Chương 1541 Bắt đầu giết từ các ngươi (1)
Phương Nguyên để ý thấy Bàn Sơn Hoang Viên lặng lẽ thở dài, sau đó mới bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Vẫn mong các vị nhớ kỹ, sau khi vào Đại Tự Tại thiên Ma Cung, có nguy hiểm đáng sợ gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân các ngươi. Hơn nữa vào cung này, cũng mong các vị giữ quy định theo chúng ta giao hẹn trước đây, nên của ai thì là của người đó, không nên cầm thứ mình không nên cầm...
Hắn nói rất nghiêm trọng, các yêu ma xung quanh nghe thấy, trong lòng sốt ruột chỉ đành đáp:
- Được, được!
Phương Nguyên tới đây, ngẩng đầu nhìn về Ma Cung khổng lồ, lại có thể có cảm giác rất kỳ lạ...
Vào giờ phút này, sinh cơ trong ảo ảnh phía sau hắn cảm ứng được, mơ hồ hiện lên ảo ảnh một con cóc!
Con cóc này giống hệt hắn, cũng ngẩng đầu nhìn Ma Cung với vẻ mặt trầm ổn.
Đám yêu xung quanh phát giác, không khỏi liếc nhìn hắn, nghĩ thầm:
- Tiểu tử này thật nóng ruột, đã lấy ra bản tướng rồi...
Thiếu chủ Bạch Phong rất hài lòng về biểu hiện này của Phương Nguyên.
Trước khi đi tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung, vẻ mặt Bàn Sơn Hoang Viên nghiêm trọng, quỳ xuống hoàn toàn không do dự, quỳ lạy chín lần về phía cửa chính của Đại Tự Tại Thần Ma Cung. Các thiếu chủ yêu mạch còn lại thấy thế, cũng đều khẩn trương, vội vàng học theo hắn bái lạy cửa chính. Nhưng các yêu hầu khác đều không biết, lúc này đứng ở cửa, tim bất giác đập loạn nhịp.
- Hoang Viên của mạch Bàn Sơn, nhận lệnh lão tổ tới lấy tạo hóa Ma Cung, nguyện dâng tặng Ma Sư, đi ma đạo, vào Ma Cung...
Bàn Sơn Hoang Viên bái lạy xong, lại lấy một chiếu chỉ màu đen cầm trong tay, nghiêm túc đọc ra một đoạn tế văn, bên trong hỗn loạn rất nhiều âm tiết kỳ lạ, có ma ý dày đặc. Một đoạn này nói suốt thời gian uống cạn chén trà mới kết thúc. Sau đó Bàn Sơn Hoang Viên lại đặt chiếu thư màu đen ở trên mặt đất, vận chuyển pháp lực, ép ra máu tươi trong cơ thể rơi vào trên chiếu thư màu đen kia.
Mấy thiếu chủ yêu mạch khác cũng làm theo cách đó. Ngay cả bốn người mặc áo đen cũng làm như vậy.
Đến lúc này, Bàn Sơn Hoang Viên mới nâng chiếu thư màu đen đưa về phía trước. Chiếu thư bay lên cao mấy trượng, đột nhiên bị một ngọn lửa màu đen quấn lấy, bắt đầu chậm rãi thiêu đốt. Cũng không lâu lắm, chiếu thư màu đen đã cháy hết. Nhưng vào lúc này, cửa lớn màu đen của Đại Tự Tại thiên Ma Cung chợt két một tiếng nặng nề, sau đó từ từ mở ra.
Bàn Sơn Hoang Viên chợt đứng dậy, kích động hô:
- Thành công rồi!
Các thiếu chủ yêu mạch và yêu hầu đi theo phía sau bọn họ đều kích động. Nhưng có kinh nghiệm khi vừa tiến vào thiên địa Thần Ma này, lúc này bọn họ cũng không dám mạo muội xông vào. Nhưng không ngờ, chờ cánh cửa lớn vừa mở ra chưa được một nửa, Bàn Sơn Hoang Viên đã nhanh chóng chạy nhanh vào sâu bên trong đại điện.
- Tiến vào trong!
Các thiếu chủ yêu mạch kinh hãi, vội vàng tiến vào.
Phương Nguyên thấy bọn họ hối hả nối đuôi nhau xông vào đại điện, trong tay cầm một thanh kiếm, nghiêm túc nghĩ:
- Nên bắt đầu giết từ đâu nhỉ?
Hắn còn chưa nghĩ xong, lại chợt nghe một thần niệm truyền âm tới:
- Truy Phong yêu hầu, Bạch Phong tộc ta sớm đã biết, Đại Tự Tại Thần Ma Cung trước sau có mấy điện đều là ma bảo. Bản thiếu chủ phải đi trước một bước, tiến vào trong đoạt ma bảo cao cấp này, chuyện bên ngoài lại giao cho ngươi. Nhớ kỹ, bất chấp mọi thủ đoạn, nhất định phải đoạt được càng nhiều ma bảo vào trong tay, trở lại sẽ nhớ công lớn của ngươi...
Phương Nguyên ngẩn người. Tới lúc này, thiếu chủ Bạch Phong còn không quên ra lệnh cho mình à?
Hắn bước chân vào Ma Cung và liếc mắt nhìn quanh, trong lòng thoáng động, chỉ thấy điện ngoài cùng của Đại Tự Tại Thần Ma Cung rất rộng lớn, khắp nơi đều trưng bày đủ loại thần binh lợi khí lóe ra ánh sáng yếu ớt, có cả cờ luyện hồn, lá chắn Ma Thần, roi đuổi thú vân vân. Trong giây lát hắn căn bản không nhìn thấy hết, chỉ có thể cảm giác được trong đó huyền diệu, ma ý dày đặc.
Các thiếu chủ yêu mạch đều không ngốc, lúc này đều không để ý tới ma bảo ở điện ngoài, xông thẳng vào sâu bên trong đại điện. Rất rõ ràng, bọn họ đều biết ma bảo tốt nhất ở bên trong, ngay cả bốn người mặc áo đen cũng nghĩ vậy.
- Đạo huynh Truy Phong, thiếu chủ ra lệnh cho chúng ta đều nhận được, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Trước mặt Phương Nguyên xuất hiện bốn vị yêu hầu, tất cả nhìn Phương Nguyên với ánh mắt dò hỏi, lại xem Phương Nguyên là người đứng đầu.
Cũng chính vào lúc này, yêu hầu các đường xung quanh cũng giống vậy, tất cả đều đang vội vàng bàn bạc.
Còn có vài người nhìn những ma bảo kia đã động lòng, nhưng có một người đi đầu lại muốn lao về phía những ma bảo kia.
- Các vị nghe ta nói một lời!
Vào thời điểm mấu chốt này, đột nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.
Các yêu nhìn lại, thấy người vừa nói chính là Thôi Xương quản sự nhân tộc của mạch Bàn Sơn tộc.
Hắn mặc áo bào màu lam, chắp tay sau lưng, trầm giọng quát. Tay áo tung bay, khí cơ dày đặc, lại rất có dáng vẻ của tông sư. Ánh mắt hắn chậm rãi liếc nhìn đám yêu hầu và thủ hạ của bốn người mặc áo đen, trầm giọng nói:
- Thôi mỗ biết các vị đều rất nóng ruột, nhưng vẫn xin nhớ, trước khi tiến vào, các vị tôn thượng đã sớm có hiệp nghị, bây giờ lấy bảo vẫn phải đúng theo giao hẹn!
Tu vi của hắn không kém, một tiếng hét lớn này lại khiến đám yêu xung quanh phải nghiêm mặt.
Nhưng rất nhanh đã có người lạnh lùng cười nhạo:
- Giao hẹn gì chứ, chúng ta cũng không biết gì cả...
- Đúng vậy, nhiều ma bảo như vậy ở trước mặt, ngươi không cho chúng ta cướp à?
- Cho dù tôn chủ có lệnh, cũng không ở đây...
-...
-...
Một đám yêu hầu được chọn ra từ các yêu vương sơn dã của bảy Đại Yêu Mạch, hoặc do yêu mạch âm thầm bồi dưỡng, còn chưa từng ra ngoài. Dù sao, Tiên Minh thế lớn, hiểu biết rất nhiều, cũng chỉ dùng những người này mới có khả năng tránh được sự nhận biết gần như không bỏ sót của Tiên Minh, không đến mức để bọn họ âm thầm điều động người, phát hiện ra sự tồn tại của Đại Tự Tại Thần Ma Cung này.
Chương 1542 Bắt đầu giết từ các ngươi (2)
Mặc dù làm vậy có lý, nhưng cũng dẫn đến, những yêu hầu xuất thân sơn dã này bình thường đều không mấy quy định, khi ở trước mặt thiếu chủ của Bảy Đại Yêu Mạch, bọn họ còn có thể kìm chế một chút, nhưng bây giờ các thiếu chủ đều chạy, ai còn để ý đến nữa?
Bởi vậy cả đám nhất thời ồn ào, mơ hồ lại có xu hướng rối loạn.
- Vù!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trước mặt bọn có đao khí họ tăng vọt, một đao ngân lướt qua trước người bọn họ.
Người rút đao chính là một thanh niên với gương mặt tái nhợt, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo. Bây giờ hai tay hắn đều cầm một thanh loan đao, khí cơ rét lạnh đáng sợ, bảo vệ ở trước mặt Thôi Xương.
Đó là Xung Bảo, một vị quản sự Nhân tộc khác. Trên đường đi, nghe đám yêu hầu thảo luận, Phương Nguyên cũng đã biết thân phận của bọn họ. Đó chính là một vị thiên kiêu Nhân tộc, bây giờ được Bàn Sơn Hoang Viên thu làm nghĩa tử.
Hắn vừa rút đao như vậy lại giống như ngọn núi lớn đứng sừng sững, khí tức ngưng luyện, vô cùng đáng sợ. Tám vị yêu hầu của mạch Bàn Sơn đều xếp thành một hàng, đứng phía sau hắn, tất cả đều lấy ra binh khí sẵn sàng đón quân địch, uy thế hung hãn như vậy nhất thời chấn áp được đám yêu hầu.
- Đại lão gia đã định ra quy định, lại phải giữ quy định này!
Thôi Xương nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cười lạnh nói:
- Nếu các vị đạo huynh không bằng lòng, vậy chúng ta không thể không thay đại lão gia sử phạt theo quy định. Tuy các ngươi đều xuất thân sơn dã, nhưng nói vậy cũng đã nghe nói qua danh hiệu của Yêu Đao Xung Bảo chứ!
Hắn vừa nói ra lời này, trong lòng đám yêu hầu thật sự rét lạnh.
Nghĩa tử của Thành Bàn Sơn lão gia Thành chủ Nam Hoang là Yêu Đao Xung Bảo Kim Đan vô địch, người này thật sự có danh tiếng vang dội.
Người này với một đôi yêu đao vô địch khắp nơi, không biết đã thay Thành chủ Nam Hoang Thành chém giết bao nhiêu kẻ phản nghịch, chính là sát thủ đứng đầu.
Yêu tộc tuy lỗ mãng nhưng đối mặt với sát khí của một đôi yêu đao này cũng không dám vọng động.
- Vậy là được rồi!
Thôi Xương thấy Yêu Đao Xung Bảo chấn áp được một đám yêu hầu, trên mặt tươi cười.
Hắn đang muốn đọc lại quy định do Bàn Sơn đại lão gia vạch ra, lại nghe trong đám người truyền ra một tiếng cười lạnh.
Hắn nhíu mày nhìn sang, phát hiện người cười lạnh là một vị yêu hầu do thiếu chủ của bộ tộc Bạch Phong dẫn tới, người này mặc áo bào xanh, gương mặt tuấn tú, thoạt nhìn không hề giống yêu tướng. Nhưng vừa rồi khi sắp vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung, người này đã nhất thời kích động, lại để lộ ra bản tướng của mình, đám yêu đều nhìn thấy. Đó chính là một con cóc. Trong Yêu Vực, có thể nói đó là huyết mạch thấp nhất kém.
Thôi Xương thấy hắn lại có chút xem thường, hờ hững nói:
- Vị đạo hữu này có gì chỉ giáo sao?
Người phát ra tiếng cười kia tất nhiên là Phương Nguyên. Ánh mắt của hắn hờ hững nhìn Thôi Xương cùng Xung Bảo, nói thẳng:
- Hai Nhân tộc lại muốn làm chó săn trung thành nhất của yêu quái à?
Đám yêu hầu xung quanh còn tưởng Phương Nguyên đang châm chọc hai quản sự Nhân tộc này quá mức trung thành, lập tức phát ra tiếng cười vang. Thôi Xương và Xung Bảo nghe được lời này đều biến sắc. Bọn họ hận nhất là người khác cố ý nhắc tới xuất thân của bọn họ, càng không muốn bị một con cóc yêu quái chế giễu mình trước mặt mọi người.
- Vị đạo hữu này có ý gì?
Thôi Xương lấy đại cục làm trọng, cố nén giận, nghiêm mặt nói:
- Tuy ta và huynh đệ Xung Bảo là Nhân tộc, nhưng trung thành tuyệt đối với mạch Bàn Sơn, đời đời ra sức, toàn tâm toàn ý muốn có một ngày có thể khiến Yêu tộc ta lớn mạnh, ngựa đạp Cửu Châu, giết chết đám tiện dân kia. Bây giờ, chúng ta cũng chỉ mong các vị giữ chút quy củ, không nên vì cái nhỏ mà mất cái lớn, vì chút ma bảo lại tổn thương người của mình!
Hắn nói chuyện lẫm liệt, ngược lại có phần không thể coi thường. Phương Nguyên nghe xong, trong lòng càng lạnh, nói:
- Ngươi xem Yêu vực là người của mình, Yêu vực có xem các ngươi là người của mình không?
Lời này lọt vào trong tai Thôi Xương và Xung Bảo càng tệ hơn. Xung Bảo giận dữ, không nhịn được quát to một tiếng:
- Đâu tới lượt con cóc yêu ngươi nói ta chứ?
Bình thường hắn lầm lì ít lời, lúc này mở miệng hét lớn, cũng có thể thấy đã vô cùng tức giận. Nhưng không ngờ đám yêu hầu đã sớm rục rịch, vừa nãy suýt bị hai người làm cho khiếp sợ, có phần không cam lòng. Phương Nguyên hỏi hai câu này, đám yêu hầu nổi tính hung tàn, nghĩ tới mọi ngày đều xem thường Nhân tộc, kiêng kỵ với Xung Bảo cũng chẳng còn. Vừa nghe Xung Bảo nói lời này, tất cả đều kêu lên:
- Cóc thì làm sao? Cóc yêu cũng mạnh hơn các ngươi!
- Đúng vậy, Nhân tộc đê tiện cũng dám xem thường huyết mạch Yêu tộc...
- Chúng ta kính trọng mạch Bàn Sơn nhưng không kính trọng hai nô tài các ngươi...
- ...
- ...
Cóc yêu không phải động vật dưới nước cũng không phải động vật trên cạn, không có lông cũng không có cánh, hai cái đều không dính, hình dáng xấu, từ trước đến giờ đều là huyết mạch bị khinh thường nhất trong Yêu vực. Nhưng vừa nãy không biết là ai hét ra câu kia, đám yêu hầu đều đồng ý, đều cười to. Nếu muốn bàn kỹ, huyết mạch Nhân tộc tất nhiên kém hơn huyết mạch cóc một chút...
- Chúng ta... Chúng ta tận tâm tận lực vì Yêu vực, cống hiến cho Yêu Vực, các ngươi... Các ngươi...
Giọng Thôi Xương bắt đầu run rẩy, gương mặt nhăn nhó:
- Lại còn nói chúng ta không bằng con cóc yêu này à?
Thấy bọn họ kinh ngạc và phẫn nộ như vậy, đám yêu hầu xung quanh càng cười vui vẻ hơn.
- Các ngươi đúng là chẳng bằng cóc yêu!
Đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên hờ hững nói một câu. Hắn âm thầm vận dụng pháp lực làm giọng mình át tiếng cười của đám yêu, khiến chúng đều quay đầu nhìn hắn. Phương Nguyên nhìn Thôi Xương và Xung Bảo có vẻ căm ghét.
- Người không bằng yêu, tự cam lòng thấp hèn!
Hắn rút kiếm cầm trong tay, chậm rãi đi về phía trước, giọng điệu điềm nhiên:
- Vì lẽ đó muốn giết, lại bắt đầu giết từ các ngươi trước!
Chương 1543 Không muốn tỉnh lại (1)
- Ha ha, giết chết bọn chúng...
Bây giờ Phương Nguyên dĩ nhiên muốn giết người. Nhưng không ngờ hắn chưa ra tay, bên cạnh đã vang lên những tiếng hoan hô. Đám yêu hầu sớm đã rục rịch, không nhịn được, nếu trước đó còn có chút lo lắng, không dám thật sự ra tay với hai quản sự Nhân tộc của mạch Bàn Sơn, bây giờ thoáng cái đã nhảy ra. Dù sao có câu nói của Phương Nguyên cũng đã có người gánh tội, vậy còn khách sáo với hai quản sự Nhân tộc mạch Bàn Sơn đầy uy phong này làm gì, cứ giết chết bọn chúng là xong việc...
- Vù.
- Vù!
Ra tay đầu tiên là mấy yêu hầu do thiếu chủ Bạch Phong dẫn đến. Những yêu hầu này vốn âm thầm nhận được phân phó của thiếu chủ Bạch Phong, yêu cầu bọn họ nghe theo sự sắp xếp của Phương Nguyên, lúc này còn tưởng Phương Nguyên làm theo ý của thiếu chủ, lại trực tiếp đánh ra các loại pháp bảo, hoặc phát động thần thông bản tướng, ép ra một đám gió lửa ánh sáng tàn bạo về phía hai người Thôi Xương và Xung Bảo.
Bọn họ vừa ra tay, mọi người ở đó trực tiếp rối loạn, có người nhân lúc hỗn loạn cũng đánh qua, cũng có kẻ vội vàng lao tới bốn phía, liều mạng nhét các loại ma bảo vào trong túi Càn Khôn, còn có kẻ một lòng suy nghĩ làm thế nào len lén giấu ma bảo, không bị phát hiện.
- Ngươi... tự tìm chết!
Thôi Xương thấy rõ cục diện khó khăn lắm mới có thể lắng xuống, lại bị mấy câu nói của Phương Nguyên làm cho rối loạn, trong lòng cũng tức giận. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, hắn nhất thời bó tay không làm gì được. Theo Bàn Sơn Hoang Viên phân phó, hắn không thể thật sự giết sạch người ở đây. Hơn nữa bọn họ chỉ có mười người, người của các yêu mạch khác cộng lại còn nhiều hơn bọn họ.
- Giết người kia!
Ánh mắt lướt nhanh, hắn lại nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, hét lớn một tiếng, một đường phi kiếm đánh ra.
Bây giờ, cũng chỉ có thể giết con cóc kia trước!
Thứ nhất, chỉ có diệt ác mới có thể ổn định cục diện, thứ hai, hắn cũng rất hận người này.
- Vèo!
Lúc hắn đánh ra phi kiếm,
Yêu Đao Xung Bảo bên cạnh trầm giọng quát một tiếng, hai đao lao nhanh, vẽ ra hai đường ánh sáng trắng như tuyết, thân hình giống như quỷ mỵ di chuyển trong đó, hung hăng lao qua. Mà phi kiếm của hắn lại lập tức hóa ra hơn mười đường kiếm quang, tản ra từng điểm xám bạc, từ trên cao hạ xuống, vù vù lướt qua hư không, cuốn thẳng về phía Phương Nguyên.
Ầm...
Chỉ tiếc hai người đoán không sai, nhưng nếu một đám yêu ma này muốn giết người, sao có thể để cho bọn họ có cơ hội xuyên qua đám người đi giết Phương Nguyên, từng đường đao quang yêu bảo trực tiếp cuốn lên trong dòng người, chặn đầu, đánh về phía bọn họ.
- Giết chết bọn chúng...
- Giết chết hắn xong, chúng ta muốn lấy những ma bảo này thế nào cũng được...
Trong tiếng kêu ầm ĩ vang lên. Đám yêu ma này quả nhiên là cực kỳ hăng hái. Yêu Phong vừa gây nhiễu loạn, gần như đã nhấn chìm hai người kia.
Ngược lại, vào lúc này Phương Nguyên rất bình tĩnh, trong tay hắn vẫn nắm thanh kiếm nhưng không vội đi tới, mà nhìn hai người Thôi Xương và Yêu Đao Xung Bảo. Trong vòng vây của đám yêu, hai người này hét lớn, chiến đấu ác liệt. Trông bọn họ này lộ vẻ trung thành, có chết cũng không lùi bước, trong lòng hắn dường như xuất hiện một cảm giác hoang đường, một cảm giác vô cùng tức giận...
- Xuy.
- Xuy.
- Xuy.
Thực lực của Yêu Đao Xung Bảo quả nhiên vô cùng mạnh mẽ. Lúc đầu, hắn không muốn giết những yêu hầu này, có vẻ hơi tốn sức, nhưng bây giờ hắn thấy tình cảnh đã hoàn toàn rối loạn, không thể dễ dàng dẹp yên. Hắn lại âm thầm cắn răng, hai mắt đỏ lên lộ vẻ điên cuồng. Hắn đột nhiên vung hai thanh yêu đao lên, chân đạp cương bộ, vội vàng lao ra ngoài. Phía sau người là ánh sáng máu nối liền.
Dưới thanh đao hung ác của hắn, trong nháy mắt có bốn năm yêu ma mất đi tính mạng. trên thân Xung Bảo cũng có thêm bảy tám vết thương. Chỉ là hắn càng đánh càng hung dữ, có thể hoàn toàn không để ý tới vết thương trên người mình, vẫn cắn răng liều mạng với đám yêu hầu.
Phần lớn yêu hầu xuất thân sơn dã, trời sinh hung hãn, lúc này lại có thể bị Yêu Đao Xung Bảo giết cho khiếp sợ.
Yêu hầu bị hắn chém thương đành vội vàng lùi lại, kẻ đang hùng hùng hổ hổ không bị hắn tổn thương, cũng mất sạch dũng khí, chỉ dám đứng xa nhìn.
- Yêu ma này, ngươi nhìn thấy rõ ràng Thôi đại ca hiến con để huyết tế, còn dám bôi nhọ lòng trung thành của chúng ta?
Toàn thân Xung Bảo đều là máu, chém giết từ trong cục diện giết đi ra, ánh đao sáng loáng cuốn theo cuồng phong, bên trong cuồng phong cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu ánh đao, giống như sóng triều cuốn về phía Phương Nguyên, cộng thêm đủ loại cảm xúc tức giận, không cam lòng, phẫn nộ, khiến cho lực đao của hắn tăng mạnh, tu vi nâng nhanh như bão táp, gần như đá đạt tới ngưỡng Nguyên Anh...
Một đám yêu hầu xung quanh nhìn thấy hắn hung dữ như vậy đều cảm thấy kinh hãi, không ai dám tới gần.
Mà nhìn ánh đao của Yêu Đao Xung Bảo bay tới, Phương Nguyên chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Mãi đến khi cuồng phong kia muốn bao phủ toàn thân Phương Nguyên, hắn mới bỗng nhiên giơ tay lên.
Hai ngón tay búng nhẹ, đánh nát đao trên tay trái của Xung Bảo, sau đó xông tới, kẹp dao trên tay phải của hắn ở giữa ngón tay.
Tất cả cũng chỉ là chuyện xảy ra trong giây lát.
Cuồng phong do Yêu Đao Xung Bảo cuốn tới dần dần tiêu tan, bụi bặm xung quanh lắng xuống. Mọi thứ ở đó dường như dừng lại, chỉ có Phương Nguyên giơ hai ngón tay trái lên, kẹp lấy mũi đao của hắn, mặc cho Xung Bảo cố gắng thế nào, vẫn không thể di chuyển của yêu đao kia...
- Ngươi... Ngươi...
Xung Bảo biến sắc, giọng nói giống như dã thú bị thương.
Đám yêu hầu xung quanh đều kinh ngạc.
Chúng có lỗ mãng, lại không thích dùng tới đầu óc mấy đi nữa, lúc này cũng nhìn ra được điểm không ổn.
Chương 1544 Không muốn tỉnh lại (2)
Thực lực của Yêu Đao Xung Bảo này mạnh như thế, đạt tới nửa bước Nguyên Anh, sao có thể bị cóc yêu này dùng hai ngón tay kìm chế được?
Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng, Phương Nguyên cũng biết chúng đã nhìn ra được điều gì. Sợ gặp phiền phức, trước lúc chúng muốn nói gì đó, hỏi gì đó, hắn trực tiếp phất tay áo về phía trong hư không. Không khí xung quanh dường như bị hút hết, một tầng khí xanh chậm rãi tràn ra xung quanh, lướt qua không trung, lại mang đi rất nhiều sinh mạng.
Trên mặt tất cả yêu hầu vẫn duy trì vẻ kinh ngạc, đứng ở đó, có kẻ còn nắm binh khí trong tay.
Vẻ mặt tất cả đều cứng đờ, không còn hơi thở nữa.
Một lát sau, những tiếng bịch bịch vang lên, mỗi yêu hầu đều ngã xuống.
Ở đó chỉ còn lại Thôi Xương cùng Xung Bảo vẫn đứng, ánh mắt bọn họ nhìn Phương Nguyên đầy khủng hoảng và không hiểu.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Thôi Xương há miệng, không biết tốn bao nhiêu sức mực, cuối cùng mới khó nhọc hỏi:
- Ngươi là ai?
Phương Nguyên nói:
- Phương Nguyên Nhân tộc!
Ngón tay của hắn vẫn kẹp chặt đao của Yêu Đao Xung Bảo, ánh mắt lại chậm rãi nhìn lướt qua mặt của Thôi Xương cùng Xung Bảo, thản nhiên nói:
- Ta tạm thời không giết các ngươi, bởi vì ta rất tò mò, các ngươi là Nhân tộc, sao lại bỏ xuống chút tôn nghiêm cuối cùng?
Lúc hỏi những lời này, hắn có vẻ rất nghiêm túc.
Từ trước đến nay hắn không thích Yêu tộc, bây giờ còn không thích hai người này hơn cả Yêu tộc.
Nhưng càng như vậy, hắn càng không muốn trực tiếp giết chết, hắn càng muốn biết suy nghĩ trong lòng bọn họ hơn.
Hai Nhân tộc này chẳng khác gì mình, bọn họ không có huyết mạch Yêu Vực, bởi vì Yêu Vực không cho phép bọn họ và Yêu tộc thông hôn, cho rằng huyết mạch của bọn họ dơ bẩn, tổ tiên của bọn họ đều đến từ Vân Châu giống mình. Thậm chí thiên phú của hai người này cũng không tệ lắm. Nhất là Yêu Đao Xung Bảo, nếu ở Nhân tộc, hắn nhất định là một nhân vật thiên kiêu.
Nhưng chính là hai người như vậy, vì sao lại biến thành thế này?
Một kẻ sẵn lòng vì Yêu Vực hiến con huyết tế, một kẻ sẵn sàng vì Bàn Sơn giãi bày tâm can...
Hắn muốn biết nguyên nhân!
- Ngươi... Nhân tộc ngươi thật lớn mật, lại dám... Ngươi làm sao dám... dám đối xử với chúng ta...
Thôi Xương đứng cách Phương Nguyên không xa, trên mặt hắn lộ vẻ phẫn nộ, cố gắng mấy lần muốn rút phi kiếm của mình ra, chém về phía Phương Nguyên, nhưng ở trước mặt Phương Nguyên, pháp lực của hắn dường như đều bị trấn áp, cố gắng không biết bao nhiêu lần, phi kiếm trước sau vẫn không bay lên được, giống như cá chết vậy. Vì thế, hắn cũng chỉ có thể chửi ầm lên, muốn ra sức răn dạy.
Có thể nhìn ra được hắn thật sự phẫn nộ, thật giống như bị mạo phạm vậy.
Nhưng đối mặt với Phương Nguyên, hắn cũng không có cam đảm mắng chửi.
- Nói ra lời chân thật nhất trong lòng các ngươi đi!
Phương Nguyên nhíu mày, khẽ mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa chút pháp lực.
Hắn thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật với hai người này.
Lấy này tu vi của hai người, đương nhiên không chống đỡ nổi pháp lực của hắn, vì vậy chỉ sợ bọn họ không cam lòng, còn muốn che giấu, suy nghĩ thật sự trong lòng bọn họ vẫn lộ ra trước mặt Phương Nguyên:
- Đám Nhân tộc các ngươi thật đáng giận, các ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ bị Yêu Vực chinh phục thôi. Các ngươi căn bản không biết Yêu Vực mạnh mẽ thế nào. Bọn họ trời sinh đã có thần thông, bọn họ vượt xa Nhân tộc. Đợi đến khi bọn họ chinh phục Nhân tộc, trở thành chủ nhân chân chính của thế giới, các ngươi sẽ biết chúng ta thông minh tới mức nào, chúng ta cao hơn các ngươi một cấp!
- Yêu tộc thống nhất Nhân tộc là chuyện đương nhiên, lại giống như chúng ta hơn một ngàn năm qua đã sống như vậy. Sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ trải qua cuộc sống còn bi thảm hơn chúng ta, lại giống như tổ tiên của chúng ta một ngàn năm trước. Yêu Vực thống trị Nhân tộc không có gì không tốt, chúng ta cũng không có gì không tốt. Đợi đến khi các ngươi bị thống trị, các ngươi lại hiểu rõ tất cả những điều này, biết cảm giác này...
- Ha ha, bây giờ luôn có người nói khoác Nhân tộc mạnh mẽ, đó là chuyện ngu xuẩn tới mức nào chứ? Lẽ nào các ngươi không nhìn thấy, cho dù là vào lúc này, Yêu Vực cũng thường xuyên bắt Nhân tộc tới nhắm rượu làm thức ăn sao? Sao Nhân tộc có thể mạnh hơn Yêu tộc. Bây giờ các ngươi càng khoác lác nhiều, tương lai sẽ càng ngã thảm hơn. Chúng ta sẽ đi theo bước chân của Yêu Vực, chờ tới có một ngày sẽ đạp qua Cửu Châu, quân lâm thiên hạ...
-...
-...
Phương Nguyên lẳng lặng nghe suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ có một cảm giác hoang đường.
- Quỳ quá lâu sao?
Hắn không biết nên nói gì, chỉ nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp.
Cuối cùng, lúc này Thôi Xương và Yêu Đao Xung Bảo đều tỉnh táo lại, đều ngạc nhiên cùng khủng hoảng. Bọn họ không biết vì sao người này liếc nhìn mình, mình lại nói ra suy nghĩ sâu trong lòng, hoàn toàn không che giấu.
Nhất là lúc nói ra một vài suy nghĩ giấu trong lòng, bản thân cũng hiểu rõ hơn.
Có vài lúc, một việc không phải là không hiểu rõ, chỉ là không thể thừa nhận.
Hơn nữa hai người bọn họ đều là đại tu Kim Đan, thậm chí còn có tồn tại nửa bước Nguyên Anh, người có thể tu luyện tới cảnh giới như vậy, sao không phải là kẻ tài trí hơn người, sao có thể ngu ngốc trung thành với yêu quái giống như không có thần trí như vậy?
- Ngươi giết chúng ta đi...
Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, sắc mặt Thôi Xương tái nhợt, bỗng nhiên nói:
- Ngươi đã là thiên kiêu Nhân tộc, ta cũng không có lời nào để nói nữa. Nhưng nghìn năm trước, không thể cứu tổ tiên ta đi là Tiên Minh, chúng ta bị vứt bỏ ở Yêu Vực, chỉ có thể nghĩ cách sống sót. Ngàn năm qua đều như vậy, cho dù muốn nói có tội, đó cũng là Tiên Minh có tội, nhân gian có tội, chúng ta chỉ vì sống sót, chúng ta vô tội!
- Các ngươi vì sống sót mà khúm núm, tuy nói khó coi nhưng quả thật vô tội!
Chương 1545 Quét sạch Ma Cung (1)
Phương Nguyên im lặng rất lâu mới nói:
- Nhưng khi nên quỳ vô tội cũng phải quỳ, lúc nên đứng sao không thử đứng lên, trái lại muốn để nhiều người quỳ hơn, còn muốn chứng minh mình quỳ lễ độ, lại để cho người ta trơ trẽn, cho nên các ngươi quả thật muốn chết!
Vừa nói chuyện, bên tay hắn đã có một đường kiếm quang lóe lên.
Cơ thể Thôi Xương cùng Yêu Đao Xung Bảo dần tiêu tan, sắc mặt Phương Nguyên lại chẳng tốt hơn.
Mình có thể lấy đi tính mạng của bọn họ, nhưng làm sao có thể chém về lòng tự tôn đã mất của bọn họ?
Qua một lát, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía sâu bên trong đại điện.
Hắn biết bây giờ nơi đó nhất định là rất náo nhiệt, cũng nhất định là rất nguy hiểm đáng sợ. Nhưng hắn vẫn phải đi một chuyến...
Chỉ là chuyện ở đây, mình không cần thiết phải giải quyết một mình.
Vì vậy, một đạo linh phù được đốt lên, gọi mèo trắng!
Trong đại điện trống trải, linh phù được đốt lên, phát ra ánh sáng lấp lánh màu tím.
Không lâu sau, một con mèo trắng từ ngoài điện lách vào, trên cổ đeo cái chuông nhỏ. Cái chuông này lóe ra từng tia sáng mỏng manh giống hệt với ánh sáng của linh phù kia. Đây là cái chuông Phương Nguyên đeo cho nó trước đây không lâu.
Con mèo trắng này thường hay biến mất, không biết chạy đi đâu. Phương Nguyên vào Yêu Vực cũng cần phải bảo toàn tính mạng, cho nên mới nghĩ ra một cách như thế. Tốt xấu gì vào lúc bản thân gặp nguy hiểm, có thể mời mèo trắng qua giúp mình chạy trốn.
Mặc dù mình là đại yêu hầu nhưng không lỗ mãng như những yêu quái kia...
- Khổ cho ngươi rồi Miêu huynh!
Phương Nguyên vung ngón tay viết một lá thư, giao cho mèo trắng ngậm.
Mèo trắng kinh ngạc nhìn hắn, ra hiệu với hắn.
Phương Nguyên mỉm cười, nói:
- Bọn họ đã vào trong đoạt ma bảo cao cấp, ta phải đi qua xem thử. Hơn nữa, ngươi cũng không cần quá lo lắng cho ta. Với tu vi của ta bây giờ, tuy bọn họ đông thật nhưng muốn tổn thương ta cũng không dễ dàng như vậy!
Mèo trắng nghe vậy, chỉ mơ hồ kêu lên một tiếng, lắc đầu rồi biến mất ở ngoài điện.
Phương Nguyên lại thở dài, đảo mắt nhìn xung quanh.
Trong đại điện bên này đều là các ma binh thử nghiệm, hắn cũng biết đây là thứ rất hữu dụng.
Hắn trầm ngâm một lát lại mở tay áo ra, muốn thu lấy những ma bảo này, nhưng hắn phát hiện, những ma bảo đều có vẻ rất nặng, không thu nổi. Ngược lại ở trong ngực hắn có một khí cơ sinh động khác thường, có cảm giác sắp không khống chế nổi.
Đã đến lúc này, Phương Nguyên lại không tiếp tục khống chế nữa, phất tay ném ra một vật.
Dưới khí xanh chìm nổi, một con cóc màu vàng ngồi trên mặt đất, đó chính là Kim Tương Lôi Linh của hắn.
Từ khi bước vào khu vực này, con cóc này lại có chút bất kham, nghĩ đến lai lịch của nó, Phương Nguyên cũng mơ hồ hiểu ra.
Khi ở Lạn Thạch Sơn, Hoang Viên từng nói qua, huyết bảo bên này cũng chính là yêu ấn mình cướp được ở Thái Nhạc thành, có liên quan tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung. Khi mình tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, mình đã ngẫu nhiên dung hợp yêu ấn này với một thanh kiếm phàm, sinh ra con cóc này. Tìm hiểu ngọn nguồn, con cóc này là yêu ấn, cũng là chìa khoá lúc đầu Hoang Viên định dùng để mở ra Đại Tự Tại Thần Ma Cung.
Đến lúc này, Phương Nguyên cũng muốn xem thử con cóc này xuất hiện ở đây, sẽ có hiện tượng gì kỳ lạ.
- Xôn xao...
Một suy nghĩ vừa ra, con cóc lại mở miệng. Sau đó hai tay áo của Phương Nguyên vung vẩy, xung quanh có gió nổi lên. Tất cả ma bảo thần binh trong cả đại điện đều bị cuồng phong kia cuốn lên, bay vào trong miệng cóc.
- Vậy dễ dàng hơn rất nhiều như vậy!
Phương Nguyên nghĩ, lại chậm rãi sải bước về phía sâu bên trong đại điện.
Cóc không cần hắn dùng thần thức dẫn dắt, lại rất ngoan ngoãn nhảy theo sau lưng hắn.
Đại Tự Tại Thần Ma Cung này rất rộng lớn, đi theo hành lang về phía trước, lại qua từng cung điện, mỗi cung điện đều có các loại ma bảo khác nhau. Trong điện đầu tiên là ma binh, trong điện thứ hai lại là một ít đan dược, trong điện thứ ba để một ít ghi chép điển tịch Ma Cung đơn giản, trong điện thứ tư là một ít huyết bảo...
Phương Nguyên nhìn suốt một đường, trong lòng cũng có chút lĩnh ngộ.
Đại Tự Tại Thần Ma Điện này chắc là nơi mấy vị Ma Đạo Tổ trong kiếp nguyên trước liên thủ bố trí truyền thừa, nói vậy bọn họ cũng biết mình phải chống lại kiếp nạn lớn, khả năng sống sót trở về không lớn, bởi vậy đã để rất nhiều chí bảo và điển tịch ở đây, chờ sau này Ma đạo quật khởi sẽ sử dụng. Chỉ là chẳng biết tại sao, hậu nhân của bọn họ vẫn chưa nhận được những truyền thừa này.
Trái lại tất cả để ở đây không dùng tới hơn hai ngàn năm, mới bị lão tổ mạch Bàn Sơn vô ý phát hiện ra.
Mình gặp được chuyện này, đương nhiên phải xen vào.
...
...
Qua mỗi điện, Phương Nguyên đều không khách sáo, quét hết ma bảo vào trong bụng cóc.
Thật sự không biết nó rốt cuộc đã nuốt vào bao nhiêu, cuối cùng, ngay cả cơ thể cũng phồng lên như đã căng hết cỡ.
Phương Nguyên không biết phải làm sao. Hắn cũng biết, tuy trong cơ thể cóc hình thành không gian, nhưng không gian kia lại không tính là quá lớn. Bây giờ để nó nuốt vào nhiều ma bảo có khí cơ nặng nề như vậy, chắc cũng sắp không chịu được nữa. Bởi vậy hắn suy nghĩ một lát, lại lấy Trang Thiên Hồ ra. Hắn còn nhớ món bảo vật kỳ lạ này cũng có khả năng chứa vật, tuy nó bị mình chém mất một miếng, nhưng cất điển tịch vẫn không thành vấn đề.
Nhưng hắn không ngờ được, con cóc kia vừa nhìn thấy Trang Thiên Hồ đã kêu "Oa" một tiếng.
Trên tay hắn thoáng cái trống rỗng, Trang Thiên Hồ bị nó nuốt mất!
Phương Nguyên nhất thời kinh ngạc nhìn con cóc này.
Rất nhanh hắn lại phát hiện ra, sau khi con cóc này nuốt Trang Thiên Hồ, trong cơ thể phát ra những tiếng động khẽ. Cơ thể mập mạp của nó uốn éo vài cái lại có thể trở lại bình thường. Khi hắn lấy thần thức thăm dò, mới phát hiện không gian trong cơ thể nó đã lớn hơn vô số lần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất