Chương 1571 Số phận phải gặp lại (1)
Mèo trắng hung hăng trừng mắt với Phương Nguyên, Phương Nguyên lập tức hiểu rõ đây đã là cực hạn của nó rồi.
- Vèo...
Sau khi đi ba vòng, Phương Nguyên và Tôn quản sự, mèo trắng đều biến mất. Lúc bọn họ xuất hiện, đã ở giữa không trung của Minh Hà. Hắn và Tôn quản sự trực tiếp thi triển thần thông, một người điều khiển Cửu Long Ly Hỏa, một người niệm Đại Thần Ma Âm đánh mạnh về phía Chung Lão Sinh đang đứng ở trên Táng Tiên Bia. Bọn họ đều biết tình thế nguy cấp nên không dám nương tay...
Mèo trắng lại ở giữa không trung, lại liều mạng đuổi theo cái đuôi của mình. Sau khi đuổi được ba vòng, thật kỳ lạ là nó đã chạy ra bên ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bản thân mình thịt mềm, đưa hai người bọn họ vào trong là được rồi.
Nó cũng không dám ở lại bên trong liều mạng.
- Ha ha, mặc dù hai người các ngươi không tệ, nhưng cũng chỉ nắm giữ một ít lực lượng vượt qua cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, thậm chí còn không tính là nửa bước Hóa Thần. Vào lúc này, hai người lại dám nghĩ đến chuyện ngăn cản ta à?
Bên trong Minh Hà, Chung Lão Sinh đứng ở trên Táng Tiên Bia nhìn thấy Phương Nguyên và Tôn quản sự, cũng lấy kỳ lạ về cách bọn họ tiến vào nên cũng hơi ngẩn người, nhưng lại không để ý nhiều tới hai người.
Hắn vừa nói chuyện và mở tay áo ra, vỗ thẳng về phía hai người bọn họ.
Cùng lúc đó, bên cạnh hiện ra rất nhiều hơi nước tràn ngập ở trong không trung, cắn nuốt về phía hai người bọn họ.
Một vị đại tu sĩ Hóa Thần cảnh chân chính và hai kỳ tài Nguyên Anh cảnh lại đánh một trận ác liệt ngay trước Táng Tiên Bia!
...
...
Trong thế giới Thần Ma hoàn toàn hỗn loạn, khắp nơi đều diễn ra những trận chiến chém giết ác liệt, khắp nơi đều có kẻ đang cướp giật ma bảo.
Nhưng đến lúc này, cũng không còn bao nhiêu ma bảo tốt cho bọn họ cướp nữa. Đồ trong chín đại điện đầu đều bị Phương Nguyên dọn sạch.
Cho nên, những người vào sau chỉ có thể thả ra những tượng đá Ma Thần.
Người người đều điên cuồng.
Chỉ có một người không giống với những người khác. Đó chính là Quan Ngạo với dáng vẻ cao lớn. Lúc này hắn có chút mất hồn mất vía xuất hiện ở trong điện thứ chín. Hắn có chút mê man, còn có chút kinh hãi, không biết thứ gì đang gọi mình. Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng của mình để từng bước đi tới cuối đại điện, sau đó lại nhìn thấy một bức tượng Thần Ma Đại Thiên Uy cao chừng trăm trượng cao.
Dưới chân Tượng Thần Ma Đại Thiên Uy có một đại trận máu, bên trong có một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đang quỳ ở trước bức tượng Thần Ma.
Quan Ngạo nhớ mình hình như đã từng gặp thiếu nữ này.
Nhưng hắn không biết vì sao, lúc này mình nhìn thấy thiếu nữ kia, trong lòng lại có cảm giác rất phức tạp.
Càng không biết vì sao mình nhìn tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này, trong lòng lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
- Ca ca, ngươi tới rồi...
Thiếu nữ quỳ trước tượng Thần Ma không quay đầu lại, vẫn biết Quan Ngạo đang đi tới sau lưng mình, giọng nói vô cùng trong trẻo:
- Người kia nói không sai, ngươi quả nhiên sẽ đến. Số phận quyết định ngươi sẽ xuất hiện bên cạnh ta vào lúc này...
Nàng chậm rãi nói và quay người qua, nhẹ nhàng giơ bàn tay nhỏ nhắn ra.
Bàn tay đó đầy đặn, trắng mịn lại bé nhỏ.
Quan Ngạo theo bản năng, đưa bàn tay thô ráp, đen như đồng thau của mình tới.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau, dường như trong trời đất phát ra một tiếng nổ lớn.
Bức tượng Thần Ma Đại Thiên Uy cao trăm trượng, hung ác dữ tợn, trong lòng ôm bình đen như có thể trấn áp tất cả mọi thứ trên thế gian lại hiện lên một chút khí cơ kỳ lạ không có cách nào hình dung.
Dường như trong giây lát đó, vị Thần Ma này đã mở mắt, nhìn về phía bọn họ.
Trong đầu Quan Ngạo vang lên một tiếng động giống như có vô số mảnh nhỏ đang từ từ hiện lên.
Đó là từng cảnh tượng về ký ức ngày xưa đã bị rút ra, lại lần nữa quay lại trong đầu của hắn.
Cảnh này khiến Quan Ngạo đau khổ, trán nổi gân xanh, nhìn thiếu nữ trước mắt cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhưng cơ thể không dừng lại được, chậm rãi đi về phía trước. Huyết trận do Tông chủ Đại Thiên Ma Tông lập ra trước đó căn bản không thể ngăn cản được hắn, bị thân hình của hắn, lực lượng của hắn chấn động làm cho liên tục nổ nát. Hắn đi từng bước tới trước tượng Thần Ma, ngơ ngác nhìn thiếu nữ.
- Ca ca, ngươi nhớ ra ta rồi sao?
Thiếu nữ khẽ nói và ngửa đầu nhìn về phía Quan Ngạo, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.
- Tiểu... Tiểu muội...
Quan Ngạo do dự gọi ra cách xưng hô mà hắn đã lâu không dùng tới.
Cách xưng hô này đặc biệt mới lạ đối với hắn.
Nhưng sau khi gọi xong hai từ này, ký ức trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một cách xáo trộn.
Vô số ký ức bắt đầu ghép một cách hoàn chỉnh xuất hiện ở trong đầu hắn, lại giống như từ trước tới nay chưa từng bị hắn lãng quên. Ánh mắt của hắn cũng trở nên lo lắng, đột nhiên tay chân luống cuống ngồi xổm xuống, sốt ruột vội kêu lên:
- Ngươi là tiểu muội của ta!
Hắn giơ bàn tay to ra, hình như muốn ôm thiếu nữ này vào trong lòng như rất nhiều lần trước đó.
Nhưng vào lúc này, hai bàn tay của hắn có về rất vụng về.
Nhìn gương mặt bình tĩnh, tinh tế của tiểu muội, hắn lại không thể duỗi tay ra được.
- Đúng vậy, ta là tiểu muội của ngươi, ngươi cuối cùng đã nhớ ra ta rồi!
Quan tiểu muội nhìn Quan Ngạo tay chân luống cuống, bình tĩnh gật đầu và khẽ:
- Ta và ngươi là song sinh. Lúc đó chúng ta chen chúc trong một nơi rất chật hẹp. Ngươi rất to khỏe, bắt nạt ta, cướp đi rất nhiều thứ vốn phải thuộc về ta. Cho nên ngươi sinh ra cao lớn như vậy, ta sinh ra lại gầy yếu, ngươi không bị bệnh, nhưng ta hình như lại phải chết!
Chương 1572 Số phận phải gặp lại (2)
Trên mặt Quan Ngạo có vẻ hoảng sợ, hắn vụng về xua tay:
- Không... Ta không phải... không phải cố ý...
- Có phải cố ý hay không lại có gì khác nhau?
Quan tiểu muội nhìn Quan Ngạo nói:
- Ca ca, có phải ngươi nên trả lại cho ta những thứ ngươi nợ ta hay không?
Nhìn nàng bình tĩnh nói ra những lời này, Quan Ngạo thậm chí không thốt ra được một từ nào, chỉ là trong lòng vô cùng đau khổ.
Quan tiểu muội nhìn hắn khẽ thở dài nói:
- Ở đây chính là nơi ban đầu chúng ta sinh ra. Ta biết chúng ta chắc hẳn sẽ đi tới nơi này, ta không trọn vẹn thật sự quá lâu rồi, nếu không lấy lại thứ ngươi cướp đi, ta vĩnh viễn sẽ không hoàn chỉnh, cho nên ta trao đổi với người kia, ta phát động ma khí ở đây, giúp hắn làm một chuyện, điều kiện chính là hắn đưa ta vào, để ta gặp được ngươi ở đây, lấy lại thứ ngươi đã cướp được ở chỗ ta... Ca ca, ngươi bằng lòng trả lại cho ta sao?
Nàng vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng đưa tay về phía ngực của Quan Ngạo.
Quan Ngạo nhìn bàn tay tinh tế trắng mịn của nàng, trong lòng không ngừng dao động, trên mặt là vẻ đau khổ vụng về. Trong giây lát, hắn vô cùng xoắn xuýt giữa giữ hay bỏ, nhưng sắc mặt hắn dần trở nên bình tĩnh lại, trong mắt chỉ có vẻ dịu dàng.
Cũng không biết hắn có thật sự hiểu ý của Quan tiểu muội hay không, nhưng hắn khẽ gật đầu.
Giống như vô số lần đã làm trước đó, hắn không từ chối!
Bàn tay của Quan tiểu muội dừng lại một chút, sau đó tiếp tục thò về phía trước.
Khi bàn tay nàng tiếp xúc đến ngực của Quan Ngạo hình như không hề gặp trở ngại, trực tiếp thò vào trong.
Một tia Hồng Liên Nghiệp Hỏa bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng kéo ra khỏi ngực của Quan Ngạo.
Theo Hồng Liên Nghiệp Hỏa bị kéo ra, trên mặt Quan Ngạo rất đau đớn. Hắn là người bình thường cho dù bị ma vật cắn ở trên cánh tay cũng không hề nhíu mày, còn quay sang cắn ngược trở lại, lúc này lại đau đớn tới run rẩy.
Nhưng hắn vẫn nhìn Quan tiểu muội với vẻ mặt dịu dàng.
Có thể trong mắt người khác, vẻ mặt dịu dàng của hắn là khờ khạo ngốc nghếch.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa bị kéo ra từng chút một, chui vào trong ngực của Quan tiểu muội. Trên gương mặt tái nhợt giống như bằng sứ của nàng bắt đầu có chút ửng hồng. Trên trán lấm tấm mồ hồi, trên mặt càng lộ rõ thần quang.
Cũng chính vào lúc này, tượng Thần Ma Đại Thiên Uy bên cạnh nàng và Quan Ngạo đột nhiên phát ra ma ý cuồn cuộn, giống như mây đen lao thẳng về phía ngoài điện, nhanh chóng gia tăng ở trên Táng Tiên Bia. Điều này cũng làm cho tốc độ thắp sáng phù văn trên Táng Tiên Bia đột nhiên nhanh hơn rất nhiều. Sáu mươi bốn bùa văn, bây giờ đã bị thắp sáng bốn mươi hai cái, tốc độ vẫn còn đang nhanh chóng tăng thêm!
- Cám ơn ngươi, ca ca!
Quan tiểu muội cảm giác được sự biến hóa này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần có cảm xúc. Ánh mắt nàng nhìn Quan Ngạo và khẽ nói.
Quan Ngạo cố chịu đau, cười với vẻ khờ khạo.
Hắn chậm rãi giơ tay lên, cẩn thận xoa đầu Quan tiểu muội nói:
- Tiểu muội, ngươi là muội muội của ta, ta đã hứa sẽ luôn chăm sóc ngươi cẩn thận, vĩnh viễn không để lạc mất ngươi, nhưng ta lại có thể quên ngươi lâu như vậy, ta thật sự không tốt!
- Chẳng lẽ thật sự không có cách nào ngăn cản được hắn sao?
Bây giờ ở thế giới Thần Ma, ngoài Đại Tự Tại Thần Ma Cung, trong nước Minh Hà cuồn cuộn không ngừng, hai người Phương Nguyên và Tôn quản sự đã đánh ra tất cả lực lượng, giao đấu với Chung Lão Sinh không biết bao nhiêu. Cửu Long Ly Hỏa và Đại Thần Ma Âm đan xen, lần nào cũng gây ra chấn động vô tận trong hư không, trong đó còn xen lẫn vài đường kiếm quang, tranh chấp với Chung Lão Sinh đang điều khiển nước với tình trạng cực kỳ thê thảm...
Nhưng bây giờ, hai người bọn họ dùng hết sức lực vẫn không làm gì được Chung Lão Sinh.
Sau khi Phương Nguyên luyện hóa lực lượng của Cửu Long Ly Hỏa đã tổn thương đến lực lượng cảnh giới Hóa Thần, nhưng đây chỉ là có thể tổn thương mà thôi, giống như đứa trẻ cầm con dao trong tay, có lẽ con dao này có thể tổn thương được người lớn, nhưng khi đang đấu với người lớn, vẫn không có cơ hội tổn thương được. Hơn nữa, người lớn đối diện kia cũng cầm dao trong tay, vậy cũng có thể tổn thương đến hắn!
Nếu là lực lượng cảnh giới Hóa Thần thật sự, bọn họ lại không thể đối đầu.
Bây giờ hai người bọn họ cũng chỉ là cố gắng khổ sỡ chống đỡ mà thôi. Cũng may tất cả những gì Chung Lão Sinh làm bây giờ là bảo vệ Táng Tiên Bia này, làm cho lối đi này thuận lợi xuất hiện. Cho nên mỗi khi hai người bọn họ bị dồn vào đường cùng, lại tấn công về phía Táng Tiên Bia bên cạnh, khiến Chung Lão Sinh không thể không quay trở về phòng thủ. Cũng vì phải bảo vệ Táng Tiên Bia, cho nên Chung Lão Sinh không dám thu Minh Hà về.
Hắn cần phải lấy Minh Hà phòng thủ xung quanh, để tránh bị tình hình cuộc chiến xung quanh ảnh hưởng đến đại trận ở Táng Tiên Bia.
Nguyên nhân Phương Nguyên và Tôn quản sự liên tục chiến đấu mà vẫn chống đỡ được chính là vậy.
Nhưng chống đỡ được lại thế nào?
Từng phù văn trên đại trận xung quanh Táng Tiên Bia vẫn liên tục được thắp sáng.
Sáu mươi bốn phù văn, bây giờ đã thắp sáng bốn mươi tám cái, bọn họ vẫn chưa hề đụng tới được Táng Tiên Bia.
Nhất là trong cảnh chiến đấu ác liệt như vậy, Đại Tự Tại Thần Ma Cung bên cạnh bọn họ cũng đột nhiên có biến hóa khác thường. Không biết có cái gì kích động, từ trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung đột nhiên có ma khí phun ra cuồng bạo gấp mấy lần, tốc độ phù văn bị thắp sáng cũng nhanh hơn, trong giây lát đã thắp sáng tới phù văn thứ năm mươi bốn, năm mươi lăm, năm mươi sáu...
Xung quanh Táng Tiên Bia gần như đã biến thành một lối đi tối tăm.
Chương 1573 Cuối cùng không viên mãn (1)
Nó dường như muốn mở ra một lỗ thủng trên thế giới này và liên kết với một thế giới nguy hiểm đáng sợ khác...
Phương Nguyên thậm chí có thể nghe được có tiếng ma kêu mơ hồ phát ra từ sâu trong lỗ thủng này!
- Sao có thể như vậy được...
Vào lúc này, trong lòng hắn gần như tuyệt vọng:
- Chẳng lẽ thật sự để bọn họ dẫn kiếp nạn lớn hạ xuống sớm à?
Hắn biết, bây giờ Chung Lão Sinh không chỉ mở ra lỗ thủng này.
Một lỗ thủng xuất hiện sẽ gây ra một loạt phản ứng không có cách nào ngăn cản, lại giống như năm đó Lạc Phi Linh trấn áp lỗ thủng đã khiến cho nhân gian bình yên hơn hai mươi năm vậy, Chung Lão Sinh mở ra một lỗ thủng cũng sẽ khiến cho lỗ thủng ở các nơi khác đều xuất hiện biến hóa tương ứng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Ma Uyên. Tất cả kế hoạch bọn họ thực hiện trước đó cũng sẽ vì vậy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Kiếp nạn lớn sẽ hạ xuống sớm!
Lạc Phi Linh cũng sẽ vĩnh viễn phải ở lại trong đó, không về được nữa!
Đây là một giây phút ảnh hưởng đến sống còn của nhân gian, mình và Tôn quản sự chỉ có thể liều mạng.
Bên ngoài có rất nhiều người phát hiện ra chân tướng, bị Minh Hà ngăn cản nên không có cách nào tiến đến.
Còn có càng nhiều người hơn thậm chí không biết chuyện gì xảy ra, đang liều mạng đi cướp pháp bảo trong Ma Cung.
Lại giống như người của mạch Bàn Sơn.
Lão tổ Bàn Sơn đang liều mạng đưa con cháu tộc nhân của hắn vào, còn dặn bọn họ bất kể có chuyện gì xảy ra đều không cần để ý, cứ ra tay với Tiên Minh và Nhân tộc. Mạch Bàn Sơn bị bọn họ hãm hại quá thảm, cho nên nhất định phải tranh thủ chút thời gian còn lại, cầm hết những tạo hóa có thể lấy được trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung về. Đây chính là nội tình của mạch Bàn Sơn.
Dù sao lão đại đã chết, Yêu tổ cũng đã mời, mạch Bàn Sơn tổn hao quá lớn.
Bọn họ không nhanh chóng cướp chút tạo hóa, sao được?
Các yêu mạch khác cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ còn có lực lượng Yêu tổ, bởi vậy cố gắng cướp đoạt Táng Tiên Bia, chỉ là không xông qua được.
Cũng có người đã buông tha ý định cướp Táng Tiên Bia, xông vào trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung.
Bây giờ cướp đoạt chút ma bảo bình thường cũng tốt...
Nhưng bọn họ há hốc mồm khi thấy Đại Tự Tại Thần Ma Cung đã trống rỗng, tất cả ma bảo, điển tịch, binh khí trong tám điện trước đều bị dọn sạch, gần như cả bụi bặm cũng chẳng có. Điều này khiến bọn họ căm phẫn, đấm ngực giậm chân...
... Ai làm đây?
... Sao lại cướp sạch sẽ như vậy, có thể bớt tham lam một chút không?
Bọn họ vừa mắng người lấy đi hết tất cả ma bảo vừa lao vào trong điện thứ chín. Ở đây còn rất nhiều tượng Thần Ma. Bọn họ đều biết những bức tượng này không phải là bức tượng bình thường, mà ở Kiếp Nguyên trước, Ma đạo tập trung tất cả lực lượng chế luyện binh khí Thần Ma, mỗi bức tượng đều là một Ma Thần hoàn chỉnh có lực lượng kinh thiên động địa, khủng khiếp không có cách nào hình dung nổi!
Cho nên, bọn họ chỉ đành cướp đi những binh khí Thần Ma này!
Bất kỳ một binh khí Thần Ma nào được vận dụng tốt, giá trị của nó lại không thua kém cúng tế Yêu tổ ba ngàn năm.
Mấu chốt nhất là cúng tế Yêu tổ mấy nghìn năm lại chỉ có thể mời được một lần.
Nhưng binh khí Thần Ma này lại có thể dùng rất nhiều lần!
Cũng bởi vì có quá nhiều người có suy nghĩ này, cho nên gần như mỗi bức tượng Thần Ma trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung đều bị người ta chiếm lấy, đang dùng hết các loại bí pháp, định phong ấn bức tượng Thần Ma, sau đó hoặc khiêng hoặc nâng đi!
Trong đó có ba thiếu chủ của mạch Bàn Sơn, bọn họ đều là con cháu của lão tổ Bàn Sơn, địa vị và tu vi tất nhiên kém hơn Bàn Sơn Hoang Viên nhưng đều không tệ. Cả ba đều là cảnh giới Nguyên Anh. Dẫn đầu là Viên Phi đứng hàng thứ hai, nổi tiếng hung ác tàn nhẫn, tiếng xấu lan xa, chỉ là không hữu dụng bằng Bàn Sơn Hoang Viên, vẫn bị Hoang Viên ép xuống hơn nghìn năm qua, trong lòng sớm đã uất nghẹn.
Bây giờ hắn tiến vào chính là muốn lập công.
Lúc này hắn nhìn thấy trong điện thứ chín có rất nhiều bức tượng Thần Ma, trong lòng cũng rất lo lắng.
Đoạt binh khí Thần Ma này sẽ lập được công lớn, lão đại đã chết, chủ nhân tương lai của mạch Bàn Sơn chính là mình!
...
...
Mà ở trong một phòng khác, Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong cơ thể Quan Ngạo gần như đã bị Quan tiểu muội rút ra hết. Cơ thể hắn cao lớn như vậy, lúc này dường như mất đi hết tinh khí thần, tê dại muốn ngã xuống, cả người đều vô cùng suy yếu chỉ còn lại bộ xương, khí tức sinh mạng đã mất gần hết, chỉ có một chút sức lực, ngẩng đầu nhìn Quan tiểu muội.
Trong mắt hắn còn có chút ánh sáng, nhưng tia sáng này lại giống như ánh nến sắp cháy hết.
Mà hoàn toàn ngược lại với hắn là Quan tiểu muội.
Khi nhận được gần như tất cả Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Quan Ngạo, bất kể gương mặt hay khí chất của nàng đều hoàn toàn khác hẳn. Dáng vẻ nàng trời sinh nhỏ nhắn xinh xắn đã cao hơn một đoạn, điều này khiến chiếc váy không còn vừa, bị ngắn đi, lộ ra mắt cá chân trắng mịn.
Mà ở mi tâm của nàng lại xuất hiện một ấn ký Hồng Liên.
Trước đây ở trên người nàng luôn có vẻ lạnh lùng, vào lúc này bị một khí chất khác thay thế. Trong cơ thể giống như có lửa thần đang cháy, nhìn vẻ ngoài vẫn xinh đẹp tinh tế lại che giấu một ngọn núi lửa. Từ trước tới nay nàng chưa từng cảm thấy mình mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên có được cảm xúc này, nàng thỏa mãn nở nụ cười...
- Ca ca, ngươi thật tốt!
Nàng nhìn hai mắt Quan Ngạo chậm rãi nhắm lại, khẽ cười và nói với Quan Ngạo.
- Tiểu muội, lần đầu tiên ta thấy ngươi cười vui vẻ như vậy!
Trong lòng Quan Ngạo vang lên một câu nói, nhưng đã không còn đủ sức nói ra.
Chương 1574 Cuối cùng không viên mãn (2)
Mí mắt của hắn đang khép kín, chút ký ức lưu lại chính là nụ cười hài lòng của Quan tiểu muội.
Điều này làm hắn rất thỏa mãn!
Sau đó lại nghe "Phụt" một tiếng, máu tươi bắn lên trên mặt hắn.
Quan Ngạo hoảng sợ mở mắt.
Lúc này, hắn lại nhìn thấy ở miệng Quan tiểu muội có một đoạn mũi thương màu đen lộ ra. Sau lưng nàng là mấy gã đàn ông trung tuổi với vẻ mặt hung ác. Kẻ dẫn đầu lại nhìn hắn đầy vẻ xem thường và tàn bạo quát:
- Lão tổ tông từng nói qua, tượng Thần Ma Đại Thiên Uy và Táng Tiên Bia này đều là của mạch Bàn Sơn chúng ta, ngươi tính là gì mà cũng dám cướp của chúng ta chứ?
Vừa nói chuyện, hắn vừa đạp lên trên người Quan tiểu muội, rút thương ra, cũng khiến nàng ngã vào trong lòng Quan Ngạo.
Con ngươi của Quan Ngạo đột nhiên co lên.
Lúc này hắn vẫn đang cúi đầu quỳ trước tượng thần.
Quan tiểu muội lại nằm ở trên đầu gối của hắn, vẻ mặt rất kinh ngạc, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
Ngay cả nàng cũng không ngờ được, vào lần đầu tiên nàng có cảm giác thật sự thỏa mãn, lại xảy ra biến cố như vậy.
Lúc này nàng mới nhớ ra, lúc trước Quan Ngạo đi tới trước mặt mình, huyết trận bảo vệ do Đại Thiên Ma Tông chủ lập ra cho mình trước đó đã bị khí cơ của hắn xé nát. Mình cướp được thứ mình mong muốn, chỉ còn một tia cuối cùng, vì một tia cuối cùng này, nàng không đóng kín khổng khiếu của mình, cũng chưa thật sự luyện hóa những lực lượng này, cho nên cơ thể của mình vẫn rất yếu đuối!
Chỉ thiếu một chút nữa nhưng lại vĩnh viễn không qua được!
- Tiểu muội...
Quan Ngạo cố kêu lên những không phát ra tiếng nào.
Hắn chỉ cảm giác được, lúc này trong lòng dường như thiếu mất một phần, còn đau khổ hơn cả vừa rồi bị rút ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Quan tiểu muội nhìn gương mặt xấu xí của hắn cũng trở nên vặn vẹo, nàng bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười có chút thê thảm!
...
...
- Sao vậy?
Vào lúc Bàn Sơn Phi Viên đâm một thương xuyên qua sau lưng Quan tiểu muội, xung quanh Táng Tiên Bia cũng đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ. Táng Tiên Bia đang nhận được vô số ma ý gia tăng, nhanh chóng mở lỗ thủng kia, phù văn liên tục thắp sáng đến cái thứ sáu mươi mốt. Đúng lúc này, ma khí từ trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung bay ra chợt dừng lại, không còn chút nào.
Chung Lão Sinh vừa sợ vừa giận, hét lớn:
- Ngự Ma Sử, nhanh cho ta mượn ma khí...
...
...
- Ca ca, bọn họ bảo ta đưa ma khí cho bọn họ...
Quan tiểu muội nằm ở trong lòng Quan Ngạo, sắc mặt đã trở nên vô cùng thê lương. Nàng muốn giơ tay sờ lên gương mặt xấu xí của Quan Ngạo nhưng không sao giơ tay lên nổi, chỉ có thể cúi đầu nói:
- Nhưng ta sắp chết rồi, nếu ta sắp chết, tại sao phải cho bọn họ chứ?
- Bọn họ có quan hệ gì với ta đâu?
- Nhanh nhanhnhanh, vẽ xong những phù văn mà lão tổ tông giao cho, nhất định phải lấy được bức tượng thần này!
Lúc này, mấy vị thiếu chủ mạch Bàn Sơn căn bản không có để ý tới hai huynh muội đang ôm nhau quỳ trước tượng Thần Ma Đại Thiên Uy, đặc biệt là Bàn Sơn Phi Viên vừa thấy được thiếu nữ kia lại thuận lợi cho nàng một thương là hợp tình hợp lý, trong lòng chỉ cảm thấy mình nên làm thế, căn bản không suy nghĩ gì khác. Về phần mấy người khác, từ lúc bọn họ bước vào điện thứ chín này đã muốn cướp một bức tượng Thần Ma mang đi. Nếu muốn cướp, vậy dĩ nhiên phải cướp cái mạnh nhất, nếu không mạch Bàn Sơn lên kế hoạch suốt nghìn năm lại chỉ cướp được Ma Thần bình thường giống với các yêu mạch khác, chẳng phải là thiệt hay sao?
Bọn họ vừa vào, đã nhìn thấy tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này. Ở trên tượng Thần Ma này còn một nửa phù văn do Bàn Sơn Hoang Viên vẽ trước đó. Chỉ cần bọn họ hoàn thành nốt phù văn là được, cũng tiết kiệm một nửa thời gian.
Bây giờ, khi bọn họ tới, người đàn ông trong hai người ở đó đã hoàn toàn không còn sức sống. Thiếu nữ cũng bị một thương của Bàn Sơn Phi Viên đâm xuyên qua ngực, chặt đứt tất cả căn cơ của nàng, tuyệt đối không có khả năng sống nữa. Cho nên bọn họ lại vội vội vàng vàng bay đến trên tượng Thần Ma, tiếp tục vẽ lên yêu văn Yêu Vực.
...
...
Ở bên ngoài, Chung Lão Sinh vẫn đang tức giận gào thét, chưa bao giờ thất thố như vậy.
Hắn cảm giác Ngự Ma Sử đã gặp phải vấn đề gì đó. Nhưng hắn cũng biết, lúc này Ngự Ma Sử hoàn toàn còn có năng lực cho hắn tất cả những thứ hắn cần. Cho nên hắn đang không ngừng thúc giục, thậm chí rít gào, đòi ma khí...
- Ta không muốn đưa ma khí cho hắn, dựa vào đâu mà ta phải đưa đồ của mình cho hắn chứ?
Nhưng thiếu nữ ngã ở trong lòng người đàn ông vạm vỡ sắp không còn sức sống căn bản không để ý tới hắn, tuy trên mặt đã có cảm xúc hiếm thấy, nhưng sự lạnh lùng kia vẫn chưa từng giảm bớt. Chỉ có người đàn ông vạm vỡ kia mới có thể nghe được giọng của nàng:
- Những người khác trên thế giới này lại có quan hệ gì tới ta đâu? Trước kia là trao đổi, nhưng bây giờ ta lại sắp chết...
- Ta không muốn cho hắn, cho nên ta cho ngươi đi...
Nàng nhìn người đàn ông vạm vỡ:
- Của ngươi trả lại cho ngươi, của ta cũng cho ngươi...
- Trên thế giới này, ta chỉ yêu bản thân mình...
- Nhưng trừ mình ra, cũng chỉ có ngươi còn có chút khác biệt...
-...
-...
Không ai phát hiện ra, lúc Quan tiểu muội ngã vào trong lòng người đàn ông vạm vỡ thoạt nhìn đã không còn sức sống kia, máu tươi của nàng chảy xuống, từng tia Hồng Liên Hỏa mỏng manh cũng bay ra,
Tất cả bay về phía trái tim của người đàn ông vạm vỡ.
Một tia một dần dần mang lại sức sống cho hắn.
- Ừ?
Bàn Sơn Phi Viên đang bố trí phù văn, hắn trời sinh nhạy bén bỗng nhiên phát hiện ra bên dưới có một khí thế hung ác đáng sợ tăng lên.
Chương 1575 Ngoại trừ ta chính là ngươi (1)
Cảm giác kia lại giống như một con ma thú đang ngủ say dần thức tỉnh.
Không chỉ vậy, hắn bỗng nhiên cảm giác tượng Thần Ma Đại Thiên Uy trước người mình vốn là vật chết, nhưng bây giờ vật chết này lại bắt đầu bị một loại khí cơ nào đó dẫn dắt cho dịch chuyển, bên trong có chút lực lượng đang tỉnh lại, một tia ma khí thò ra giống như xúc tua thử thăm dò, dây dưa, chậm rãi quấn lấy người đàn ông vạm vỡ vẫn không nhúc nhích bên dưới.
- Hóa ra là vậy...
Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong cơ thể thiếu nữa đã nối liền một thể với người đàn ông vạm vỡ. Một tia khí cơ cuối cùng đã tiêu tan, nhưng lúc sắp chết, nàng ngẩng đầu nhìn thấy bức tượng Thần Ma Đại Thiên Uy, thấy vẻ mặt hắn dữ tợn như hung thần ác sát, trong lòng ôm một cái bình màu đen, tay kia giơ lên cao như muốn xé rách trời cao, trong lòng chợt thoải mái, giống như hiểu rõ điều gì...
Nàng cười khổ:
- Hóa ra là nguyên nhân này...
- Ca ca, ta hiểu được rồi...
Con người của nàng mất dần ánh sáng, tia sáng cuối cùng rơi vào trên mặt Quan Ngạo, tiếng như tơ:
- Không trách được bất kể ai ôm ta cũng không bằng ngươi, khó trách ta vẫn cảm thấy trống trải... Ca ca, ta sắp chết, ta không thích chết, càng không thích biến mất sạch sẽ. Cho nên ngươi phải nhớ kỹ ta, vĩnh viễn cũng không được quên ta, nếu không ta sẽ thật sự không tồn tại ở bất kỳ đâu nữa...
- Làm như vậy rất ích kỷ...
Nàng cười nhạt:
- Nhưng ta vốn là một người ích kỷ...
Nàng vừa nói, bàn tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng rũ xuống, không còn cử động nữa. Nhìn nàng giống như đang ngủ, cái đầu nhỏ tự nhiên gác lên trên cánh tay của người đàn ông vạm vỡ, lại giống như nàng đã làm vô số lần, thoải mái như mọi khi.
Nàng không nói quá nhiều, cũng không gì phức tạp.
Không có hoàn toàn tỉnh ngộ, lại không tính sửa đổi.
- Tiểu muội...
Cũng vào lúc sức sống của nàng hoàn toàn biết mất, người đàn ông vạm vỡ vốn phải chết bỗng nhiên run rẩy.
Sau đó cơ thể hắn giật giật, cố gắng nâng bàn tay ấn lên vết thương trên người thiếu nữ.
Vào lúc này, càng lúc càng nhiều Hồng Liên Nghiệp Hỏa tràn vào trái tim của hắn, không nhanh hơn so với lúc trước thiếu nữ rút từ trên người hắn ra. Điều này khiến khí cơ trên cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng tăng vọt, khí huyết phát ra như nước sông lao nhanh trong cơ thể mạnh mẽ, cứng rắn như sắt thép của hắn. Huyết khí chiếu lên hư không, hình thành một tầng thần quang bao phủ ở trên người hắn.
Mà ở trên đỉnh đầu hắn, xúc tua trên tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này bỗng nhiên thò ra nhanh hơn, từng cái quấn trên người của hắn, khiến cho khí huyết trên thân hắn điên cuồng hơn, nhanh hơn, càng hung ác, bất chấp đạo lý tăng vọt lên.
Thậm chí bắt đầu có vô cùng mảnh ký tràn ra trong thức hải của hắn.
Nhưng hắn không để ý tới chúng, bàn tay run rẩy chỉ muốn bịt lại máu trong cơ thể thiếu nữ đang chảy ra...
Những mảnh ký ức này vốn sẽ làm hắn nhớ ra rất nhiều chuyện, cũng sẽ làm cho ý thức của hắn bây giờ biến mất, nhưng hắn không chịu, hắn vẫn muốn nhớ rõ lời tiểu muội nói. Tiểu muội bảo mình đừng quên nàng, mình đương nhiên không thể quên nàng được. Điều này giống như một ma chú, cũng giống là một chấp niệm, khiến cho những mảnh vỡ bay lên lại trước sau không có cách nào chiếm lấy thức hải của hắn, không có cách nào khiến cho hắn nhớ tới những chuyện kia...
...
...
- Thứ quỷ gì vậy?
Biến hóa kỳ lạ kia làm Bàn Sơn Phi Viên kinh hãi, giơ tay lên đánh ba đường phi kiếm về phía người đàn ông vạm vỡ.
Phi kiếm phá không lao tới, đủ để gọt vàng chặt ngọc.
Nhưng khi phi kiếm bay tới trước mặt người đàn ông vạm vỡ, lại bị khí cơ trên người hắn ngăn cản.
Thoáng cái, ba phi kiếm đột nhiên tan ra và chảy xuống mặt đất, phát ra tiếng "xèo xèo".
- Nàng là tiểu muội của ta...
Người đàn ông vạm vỡ này ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ không sao tả hết. Trên gương này thậm chí có thể nói là thật thà này cả đời chưa từng làm ra cảm xúc phức tạp, bi ý và tức giận lại giống như ảnh hưởng đến cả thiên địa, vô số Ma Thần tàn khuyết bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, tất cả đồng thời hét lên, khiến cho thế giới này trở nên ầm ĩ.
- Không tốt, mau giết hắn!
Biến đổi khác thường này đã kinh động tới mọi người của mạch Bàn Sơn, tất cả đồng thời bay xuống, pháp lực cuồn cuộn đánh tới.
- Các ngươi lại có thể giết tiểu muội của ta...
Giọng Quan Ngạo nặng nề, như một ngọn núi lửa đang bùng nổ.
Hắn chậm rãi đứng lên, trong lòng vẫn ôm cơ thể của Quan tiểu muội, không dám dùng sức vì sợ tổn thương đến nàng. Kỳ lạ là, theo khí cơ trên tượng Thần Ma Đại Thiên Uy quấn quanh người của hắn, cơ thể của Quan tiểu muội cũng đang dần thay đổi, lại hóa thành một bình hoa màu trắng dựa vào trong ngực hắn giống như lúc Quan tiểu muội sinh ra.
Bình hoa này có kích thước giống hệt cơ thể Quan tiểu muội khi còn sống, trên thân bình có hoa văn tinh tế.
Có thể mơ hồ nhìn thấy hoa vân này lại giống như một thiếu nữ nhỏ bé.
- Giết...
Bàn Sơn Phi Viên lao tới đầu tiên đã hóa ra bản tướng, một quyền đánh về phía Quan Ngạo. Quan Ngạo bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cổ hắn. Đường đường là đại tu Nguyên Anh trung cấp, lúc này lại bị Quan Ngạo nắm trong tay như một đứa trẻ.
Sau đó Quan Ngạo liếc nhìn hắn, bỗng nhiên nhét hắn vào miệng.
Chỉ một cắn lại cắn đứt đầu vượn hung dữ, miệng hắn nhai, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.
Mấy vị thiếu chủ mạch Bàn Sơn xông tới sau nhìn cảnh tượng như vậy đã bị dọa cho cả người lạnh lẽo. Không còn ai dám xông tới nữa, chỉ đứng phía xa nhìn Quan Ngạo một tay ôm bình hoa màu trắng, một tay khác nắm lấy thi thể không đầu của Bàn Sơn Phi Viên. Bọn họ đột nhiên ý thức được điều gì, kinh ngạc quay đầu nhìn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất