cảnh giới Hóa Thần, khí tức khủng bố.
Mà ngoài bốn người bọn họ lại có hai đại Tiểu Thánh Trung Châu, mười hai nhân kiệt, những người này đều là kinh tài tuyệt diễm trong thế hệ trẻ cùng trang lứa, bản lãnh khá lợi hại, giống như hai vị Tiểu Thánh Trung Châu, với tài nguyên ở Tiên Minh và được Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn chỉ điểm cho, một thân tu vi hầu như đã vượt qua các cha chú bọn họ, đủ để bước vào hàng ngũ cao thủ đứng đầu thế gian.
Thậm chí ở xa hơn còn có ba mươi hai cao thủ Cổ tộc Trung Châu, như một đội quân lớn đi theo sát phía sau, ngoài bọn họ ra còn có ba vị lão quái lánh đời dẫn đầu tiên quân U Châu, còn có một nhánh Tiên quân của Yêu Vực, số lượng đông đúc, không dưới vạn người, mỗi một người đều có tu vi không tầm thường, như một vùng mây đen to lớn, từ xa mà đến, vắt ngang bên ngoài núi Lang Gia Các.
Đây là nơi tụ tập vô số cao thủ trong thiên hạ, thực lực tổng hợp lại vượt xa sức mạnh của thánh địa.
Mà hiện tại, thực lực như vậy lại không chút khách khí, trực tiếp phong tỏa trước cửa Lang Gia Các, không để ý tới bộ mặt.
- Coong.. .
Tiếng chuông lại nổi lên, vang ba tiếng.
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn ngồi trên mây, lạnh lẽo âm trầm mở mắt.
Khi hắn vừa mới đến trước núi Lang Gia Các đã từng nói, nếu sau ba tiếng chuông vang lên, sẽ dẫn binh tấn công núi.
Đường đường thánh địa Lang Gia Các, cũng không quan tâm chút nào chỉ muốn mạnh mẽ tấn công.
Mà lúc này, chúng tu xung quanh đều mở to mắt hưng phấn, bọn họ đi theo Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, kỳ thực cũng không được nghe giải thích cặn kẽ, chỉ biết lần này đi theo Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đến bắt giết Hắc Ám Ma Chủ, còn muốn tấn công Lang Gia Các, bọn họ cũng không quan tâm, thiên hạ có bảy đại thánh địa, cao cao tại thượng quá lâu, công phá cũng không có gì ghê gớm.
Nhìn trong tình hình chung, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn thu phục các nơi, dương danh thiên hạ, có thể nói là quy tâm vạn chúng, nhưng duy nhất không có người trong Lục đại Thánh địa, dựa theo khuynh hướng này, dù có tấn công Lang Gia Các, cũng không có gì.
Dù sao, Lang Gia Các ở trong bảy Đại thánh địa, làm cho người cảm giác có thực lực yếu nhất.
Lang Gia Các chủ từ lúc ngàn năm trước, đã cùng mấy người sơn chủ Đông Hoàng Sơn chết trong trận đại kiếp nạn, mà Lang Gia Các chủ đời này là công tử bột, vừa vô học lại kiêu căng tự mãn, tu vi yếu nhất trong chủ các Thánh địa, làm việc cũng hoang đường nhất, hơn nữa sớm có truyền thuyết nói hắn trong lúc hồ đồ ở Ma Biên đã bị Hắc ám ma tức cuốn đi, hài cốt không còn, bây giờ thiếu chủ nhân Lang Gia Các chưa trưởng thành, chỉ còn một người phụ nữ là Bạch phu nhân khổ sở chống đỡ đại cục mà thôi.
Đã như vậy, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn muốn khai đao Lục đại Thánh địa, Lang Gia Các lại rất thích hợp.
Chỉ cần tiêu diệt một phương thánh địa thì năm đại thánh địa khác cũng không còn đáng sợ.
Giống như năm đó Phương Nguyên ở Yêu Vực, tụ tập Yêu binh trăm năm, tiêu diệt một phương yêu mạch, những người trước đây một mực cung kính thập đại yêu mạch, quyền sinh quyền sát trong tay giết chết đám người Yêu Vương, lá gan cũng lớn lên, có can đảm lại tiêu diệt mấy đại yêu mạch khác.
Bây giờ liền có rất nhiều thế gia, ôm tâm tư này.
Một khi tiêu diệt Lang Gia Các, nơi cất giấu vô số bí pháp trở thành vật vô chủ, đến khi đó mọi người chiếm được một phần, không phải nền tảng của bọn họ sẽ tăng vọt sao?
. . .
. . .
Khi tiếng chuông vang lên, trong mắt mọi người sát ý tăng vọt, uy nghiêm đáng sợ, chỉ cần một lời không hợp liền tấn công Lang Gia Các.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ chân trời truyền đến một tiếng hét lớn:
- Truyền nhân Đông Hoàng Sơn, từ khi hình thành bảy đại Thánh địa đến nay, chưa từng đối mặt với binh đao, chỉ liên hợp người trong thiên hạ đối kháng đại kiếp nạn, đặc biệt lúc đại kiếp nạn sắp giáng lâm như bây giờ, ngươi lại muốn vào lúc này phá vỡ thông lệ, chỉa kiếm về phía Lang Gia Các, để những sinh linh Thiên Nguyên vất vả ngưng tụ lần thứ hai rơi vào khổ sở chinh phạt cảnh giới?
Giọng nói hùng hồn, truyền đến rung động khắp nơi.
Không ít tu sĩ tâm thần chấn động, cùng nhau quay đầu nhìn sang, trong lòng trầm xuống.
Chỉ thấy một đoàn tiên vân, lướt không mà đến, ở trên mây có thể thấy được chủ các Thánh địa như Thiên Khôi Thánh Nhân Tiên Minh, Cửu Trùng Thiên, Tẩy Kiếm trì, Vong Tình Đảo, chắp tay mà đứng, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ nghiêm túc, xuất hiện mang theo tiên uy vô tận.
- Để Thiên Nguyên rơi vào khổ sở chinh phạt cảnh giới?
Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn nhìn thấy bọn họ vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng người thủ sơn ở phía trước hắn, lại bước ra trước, khinh thường nói:
- Tiên Minh các ngươi còn có mặt mũi nói ra một câu này, không phải Tiên Minh các ngươi làm chuyện không tốt, để Hắc Ám Ma Chủ nhảy nhót tưng bừng, sinh ra bao nhiêu chuyện? Thậm chí cũng có gian tế trong Tiên Minh các ngươi cấu kết với hắn, điều này hoang đường biết bao, Đông Hoàng Sơn ta bây giờ đến đây chỉ vì để thu dọn hỗn loạn do Tiên Minh các ngươi gây ra.
Trên mây, Thiên Khôi Thánh nhân nghe vậy sắc trở nên ảm đạm mấy phần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất