Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1601 Hắn là yêu (1)

Chương 1603: Hắn là yêu (1)

Mưu thần dưới trướng của hắn là lão hồ ly dẫn người tới yết kiến, chỉ nói Truy Phong yêu vương đã từng để lộ rõ bản tướng, một hơi nuốt lấy ba nghìn yêu vương, thanh danh không tốt đã lan xa, không nhất thiết phải theo cách gọi của đại vương Hô Phong nữa.

Quan trọng nhất là cái tên yêu vương Truy Phong này không sánh được với bá nghiệp của hắn ở Yêu Vực.

Cần phải có một tên vương khác xứng hơn mới tiện khống chế Yêu Vực, uy hiếp các tộc.

Phương Nguyên gật đầu, vì vậy danh hiệu yêu của hắn lại được gọi là "Thôn Thiên Yêu Vương", doanh trại lại thiết lập tại Tiểu Quân Sơn.

Khi Phương Nguyên hoặc nói Thôn Thiên Yêu Vương, theo Thanh Khâu hồ vương, Kim Ô vương Trục Nhật chạy tới trên Ngọc Tỉnh Sơn ở phía tây Tiểu Quân Sơn, đại biểu cho Yêu Vực và Tiên Minh ký kết hiệp nghị cùng tiến cùng lùi, liên thủ chống đỡ tai kiếp, cục diện lại trở nên đặc biệt náo nhiệt.

Người đứng ra bên phía Tiên Minh chính là Lộc Xuyên Thánh Nhân, nhìn Phương Nguyên được một đám yêu tướng đi theo, uy phong lẫm liệt đại biểu Yêu Vực bước vào đại điện, sắc mặt của hắn cũng rất kỳ lạ. Nhất là khi hai bên thảo luận nghiên cứu xong, nhìn Phương Nguyên Trịnh cầm pháp ấn mới được khắc bốn chữ "Thôn Thiên Yêu Vương" lên trên hiệp ước liên minh này, hắn suýt nữa đã nắm đứt mấy sợi râu của mình.

Không chỉ là hắn, tất cả người xem lễ, bao gồm cả đám người Bạch Bào Chiến Tiên – chủ Thánh Địa của Bát Hoang thành, Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên, Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì, lão tổ tông đảo Vong Tình, còn có Lý Bạch Hồ, Khất Nhi của Khương gia, công chúa Hồng Tích, còn có vô số tướng sĩ Ma Biên biết dáng vẻ của Phương Nguyên đều lộ ra gương mặt vô cùng kỳ lạ.

Trong giờ phút có ý nghĩ sâu xa lại vô cùng người chú ý, mọi người nhịn cười rất cực khổ.

Ký hiệp nghị xong, Phương Nguyên lại trở về Tiểu Quân Sơn, hắn tốn ba tháng ở Tiểu Quân Sơn để thực hiện một ít bố trí.

Nếu bây giờ mình đã là một trong ba người đứng đầu Yêu Vực, đương nhiên cũng phải làm chút việc cho Yêu Vực.

Mặc dù trước đây mình hận nhất yêu ma, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, đầu sỏ là mạch Bàn Sơn nghìn năm trước xâm nhập Vân Châu đã bị Tiên Minh trừ tận gốc, bảy yêu mạch lớn tham vọng bừng bừng cũng bị mình dẫn người phá Thánh Sơn, thù lớn đã báo trong lòng vui mừng tràn trề, tiếp theo lại phải làm một vài chuyện mình nên làm, xem như để cho Yêu Vực sống tốt, hai mươi năm sau Thiên Nguyên độ kiếp cũng tốt, lúc đó trong lòng mình cũng vui. Việc này nên làm, vậy nhất định phải làm thật tốt mới được.

Bắt đầu từ khi bước vào Yêu Vực, Phương Nguyên thấy nhiều chuyện lạ lùng, hung tàn bạo ngược, trong lòng vẫn nghĩ phải làm thế nào dẫn dắt Yêu Vực, đây không phải vì hắn có thiện cảm với Yêu Vực, mà theo bản năng đang chứng minh đạo của mình.

Phương Nguyên đã sớm suy nghĩ cẩn thận một vấn đề, đại đạo trong lòng cũng không chỉ có tu hành.

Thậm chí so sánh với đại đạo, tu hành trái lại không quá quan trọng.

Quan trọng vẫn là phải xem phương pháp!

Sau khi suy nghĩ, lên kế hoạch thật lâu, Phương Nguyên lại bắt tay vào làm.

Bước đầu tiên hắn làm là thành lập đạo chính thống. Hắn là Thôn Thiên Yêu Vương dĩ nhiên là tôn chủ, mà ở dưới tôn chủ lại thiết lập Tử, Hữu hộ pháp, do lão hồ ly và Báo gia đảm nhiệm. Dưới Tả, Hữu hộ pháp lại có bốn đại yêu hầu do bốn yêu vương tu vi Nguyên Anh cao nhất dưới tay hắn đảm nhiệm, trấn giữ bốn phương. Bốn đại yêu hầu lại chỉ huy trăm yêu vương nhỏ lần lượt chia nhau ra trấn giữ các núi.

Bước thứ hai phải làm là đặt ra luật pháp cho Yêu Vực này, mạnh mẽ phổ biến, trong đó lại có các quy định như không được tự giết lẫn nhau, không được chinh phạt lẫn nhau, không được tùy ý đoạt quyền, đoạt đồ của người khác. Đương nhiên, một điều quan trọng nhất là không được ăn con người.

Hắn quyết định pháp luật đều rất đơn sơ, không giống với nhân gian, phải đặt ra luật pháp càng tỉ mỉ càng tốt. Bởi vì Phương Nguyên đã cẩn thận suy nghĩ qua. Nơi ngu si như Yêu Vực, luật pháp quá tường tận ngược lại sẽ khiến bọn họ không biết theo cái nào, ngược lại không bằng đơn giản một chút, chậm rãi mở ra.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn phải quán triệt.

Cho nên sau khi định ra pháp luật, Phương Nguyên lại từ những yêu vương sơn dã thần phục mình lựa chọn ra một người có thực lực mạnh nhất. Người này không làm chuyện gì khác, chỉ chuyên dò xét các trong lãnh địa của Thôn Thiên Yêu Vương, hễ có người không tuân theo luật pháp của Thôn Thiên Yêu Vương, bất luận là ai đều chém không tha. Yêu vương này vốn là một con lươn thành tinh, trước đây cũng thường bị khinh bỉ, bây giờ nghẹn một bụng tức, lại phát huy tác dụng lớn.

Sau khi làm xong hai chuyện này, Phương Nguyên lại định ra phương pháp cho bốn đại yêu hầu, để bọn họ định kỳ đưa yêu quái lợi hại đi tới Ma Biên.

Trước đó Phương Nguyên cũng nhìn ra được, nội bộ Yêu Vực hỗn loạn là có nguyên nhân.

Vừa tới là mười yêu mạch lớn cố ý làm vậy để vững chắc địa vị bá chủ của mình.

Thứ hai cũng là vì Yêu tộc sinh trưởng quá nhanh, Nhân tộc cần phải trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới có thể có một nhóm Kim Đan, nhưng Yêu Vực chỉ cần mấy chục năm lại sẽ sinh ra một nhóm, giằng co, tài nguyên không đủ, đương nhiên lại phải chém giết...

Bây giờ Phương Nguyên mạnh mẽ định ra luật pháp, lại khiến cho lực lượng trung cấp của Yêu Vực tăng vọt. Ở dưới tình huống như vậy, sắp xếp cho bọn họ một lối ra lại có thể tránh cho bọn họ xuất hiện tình trạng chém giết lẫn nhau, cắt giảm số lượng.

Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Nguyên lại bắt đầu làm chuyện quan trọng nhất.

Giáo hóa!

Lần này công phá bảy yêu mạch lớn, đoạt được không ít tài nguyên và công pháp của Yêu tộc, Phương Nguyên lấy Thiên Diễn Thuật thôi diễn, tập trung những công pháp này thành một pháp môn.
Chương 1602 Hắn là yêu (2)

Ở Tiểu Quân Sơn, pháp môn này có thể giúp đám yêu tu hành, củng cố cảnh giới, tăng thực lực. Nhưng Phương Nguyên cố ý làm cho pháp môn này hết sức phức tạp, muốn tu hành sẽ không thể không vận dụng đầu óc...

Sau khi thôi diễn ra pháp môn này, Phương Nguyên lại lệnh cho bốn đại yêu hầu mở ra rất nhiều học đường, doanh trại trong khu vực mình quản lý, do yêu quái cao minh trấn thủ, giáo dục các yêu quái đọc sách, học tốt, hiểu mọi chuyện rõ ràng lại truyền xuống công pháp và tài nguyên.

Đương nhiên, những yêu loại ngu si thật sự lỗ mãng, khó có thể quản giáo.

Cho nên ban đầu lúc xây dựng học đường cũng xuất hiện không ít rối loạn. Có tiên sinh dạy, thấy học sinh thật sự không biết lại nóng giận, cắn đầu của học sinh, cũng có kẻ trói học sinh vào trên cây, buộc bọn họ xem sách học chữ, một khi không học được, lại dùng roi lửa đánh, đánh vài lần không thấy tiếng đọc sách, nhìn kỹ đã chết rồi!

Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là lại hạ lệnh, phương pháp giáo dục không thể lỗ mãng như vậy, có thể dùng cách xử phạt về thể xác nhưng không thể quá mức.

Hắn lệnh cho tất cả tiên sinh mỗi người chuẩn bị một cái thước, tức giận lại đánh bàn tay. Đương nhiên chỉ dùng thước thường, lại dậy to dài hơn một trượng, phía trên có gai thì không được gọi là trước, gọi là Lang Nha Bổng, vừa đánh xuống, móng vuốt sẽ tàn phế.

Rất nhiều chuyện thực hiện lại thật sự phức tạp.

Mỗi khi làm ra một chuyện, lại có rất nhiều chuyện khác kèm theo, thực sự khổ não.

Nhưng trong quá trình này, Phương Nguyên dần cảm thấy tâm cảnh trong sáng.

Tâm cảnh này rất kỳ quái, dường như hắn đã trở về trạng thái khi ở ngoài Tiên Tử đường nghe trộm Chu tiên sinh dạy học, bình tĩnh, ẩn chứa một loại lực lượng đặc biệt, làm cho đạo tâm của hắn bình tĩnh, thần hồn kiên định, thậm chí có thể cộng hưởng với trời đất.

Hắn vẫn chưa hoàn toàn bước vào cảnh giới này, nhưng đã cảm nhận được rõ ràng.

Nhất là nhìn thấy mình làm việc này, Yêu Vực trước kia hung tàn hung bạo cũng bắt đầu có một ít biến hóa, loại cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.

Hắn nhìn thấy trong học đường các nơi đều có không vài tiểu yêu quái lông mềm như nhung đang lắc đầu vẫy đuôi đắc ý đọc sách, không cần co đầu rút cổ ở trong núi sâu run lẩy bẩy.

Nhìn thấy những yêu ma trước đây có chút đầu óc nhưng không đủ thực lực, thường bị người ta mắng là nghèo mạt dần được tôn trọng, đã dám cắm quạt sau gáy, lén lút quan hệ với thê tử của người khác.

Hắn cũng nhìn thấy rất nhiều yêu tộc bình thường ẩn nấp trong núi sâu không dám gặp người, tình nguyện chịu rét, chịu lạnh cũng không ra khỏi núi đã bắt đầu rời núi, dùng da thú đổi đồ.

Hắn còn nhìn thấy một ít yêu ma hung tàn bắt đầu thương lượng đi Ma Biên đoạt quân công...

...

...

Biến hóa như vậy thật ra vẫn rất ít, dù sao Phương Nguyên không có quá nhiều thời gian để làm những chuyện này.

Trong nửa năm ngắn ngủi, Phương Nguyên chỉ miễn cưỡng dựng lên dàn giáo.

Nhưng Phương Nguyên cũng không cảm thấy đang tiếc. Những gì hắn có thể làm cho Yêu Vực chỉ có vậy.

Nếu những yêu quái này có thể mượn dàn giáo do mình để lại, từng bước hoàn thiện, tạo ra một cục diện diện chính là tạo hóa của bản thân bọn họ. Nếu bọn họ không quý trọng cơ hội, không mấy ngày lại hủy dàn giáo này, vậy cũng chỉ có thể tùy vào bọn họ.

Bây giờ đã ký kết hiệp nghị, hủy đi tám yêu mạch lớn, cho nên chuyện độ kiếp có thể nói là viên mãn, nhưng đối với giáo hóa Yêu Vực vẫn có rất nhiều biến số. Thứ nhất là bản tính của yêu quái, thứ hai là hai mạch Thanh Khâu và Trục Nhật vẫn còn.

Hai mạch của bọn họ ủng hộ Tiên Minh, cũng vui vẻ ra sức chống đỡ kiếp nạn lớn, nhưng bọn họ không cần thiết phải ủng hộ Phương Nguyên thay đổi Yêu Vực, cho nên theo Phương Nguyên thấy, chuyện của mình làm dù sao vẫn có biến số.

Biến số này sẽ hình thành hai loại khả năng.

Một loại là giáo hóa của mình khiến cho Yêu Vực sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hai yêu mạch lớn khác không thể không thích ứng với loại biến hóa này, bằng không sẽ bị yêu mạch Thôn Thiên càng lúc càng lớn mạnh vượt qua, cuối cùng chiếm đoạt. Một loại khác là yêu mạch Thôn Thiên không giáo hóa thành công, chỉ là hình thành một đời yêu mạch mới vượt qua các tiểu yêu, tiếp tục thống trị giống như bọn họ.

Việc này lại không có cách nào.

Phương Nguyên biết Yêu Vực cần phải giáo hóa, nhưng hắn không có quá nhiều thời gian để ở lại đây.

Hai mươi năm thật sự quá ngắn.

Điều bây giờ hắn có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức bảo đảm Yêu Vực không xảy ra sai lầm, ảnh hưởng tới chuyện độ kiếp hai mươi năm sau mà thôi.

...

...

Sau khi làm xong những chuyện mình có thể làm, Phương Nguyên tuyên bố với bên ngoài là mình cần phải bế quan.

Ngày này, rất nhiều yêu quái lớn nhỏ đều đến Tiểu Quân Sơn bái lạy. Phương Nguyên lại ở trên đỉnh núi Tiểu Quân Sơn, tuyên bố mình chuẩn bị bế quan, tìm hiểu biến hóa thiên đạo, chuẩn bị hai mươi năm sau sẽ xuất quan, dẫn đầu một đám huynh đệ Yêu tộc đối đầu với ngày kiếp nạn lớn giáng xuống.

Lời này vừa nói ra, dẫn tới rất nhiều Yêu tộc khóc gào, thề hai mươi năm sau sẽ cùng đại vương chinh chiến.

Vào lúc này, Phương Nguyên không dùng bí pháp che giấu hình dáng của mình, tất nhiên cũng có rất nhiều Yêu tộc nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn. Ở sau núi Tiểu Quân Sơn có một nhóm bộ lạc nhỏ đang ở bên cạnh lão hồ ly và Báo gia. Trong đó có một đám cầu lông ngắn đứng cùng lão tộc trưởng ngây người nhìn Thôn Thiên Yêu Vương trên đỉnh núi, mắt trợn tròn.

- Ta… ta đã từng gặp Thôn Thiên Yêu Vương này, hắn còn từng dạy các tiểu tử đọc sách...

Lão tộc trưởng cảm giác vô cùng hoang đường, khó nhọc nói ra:

- Chẳng qua.. chẳng qua ban đầu Thôn Thiên Yêu Vương tới trong bộ lạc chúng ta, ta là người đầu tiên từng hỏi hắn, hỏi hắn là người hay yêu, lúc… lúc đó hắn... hắn trả lời ta là...

- Là người đấy...
Chương 1603 Tướng Thánh Nhân (1)

Một đám cầu lông ngắn đều gật đầu:

- Tiên sinh là người!

- Các ngươi nhớ nhầm rồi!

Báo gia và lão hồ ly nhìn nhau, vẻ mặt lão hồ ly hơi thâm trầm. Báo gia lại chẳng hề để ý, đĩnh đạc vỗ vai của lão tộc trưởng nói:

- Cổ ngươi có to bằng cây cổ thụ bên cạnh không?

Lão tộc trưởng vội vàng rụt cổ lại.

Báo gia nói:

- Cho nên trước đây đại vương nói với các ngươi, hắn là yêu!

Lão tộc trưởng có chút sửng sốt.

Vào lúc này, lão hồ ly cười tủm tỉm nói:

- Đại vương không chỉ là yêu, hơn nữa còn là huyết mạch kinh người, đại yêu vô địch trên đời. Bắt đầu từ hắn, mạch cóc thành yêu chính là Hoàng tộc của Yêu Vực chúng ta. Mấy người nên học thuộc lòng những lời này, từ trước đến nay đại vương hắn chưa từng nói mình là người, hắn chính là yêu, yêu từ gốc rễ, cho dù hắn thật sự là người...

Lão hồ ly hừ hừ nói:

- Đó cũng là nhân yêu...

Lão tộc trưởng hiểu rõ, vội vàng dẫn theo một đám cầu lông quỳ xuống.

Người mình gặp lúc trước là người hay yêu không quan trọng, quan trọng hắn là một trong ba người đứng đầu Yêu Vực!

Sau khi Thôn Thiên Yêu Vương bế quan, Phương Nguyên quay lại Ma Biên.

Bây giờ, các chủ Thánh Địa đều đã trở về núi, ba vị Thánh Nhân Tiên Minh cũng có hai vị rời đi. Chuyện có liên quan tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Phương Nguyên đã sớm tìm thời gian trở về nói chuyện với Tiên Minh, xử lý sạch sẽ. Bây giờ, tất cả công việc liên quan tới Ma Biên đều đã đi vào quỹ đạo. Cho nên lần này Phương Nguyên trở về cũng không có quá nhiều chuyện phải làm, chỉ thăm mấy người bạn cũ thôi.

Sau khi Tiên Minh và Yêu Vực ký kết hiệp nghị, từng có người bên Tiên Minh muốn mời Phương Nguyên vào Tiên Minh, đảm nhiệm vị trí thủ tọa Động Minh đường, cũng chuẩn bị để cho hắn kế nhiệm người đứng đầu Động Minh đường, nhưng Phương Nguyên từ chối. Trong lòng Tiên Minh hình như cũng biết nên không yêu cầu nữa.

Mà Phương Nguyên cũng đã từ chức Thần tướng Trấn Ma Quan ở Ma Biên, để Quan Ngạo tới đảm nhiệm. Cũng nhờ ba vị lão ma Tuyết Nguyên giúp đỡ hắn. Lần trước trở lại, Phương Nguyên đã sớm kiểm tra tình trạng của Quan Ngạo bây giờ, sau khi tìm hiểu Thái Cổ Ma Chương, hắn đã có nhận thức sâu hơn về lực lượng Ma đạo. Cho nên, hắn cũng rất thưởng thích tình trạng biến hóa của Quan Ngạo bây giờ.

Bây giờ Quan Ngạo rất mạnh.

Hắn không hề tu luyện. Trước đây mỗi ngày đều rèn luyện sức lực, bây giờ hình như ngay cả đao thương cũng không muốn nhắc tới. Mỗi ngày, hắn chỉ ôm bình hoa màu trắng trong lòng và đờ người ra. Nhưng tu vi và pháp lực của hắn vẫn ngày ngày tăng vọt như con sông dài không ngừng lao nhanh vào trong thân thể hắn, tu vi của hắn đã sớm vượt qua Hóa Thần, vẫn đang tăng lên cao hơn...

- Đây là lực lượng binh khí Thần Ma đứng đầu Ma đạo sao?

Trong lòng Phương Nguyên cũng xúc động, hắn thậm chí rất tò mò, khi tập trung tất cả trí tuệ và tài nguyên, tâm huyết của Ma đạo trước kia để tạo ra binh khí Thần Ma đứng đầu dùng để đồ tiên diệt thế, lúc lực lượng chân chính hoàn toàn phát huy ra, sẽ mạnh tới mức nào?

Điều càng làm cho Phương Nguyên cảm giác may mắn là biến hóa trong thần hồn của Quan Ngạo.

Bây giờ Quan Ngạo đã không phải là Quan Ngạo, nhưng thần hồn và ký ức của hắn lại không hề thay đổi.

Thật ra, lúc Quan Ngạo ban đầu tiếp nhận lực Thần Ma, hắn sẽ có thêm rất nhiều trí nhớ lúc trước, cũng nhấn chìm trí nhớ của hắn. Nhưng hắn lại không bị như vậy. Trong thức hải của hắn có một chấp niệm giống như một phong ấn, khiến cho trí nhớ của hắn hoàn toàn được giữ lại, cũng khiến cho Quan Ngạo không thật sự biến thành binh khí Thần Ma, hắn có lực lượng của binh khí Thần Ma nhưng vẫn là một con người.

Phương Nguyên biết chấp niệm này là Quan tiểu muội ở lại.

Hắn không biết mong muốn ban đầu trong chấp niệm giữ Quan tiểu muội ở lại là gì, nhưng nàng cuối cùng đã làm được chuyện tốt.

Để Quan Ngạo yên tâm, Phương Nguyên lại lấy từ trong bụng cóc ra vô số ma bảo và ma quyển. Phần lớn đồ trong đó đều đưa cho Tiên Minh, để bọn họ đi thu xếp theo tác dụng của những ma bảo và ma quyển này. Theo lý thuyết, mấy thứ này có thể tạo ra cao thủ, có lẽ không yếu hơn một trăm lẻ tám Long Hồn. Nhưng bây giờ, Phương Nguyên cũng không cố giữ trong tay.

Thứ nhất, hắn không có thời gian. Thứ hai, dù sao hắn cũng xác định được Tiên Minh vẫn có người muốn làm việc.

Hắn không thể chỉ dựa vào lực lượng của mình để vượt qua tai kiếp lớn này, vẫn phải dựa vào người trong thiên hạ này.

Tiên Minh bất kể tốt hay xấu, dù sao cũng được chọn ra từ đám người trong thiên hạ.

Đương nhiên, hắn cũng không phải đưa tất cả ma bảo cho Tiên Minh. Phương Nguyên cũng để dành cho người bên cạnh mình. Giống như Đổng Tô Nhi, ba vị lão ma Tuyết Nguyên, Quan Ngạo, thậm chí là lão hồ ly và Báo gia bây giờ còn đang giúp mình trấn giữ Yêu Vực. Dựa theo đặc điểm của bọn họ, hắn giữ lại cho mỗi người một phần, có thể nâng cao tu vi, cảnh giới của bọn họ trong thời gian ngắn, để bọn họ bước tới một tầm cao mới.

Những điều này tất nhiên không phải là con đường tu hành đứng đắn, thậm chí xem như là thủ đoạn bất chính.

Nhưng bây giờ chỉ còn hai mươi năm, còn để ý nhiều như vậy làm gì?

Tất cả ma bảo được phân phát xong, chỉ có tượng Thần Ma đoạt được ở trong ma điện thứ chín là không động tới. Hắn muốn dùng vào chỗ khác.

Mãi đến khi làm xong tất cả những chuyện này, Phương Nguyên mới có thời gian rảnh, hẹn Tôn quản sự uống trà nói chuyện.

- Không dễ dàng gì!

Vị sư huynh ở Thanh Dương tông này rất xúc động nói:

- Đời người cũng không dễ dàng gì, bản thân ta phải giết chết các vị huynh đệ tỷ muội mới sống sót, nhưng tương lai nếu ta chẳng may sinh tiểu tôn, không thể lại để cho hắn sống cuộc sống này được. Cho nên, sau khi bản thân ta có một lão bà, ta chỉ muốn tương lai cũng sẽ sinh hài tử, không chừng còn phải sinh một đám dấy.
Chương 1604 Tướng Thánh Nhân (2)

- Nhưng những người này vẫn luôn tìm ta, nếu chẳng may bọn họ tìm ra được, vậy không phải càng phiền phức sao? Cho nên ta lại chuẩn bị đi làm chuyện lớn, giết chết lão già kia...

Lúc này Phương Nguyên mới nghe được rõ ràng:

- Đây là chuyện lớn mà ngươi nói với ta lúc đầu à?

- Đúng rồi...

Tôn quản sự hít sâu một hơi:

- Nhưng không ngờ được, lần này ta đi lại phát hiện lão già kia không cần ta giết chết, đã không thể sống lâu được. Hắn thấy ta trở lại đã rất vui mừng, định truyền Cửu U cung cho ta, nhưng ta không cần, muốn chạy trốn. Mãi đến khi người của Tiên Minh tìm tới ta, bọn họ biết quá khứ của ta, khuyên ta ở lại làm việc giúp cho Tiên Minh. Ta chỉ nghĩ, dù sao ta đã khoác lác sẽ làm một chuyện lớn, vậy làm, những chuyện khác cũng rất nhàm chán, chuyện học hành này, ta hoàn toàn không thích...

Phương Nguyên nghe Tôn quản sự lẩm bẩm tới hơn nửa đêm, mới xem như hiểu rõ một chút, cười hỏi:

- Ngươi đường đường con trai của chủ Cửu U cung lại là truyền nhân Ma đạo được vô số người coi trọng, còn là thiên tài tu luyện công pháp Ma đạo, người khác bất kể làm thế nào cũng không tu luyện được thần thông Ma đạo, ngươi lại hạ bút thành văn, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác không thích những thứ đó, vậy ngươi thích gì?

Tôn quản sự thở dài, nghiêm túc hiếm thấy:

- Yêu và hòa bình!

Phương Nguyên tự nhiên cảm thấy kính nể, chắp tay thi lễ.

Cuộc nói chuyện kết thúc, một đêm cũng đã qua, mặt trời mới xuất hiện ở phía đông, ánh sáng chiếu xuống mặt đất với cảm giác ấm áp.

Ở phía tây Bát Hoang thành có rất nhiều liễn ngự đã tới, trong đó có tiên sinh Thiên Cơ dẫn đầu, mười đại đệ tử của Dịch Lâu đứng lần lượt hai bên trái phải, ba trăm vị đệ tử phía sau Dịch Lâu chấp lễ, đón ánh mặt trời và cung kính hành lễ với Phương Nguyên:

- Dịch Lâu trên dưới ba trăm trận đồ đặc biệt nhận lệnh của chủ nhân Dịch Lâu, đến Ma Biên mời Phương Nguyên tiên sinh tới Dịch Lâu, cùng thôi diễn Cửu Thiên Hồn Viên Đại Trận để bảo vệ thế gian!

Phương Nguyên ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung, mượn Táng Tiên Bia tìm hiểu được Thái Cổ Ma Chương, trong lúc vô ý cũng phát hiện ra chuyện mượn lực lượng ma đạo có thể giúp Dịch Lâu hoàn thiện Cửu Thiên Hồn Viên Đại Trận còn thiếu này. Chuyện này đã được Kinh Thiên tiên sinh truyền đạt lại cho Dịch Lâu. Sau khi Dịch Lâu trải qua tính toán theo công thức ở giai đoạn đầu đã vô cùng ngạc nhiên, mấy lần phái người tới mời, chỉ là khi đó Phương Nguyên còn ở Yêu Vực.

Bây giờ, Dịch Lâu cuối cùng không nhịn được nữa, đặc biệt phái một trong ba Cửu Văn Trận Sư trong thiên hạ lại thêm mười đại đệ tử Dịch Lâu và ba trăm trận đồ cùng đi mời. Tình thế thật sự rất hoành tráng, ngay cả chủ Thánh Địa cũng không được đãi ngộ cao như vậy.

Mà ở bên cạnh Bát Hoang thành, đảo Vong Tình cũng đã chuẩn bị xong ngự liễn.

Vẫn là liễn ngọc tinh xảo hoa mỹ, ba trăm Hải Vệ Thần Tướng ở bên cạnh bảo vệ, giao long cúi đầu ở phía trước kéo xe.

Lúc có người ám sát Phương Nguyên ở Ma Biên, con giao long này đã giết không ít kẻ địch, xem như lập được công. Sau đó nó cao ngạo, vô cùng khí thế đòi rất nhiều tài nguyên đi bế quan, chuyện gì cũng không để ý. Đối với điều này, Phương Nguyên không quản nó, lão chấp sự đảo Vong Tình Nguyên Mạc không quản được nó. Nhưng không ngờ lão tổ tông đảo Vong Tình đi tới Bát Hoang thành một chuyến, vừa nghe về chuyện này, đã trực tiếp xông vào trong động phủ bắt nó rồi. Gậy đầu rồng đập nó mấy cái, con giao long này không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chạy về kéo xe...

- Ta nên đi tới Dịch Lâu bổ sung phần thiếu của đại trận!

Phương Nguyên thấy mọi chuyện đã được chuẩn bị, lại đứng dậy ôm quyền hành lễ với Tôn quản sự:

- Không biết sư huynh đi đâu?

Tôn quản sự nói:

- Đi Trung Châu sinh con thôi. Ta vì con trai mà cố làm xong chuyện lớn. Sau khi làm xong mới phát hiện mình quên mất một việc!

Phương Nguyên cười nói:

- Chuyện gì?

Tôn quản sự có chút bất đắc dĩ:

- Không biết thê tử đã tái giá chưa...

- Vậy chúc Tôn sư huynh may mắn!

Phương Nguyên cười hành lễ với Tôn quản sự:

- Chúng ta từ biệt ở đây thôi!

Tôn quản sự cười nói:

- Ngươi càng ngày càng bận rộn, đã lâu không gặp, chỉ có thể nói chuyện một tối như vậy. Hi vọng lần sau gặp mặt, hai huynh đệ ta có thể trò chuyện thêm vài ngày. Ôi, lần này chia tay, cũng không biết lần sau tới khi nào hai huynh đệ ta mới gặp mặt nữa!

- Nhất định sẽ gặp lại, kiếp nạn lớn chắc chắn sẽ tới, chúng ta lại nhất định sẽ gặp lại!

Phương Nguyên vừa cười vừa nói, sau đó đứng dậy, chắp tay chào rất nhiều người quen ở trong Bát Hoang thành:

- Các vị cũng vậy!

Lúc này, có rất nhiều người đều biết Phương Nguyên sắp rời khỏi Ma Biên, đi tới Dịch Lâu, lúc này bọn họ đều tới đưa tiễn. Chỉ thấy trong thành ngoài thành có rất nhiều người quen thuộc. Có Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu, Khất Nhi của Khương gia, đệ tử thành chủ Bát Hoang thành - Dao Phi Cầm, Mạc Thanh vân vân, còn có mười Thần Tướng Ma Biên cùng với rất nhiều tướng sĩ dưới trướng của hắn ở Trấn Ma Quan đặc biệt chạy tới đưa tiễn chủ tướng trước. Có cả những tu sĩ Hàn Môn đã từng làm việc cho Phương Nguyên ở Ma Biên mà nhận được thu hoạch lớn, từng bước thăng cấp, bởi vậy trong lòng cảm kích Phương Nguyên cũng tới. Thật sự là đông nghịt.

Sau khi chào tạm biệt mọi người, Phương Nguyên ngồi ở trên ngọc liễn, an ủi con giao long vài câu, bảo nó cố gắng kéo xe.

Dưới sự vây quanh của tiên sinh Thiên Cơ cùng một đám đệ tử Dịch Lâu, ngọc liễn bay lên không trung, lao thẳng về phía đông, chạy về phía mặt trời mới mọc đang tỏa ra tia sáng màu vàng lấp lánh.

- Ngươi có phát hiện ra lão Phương bây giờ khác trước rất nhiều không?
Chương 1605 Trận sư trong thiên hạ tập trung một chỗ (1)

Trong đám người đưa tiễn, nhìn Phương Nguyên ngồi ngọc liễn rời đi, Lý Bạch Hồ nói với Lý Hồng Kiêu:

- Theo lý thuyết, bây giờ hắn chỉ mới là cảnh giới nửa bước Hóa Thần, cao hơn ta không bao nhiêu, ngươi được Tiên Hoàng trợ giúp, là người đầu tiên luyện hóa Long Hồn. Cho nên bàn về tu vi, ngươi còn muốn trên hắn, nhưng lúc này so với hắn, hình như cảnh giới của chúng ta đã thấp hơn hắn rất nhiều...

- Tu sửa Ma Biên, cải cách Yêu Vực, bây giờ còn muốn đi giúp đỡ Dịch Lâu hoàn thiện một đại trận có thể thay đổi vận mệnh của Thiên Nguyên độ kiếp, người bình thường đã không thể sánh bằng, cảnh giới đương nhiên không giống với chúng ta, thậm chí có thể sẽ...

Lý Hồng Kiêu mở miệng định nói nhưng cuối cùng im lặng.

Khất Nhi của Khương gia bên cạnh bỗng nhiên nói:

- Các ngươi muốn nói, hắn có khả năng sẽ được phong thánh à?

- Không phải có khả năng...

Lý Bạch Hồ bỗng nhiên nói:

- Đợi cho tới lúc trận này hoàn thiện, còn có ai có thể ngăn cản hắn được phong Thánh Nhân?

"Phương tiểu hữu, thuật số sơ khai do ngươi nhờ Kinh Thiên đạo hữu đưa tới, lão hủ đã cùng trận sư của Dịch Lâu thôi diễn qua, chúng ta nhất trí cho rằng phương hướng này không sai, vừa vặn có thể bổ sung phần thiếu của Cửu Thiên Hồn Viên Trận do chúng ta thôi diễn. Chỉ là Tiên đạo cùng Ma đạo vốn giống như nước lửa không hợp, rốt cuộc nên làm sao để nó hòa thành một khối, hình thành một đại trận thống nhất thì chưa có manh mối, chỉ có thể mời ngươi đến đây!

Trên đường đi tới Dịch Lâu ở Trung Châu, tiên sinh Thiên Cơ đã không nhịn được, nhiều lần tới trao đổi với Phương Nguyên.

Rõ ràng là một trong ba Cửu Văn Trận Sư lớn, thân phận cao dọa người, nhưng bây giờ ngược lại luống cuống giống như một đứa trẻ vậy.

Phương Nguyên đã từng nghĩ về điều này từ lâu, nói:

- Tiền bối yên tâm, lúc vãn bối tìm hiểu chân kinh Thái Cổ Ma Chương của Ma đạo, trong lòng đã có lĩnh ngộ, nửa năm này ta ở lại Yêu Vực, một là trả ơn một bữa cơm ở Yêu Vực trước đây, hai cũng là cho Dịch Lâu cũng đủ thời gian chuẩn bị, ba là suy nghĩ xem làm thế nào để dung hợp ba trận lý lại một chỗ. Bây giờ ta cũng có kế hoạch, đường lối cụ thể để thôi diễn. Mà ở trong lòng ta, Tiên đạo là Thiên đạo, Ma đạo là Nhân đạo, giảm cái này tăng cái kia, nhân hỏa khó chứa, thực sự khó có thể đạt được sự cân bằng. Nhưng vãn bối từng được dị nhân truyền thụ trận đạo Thái Cổ, mượn trận lý này dẫn dắt, có thể khiến cho Tiên đạo Ma đạo nối liền với nhau, để trận này đại thành!

- Tiên đạo, Ma đạo lại thêm trận lý Thái Cổ...

Tiên sinh Thiên Cơ nghe được lại mỉm cười nói:

- Rất hay, rất hay, Phương tiểu hữu, lão phu phải cám ơn ngươi!

Phương Nguyên cười nói:

- Vốn là chuyện vãn bối nên làm, tiền bối cám ơn ta làm gì?

Tiên sinh Thiên Cơ nói:

- Cám ơn ngươi không để cho Dịch Lâu ta trở thành trò cười lớn nhất trong ngàn năm qua!

Phương Nguyên chợt hiểu ra.

Ngàn năm trước, sau khi Côn Lôn gặp kiếp nạn lớn, Dịch Lâu nhìn ra được kiếp nạn này có thể vượt qua, quyết định thôi diễn đại trận để giảm bớt áp lực độ kiếp của nhân gian. Bởi vậy một ngàn năm qua, ít có người đi lại ở bên ngoài, chủ yếu tập trung trận sư trong thiên hạ để thôi diễn trận này. Vì thế có không biết trận sư giỏi trong thiên hạ bị mạnh mẽ lôi đi, cũng được các Đại Thánh Địa và đạo chính thống quan tâm. Nhưng kết quả nghìn năm qua, bọn họ dốc hết tâm can khóc ra máu, cuối cùng lại chỉ thôi diễn ra một trận không trọn vẹn. Nói chuyện này ra ngoài, quả thật chẳng khác nào trò cười...

Nguyên nhân tất nhiên rất đơn giản, Dịch Lâu có tham vọng quá lớn.

Bọn họ muốn thôi diễn Cửu Thiên Hồn Viên Trận chính là đại trận đoạt càn khôn tạo hóa của trời đất, chính là đang bắt chước theo thuật số của thiên đạo, hơn nữa còn là Cửu Thiên Thuật, nếu thành công chính là công lao huy hoàng muôn đời không có, nếu không thành công, cũng thật sự chính là lòng người chưa đủ rắn nuốt voi.

Ban đầu bọn họ đã xác định sẽ trở thành trò cười, nhưng Phương Nguyên lại tìm ra một hy vọng khác.

Thật ra trước Phương Nguyên không phải chưa từng có người muốn mượn lực lượng của Ma đạo, chỉ là những người này chung quy hiểu biết quá ít về lực lượng Ma đạo, cuối cùng biến nó thành đường chết. Chỉ có Phương Nguyên đã tìm hiểu được chín phần Thiên Công, lại hiểu được trận đạo Thái Cổ, còn mượn Thiên Diễn Thuật, ở trước thánh vật như Táng Tiên Bia tìm hiểu nhuần nhuyễn về Ma đạo Thái Cổ mới có thể nghĩ ra cách này.

Nhớ tới tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp và may mắn, Phương Nguyên trầm ngâm thật lâu, mới khẽ nói một câu:

- Kinh Thiên Thánh Nhân đã chuyển lời cho Dịch Lâu, nói vậy bây giờ Dịch Lâu hẳn đã chuẩn bị xong đồ chứ?

- Dịch Lâu cố gắng hết sức, cũng chuẩn bị gần xong rồi!

Tiên sinh Thiên Cơ cười nói:

- Thất Tinh đài sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có chờ Phương tiểu hữu qua. Ngoài ra, tất cả cờ trận, pháp bảo thôi diễn, thần khí cũng đã chuẩn bị xong. Trên dưới Dịch Lâu còn sớm tập trung bốn nghìn đại trận sư, từ nửa năm trước bắt đầu học tập thuật số Thái Cổ và pháp môn diễn hóa thần tượng Ma đạo tương ứng, chỉ chờ ngươi tới sẽ bắt đầu thống nhất thôi diễn. Không chỉ vậy, lão phu cũng cam tâm tình nguyện chờ đợi mệnh lệnh của tiểu hữu. Ngươi bảo ta diễn gì thì diễn đó!

- Đa tạ tiền bối!

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng cũng vui mừng.

Từ trước tới nay, hắn làm việc thực sự không vui vẻ thoải mái như bây giờ.

Dù sao Dịch Lâu cũng là Dịch Lâu, nơi có nhiều người thông minh nhất trên đời này, hiểu được nặng nhẹ. Lại thêm bọn họ cũng thật sự muốn lập đại trận thành công, ăn nhịp với mình, thánh vật như Thất Tinh đài quan trọng tới mức nào, bọn họ lại không hề nghĩ ngợi đã cho mình mượn.

Ads
';
Advertisement