Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1576 Ngoại trừ ta chính là ngươi (2)

Không ngờ bọn họ phát hiện ra, Quan Ngạo bây giờ rất giống với tượng Thần Ma Đại Thiên Uy.

Quả thực chính là một người.

...

...

- Ngự Ma Sử chết rồi?

Mà vào lúc này, ở phía sau Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Chung Lão Sinh cũng đang kinh ngạc, mắt thấy sáu mươi tư phù văn chỉ còn lại hai phù văn cần thắp sáng là hoàn thành, ai ngờ lại xảy ra biến cố này. Trong lúc hắn vừa sợ vừa giận, hai người Phương Nguyên và Tôn quản sự lại nhân cơ hội vọt tới, bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất có thể ngăn cản kẻ điên này.

Bất kể là Cửu Long Ly Hỏa hay Đại Thần Ma Âm đều được phát động hết mức.

Tất cả cuồn cuộn cuốn về phía Chung Lão Sinh.

- Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, dựa vào bản thân ta cũng có thể cho mượn ma khí...

Sắc mặt Chung Lão Sinh đột nhiên trở nên rất khó coi, tay áo cuồn cuộn, từng tầng hơi nước bên cạnh dao động. Trong hơi nước này ẩn chứa lực pháp tắc, dẫn động cả thiên địa, tất cả đều run rẩy theo tâm ý của hắn, ép lực lượng Cửu Long Ly Hỏa và Đại Thần Ma Âm tách ra. Hắn lại nhân cơ hội phất tay áo, một màn hơi nước hóa thành bàn tay to, chộp thẳng về phía Đại Tự Tại Thần Ma Cung.

Từng đường ma khí trên Thần Ma cung lại có thể bị bàn tay bằng hơi nước của hắn kéo qua.

Đây cũng là lực lượng Hóa Thần thật sự!

Muốn tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần, tất cả mọi người cần phải tìm hiểu Thiên Công, tìm hiểu Thiên Công chính là để hiểu trời đất, lĩnh ngộ trời đất, nhưng cho dù hiểu cũng không có cách nào trực tiếp khống chế trời đất, cho nên mới cần phải có Tiên Nguyên. Bởi vì Tiên Nguyên chính là khởi nguồn của thiên địa, đó là một cái chìa khóa giúp người ta có thể thông qua đó khống chế pháp tắc trong thiên địa, bằng không có lĩnh ngộ trời đất cũng vô dụng.

Bởi vì Chung Lão Sinh đã luyện hóa Nhược Thủy, cho nên hắn là Hóa Thần chân chính!

Tuy hai người Phương Nguyên và Tôn quản sự đều nắm giữ lực lượng có thể tổn thương đến Hóa Thần, nhưng không có khả năng hoàn toàn điều khiển được lực lượng thiên địa này. Cửu Long Ly Hỏa chỉ là ngọn lửa có thể tổn thương đến tu sĩ Hóa Thần. Đại Thần Ma Âm cũng chỉ từ một góc độ khác dao động lực lượng thiên địa, lực lượng của hai người đều kém xa cảnh giới của Chung Lão Sinh trực tiếp khống chế lực lượng thiên địa.

Cho nên trước đó Chung Lão Sinh mới có thể nói, hai người bọn họ không tệ, nhưng không thật sự tổn thương được mình.

Loại chênh lệch trên phương diện cảnh giới này làm người ta bất đắc dĩ nhất.

Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể cắn chặt hàm răng nhào về phía Chung Lão Sinh.

- Ầm...

Có thể thấy bàn tay bằng hơi nước của Chung Lão Sinh đã kéo được một mảnh ma vân tới. Nhưng không ngờ vào lúc này, bên trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung bỗng nhiên phát ra một tiếng động lớn. Sau đó lại nhìn thấy, Đại Tự Tại Thần Ma Cung đột nhiên vỡ nát. Một người to lớn giống như núi nhỏ từ bên trong nhảy ra, đứng giữa không trung bóp chết một người.

Ầm!

Hắn rơi xuống đất làm mặt đất rung lên. Ma vân trong tay Chung Lão Sinh cũng lập tức bị đánh tan.

- Quan Ngạo...

Nhìn thấy người khổng lồ như núi nhỏ kia, Phương Nguyên cũng ngẩn ra.

Hắn không biết Quan Ngạo vừa gặp phải chuyện gì, nhưng có thể cảm giác được, Quan Ngạo bây giờ dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, toàn thân có khí cơ điên cuồng tăng vọt, kèm theo ma ý không có cách nào hình dung, quanh người có vô số Thần Ma tàn khuyết xoay quanh, giống như đang quỳ lạy Đế Vương.

- Làm sao có thể...

Khi Chung Lão Sinh nhìn thấy Quan Ngạo, trên mặt cũng đầy khủng hoảng:

- Chuyển sinh thành công, so lại là ngươi?

- Kẻ lừa tiểu muội tới đây lại là ngươi à?

Hắn còn chưa nói dứt lời, ánh mắt Quan Ngạo nhìn về phía hắn, giọng nói trống rỗng, mất hồn mất vía.

Trong lòng Chung Lão Sinh chấn động, đủ suy nghĩ hiện ra, hắn vừa định nói chuyện liền câm nín.

Bởi vì một nắm đấm khổng lồ đã đánh tới trước mặt!

Ầm!

Một nắm đấm thật lớn lướt ngang qua không trung đến.

Bóng dáng đó đi qua nơi nào, bất kể là yêu binh yêu tướng hay các thiếu chủ yêu mạch, người của Tiên Minh đều bị đánh bay, giống như trong thiên địa bỗng nhiên có thêm một vết tích xóa sạch những tồn tại trên đường đi, lao thẳng về phía Chung Lão Sinh.

Giữa vết tích này và Chung Lão Sinh còn có một Minh Hà vắt ngang.

Một quyền như thế lại trực tiếp đánh vào trong Minh Hà. Nhưng ngoài dự đoán mọi người, Minh Hà có thể cắn xương nuốt hồn của người khác, không ai có thể chạm vào đã trực tiếp bị một quyền này đánh ra một lỗ thủng. Nước sông có thể hòa tan máu thịt nhưng không có cách nào hòa tan được máu thịt của Quan Ngạo. Trong nước sông có vô số Ma Thần khủng khiếp, hung ác bạo ngược, thâm độc tàn nhẫn, những Ma Thần đó sẽ xé nát mỗi kẻ tiến vào trong Minh Hà, nhưng sau khi chúng cảm ứng được khí tức của Quan Ngạo, lại bị dọa cho run lẩy bẩy, tranh nhau chạy trốn ra bốn phương tám hướng!

- Lùi lại...

Chung Lão Sinh vừa sợ vừa giận, hai tay bấm pháp ấn, ngưng trụ ra một hơi nước.

Hơi nước chính là Nhược Thủy, thông qua Nhược Thủy hắn dẫn dắt được một phần lực lượng thiên địa chắn ngang trước người mình.

Nhưng khi một quyền kia đánh tới, lại chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, hơi nước bốc hơi thành sương mù, không gian nơi đó vặn vẹo và bị một quyền này chấn động, lập tức bình lặng như trước. Chung Lão Sinh biến sắc, bị một quyền này đánh phải lùi lại phía xa, mặt hắn vàng như giấy, thân như con diều giấy đứt dây, mở miệng hít sâu, pháp lực không đủ, suýt nữa ngã vào trong Minh Hà phía sau.
Chương 1577 Ba kẻ giết thần (1)

Hắn biến sắc, nhìn chằm chằm vào Quan Ngạo, con ngươi co lại bằng đầu kim.

Lúc này toàn thân Quan Ngạo đều là lực lượng Thần Ma, ngay cả hắn cũng cảm tháy vô cùng khủng hoảng.

Là hắn giúp đỡ Chủ Hắc Ám bày ra ván cờ này, hắn tất nhiên cũng biết lai lịch của hai huynh muội bọn họ.

Cho nên hắn cũng biết, nếu không phải Quan Ngạo vừa thừa kế được lực lượng Thần Ma, chưa thể hoàn toàn điều khiển được lực lượng Đại Thiên Uy Thần Ma, có lẽ lúc một quyền này đánh tới, cả người mình đã bị hắn đánh thành sương máu đi?

Điều duy nhất khiến hắn không hiểu là hung thần này đã chuyển sinh thành công, theo lý thuyết nên hóa thân thành Thần Ma, quên đi chuyện trước kia.

Đến lúc đó, nó có lẽ không giúp mình, nhưng cũng sẽ không đối địch với mình, nhưng vì sao người này không có dáng vẻ gì là đã mất đi thần trí?

Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?

...

...

- Quan Ngạo, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong giây lát, Phương Nguyên cũng chấn động.

Hắn có thể nhìn ra được biến hóa trên người Quan Ngạo, nhất thời không để ý tới chuyện gì khác, vội vàng hét lớn.

- Phương tiểu ca...

Quan Ngạo quay đầu qua, vẻ mặt hoàn toàn át đi khí thế trên người hắn.

Trên mặt hắn đều là nước mắt, đều là đau khổ, hơn cả đau khổ lại là tức giận không sao tả xiết, hắn nhìn về phía Phương Nguyên như cầu xin:

- Muội muội ta chết, ta rất khó chịu... Ta muốn giết người, giết chết bọn chúng... Là bọn họ hại chết muội muội ta...

Phương Nguyên nhớ tới Quan tiểu muội vừa rồi còn ở trong Ma Cung, trái tim thoáng nặng nề.

Hắn biết, trong lúc hỗn loạn vừa rồi, hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.

Những người này bước vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung, hết lần này tới lần khác dẫn theo muội muội của Quan Ngạo hẳn là có mục đích. Bởi vì vừa rồi Phương Nguyên đã nhìn nàng, cũng nhìn ra được thực lực của muội muội Quan Ngạo không mạnh, ở đây căn bản không thể là con át chủ bài một mình ngăn cản một phương. Cho dù là lúc trước nàng quỳ ở trước tượng Thần Ma Đại Thiên Uy vẫn cần phải được người khác bảo vệ.

Trong thời gian ngắn, hắn không đoán ra được nguyên nhân cụ thể, nhưng có thể cảm nhận được sát ý trên người Quan Ngạo. Hắn trầm ngâm một lát lại không khuyên giải an ủi như mọi khi. Bởi vì vào lúc này, những lời an ủi, khuyên giải không thể nào giúp được Quan Ngạo!

Cho nên hắn chạy thẳng tới, khẽ nói:

- Vậy chúng ta lại cùng nhau giết chết hắn!

Tôn quản sự cũng từ một phía khác chạy tới:

- Người cao to cũng tới rồi, lúc này thật hấp dẫn...

Quan Ngạo căn bản không nói gì khác, một tay ôm bình hoa màu trắng, vĩnh viễn không buông ra, nhưng tay kia chợt chộp ra ngoài. Chỉ nghe có kình phong gào thét. Trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung lại có một thanh đao lớn giống như con rồng đen bay đến trong tay hắn. Đó chính là binh khí hắn làm rơi khi vừa bước vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung.

Bây giờ ba người bọn họ mỗi người chiếm hướng, mục tiêu nhất trí, đồng thời chém về phía Chung Lão Sinh!

- Không ngờ mọi chuyện lại đi tới bước này...

Vào lúc này, vẻ mặt Chung Lão Sinh thâm trầm. Hắn tuyệt đối không ngờ được ván cờ trước đó được bày ra hoàn mỹ như vậy lại sinh ra biến số. Hắn không có cách nào hiểu được suy nghĩ của Ngự Ma Sử trước khi chết. Vì sao nàng không đưa một tia ma khí cuối cùng cho mình, trợ giúp mình hoàn thành chuyện lớn, lại đưa hết cho người trước mắt này, kẻ mà trước đó nàng đã nói là người nàng hận nhất. Nàng lại trợ giúp hắn thành tựu ma thân chuyển sinh, nhận được tạo hóa lớn như vậy!

Chỉ là việc đã đến nước này, hắn không có thời gian suy nghĩ sâu xa!

Đại trận dưới Táng Tiên Bia đã thành hình, làm sao có thể thất bại trong gang tấc được?

- Cho dù các ngươi có thêm một người lại thế nào?

- Chuyển sinh vừa hoàn thành, dù sao ngươi vẫn không được tính là Đại Thiên Uy Thần Ma thật sự!

- Lão phu lại là Hóa Thần chân chính!

Trong tiếng hét thảm, hắn sốt ruột phát động pháp trận, hơi nước trên thân tăng vọt, điều khiển Minh Hà đánh về phía trước.

Trước đó, hắn muốn che chở đại trận xung quanh Táng Tiên Bia được tiến hành thuận lợi, cho nên để Minh Hà quấn quanh, phong tỏa một phần không gian, không cho người ngoài tới quấy rầy. Ngay cả khi đối mặt với Phương Nguyên và Tôn quản sự, hắn cũng chỉ đề phòng hai người kia phá hỏng chuyện lớn của mình mà thôi. Nhưng tình thế lúc này đã khác. Hắn xuống tay độc ác, muốn đánh bại ba người này trước, lại đoạt ma khí qua!

Trong giây lát, tu vi Hóa Thần chân chính được thể hiện ra hoàn toàn.

Trong thiên địa, sông lớn vắt ngang, pháp tắc đan xen che khuất bầu trời.

Vào lúc này, uy lực của Hóa Thần cũng lộ rõ!

Đối mặt với Chung Lão Sinh điều khiển Minh Hà phát ra uy thế chấn động trời đất, ba người Phương Nguyên, Tôn quản sự và Quan Ngạo lại không hề sợ hãi, trái lại xông về phía Chung Lão Sinh với sát khí ngập trời, giống như ba con rồng lớn lượn quanh không trung, ngang ngược nhào đến trước mặt.

- Ngươi bắt nạt muội muội ta, ta phải giết ngươi!

Một tay Quan Ngạo ôm bình sứ màu trắng, một tay vung vẩy đao lớn, đao khí cuồn cuộn, ma ý dày đặc phá không tới.

- Từ khi ngươi bảo Lạc sư muội đi lên con đường kia, ta lại nhất định phải giết ngươi!

Phương Nguyên với chín con rồng lửa xoay quanh lao đến, trong tay lại nắm chặt Tà Kiếm, kiếm ý phát ra ánh sáng chói mắt, phá tan khoảng không lao tới.

Hai người hắn và Quan Ngạo đều rất hận Chung Lão Sinh.

Một người muốn giết hắn lại phải cố nhẫn nhịn hơn một năm, sát ý cũng đã chất chứa hơn một năm.

Một người khác đang tức giận, sát ý lẫm liệt!

Tôn quản sự nghe hai người bọn họ nói thì hơi ngẩn người ra, nghĩ thầm mình cũng phải tìm vài chuyện để nói mới được...

Đầu óc xoay chuyển, hắn cũng kêu lớn:

- Vì chính nghĩa!
Chương 1578 Ba kẻ giết thần (2)

Ma âm nổi lên càng mang theo sát khí nồng đậm và uy phong lẫm liệt hơn cả hai người bọn họ.

...

...

Pháp tắc Minh Hà và Ly Hỏa, Ma Âm, Hung đao va chạm vào nhau, lập tức bắn ra từng tia sáng đáng sợ.

Ba người Phương Nguyên, Tôn quản sự, Quan Ngạo vây quanh Chung Lão Sinh, thi triển ra các thần thông binh khí lập tức giao đấu. Bốn người ngươi tới ta đi giống như hung thần ác sát, cuốn mặt đất xung quanh, nước Minh Hà bắn ra, Cửu Long Ly Hỏa thiêu đời đốt đất, Đại Thần Ma Âm chấn động hư không, ma khí hung hãn tàn sát bừa bãi Bát Hoang, đấu mười mấy chiêu vẫn khó có thể phân thắng bại.

Nhưng tình hình dần ngả về một bên.

Lúc trước, chỉ hai người Phương Nguyên và Tôn quản sự không làm gì được Chung Lão Sinh, nhưng có thể dựa vào thân pháp và thực lực của mình dây dưa với đến tận lúc này. Bây giờ có thêm một Quan Ngạo, vậy không chỉ đơn giản là lông chim đè lên trên lưng lạc đà nữa...

- Rào rào!

Đang giao đấu, Quan Ngạo xông tới trước, đao lớn vung vẩy, trực tiếp cắt Minh Hà thành vài đoạn.

Cho dù Chung Lão Sinh điều khiển lực lượng pháp tắc thiên địa mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng thoáng cái lại khôi phục Minh Hà trở lại trạng thái ban đầu. Hai người Phương Nguyên và Tôn quản sự nhân cơ hội này xông tới. Phương Nguyên vội vàng điều khiển Cửu Long Ly Hỏa từ trên trời lao xuống, quấn lấy cơ thể của Chung Lão Sinh. Chung Lão Sinh làm gì có can đảm dám lấy cơ thể cứng rắn chống đỡ ngọn lửa này. Hai tay hắn đồng thời kết ấn, hơi nước lập tức biến hóa.

Theo hơi nước hiện ra, hư không xung quanh cũng vặn vẹo.

Hư không vặn vẹo như vậy còn có tác dụng hơn bất kỳ chiêu pháp phòng ngự nào. Cửu Long Ly Hỏa căn bản không cháy được ở trên người của hắn.

Chỉ là vào lúc này, Tôn quản sự lại ra tay. Trong miệng hắn đọc ma âm càng lúc càng nhanh, trời đất rung chuyển kịch liệt. Ngay cả hắn cũng có phần không chịu được khi điều khiển ma âm mạnh như thế, đã có máu chảy ra qua khóe miệng nhưng hắn vẫn không ngừng lại.

Tu vi của hắn tất nhiên kém hơn Chung Lão Sinh, nhưng Đại Thần Ma Âm vốn chính là phương pháp đảo loạn trời đất. Trên lý thuyết, Đại Thần Ma Âm vừa ra, có thể chôn vùi vạn vật, bao gồm cả pháp tắc. Bây giờ hắn dùng hết sức phát động, lập tức đánh cho hư không bên cạnh Chung Lão Sinh vặn vẹo. Hai phe hình thành tình trạng giằng co. Quan Ngạo lại nhân cơ hội này chạy thẳng tới, một đao bay qua hư không, chém thẳng xuống.

Chung Lão Sinh rên lên một tiếng, không dám cứng rắn chống đỡ, chỉ có thể lui nhanh.

Hắn vừa lùi một bước, hơi nước bên cạnh hắn lập tức tan ra, lực bóp méo không gian kia tiêu tan, Cửu Long Ly Hỏa đã tới gần người.

Nhưng cũng may là thân pháp của hắn phiêu dật, di chuyển, chạy nhảy trong hư không lại có thể nhiềulần thoát hiểm, xuyên qua chín con rồng lửa vẫn chưa từng bị chút thương tích nào. Tay áo phất ra, lại có hơi nước vô hình hóa thành phi kiếm bay về phía Tôn quản sự đã như nỏ mạnh hết đà.

- Chính là lúc này!

Còn không chờ hắn bắn ra phi kiếm, Phương Nguyên đã hét lớn.

Một đường kiếm quang gào thét lao ra!

Đây chính là Tâm Ý Kiếm hắn giữ lại đã lâu, nhưng không nắm chắc nên không dám chém ra!

“Vù" một tiếng, Tâm Ý Kiếm vừa hiện ra đã tới, trực tiếp chém đến trước người Chung Lão Sinh. Chung Lão Sinh vội vàng nhảy lên, muốn tránh một kiếm này, nhưng kiếm này tới quá nhanh, hắn thậm chí chưa kịp kêu gọi lực pháp tắc, chỉ kịp nghiêng người qua...

Một ánh sáng máu hiện ra, một cánh tay của hắn bay giữa không trung.

Cùng lúc đó, Tâm Ý Kiếm mang theo lực lượng đáng sợ, còn làm vết thương của hắn lan tràn ra toàn thân, từ trên áo bào che phủ trên người tới nội tạng trong cơ thể có không biết bao nhiêu vết kiếm xuất hiện, trong miệng hắn phun ra búng máu, người lảo đảo như say rượu. Hắn đi được mấy bước đã ngã sấp xuống mặt đất, tay chống lên Táng Tiên Bia.

Nước Minh Hà rào rào rơi xuống đất như một trận mưa to.

Ba người Phương Nguyên và Tôn quản sự, Quan Ngạo đứng giữa không trung đồng thời lao qua, muốn đuổi tận giết tuyệt.

...

...

- Ý trời như vậy sao?

Chung Lão Sinh nhìn ba người này, trên mặt cười gượng.

Thật ra hắn cũng biết, bị ba người này liên thủ, mình sẽ không có phần thắng.

Mặc dù mình là Hóa Thần nhưng dù sao mình vẫn thích mưu lược hơn, lại không giỏi đấu pháp với người.

Nhất là, ba người này không phải là Hóa Thần chân chính nhưng đều vượt qua phạm trù Nguyên Anh, không có cách nào khinh thường.

- Không phải ý trời mà là ý người. Ban đầu ta muốn giết ngươi còn phải gánh tội, nhưng nếu ngươi sẵn sàng góp sức với Chủ Hắc Ám, tự sa đọa thành ma để dẫn dắt kiếp nạn lớn hủy diệt nhân gian, với mầm họa như vậy, chúng ta giết ngươi lại có áp lực gì chứ?

Phương Nguyên bước chậm đến, mặc dù trong miệng nói chuyện nhưng không hề dừng lại. Chín đường Ly Hỏa lao thẳng từ trên cao xuống, thiêu đốt Chung Lão Sinh.

Cho dù muốn nói chuyện phiếm, vậy còn không bằng chờ giết chết hắn xong lại nói với thi thể xương cốt của hắn.

- Đêm dài mộng dài, giết lại nói...

Tôn quản sự cũng hiểu rất rõ đạo lý này. Hắn đã không thể thi triển ra Đại Thần Ma Âm, chỉ vung kiếm chém tới.

Về phần Quan Ngạo, lúc này ngoại trừ sát ý thì đâu còn gì khác.

- Các ngươi quả nhiên đều một lòng muốn giết ta, thật giống như ta thật sự mắc tội ác tày trời vậy...

Chung Lão Sinh nhìn ba sát chiêu từ trên cao hạ xuống, cười có phần sầu thảm.

Hắn dùng hết sức lực còn lại, dẫn dắt một phần Nhược Thủy bản mạng nhảy lên giữa không trung, thay mình tranh thủ một chút thời gian, sau đó khẽ thở gài nhìn về phía Táng Tiên Bia bên tay. Lúc này, đại trận xung quanh Táng Tiên Bia chỉ còn lại một phù văn.
Chương 1579 Chủ nhân thế giới Thần Ma (1)

Nhưng hết lần này tới lần khác, mình lại bị ngăn cản, trận lực đang biến mất...

Kế lớn nghìn năm bị phá hủy chỉ trong chốc lát!

- Ta biết các ngươi đều hiểu không, nhưng chúng ta làm việc tự có thâm ý...

Chung Lão Sinh khẽ nói, không biết là nói cho đám người Phương Nguyên nghe, hay nói cho mình nghe.

- Ta cũng biết trong mắt người đời, chúng ta đều là tai hoạ!

Giọng hắn nhỏ xuống:

- Nhưng chờ tới lúc đại đạo thành, thế giới này cuối cùng sẽ hiểu rõ ý ta!

- Như vậy, ta tự nguyện hiến đạo, cũng đáng giá...

Lúc nói xong câu này, trên mặt hắn thoáng cười và bỗng nhiên phi thân lên, đâm đầu vào trên Táng Tiên Bia.

- Phụt!

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể hắn tan vỡ, tiếp theo là thần hồn.

Hắn hiến tế toàn thân mình xem như một lực lượng cuối cùng tiến vào trong Táng Tiên Bia.

Mà theo hắn hiến tế bản thân, lực lượng đại trận xung quanh Táng Tiên Bia cũng chợt tăng mạnh, ầm ầm vận chuyển.

Một phù văn cuối cùng lập tức lại sáng lên!

- Không tốt, lão già này hiến tế bản thân...

Nhìn thấy cảnh tượng Chung Lão Sinh đập đầu chết ở trên Táng Tiên Bia lên, hiến tế cả máu thịt và thần hồn cho tấm bia, đám người Phương Nguyên và Tôn quản sự đều biến sắc. Trước đây bọn họ thấy Chung Lão Sinh giả dối thâm hiểm, giống như một con rắn ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội đưa người đi tìm chết, rõ ràng là dáng vẻ chết người trong thiên hạ không chết ta. Người như thế, đáng lẽ chỉ cần sống lâu thêm một hơi thở, cũng nhất định sẽ cắn răng sống sót. Bọn họ làm sao ngờ được, hắn lại có thể vì Táng Tiên Bia mà hiến tế mình?

Trong giây lát, đại trận phía dưới Táng Tiên Bia đột nhiên có ma khí cuồn cuộn, một phù văn cuối cùng sáng lên. Tất cả pháp trận thoáng cái đã viên mãn, trận lực nhanh chóng vận chuyển, trong thế giới Thần Ma có vô số ma khí cuồn cuộn tràn đến. Mặt đất chỗ pháp trận đột nhiên hoàn toàn sụp xuống, hóa thành một lỗ thủng không biết thông với chỗ nào. Trong lỗ thủng có ánh sáng màu đen xông lên trời, hình thành cột ánh sáng.

Trời đất biến sắc, mây bị đánh tan.

Sâu bên trong lối đi có tiếng ma gào vang lên, chấn động cả bốn vực Bát Hoang, chấn động cả thiên hạ!

- Không tốt, kiếp nạn lớn đến rồi...

Lối đi vừa hình thành, đã khiến cho tất cả thiên hạ đều chấn động.

Ngoài thế giới Thần Ma, vì được phát hiện ra mưu kế của Chủ Hắc Ám, các chủ Thánh Địa vội vàng chạy về. Khi còn cách thế giới Thần Ma có ba trăm dặm, bọn họ chợt phát hiện ra thế giới này sinh ra ma khí, mỗi người đều biến sắc, dừng chân trên không trung.

Trên Lạn Thạch Sơn, lão tổ Bàn Sơn vẫn đang nghĩ cách giục nhiều người bước vào thế giới Thần Ma đoạt bảo, đột nhiên ý thức được điều gì. Hắn vô cùng khiếp sợ quay người, nhìn về phía ma khí đang dâng lên như suối phun trào, lẩm bẩm nói:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Tiên quân Ma Biên và đại quân Yêu Vực đang giằng co ở gần Tiểu Quân Sơn cũng bị tiếng ma gào vô hình làm chấn động.

Những tiếng động lập tức biến mất, mỗi người đều quay đầu nhìn về phía đông với vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng thầm khủng hoảng.

Trong bộ lạc nhỏ ở Yêu Vực, đám cầu lông đang học cũng dừng đọc sách.

Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tự dưng trong lòng cảm thấy khủng hoảng.

Trên Hoang Nguyên, người tàn tật kia vẫn đang chậm rãi đi tới, cho dù cảm ứng được điều gì cũng không hề dừng lại.

Mà ở phía bắc Thiên Nguyên xa xôi, trên một ngọn núi cao không mấy ai biết tới, Chủ Hắc Ám vừa mới chạy thoát khỏi sự truy đuổi của bốn vị chủ Thánh Địa lại nhìn về phía xa, cúi đầu hít sâu một hơi, sau đó hắn chắp tay bái lạy thật sâu về phía ma khí xuất hiện, khẽ nói:

- Đây vốn là chuyện ta nên làm, nhưng ngươi lại làm giúp ta, ngươi đã từng chỉ điểm cho ta, cho nên có thể xem ngươi là nửa lão sư của ta, bây giờ ngươi thay thiên hạ đi ra bước này, vậy ngươi chính là lão sư của tất cả mọi người...

- Lúc đại đạo thành, những người còn sống sót đều sẽ cảm kích ngươi!

Mà ở ngoài thế giới này, tại một nơi hư vô nào đó, trong sương mù màu tím vô tận trống rỗng không có một vật gì. Ở đây hình như không có âm thanh, không có ánh sáng, không có bất kỳ thứ gì thật sự tồn tại, chỉ tồn tại một cánh cửa bằng đồng xanh như ẩn như hiện. Ở trước cánh cửa này có một cái ghế do sương mù màu tím hóa thành. Trên ghế có ảo ánh một cô gái ngồi bắt chéo chân, đang nhìn phía trước mặt mình tự tìm vui.

Nơi đó cũng có hai người do sương mù màu tím hóa thành, đều mặc trang phục thư sinh và có dáng vẻ giống hệt với Phương Nguyên. Bình thường chính là hai người kia chọc cho nàng cười, có đôi khi kể chuyện cho nàng nghe, có đôi khi hát cho nàng nghe. Nhưng vào lúc này, hai Phương Nguyên đang đánh một người, đánh đối phương mặt mũi bầm dập. Người phụ nữ nhìn vô cùng hả dạ, trên gương mặt tươi cười vì chiếm được chút lợi nhỏ.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có sương mù màu tím lắc lư, giống như bị gió cuốn lên.

Người phụ nữ kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên.

Thế giới này vốn không có gió, sương mù màu tím làm sao có thể bị gió cuốn lên?

Rất nhanh, nàng lại ý thức được chuyện gì xảy ra, gương mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch:

- Làm sao có thể?

- Ta mới qua một năm, sao lại không giữ được chứ?

- Vậy ta... không phải ta đi uổng công sao?

-...

-...

- Phương sư đệ, đi mau, kiếp nạn lớn sắp giáng xuống rồi!

Mà ở trong thế giới Thần Ma lúc này, Tôn quản sự nhìn lối đi kia, bị dọa tới hồn bay phách lạc.

Cho dù là Quan Ngạo bây giờ toàn thân có ma khí cuồn cuộn cũng phải biến sắc, theo bản năng ôm bình hoa màu trắng vào trong lòng mình và lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn lối đi kia, cảm giác bên trong có thứ gì đó làm thần hồn khủng hoảng.
Chương 1580 Chủ nhân thế giới Thần Ma (2)

Hơi thở của kiếp nạn lớn chính là khủng hoảng của nhân gian.

Bất kể người, thần, yêu, ma đều khiếp sợ!

Các yêu binh yêu tướng, các thiếu chủ yêu mạch còn sống đều mất hồn, làm gì còn dám ở lại thêm giây phút nào nữa. Tất cả đều liều mạng bỏ chạy về bốn phương tám hướng, bất chấp mọi giá, chỉ muốn cách lối đi càng xa càng tốt.

Nhưng Phương Nguyên không trốn. Lúc này, gương mặt hắn đầy vẻ phẫn nộ.

- Sao có thể đi được?

- Sao có thể cứ để bọn họ dẫn dắt kiếp nạn lớn được?

Vào lúc này, gương mặt luôn bình tĩnh của hắn cũng bắt đầu vặn vẹo:

- Nàng mới rời khỏi nhân gian một năm...

- Nếu bị bọn họ dẫn dắt kiếp nạn lớn xuống, vậy chẳng phải Lạc sư muội đi uổng công sao?

-...

-...

Tôn quản sự nghe Phương Nguyên nói vậy, mở miệng lại không nói chuyện câu nào.

Quen biết hơn mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Phương Nguyên tức giận và không cam lòng như vậy.

Hắn hiểu Phương Nguyên phẫn nộ, nhưng lại cảm thấy bất đắc dĩ, không biết nên đi khuyên thế nào...

Đã đến một bước này, vậy có thể làm sao chứ?

Lối đi đã thành, thế gian này còn có ai có bản lĩnh, có thể đóng lại lối đi này?

- Meo...

Mèo trắng kêu lên và chạy quanh Phương Nguyên.

- Không thể đi!

Nhưng Phương Nguyên lại phất tay ngăn cản nó, vào lúc này, trên mặt hắn đầy phẫn nộ và điên cuồng, nhưng hắn lại dùng một sự kiên nghị mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi để áp chế cơn phẫn nộ này. Hắn cắn chặt hàm răng, từng đường nét trên gương mặt chẳng khác nào bằng thép đúc, trong miệng chỉ liều mạng nói:

- Không thể đi, kiếp nạn lớn còn chưa thật sự hạ xuống... Vẫn còn thời gian... Có thời gian lại nhất định còn có phương pháp...

Vừa nói chuyện, hắn vừa nhìn chằm chằm vào Táng Tiên Bia:

- Phong ấn nó... Nhất định phải phong ấn nó!

- Chỉ cần phong ấn nó là có thể phong ấn lối đi này, lại có thể ngăn cản kiếp nạn lớn...

-...

-...

- Vô dụng thôi Phương sư đệ, ai có thể phong ấn được ma bảo như vậy chứ...

Nghe Phương Nguyên đứng đó lẩm bẩm, Tôn quản sự cũng sắp khóc rồi, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Hắn thấy Phương Nguyên bây giờ như muốn phát điên, cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể hạ quyết tâm, suy tính có nên cùng Quan Ngạo trực tiếp ép đi không.

Nhưng hắn quay người lại, phát hiện Quan Ngạo đang ra sức gỡ từng tảng đá khổng lồ trên Đại Tự Tại Thần Ma Cung xuống, sau đó ném vào trong lối đi này. Tên ngốc này dường như muốn dùng những tảng đá đó để chặn lối đi. thoáng cái, Tôn quản sự tức tới mức đầu cũng đau. Phương sư đệ bình thường tương đối thông minh lúc này vờ ngớ ngẩn thì cũng thôi, sao tên ngốc nhà ngươi cũng vờ ngớ ngẩn thế?

Vừa nghĩ tới mình không có bản lĩnh kéo hai người bọn họ đi, Tôn quản sự lại càng giận hơn, giậm chân nhìn về phía Quan Ngạo chửi ầm lên:

- Ngươi ném mấy tảng đá này thì có tác dụng gì, có lấp cả Đại Tự Tại Thần Ma Cung vào trong đó cũng vô dụng thôi...

- Hả?

Nghe Tôn quản sự chửi ầm lên, Phương Nguyên bỗng nhiên ngẩn người ra, quay đầu nhìn về phía Tôn quản sự.

Tôn quản sự bị hắn nhìn cho choáng váng mơ hồ, mắng cũng mắng không nổi.

Phương Nguyên bỗng nhiên vui mừng, kích động nói:

- Tôn sư huynh, ngươi nói quá đúng!

Tôn quản sự bối rối:

- Ta nói gì mà đúng chứ?

Mà trong lúc hắn đang ngớ người ra, Phương Nguyên đã mở rộng tay áo, vọt lên giữa không trung trên Táng Tiên Bia. Năm ngón tay hắn chộp về phía trong hư không, trong mặt đất hoang tàn bỗng nhiên có một trăm lẻ tám thẻ trúc xanh bay đến trong tay hắn. Đây chính là thẻ trúc Tam Sinh mà hắn am hiểu dùng để thôi diễn nhất. Vừa rồi bị Chủ Hắc Ám đánh tan, rơi xuống xung quanh, bây giờ nó đã bị hắn dùng thần thức dẫn dắt, cầm về.

Vào lúc này, vẻ mặt Phương Nguyên đầy kiên nghị, trầm giọng nói:

- Chúng ta còn kịp chặn lối đi này!

- Chẳng lẽ điên rồi?

Tôn quản sự xanh mặt:

- Ta vừa rồi còn nói ngươi nhét cả Đại Tự Tại Thần Ma Cung vào trong cũng vô dụng...

- Không cần dùng Đại Tự Tại Thần Ma Cung tới lấp...

Phương Nguyên trả lời bình tĩnh lạ thường:

- Chúng ta sử dụng thế giới Thần Ma này tới lấp!

- Thế giới Thần Ma...

Tôn quản sự thoáng giật mình, trong giây lát vẻ mặt không ngừng biến đổi.

Hắn đột nhiên hiểu rõ Phương Nguyên muốn làm gì.

Điều này làm trong lòng hắn càng thêm nặng nề. Hắn suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi đi về phía trước, nói:

- Phương sư đệ, ngươi rất thông minh, nhưng nếu cần dùng cả thế giới Thần Ma tới lấp, vậy lại cần phải có một người kế thừa thế giới Thần Ma này. Lúc đầu, có vô số người nói với ta, ta là truyền nhân Ma đạo được số mệnh đã định, ta không đồng ý. Nhưng bây giờ xem ra, ta phải trở thành một truyền nhân Ma đạo, chỉ có vậy mới có khả năng điều khiển thế giới Thần Ma, lấp bịt lối đi này. Ôi, hóa ra ta chung quy...

Hắn nói lời này rất gian nan, cũng không biết trong lòng đấu tranh thế nào.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Phương Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nói:

- Ngươi đi đi!

Tôn quản sự:

-... Cái gì?

Lúc này Quan Ngạo cũng ở bên cạnh. Hắn cũng nghe được lời Phương Nguyên nói, buồn bực ngẩng đầu lên. Chỉ là hắn dường như nghĩ tới điều gì, lại dường như không nghĩ ra. Nhưng theo bản năng, hắn nhìn về phía Phương Nguyên:

- Phương tiểu ca, ta và thế giới này hình như...

Phương Nguyên nói:

- Ngươi cũng đi!

Quan Ngạo:

-... A!

- Ta cũng đi, hắn cũng đi, vậy ai tới làm chuyện này chứ?

Tôn quản sự dở khóc dở cười, nhìn về phía Phương Nguyên kêu lên:

- Phương sư đệ, cách kia của ngươi có thể dùng được, nhưng ngươi làm không được đâu. Thế giới Thần Ma này phải có một truyền nhân mới được, tuy ngươi thông minh, nhưng ngươi không có duyên với Ma đạo...

- Ta thích hợp hơn hai người các ngươi!

Ads
';
Advertisement