Chương 1536 Huyết tế Minh Hà (2)
- Ầm ầm ầm...
Xung quanh rung chuyển một lúc lâu, đám yêu đều bị những tia sáng chói mắt bao phủ, trước mắt mất đi tầm nhìn.
Ngay cả cơ thể hình như cũng lập tức trở nên thoải mái, đã có không ít yêu kêu lên hoảng hốt lo sợ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thi triển đại trận truyền tống, bọn họ không được chuẩn bị tâm lý trước, bị dọa cho giật mình.
Ngược lại Phương Nguyên dù sao cũng từng truyền tống một lần, ngược lại vẫn đứng ổn, lẳng lặng cảm nhận quá trình cơ thể biến mất trong lúc truyền tống rồi tập trung lại.
Hắn còn chưa nghiên cứu qua đại trận truyền tống, nhưng thân là một trận sư, cũng rất tò mò về trận thế này.
- Phù...
Sau cảm giác trống rỗng lại thấy như chân mình chạm đất, cảm giác cơ thể ở sâu bên trong hư vô mờ mịt này cuối cùng rút ra khỏi đầu, tâm thần vẫn căng thẳng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát xung quanh.
Chỉ thấy bây giờ bọn họ đã đến một thế giới hoàn toàn khác, cũng không biết là ở đâu. Dưới chân là một mảnh núi hoang, xung quanh không thấy cây cỏ, chỉ có hẻm núi đá màu đen hiểm trở phát sáng dưới ánh trăng. Đi lên trước nữa, có thể nhìn thấy một ngọn núi đá cao không thấy đỉnh, có sương mù bao phủ phía trên núi đá, khiến người ta không nhìn thấy rõ hình dáng của ngọn núi này.
Trong khoảng thời gian ngắn, moi người căn bản biết mình ở đâu.
Ngược lại Phương Nguyên đọc qua không ít, ngẩng đầu nhìn trời lại mơ hồ từ vị trí mặt trăng và các sao, có thể đoán được mình chắc hẳn ở phía bắc cửa Yêu Vực, phía nam U Châu, cách khu vực người tu hành ma đạo thường lui tới đến vạn dặm.
Lúc đầu Phương Nguyên còn nghĩ, Đại Tự Tại Thần Ma Cung thất lạc này có khả năng ở Ma Vực trước kia, hoặc là Ma Sơn bây giờ, lại không nghĩ đến là ở một vị trí kỳ lạ như vậy. Nó nằm giữa Yêu Vực cùng Cửu Châu, lại không thuộc về lãnh địa của bất kỳ thế lực lớn nào. Nó rất hoang vu. Thật không biết cao nhân ma đạo trước đây nghĩ thế nào, càng không biết bộ tộc Bàn Sơn làm sao tìm được tới nơi này!
- Nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian!
Bàn Sơn Hoang Viên tới đây, lại lạnh giọng quát khẽ, giống như sợ kinh động tới ai đó, bước nhanh về phía trước.
Mà sau lưng hắn, đám yêu tất nhiên không dám nhiều lời, cũng sốt ruột đi theo hắn.
Vị Thôi quản sự Nhân tộc kia dẫn theo đứa trẻ ngây thơ cũng bám sát theo. Thấy đứa trẻ chân ngắn, hắn dứt khoát bế nó lên để chạy.
Điều này cũng làm Phương Nguyên thấy hơi tò mò. Trong giới tu hành có rất nhiều quái thai, thật ra không thể bởi vì đối phương nhỏ tuổi mà khinh thường được. Nhất là khí tức trên người đứa trẻ này có chút kỳ lạ, chắc cũng là một quái thai có thiên phú thần thông, mạch Bàn Sơn dẫn nó đi theo hẳn phải có chỗ dùng. Chẳng qua tiểu đồng thật này có bản lĩnh, sao chạy chậm như vậy, hoặc là có huyền cơ khác?
Đoàn người đi giữa những đống đá hỗn loạn hoàn toàn im lặng không tiếng động, chỉ vội vàng chạy đi, có chút kỳ lạ.
Sau khoảng nửa canh giờ, đám yêu rẽ trái vòng phải ở đống núi hỗn loạn, xuyên qua những hang động và các vết nứt, lại đi tới trong núi sâu. Bọn họ đang đi, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, lại phát hiện phía trước là sương mù màu xám, hóa ra bọn họ đã đi đến trước một vách núi dựng đứng.
Sâu dưới vách núi dựng đứng hình như có một cánh cửa rất lớn, lúc ẩn lúc hiện ở bờ bên kia.
Vách núi hiểm trở như vậy, với tu vi của mỗi người thì chỉ một bước là có thể vượt qua. Nhưng Bàn Sơn Hoang Viên lại có vẻ rất cẩn thận, bảo đám yêu dừng lại, sau đó khẽ nói:
- Chúng ta đi tìm truyền thừa ma đạo, nhưng mong các vị đừng quên công lao của bộ tộc Bàn Sơn a. Trong lúc vô ý, lão tổ của tộc ta phát hiện ra địa vực này, trong ngàn năm qua bộ tộc Bàn Sơn ta thật sự tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, liên lụy tới bao nhiêu mạng người, cuối cùng mới nhận được pháp môn bước vào Đại Thiên Ma Tự Tại Cung, có được cơ hội truyền kỳ này!
Đám thiếu chủ các mạch yêu xung quanh nghe vậy, có người lại không nhịn được thúc giục:
- Hiểu rồi, sao chúng ta có thể không biết tới công lao của bộ tộc Bàn Sơn. Đại ca Bàn Sơn vẫn nên tranh thủ thời gian đi. Đợi chúng ta lấy được truyền thừa ma đạo, tất nhiên sẽ không quên mạch Bàn Sơn...
Hắn còn chưa nói hết lời, Bàn Sơn Hoang Viên bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Chạy đi đầu thai à?
Người kia lập tức im lặng, không dám nói nữa.
Đến lúc này, Bàn Sơn Hoang Viên mới thản nhiên nói:
- Bên dưới vách núi hiểm trở này có cất giấu Minh Hà đã biến mất ba ngàn năm, bên trong con sông có yêu ma quỷ quái tà linh bảo vệ Đại Tự Tại Thần Ma Cung này hơn mấy nghìn năm. Nếu trực tiếp bay lên không trung qua đó, cho dù ngươi là Nguyên Anh Hóa Thần, cũng sẽ bị nước sông cuốn đi, lại bị yêu ma quỷ quái tà linh xé thành mảnh vụn. Nếu không tin lời ta, ngươi cũng có thể bay qua không trung thử xem...
- Vậy... Vậy ta nghe theo ngươi là được chứ gì!
Người nói là thiếu chủ mạch Tầm Bảo. Vừa nghe Bàn Sơn Viên nói vậy, giọng điệu hắn có chút lúng túng.
Lúc này Bàn Sơn Hoang Viên mới khẽ gật đầu, nói với người phía sau:
- Các ngươi tới đi!
Hai vị quản sự Nhân tộc phía sau hắn đều khẽ gật đầu, lấy ra ba cái vại đen lớn từ trong túi chứa vật và ôm vào trong lòng, đi tới sát vách núi dựng đứng. Thôi quản sự kia nói:
- Các vị tôn chủ đều biết, trong ba vại lớn này có một vại là hồn phách rút ra từ một nghìn người sống, một cái là máu tươi cắt gáy từ một nghìn người sống. Một vại chứa ba nghìn bộ tim gan. Tất cả những thứ này đều là vật tế Minh Hà này. Chỉ có vậy mới có thể yên tâm qua được. Bây giờ Tiên Minh đang theo dõi, ba nghìn người này cũng không dễ tới gần...
Chương 1537 Đồng Đồng rất ngoan (1)
Đám yêu nghe được, lúc này mới hiểu lời bộ tộc Bàn Sơn Viên nói, âm thầm gật đầu:
- Hóa ra cần phải huyết tế Minh Hà mới có thể qua được!
Mà trong đám yêu, Phương Nguyên nghe được lời nói có chút đắc ý của hai người đó, sắc mặt trầm xuống.
Hai quản sự Nhân tộc đồng thời thi triển pháp lực, đưa ba vại lớn lên không trung, sau đó chậm rãi rót xuống. Bên trong nhất thời có du hồn, có máu tươi, có tim gan rơi xuống giữa sông. Cũng trong giây lát đó, bên dưới lại chợt có tiếng nước sông rít gào, nước sông màu đen văng lên cao nghìn trượng, bên trong có thể thấy được bóng ma bay lượn, cuốn đi mọi thứ từ trong miệng ba vại này đổ xuống.
Ba cái vại này nhìn không lớn, nhưng bên trong có chứa càn khôn, rót xuống từng chút một, rót đủ một nén hương mới xong. Đến lúc này, nước sông hung hãn đã yên ả hơn nhiều, nhưng vẫn có bọt sóng bay lên.
Hình như bên dưới có vài Ma Thần gào thét, còn chưa chịu yên.
Trong các thiếu chủ yêu mạch lại người không nhịn được hỏi:
- Huyết tế đã xong, sao còn chưa xoa dịu được cơn giận của Ma Thần?
Bàn Sơn Hoang Viên thản nhiên nói:
- Vẫn thiếu vật tế!
Đám yêu vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại Thôi quản sự, lại thấy hắn cười vẫy tay gọi bé trai ngây thơ tới. Hắn giơ tay xoa đầu đứa trẻ, cười khiêm tốn, cung kính nói với đám yêu:
- Vật tế cuối cùng ở trên người bé trai mang thiên phú dị bẩm. Chỉ có hiến tế nó mới có thể hoàn toàn xoa dịu cơn giận của Minh Hà, chúng ta mới có thể bình yên qua được...
Hắn nói xong lại cười dịu dàng với đứa bé trai kia:
- Đồng Đồng có ngoan không?
Bé trai ngây thơ, ngoan ngoãn nói:
- Đồng Đồng thật ngoan, Đồng Đồng nghe phụ thân nói!
Trên mặt Thôi quản sự hiện ra vẻ dịu dàng và khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu đứa bé trai kia rồi khẽ khích lệ:
- Vậy Đồng Đồng nghe lời, tự mình nhảy xuống, bây giờ đã đến lúc ngươi hiến thân cho sự nghiệp lớn của Yêu Vực chúng ta rồi...
Lúc này trên vách núi dựng đứng đã đầy người đứng, tất cả mọi người đang nhìn hai cha con này nói chuyện.
Vẻ mặt Thôi quản sự cưng chiều, bé trai này ngoan ngoãn ngây thơ thoạt nhìn lại giống như hai cha con bình thường. Nhưng nội dung bọn họ nói chuyện lại làm cho người ta sởn tóc gáy. Lúc đầu, đám yêu đã để ý đến sự tồn tại của bé trai này, chỉ cảm thấy khí cơ của nó kỳ lạ, có thiên phú khác thường, còn tưởng bộ tộc Bàn Sơn cố ý dẫn đến một binh khí hình người nào đó, làm sao có thể ngờ được lại là vật tế cuối cùng?
Bọn họ càng không ngờ vật tế này còn là con trai của Thôi quản sự!
Cho dù là đám yêu, lúc này cũng có chút khó chịu. Một lát sau, thiếu chủ Đằng Vân có hai sừng hươu cười khan, nói:
- Ôi, không trách được hai tộc Thôi, Xung lại được mạch Bàn Sơn coi trọng như vậy. Lần này Thôi Xương tiên sinh được trọng dụng không nói, Xung tiểu ca nhi cũng được đại ca Bàn Sơn nhận làm nghĩa tử, hôm nay vừa thấy, các ngươi trung thành với mạch Bàn Sơn, quả thật...
Thôi quản sự nghe hắn nhắc tới bốn từ "Thôi Xương tiên sinh" lại không cười nữa, nghiêm mặt nói:
- Thiếu chủ Đằng Vân khách sáo rồi. Từ nghìn năm qua, sau khi Thôi thị ta tới Yêu Vực, may mắn được mạch Bàn Sơn giáo dục khai hóa mới có địa vị cùng bảo đảm như ngày hôm nay. Mạch Bàn Sơn đối với chúng ta ơn nặng như núi, có nhật nguyệt chứng giám. Bây giờ Đại lão gia cần tìm một bé trai thích hợp làm vật tế, lại chọn con trai ta là may mắn của nó. Mạng của Thôi mỗ cũng do Đại trưởng lão cho, làm sao có thể tiếc một đứa con trai?
Mấy vị thiếu chủ Yêu Vực bên cạnh nghe, có không ít kẻ cười khan gật đầu, cảm thấy thú vị.
Ngược lại Bàn Sơn Hoang Viên đại lão gia mạch Bàn Sơn vẫn lạnh lùng, sắc mặt không hề thay đổi.
Thôi Xương để ý đến vẻ mặt của Bàn Sơn Hoang Viên lại có thể hiểu ý, biết vị đại lão gia này không kiên nhẫn nữa. Hắn lại lộ vẻ áy náy nói với đám yêu:
- Vẫn mong các vị tôn chủ chờ một chút, tiểu lão nhi dâng vật tế đã...
Hắn nói xong lại dẫn bé trai này đi tới vách đá, dùng ánh mắt khích lệ nó.
Đứa bé trai kia trước đó còn nói ngoan ngoãn, nhưng đi tới vách đá, chỉ thấy nước Minh Hà bên dưới cuồn cuộn đang nổi sóng lớn cao mười mấy trượng, trong sóng lớn lại có vô số bóng ma dữ tợn bay lượn, trong lòng không khỏi có chút khiếp sợ, do dự không chịu bước tới.
- Đồng nhi ngoan, Đồng nhi không phải sợ, ngươi nhảy xuống, lại lập được công lớn cho Bàn Sơn tộc, kiếp sau nhất định có thể gửi hồn người sống thành hậu nhân của Bàn Sơn tộc, đến lúc đó sẽ chơi đùa với đám người tiểu thiếu gia, bọn họ sẽ thích ngươi, đây không phải là chuyện ngươi thích nhất sao?
Thôi Xương chậm rãi nói, khuyên nó.
Cậu bé yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân mình:
- Bọn họ sẽ không đánh ta nữa sao?
Thôi Xương vội nói:
- Bọn họ là thiếu gia, thiếu gia giáo huấn nô tài là chuyện đương nhiên, không thể thù hận biết không?
- Phụ thân, hài nhi biết sai rồi!
Bé trai này cuối cùng quyết định, quay người đi.
Nhưng chân nó vẫn không nhúc nhích, chỉ nắm chặt hai nắm tay, hình như đang cố lấy căn đảm.
Thôi Xương sợ nó dây dưa quá lâu đành thở dài một tiếng, bàn tay chậm rãi đặt ở trên vai của bé trai này, giống như muốn đẩy xuống.
Không khí xung quanh chợt khẩn trương.
Cũng đúng lúc này, Phương Nguyên vẫn luôn ở phía sau thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt không khỏi trở nên thâm trầm.
Hắn không có cách nào hình dung được tâm trạng của mình lúc này là phẫn nộ hay căm giận, thất vọng hay chán ghét, hình như đều có cả, lại hình như không có gì. Không biết sao, hắn cảm thấy bây giờ mình hình như càng lúc càng lãnh đạm.
Lúc này rõ ràng mình đáng lẽ phải tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ cảm thấy bi thương.
Chương 1538 Đồng Đồng rất ngoan (2)
Hắn lắc đầu, cố xua đi cảm giác trống rỗng trong lòng và bước tới một bước.
Nhưng vào lúc này, trong đám người chợt vang lên một giọng nói:
- Khoan đã!
Giọng nói này khiến Phương Nguyên hơi ngẩn người, quay đầu nhìn lại. Đám yêu cũng quay đầu lại theo. Chỉ thấy người nói chuyện chính là người cao gầy trong bốn người do chủ Hắc Ám phái qua. Giọng nói của hắn đã được pháp thuật thay đổi nên không nghe ra được giọng ban đầu, chỉ có vẻ dửng dưng nói:
- Không cần dùng một đứa trẻ Nhân tộc như vậy để tới hiến tế cho Minh Hà chứ?
Bàn Sơn Hoang Viên liếc nhìn hắn với sắc mặt không vui, lạnh lùng nói:
- Các hạ không tin pháp môn do mạch Bàn Sơn ta thôi diễn ra à?
Người kia lạnh lùng nói:
- Ý của ta là... sao không dùng đứa trẻ của Yêu tộc các ngươi?
Những lời này lập tức khiến mọi người ở đó có chút khẩn trương.
Các thiếu chủ yêu mạch vốn duy trì thái độ thù địch với bốn người ngoài qua tranh đoạt bảo vật ma đạo kỳ lạ, bỗng nhiên nghe được sự khiêu khích rõ ràng của hắn, trong lòng càng căm thù hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua đã có sát ý.
Bàn Sơn Hoang Viên cũng thoáng biến sắc, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, nhất thời không mở miệng.
Nhưng đúng lúc này, quản sự Thôi Xương của mạch Bàn Sơn, bỗng nhiên tiến lên một bước, bái lạy bốn người.
Trên mặt hắn cười khiêm tốn hèn mọn, nói:
- Các vị tôn thượng đừng vội, lại nghe tiểu lão nhi nói một lời, chuyện này là do tiểu lão nhi ta hoàn toàn tự nguyện, không phải đại lão gia ép ta. Dù sao, trước kia tiểu lão nhi đã được đại lão gia coi trọng, cùng giúp đỡ thôi diễn, trong lòng hiểu rõ nhất, vật tế cuối cùng này không chỉ là cần tìm một cậu bé, còn phải là người có huyết mạch Ma Thần mới được. Trong Yêu Vực, huyết mạch như vậy thật sự rất hiếm thấy. Con trai ta vừa vặn thích hợp, nói vậy đây cũng là trời xanh đặc biệt chọn nó tới giúp đại lão gia...
- Hi sinh một đứa con để đổi lấy Yêu Vực quật khởi, ta thấy đó là cái chết có giá trị...
Lời hắn nói rất rộng lượng, rất săn sóc, hình như cũng rất lý tính.
Xung quanh lại xuất hiện sự im lặng áp lực hơn, chỉ thỉnh thoảng mới có vài tiếng cười khẽ của các thiếu chủ yêu mạch.
- Trời xanh không khốn kiếp như thế!
Bóng dáng xinh xắn, lanh lợi trong bốn bóng đen kia chợt lạnh lùng nói:
- Nó là con trai ngươi, ngươi lại muốn đưa hắn đi hiến tế, nếu thật sự trung thành với mạch Bàn Sơn như thế, sao ngươi không ôm con trai ngươi cùng nhảy xuống Minh Hà đi?
Thôi Xương nghe được câu này liền biến sắc.
Nhưng hắn chỉ im lặng một lát lại chậm rãi mở miệng, trên mặt bình tĩnh, giọng nói lang lảnh:
- Nếu mạch Bàn Sơn ta cần tiểu lão nhi nhảy xuống, vậy tiểu lão nhi tuyệt đối sẽ không tiếc mạng tiện này!
...
...
Áp lực của không khí chung quanh nhất thời đạt tới mức cao nhất, hai người áo đen vừa nói cũng nghẹn họng.
Lúc này, một đám thiếu chủ yêu mạch xung quanh đã không kìm chế được nữa. Thiếu chủ Đằng Vân cười lạnh nói:
- Đây là nể tình vị nào đó, mới cho phép các ngươi tới mưu đoạt tạo hóa của Đại Tự Tại Thần Ma Cung với chúng ta, bây giờ còn chưa tiến vào trong cửa cung, các ngươi đã muốn đau lòng cho một đứa trẻ Nhân tộc, nếu không đồng ý đưa hắn đi huyết tế, vậy các ngươi nói xem có cần lấy tạo hóa này nữa không?
- Không sai, có thể mời các ngươi đi chung đã rất tốt rồi, lại còn nhiều ý kiến như vậy?
- Không còn nhiều thời gian nữa, còn muốn tiếp tục ở đây nói linh tinh nữa à?
-...
-...
Những lời công khai lên án vang lên, bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng.
Nhưng trong thời điểm giương cung bạt kiếm này, đứa bé trai đứng bên vách đá đột nhiên lấy dũng khí, quay đầu lại giòn giã nói:
- Các ngươi không cần nói nữa, Đồng Đồng nghe lời đại lão gia nói, nghe lời phụ thân nói, không nghe các ngươi! Phụ thân nói, Đồng Đồng lập được công lao lớn, kiếp sau sẽ gửi hồn thành yêu quái, Đồng Đồng thích làm yêu quái, không thích làm người...
Vừa nói chuyện, nó lại có thể giang hai cánh tay nhỏ bé ra, chủ động nhảy xuống vực sâu hiểm trở.
Nó giống như một con chim nhỏ nhảy vào trong núi lửa.
Vóc người tuy nhỏ nhưng vào lúc này lại có vẻ rất kiên nghị.
- Ngươi...
Chẳng ai ngờ bé trai này sẽ chủ động nhảy vào trong Minh Hà, nhất thời hoảng loạn.
Trong bốn người bóng đen, kẻ có dáng người xinh xắn kia ở gần hơn, vội vàng giơ tay kéo cậu bé kia, nhưng dù có nhanh cũng không ngờ khi ngón tay mình khó khăn lắm mới có thể nắm được người cậu bé, cậu bé này chợt quay người lại, tức giận đánh một cái vào tay người đó, đồng thời thân hình biến mất trong không trung kỳ lạ, lúc lại xuất hiện đã đến đáy vực...
... Đây là thiên phú của nó!
Nó có thể được lựa chọn làm vật huyết tế là vì trên thân nó có huyết mạch Ma Thần, nắm giữ thiên phú.
Ầm!
Trong giây lát khi bé trai này tới gần nước Minh Hà, trong nước sông Minh Hà lại đột nhiên có sóng lớn bay cao trăm trượng, giống như một con thú lớn nóng lòng không chờ được cuốn lấy bé trai này kéo vào trong Minh Hà, lại không có động tĩnh gì nữa.
Bé trai này dùng thiên phú của mình, giúp mình hoàn thành hiến tế.
Nước Minh Hà quá xiết, nó lại thay đổi quá nhanh, đến nỗi không người nào có thể cứu được nó.
Vào giờ phút này, Phương Nguyên cũng chợt thấy cơ thể lạnh giá, cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Lúc hắn lao đến vách đá, lại chỉ có thấy đứa bé trai kia bị nước Minh Hà cắn nuốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tươi cười.
Nụ cười kia có chút đắc ý, cũng có chút chờ mong, cùng với có chút khủng hoảng...
Trái tim Phương Nguyên chợt đập mạnh.
Trong lòng có cảm giác mất mát không sao tả xiết, giống như sóng to gió lớn dâng trào.
Cũng may, lúc này không ai quan tâm tới hắn. Tất cả thiếu chủ yêu mạch cùng với yêu hầu đi theo bọn họ đều nhìn người áo đen vừa định nắm lấy đứa bé kia với ánh mắt không tốt, mơ hồ lộ ra sự chê cười và sát ý.
Mà người mặc áo đen kia vẫn giơ tay ra ngoài, không thu lại.
Chương 1539 Thế giới Thần Ma (1)
Bàn Sơn Hoang Viên nhìn lướt qua vách đá hiểm trở, thấy nước Minh Hà dần yên ả, trên mặt lộ ra một nụ cười không dễ nhận ra. Hắn thò tay ngăn những thiếu chủ yêu mạch đang có ý định giết người, chậm rãi nhìn về phía người mặc áo đen vẫn còn giơ tay ra giữa không trung, khẽ cười nói:
- Vị đạo hữu này, ta cũng biết trong lòng ngươi bất mãn, nhưng ngươi cũng có thể nhìn ra được, bọn họ đều tự nguyện!
Hắn nói là "Bọn họ" !
Ý muốn nói bất kể Thôi Xương hay bé trai này đều tự nguyện.
Đúng là tự nguyện, nếu không phải tự nguyện, cuộc hiến tế này của hắn căn bản sẽ không thành công.
Người mặc áo đen thấp nhỏ im lặng, không lên tiếng.
Bên dưới, nước Minh Hà đã yên ắng.
Sóng nhỏ lăn tăn, những bóng ma biến mất, hóa thành một con sông lững lờ trôi.
Ở trong bầu không khí hoàn toàn im ắng này, ánh mắt Phương Nguyên đảo qua mấy người áo đen và các thiếu chủ yêu mạch, yêu hầu phía sau bọn họ, còn có hai vị quản sự Thôi Xương xuất thân Nhân tộc và một người khác.
Sau đó hắn bỗng nhiên mỉm cười, vung tay áo, nói:
- Đi tiếp thôi!
Huyết tế đã thành, nước Minh Hà cũng đã yên, đám yêu cùng bốn người áo đen không nói gì nữa, tiếp tục đằng vân bay qua phía trên vách núi hiểm trở, đương nhiên là yêu hầu đi đầu. Cũng may bây giờ đã vượt qua vách núi hiểm trở, quả thật không còn nguy hiểm gì đáng sợ nữa, yên ổn đi tới bờ bên kia của vách núi đá, lại thấy một cánh cửa khảm vào trong vách đá chiếm trọn một ngọn núi lớn.
- Ở đây là Đại Tự Tại Thần Ma Cung à?
Có thiếu chủ Yêu Vực nói, vẻ mặt có vẻ hơi kích động.
Nhưng Bàn Sơn Hoang Viên nghe vậy, chỉ hừ lạnh nói:
- Ở đây chỉ là cánh cửa đi tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung thôi!
hắn vừa nói chuyện lại vừa đi tới, lấy ra một bảo ấn sáng lấp lánh. Bảo ấn này dường như được làm bằng thép, vô cùng thần kỳ, phía trên tản ra ánh sáng u ám. Bàn Sơn Hoang Viên quan sát một lát, lại đặt bảo ấn này vào một vết lõm ở chính giữa cánh cửa. Lúc này, đám người mới phát hiện ra bảo ấn chỉ chiếm nửa vết lõm.
- Bảo ấn ban đầu đã bị thằng nhóc Nhân tộc họ Phương kia cướp đi còn chưa lấy lại, nên chúng ta đành phải chế tạo lại, đáng tiếc vẫn không thể thành công. Mãi đến khi vị kia không rõ làm sao biết được chuyện này, sai người đưa một pháp môn mới tới cho Lạn Thạch Sơn ta, lúc này mới một lần nữa chế luyện thành công. Chỉ có điều, hắn cũng chỉ đưa tới có một nửa pháp ấn, còn một nửa, các ngươi...
Hắn quay đầu nhìn bốn người mặc áo bào đen, nói:
-... Chắc hẳn có mang đến chứ?
Bốn người mặc áo bào đen liếc nhìn nhau, hình như bọn họ cũng không biết là ai mang theo một nửa bảo ấn khác. Nhưng đúng lúc này, người mặc áo đen hơi mập khẽ khom lưng với người bên cạnh, sau đó đi tới, hai tay vung lên, trong lòng bàn tay thình lình xuất hiện một bảo ấn khác. Chỉ là bảo ấn này lại ẩn hiện màu máu, tản ra một ánh sáng máu u ám yếu ớt.
Hắn cũng làm tương tự, phi thân lên, đặt bảo ấn máu này vào một nửa vết lõm khác.
Đến lúc này, hai bảo ấn hợp cùng một chỗ, mới lấp kín vết lõm. Lúc hạ xuống đất, hai người hắn và Bàn Sơn Hoang Viên đồng thời giơ tay lên, lần lượt đánh ra một pháp lực vào trên hai bảo ấn, thầm đọc chú ngữ.
Qua một lát, trên hai bảo ấn bỗng nhiên có ánh sáng rực rỡ chuyển động và lan tràn dọc theo những vết tích mờ trên cánh cửa đá rất lớn này. Ánh sáng dần lan tràn khắp nơi, hình thành một trận linh mạch lớn, đợi cho linh khí trong đó tuần hoàn không ngừng, lúc này cánh cửa đá mới tản ra một khí tức Ma Thần vô hình, sau đó ầm ầm chuyển động, chậm rãi hé ra một đường.
- Thật sự mở ra rồi...
Các thiếu chủ yêu mạch đều hưng phấn và vội vàng bước lên, vận chuyển pháp lực đẩy cửa đá này ra.
- Cách cách" mấy tiếng, cửa đá nặng nề đã bị bọn họ chậm rãi đẩy ra, bên trong chợt có chút ánh sáng chiếu ra.
Cảnh tượng như vậy vô cùng kỳ lạ, bên ngoài vốn là đêm tối, nhưng đẩy cửa đá này ra, lại giống như chợt đón ban ngày.
Các thiếu chủ yêu mạch theo bản năng lùi lại một bước, phát hiện không có gì nguy hiểm đáng sợ, lúc này trong lòng mới an tâm, liếc nhìn nhau. Tất cả lại nối tiếp nhau, bước nhanh về phía trong cửa đá này. Phương Nguyên đi theo phía sau, nhìn thấy hơn nửa người đã tiến vào, lúc này mới bước vào theo. Sau đó, hắn đứng trong đám người lặng lẽ quan sát xung quanh cánh cửa đá.
- Ở đây... Lại là thế giới khác à?
Vừa nhìn, hắn đã kinh ngạc.
Chỉ thấy phía sau cánh cửa đá này không chỉ là sơn động như bên ngoài thoạt nhìn, mà là một thế giới khác.
Mặt trời treo trên cao, có cả nhật nguyệt, từ phía xa nhìn lại, địa vực trải rộng tới mấy vạn dặm, có thể thấy được có từng dãy núi nối liền nhau, còn có khí tức linh mạch phả vào mặt, có lẽ rất rộng lớn. Chỉ là trong thiên địa hình như che phủ bởi một lớp ánh sáng máu, u ám khiến người ta bất an.
Đương nhiên, nếu ở chỗ khác còn khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng dù sao ở đây cũng là Đại Tự Tại Thần Ma Cung, có những huyết khí sẽ chỉ làm người ta có cảm giác đương nhiên, các thiếu chủ yêu mạch tranh nhau lao tới trước, lại chỉ lo nhìn vị trí ma bảo này.
- Gào...
Nhưng bọn họ mới bước đến, vốn chỉ thấy thiên địa trống trải không có vật gì, đột nhiên ánh sáng máu đậm lên gấp mấy lần, bọn họ còn chưa đứng vững, lại nghe được bên tai có nhiều tiếng ma gào. Trong hư không đã xuất hiện rất nhiều ma vật gần như trong suốt.
Những ma vật có kẻ là thiên vương cầm chùy cổ, có kẻ là Ma Thần cầm rắn, có kẻ thân hình như tháp sắt, cơ thể đều không đầy đủ, tản ra ma khi rất đáng sợ, trong giây lát đã bao vây bọn họ. Tất cả vô cùng hung ác, trong tay cầm các loại ma khí hung hăng đánh về phía bọn họ.
Chương 1540 Thế giới Thần Ma (2)
Những Ma Thần này xuất hiện đột ngột, lực lượng càng đáng sợ hơn. Hơn chục kẻ đánh xuống, lại không biết đánh cho bao nhiêu yêu hầu vây bên ngoài thành đống máu thịt. Đám yêu đánh không lại, lập tức có vẻ hoảng loạn.
- Vù!
Nhưng trong giây lát, trong bốn bóng đen đột nhiên có người rút kiếm ra, kiếm quang từ một hóa ba, từ ba hóa thành hàng vạn, chớp mắt đã hình thành một thác nước bạc cực lớn bảo vệ tất cả đám người ở trong vòng kiếm, kiếm ý lạnh thấu xương kèm theo uy nghiêm đáng sợ tràn ra, chém giết bốn năm Ma Thần cực kỳ hung ác này. Những Ma Thần khác đều bị kiếm ý ép cho phải lui ra, điên cuồng gào hét.
- Nhanh tế ma cờ!
Người này khẽ quát, Bàn Sơn Hoang Viên không nhanh không chậm lấy ra một lá cờ lớn màu đen có dính vết máu, mở ra phía trên đầu đám yêu, cờ lớn bay phần phật, trải ra giữa không trung, khí tức Ma Thần buông xuống, che phủ tất cả mọi người ở trong.
Những Ma Thần hung ác thấy thế, tất cả dường như hoảng sợ, chậm rãi lui lại, nhưng rõ ràng là không cam lòng. Chúng rời đi không xa, ánh mắt vẫn tham lam nhìn bọn họ chằm chằm.
- Những... Những thứ này là thứ quỷ gì vậy?
Đến lúc này, có thiếu chủ yêu mạch tức giận hét lớn:
- Ta tổng cộng chỉ dẫn theo năm yêu hầu, vừa vào đã mất hai người!
- Chúng đều là Ma Thần!
Lúc này Bàn Sơn Hoang Viên lạnh lùng nói:
- Năm đó ma đạo đã từng cố gắng chế luyện Ma Thần xem là binh khí, nhưng thất bại rất nhiều lần. Bây giờ, khắp nơi trong thiên địa này đều là Ma Thần luyện thất bại, chúng đều trở thành kẻ bảo vệ Đại Tự Tại Thần Ma Cung, bây giờ thế gian có rất nhiều quái thai có thiên phú, lại có thể là những khí tức Ma Thần tàn khuyết trốn ra, đầu thai thành...
Hắn lại cười lạnh, nói:
- Đương nhiên, kẻ có thể trốn ra ngoài đều là mấy Ma Thần mạnh mẽ!
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt các thiếu chủ yêu mạch hơi trầm xuống. Qua một lát, có người buồn bã nói:
- Nhiều Ma Thần như vậy...
- Năm đó Ma Tông thật sự đáng sợ, lại có thể làm ra tác phẩm lớn như vậy!
Còn có người hơi kích động, nói:
- Nếu có thể thu phục hết những Ma Thần tàn khuyết này...
Bàn Sơn Hoang Viên lạnh lùng nhìn vẻ tham lam trên mặt những người này, nói:
- Đừng mơ quá nhiều, vẫn nên nhanh chóng vào trong đi. Ma cờ này của ta chẳng qua là cờ chiến do Vĩnh Dạ Huyết Ma để lại. Bây giờ ma uy trên đó đã giảm hơn nửa, cho dù bộ tộc Bàn Sơn chúng ta chế luyện nghìn năm, trước sau vẫn không có cách nào khôi phục được ma uy trên đó, không chắc có thể chấn áp tất cả Ma Thần tàn khuyết!
Đám yêu nghe vậy trong lòng lạnh giá, đây là đang nhắc nhở bọn họ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt à?
- Nhảy Vân đạo huynh, mời ngươi ra tay!
Bàn Sơn Hoang Viên quay đầu khẽ nói với người đàn ông có hai sừng trên đầu, khẽ nói.
Thiếu chủ Đằng Vân này chính là một con hươu sao thành tinh. Hắn nghe vậy khẽ gật đầu, lại thầm vận pháp lực, miệng phun một đám mây đỏ rộng tới mười mấy trượng. Sau đó các yêu đều bước lên. Phương Nguyên cũng biết, hươu sao giỏi chạy nhanh. Sau khi bộ tộc này của bọn họ tu luyện thành yêu, cũng am hiểu bay nhảy, một khi điều khiển yêu mây do bọn họ chế luyện ra, ngay cả phi cầm thành yêu cũng không đuổi theo kịp...
... Phi cầm thành yêu trời sinh biết bay, sau khi thành yêu trái lại thường lười biếng, không biết tiến thủ.
- Qua đoạn đường này sẽ vô cùng nguy hiểm đáng sợ, các vị cẩn thận!
Bàn Sơn Hoang Viên hiếm khi nhắc nhở một câu, sau đó này thiếu chủ Đằng Vân lại phát động mây đỏ.
Ánh sáng màu đỏ vừa hiện, lại lướt ngang qua trời đất, cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lui về phía sau, giống như tia chớp lao về phía trước.
Đoạn đường này thực sự nguy hiểm đáng sợ.
Trong thiên địa hình như tràn ngập rất nhiều Ma Thần tàn khuyết, tuy phần lớn đều bị một cờ Huyết Ma chấn áp, nhưng vẫn có một vài con mạnh mẽ không khiếp sợ khí tức của cờ này, lao thẳng về phía đám yêu trên mây, nhưng trên đám mây này đều là cao thủ các đường, bây giờ bọn họ có sự chuẩn bị, sẽ không quá mức khủng hoảng. Lập tức có người ra tay, đánh tan những vọt tới Thần Ma tàn khuyết...
Trên đoạn đường này, Phương Nguyên âm thầm quan sát một lúc, phát hiện người đàn ông cao gầy ra kiếm lúc đầu lại có kiếm đạo rất lợi hại, mỗi kiếm chém ra, tất nhiên sẽ có một con Ma Thần nằm xuống. Kiếm đạo của hắn mơ hồ có dáng vẻ của tà kiếm...
Phương Nguyên tò mò về thân phận của người này.
Ngoại Thần Ma tàn khuyết lúc nào cũng xông tới, dọc đường đi bọn họ còn gặp rất nhiều thứ nguy hiểm đáng sợ khác. Có mây lạ đột nhiên che kín không trung, sau đó đổ mưa như trút nước. Trong mưa lại có một vài đứa trẻ sơ sinh chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, rất hung tàn, vừa rơi xuống, chạm vào bất kể thứ gì đều nhe hàm răng đáng sợ ra cắn xé, giống như con ong con kiến.
Có đôi khi bọn họ đột nhiên nhìn thấy núi lớn bay vụt qua, thoáng cái biến thành người khổng lồ với cánh tay dài mấy trăm trượng, trực tiếp công kích về phía đám yêu trên đám mây, chúng hung tàn không thể ngăn cản, mang theo một khí thế đánh trời lật đất, đáng sợ lạ thường.
Nhưng cũng may, bộ tộc Bàn Sơn xem ra đã chuẩn bị đầy đủ.
Bất kể gặp phải nguy hiểm đáng sợ gì, đều có cách ứng phó, vượt qua từng cửa.
Trên đường đi, ngoại trừ ba kẻ chết ở sát cửa, ngược lại không có tổn thất quá lớn.
Bọn họ bay suốt một ngày, trước mắt chợt tối sầm lại, chỉ thấy bọn họ đã tiến vào một vùng đất vô cùng u ám. Khi ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ lại không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy trên mặt đất phía trước đột ngột xuất hiện một tòa Ma Cung rất lớn, không có cách nào hình dung vẻ to lớn, hoành tráng của Ma Cung này, nó gần như đâm thẳng vào trời, lẳng lặng đứng ở trên mặt đất, bản thân lại giống như một vị ma hung ác...
Có một tòa Ma Cung như thế, trời đất xung quanh đều bị ảnh hưởng, hóa thành một màu đỏ sậm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất