Chương 1646 Liên quan gì đến ta (2)
Đại đệ tử Dao Phi Cầm dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên Ma Biên Bát Hoang Thành cũng lên tiếng.
- Lục đại Thánh địa, càng không có lý do đối kháng hắn, dù sao Đông Hoàng Sơn cùng Lục đại Thánh địa cũng từng có Thái Cổ Minh Ước, chỉ cần Đông Hoàng Sơn vung tay hô hào, bất cứ lúc nào Lục đại Thánh địa cũng đều tận lực xuất binh, đối kháng với đại kiếp nạn. Cho nên, bây giờ hắn còn chưa biểu lộ dã tâm thật sự muốn thống nhất Thiên Nguyên, sáu thánh địa tuyệt đối không thể đối địch với Đông Hoàng Sơn, nếu không thiên hạ này bị chia năm xẻ bảy, lấy gì đối kháng đại kiếp nạn?
- Vấn đề ở chỗ. . .
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên chỉ cười, nói:
- Đợi đến khi hắn lộ ra mục đích mới trở mặt thì cũng trễ rồi.
Phương Nguyên lẳng lặng nghe, gật gật đầu.
Bây giờ Thiên Nguyên này không tranh bá theo ý nghĩa thông thường, quả đấm người nào lớn, người đó có lý, bởi vì đại kiếp nạn tồn tại, sinh ra rất nhiều biến hóa, nói thí dụ như, nếu đại kiếp nạn nhất định có thể vượt qua, thì thiên hạ nhất định không loạn, một số chuyện nhất định phải làm, mà cái này, lại giống như đại đạo pháp tắc, giá lâm trên đỉnh đầu mọi người, khiến người ta sợ ném chuột vỡ đồ.
Có pháp tắc, chuyện không còn đơn giản, thiên hạ thành tổng thể.
Đông Hoàng Sơn là một quân cờ cao mình, thời điểm thích hợp nhất hạ cờ, ổn định Lục đại Thánh địa.
Ngoại trừ có người dám hất đi bàn cờ này, nếu không thế cục Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn xuất hiện trên đời, xem như đã định.
Những vị chủ Thánh địa này không phải không có sức mạnh hất đi bàn cờ.
Nhưng máu chốt là, đây là bàn cờ thiên hạ, thì ai dám xốc thiên hạ này?
- Chuyện các vị tiền bối đều không làm được, tìm đến vãn bối thì có ích lợi gì?
Phương Nguyên hiểu rõ ràng, có chút bất đắc dĩ hỏi.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên cũng không khách khí, nói thẳng:
- Bởi vì hiện tại chỉ có ngươi mới đánh lôi đài được với Đông Hoàng Sơn, ngươi nhập Dịch Lâu trước, đã có danh vọng và công lao to lớn, trong lòng mọi người luôn nhận định, đợi ngươi đến Dịch Lâu tuyên bố đại trận hoàn thành, thanh danh của người sẽ ngày càng hưng thịnh, gần như được phong Thánh. Cho nên nếu ngươi xuất thế, kế hoạch Đông Hoàng Sơn cũng trở nên khó khăn hơn, ít nhất trước đại kiếp nạn bọn họ không thể làm thiên hạ cộng chủ, vì thế chúng ta đặc cách cho ngươi nhập cuộc.
- Đặc cách cho ta nhập cuộc?
Vẻ mặt Phương Nguyên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cũng hiểu ý Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên.
Bọn họ kỳ thực cũng không phải để hắn đi tranh cướp thiên hạ cùng Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, dù sao Đông Hoàng Sơn vừa xuất thế cũng đã tuyệt đường Hóa Thần của hắn, người không Hóa Thần cũng không thể trở thành thiên hạ cộng chủ, bọn họ chỉ muốn hắn trở thành một chướng ngài, không để Đông Hoàng Sơn thống nhất thiên hạ, bọn họ không hi vọng hắn thắng ván cờ thiên hạ này, chỉ mong Phương Nguyên trộn lẫn cục diện, khiến Đông Hoàng Sơn không thắng được.
Trong lúc Phương Nguyên trầm ngâm suy nghĩ, mọi người xung quanh đều nhìn hắn.
Những đại nhân vật như bọn họ cũng có vẻ lo lắng, chờ Phương Nguyên trả lời.
Không để bọn họ chờ quá lâu, Phương Nguyên liền trả lời.
- Hay là thôi đi!
Phương Nguyên chắp tay thi lễ, cười nói:
- Các vị tiền bối giao cho ta trọng trách quá nặng nề, ta cõng không nổi, có bản lãnh thế nào mới đối đầu được với Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, còn vãn bối, bây giờ chỉ là một phế nhân ngay cả hi vọng có thành tựu Hóa Thần cũng không có.
Vừa dứt lời hắn nhanh chóng xoay người rời đi.
Mấy vị chủ Thánh địa đều choáng váng, không có cách nào giữ hắn lại.
Tuy rằng tu vi của bọn họ đều cao hơn Phương Nguyên, nhưng bây giờ Phương Nguyên có công đức và danh tiếng đã không yếu hơn họ.
Bọn họ chỉ hỏi dò, thậm chí ngay cả tư cách khuyên cũng không có.
Bọn họ đã nói hết mọi chuyện nhưng Phương Nguyên lại không có chủ kiến, bọn họ cũng không thể ép buộc được.
- Tiên sinh.
Vị nam tử trẻ tuổi nhút nhát kia nhìn thấy Phương Nguyên xuống núi, nhanh chóng mở cửa, mời hắn lên xe. Người này rất tôn kính Phương Nguyên, nhìn vẻ ngoài trông lớn hơn Phương Nguyên, nhưng lại chấp nhận hành lễ, cẩn thận tỉ mỉ, không chút sai xót.
Xe ngựa nhanh chóng đi về phía nam.
- Haizzz, xem ra trong lòng hắn vẫn tức giận, trách chúng ta không giữ lại Tiên Nguyên cho hắn.
Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì có chút bất đắc dĩ, nói:
- Nhưng sự thực đúng là như vậy, hắn không có được thành tựu Hóa Thần, thì làm sao đánh cùng Đông Hoàng Sơn? Dù có danh tiếng và công đức lớn hơn, nhưng cảnh giới thực lực chênh lệch, cũng sẽ từ từ tiêu tan, nói vậy hắn cũng thấy rõ điểm này cho nên mới phải từ chối, mà bây giờ chúng ta không thể khuyên được hắn, vậy trên đời còn ai có thể?
Khi hắn nói những lời này thì mấy người còn lại đều không nói lời nào.
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên ngưng thần đánh giá bối cảnh xe ngựa rời đi, chân mày nhíu chặt nghi hoặc.
Đại đệ tử Dao Phi Cầm dưới trướng Bạch Bào Chiến Tiên Bát Hoang Thành Ma Biên cũng nhìn xe ngựa, không biết đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên nói:
- Các vị tiền bối, các ngươi có cảm thấy, người trẻ tuổi vừa nãy mời Phương Nguyên sư huynh lên xe ngựa nhìn có chút quen mắt không?
Những người khác đều ngẩn ra.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo nhìn về phía Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên, nói:
- Một năm trước, ngươi phái người của Côn Luân Sơn mang vị tiểu tướng Ma Biên bị pháp tắc của truyền nhân Đông Hoàng Sơn kích bị thương đưa đến Dịch Lâu, nỗ lực làm cho Phương tiểu tử xuống núi, có chuyện này chứ?
Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên chậm rãi gật gật đầu.
- Điều ta phân vân cũng ở đây, tiểu tướng Ma Biên bị pháp tắc bên người truyền nhân Đông Hoàng Sơn làm tổn thương, thân thể vỡ vụn, đạo nguyên tan vỡ, không có khả năng qua khỏi, người trẻ tuổi kia tuy giống như bệnh nặng mới khỏi, nhưng khí cơ cũng ổn định, pháp lực hùng hồn, điều này là không thể nào, ai có thể giúp hắn chữa trị đạo nguyên, tái sinh tạo hóa?
Chương 1647 Kho sách lớn của
- Tiên sinh, chúng ta đi đâu?
- Nơi có sách nhiều nhất!
- . . .
- . . .
Ba con nai kéo xe ngựa, một đường đi về phía nam, rất nhanh liền đến bên bờ Xích Thủy, đến lãnh địa Đông Lang Gia Các Vấn Đạo Sơn.
Trước đó, Phương Nguyên đã sai người đưa một phong thư cho Lang Gia Các, bởi vậy khi hắn đi tới trước sơn môn Lang Gia Các, nhìn thấy cấm chế trong ba ngàn dặm trên các ngọn núi đều đã mở khải, Bạch phu nhân Lang Gia Các dẫn thiếu chủ Bạch Du Nhiên cùng ba vị Viện chủ Lang Gia Các ra tiếp đón. Hiện tại trên thế gian này, người được chủ nhân Lang Gia Các dùng lễ tiết tiếp đón đã không còn mấy người.
- Phương Nguyên tiên sinh, trước đây Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên đến đặc cách để ta đi Dịch Lâu tìm ngươi, nhưng ngươi là người thế nào ta biết rõ, chuyện nên làm không cần người bên ngoài nói cũng sẽ đi làm, không muốn làm người khác nói cũng vô dụng, vì thế nên ta chưa từng đi, không nghĩ tới ngươi cũng đến rồi!
Bạch phu nhân mỉm cười nghênh đón, tỏ ra vô cùng khách khí với Phương Nguyên, nàng không tự xưng là trưởng bối trước mặt hắn. Lang Gia Các là nơi trọng quy củ nhất thế gian, nàng cũng không phải Các chủ Lang Gia Các cho nên mới không tự xưng là trưởng bối trước mặt Phương Nguyên, chỉ đứng ở góc độ con trai Bạch Du Nhiên để gọi Phương Nguyên, cười tươi hỏi:
- Không biết lần này đến Lang Gia Các là muốn làm gì?
- Đến Lang Gia Các, đương nhiên là muốn xem sách!
Phương Nguyên thi lễ trước Bạch phu nhân, nói:
- Ta rất thích nhất đọc sách, trước đây những chuyện tầm thường quấn quanh người, không làm được chuyện mình thích, bây giờ không dễ dàng gì có người làm thay ta, đúng lúc được nhàn rỗi nên mạo muội chạy tới, xin phu nhân tác thành!
- Vô cùng hoan nghênh.
Bạch phu nhân cười nói:
- Tiên sinh tới thật đúng lúc, đứa ngốc Ngô gia muốn thành thân, đang cần một người chủ hôn.
- Không…
Lời còn chưa dứt, bên cạnh liền vang lên một tiếng la hét thật lớn, mặt thiếu chủ Lang Gia Các nhăn nhó lại đây, ôm lấy cánh tay Phương Nguyên, nói:
- Tiên sinh, hiện tại mẫu thân ta không có chuyện gì khác để nghĩ, chỉ nghĩ làm sao buộc ta kết hôn thôi, trước đây ta chạy đến Dịch Lâu tìm ngươi, kết quả ngươi không gặp ta, ta liền chạy đến Ma Biên tìm sư tỷ nhưng không trốn được bao lâu, mẫu thân lại tóm ta từ Côn Luân Sơn trở về.
Phương Nguyên sờ đầu của hắn hỏi:
- Bây giờ ngươi có tu vi gì?
Bạch Du Nhiên khoe khoang nói:
- Ta đã sớm đạt đến Nguyên Anh trung cảnh!
- Bình thường quá!
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Với điều kiện tu hành hiện tại của ngươi, thời gian lâu như vậy chỉ đạt đến Nguyên Anh trung cảnh, đúng là hơi chậm, có thể thấy được ngươi tu hành vẫn chưa chú tâm, tương lai trong đại kiếp nạn, ngươi làm sao bảo vệ mẫu thân mình, bảo vệ Lang Gia Các? Sợ là cái mạng nhỏ của chính mình người cũng không giữ được, cho nên mẹ ngươi để ngươi sớm kết hôn, tránh sau này Lang Gia Các tuyệt hậu.
Vừa nói, vừa vỗ vỗ vai hắn.
- Vì thế mẹ ngươi có đạo lý!
Bạch Du Nhiên nghe mà choáng váng, tựa như sấm đánh ngang tai, đứng không vững.
Bạch phu nhân tươi cười nói:
- Vẫn là tiên sinh nói chuyện có đạo lý, xin mời vào!
Nói xong đi trước dẫn đường, dẫn Phương Nguyên tiến vào đại điện sâu trong Lang Gia Các, mọi người ngồi xuống, tùy tùng dâng trà nước. Đến lúc này, Bạch phu nhân Lang Gia Các để Bạch Du Nhiên chính thức bái kiến Phương Nguyên, lễ làm đệ tử, sau đó Phương Nguyên chỉ người thanh niên nói với Bạch Du Nhiên.
- Vị này chính là Vân Chu sư huynh của ngươi, hắn thuở nhỏ gia tộc bị tiêu diệt, lưu lạc bốn phương, sau đó đến Ma Biên chém giết, điều kiện tu hành gian khổ hơn ngươi nhiều, nhưng thành tựu tu vi của hắn lại không thấp hơn ngươi, ngươi phải học hỏi hắn.
- Lại có thêm một vị sư huynh?
Bạch Du Nhiên ngạc nhiên nhìn người tuổi trẻ kia hỏi:
- Ngươi bái tiên sinh làm thầy mấy năm?
Vân Chu ngại ngùng nói:
- Chỉ có hai năm!
Bạch Du Nhiên cười cười.
- Vậy ngươi nhập môn muộn hơn ta, ngươi gọi ta là sư huynh mới đúng.
Vân Chu nhìn hắn cười cười.
- Tiên sinh nói ngươi không tốt, nếu không nhận ta làm sư huynh, ta có thể đánh ngươi.
Bạch Du Nhiên nhìn hắn cười hé hàm răng trắng nõn, đột nhiên cảm giác thấy phía sau lưng có chút sợ hãi.
Sư tỷ Ma Biên của hắn cũng có một thân tà khí, điên điên khùng khùng, hắn không biết đối mặt với hắn là người hay yêu ma, không nghĩ tới hôm nay gặp được một người nhìn có chút thành thật nhưng cũng cuồng bạo lực như vậy.
Bạch phu nhân nhìn người trẻ tuổi tên "Vân Chu" trong lòng hơi ngẩn ra.
Năm đó khi tứ đại bí cảnh Côn Luân Sơn mở ra nàng cũng ở đó, bây giờ cũng nhìn ra gì đó.
- Nếu thật sự là tiểu tướng Ma Biên kia, sao hắn có thể còn sống.
Trái tim khẽ run lên, nhìn ánh mắt Phương Nguyên không đoán ra được điều gì, uống ngụm trà mới cười nhìn Phương Nguyên nói:
- Tiên sinh là trưởng bối của Du Nhiên, đến Lang Gia Các cũng giống như chủ nhân, muốn đọc sách gì thì lấy, nếu có cần bí quyển đạo pháp gì, tiên sinh cứ việc nói ra, Lang Gia Các không có gì ngoài một đống sách. . .
Phương Nguyên gật gật đầu, hỏi:
- Ta có thể sẽ tiến vào thập nhị điện không?
Bạch phu nhân cười nói:
- Tiên sinh không cần hỏi ta, những gì cất trong thập nhị điện tiên sinh cứ xem!
Phương Nguyên có chút bất ngờ, sau đó trịnh trọng đứng dậy, chắp tay thi lễ trước Bạch phu nhân.
Chương 1648 Kho sách lớn của
Lang Gia Các có thập nhị điện, thu nhận thần thông pháp quyết khắp nơi trong thiên hạ, học vấn điển tịch, trong đó điện lên càng cao càng quý giá, đặc biệt là thập nhị điện, được xem là cấm địa của thế gian, thu nhận thần thông Tiên pháp đứng đầu thế gian, thậm chí thiên công Lang Gia Các. Tiến một nơi thế này đọc sách, lúc hỏi Phương Nguyên đã cảm thấy có chút mạo muội, tâm trạng không chắc chắn, không nghĩ tới Bạch phu nhân lại đồng ý không chút do dự.
Đây là một ân tình rất lớn, phải cảm ơn thật tốt mới được.
Tối hôm đó, Lang Gia Các mở tiệc, do Bạch Du Nhiên và Ô Mộc Viện chủ tiếp đón, nhưng Phương Nguyên cũng chỉ uống ba chén rượu, liền cảm ơn bọn họ rồi một mình rời đi. Nếu Lang Gia Các đã cho phép, hắn cũng không khách khí, muốn nhanh chóng tiến vào xem sách. Bên trong một phòng đầy sách, hắn chậm rãi đi tới, bộ quần áo xanh bị ánh trăng ngoài cửa sổ làm cho loang lổ.
Bạch Du Nhiên và Ô Mộc tiên sinh đưa hắn đến ngoài điện, không cùng theo vào, nhìn Phương Nguyên ở trong điện chăm chú chọn sách, trên mặt Bạch Du Nhiên có chút lo lắng, nhìn Ô Mộc tiên sinh nói:
- Tiên sinh bị Đông Hoàng Sơn bắt nạt, cướp đi Tiên Nguyên của hắn, con đường tu hành đã đứt, ta rất lo lắng hắn sẽ bị đả kích, không phải cố ý trốn vào trong điện đọc sách chứ?
Ô Mộc tiên sinh cũng lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Dù sao vốn là một người có tiền đồ nhất trong giới tu hành có, nên có được hào quang kiếp nguyên chiếu rọi, thậm chí sẽ là nhân vật thống lĩnh thế gian, bây giờ bởi vì thiên hạ tranh đấu, miễn cưỡng bị đứt đoạn mất con đường tu hành đường.
- Tư vị như vậy dù là ai cũng không thể chịu được.
- …
- …
Nghe hai người bọn họ nghị luận, Vân Chu mang tới cho Phương Nguyên một chén trà, chỉ cúi đầu cười cười.
- Nên xem từ đâu đây?
Đang ở trong Lang Gia Các, Phương Nguyên ngưng thần suy tư.
Trong đầu hắn nghĩ đến hai năm trước, khi hắn bắt đầu thôi diễn và lĩnh ngộ.
Bắt đầu từ hai năm trước, thôi diễn Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận cơ bản đã hoàn thành, nhiệm vụ trên vai hắn mới nhẹ nhõm, cũng bắt đầu từ khi đó Phương Nguyên mượn Thất Tinh Đài, bắt đầu xác minh một vài nghi vẫn trong lòng hắn.
Huyền diệu của Thất Tinh Đài lần đầu tiên hắn ngồi lên đã cảm nhận được, nhưng khi hắn thật sự bắt đầu mượn đài này xác minh suy nghĩ trong lòng, vẫn bị huyền diệu của nó làm cho kinh động. Đối với Phương Nguyên mà nói, thôi diễn pháp mạnh nhất chính là Thiên Diễn Thuật trong Đạo Nguyên Chân Giải, mượn pháp này hắn có được năng lực thôi diễn vô thượng, như tất cả trong trời đất, bao gồm công pháp, trận pháp, thậm chí dược tính bên trong đan dược phối hợp và biến hóa, đã hình thành một tổng thể rất lớn.
Theo dây mò qua, nhìn một chiếc lá có thể biết cả mùa thu.
Thiên Diễn Thuật vô cùng thần kỳ, có thể trước đó Phương Nguyên chỉ dùng nó thôi diễn những thứ khác.
Mãi đến khi hắn ngồi trên Thất Tinh Đài, nhờ kỳ diệu của Thất Tinh Đài mới nhìn thấy được bản chất thật sự của vạn vật trong đất trời, nhìn thấy pháp tắc vô tận mà Đại Thiên giới xây dựng nên mới ý thức được một khả năng. . .
Công pháp, có thể thôi diễn!
Trận pháp, có thể thôi diễn!
Dược tính trong đan dược cũng có thể thôi diễn!
Như vậy, ai nói đại đạo không thể thôi diễn?
Ý nghĩ thế này không phải Phương Nguyên không nghĩ tới mà chỉ không làm được thôi.
Bởi vì Thiên Diễn Thuật, tiêu hao tinh lực và pháp lực của hắn, hắn không chống đỡ nổi tiêu hao quá mức mãnh liệt này.
Nhưng mượn Thất Tinh Đài thì khác.
Thất Tinh Đài làm cho hắn nhìn thấy pháp tắc bản nguyên trong đất trời, hắn còn có thể trực tiếp thôi diễn những pháp tắc bản nguyên này.
Phương Nguyên ý thức được bản thân có thể nhìn thấy thiên địa biến hóa hoàn chỉnh.
Nghĩ thế hắn bắt đầu hành động.
Mà từ lần đầu tiên bắt đầu thôi diễn hắn đã lao vào rất sâu.
Thiên địa kỳ côi ảo diệu, đại đạo hùng hồn, pháp tắc đan dệt làm cho bản thân hắn bị vây trong đó, say mê vô cùng.
Nếu nói là có sách, đây mới là Vũ Trụ Hồng Hoang, bộ kỳ thư thứ nhất.
Thiên địa vạn vật, Thánh Nhân, đầy tớ, tiên ma yêu quái, đều lớn lên giống như trong sách.
Lúc đó có không ít người đến bái phỏng hắn, gửi thư cho hắn nhưng Phương Nguyên nào có thời gian để ý tới bọn họ?
Thậm chí hắn mê muội trong các loại pháp tắc, không muốn trở lại hiện thực nhân gian.
Có điều lúc đó, người của Cửu Trùng Thiên chạy tới, mang theo vị tiểu tướng Ma Biên bị thương nặng, thân thể bị pháp tắc đánh vỡ, đưa đến trước mặt hắn. Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là phải trở lại hiện thực, chữa trị thân thể pháp tắc của tiểu tướng Ma Biên, giống như sửa chữa một cái pháp bảo vậy, cứu một người đã chết trong mắt các chủ Thánh địa.
Hắn cũng biết suýt chút nữa bản thân lạc lối. Thoáng thu rồi tâm tư, ánh mắt hắn nhìn về khắp nhân gian.
Sau khi rời khỏi Dịch Lâu, hắn đi thẳng tới Lang Gia Các.
Ngay khi hắn đi tới Lang Gia Các, chìm đắm trong các loại điển tịch thì bây giờ trên Vấn Đạo Sơn Trung Châu, Tiên Minh và các chủ thế gia đang đối mặt với Hắc Ám Ma Chủ, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn đang trầm mặc không nói lời nào, cũng cuối cùng cũng nhấc tay chỉ một hướng, nói:
- Hắc Ám Ma Chủ, chạy về phía kia.
Chương 1649 Tính cách tương đồng bao bọc lẫn nhau (1)
Toàn bộ người của Lang Gia Các đều lo lắng nhìn Phương Nguyên, trong lòng suy đoán tâm tình của hắn, nhưng bản thân Phương Nguyên lại không phát hiện, chỉ ung dung, thậm chí sung sướng đi vào trong biển sách mệnh mông của Lang Gia Các, chọn sách hắn thích.
Có người cảm thấy hắn đã đứt đoạn mất con đường tu hành, ít nhất trước ngàn năm, không thể nhận Tiên Nguyên, vì thế nên mới đọc sách tu tâm, nhưng không nghĩ tới, quyển cuối cùng Phương Nguyên chọn, lại có liên quan đến Tiên pháp thần thông tu hành.
Cảnh này khiến rất nhiều người âm thầm than tiếc:
- Hắn vẫn không cam lòng, haizzz.
Chuyện đã đến mức này, càng không cam lòng thì chẳng phải bản thân càng thống khổ sao?
Phương Nguyên cũng không để ý tới những chuyện này, chỉ tìm kiếm một Thiên điện thanh tĩnh, mang theo những điển tịch đã chọn lựa tiến vào bên trong suốt ngày không ra, chỉ có đại đệ tử danh nghĩa Vân Chu tiến vào phụng dưỡng. Những người khác căn bản không biết hắn đang làm gì, thỉnh thoảng sẽ nghe được chính hắn nói gì mà "Đại đạo hữu ngân", "Nhật nguyệt tràn đầy", đầu óc mơ hồ, nhìn hắn vẻ mặt mê man như có một loại cảm giác. . .
Không phải Phương Nguyên tiên sinh bị điên rồi chứ?
Bạch Du Nhiên thấy bản thân nên quan tâm đến vị tiên sinh nhà mình một chút, người đang đứng ở trạng thái không tốt. Hắn bảo đầu bếp Lang Gia Các nấu chút canh sâm, thịt chân sếu trắng mang đến Thiên điện cho Phương Nguyên bồi bỗ, xem như là đại lễ đệ tử hiếu. Kết quả mỗi lần đều bị Phương Nguyên thiếu kiên đuổi ra, có một lần đuổi đến tức giận, bị hắn kéo qua đánh mấy gậy.
Bạch Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi ra, cảm khái nói:
- Tiên sinh không chỉ bị điên mà còn là một người điên vì võ.
Không thể làm gì, trên dưới Lang Gia Các không ai hiểu được Phương Nguyên đang nói cái gì, cũng không ai có thể đến giúp hắn, ngay cả Bạch phu nhân Lang Gia Các cùng bảy đại viện chủ cũng thường qua xem, nhưng khi nghe mấy câu Phương Nguyên thỉnh thoảng bật ra, cũng không lý giải được hắn nói cái gì, chỉ có thể đồng tình nhìn hắn, hầu hạ hắn.
Mà mấy đại thánh địa bao gồm Nam Hải Vong Tình Đảo, Cửu Trùng Thiên, Bát Hoang Thành cũng đều có người đến nhìn hắn, nhưng bọn hắn cũng không biết nên nói với Phương Nguyên thứ gì, chỉ có thể đưa tới vô số kỳ đan dị bảo, để hắn điều dưỡng thân thể thật tốt.
Mấy đại thánh địa đã âm thầm bàn bạc rất nhiều lần, tìm các phương pháp xem có thể tập hợp lại một chút Tiên Nguyên đưa cho Phương Nguyên hay không, nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng. Tiên Nguyên vốn là một vật trân quý, lại tiêu hao nhiều năm liên tục, bây giờ trên tay bọn họ thực sự không còn, cũng có thẻ còn lưu lại một chút nhưng không nói ra, vậy cũng không còn cách nào.
Phương pháp duy nhất để có được Tiên Nguyên, chính là chờ.
Tiên Nguyên là vật được thiên địa ngưng tụ, đợi đến ngàn năm hoặc hai ngàn năm, thế gian mới có thể lại xuất hiện Tiên Nguyên.
Nói không chừng, trải qua thời gian dài khô kiệt, sau đó có thể xuất hiện nhiều hơn.
Nhưng trước mắt thì không ai có cách nào cả.
Quan trọng hơn chính nhiều người nhìn Phương Nguyên như vậy, dù có Tiên Nguyên, cũng không có gì dùng.
Người thủ sơn Đông Hoàng Sơn lúc trước nói rất có đạo lý!
Thiên địa đại đạo đã thay đổi, thiên công trong quá khứ đã có sai lầm.
Thiên công sai lầm, càng nghiên cứu càng khiến con đường đi của cho mình sai trái, gặp nhiều khó khăn.
Chỉ có những người chưa từng tìm hiểu tới thiên công mới có khả năng đi ra đại đạo mới.
Mà hiện tại, tuy Phương Nguyên được thiên hạ công nhận kỳ tài, nhưng hắn cũng tìm hiểu thiên công thì dù hắn có được Tiên Nguyên, cũng chỉ có thành tựu Hóa Thần, thành tựu lớn nhất trong tương lại cũng chỉ tương đương chủ các đại Thánh địa, dù như thế nào, không tranh nổi với một Đông Hoàng Sơn kia.
Ôm tâm tư này, các đại thánh địa cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đông Hoàng Sơn đại thế đã lên, vô cùng lớn mạnh, hầu như các đại thế gia, đạo thống, đều đã nhét đại kỳ dưới Đông Hoàng Sơn, thế lực mỗi một ngày càng thêm bành trướng, mà Tiên Minh và Lục đại Thánh địa, vào lúc này cũng chỉ có thể duy trì trầm mặc, bọn họ đứng cạnh xem, trong lòng cũng có chút lo lắng, lẽ nào Thiên Nguyên lại tiếp tục hình thành một vươn triều Hắc Ám thứ hai sao?
Tuy nhiên, trong lịch sử vương triều Hắc Ám xuất hiện thì còn có Tam Thế Kiếm Ma buộc hắn độ kiếp.
Mà Tam Thế Kiếm Ma kia hiện tại ở đâu?
. . .
- Đại đạo khó, đại đạo khó, đại đạo chí giản lại chí phồn. . .
Trong thiên điện, hình tượng Phương Nguyên đã không thể nhìn nổi, áo bào xanh xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, đủ loại điển tịch, ngang dọc vứt tứ lung tung, đâu đâu cũng có chữ viết của hắn.
Phía trên văn thứ có chút kỳ dị cũng có một vài phép tính, một chồng như núi.
Hiện tại nơi này của hắn, ngay cả mèo trắng cũng không thèm tới, ghét bỏ vì quá loạn, Vân Chu và một vài thị nữ Lang Gia Các muốn tiến vào thu dọn cũng bị Phương Nguyên đuổi ra ngoài, không cho bọn họ động vào bảo bối của chính mình.
Bản thân Phương Nguyên cũng rất khổ não, nhưng khổ não mà hắn thích thú. Các đạo Tiên pháp trong Lang Gia Các đã bị hắn lật lên, thậm chí Lang Gia Các cất giấu Hạo Nhiên thiên công cũng bị hắn lật tìm mấy lần, sau đó trực tiếp ném trên đất không để ý tới, khiến các Viện chủ đau lòng vô cùng, đành lén lút cho ôm ra ngoài, cất giấu thật kỹ, không để cho người điên này nhìn thấy.
Chương 1650 Tính cách tương đồng bao bọc lẫn nhau (2)
Phương Nguyên cũng không để ý tới, ngay cả thiên công cũng không lọt vào mắt hắn, xem như rác rưởi, còn hắn thì viết những chữ không ai hiểu, mà xem như bảo bối, từng tờ từng tờ, từng sấp từng sấp đều thu thập cực kỳ chỉnh tề, có điều chữ viết không thể nào đọc nổi.
Ngày hôm nay, dường như hắn gặp phải một vấn đề khó khăn, liền ngồi trên đất, dựa vào lang trụ, bất lực rên rỉ.
- Nhân tâm quái, nhân tâm quái, nhân tâm chí hảo hựu chí phôi…
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nghe bên ngoài đại điện cũng có âm thanh tương tự đối diện với hắn.
Phương Nguyên hiếu kỳ nhìn lên, thấy bên ngoài đại điện một người trẻ tuổi mặc nho bào đi vào.
Người này dung mạo trẻ tuổi, nhưng khóe mắt nhưng có chút nếp nhăn, tóc cũng có nhiều sợi bạc, thoạt nhìn bình thường nhưng khí chất có chút kiêu ngạo, không coi ai ra gì đi vào trong đại điện, nhìn xung quanh đánh giá một phen, khi ánh mắt dừng lại trên người Phương Nguyên, cười nói:
- Vừa nãy ở bên ngoài, nghe ngươi nhắc tới nhiều lần, nếu ta đoán không sai, ngươi tính sai một chỗ rồi.
Phương Nguyên hơi kinh ngạc:
- Chỗ nào?
Người tuổi trẻ kia nói:
- Thiên đạo dẫn pháp quyển thứ hai của Tốn Tự.
Phương Nguyên lập tức lật ra phần đó, hỏi:
- Chỗ đó có vấn đề?
Người tuổi trẻ kia cười nói:
- Ngươi vẫn còn trẻ tuổi, quên một pháp tắc, để ta tới tính cho ngươi xem.
Nói xong cầm lấy giấy bút đi tới, chữ viết như rồng bay phượng múa, viết ra những lời hay ý đẹp bày ở trước mặt Phương Nguyên. Phương Nguyên ở bên cạnh nhìn rõ, vội vàng vỗ tay khen hay, người tuổi trẻ kia viết xong, lại nói:
- Đáng tiếc là ta theo dòng suy nghĩ trước đó của ngươi mà thôi diễn, cũng chưa đi được mấy bước, lại phát hiện một một vấn đề khó có thể giải quyết, đến đường này cuối cùng không nghĩ được nữa.
Phương Nguyên nói:
- Không suy nghĩ được thì không thể biến một chút sao?
Nói xong, hắn cũng đoạt lấy giấy bút nhanh chóng viết lên.
Hai người cùng nhau thảo luận, lại sinh ra một loại ngầm hiểu ý nhau, tính cách tương đồng bao bọc lẫn nhau, rất nhanh Phương Nguyên phát hiện người tuổi trẻ này học thức vô cùng uyên bác, bình thường hiếm thấy, mà người tuổi trẻ này cũng phát hiện tuy Phương trẻ tuổi, nhưng cũng không thua kém gì những lão yêu quái sống nhiều vạn năm, hiểu biết cũng không kém gì hắn, lại là người quyết đoán.
Hai người gặp nhau như những người bạn tốt nhiều năm không gặp, vô số ý tưởng kỳ diệu gặp nhau.
Rất nhanh trong Thiên điện chữ thảo chất cao như núi nhỏ, rất nhanh biến thành hai tòa, ba tòa.
Hai người bọn họ không ăn cơm, cũng không ngủ, chỉ thôi diễn, tranh luận.
Có lúc tranh nhau đến mặt đỏ tới mang tai, người tuổi trẻ mắng Phương Nguyên là tên nhóc khốn nạn, Phương Nguyên lại dùng thổ ngữ Vân Châu mắng hắn tên nhóc xì hơi, có lúc ôm nhau cười đùa như người bạn thân thiết, mỗi lần thôi diễn ra một chương mới, còn để Vân Chu lấy rượu đến, vui vẻ cụng ly ăn mừng.
Bọn họ chỉ lo thôi diễn, không có ý thức được có một đám mây đen đã bao phủ trên Lang Gia Các.
Xa ngoài vạn dặm, đang có đại quân hội tụ, do người thủ sơn bên cạnh Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn dẫn dắt, Tiểu Thánh Sư Đông Hoàng Sơn, mênh mông cuồn cuộn, nhắm thẳng về phía Lang Gia Các mà đến. Người thủ sơn sắc mặt âm trầm, đằng đằng sát khí, đứng trước mặt mọi người, trầm giọng hét lớn:
- Nếu Lang Gia Các dám che chở hắn, chỉ sợ từ hôm nay trở đi, bảy đại thánh địa sẽ thiếu một người.
Chúng tu đi theo sát sau Đông Hoàng Sơn mà tới.
Cũng có người gấp rút nói:
- Đông Hoàng Sơn thu phục nhân tâm thiên hạ, rốt cục cũng không kiềm chế nổi, muốn động tay động chân thánh địa này.
. . .
. . .
Trong Lang Gia Các, chẳng biết từ lúc nào Bạch phu nhân đến cửa Thiên điện, theo cùng nàng còn có Bạch Du Nhiên.
Vào lúc này, một Bạch phu nhân từ trước đến giờ luôn ung dung mỉm cười, bình dị gần gũi lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, Bạch Du Nhiên bình thường luôn tươicười lúc này cũng như thú nhỏ bị kinh hoảng, bọn họ lo lắng cho Thiên điện, giống như rất muốn đẩy cửa bước vào nhưng cánh cửa gỗ nay như nặng ngàn cân, hai mẹ con nàng không có dũng khí đẩy ra.
Vì thế hai mẹ con nàng ở ngoài điện, đứng suốt một đêm.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào Thiên điện lạnh lẽo.
Phương Nguyên hoạt động cổ tay một chút, viết nốt những chữ thảo cuối cùng cũng quăng bút đi, cười lớn.
- Không nghĩ tới, không nghĩ tới, lại thật sự xong rồi!
Người tuổi trẻ kia cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn những chữ thảo xung quanh mà không thể tin nổi.
Phương Nguyên cười nói:
- Nếu không gặp được ngươi, ta không thể thành công nhanh như vậy.
Người tuổi trẻ kia cười nói:
- Có thể làm được, không uổng công đã sinh ra.
Phương Nguyên ném bút đi, chậm rãi đứng lên, sửa sang quần áo, cuối chào người trẻ tuổi kia.
Người tuổi trẻ kia cũng đứng lên, chào đáp lễ Phương Nguyên, không chút sai xót.
Lúc hai người cuối chào đều nhìn ánh mắt của đối phương, vẻ mặt của hai người đều rất xúc động, vừa vui mừng, tâm ý kính phục lẫn nhau không hề che giấu, trong đó xen lẫn chút tiếc hận cùng bi thương.
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, mới nói:
- Cũng xem như chúng ta hợp lực diễn ra phương pháp, có điều không biết. . . phương pháp này có thể được tính là thiên công không?
- Đâu chỉ thiên công?
Người tuổi trẻ kia lắc lắc đầu, nói:
- Phương pháp này gọi với hai chữ đạo thư.
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, nói:
- Đây chỉ là quyển thứ hai, còn không đạt tới độ cao như đạo thư.
Người tuổi trẻ kia ngắt lời hắn, nói:
- Còn xem ngươi ngộ ra quyển thứ ba không.
Phương Nguyên nhìn hắn, nói:
- Nếu ngươi có thể giúp ba là tốt rồi!
- Đại đạo độc hành, cần gì ta cho mượn lực?
Người tuổi trẻ kia nở nụ cười, nói:
- Hơn nữa ngươi có thể thấy, ta sắp chết rồi!
Vào lúc này, Bạch phu nhân ngoài điện che miệng lại, khuôn mặt xinh đẹp, nước mắt lăn dài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất