Chương 1611 Chỉ cần thứ đặt cược (1)
Hơn nữa lần này là hắn tự mình ra tay chém một phần Long Mạch này, sau đó để cô bé bên cạnh mình đi đo lường ra số lý, báo lại từng số liệu, dùng hết bản lĩnh toàn thân, dùng gương Diễn Kinh nhanh chóng tính toán ra từng số liệu.
Lần này, hắn tính toán nhanh hơn, tốc độ ít nhất gấp đôi vừa rồi.
Nhưng hắn tính chưa hết thời gian uống cạn chén trà, Phương Nguyên bỗng nhiên quay người sang, ném một quyển sách cuộn tới trước người hắn.
Ánh mắt Phương Nguyên lại thản nhiên, nhìn về phía đầu của Huyền Minh Tôn Chủ.
Huyền Minh Tôn Chủ run lên, chậm rãi xoay người ngồi xổm xuống, nhặt cuốn sách cuộn lên và xem từ trên xuống dưới, gương mặt trắng bệch, trên trán cũng có từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống. Qua rất lâu, hắn mới ngẩng đầu lên và run giọng nói:
- Không thể... Không thể nhanh như vậy được!
Trong tay Phương Nguyên có thêm một thanh kiếm với khí xanh quấn quanh, chậm rãi đi về phía trước:
- Là ngươi quá chậm!
Mấy cô bé áo đỏ thấy thế lại biến sắc, tất cả đều cầm kiếm chắn trước ngực, xông tới ngăn cản.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Ngươi thật sự dám ra tay với sư tôn của chúng ta sao?
Nhưng Phương Nguyên không hề để mắt tới các nàng, chỉ giơ tay lên, ném thanh kiếm trong tay tới trước mặt Huyền Minh Tôn Chủ.
- Tự mình ra tay đi!
Hắn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Tiền bối Thiên Cơ muốn dẫn ngươi đi, ta chỉ muốn mang cái đầu của ngươi đi!
"Thật sự phải giết sao?
Tiên sinh Thiên Cơ cảm thấy kinh hãi. Những đứa trẻ trong sơn cốc cũng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt ai nấy đều khủng hoảng hết nhìn Huyền Minh Tôn Chủ lại tới Phương Nguyên. Theo bọn họ thấy, một cuộc cá cược như vậy chẳng qua chỉ là trò đùa mà thôi. Nếu Phương Nguyên dùng cuộc cá cược nhỏ này để ép Huyền Minh Tôn Chủ rời núi thì cũng thôi, sao lại thật sự muốn cắt đầu của người ta?
Đường đường là người đứng đầu Cửu Văn Đại Trận Sư, làm sao có thể bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà mất mạng được?
Lúc này, sắc mặt Phương Nguyên thâm trầm. Hắn nhìn ra được tiên sinh Thiên Cơ đang ám chỉ với mình, làm vậy là được rồi, nên cho Huyền Minh Tôn Chủ một bậc thang, để hắn nhận lời đi với mình là được rồi. Nhưng Phương Nguyên không định nói vậy.
- Ngươi đã thua cuộc, chẳng lẽ còn không chịu chết?
Phương Nguyên nhìn gương mặt Huyền Minh Tôn Chủ trắng bệch, do dự, toát mồ hôi lạnh. Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần mặt mũi nữa à?
Huyền Minh Tôn Chủ lảo đảo, bỗng nhiên nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ uy nghiêm, lạnh lùng nói:
- Được, thằng nhóc giỏi lắm, không ngờ lại thật sự có bản lĩnh như vậy. Lão phu thừa nhận, vừa rồi đúng là ta thua, thua liên tục. Điều này cũng không có gì để nói nữa. Ngày hôm nay ta chịu tội, ngươi muốn gì, cứ nói ra đi...
- Ta muốn cái đầu của ngươi!
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, thản nhiên nói:
- Vừa rồi nếu ta thua, ngươi sẽ lấy cái đầu của ta đúng không? Nếu vậy, sao ta không thể lấy cái đầu của ngươi?
Mặt Huyền Minh Tôn Chủ trắng bệch và hiện lên vẻ ngoan độc, bỗng nhiên đưa tay chộp lấy thanh kiếm kia.
- Vèo!
Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài sơn cốc chợt có một đường kiếm quang phá không bay tới. Một đường kiếm quang này tới quá đột ngột, cuốn theo gió tuyết ở ngoài sơn cốc vào, cùng thanh kiếm của Huyền Minh Tôn Chủ vẽ thành một đường sắc bén.
Kiếm khí kích động, ngay cả thanh kiếm do khí Huyền Hoàng của Phương Nguyên háa cũng bị đánh tan, hóa thành vài làn khí xanh nhẹ nhàng bay trong thiên địa.
- Ha ha, người trong hồng trần quen dây dưa không ngừng, lòng mình đầy dơ bẩn lại ngu ngốc thể hiện ra hết, cũng không cần người khác kéo vào trong hồng trần. Động tý nói trên người không gánh trách nhiệm, mở miệng nói gì mà muôn dân trăm họ trong thiên hạ, các ngươi lo lắng cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ như vậy, các ngươi tự đi mà lo lắng vất vả cho muôn dân trăm họ, cứ kéo những kẻ thích yên tĩnh ở thế ngoại như chúng ta làm gì?
Theo tiếng nói, chỉ thấy bên ngoài sơn cốc có sáu lão già trên người mặc các loại áo bào cưỡi mây đến. Những người này ăn mặc không giống nhau, hoặc là áo bào đen, hoặc là áo bào trắng, nhưng tất cả đều hoàn toàn dáng vẻ tiên phong đạo cốt còn có khí cơ thâm hậu, như vực sâu biển rộng nào đó.
Thoạt nhìn, trong sáu người này lại có hai ba vị đều là tu vi cảnh giới Hóa Thần.
Mấy người này rơi vào trong trận, một lão già tóc rối ôm trường kiếm trong ngực, liếc nhìn tiên sinh Thiên Cơ cười nói:
- Lão Thiên Cơ, trước đây ngươi qua còn chỉ dùng lời lẽ khuyên bảo, mặc dù có gây huyên náo đáng ghét, nhưng làm người vẫn tính là lễ phép quy định. Sao bây giờ qua, lại còn muốn dùng kế lừa gạt ép người chứ?
- Hóa ra là đạo hữu Long Kiếm, đạo hữu Tinh La, đạo hữu Bách Si, đạo hữu Tuế Hàn, đạo hữu Bạch Chương, đạo hữu Long Tủy...
Tiên sinh Thiên Cơ nhìn mấy người kia và cười gượng, lần lượt chào bọn họ.
Trong đám người kia, một người ôm một cái khay màu đen kéo Huyền Minh Tôn Chủ lên, than thở:
- Lão Huyền Minh, mấy người chúng ta vốn phát hiện có người vào Thế Ngoại Tiên Cảnh, lo lắng ngươi bị người khuyên đi, lúc này mới qua tìm ngươi, lại không ngờ ngươi có thể suýt nữa bị người ta ép phải tự sát. Sao lại phải thế? Có đám bằng hữu cũ chúng ta ở đây, Huyền Minh đạo hữu cứ yên tâm đi, không cần để ý tới bọn họ!
Trong lúc hắn nói chuyện, mấy người khác đều nhìn về phía Phương Nguyên với ánh mắt không tốt.
Phương Nguyên nhìn thẳng vào mắt của những người này, thản nhiên nói:
- Có phải là ta ép hắn tự sát hay không, ngươi hỏi hắn lại biết!
- Dù sao cũng là quỷ kế của ngươi!
Long Kiếm Tẩu ôm kiếm trong lòng quát lạnh, sau đó nhìn về phía Huyền Minh Tôn Chủ khẽ hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Huyền Minh Tôn Chủ khoát tay áo, không còn mặt mũi nào nói ra chuyện này.
Ngược lại cô bé Hồng Ngọc bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng, kể lại tỉ mỉ.
Đám lão già nghe xong cũng thoáng ngẩn người ra.
Chương 1612 Chỉ cần thứ đặt cược (2)
Bọn họ không ngờ được, Huyền Minh Tôn Chủ lại có thể thật sự thua trên tay người thanh niên này.
Nhưng nếu bọn họ đánh cược cái khác, những người này sẽ nghĩ trong đó có cạm bẫy, nhưng Huyền Minh Tôn Chủ tu luyện không bằng bọn họ lại là đại sư đứng đầu thế gian, ngay cả hắn cũng không tiện nói gì, vậy hắn thật sự thua đến không nói được lời nào.
Đến lúc này, mấy người bọn họ cũng không tiện ra mặt giúp đỡ.
- Hóa ra thế gian quả thật ra tiểu bối lợi hại như vậy!
Long Kiếm Tẩu im lặng một lát, chợt cười lạnh, nói:
- Chúng ta đều là người kém văn hóa, chỉ một lòng muốn yên tĩnh mới trốn đến chỗ này. Tất cả đám người các ngươi lại còn không chịu tha cho chúng ta, tìm hết mọi cách cũng muốn kéo chúng ta đi. Ha ha, thằng nhóc, nếu ngươi đánh cược với lão Huyền Minh về trận đạo, thắng được cái đầu của hắn, vậy không luận kiếm với ta, thắng cái đầu của ta?
Hắn nói lời này có chút cưỡng từ đoạt lý, nhân cơ hội đè người.
Hoặc là Phương Nguyên đấu kiếm với hắn, thu lại đổi đầu của Huyền Minh Tôn Chủ về.
Hoặc là Phương Nguyên không nhắc lại chuyện này, xoay người rời đi, hoặc là thua đầu vào trong tay hắn.
Về phần hy vọng thắng, điều này tất nhiên là không đáng kể tới. Tiền bối như lão Long Kiếm không nói tới tu vi, kiếm đạo cũng đạt đến mức cao nhất, thậm chí vượt xa một đám kiếm tiên Nguyên Anh ở Thánh địa như Tẩy Kiếm Trì. Một người thanh niên trẻ tuổi am hiểu trận đạo làm sao có thể có kiếm đạo sánh bằng hắn được. Ngay cả Đại trưởng lão Tẩy Kiếm Trì tới, vậy cũng chỉ ngang nhau...
Mấy lão già bên cạnh nghe vậy cũng cười lạnh:
- Đúng vậy, nếu có thể thắng được lão Long Kiếm, vậy còn có Phù đạo của lão phu!
- Lão phu cũng muốn xem thử tiểu bối trẻ tuổi này có hiểu thế nào là kỳ đạo không!
-...
-...
Mấy người bọn họ vừa mở miệng lại làm mọi chuyện rối loạn. Nhìn thái độ này của bọn họ là nhất quyết phải giữ Huyền Minh Tôn Chủ lại.
Tiên sinh Thiên Cơ thấy vậy lại thở dài, định lùi bước.
Nhưng không ngờ, Phương Nguyên nghe những lời này chợt ngẩng đầu nói:
- Được!
Mấy người khác đều thoáng ngẩn người.
Phương Nguyên nhìn về phía Long Kiếm Tẩu, điềm nhiên nói:
- Vậy vãn bối lại đánh cược kiếm đạo với tiền bối. Chỉ là vãn bối còn chưa đạt tới Hóa Thần, tiền bối đã có Tiên Nguyên trong người, không biết tiền bối muốn mượn lực pháp tắc tới ép ta, hay thật sự muốn các cược về kiếm đạo với vãn bối?
Tiên sinh Thiên Cơ nghe vậy, vội vàng ngăn cản:
- Không thể...
Nhưng Phương Nguyên lại như không nghe thấy, không ngờ dùng khí xanh hóa kiếm, cầm trong tay.
Long Kiếm Tẩu chợt biến sắc, điềm nhiên nói:
- Ngươi thật to gan! Mà thôi, nếu ngươi dám rút kiếm trước mặt lão phu, lão phu lại cho ngươi một cơ hội. Ta là trưởng bối, tất nhiên sẽ không bắt nạt ngươi. Ta sẽ không dùng tới lực pháp tắc, chúng ta chỉ luận kiếm đạo. Nếu ngươi có thể dựa vào kiếm đạo ép ta vận chuyển lực pháp tắc, vậy xem như lão phu thua ngươi trong lần cá cược này, thế nào?
Phương Nguyên gật đầu:
- Được!
Long Kiếm Tẩu lặng lẽ cười, đang muốn nói vài quy định khác, Phương Nguyên chợt dùng trường kiếm xông tới:
- Tiếp kiếm!
Hắn vừa hành động lại khác hẳn với sự tưởng tượng của những người khác. Trong tay hắn cầm thanh kiếm do khí xanh hóa thành không căn bản không hề động đậy. Mà bên cạnh có linh quang lóe lên, đột nhiên có một đường kiếm quang phá không, lóe lên chém thẳng về phía Long Kiếm Tẩu!
Tâm Ý Kiếm!
Hôm nay là đấu kiếm, đương nhiên không cần suy nghĩ nhiều, ngay từ đầu đã dùng tới Tâm Ý Kiếm mạnh nhất của hắn.
- Thanh kiếm này của ngươi...
Long Kiếm Tẩu kinh hãi, trường kiếm trong tay chắn ngang, lại hóa ra trăm nghìn kiếm ảnh bày ra trước người hắn, giống như một vòng tròn rất lớn. Mỗi thanh kiếm thật ra cũng chỉ là một kiếm ảnh hiện ra giữa không trung lại giống như chim công xòe đuôi. Chỉ là từ trong một thức kiếm đạo này lại thấy được hắn đã tu luyện kiếm tâm của mạch Tẩy Kiếm Trì tới cảnh giới cao nhất.
Chẳng qua một đạo Tâm Ý Kiếm này của Phương Nguyên khác với Tẩy Kiếm Trì.
Hắn đi theo một mạch kiếm đạo không sứt mẻ, tâm chí càng kiên định, trong lòng không có tạp niệm, kiếm đạo càng mạnh hơn.
Sau khi Phương Nguyên tu luyện ra một kiếm này, trước sau đã trải qua mọi chuyện ở Nam Hải, Ma Biên, Yêu Vực, gặp phải không biết bao nhiêu chuyện nguy hiểm đáng sợ, cũng gặp phải không biết g bao nhiêu gièm pha của thế gian, đạo tâm trước sau không thay đổi, tâm ý kiên định, thật sự ngoài sự tưởng tượng của bất kỳ ai...
Có thể nói, cho dù bây giờ hắn có thần thông như Cửu Long Ly Hỏa, Tâm Ý Kiếm vẫn là thủ đoạn mạnh nhất của hắn!
- Cách cách cách...
Tiếng động như tiếng băng vỡ, kiếm ảnh trước mặt Long Kiếm Tẩu đều bị vỡ n nát, một kiếm kia chém đến trước mặt hắn. Long Kiếm Tẩu quát to một tiếng, bên cạnh bỗng nhiên hóa ra một hình bóng màu xanh giống như sơn hà. Theo cái bóng xuất hiện, pháp tắc thiên địa chợt biến đổi, hư không vặn vẹo. Kiếm quang của một kiếm kia bay thẳng đến trước mặt hắn, lại bay chếch ra ngoài...
Cho dù là vậy, hắn vẫn há miệng thở dốc, rõ ràng vô cùng khiếp sợ. Hắn chợt trầm giọng quát Phương Nguyên:
- Ngươi và người què năm đó đi bộ vào thế ngoại tiên sơn, tìm người khắp nơi so tài kiếm đạo rốt cuộc có quan hệ thế nào?
- Kiếm Si cũng từng gặp mặt bọn họ sao?
Phương Nguyên hơi ngẩn người nhưng lại mặc kệ, chỉ nhìn hắn nói:
- Trận đánh cược này, người nào thắng?
Vẻ mặt Long Kiếm Tẩu vô cùng xấu hổ.
Không nói đến hắn vừa thi triển lực pháp tắc ở trước mặt mọi người mới bảo vệ được tính mạng, chỉ vì người thanh niên này thi triển ra kiếm đạo của vị Kiếm Si năm đó, hắn đã không có mặt mũi nào nói mình thắng trong cuộc cá cược này ở trước mặt đám bạn cũ này.
Hắn quay đầu liếc nhìn sắc mặt Huyền Minh Tôn Chủ càng lúc càng xám xịt, thở dài.
Chương 1613 Lại gửi tiếp hai viên (1)
Hắn phất tay thu lại lực pháp tắc bên người, bất đắc dĩ đi về phía Phương Nguyên, than thở:
- Mà thôi, vậy ta với ngươi cũng...
- Vù!
Chẳng ai ngờ tới, kiếm quang bên cạnh Phương Nguyên đột nhiên tăng mạnh gấp mấy lần Tâm Ý Kiếm vừa xuất hiện ban nãy, đột nhiên lướt qua cổ của Long Kiếm Tẩu. Với khoảng cách giữa hắn và Long Kiếm Tẩu gần như vậy, Long Kiếm Tẩu lại hoàn toàn không hề đề phòng, mới thu lại lực pháp tắc, còn chưa kịp nghĩ gì, sao có thể tránh được một kiếm này. Một cái đầu lập tức bay lên giữa không trung, trên mặt vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc và không cam lòng.
- Thiên hạ này không thiếu một người dùng kiếm như ngươi...
Phương Nguyên lắc người tới nắm lấy cái đầu của hắn và xách trong tay, thản nhiên nói:
- Cho nên ta vẫn muốn phần đặt cược hơn!
Long Kiếm Tẩu lại có thể chết?
Cảnh tượng như vậy diễn ra ngay trước mặt khiến đám người thầm khiếp sợ, vẻ mặt bi thương căm phẫn nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên chém ra một kiếm này quá đột ngột, ngay cả ba vị đại tu Hóa Thần có mặt ở đó cũng không kịp ngăn cản. Quan trọng hơn là bọn họ còn chưa suy nghĩ rõ ràng, vốn tưởng rằng Phương Nguyên chỉ mượn cớ đánh cược để ép người, buộc bọn họ rời khỏi núi. Vừa rồi, Long Kiếm Tẩu rõ ràng đã chịu thua, có ý sẽ nhận lời rời khỏi núi, nào ngờ Phương Nguyên vẫn nhất quyết phải cắt đầu hắn?
Đây lại thật sự là muốn đánh cược tính mạng à?
Các lão già ở đó nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh hãi.
Nhất là Huyền Minh Tôn Chủ nhìn thi thể không đầu của Long Kiếm Tẩu ngồi trên mặt đất, hắn càng run rẩy kịch liệt hơn.
- Được được được lắm, trốn ở thế ngoại mấy năm, không biết thế gian lại có tiểu bối hung tàn như vậy!
Qua một lát, trong mấy lão già mới có người run giọng quát to:
- Ngươi đến từ Đông Hoàng Sơn sao?
Phương Nguyên khẽ run lên, lắc đầu nói:
- Ta đến từ nhân gian!
- Ngông cuồng hung tàn như thế, cần gì quan tâm ngươi đến từ chỗ nào!
Trong mấy lão già con lại có người quát lạnh:
- Giết người lung tung, lại phải đền mạng!
Xung quanh có từng sát cơ lạnh thấu xương, Phương Nguyên chợt quay người sang, đối mặt với uy phong của ba vị Hóa Thần vẫn không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng nói:
- Đã nói rõ là đánh cược đầu người lại phải trả bằng đầu người, nếu ngay cả lời nói cũng không tính, vậy tính là gì?
Câu nói này lọt vào trong tai của mấy lão già kia, trong lòng bọn họ cũng rét lạnh. Lúc đầu, bọn họ đương nhiên không để ý tới phần đặt cược này. Lại giống như Long Kiếm Tẩu, hắn mang tâm tư đùa giỡn bước ra, kết quả chính là hắn bị một kiếm của Phương Nguyên chém đầu. Trong lòng đám lão già bi thương căm phẫn, nhưng nếu thật sự nói về quy định đánh cược, lại thật sự không nói được lời nào. Sắc mặt mỗi người dần trầm xuống.
Bọn họ liếc nhìn nhau, Tinh La Tẩu ôm bàn cờ quát lạnh:
- Nếu ngươi thắng lão hữu Huyền Minh về trận đạo, kiếm đạo thắng Long Kiếm Tẩu, vậy lão hủ cũng lấy bộ xương già này chơi với ngươi. Ngươi có dám đấu cờ đạo với ta không? Nếu ngươi có thể thắng lão hủ, tùy ngươi lấy đi cái đầu vô dụng với người trong thiên hạ này. Nếu ngươi thua lão phu, ha ha, vậy đừng trách...
Tinh La Tẩu này có cảnh giới Hóa Thần, hắn ôm hận hô lên những lời này làm chấn động cả tiên cảnh vắng vẻ, thiên uy khó lường.
Tinh La Tẩu còn chưa nói hết, mấy lão già khác nghe vậy cũng quát to.
- Thằng nhóc ngươi có bản lĩnh lớn, nếu thắng kỳ đạo lại tới cược Phù đạo với lão phu, thế nào?
- Ta đánh cược thần thông với ngươi, có dám không?
- Lão phu chỉ giỏi về âm luật, cũng muốn đánh cược với ngươi một lần!
-...
-...
Tiên sinh Thiên Cơ nghe vậy, sắc mặt biến đổi. Hắn nhìn ra được những người này tức giận lên đầu, đều không chịu nói đạo lý nữa.
Mình đánh cược về sở trường của người khác còn có chút đạo lý, làm gì có ai ép đối phương đấu với mình về tài nghệ mình am hiểu nhất, hơn nữa đối phương thua còn muốn lấy tính mạng người ta?
Mấy lão già này rõ ràng rất hận Phương Nguyên, cứng rắn đòi đánh cược là để báo thù cho Long Kiếm Tẩu.
Hóa Ngoại Thất Tẩu ở sâu bên trong Tuyết Nguyên này đều là kẻ si, không xét về tu vi, trên phương diện sở trường của mỗi người đều đã đạt đến mức cao nhất, có thể độc bước trong thế gian.Bọn họ nói vậy cũng tuyệt đối không chấp nhận thảcho Huyền Minh Tôn Chủ rời đi, bởi vì sâu bên trong Tuyết Nguyên lạnh khủng khiếp, nếu không có cao thủ trận đạo như Huyền Minh Tôn Chủ giúp đỡ bọn họ bố trí đại trận trong động phủ, vậy những người khác sẽ không thể sống được ở đây.
Cho nên bọn họ mới nhất định phải giữ Huyền Minh Tôn Chủ lại.
Ở dưới tình huống như vậy, nếu Phương Nguyên nhận lời tha cho Huyền Minh Tôn Chủ, vậy đối phương sẽ không dây dưa quá mức.
Nhưng tiên sinh Thiên Cơ không ngờ được Phương Nguyên nghe mấy lão già nói vậy, lại lẫm liệt nói:
- Được!
Tiên sinh Thiên Cơ nghẹn thở, hận không thể tiến lên đạp Phương Nguyên một cái.
Hắn đã từng nghe nói qua những lời đồn đại về Phương Nguyên ở Yêu Vực, biết người thanh niên này hành sự lỗ mãng, hồ lý lại đánh ra cơ nghiệp lớn ở Yêu Vực, ngược lại giải quyết một vấn đề mà Tiên Minh cũng không dễ giải quyết được.Nhưng bây giờ đã không còn ở trong Yêu Vực nữa!
Sao hắn vẫn lỗ mãng như vậy?
Nhưng hắn lại không biết trong lòng Phương Nguyên bây giờ đang vô cùng tức giận.
Trước đây Phương Nguyên chỉ có cảnh giới Kim Đan, ở sâu bên trong Tuyết Nguyên nhìn thấy những thế gia lập ra Địa Cung để trốn kiếp nạn lớn đã không cam lòng, bất chấp tính mạng vạch trần chuyện của bọn họ ra ngoài, có thể thấy được hắn cực hận người như vậy.Bây giờ, không ngờ hắn lại nhìn thấy sâu bên trong Tuyết Nguyên cũng có những lão quái ở ẩn như vậy, những người này khác với những thế gia kia, nhưng trong lòng Phương Nguyên vẫn bất mãn.
Chương 1614 Lại gửi tiếp hai viên (2)
Dựa vào cái gì chúng ta giống như một đứa trẻ ân cần, che ở đây, bổ xung ở kia, còn các ngươi có thể trốn ở Tuyết Nguyên?
Phương Nguyên không nói nhiều với bọn họ bởi vì Phương Nguyên biết mình nói cũng vô nghĩa.
Những người này có đạo lý riêng của mình, tự xem mình là kẻ trên cao, không dính hồng trần của thế tục, nếu phải, đạo lý của bọn họ lớn hơn ai hết, cho nên có nói cũng không rõ được. Nhưng trong lòng Phương Nguyên hận, bất kể có thể nói rõ hay không đều hận.
Nếu đối phương muốn đánh cược với mình, vậy dứt khoát đánh cược một trận, giải hận.
Từ phản ứng của tiên sinh Thiên Cơ, hắn có thể đoán được chắc hẳn có rất nhiều lão quái vật như vậy...
Vậy trước tiên gặp người nào, giải quyết người đó!
...
...
Không nói đến tiên sinh Thiên Cơ nghe Phương Nguyên nói, sốt ruột thành thế nào, Hóa Ngoại Thất Tiên nghe được Phương Nguyên nhận lời, lại cùng vỗ tay khen ngợi, thật sự không biết Phương Nguyên là nghé con mới sinh hay rời sinh lỗ mãng, nếu đã nhận lời thì xem như đã mất nửa mạng!
- Vậy để lão phu đánh cược về kỳ đạo với ngươi trước. Các vị đạo hữu cứ đi mài đao đi!
Tinh La Tẩu trầm giọng quát một tiếng và ném khay đen trong tay ra. Nó đón gió lớn nhanh, lại hóa thành một cái khay lớn mười trượng. Sau đó trên bàn cờ lần lượt xuất hiện các quân cờ. Tinh La Tẩu lại ngồi ở phía trên. Cô bé áo đỏ trong Tiên cảnh thấy vậy, vội vàng bưng nước trà và lư hương tới, ngoan ngoãn hầu hạ ở bên cạnh Tinh La Tẩu.
Các nàng cũng biết bây giờ tính mạng của bản thân tôn chủ lại phụ thuộc vào ván cờ này.
Hóa Ngoại Thất Tiên đều là người quy củ, muốn đầu của Phương Nguyên, vậy cũng chỉ có thể cá cược thắng Phương Nguyên, đổi tính mạng của Huyền Minh Tôn Chủ về, sau đó mới có thể đánh cược một trận khác, lại thắng cái đầu Phương Nguyên, báo thù cho Long Kiếm Tẩu.
Từ khi Giao Long bị lão tổ tông ép ra khỏi động phủ vẫn không vui lắm. Tới hôm nay mới xem như có chút tâm tình tốt. Thấy đối phương có cô bé áo đỏ hầu hạ, ép khí phách của Phương Nguyên, nó lại cquyết định thực hiện chức trách của mình, ngoan ngoãn chạy đến phía sau Phương Nguyên. Thấy đối diện có trà có lư hương, mình không có gì, nó lại giơ móng vuốt gãi ngứa cho Phương Nguyên...
- Mời!
- Mời!
Tinh La Tẩu phất tay áo, đẩy một quân cờ rồi dùng kiếm chỉ vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn cũng không nhìn, tiện tay đẩy một quân cờ, chỉ thản nhiên nhìn cổ của Tinh La Tẩu.
Gương mặt Tinh La Tẩu bình tĩnh, ban đầu đặt cờ rất nhanh, nhưng càng về sau lại dần chậm lại, bởi vì cần phải suy nghĩ tới cả ván cờ.
Nhưng đúng lúc này, mọi người lại nhìn ra được biến hóa trong đó. Ban đầu, Tinh La Tẩu hạ cờ rất nhanh, Phương Nguyên cũng nhanh. Tiếng hai người hạ cườ lại giống như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, lách cách không ngừng, rất dứt khoát, lại giống như cuộc chiến ác liệt trên chiến trường. Nhưng càng về sau, Tinh La Tẩu hạ cờ chậm, nhưng Phương Nguyên vẫn nhanh. Mỗi lần Tinh La Tẩu suy nghĩ một lúc mới rơi một quân cờ, Phương Nguyên lại nhanh chóng đặt theo.
Cạch cạch! Cạch cạch! Cạch cạch!
Bây giờ, tiếng đặt cờ lại thành hai tiếng gấp gáp ngắn ngủi.
Mọi người dần dần phát hiện ra tình hình không ổn. Tuy Tinh La Tẩu chưa có hiện tượng thua trên thế cờ, nhưng từ tốc độ hai người đặt cờ lại có thể thấy được Tinh La Tẩu suy nghĩ chậm hơn Phương Nguyên rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy...
Đám lão già đều có chút bận tâm.
Có thể thấy mỗi lần Tinh La Tẩu hạ một quân cờ xong, thời gian suy nghĩ đã từ uống cạn chén trà đến một nén hương, cuối cùng thậm chí đến một giờ. Xung quanh mặt trời hạ xuống, trăng lên cao, đã một ngày trôi qua, Tinh La Tẩu hạ cờ càng lúc càng gian nan, vẻ mặt cũng càng lúc càng khó coi. Phương Nguyên lại vẫn ung dung bình tĩnh ngồi ở đó, mỗi lần hạ cờ xong chỉ nhìn cổ của Tinh La Tẩu...
Trên trán Tinh La Tẩu bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Tiên cảnh có vấn đề rồi, thật sự quá nóng...
...
...
- Tinh La Tôn Chủ rõ ràng vẫn chiếm phần thắng, sao hạ cờ chậm như vậy?
Trong Tiên Cảnh, có một cô bé áo đỏ tò mò nhìn bàn cờ, có chút không hiểu hỏi.
Một lão già tóc bạc bên cạnh xem đánh cờ không nông cạn như nàng, nghe vậy không thể làm gì khác hơn là nói:
- Người đánh cờ có kỳ đạo cao, mỗi lần đánh cờ đều phải suy nghĩ trước nghìn bước trăm bước, đương nhiên không thể vội vã như thế. Lão phu đã từng nghe người ta nói, tiên nhân chơi cờ, một ván trăm năm cũng có. Cho nên không cần hoảng hốt, lão huynh Tinh La chỉ suy nghĩ nhiều một chút, lâu một chút cũng là thường!
Hắn lại nhìn ra được bây giờ Tinh La Tẩu không phải suy nghĩ bao nhiêu, mà có phần không dám đặt cờ, chỉ sợ thua quá nhanh, cho nên vội vàng nói đỡ, để tránh Phương Nguyên không chờ được lại giục Tinh La Tẩu đặt cờ nhanh, ép hắn vào đường cùng.
Nhưng Phương Nguyên không làm thế, cũng không giục Tinh La Tẩu hạ cờ nhanh, ngược lại chậm rãi quay người sang, nhìn về phía lão già tóc bạc mặc trang phục thư sinh, thản nhiên nói:
- Thế ngoại tiên nhân không lo không nghĩ, có rất nhiều thời gian, cho nên bọn họ có thể đánh một ván cờ trên trăm năm, nhưng ta lại khác, ta thiếu nhất chính là thời gian, cho nên vẫn không nên lãng phí thời gian thì tốt hơn...
Hắn lại chắp tay nói với lão già tóc bạc này:
- Tiền bối mới vừa nói muốn đánh cược phù đạo với ta?
Lão già tóc bạc này tên là Bách Si Tẩu nghe vậy vẻ mặt thoáng nghiêm trọng, quát khẽ:
- Không sai, chờ ngươi đánh cờ xong...
Phương Nguyên nói:
- Không cần!
Hắn vừa nói chuyện vừa quay người sang, phất tay áo về phía không trung. Một luồng khí Huyền Hoàng từ trong tay áo bay ra giữa không trung, sau đó một luồng khi Huyền Hoàng này bỗng nhiên phân ra âm dương, có âm dương lại hóa thành tứ tượng, tứ tượng tiếp tục diễn hóa, hiện ra ngũ hành bát quái cửu cung, cuối cùng diễn hoa ra núi sông mặt đất, sinh ra vô số cây cối phi cầm, bên trong thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng có vô số người đang sinh hoạt trong đó, kỳ diệu tới mức không có cách nào hình dung.
Chương 1615 Tuyết Sơn Cao Sĩ (1)
Ảo diệu như vậy lại chậm rãi biến hóa trong hư không, cuối cùng hình thành hai chữ "nhân gian".
Phương Nguyên làm những điều này như không hề tốn sức, sau đó nói với Bách Si Tẩu:
- Đánh cờ chậm, đấu phù nhanh. Vị tiền bối này, ta cũng không bắt nạt ngươi, phù này cũng như trời đất, nếu như ngươi có thể nhìn ra được phù triện này của ta lại tính là ta thua!
Bách Si Tẩu thấy Thanh Khí Phù biến hóa vô cùng huyền diệu trong không trung này, mắt trợn tròn.
Trong bụng hắn đầy rầu rĩ, nhìn chằm chằm vào phù này, nhiều lần muốn giơ tay lên nhưng mãi không giơ tay nổi.
Sau khi Phương Nguyên hóa ra một đạo phù này, lại chậm rãi ngồi ở trước bàn cờ nói:
- Lại hạ thêm hai quân!
Nghe được câu này, trên trán hai người Tinh La Tẩu cùng Bách Si Tẩu đột nhiên đổ mồ hôi như mưa.
Má nó, tiểu tiên giới này thật sự quá nóng rồi.
Lúc đấu trận với Huyền Minh Tôn Chủ, Phương Nguyên đấu với hắn bằng thuật tính đơn giản nhất.
Khi đấu phù đạo với Bách Si Tẩu, hắn lại đấu bằng phương pháp biến hóa phức tạp nhất.
Phù pháp chính là theo thư pháp, có thể một chữ ẩn chứa chí lý thiên địa, hình thành Phù đạo mạnh mẽ, cho nên căn cơ của phù pháp chính là thư pháp, nhưng Phương Nguyên tuyệt đối không đấu thư pháp với Bách Si Tẩu, tỏng lòng hắn cũng biết thư pháp của mình thế nào.
Cho nên vừa bắt đầu, hắn đã trực tiếp hóa ra một đạo Thanh Khí Phù.
Bây giờ Phương Nguyên, hiểu thấu đáo Cửu Thành Thiên Công, lại tu luyện khi Huyền Hoàng toàn thân tới mức thiên biến vạn hóa, có khả năng bao quát cả thiên địa, bàn về biến hóa, cho dù là một vài Hóa Thần cũng kém hơn hắn, lại thêm Huyền Hoàng Nhất Khí của hắn vốn có thể mượn Phù đạo để thi triển, cho nên khí xanh biến hóa của Phương Nguyên cũng có thể sử dụng Phù đạo thể hiện ra, bởi vậy, đối mặt với Bách Si Tẩu không rõ trình độ Phù đạo thế nào, Phương Nguyên lại phải cố gắng hết khả năng, sử dụng một luồng khí Huyền Hoàng diễn biến ra vạn vật trong thiên địa, cuối cùng hóa thành một đạo phù triện.
Bách Si Tẩu muốn quan sát đạo phù này, không mong hắn có khí Huyền Hoàng nhưng tối thiểu yêu cầu hắn phải lĩnh ngộ Thiên Công không kém Phương Nguyên. Phương Nguyên rất yên tâm về điều này. Bất kể lão già này có tu vi sâu tới mức nào, cảnh giới cao bao nhiêu, Phù đạo mạnh thế nào cũng không thể làm được!
Cửu Thành Thiên Công lại cộng thêm lĩnh ngộ Thái Cổ Ma Chương khiến cho hắn hiểu về thiên địa này vượt xa bất kỳ người nào!
Bách Si Tẩu vừa thấy Thanh Khí Phù này lập tức bị thu hút bởi diễn biến ảo diệu trong đó, cũng rất cho ích cho thành tựu Phù đạo của hắn. Ngay sau đó, hắn cảm giác khó có thể tin được. Hắn không tin có ai có thể dung nạp trời đất vào trong một đạo phù như vậy. Sau đó hắn lại sợ hãi. Hắn phát hiện ra có thể cả đời mình cũng không thể nhìn ra lỗi trong phù triện này...
Trên cổ thấy lạnh lẽo.
Đến lúc này, hắn ngược lại chưa từng nghĩ tới, thật ra mình chỉ cần đánh cược thư pháp đơn giản nhất với Phương Nguyên lại có thể thắng được.
Đương nhiên, trong này vốn do Phương Nguyên cố ý làm.
Đám lão già còn lại nhìn thấy dáng vẻ Bách Si Tẩu như vậy, sao có thể không rõ được.
Bọn họ vừa chấn động khi tiểu bối kỳ tai Phương Nguyên này hình như không gì không làm được, trong lòng lại cảm thấy khủng hoảng.
Bây giờ Long Kiếm Tẩu đã bị chém, Huyền Minh Tôn Chủ thất bại, Tinh La Tẩu còn đang khổ sở kéo dài thời gian, Bách Si Tẩu chậm chạp không dám viết. Xem lại bảy người mình, không ngờ đã có đầu của bốn người đưa vào, trong lòng ba người còn lại làm sao có thể không nôn nóng được?
Ở dưới tình huống như vậy, bọn họ muốn bảo vệ được tính mạng của một đám lão hữu, cũng muốn mạng của Phương Nguyên, áp lực lớn đến mức nào?
- Ha ha, Phương tiểu hữu muốn đấu phù, vẫn nên chờ đánh xong ván cờ này đã...
Trong áp lực, bỗng nhiên có một lão già tên là Bạch Chương mở miệng, trên mặt cố cười gượng. Hắn muốn nói ság Phương Nguyên đánh cược như vậy không phù hợp với quy định, bảo Phương Nguyên đánh cờ xong lại nói. Như vậy, vụ đánh cược Phù đạo này có thể xí xóa. Tuy làm vậy có hơi mất mặt, nhưng dù sao vẫn có thể bảo vệ được Bách Si Tẩu...
Nhưng không đợi hắn nói xong, Phương Nguyên lại bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nói:
- Vừa rồi ngươi muốn đánh cược đấu thần thông với ta?
Bạch Chương Tẩu thoáng ngẩn người, vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Đạo của thần thông chẳng qua là đạo biến hóa, ta hiểu thấu đáo hơn nửa bộ Thiên Công Nam Hải, cho nên ngươi là Hóa Thần nhưng lĩnh ngộ của ngươi về pháp tắc lại không bằng ta, thật sự đánh cược thần thông với ngươi là bắt nạt ngươi!
Phương Nguyên nói xong chỉ Thanh Khí Phù:
- Vẫn là đạo bùa này đi, ngươi có thể nhìn ra bên trong có bao nhiêu biến hóa, xem như ta thua!
Sau khi nói dứt lời, hắn lại xoay người sang chỗ khác, tiếp tục chờ Tinh La Tẩu đánh cờ.
Bạch Chương Tẩu thoáng sửng sốt, ngơ ngác quay sang cùng Bách Si Tẩu nhìn đạo phù kia.
Trong lòng hắn khóc không ra nước mắt. Hắn vốn định cứu một người ra, không ngờ lại kéo mình vào.
- Không đúng, làm sao có người trẻ tuổi nào lại có thành tựu trên các đạo như vậy chứ?
Hai lão già còn lại biến sắc. Một lão già mặt đỏ, mặc áo bào màu xám nhưng dáng người cao lớn, khí cơ như sắt vô cùng kinh sợ. Người này tên là Long Tủy Tẩu, hắn và Tuế Hàn Tẩu nhìn nhau, đồng thời cảm giác không ổn cùng nghĩ:
- Chẳng lẽ Tiên Minh chướng mắt những kẻ ở nơi vắng vẻ như chúng ta, cố ý bồi dưỡng một quái thai chuyên đi đối phó với chúng ta sao?
- Đáng giận, chúng ta chỉ muốn ở ngoài hồng trần, tu luyện tâm cảnh, lại đắc tội với ai chứ?
- Tiên Minh tốn công sức chuẩn bị gây khó dễ cho chúng ta, thật đáng ghét!
- Nếu thật sự có bản lĩnh cao như vậy, sao không đi đối phó với những lão quái lợi hại, lại cứ phải gây sự với chúng ta chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất