Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1566 Bẻ cỏ làm kiếm chặt trời cao (2)

Lúc chiếc lá rơi xuống đất phát ra một tiếng keng, không ngờ lại có thể giống như tiếng kim loại, nó cũng cắm thẳng xuống mặt đất.

Mà trong không trung phía trước mấy vị chủ Thánh Địa đang chạy tới vốn trống rỗng không có vật gì bỗng nhiên xuất hiện một đường kiếm quang.

Một đạo kiếm quang này từ phía dưới lao đến, càng lúc càng lớn, đến cuối cùng đã vắt ngang vạn dặm trong hư không, giống như một thác nước nghiền ép, bay thẳng về phía trước, bất luận là bốn chủ Thánh Địa lớn phía trước, hay ba vị Thánh Nhân Tiên Minh phía sau đều cảm nhận được lực lượng cực mạnh phía trước này. Bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng, bốn vị chủ Thánh Địa phía trước đồng thời thi triển thần thông đánh trả...

- Vù!

Khí vân trải dài vạn dặm trong không trung bỗng nhiên bị cắt ra một đoạn không đáng kể.

Giống như một đường ranh giới tách biệt rõ ràng!

Bốn vị chủ Thánh Địa đều thi triển thần thông ngăn chặn một đạo kiếm quang này, sau đó lui về phía sau một bước.

Chỉ một bước này, bọn họ lại đều dừng lại.

Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ phẫn uất, còn vô cùng khiếp sợ.

Phẫn uất tất nhiên là vì bọn họ bị ép phải lùi lại một bước.

Từ thế giới Thần Ma đến đây, bọn họ truy sát Chủ Hắc Ám cả đoạn đường xa như vậy, không dám dừng lại chút nào. Cũng bởi vì đến tu vi như bọn họ, chỉ cần đối phương chiếm được một cơ hội, lại có khả năng chạy thật xa, không thể tìm được dấu vết của hắn nữa.

Nhưng bây giờ, bọn họ không những dừng lại một hơi thở trên không trung, còn bị ép phải lui về phía sau một bước.

Vậy Chủ Hắc Ám đã có đủ thời gian chạy thoát.

Bọn họ khiếp sợ vì bọn họ cũng nhìn thấy người đi lạ trên con đường nhỏ đã xuất kiếm kia.

- Là hắn sao?

Sau vài hơi thở mới có một giọng nói vang lên. Đó là lão tổ tông đảo Vong Tình Nam Hải.

- Là hắn!

Người nói là Nhậm Long Đảm Bạch Bào Chiến Tiên Thành chủ Bát Hoang thành.

- Hắn còn chưa chết à?

Tiên Hoàng của Cửu Trọng Thiên cảm thấy thú vị, nhìn bóng lưng của người kỳ lạ kia:

- Một kiếm này mạnh như thế, hắn đã bước qua một bước kia à?

- Hắn vĩnh viễn không có cách nào bước qua một bước kia được!

Vẻ mặt Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì nghiêm trọng nhất, trả lời cũng vô cùng chắc chắn.

- Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy...

Thành chủ Bát Hoang lạnh lùng nói:

- Cũng vì hắn không có cách nào bước qua được một bước kia, một kiếm này mới càng đáng sợ hơn sao?

Ba vị Thánh Nhân Tiên Minh phía sau cũng chạy tới, tuy bọn họ tới chậm một chút, nhưng vẫn nhìn thấy được kiếm quang kia, biết chuyện gì xảy ra. Sắc mặt mỗi người đều vừa sợ vừa giận, trầm giọng nói:

- Là người kia sao? Hắn cũng sẵn sàng góp sức cho Chủ Hắc Ám?

- Hắn sẽ không sẵn sàng góp sức bất kỳ kẻ nào, chắc hẳn chỉ do Chủ Hắc Ám dùng thứ gì đó đổi lấy một kiếm của hắn...

Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì là người mở miệng cuối cùng. Vào lúc này, ánh mắt hắn còn sắc bén hơn cả thanh kiếm trong tay.

- Xảy ra vấn đề rồi!

Lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải bỗng nhiên trầm giọng nói:

- Chủ Hắc Ám sớm đã chuẩn bị quân cờ này, mượn một kiếm này của hắn để thoát thân. Nói cách khác, trước đó hắn chắc hẳn đã sớm tính toán được chúng ta lấy Táng Tiên Bia câu hắn ra, làm sao có thể thật sự trực tiếp hiện thân ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung lấy ma vật kia. Cho nên, vừa rồi hắn xuất hiện ở đó, thật ra là muốn dẫn dắt chúng ta rời đi...

Sắc mặt mấy vị chủ Thánh Địa trở nên thâm trầm. Lúc nhìn thấy một kiếm kia, bọn họ cũng nghĩ đến vấn đề này.

Điệu hổ ly sơn, mượn cá nuốt mồi!

Nếu Chủ Hắc Ám chỉ dụ cho bọn họ chạy ra, vậy nhất định còn có người khác ở lại lấy Táng Tiên Bia!

- Nhanh chóng trở về...

- Không biết còn có thể về kịp không...

-...

-...

Trước đó không lâu, trong thế giới Thần Ma, Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Phương Nguyên và đám người Tôn quản sự bảo vệ Táng Tiên Bia, nhìn thủ tọa Động Minh đường với gương mặt tao nhã, tay áo tung bay, nhìn hắn đương nhiên đưa tay về phía Táng Tiên Bia.

Phương Nguyên đột nhiên vung tay áo, kéo Táng Tiên Bia về phía sau.

Sau đó hắn nhìn người đàn ông trung tuổi kia, nói:

- Mong được thỉnh giáo đại danh của tiền bối?

Nam tử trung tuổi kia nhìn Phương Nguyên với ánh mắt kỳ lạ, mỉm cười, nói:

- Mỗ họ Chung, tên Lão Sinh!

Chung Lão Sinh?

Khi nghe được cái tên này, Phương Nguyên lại nhíu mày.

Hắn đương nhiên biết người này.

Lúc ở Ma Biên, thái tử Cửu Trọng Thiên nói kẻ đứng sau bày ra cuộc ám sát chính là người này.

Quan trọng hơn, sau khi rời đi Long Tích, Phương Nguyên vẫn luôn cố gắng điều tra một việc.

Lúc đó bọn họ bước vào Long Tích, ý nghĩ ban đầu cũng không phải là hi sinh Lạc Phi Linh, mà muốn phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, nếu sau đó thành công, Lạc Phi Linh sẽ không cần đi bước này. Nhưng sau đó, Long Hồn thức tỉnh, Lạc Phi Linh không thể làm gì khác hơn là đi một bước kia, kết quả cuối cùng, kiếp nạn lớn bị chậm hai mươi năm. Sau đó bọn họ mang theo một trăm lẻ tám Long Hồn từ trong Long Tích ra!

Sở dĩ chuyện đó xuất hiện, dĩ nhiên là vì Chủ Hắc Ám ra tay, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có rất nhiều vấn đề.

Chuyện Long Tích quan trọng như vậy, Chủ Hắc Ám làm sao biết được?

Lại làm sao ở dưới tình huống không kinh động Tiên Minh, đưa bốn sứ giả lớn vào trong Long Tích?

Ngay từ đầu, bất kể là Phương Nguyên hay rất nhiều người khác đều tưởng Tiên Minh có kẻ phản bội.

Nhưng sau đó, Phương Nguyên đã hiểu rõ, đây thật ra không phải là xuất hiện kẻ phản bội.

Người này còn đáng sợ hơn có kẻ phản bội Tiên Minh...

Trong Tiên Minh có một vài người chủ trương chuyện này, bọn họ cố ý dung túng cho thủ hạ của Chủ Hắc Ám bước vào Long Tích. Chỉ có như vậy, mới có thể làm Lạc Phi Linh bước ra một bước kia.
Chương 1567 Không quan tâm, chỉ cần giết ngươi (1)

Tuy kết quả cuối cùng có thể làm kiếp nạn lớn chậm lại hai mươi năm, nhưng Lạc Phi Linh tự mình bước ra một bước kia nói, có thể cho thế gian này xuất hiện thêm một trăm lẻ tám Long Hồn, lại không thể trực tiếp phong ấn Tam Thốn Linh Sơn nữa!

Nói cách khác, Lạc Phi Linh thật ra bị người ta hãm hại!

Phương Nguyên vẫn luôn điều tra xem người này là ai vậy!

Trên thực tế, chuyện này cũng không khó điều tra, quả thực lại là vấn đề đặc biệt rõ ràng!

Trên Tiên Minh có bảy thánh, dưới có bốn đường.

Bốn đường này rõ ràng là Động Minh đường, Thông Tức đường, Quan Tĩnh đường, Văn Phong đường.

Trong đó Động Minh đường lại chuyên làm loại chuyện như vậy.

Sau chuyện gian tế ở Long Tích, Phương Nguyên điều tra tới điều tra lui vẫn không giải quyết được gì. Cũng chính bởi thế, chuyện này là mối hận lớn đối với Phương Nguyên, nhưng trái lại có công với thiên hạ này, vừa chém rơi được mấy nanh vuốt của Chủ Hắc Ám,

Lại khiến cho thiên hạ này có thêm một trăm lẻ tám Long Hồn, tuy cuối cùng những Long Hồn này không thể được phân phát đi theo như dự đoán của bọn họ, nhưng dù sao cũng đến nhân gian!

Một ván cờ kia thật ra là giao đấu giữa nhóm người Tiên Minh và Thánh Địa.

Lão tổ tông đảo Vong Tinh ở Nam Hải nuôi lớn Lạc Phi Linh, lại có tình cảm, cho nên không muốn để cho nàng bước ra một bước kia. Mấy Đại Thánh Địa khác cũng không muốn nhân gian thoáng cái xuất hiện thêm nhiều cao thủ mượn Long Hồn thăng cấp lên Hóa Thần như vậy, cho nên đã hữu ý vô tình ủng hộ đảo Vong Tình. Tiên Minh chỉ có thể chấp nhận điều này. Nhưng vị cao nhân ở Động Minh đường kia lại ném ra quân cờ, phá hỏng những kế hoạch này.

Trong lần giao đấu này, hắn không chỉ đánh bại Thánh Địa, còn khiến Chủ Hắc Ám thất bại.

Nếu nói kỹ, thật ra đây là một lần chiến thắng lớn hiếm có trong vô số những lần giao đấu ngoài sáng, trong tối giữa Tiên Minh và Chủ Hắc Ám!

Động Minh đường rất thần bí, nhưng Phương Nguyên dựa vào nội tình của đảo Vong Tình cũng dần dần điều tra ra được, người đứng đầu Động Minh đường là một vị cổ giả đã sắp hết thọ nguyên từ lâu, già rồi nên hồ đồ, kẻ mưu lược giỏi nhất trong Động Minh đường chính là Chung Lão Sinh này. Hắn thậm chí có danh hiệu mưu sĩ đứng đầu thiên hạ. Lại có người từng nói, nếu không phải phía trên có lão gì hồ đồ kia ép xuống, hắn đã sớm trở thành người đứng đầu Động Minh đường, thậm chí càng tiến thêm một bước, có thể leo đến trình độ nổi tiếng ngang với bảy vị Thánh Nhân trong Tiên Minh, làm vị Thánh Nhân thứ tám rồi...

Đương nhiên, theo Phương Nguyên thấy, có thể người này không phải bị người ta đè ép, mà không muốn đi tới.

Hắn không thích đứng ở ngoài sáng, lại thích trốn ở trong bóng tối, điều khiển tất cả như vậy.

...

...

Trong nháy mắt, trong đầu xuất hiện tất cả mọi chuyện, sát cơ trong mắt Phương Nguyên dần rõ rệt.

Nghĩ đến dáng vẻ của Lạc Phi Linh bị ép phải rời khỏi nhân gian, trong lòng hắn càng thêm căm hận.

Sau khi rời khỏi đảo Vong Tình Nam Hải, hắn hận nhất chính là người trước mắt này.

Hắn muốn giết nhất cũng là người này!

Trước đây hắn không tìm được người này, dù sao cũng không thể trực tiếp đánh đến Tiên Minh đòi người, làm vậy không những không giết được, Tiên Minh còn hiểu rõ sát ý của mình, trái lại bảo vệ người này tốt hơn, thật sự là một chuyện rất không thông minh!

Cho nên Phương Nguyên chỉ có thể chờ.

Bây giờ, người này lại có thể xuất hiện ở trước mặt mình, giơ tay đòi mình Táng Tiên Bia này?

...

...

- Long Hồn không phải vật của ngươi, cũng đã bị ngươi cầm mất. Bây giờ Táng Tiên Bia này quan trọng như vậy, lẽ nào ngươi còn không muốn đưa cho ta?

Trưởng lão Động Minh đường Chung Lão Sinh tươi cười thản nhiên, vẫn luôn chờ Phương Nguyên giao Táng Tiên Bia cho mình. Hắn cảm thấy Phương Nguyên không có lý do gì để không giao Táng Tiên Bia cho mình. Nhưng hắn đợi lâu như vậy, thấy Phương Nguyên vẫn không hề có động tác, lại cảm giác hơi kỳ lạ. Trong bầu không khí xấu hổ, hắn không thể không mở miệng trước, ánh mắt thâm trầm nhìn Phương Nguyên...

Xung quanh vẫn đang diễn ra những cuộc đại chiến khốc liệt. Các thiếu chủ yêu mạch đều không muốn từ bỏ, đang liều mạng xông qua, lại bị người bên cạnh Phương Nguyên và người được trưởng lão Động Minh đường dẫn tới ngăn cản ở bên ngoài, bên ngoài đang chém giết với khí thế ngất trời, nhưng bên trong lại vô cùng áp lực.

Phương Nguyên không trả lời Chung Lão Sinh, hắn im lặng rất lâu mới nói:

- Ta đang suy nghĩ một việc!

Chung Lão Sinh liếc nhìn bầu trời, gương mặt không còn thản nhiên nhưng vẫn cười hỏi:

- Chuyện gì?

Phương Nguyên rất nghiêm túc nói:

- Ta muốn giết ngươi!

Chung Lão Sinh hơi ngạc nhiên, hình như không ngờ được Phương Nguyên sẽ nói ra những lời này.

Trong nụ cười của hắn chợt có thêm chút ý tứ sâu xa. Hắn nhìn Phương Nguyên cười nói:

- Ta không biết tại sao ngươi lại muốn giết ta, nhưng cho dù ngươi có lý do muốn giết ta cũng phải nên chú ý tới đại cuộc, chờ dẹp yên rối loạn ở đây mới quay lại tính toán với ân oán cá nhân này!

Nói rất đơn giản, nhưng ẩn ý bên trong tất nhiên lại không đơn giản.

Dù sao hắn là thủ tọa trưởng lão Động Minh đường của Tiên Minh, là một trong những người có quyền thế lớn nhất trên đời này, cũng là một trong những người quan trọng nhất. Trên trình độ nào đó, hắn lại đại biểu cho một phần thái độ của Tiên Minh, nhất là bây giờ Yêu Vực đang hỗn loạn, tranh đoạt Táng Tiên Bia, bất kể là từ thân phận của hắn hay suy nghĩ từ góc độ đại thế của thiên hạ này, Phương Nguyên đều không dám có ý định giết hắn.

Cho dù có ý định đó, cũng phải chờ tới sau này hãy nói!

Chuyện này vốn rất có đạo lý, chắc hẳn nên làm theo, cũng là chuyện chính xác nhất.

Phương Nguyên biết hắn nói có đạo lý, nói:

- Cho nên ta mới cần phải suy nghĩ!

Trên mặt Chung Lão Sinh cười thâm trầm, nói:

- Vậy ngươi suy nghĩ thế nào?

Phương Nguyên im lặng một lát mới ngẩng đầu lên nói:

- Giết!

...

...
Chương 1568 Không quan tâm, chỉ cần giết ngươi (2)

Nói giết là giết!

Vừa dứt lời, Phương Nguyên đã trực tiếp một kiếm chém tới.

Vào lúc này, Tà Kiếm trong tay hắn đã ngưng tụ vô số kiếm ý, hận ý cuồn cuộn không ngừng, kiếm quang tăng mạnh. Tâm Ý Kiếm vốn có liên kết với tâm ý của hắn. Bây giờ thù hận trong lòng Phương Nguyên dâng lên ngập trời, cũng khiến cho uy lực Tâm Ý Kiếm của hắn tăng vọt, giống như một tia sáng đáng sợ chói mắt, trong nháy mắt đã chém đến trước mặt Chung Lão Sinh. Lúc này, mọi người xung quanh thậm chí còn không kịp phản ứng, tất cả đều ngạc nhiên nhìn hắn.

- Vù vù...

Chung Lão Sinh cũng có chút ngạc nhiên.

Hắn phẩy nhẹ tay áo, cơ thể như bỗng nhiên không có trọng lượng, thoải mái lui ra ngoài.

Thoạt nhìn như hắn chỉ là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hắn lại có thể tránh được một kiếm này của Phương Nguyên...

- Ở trong thời điểm quan trọng như vậy, ngươi lại muốn giết ta, ngươi thật sự xem thường đại cục như vậy sao?

Thân hình lướt đi, sắc mặt của hắn cũng có chút thâm trầm, thản nhiên nói.

Con ngươi của Phương Nguyên co lên, hắn không ngờ Chung Lão Sinh sẽ tránh thoát được một kiếm này.

Chỉ là hắn vừa chém ra một kiếm đó lại không chết không dừng. Hắn bước vài bước, lại chém về phía Chung Lão Sinh.

- Ta đã chú ý tới đại cuộc quá nhiều lần rồi, lần này không để ý lại thế nào?

Phương Nguyên quát khẽ, sát khí đáng sợ:

- Ta sẽ giao Táng Tiên Bia cho Tiên Minh, nhưng ngươi thì không giết không được!

...

...

- Vù.

- Vù.

- Vù.

Nhất thời kiếm ý ngang dọc, bao phủ tám phương, sát khí lẫm liệt, trực tiếp lao thẳng tới giữa mi tâm.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức kinh ngạc.

Tu vi của Phương Nguyên bây giờ rất cao, hắn thi triển toàn lực thì người bình thường tuyệt đối không thể tới gần. Lập tức tạo ra một phương Kiếm Vực trong đám người đang chiến đấu. Bất kể là người do Chung Lão Sinh dẫn đến, hay người được mèo trắng đưa tới giúp đỡ Phương Nguyên, lúc này đều vừa khó hiểu lại vừa hoảng sợ. Tất cả chỉ có thể tránh kiếm ý của Phương Nguyên trước. Chỉ có Tôn quản sự vội vàng xông qua, kêu lên:

- Sư đệ Phương Nguyên, có chuyện gì xảy ra vậy?

- Là hắn làm Lạc sư muội phải rời khỏi nhân gian!

Giọng Phương Nguyên lạnh lùng và đầy sát khí.

Tôn quản sự sửng sốt:

- Ngươi muốn giết chết hắn sao?

Phương Nguyên nói:

- Phải giết!

Tôn quản sự run giọng nói:

- Thật sự phải giết à?

Phương Nguyên nói:

- Thật sự phải giết!

Giọng nói dứt khoát cũng kiên định lạ thường, Phương Nguyên tiếp tục vung kiếm chém tới.

Tôn quản sự bỗng nhiên xông tới, nói:

- Ta giúp ngươi!

- Ngươi...

Phương Nguyên thật sự sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Tôn quản sự.

- Nha đầu kia là người tốt, từ trước đến nay đều không chê ta nói nhiều...

Tôn quản sự than xong vỗ nhẹ vào vai Phương Nguyên, nói:

- Hơn nữa, ta vừa lập công lớn cho Tiên Minh, Tiên Minh chắc hẳn còn chưa nghĩ ra nên thưởng cho ta thế nào. Có ta cùng ngươi làm chuyện này, sau này ngươi sẽ phải chịu áp lực nhỏ hơn rất nhiều...

Phương Nguyên không nói gì nữa:

- Được!

Hai người sóng vai, đồng thời phát động pháp lực, xông thẳng về phía trước.

Đến lúc này, tình hình ở đó lại càng loạn hơn, sát ý tăng vọt như nước sông cuộn trào về phía trước.

Xung quanh hoàn toàn hỗn loạn, từng ánh mắt mê man nhìn bọn họ, hoàn toàn không biết tại sao lại diễn ra trận giết chóc này.

...

...

- Đây chính là lúc cướp truyền thừa Đại Tự Tại Thần Ma Cung, bên trong có thiếu chủ yêu mạch làm loạn, bên ngoài có đại quân Yêu Vực. Mà ta đường đường là trưởng lão Tiên Minh. Sau khi giết ta, quả thực chính là hậu hoạn vô cùng, ngươi còn không do dự rút kiếm chém ta...

Thấy Phương Nguyên điều khiển Cửu Long Ly Hỏa và kiếm quang xảo quyệt lạ thường của Tôn quản sự, trưởng lão Tiên Minh Chung Lão Sinh cười khổ.

Trong lòng hắn còn có chút bất đắc dĩ. Hắn trăm tính vạn tính lại không tính đến Phương Nguyên có thể sẽ xuất hiện ở thế giới Thần Ma này, càng không ngờ hắn dám rút chiếm chém về phía mình.

Trong kế hoạch hoàn mỹ hoàn toàn không sai sót lại có biến số này.

Điều này thật sự làm cho hắn cũng có chút dở khóc dở cười:

- Ngươi là Thánh Tử đảo Vong Tình, thần tướng Ma Biên thật đúng là đủ lỗ mãng!

Lúc than thở như vậy, ánh mắt của hắn cũng trở nên lạnh lùng và có một quyết định nào đó.

- Ý trời đã vậy, ta cũng chỉ có thể lỗ mãng lần này!

- Một lần khổ cực mưu tính cuối cùng bị phá hủy như vậy, thật sự khiến cho người ta có cảm giác đáng ghét...

Vẻ mặt Chung Lão Sinh vô cùng bất đắc dĩ.

Phương Nguyên và Tôn quản sự đều không phải là người tầm thường. Hai người một trái một phải với sát khí đằng đằng đan xen vào nhau, làm hắn gần như không thể tránh được. Bản thân hắn hình như đã âm thầm đưa ra một quyết định nào đó, trong lúc cười gượng, đột nhiên hai cánh tay rung lên, thân hình rời khỏi mặt đất. Bên cạnh xuất hiện hơi nước, hơi nước này hiện ra và hình thành một bàn tay, chộp về phía mặt đất.

Ào ào, dưới lòng đất chợt hiện ra một con sông lớn.

Con sông lớn này nổi sóng cuồn cuộn và lao nhanh không ngừng, trong nước sông đỏ vàng có các ma đang bay loạn với dáng vẻ vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Trong một thoáng này, ngay cả những người theo hắn tiến vào đây, những người vô cùng quen thuộc với hắn cũng phải biến sắc.

Có người chấn động kêu lên:

- Đó... Đó là nước Minh Hà?

- Sao Chung trưởng lão có thể điều khiển được Minh Hà?

Những người ở đó không có một ai là kẻ yếu.

Tất cả đều là những kẻ không có cơ hội thành tựu Hóa Thần nhưng vẫn có mắt nhìn.

Cho nên khi bọn họ nhìn thấy Chung trưởng lão dùng nước hóa ra bàn tay nắm lấy Minh Hà, bọn họ đã ý thức được một vấn đề.

Minh Hà ở thế giới Thần Ma khủng khiếp tới mức nào. Trước đây khi bọn họ muốn đi vào thế giới Thần Ma, đều phải huyết tế Thần Ma trong Minh Hà, để tránh bị những Thần Ma đó cắn nuốt.
Chương 1569 Sứ giả Hắc Ám số một (1)

Nhưng bây giờ, Chung trưởng lão lại trực tiếp rút ra Minh Hà làm vũ khí của hắn. Điều này lại chỉ có thể nói rõ một điểm, Chung trưởng lão lĩnh ngộ pháp tắc vượt qua sự tưởng tượng của mọi người ở đây...

Vậy hắn căn bản không phải là Nguyên Anh, thậm chí có thể đã đạt tới trình độ nửa bước Hóa Thần rồi!

- Ta thật sự không phải là một người thích dựa vào pháp lực đi đánh đánh giết giết, hoàn toàn không tao nhã...

Chung Lão Sinh đứng giữa không trung bên cạnh Minh Hà uốn lượn, tay áo tung bay, pháp lực toàn thân cuồn cuộn. Ở trong mắt mọi người ở đây, hắn giống như một vị thần chỉ vậy. Chẳng qua trên mặt hắn cười gượng, vô cùng bất đắc dĩ:

- Nhưng bây giờ ta cũng không có cách nào khác. Những người kia đã sắp trở lại, chỉ có thể tranh thủ t thời gian hoàn thành nốt chuyện này...

Vừa nói chuyện, hắn đã kích phát pháp ấn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, nước Minh Hà cuốn thẳng về phía trước, bên trong có sát ý nặng nề, ma khí khó dò.

Vào lúc này, cho dù là Phương Nguyên và Tôn quản sự cũng chỉ có thể tạm tránh, bay ngược lại.

Hai người đều thi triển ra thân pháp, di chuyển, nhảy nhót trong nước Minh Hà vây quanh, may mắn tránh được đám ma đang bay loạn trong sông.

Mà những tu sĩ khác đối mặt với nước Minh Hà càng bị dọa cho mất hồn mất vía, khủng hoảng kêu loạn bỏ chạy ra xung quanh.

- Ầm!

Táng Tiên Bia nổi trên Minh Hà cuồn cuộn, dường như có một bàn tay đang kéo nó tới trước mặt Chung Lão Sinh.

Tay Chung Lão Sinh duỗi về phía Táng Tiên Bia và vung tay lên, Minh Hà chảy xiết quanh người hắn, hình thành một vòngtròn rất lớn. Tất cả mọi người bị nước Minh Hà ngăn cản ở bên ngoài. Hắn lại ở giữa dòng nước, hai tay đan vào nhau và kết một pháp ấn kỳ lạ. Trong túi Càn Khôn bên thắt lưng lại bỗng nhiên có tám lá cờ ma kỳ lạ đã được chuẩn bị sẵn đang bay lên.

Những cái cờ ma này đều được luyện vô cùng tinh xảo, tà khí tản ra từng đợt, phía trên có vô số phù văn hóa thành dáng vẻ từng Thần Ma giơ nanh múa vuốt. Đáng sợ hơn là trên tất cả lá cờ này đều có sương mù màu đen bao phủ, lại là khí tức của Hắc Ám!

Khí tức Hắc Ám trên những lá cờ này thậm chí còn dày đặc hơn cả khí tức Hắc Ám ở bờ Ma Uyên.

Vù.

Vù.

Vù.

Vù.

Tám lá cờ ma này đều bay ra xung quanh, cắm vào bốn phương tám hướng của Táng Tiên Bia giống như một pháp trận huyền ảo.

Từ trong từng cờ trận tràn ra ma khí lại tiến vào trong Táng Tiên Bia.

Theo khí tức Hắc Ám bám vào trên tấm bia kai, trên Táng Tiên Bia dần sáng lên một tấm phù văn màu đỏ.

...

...

- Chung trưởng lão, ngươi làm vậy là...

Có đệ tử Tiên Mình đi theo Chung Lão Sinh tiến đến đây ở hơi gần, lúc này nhìn thấy hành động của Chung Lão Sinh lại bị dọa cho giật mình, vẻ mặt hoảng sợ kêu to. Vào lúc này, Chung trưởng lão luôn phong độ phiêu dật trong mắt bọn họ từ trước tới nay dường như đã biến thành một người khác.

- Cũng không có gì, làm cho kiếp nạn lớn hạ xuống sớm một chút thôi!

Gương mặt Chung Lão Sinh thanh nhã, có vài phần tiên phong đạo cốt, nhưng trong mắt bọn họ, nụ cười của hắn vô cùng tối tăm lạnh lẽo lại khủng khiếp, hình như bắt đầu có chút vặn vẹo, ngay cả giọng nói cũng có chút uy nghiêm đáng sợ:

- Ta vẫn luôn công nhận quan niệm của hắn, thế gian này bị bệnh quá lâu, lại cần phải có một liều thuốc mạnh nhất để rửa sạch một lúc...

Mọi người đều bối rối khi nghe được lời hắn nói, nhìn thấy chuyện hắn làm.

- Hóa ra ngươi chính là sứ giả Hắc Ám số một vẫn chưa từng hiện thân...

Trong sự im lặng đầy áp lực này, Tôn quản sự bỗng nhiên khẽ nói:

- Phương sư đệ, có phải ngươi đã sớm phát hiện ra thân phận của hắn không?

Vẻ mặt Phương Nguyên cứng đờ. Hắn thật sự không biết!

...

...

Ai có thể ngờ được mưu sĩ của Động Minh đường Tiên Minh lại là sứ giả đứng đầu dưới tay của Chủ Hắc Ám?

Ngay cả bản thân Phương Nguyên cũng chỉ cho rằng Chung Lão Sinh là mưu sĩ một lòng muốn quán triệt ý chí của Tiên Minh, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn trí, không cho rằng hắn sẽ thật sự ngầm cấu kết gì với Chủ Hắc Ám. Lại giống như lần ở Long Tích, hắn thật ra chỉ lợi dụng Chủ Hắc Ám để đạt được mục đích của mình. Lần ở Ma Biên kia cũng chỉ muốn cướp đi Long Hồn, chia theo cách hắn nghĩ trước đó mà thôi!

Vừa rồi mình muốn giết chết hắn!

Bất kẻ thời cơ, địa điểm đều có vẻ rất không lý trí, rất lỗ mãng.

Nhưng hắn không ngờ được, mình lỗ mãng một lần như thế lại có thể chính xác phá vỡ một chuyện lớn...

Có thể nhìn ra được, kế hoạch của Chung Lão Sinh vốn vô cùng ổn thỏa, Chủ Hắc Ám xuất hiện dụ các chủ Thánh Địa và ba vị Thánh Nhân Tiên Minh rời đi. Theo lý thuyết, Chung Lão Sinh lại có thể ung dung lấy đi Táng Tiên Bia, âm thầm thu xếp xong tất cả mọi chuyện. Nhưng hắn không ngờ được Phương Nguyên sẽ bỗng nhiên ra tay với mình. Hắn cũng không có cách nào che giấu tu vi của mình nữa, chỉ có thể cứng rắn làm chuyện này...

Người do hắn dẫn đến đều do Động Minh đường bồi dưỡng ra, không có một ai là kẻ ngốc.

Đang êm đang đẹp, sao một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần đại lại muốn che giấu thành cảnh giới Nguyên Anh?

Quan trọng hơn là hắn biết Phương Nguyên sẽ không dễ dàng đưa Táng Tiên Bia cho hắn.

Hắn cũng biết, bây giờ mình đang vội, chỉ có thể bất chấp tất cả, hoàn thành việc mình cần làm...

Thật may, tuy xuất hiện biến số Phương Nguyên này, nhưng chỉnh thể kế hoạch vẫn thuận lợi.

Dù sao Táng Tiên Bia vẫn ở trong tay mình.

Mà trong thời gian ngắn, mấy chủ Thánh Địa và ba vị Thánh Nhân không thể mau chóng trở về được...

...

...

- Kiếp nạn tới sẽ rửa sạch nhân gian...

- Ngược lại số trời sửa càn khôn...
Chương 1570 Sứ giả Hắc Ám số một (2)

Một dòng Minh Hà tăng vọt, uốn ngang ra xung quanh, chặn cả Phương Nguyên, Tôn quản sự và những thuộc hạ cùng mình tiến vào thế giới Thần Ma ở bên ngoài, Chung Lão Sinh lại nhanh chóng bố trí ở bên cạnh Táng Tiên Bia, chân đạp Cương Bộ, tay cầm Thất Tinh chạy quanh tấm bia, sau đó đánh từng đạo pháp lực tới trên tấm bia, trên gương mặt dần hiện ra vẻ điên cuồng.

- Mượn pháp!

Theo hắn đánh pháp lực vào, khí tức Hắc Ám ẩn chứa trong tám cờ trận được hắn bày ra trước đó cũng rót hết vào bên trong Táng Tiên Bia. Chỉ thấy phù ấn màu đỏ trên Táng Tiên Bia sáng rực, một tiếng nổ lớn vang lên, một ánh sáng màu đen bắn thẳng vào trong trời đất, sau đó tản ra xung quanh. Bên cạnh Táng Tiên Bia đã hình thành một pháp trận cực kỳ khổng lồ.

Theo tiếng hét này của hắn, rất nhiều bức tượng Thần Ma bên trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung đều dâng lên từng đạo ma ý, phát ra từng tia sáng quấn lấy Táng Tiên Bia, khiến cho Táng Tiên Bia càng phát ra ánh sáng mạnh hơn...

Bên cạnh pháp trận có một phù văn bị thắp sáng, sau đó tới phù văn thứ hai.

Theo những phù văn này sáng lên, mặt đất xung quanh Táng Tiên Bia dường như bị sụp đổ.

Trong hố có từng tia ma khí Hắc Ám bốc lên giống như sương mù màu đen bao phủ nhân gian.

...

...

- Chung trưởng lão hắn... Hắn lại có thể thật sự muốn mở ra một lối đi, dẫn kiếp nạn lớn sớm hạ xuống nhân gian!

Mọi người xung quanh đều giật mình kinh ngạc, ai nấy đều xông tới. Nhưng có một dòng Minh Hà chảy ngang xung quanh, phát ra thần uy vô tận, không ai có thể tới gần. Phần lớn mọi người đánh thần thông hoặc pháp bảo về phía Minh Hà, đều trực tiếp bị nước sông kia nhấn chìm, thậm chí ngay cả bọn họ cũng bị cuốn lấy. Chỉ cần bị nước sông kia dính vào, bọn họ lại chết không còn tiếng động!

Bọn họ hoảng loạn lại khủng hoảng, nhưng lúc này có thể làm được gì?

Càng đáng buồn là bên ngoài lúc này vẫn có vô số yêu binh yêu tướng thông qua đại trận truyền tống ở Lạn Thạch Sơn của mạch Bàn Sơn tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung, kẻ nào kẻ đấy đều hung dữ lẫm liệt, đằng đằng sát khí, đánh thẳng về phía bọn họ.

Ở trong cảnh hỗn loạn này, người bên ngoài không biết bên trong đã xảy ra biến cố gì, nữa là những người mới tới?

Trước có Minh Hà, sau không ngừng có yêu binh đánh tới, càng khiến bọn họ trước sau đều có địch, khổ không thể nói hết.

...

...

Pháp trận xung quanh Táng Tiên Bia có tổng cộng sáu mươi bốn phù văn.

Bây giờ đã sáng lên tám phù văn.

Lối đi đang thành hình, càng lúc càng có nhiều khí tức Hắc Ám bốc lên.

Vào lúc này, ngoài thế giới Thần Ma, trăm vạn đại quân Yêu Vực đang giằng co với tiên quân Ma Biên, không để bọn họ bước vào Yêu Vực.

Bốn chủ Thánh Địa lớn còn đang đuổi theo Chủ Hắc Ám, còn chưa đoán được quỷ kế của Chủ Hắc Ám.

Người kỳ lạ kia còn đang bước chậm rãi trên một con đường nhỏ, vô tâm với chuyện khác.

Trong lòng mấy lão yêu quái mạnh nhất trong Yêu Vực đang kinh sợ, ngoan độc phát ra tiếng chửi bới Tiên Minh, chửi bới Nhân tộc, dù sao biết chủ Thánh Địa đã xuất hiện, cho nên bất kể bọn họ chửi ngoan độc thế nào đi nữa, cũng không dám tự mình đến trong thế giới Thần Ma, chỉ có thể đưa vào càng nhiều yêu binh yêu tướng, cũng hung hăng cảnh cáo bọn họ, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì đều phải cố gắng cướp càng nhiều ma bảo, giết càng nhiều người hơn.

Trong thôn nhỏ bị bỏ quên của Yêu Vực, một đám cầu lông đang vây quanh bên cạnh cái cối xay, rung đùi đắc ý đọc sách!

Không ai biết kiếp nạn lớn đã từng bước hạ xuống nhân gian.

- Sư đệ Phương Nguyên, chúng ta căn bản không vào được!

Mà ở bên trong thế giới Thần Ma, bên ngoài một dòng Minh Hà, Tôn quản sự cũng đang sốt ruột kêu to.

Ở bên cạnh hắn là Phương Nguyên cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào dòng Minh Hà này. Chính là dòng Minh Hà này đã ngăn cản tất cả đám người bọn họ ở bên ngoài, cũng bảo vệ tốt cho Chung Lão Sinh ở bên trong. Chỉ có phá vỡ dòng Minh Hà này, bọn họ mới có thể thật sự tổn thương được Chung Lão Sinh, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ không làm được. Dòng Minh Hà này quá khủng khiếp, lực lượng tu sĩ Hóa Thần cũng quá mạnh mẽ.

Phương Nguyên luyện hóa Cửu Long Ly Hỏa ở Ma Biên, lực lượng đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, có thể tổn thương đến Chung Lão Sinh, nhưng không có cách nào vượt qua được nước Minh Hà, hơn nữa cho dù chém ra, nước sông cũng sẽ lập tức lấp đầy, vẫn không thể làm gì được Chung Lão Sinh...

- Miêu huynh!

Ở dưới tình huống như vậy, Phương Nguyên bỗng nhiên cắn chặt hàm răng, gọi to.

Ở nơi hẻo lánh nào gần đó, mèo trắng nhảy ra ngoài. Có thể nhìn ra được, lúc này nó hơi mệt mỏi. Vừa rồi nó từ trong thế giới Thần Ma ra ngoài, giúp Phương Nguyên gọi viện binh, lại mang những viện binh đó trở lại thế giới Thần Ma, thật sự tiêu hao không ít lực lượng của nó. Nhưng vào lúc này, nó nhìn thấy ánh mắt Phương Nguyên, vẫn lập tức hiểu rõ ý của hắn, con ngươi co lên.

- Meo!

Nó phát ra một tiếng kêu khàn khàn và đột nhiên vọt ra ngoài. Lúc này, nó xông về phía Lý Bạch Hồ. Lý Bạch Hồ đang chiến đấu ác liệt với thiếu chủ của mạch Tầm Bảo, kiếm quang lạnh thấu xương, lại chém một phần thân máu của Yêu tổ phía sau thiếu chủ Tầm Bảo tộc xuống. Nếu vào thời điểm bình thường, một phần thân máu này sẽ lập tức trở lại trên thân máu của Yêu tổ, nhưng mèo trắng lại lao qua ngậm lấy và bỏ chạy.

Nó vừa chạy, vừa cố gắng nuốt một phần thân máu này xuống.

Sau khi nuốt xong, tinh thần nó có vẻ khá hơn trước. Nó chui qua đám người, vọt tới trước mặt Phương Nguyên, sau đó đi quanh hắn cùng Tôn quản sự hai vòng. Vẻ mặt Phương Nguyên nghiêm trọng, gọi nó:

- Miêu huynh, có thể mang thêm những người kia vào không?

Ads
';
Advertisement