Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1606 Trận sư trong thiên hạ tập trung một chỗ (2)

Ngoài ra, bọn họ vẫn còn điều động tất cả đại trận sư của Dịch Lâu tới giúp đỡ mình. Về phần tiên sinh Thiên Cơ - một trong ba Cửu Văn Đại Trận Sư lớn trong thiên hạ cũng bằng lòng hạ thấp thân phận, chờ đợi mình sai khiến. Không có lý nào lại không tạo thành đại trận này?

Lo nghĩ, Phương Nguyên cũng không khách sáo nói:

- Mọi chuyện lo trước khỏi họa, vãn bối tìm ra con đường thôi diễn, cũng từng nghĩ qua, cảm thấy thôi diễn trận này cần thuật lý khổng lồ tinh thâm giống như Thần Sơn. Lại cộng thêm chúng ta còn phải thôi diễn ra trận này trong thời gian ngắn. Cũng may trước khi kiếp nạn lớn đến, xây dựng trận này ở trên Ma Biên vẫn phải chuẩn bị nhiều hơn. Sợ là ba nghìn đại trận sư Dịch Lâu chưa chắc đã đủ, tiền bối tốt nhất vẫn nên mượn thêm nhiều đại trận sư ở các nơi tới cùng giúp đỡ!

Tiên sinh Thiên Cơ nói:

- Cái này thì có gì!

Hắn nói xong lại gọi đại đệ tử của mình tới, đưa lệnh bài, nói:

- Ngươi cầm lệnh bài của ta đến Lang Gia các, Cửu Trọng Thiên, đảo Vong Tình, bảo bọn họ điều động đại trận sư của mình đến Dịch Lâu ta, nhớ nhấn mạnh với bọn họ, lần này chuyện đại trận có liên quan tới an nguy của Thiên Nguyên, đừng ai giở trò. Nếu lão hủ thật sự tức giận, tính tình có thể còn lớn hơn lão thái bà Nam Hải kia đấy. Trước đây bọn họ không coi trọng chuyện Dịch Lâu làm, giấu một phần trận sư không đưa ra, ta đều biết. Lần này lại không cho, ta sẽ tới chặn cửa chửi bới!

Đệ tử Dịch Lâu kia trịnh trọng nhận lấy, nói:

- Đệ tử hiểu rõ, nếu bọn họ không đáp ứng, đệ tử sẽ chặn cửa chửi trước!

Tiên sinh Thiên Cơ hoảng hốt vội nói:

- Ta có thể mắng nhưng ngươi thì không thể, sẽ bị đánh chết đấy!

Đồ đệ Dịch Lâu này vội vàng đáp ứng, lại thi lễ với Phương Nguyên, xoay người rời đi.

Phương Nguyên lại nói:

- Tiền bối Thiên Cơ, thế gian này tổng cộng có bao nhiêu Cửu Văn Đại Trận Sư,?

Tiên sinh Thiên Cơ nói:

- Lại giống như bên ngoài đồn đại, chỉ có ba người!

Phương Nguyên nói:

- Thêm ta nữa là bốn người. Hai người khác là ai?

Tiên sinh Thiên Cơ nói:

- Ngoại trừ lão phu, vẫn có một người nữa là Tiên Minh Kinh Thiên đạo hữu. Còn một người khác, không cần nhắc tới!

Phương Nguyên trầm ngâm một lát, nói:

- Tiền bối, nếu muốn thôi diễn thuật số khổng lồ như vậy phải sử dụng phương pháp tứ tướng diễn toán. Chỉ sợ đến lúc đó phải có bốn vị Cửu Văn Đại Trận Sư mỗi người nhận một tướng thuật, cho nên vẫn phải mời người mà tiền bối không muốn nhắc tới!

Tiên sinh Thiên Cơ có vẻ khó xử, nói:

- Thật sự phải mời hắn à?

Phương Nguyên lắc đầu, im lặng không nói.

Tiên sinh Thiên Cơ cười nói:

- Chuyện nhỏ, vậy chúng ta lại đi một lần!

Bây giờ phần lớn mọi chuyện đều đã bàn bạc xon, lại thêm dọc đường đi tới Cửu Châu lại giao lưu thảo luận nghiên cứu.

Còn chưa đi hết nửa đường, đại đệ tử của tiên sinh Thiên Cơ đã mang theo câu trả lời về:

- Lang Gia các truyền tin, cũng không nói nhiều đã đưa hơn nghìn đại trận sư và đại nho tinh thông thuật số đi Dịch Lâu. Nói vậy hẳn sẽ trở lại sớm hơn chúng ta. Ngoài ra phu nhân Các chủ còn đích thân tự thư mời các thế gia hào môn Trung Châu đưa đại trận sư của bọn họ đi Dịch Lâu, cũng có gần hai ngàn người. Phu nhân Các chủ nói lại với đệ tử nói, chuyện này là nghiệp lớn thiên thu của Thiên Nguyên, Phương Nguyên tiên sinh cùng Dịch Lâu có gì cần, Lang Gia các tuyệt đối sẽ không giấu giếm!

Tiên sinh Thiên Cơ nghe được, khen ngợi:

- Bạch phu nhân là một nữ trung hào kiệt!

Đại đệ tử này lại nói:

- Trước ki đệ tử tới, đảo Vong Tình đã điều động hơn nghìn đại trận sư đi Dịch Lâu. Lão tổ tông nói nói, tiên sinh Phương Nguyên là Đạo tử của đảo Vong Tình, chuyện này đảo Vong Tình cũng chiếm một nửa. Sư tôn không nói, bà ấy cũng sẽ làm như vậy!

Tiên sinh Thiên Cơ nói:

- Lão thái bà này vẫn quyết đoán như vậy!

Phương Nguyên nghe được giọng điệu của hắn, trong lòng thoáng động, luôn cảm thấy phản ứng của tiên sinh Thiên Cơ hơi kỳ lạ.

Lúc này, đại đệ tử này lại nói:

- Đệ tử lại đi Cửu Trọng Thiên, Tiên Hoàng bệ hạ trực tiếp vung tay, lại chấp nhận mong muốn của đệ tử, điều động ba nghìn đại trận sư chạy tới Dịch Lâu. Đệ tử xem qua, những đại trận sư đều có tài năng và kiến thức quả thật không tầm thường...

Lúc hắn nói đến Cửu Trọng Thiên lại vô cùng xúc động.

Nhưng tiên sinh Thiên Cơ nghe liền giận tím mặt, cười lạnh nói:

- Trước đây lão phu vẫn luôn mượn người của Cửu Trọng Thiên, bọn họ chỉ nói không có người, tối đa chỉ cho ta mượn mấy kẻ dưa vẹo táo nứt. Lão phu biết Cửu Trọng Thiên giấu lại đại trận sư cho mình sử dụng, cũng không có gì. Nhưng không ngờ có thể giấu những ba nghìn đại trận sư. Má nó, cho dù lần này hắn cho người, ta vẫn muốn chửi!

Phương Nguyên nghe vậy, cũng chỉ đành phải cố nén cười.

Bây giờ Dịch Lâu đã sớm chuẩn bị xong bốn nghìn đại trận sư, lại có ba nghìn đại trận sư của Lang Gia các và đạo Nho chính thống ở Trung Châu, lại thêm một nghìn người của đảo Vong Tình, ba nghìn người của Cửu Trọng Thiên, tính toán lại có hơn một vạn đại trận sư tinh thông số lý đang ở Dịch Lâu chờ điều động. Bọn họ đều là đại trận sư, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Tất cả tập trung một chỗ cùng thôi diễn đại trận này, nói vậy cũng đủ rồi.

Về chuyện cần bốn vị Cửu Văn Đại Trận Sư, tiên sinh Thiên Cơ tất nhiên không cần phải nói, Kinh Thiên Thánh Nhân cũng đã bắt đầu biết chuyện này từ nửa năm trước, cũng vui vẻ đi gặp. Vậy chỉ còn lại một vị Cửu Văn Đại Trận Sư cuối cùng cần đi mời, sẽ xem như đại cục đã định.

- Người cuối cùng kia không ở Cửu Châu!

Tiên sinh Thiên Cơ mỉm cười, nói:

- Phương tiểu hữu, ngươi theo ta đi một chuyến tới Tuyết Nguyên trước!

Phương Nguyên đáp ứng, trong lòng lấy làm kỳ lạ:

- Lẽ nào vị trận sư cuối cùng ở Tẩy Kiếm Trì?

Dọc theo đường, hắn tạm thời viết ra thuật số cho trận sư khác chuẩn bị học tập, lệnh cho người mang về Dịch Lâu.
Chương 1607 Thế Ngoại Tiên Cảnh (1)

Nửa đường, Phương Nguyên và tiên sinh Thiên Cơ chuyển hướng, không quay về Cửu Châu mà đi về phía bắc, chạy tới Tuyết Nguyên. Điều làm cho Phương Nguyên tò mò, bọn họ không đi về phía Tẩy Kiếm Trì mà vượt qua từng đường ranh giới có tuyết, chạy thẳng về phía nơi sâu nhất của Tuyết Nguyên.

Có thể thấy hai ngự liễn đi sâu vào bên trong. Lúc sắp đến gần ranh giới tuyết thứ chín, Phương Nguyên nghĩ tới Kim Hàn Tuyết bây giờ lại đang bế quan khổ luyện ở ranh giới tuyết thứ chín. Không biết bây giờ nàng thế nào, có còn ở đây không, chỉ là hắn không có thời gian tới thăm nàng. Điều khiến hắn càng tò mò hơn là tiên sinh Thiên Cơ không nói một lời, đến ranh giới tuyết thứ chín cũng không dừng lại, tiếp tục đi sâu hơn.

Đều này làm Phương Nguyên càng tò mò hơn:

- Đi qua ranh giới tuyết thứ chín về phía bắc, chẳng lẽ còn có người ở?

Lúc tiên sinh Thiên Cơ vượt qua ranh giới tuyết thứ chín có nói với Phương Nguyên:

- Phương tiểu hữu, sau khi qua ranh giới tuyết, ngươi hứa với ta một việc!

Phương Nguyên ngẩng đầu lên:

- Tiền bối mời cứ nói!

Tiên sinh Thiên Cơ ngẩng đầu nhìn bầu trời đổ tuyết lớn, nói:

- Bất kể nhìn thấy gì, đừng tức giận!

Phương Nguyên nhìn vẻ mặt tiên sinh Thiên Cơ, khẽ gật đầu:

- Được!

Sau khi qua ranh giới tuyết thứ chín, thời tiết càng giá lạnh hơn, có thể so với thần thông trong thiên địa, thế gian này người có thể dựa vào tu vi đi qua ranh giới tuyết thứ chín cực ít, bởi vậy sau ranh giới tuyết thứ chín này có thể xem là chỗ không người.

Tiên sinh Thiên Cơ có tu vi Nguyên Anh là dựa vào đống tài nguyên đập vào, sợ rằng còn không bằng lúc Phương Nguyên chưa kết Nguyên Anh, đương nhiên cũng không chịu nổi giá lạnh trong thiên địa này. Nhưng trận đạo của hắn cao thâm hơn xa người thường. Sau khi vào Tuyết Nguyên, hắn phất áo bào, bốn con hạc trắng kéo xe biến thành miếng ngọc trắng bốn cạnh được thu vào trong cái hộp. Sau đó, hắn lấy từ trong cái hộp thứ hai ra sáu con rồng nhỏ được khắc tinh tế. Con rồng khắc đó biến thành sáu con rồng lửa, lại kéo xe ngựa đi về phía trước.

Rồng lửa kéo xe không ngừng phun lửa bao phủ lấy xe ngựa, lại thông qua trận văn trên xe ngựa vận chuyển tuần hoàn, truyền vào trong thùng xe, lập tức khiến bên trong xe ngựa ấm áp như xuân. Phương Nguyên cũng rất kinh ngạc, dứt khoát thu ngọc liễn của mình lại. Hắn lôi con giao long kéo liễn ngọc đầy một bụng tức chui vào trong xe ngựa của tiên sinh Thiên Cơ, xem như được tăng thêm kiến thức.

Nhìn bên ngoài đây chỉ là một chiếc xe ngựa, nhưng bên trong lại là một Động Thiên nhỏ, trong và ngoài đều có vô số trận văn, gần như muốn tự hình thành mọt thế giới riêng, vừa có thể chắn được gió tuyết lại có thể chuyển hóa lực lượng của Hỏa Long tới tu luyện, pha trà nấu rượu luyện đan đều không phải lo, thật sự khiến Phương Nguyên cảm nhận được sự kỳ lạ của tạo vật, cũng có chút kính nể tiên sinh Thiên Cơ.

Bây giờ hắn có đủ thời gian, cũng có thể hiểu thấu đáo những trận văn này, chỉ là chưa từng thử qua.

Mà sáu con rồng lửa nhỏ bé này là Lôi lão gia ở Lôi Châu - bạn thân thiết với tiên sinh Thiên Cơ tự tay luyện, vừa là linh vật kéo xe cũng là pháp bảo ngăn chặn kẻ địch. Cứ nhìn sáu con rồng lửa bước đi bình thường sau khi tiến qua ranh giới tuyết thứ chín, lại có thể nhìn thấy chút thần uy của nó.

Hai người một giao lại thêm hai đồng nhi của tiên sinh Thiên Cơ ở trong xe ngựa, tiếp tục đi sâu về phía bên trong.

Trong trời đất phủ đầy băng tuyết mênh mông vô tận, đám người Phương Nguyên đi hơn mười ngày cũng không biết đã đi tới đâu, chỉ biết chưa từng đi sâu vào trong Tuyết Nguyên như vậy.

Sau khi đến đây, ban đêm tiên sinh Thiên Cơ dừng lại, căn cứ vào vị trí ngôi sao trên bầu trời để phán đoán, điều chỉnh hướng đi. Cuối cùng ba ngày sau, bọn họ đi tới một sơn cốc phủ tuyết trải dài.

Sơn cốc phủ tuyết này do ba dãy núi lớn nối nhau tạo thành, vách trong suốt phản quang, rất cứng rắn, xung quanh thậm chí không nhìn thấy một vật sống nào, dường như ngay cả ma thú Tuyết Nguyên không sợ lạnh nhất cũng không thể sống sót dưới cái lạnh này. Nhưng xe ngựa tiến vào từ phía nam của sơn cốc, lại chợt thấy trời đất xung quanh biến đổi, khiến người ta hoảng hốt như đi tới tiên sơn ở Cửu Châu.

Trong đó có cầu nhỏ nước chảy, loài hoa nhiều như gấm, đủ loại linh cầm dị thú chạy qua, trong thung lũng rộng lớn không nhìn tới điểm cuối có mấy ngọn đồi, mấy lầu nhỏ thấp thoáng,

Còn có thể nhìn thấy có người hái thuốc luyện đan, có người đang cho linh thú ăn ở trước lầu nhỏ.

Sức sống dào dạt thật sự không hợp với cái lạnh giá bên ngoài.

- Là người từ đâu tới, lại dám xông tiểu tiên sơn của Huyền Minh Tôn Chủ?

Trong cốc không có người canh gác, dường như bọn họ cũng không ngờ sẽ có người tới. Nhưng mấy cô bé áo đỏ đang cho linh cầm ăn cách đó không xa đã bước tới quan sát từ Phương Nguyên và tiên sinh Thiên Cơ mới từ trên xe ngựa xuống, không để ý hỏi.

- Báo cho chủ nhân ở đây biết, Thiên Cơ của Dịch Lâu tới chơi!

Tiên sinh Thiên Cơ cười ha hả, vái chào với cô bé áo đỏ, nói.

- Hóa ra là ngươi, ngươi lại già rồi!

Mấy cô bé áo đỏ cẩn thận quan sát tiên sinh Thiên Cơ, vừa cười vừa nói:

- Các ngươi chờ ở đây!

Nhìn các nàng mang theo giỏ trúc vừa đi vừa nhảy rời khỏi đó, tiên sinh Thiên Cơ nhìn Phương Nguyên cười buồn, không nói một câu.

Sắc mặt Phương Nguyên không thay đổi, thản nhiên nói:

- Không trách được trước đây phát hiện ra Tuyết Nguyên Địa Cung, Tiên Minh lại dễ dàng từ bỏ!

Tiên sinh Thiên Cơ hít sâu một hơi, nói:

- Sống lâu, chung quy sẽ biết nhiều bí mật hơn, trong lòng cũng lại mệt mỏi hơn. Bây giờ ta luôn ủ rũ, không có tinh thần, không bằng thanh niên biết ít lại càng có thể không lo lắng, tiến thẳng không lùi!
Chương 1608 Thế Ngoại Tiên Cảnh

Phương Nguyên lạnh lùng nói:

- Còn bao nhiêu lão quái vật ở ẩn như vậy?

Tiên sinh Thiên Cơ lắc đầu, còn chưa nói gì.

Đúng lúc này, sâu trong sơn cốc bỗng nhiên vang lên tiếng cười lạnh:

- Thiên Cơ lão nhi, ngươi còn chưa chết già à? Chúng ta vốn là bạn cùng lứa, nhưng sao trông ngươi già hơn ta tới mấy nghìn tuổi vậy? Ha ha, không biết lần này ngươi qua là muốn đấu trận pháp thua ta, hay cuối cùng suy nghĩ thông suốt, phải đến trong Thế Ngoại Tiên Cảnh của ta để cố gắng tu thân dưỡng tính vậy?

Phương Nguyên nhìn theo giọng nói phát ra, lại nhìn thấy sâu trong sơn cốc có một người đàn ông trung tuổi mặc áo bào đỏ rộng rãi đi tới. Chỉ thấy người này thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, hai chân trần, gương mặt cương nghị, đi cùng mấy cô bé áo đỏ ra ngoài cốc đón.

- Lần trước đấu trận, ngươi cũng không thắng ta!

Tiên sinh Thiên Cơ hành lễ với người đàn ông trung tuổi mặc áo bào màu đỏ này, cười nói:

- Nhưng lần này lão phu không phải tới tìm ngươi đấu trận, cũng không phải tới chỗ ngươi để dưỡng lão, mà đặc biệt tới mời ngươi rời núi!

Người đàn ông trung tuổi mặc áo bào đỏ này vốn đi ra đón, nghe vậy chợt dừng lại, nhíu mày nói:

- Giỏi cho lão già không biết chừng mực kia, lần trước ta đã nói rõ ràng, ngươi lại còn dám đến? Mà thôi, toàn thân đầy khí hồng trần, nhìn người nhiều thấy chán, ngươi đi đi, nể giao tình trước kia, ta không làm khó dễ với ngươi... Hả? Người thanh niên ngươi dẫn tới là ai, sao dám tùy tiện bước vào Tiên Cảnh này của ta?

Trong lúc nói, đôi mắt hắn nhìn Phương Nguyên có chút sát khí.

- Đạo hữu Huyền Minh, khoan hãy nổi giận!

Tiên sinh Thiên Cơ vội nói:

- Vị này chính là tiểu hữu Phương Nguyên là kỳ tài hiếm có, cho nên ta mới dẫn tới gặp ngươi. Lần này, lão phu tới mời ngươi rời núi là thật sự có chuyện muốn tìm ngươi. Ha ha, ngươi tự xưng là trận đại sư đứng đầu thời nya, ngay cả ta và Kinh Thiên cũng chẳng thể lọt vào mắt ngươi. Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua, sử dụng bản lĩnh này để thay đổi một đại trận mới cho Ma Biên chưa, làm cho người đời thêm cơ hội sống dưới tai kiếp dưới này?

Huyền Minh Tôn Chủ nghe vậy, cười lạnh nói:

- Trận pháp kia của các ngươi chắc chắn sẽ không lập được đâu, đừng uổng phí công sức nữa!

Tiên sinh Thiên Cơ cười nói:

- Ngươi nói không thể thành công, ta lại nói có thể thành công. Ngươi có muốn đánh cược không?

Phương Nguyên đứng bên cạnh tiên sinh Thiên Cơ nghe được, vừa nghĩ đã hiểu rõ tiên sinh Thiên Cơ bỏ bao nhiêu tâm tư, trí lực để suy tính.

Nhưng không ngờ, Huyền Minh Tôn Chủ nghe lời ấy lại nhíu mày, liếc nhìn tiên sinh Thiên Cơ, sau đó lại nhìn Phương Nguyên, cười lạnh nói:

- Xem ra Dịch Lâu các ngươi thật sự nghiên cứu ra cách gì đó, tới đây tính lừa gạt ta sao? Ha ha, mời các ngươi quay về, mời quay về đi. Ngươi đặc biệt tới tìm ta, lại chứng tỏ ngươi cần mượn trận đạo của ta mới có thể làm thành. Ta không đi giúp ngươi, vậy ngươi sẽ không làm được. Cho nên cuộc cá cược này còn chưa bắt đầu ngươi đã thua rồi. Ta càng không ra ngoài với ngươi. Nha đầu Hồng Ngọc, tiễn khách!

Hắn nói dứt lời lại phất tay áo, xoay người rời đi, thật sự không muốn để ý nữa.

Tiên sinh Thiên Cơ lập tức sa sầm mặt nhưng vẫn cười, chỉ là ánh mắt có phần bất đắc dĩ.

- Thôi diễn trận này là chuyện của thiên hạ, ngươi có muốn nghe không?

Vào lúc này, Phương Nguyên chợt mở miệng, chân mày cũng nhíu lại.

- Kẻ gì đâu, không phân biệt lớn nhỏ, giết!

Huyền Minh Tôn Chủ cũng không quay đầu lại, chỉ phất tay áo. Mấy cô bé áo đỏ bên cạnh Phương Nguyên và tiên sinh Thiên Cơ đều giơ kiếm, chém thẳng về phía Phương Nguyên.

Tu vi của các nàng chưa vượt qua cảnh giới Trúc Cơ, phi kiếm không quá mạnh, nhưng lúc các nàng nâng phi kiếm lên, trong thế giới này chợt có lực lượng trận đạo vô cùng lớn gia tăng trên thân kiếm, lại khiến cho kiếm quang tăng vọt, trong giây lát, gần như đạt tới uy lực Nguyên Anh chí tôn, chém đến trước người Phương Nguyên.

Trong lòng Phương Nguyên càng bất mãn hơn, hai tay bắn ra, hai đường phi kiếm lại bay thẳng về phía Huyền Minh Tôn Chủ.

Vù.

Vù.

Hai tiếng động vang lên, hai đường phi kiếm lướt qua áo bào màu đỏ của hắn, cắm vào trên cái cây phía trước.

- Ơ?

Huyền Minh Tôn Chủ chậm rãi ngừng lại, xoay người nhìn về phía Phương Nguyên, trên mặt có chút coi trọng, cười lạnh nói:

- Nhìn mặt ngươi chắc hẳn không phải là một lão già đã có thể có tu vi như vậy, thật ra không tệ. Chỉ có điều, nhìn ngươi thậm chí còn chưa đạt tới Hóa Thần lại có thể dám chạy đến Thế Ngoại Tiên Cảnh của ta dương oai, xem ra trước đó Thiên Cơ không nói cho ngươi biết...

- Nói hay không nói, ta đều có thể hiểu được rõ ràng!

Phương Nguyên nhìn hắn, thản nhiên nói.

Huyền Minh Tôn Chủ quan sát Phương Nguyên một lát, bỗng nhiên nói:

- Ngươi vừa hỏi ta, thôi diễn đại trận chính là chuyện của thiên hạ, vì sao ta lại không muốn nghe. Lão phu lại đứng đây nói cho ngươi biết! Ngươi nói chuyện của thiên hạ, chỉ là chuyện trong thiên hạ của các ngươi. Lão phu là người thế ngoại, từ trước đến nay đều không có quan hệ gì với thiên hạ của các ngươi, cho nên lão phu không thích đi, cũng sẽ không đi, hai người các ngươi đi nhanh đi!

Phương Nguyên lạnh lùng, nói:

- Kiếp nạn lớn hạ xuống, người đời ai có thể tránh thoát?

- Vậy không tránh nữa!

Huyền Minh Tôn Chủ lạnh lùng nói:

- Ma khí của kiếp nạn lớn tới, nuốt thế giới nhỏ của ta, lão phu cũng chỉ đành buông tha cái mạng này mà thôi, lại liên quan gì đến ngươi?

Hắn cười lạnh nói tiếp:

- Trước đây Tiên Minh bao nhiêu lần cho người tới, lão phu đều không nhận lời bọn họ, sau đó lại có một kẻ tự xưng là người của Hắc Ám Tôn Chủ tìm đến, lão phu cũng không để ý tới hắn, cũng đã nói rõ ràng, lão phu không muốn để ý tới chuyện trong thế gian này. Lúc thiên hạ thái bình, ta trốn ở nơi nghèo nàn này, không đi hưởng thái bình.
Chương 1609 Mang cái đầu của ngươi đi (1)

- Lúc thiên hạ gặp nạn, ta vẫn trốn ở nơi Thế Ngoại Tiên Cảnh này, lười để ý tới. Ta không chiếm lợi của thiên hạ này, cũng không nợ ân tình của thiên hạ này, ngươi lại dựa vào đâu lấy chuyện thiên hạ này tới ép ta?

Phương Nguyên vẫn là lần đầu tiên nghe được luận điệu vô cùng khí thế như vậy, nhất thời giật mình.

Hắn không ngờ không biết trả lời thế nào.

- Chuyện các ngươi muốn làm, các ngươi cứ đi làm, lão phu chỉ muốn một nơi yên tĩnh, đừng tới quấy nhiễu ta nữa, đi đi!

Huyền Minh Tôn Chủ lại hạ lệnh đuổi khách, đây đã là lần thứ ba.

Nhìn hắn không kiên nhẫn muốn rời đi, Phương Nguyên hít sâu một hơi và cố giữ bình tĩnh.

Tiên sinh Thiên Cơ nhìn hắn với vẻ lo lắng.

Phương Nguyên lắc đầu, ra hiệu mình không sao. Hắn nhìn theo bóng lưng của Huyền Minh Tôn Chủ đã đi xa ngoài trăm trượng, bỗng nhiên cười lạnh nói:

- Nếu ngươi không phải là người trong thiên hạ, vậy có mặt mũi nào tự xưng là trận sư đứng đầu thiên hạ, co đầu rụt cổ không ra, chỉ biết ra vẻ ta đây trước mặt các đệ tử mà thôi. Kỳ tài trong thiên hạ này phân tranh, ngươi lại từng gặp mấy người. Ngay cả ta cũng không để mắt tới trận đạo của ngươi!

- Làm càn!

Mấy cô bé áo đỏ đều giận dữ, trợn mắt nhìn Phương Nguyên.

Mà Huyền Minh Tôn Chủ đã chậm rãi xoay đầu lại, kinh ngạc nói:

- Kỳ lạ thật. Câu ngươi vừa nói lại có thể không phải khích tướng?

Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Đúng, ta thật sự không để ngươi vào trong mắt!

Huyền Minh Tôn Chủ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, tự cho rằng mình đã nhìn thấu được suy nghĩ của Phương Nguyên, bỗng nhiên mỉa mai nói:

- Nói tới nói lui, ngươi còn không phải giống như Thiên Cơ, muốn đánh cược với ta, lừa ta rời núi sao?

- Ta muốn đánh cược với ngươi một lần, nhưng không đánh cược ngươi rời núi!

Phương Nguyên bước tới một bước, lạnh lùng nói:

- Muốn đánh cược, lại đánh cược mạng của ngươi!

- Đánh cược tính mạng à?

Nghe Phương Nguyên nói vậy, mọi người trong tiên cảnh đều kinh ngạc. Sắc mặt tiên sinh Thiên Cơ biến đổi, không hiểu nhìn Phương Nguyên. Mà Huyền Minh Tôn Chủ - người đứng đầu Tiên Cảnh nhỏ này cũng ngạc nhiên nghiêng đầu, nhìn Phương Nguyên.

Đây là thù oán gì vậy?

Mới bắt đầu đã muốn đánh cược tính mạng?

Trong lòng Phương Nguyên bất mãn nhưng trên mặt vẫn bình thản, mỉm cười nói:

- Không sai, nếu ngươi không muốn rời núi, ta cũng không ép ngươi rời núi. Chỉ có điều, ngươi nói mình là trận đạo sư đứng đầu thiên hạ, ta nhìn thế nào cũng giống một lời nói đùa. Cả đời ta chướng mắt nhất là những kẻ ếch ngồi đáy giếng, cho nên ta muốn đấu với ngươi một trận, chứ không phải muốn nghĩ cách lừa ngươi rời khỏi núi. Ngươi không đáng để ta lừa gạt, ta và ngươi đánh cược trận này cũng chỉ để chứng minh bản lĩnh trận đạo bất phàm mà ngươi tự xưng nực cười thế nào. Cái đầu trên cổ của ngươi cũng chỉ là trò cười mà thôi!

- Lớn mật!

Vừa rồi, Huyền Minh Tôn Chủ chỉ vì một câu nói của Phương Nguyên, lại muốn ra lệnh cho các cô bé kia ra tay giết người, sau có thể là người tính tình tốt. Lúc này hắn nghe được những lời đầy gai góc của Phương Nguyên lại càng phẫn nộ hơn, điềm nhiên nói:

- Lão phu đã lâu không xuất hiện, đúng là không biết thế gian xuất hiện nhiều đứa trẻ cuồng vọng như vậy. Người thanh niên, ngươi phải biếtnói lung tung sẽ phải trả giá rất lớn đấy!

Phương Nguyên nhìn thằng vào mắt hắn, nói:

- Nếu trận pháp của ngươi thắng ta, ngươi lấy đi đầu của ta!

Tiên sinh Thiên Cơ kêu lên thất thanh:

- Phương tiểu hữu, tuyệt đối không thể...

Hắn thật sự muốn khuyên Phương Nguyên, đây cũng không phải là chuyện đùa được đâu. Tiên sinh Thiên Cơ cũng biết Phương Nguyên có tu vi rất cao, ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung thậm chí còn từng chém giết Hóa Thần. Nhưng trận đạo dù sao cũng là trận đạo khác với tu vi. Thần thông của tiên sinh Thiên Cơ hắn chẳng phải là một trong bà Đại Cửu Văn Trận Sư trên thế gian sao? Huyền Minh Tôn Chủ này lại không hề thua hắn trên phương diện trận văn...

Bây giờ Phương Nguyên nói câu này, quả thật giống như trẻ nhỏ khiêu khích người khổng lồ.

Mà Huyền Minh Tôn Chủ nghe Phương Nguyên nói vậy, cơ mặt giật giật, trong mắt lộ ra sát ý. Hắn quả thật không muốn để ý tới chuyện trong thế gian, cho nên tiên sinh Thiên Cơ vừa mở miệng, hắn đã từ chối thẳng, căn bản không để cho tiên sinh Thiên Cơ có cơ hội, để tránh tiên sinh Thiên Cơ ngầm giở trò hãm hại, lừa mình rời khỏi núi. Nhưng hắn không nghĩ đến tiên sinh Thiên Cơ dễ đối phó, lại có một người thanh niên nhảy ra...

Nghĩ mình là Trận sư đứng đầu thiên hạ, cho dù hai người Thiên Cơ của Dịch Lâu và Kinh Thiên Tiên Minh cũng là Cửu Văn Đại Trận Sư, nhưng từ trước đến nay hắn đều không để mắt tới, chỉ cảm thấy mình lười rời khỏi núi, mới để cho hai người này nổi tiếng trong nhân gian, nữa là người thanh niên này?

Nhưng trong lòng hắn tính toán cẩn thận, cho dù trong lòng rất muốn nhận lời nhưng không vội nói ra.

Hắn lo lắng Phương Nguyên giở trò lừa gạt gì đó, không thể không đề phòng.

Nhưng vào lúc này, Phương Nguyên lạnh lùng nói:

- Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ muốn đấu với ngươi về thuật tính đơn giản nhất thôi, thế nào?

Con ngươi của Huyền Minh Tôn Chủ chợt co lại.

Hắn vẫm im lặng chưa nói gì, nhưng những cô bé áo bào màu đỏ đã không nhịn được nữa, tất cả đều trợn mắt nhìn Phương Nguyên, căm phẫn nói:

- Tôn chủ, hãy giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này, cho hắn biết thế nào mới là trận đạo, cắt đầu hắn đi!

Còn có người nhảy ra, trong tay cầm một bàn Bát Quái Diễn Kinh, kêu lên:

- Ta đâu với ngươi!

Phương Nguyên quay đầu nhìn cô bé mới nhảy ra kia, nói:

- Tốt, đặt cược là gì?

Tiểu cô nương kia kêu lên:

- Có thể...

Huyền Minh Tôn Chủ quát lên:

- Hồng Ngọc lui ra, đừng dính vào!
Chương 1610 Mang cái đầu của ngươi đi (2)

Cô bé liếc nhìn Huyền Minh Tôn Chủ, thấy vẻ mặt Huyền Minh Tôn Chủ rất khó coi, lo lắng nha đầu kia không biết trời cao đất rộng, lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên quát khẽ:

- Ngươi thậm chí muốn cắt đầu một con bé à? Thấy ngươi nhẫn tâm như vậy, lão phu lại nhận lời với ngươi. Nếu ngươi muốn đấu về thuật tính thì ra tay đi. Ngươi rốt cuộc muốn tính cái gì?

Lúc nói câu này, khí chất trên người hắn sừng sững như núi, vẻ mặt thâm trầm còn lạnh hơn cả gió tuyết ngoài sơn cốc.

Lúc này, Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Hai người chúng ta ra đề mục đều không tiện. Nếu để cho tiền bối Thiên Cơ ra đề, chỉ sợ ngươi cũng lo lắng. Hay là vậy đi, tùy tiện bảo một tiểu đồng bên cạnh ngươi ra đề!

Sắc mặt Huyền Minh Tôn Chủ lập tức trầm xuống.

Phương Nguyên hào phóng không cho tiên sinh Thiên Cơ ra đề, để tránh hắn lo lắng có bẫy, sợ tiên sinh Thiên Cơ ra đề sẽ có lợi cho Phương Nguyên. Nhưng hắn cũng muốn tỏ ra hào phóng, không cho người bên cạnh mình ra đề. Chỉ là còn không chờ hắn nói ra lời này, cô bé Hồng Ngọc bên cạnh hắn đã vội vàng chỉ đám ngôi sao phía đông nói:

- Được, các ngươi lại đoán xem phía đông có bao nhiêu ngôi sao đi!

- Câm miệng!

Huyền Minh Tôn Chủ lạnh giọng quát, sau đó chắp tay bái lạy Phương Nguyên:

- Nếu ngươi muốn đấu trận với ta, lão phu cũng xem thường chiếm lợi của ngươi. Ba năm trước, lão phu đã tính ra số sao phía đông này rồi. Ta thấy, vẫn nên để Thiên Cơ tùy tiện ra đề đi!

Vẻ mặt Tiên sinh Thiên Cơ buồn rầu, ánh mắt nhìn Phương Nguyên một lúc, thấy hắn đã quyết thì thật sự hết sách.

Đây là chỗ tệ của tu vi chưa đủ.

Thân phận của hắn cao hơn Phương Nguyên, nhưng tu vi lại không bằng Phương Nguyên, chưa bao giờ ra vẻ mình là trưởng bối. Đổi lại là Nam Hải lão tổ tông tới, có lẽ đã trực tiếp một gậy đập qua. Hắn cũng không dám. Bây giờ, thấy tình hình này, trong lòng hắn bất đắc dĩ, trầm ngâm một lúc lại chẳng thể làm gì khác hơn là chỉ vào dãy núi phía tây nói:

- Nếu hai người các ngươi muốn đấu lại đấu đơn giản một chút. Càng đơn giản càng không thể giả được. Ta muốn các ngươi đo lường dãy núi này, nếu lại tăng gấp đôi, linh mạch trong đó sẽ thay đổi tới mức nào!

Vẻ mặt Huyền Minh Tôn Chủ lạnh lùng, khẽ gật đầu.

Phương Nguyên suy nghĩ một lát, đột nhiên vung tay lên. Một con rồng rửa phong tỏa dãy núi hơn trăm trượng này, sau đó thu tay áo lại, cười nói:

- Bây giờ thiếu một phần, thuật số được cải tiến lớn, ai cũng không biết. Trở lại tranh đấu, mới càng công bằng hơn!

Huyền Minh Tôn Chủ phát hiện đối phương không hề có ý chiếm lợi, trái lại cố gắng đạt tới công bằng, trong lòng cũng dâng lên hào khí.

Hắn một lòng học thuật số, tự nhận mình đứng đầu thiên hạ, sao có thể thật sự đê mắt tới Phương Nguyên. Vừa rồi trong lòng hắn nghi ngờ có bẫy, bây giờ nghi ngờ đã hết, lại hào khí cười lạnh nói:

- Vậy lại bắt đầu đi, tiểu hữu, đừng trách lão phu vô lễ!

Phương Nguyên chỉ chắp tay sau lưng, cũng không thèm nhìn hắn.

Phần khí phách này thật sự khiến Huyền Minh Tôn Chủ hơi lo lắng:

- Lẽ nào thế gian này thật sự xuất hiện một vị tiểu tông sư?

Có cô bé áo đỏ bên cạnh mang tới một nén hương, để tiên sinh Thiên Cơ tự mình đốt.

Hai người Phương Nguyên và Huyền Minh Tôn Chủ đứng ở hai bên nén hương không động đậy. Tiên sinh Thiên Cơ lại tiện tay đánh ra bảy tám cờ trận, lần lượt cắm vào trên đỉnh núi. Đợi cho tới khi linh quang tập trung vào giữa cờ trận, hắn lấy thuật số sơ khai, lại mở miệng đọc từng câu rất chính xác. Phương Nguyên cùng Huyền Minh Tôn Chủ nhanh chóng ghi nhớ.

Đợi ghi nhớ xong số liệu cuối cùng, Huyền Minh Tôn Chủ đột nhiên đứng dậy, vẫy tay về phía không trung, lại thấy một cái gương Diễn Kinh lớn bằng một cái thớt xuất hiện ở phía sau của hắn. Pháp lực gào thét bên cạnh Huyền Minh Tôn Chủ, trên người hắn dường như mọc ra mấy chục cánh tay, nhanh chóng ấn lên gương Diễn Kinh, từng số liệu huyền ảo khó dò lại xuất hiện biến hóa.

Phương Nguyên lại vẫn ung dung thản nhiên, một trăm lẻ tám thẻ trúc Tam Sinh bay lượn bên cạnh hắn.

- Chà, còn là thuật tính cổ xưa như vậy, hơn nữa chỉ dùng một trăm lẻ tám thẻ trúc lại tính là bản lĩnh gì?

Mấy bé áo đỏ trong tiểu tiên giới bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi mím môi cười.

Lúc này, Huyền Minh Tôn Chủ cũng không để ý lắm. Hắn đã tập trung tinh thần vào công thức tính toán. Vào lúc này, tâm chí hắn kiên định, tinh thần minh mẫn, vẫn cảm thấy mình phát huy tốt hơn bình thường.

Đổi lại thành người khác, muốn tính toán theo công thức thuật số này cần mất ba ngày. Cho dù là ba năm trước, hắn cũng phải mất ba canh giờ. Nhưng bây giờ, sau khi hắn thôi diễn ra số Đông Đấu Vô Lượng, căn cứ theo thuật này lại luyện ra gương Bát Quái Kinh Diễn – bảo bối trong trận đạo, thành tựu về trận đạo lại được nâng cao, bây giờ chỉ khoảng một canh giờ là xong.

Vào lúc hắn càng tính càng thuận lợi, gần như cho rằng mình thắng chắc, Phương Nguyên đối diện hắn bỗng nhiên quay người sang, nhẹ nhàng ném một cuốn sách màu vàng sang bên cạnh hắn, sau đó chắp tay sau lưng, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn.

Dưới ánh mắt đầy sát khí của Phương Nguyên, cho dù tâm cảnh của Huyền Minh Tôn Chủ có tốt cũng không tập trung nổi.

Hắn ngạc nhiên quay người sang, nhặt quyển trục này lên, xem trên dưới mấy lần mặt xám như tro tàn.

Đám cô bé bên cạnh vốn đang nói chuyện líu ríu lại thấy được sư tôn biến sắc, cũng dần dần không nói được câu nào nữa.

Huyền Minh Tôn Chủ xem thuật số trên quyển sách cuộn đó nhiều lần, mới khàn khàn nói:

- Điều này... Không thể như vậy được!

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Nếu ngươi không phục, có thể lại đánh cược một lần nữa!

Huyền Minh Tôn Chủ rất muốn nói không cần, nhưng chuyện này có liên quan đến tính mạng, hắn cắn răng, vẫn giơ tay chỉ về phía một long mạch càng huyền bí phức tạp hơn.

Ads
';
Advertisement