Chương 1546 Quét sạch Ma Cung (2)
- Ầm...
Lúc này cóc há miệng lại khác hẳn với lúc trước.
Cuồng phong vô tận gào thét, mọi thứ trong phạm vi mấy chục trượng đều bị cuốn tới, bi nó nuốt thẳng vào trong bụng.
Nếu không phải Phương Nguyên dùng pháp lực để đứng vững, sợ rằng bản thân cũng có thể bay vào.
- Ta vô tình luyện thành thần binh gì vậy?
Cẩn thận cảm ứng, Phương Nguyên không khỏi xúc động. Trước đây, con cóc này thật ra chỉ xem như một đạo thần thông, nhưng lai lịch của nó có chút kỳ lạ, xen lẫn giữa thần thông và pháp bảo. Nhưng bây giờ, sau khi nó nuốt Trang Thiên Hồ đã hoàn toàn hóa thành vật thật. Nói cách khác, nó đã từ một đạo thần thông biến thành một pháp bảo, hơn nữa nhìn hình dáng... Còn là pháp bảo rất lợi hại nữa!
Nhưng dù sao nó cũng có một phần đến từ thần thức của Phương Nguyên, vẫn có hơi thở của Phương Nguyên.
Chẳng những là pháp bảo, còn có thể xem như pháp bảo bản mệnh.
Suy nghĩ vậy lại thấy thật vui mừng, bây giờ Phương Nguyên nhìn con cóc này cũng chẳng thấy xấu nữa.
Nó ngồi uy phong lẫm liệt trên mặt đất, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng, vẫn rất dễ nhìn!
...
...
Phương Nguyên đi qua mỗi điện, gần như không chạm phải cấm chế gì.
Cho dù có, với con cóc này bên cạnh, chỉ cần nó há miệng lại có thể nuốt hết vào trong bụng.
Mà dọc đường đi, Phương Nguyên cũng không thấy những thiếu chủ yêu mạch đã xông vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung trước đó. Ngay cả thủ hạ của Chủ Hắc Ám cũng vậy. Chắc bọn họ đã trực tiếp xông vào sâu bên trong Thần Ma Cung, đi cướp đoạt những tạo hóa cao nhất, đợi đến khi chia xong những tạo hóa đó, bọn họ mới có thể quay đầu lại, lấy những thứ tạo hóa này. Nhưng bọn họ không biết tất cả đều đã bị con cóc này nuốt hết.
Nghĩ đến những tạo hóa quan trọng ở nơi sâu nhất bên trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung, Phương Nguyên lại bước nhanh hơn.
Khi tới điện thứ chín, Phương Nguyên cuối cùng cảm ứng được phía trước có người, vẻ mặt dần trầm xuống.
Lúc ra tay giết người ở điện thứ nhất, hắn đã nghĩ xong phải làm thế nào.
Nếu đã biết dự định của Yêu Vực, đã đến Đại Tự Tại Thần Ma Cung, vậy mình không cần thiết làm yêu hầu nữa, mình cũng không thể trơ mắt nhìn những bảo vật kỳ lạ của Ma đạo rơi vào trong tay bọn họ. Cho nên, mình cần phải bắt chước theo những tà tu kia, tới diễn một vai giết người đoạt bảo... Nói ra thì điều này thật sự phù hợp với thân phận của mình ở Yêu Vực!
Chỉ có điều, tuy nói thoải mái với mèo trắng như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng cẩn thận.
Những thiếu chủ yêu mạch và sứ giả của Hắc Ám này hình như đều có tu vi không bằng mình. Nhưng trên thực tế, sau khi nhìn thấy giá trị của Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, Phương Nguyên lại biết bọn họ nhất định còn giữ lại hậu chiêu cho mình. Yêu Vực là một nơi rất cực đoan, đám yêu vương sơn dã ngu ngốc liều lĩnh, nhưng các lão quái vật trong mười đại yêu mạch đều giảo hoạt, Phương Nguyên không tin bọn họ không có chuẩn bị gì.
Nhưng thật may, những lão quái vật kia đề phòng bị Tiên Minh phát hiện, đều không tự mình chạy tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung này. Cho dù bọn họ phát hiện ra tình hình khác thường, muốn tự mình đến trấn áp mình cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định, mèo trắng đã đi truyền tin, nói vậy hẳn là tới kịp...
...
...
Sau khi chuẩn bị xong, Phương Nguyên bước vào điện thứ chín.
Phương Nguyên đảo mắt nhìn quanh, không khỏi nghiêm mặt. Chỉ thấy một điện này cũng rất rộng lớn, diện tích hơn mười mẫu, cao tới mấy trăm trượng. Mà ở xung quanh đại điện này, cứ cách mấy trăm trượng lại đặt một tượng Ma Thần cao mười trượng, lớn mấy chục trượng, hình dáng khác nhau, có kẻ ngồi ngay ngắn trên bảo sen, có kẻ tám cánh tay cầm bảo vật, có kẻ như hung thần ác sát, có kẻ mang bảo tướng trang nghiêm, tản ra khí tức u ám.
- Những cái này... Chính là binh khí Thần Ma à?
Đồng tử của Phương Nguyên bất giác co lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trên những bức tượng Ma Thần này đều có khí tức Thần Ma đáng sợ, hơn nữa khác hẳn với những Ma Thần tàn khuyết ở bên ngoài đại điện. Những khí tức Thần Ma này đều tự thành một thể, hoàn toàn tự nhiên, chắc là vật chế luyện thành công, nếu hoàn toàn phát động chúng, Phương Nguyên vẫn không có cách nào dự đoán được chúng có thể mạnh tới mức nào. Nhưng có thể tưởng tượng được, tất nhiên tu sĩ Hóa Thần bình thường không thể chống đỡ...
Chúng lại còn có số lượng nhiều như vậy...
Trong lòng Phương Nguyên cũng không khỏi run rẩy. Năm đó Ma đạo đủ năng lực chống lại tiên đạo cũng là có đạo lý!
Nghĩ đến đây, hắn thậm chí thấy sợ.
Thật khó có thể tưởng tượng được, nếu những tượng Thần Ma này đều rơi vào trong tay Yêu Vực, sẽ hình thành kết quả đáng sợ thế nào?
Tiên Minh cuối cùng làm ăn thế nào vậy?
Nói gì tới chuyện lớn giám sát thiên hạ, kết quả truyền thừa Ma đạo đủ để lay động căn cơ Thiên Nguyên ở trong này, bọn họ lại hoàn toàn không tra xét được. Mình dựa vào may mắn, trong lúc vô ý mới phát hiện ra mục đích của bọn họ!
Hắn quay đầu lại liếc nhìn con cóc, chỉ thấy nó vẫn thành thật ngồi đó.
Xem ra nó không nuốt nổi những tượng Ma Thần này.
Vậy mình cũng chỉ có thể loại bỏ thiếu chủ yêu mạch và sứ giả Hắc Ám trước.
Hắn đảo mắt nhìn qua, lại thấy các thiếu chủ yêu mạch lúc này đều đang bay về phía từng tượng đá Thần Ma, đang luyện hóa chúng theo bí pháp nào đó. Ở đây có rất nhiều tượng đá Thần Ma, sợ là không dưới trăm bức tượng, cho nên bọn họ ngược lại cũng không đến mức tranh đoạt với nhau. Trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, trực tiếp nhìn về phía sâu nhất của đại điện, hắn nhìn thấy bóng dáng Bàn Sơn Hoang Viên ở trong đó.
Trong đại điện này, mỗi bức tượng đá đều có khí cơ rất mạnh, mà ở cuối đại điện còn có một bức tượng đá cao chừng trăm trượng, giống như muốn đội trời vậy. Những bức tượng đá khác đều là hai vị, chỉ có bức tượng này đứng ở giữa, giống như vương giả trong các Ma Thần, mắt xanh có răng nanh, trong lòng ôm một cái bình đen với khí thế đáng sợ như muốn phá trời cao.
Bây giờ Bàn Sơn Hoang Viên lại ở trước bức tượng đá này, cưỡi yêu vân, vẽ một loại phù văn kỳ lạ ở trên bức tượng đá này.
Chương 1547 Táng Tiên Bia (1)
Phương Nguyên không lập tức đi tới, bởi vì hắn nhìn thấy có người khác đi tới.
Bốn vị sứ giả mặc áo bào đen do Chủ Hắc Ám sai tới cùng với người đi theo bọn họ đang tiến về phía trước, lao thẳng đến bức tượng Thần Ma cao nhất giống như một vị Chí Tôn này. Đi đầu vẫn là người mặc áo đen với dáng vẻ nhỏ nhắn kia.
- Bức tượng Đại Thiên Uy Vương là của mạch Bàn Sơn chúng ta, các ngươi muốn làm gì?
Bàn Sơn Hoang Viên nhìn thấy bọn họ tới gần, vẻ mặt lập tức cảnh giác, trầm giọng quát.
Mấy người mặc áo đen kia không để ý tới hắn, người áo đen đi đầu tới trước bức tượng Thần Ma này, lại nhẹ nhàng cởi áo bào đen trên người ra, đồng thời khí đen luôn che đi dáng người nàng trước đó cũng biến mất, lại thấy nàng là một thiếu nữ với vóc người nhỏ bé, chói mắt, toàn thân có khí cơ vô cùng đáng sợ, động tác lại cực kỳ mềm mại, nghiêm túc quỳ ở trước bức tượng đá.
Phương Nguyên thoáng giật mình:
- Muội muội của Quan Ngạo... sao nàng lại ở đây?
Tuy đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa dáng vẻ của nàng cũng thay đổi rất nhiều, nhưng Phương Nguyên vừa nhìn thấy đã nhận ra được.
Thiếu nữ đang quỳ ở dưới tượng Thần Ma, dưới ánh nắng chiếu vào người trông tinh tế như búp bê sứ kia chính là Quan tiểu muội!
Quan tiểu muội được Quan Ngạo nuôi lớn, cuối cùng lại bỏ huynh trưởng của mình để đi tới Âm Sơn tông.
Năm đó nàng rời khỏi Việt Quốc, đi tới Âm Sơn tông, Phương Nguyên từng gặp nàng, biết nàng đi Âm Sơn tông để tu luyện một pháp môn cứu mạng nào đó. Tuy Phương Nguyên không thích nàng nhưng không ngăn cản nàng. Dù sao nàng muốn sống, đây là một chuyện người khác không thể ngăn cản. Nhưng về sau, lúc mình hủy diệt Âm Sơn tông, các đệ tử môn nhân môn đều bị Tiên Minh bắt đi, trong những người này tuyệt đối không có Quan tiểu muội. Phương Nguyên cũng không biết nữ tử này là tự mình nhìn chuẩn thời cơ, nhân lúc hỗn loạn đã chạy trốn, hay căn bản không có sống sót...
Cho tới hôm nay, Phương Nguyên mới lại gặp nàng.
Bây giờ mấy chục năm qua, nàng ngoài cao hơn thì gần như không có gì thay đổi.
Vẫn xinh đẹp động lòng người, tinh tế giống như vừa chạm vào sẽ vỡ, cũng vẫn lạnh lùng như vậy.
Phương Nguyên ngược lại nghĩ tới lúc nàng mới vào ma địa này đã từng cố gắng cứu đứa trẻ Thôi Xương, trong mấy chục năm như vậy, dù sao vẫn có chút tình người, hay bởi vì nàng cảm thấy đứa bé bị bỏ rơi kia cùng cảnh ngộ với nàng?
Về phần nàng quỳ một tượng Ma Thần có tướng Đế Vương kia...
... Phương Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến Quan Ngạo đã từng nói với mình, hắn từng mơ tới một bức tượng thần như vậy!
...
...
Khi Phương Nguyên nhìn thấy Quan tiểu muội, trong lòng hơi bối rối, Hoang Viên ở trên tượng Thần Ma Đại Thiên Uy lại giận tím mặt, hắn không biết đám người được Chủ Hắc Ám sai tới muốn làm gì. Nhưng khi hắn nhìn thấy cô bé kia quỳ trước tượng Thần Ma, theo bản năng cảm giác được một loại khí tức nguy hiểm đáng sợ, dường như khí cơ trên thân cô bé kia có gì đó giống với tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này.
Điều này làm hắn có cảm giác khủng hoảng, lập tức quát:
- Các vị đạo hữu, cho dù các ngươi là do vị kia phái qua, cũng phải tuân theo một vài quy định, các ngươi có thể lấy hết ma bảo khác, nhưng tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này không thuộc về các ngươi...
Nghe hắn hét lớn, các thiếu chủ yêu mạch trong đại điện này đều nhìn qua.
Nhưng trong lúc đó, mấy người mặc áo bào đen đều không để ý tới. Bọn họ canh giữ ở bên cạnh Quan tiểu muội, ngẩng đầu nhìn Hoang Viên, nói:
- Xem ra mạch Bàn Sơn các ngươi cũng có tham vọng không nhỏ, nhưng cho dù mạch Bàn Sơn các ngươi phát hiện ra Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, cũng là do các ngươi tham dự nghiên cứu nhiều năm, làm rất nhiều chuẩn bị, nhưng nếu không nhờ có tôn chủ giúp các ngươi, sợ rằng mãi đến khi kiếp nạn lớn hạ xuống các ngươi cũng không vào được. Bây giờ tâm nguyện của các ngươi được đền bù, còn muốn chiếm hết lợi ích à? Có phải quá không hiểu chuyện không?
Hoang Viên giận dữ, quát:
- Trước đó, chúng ta đã đưa ra quy định rồi!
Người mặc áo đen có dáng người hơi mập nói:
- Tôn chủ nói yêu ma quá tham, nếu không đáp ứng lại thành thế nào? Nhưng đến đây rồi, ta nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngươi không cần nghĩ tới tượng Thần Ma Đại Thiên Uy này nữa, cứ lấy mấy ma bảo khác là được rồi!
Hoang Viên tức giận, khí thế toàn thân trở nên hung ác, điềm nhiên nói:
- Vị kia tự xưng là Chủ Hắc Ám lại thành chủ của Yêu Vực lúc nào vậy?
- Chỉ dựa vào các ngươi cũng dám vung tay múa chân với ta à?
- Hừ, mặc dù hắn có danh hiệu lớn như vậy, nhưng chuyện ở Long Tích và Ma Biên, còn có lần trước Thánh Nhân Tiên Minh đặc biệt chạy tới bắt hắn. Có lần nào không phải Yêu Vực ta giúp hắn, trước sau có bao nhiêu cao thủ của chúng ta bị hắn liên lụy, có thể nói là chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Trong hành trình tới Đại Tự Tại Thần Ma Cung lần này, hắn vốn hứa sẽ bồi thường chúng ta, đến bây giờ, các ngươi cũng muốn đổi ý à?
- Chuyện ở Long Tích và Ma Biên...
Phương Nguyên nghe được những lời này, âm thầm gật đầu, sát ý ngầm tăng lên.
Tuy trước đây mình đã biết việc này nhưng bây giờ mới nghe được Yêu Vực chính xác thừa nhận.
Việc này vốn không khó đoán nhưng chung quy phải có một lời làm chứng, giết mới thuận lý thành chương.
Những người này tất nhiên không biết Phương Nguyên suy nghĩ gì, thậm chí vào lúc này bọn họ còn không chú ý tới Phương Nguyên đã bước vào điện thứ chín. Mấy người mặc áo đen này chỉ nhìn Hoang Viên, sau khi nghe lời hắn nói lại không nhịn được cười, người mặc áo đen có dáng vẻ hơi mập nói với đồng bạn bên cạnh:
- Xem ra tôn chủ nói không sai, yêu ma đúng là yêu ma, vừa ngốc lại còn ngu, nuôi mãi không thân!
Chương 1548 Táng Tiên Bia (2)
Hoang Viên phẫn nộ, trên trán nổi gân xanh. Lúc này hắn đã hiểu rõ thái độ của đám sứ giả Hắc Ám này. Nhất là cô bé kia chỉ quỳ gối trước tượng Thần Ma không hề làm gì lại khiến hắn lo lắng. Hắn vừa vẽ yêu chú lên trên tượng Thần Ma này, vốn có ý thu phục tượng Ma Thần này, nhưng bây giờ dường như lại đã mất đi liên hệ.
Điều này khiến hắn cuối cùng không nhịn được nữa, đột nhiên quát lớn, từ trên không trung lao xuống.
Cơ thể hắn lớn lên, huyết khí phát ra tiếng động như tiếng sấm, một nắm đấm lớn như ngọn núi nhỏ tàn bạo đánh về phía cô gái nhỏ kia. Hắn đã ý thức được, nếu không giết cô gái kia, sợ rằng mình không dễ thu phục được tượng Thần Ma này.
- Răng rắc...
Hư không dường như cũng bị hắn đánh nổ, cuồng phong cuốn ra khắp nơi.
Mạch Bàn Sơn Viên vốn nổi tiếng về cơ thể mạnh mẽ, hắn hóa ra bản tướng lại gần như không cần thi triển thần thông gì.
Lực lượng toàn thân mạnh mẽ rơi xuống, vốn mạnh hơn bất kỳ thần thông nào, đều rất trực tiếp.
Cho dù cơ thể của hắn mạnh mẽ, nhưng đầu óc cũng rất tốt, một quyền đập xuống còn hét lớn:
- Các vị đồng đạo, Chủ Hắc Ám không tuân thủ giao hẹn, đoạt bảo vật kỳ lạ của ta, vẫn mong các ngươi trợ giúp ta giết bọn họ, tất cả Ma Cung truyền thừa này lớn như vậy đều sẽ thuộc về tám mạch Yêu Vương ta...
- Vèo...
Lúc một quyền này của hắn đập xuống, người mặc áo đen có dáng vẻ hơi mập lại đột nhiên bước tới một bước, hai tay kết bảo ấn hoa sen ấn một cái về phía không trung, trên thân bọn họ lại đột nhiên phát ra bảo quang màu vàng, mơ hồ hóa thành dáng vẻ một hoa sen thật lớn, che phủ bọn họ ở bên trong, một quyền kia của Bàn Sơn Hoang Viên nện ở trên hoa sen lại không làm ai bị thương.
Một giây sau, người mặc áo đen có dáng vẻ hơi mập đột nhiên kéo rơi áo bào đen trên người, lại thấy hắn là một lão già mập lùn. Hắn cười ha ha, hai tay nhanh chóng kết ấn, một bảo ấn lại được kết ra. Xung quanh đại điện lập tức xuất hiện từng tia ma ý lưu chuyển, lại giống như có vô số hung thần ác sát bị phương pháp này của hắn đánh thức, mở mắt ra.
Bên trong đại điện, tất cả mọi người bao gồm cả Phương Nguyên cảm giác được một sự nguy hiểm đáng sợ đánh thẳng vào thần hồn.
- Ngươi là...
Hoang Viên liếc nhìn hắn và biến sắc, quát hỏi.
Lão già mập lùn này cười nói:
- Ngươi muốn lấy vật của tổ tiên ta, ngược lại còn muốn hỏi ta là ai à?
Một câu này nói ra, bất kể là Hoang Viên hay các thiếu chủ yêu mạch đều lập tức đoán được thân phận của hắn.
Chủ Đại Thiên Ma Tông bây giờ!
Hắn lại có thể theo các tu tới trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung này.
Tuy bây giờ Đại Thiên Ma Tông đã xuống dốc, lại không uy phong và bá đạo như một kiếp đầu, nhưng dù sao sâu chết trăm chân cũng không cứng, đường đường là Tông chủ Đại Thiên Ma Tông cũng là một vị đại năng cấp đạo chủ, có ai dám khinh thường?
Nhất là ở Đại Tự Tại Thần Ma Cung này!
Mạch Bàn Sơn lên kế hoạch nhiều năm như vậy, ngoại trừ đề phòng Tiên Minh, sợ nhất chính là bọn họ nhận được tin tức.
Nhưng hôm nay, hắn lại có thể bị đám người mình dẫn vào.
Chủ Hắc Ám khổ tâm sắp xếp như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
...
...
Trong đầu hắn đang suy nghĩ, lão già mập lùn đã hét lên đầy uy nghiêm:
- Yêu ma các ngươi nghe đây, bản tọa cũng không ngại để các ngươi lấy một ít ma bảo rời đi, nhưng nếu như các ngươi quá mức tham lam, ngay cả vật Đại Thiên Ma Tông ta nhất định lấy cũng lấy đi, lại đừng trách bản tọa không khách sáo!
Nghe được câu này, trong lòng Hoang Viên cùng các thiếu chủ yêu mạch đều giá lạnh.
Bọn họ không biết lão già mập lùn này có bản lĩnh gì, thoạt nhìn tu vi của hắn cũng chỉ là Nguyên Anh cao cấp mà thôi, nhưng dù sao hắn cũng là người trong Ma đạo, ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, ai biết hắn có thể điều khiển ra lực lượng cổ quái gì không?
Điều này cũng làm bọn họ nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Được được được, ta lại nhường Đại Thiên Uy Thần Ma cho các ngươi...
Mà Hoang Viên bị bảo ấn của chủ Đại Thiên Ma Tông đánh văng ra, cưỡi Yêu Phong bay trong không trung, trong đầu suy nghĩ rất nhanh lại đưa ra quyết định, không ngờ không tiếp tục dây dưa mà đột nhiên quay người, phóng thẳng về phía sau điện thứ chín, trong miệng quát to:
- Yêu Vực ta nhường một bước, nhưng nếu các ngươi còn muốn cướp một vật bên trong này, sẽ đánh cho không chết không dừng...
Tông chủ Đại Thiên Ma Tông nhìn theo bóng dáng của hắn, cười lạnh, nói với hai người mặc áo đen khác:
- Ha ha, những yêu ma này vẫn tính xấu không đổi, không thông minh nhưng tham vọng không nhỏ, ta canh giữ ở chỗ Thần Sử này, hai người các ngươi đi đoạt vật đó đi!
Người cao gầy trầm mặc ít nói và người thân cao như ngọc, giọng khàn khàn đều khẽ gật đầu, bước đi.
Trong lúc Hoang Viên chạy về phía sau điện thứ chín, vẫn luôn để ý bọn họ. Khi thấy hai người trong bọn họ đuổi theo, trong lòng tức giận không nhịn được nữa, nhưng không để ý tới chuyện khác, bỗng nhiên quát to:
- Các đạo hữu yêu mạch, Chủ Hắc Ám muốn cho chúng ta đi một chuyến uổng công, sao chúng ta có thể chịu được? Các ngươi nhanh theo ta đi đoạt Táng Tiên Bia, ta ở đây lập lời thề, mạch Bàn Sơn đoạt được vật ấy, bằng lòng dùng chung với bảy mạch các ngươi...
- Táng Tiên Bia?
Trong đại điện này, có mấy người vẫn đang do dự có nên liều mạng với sứ giả Hắc Ám hay không, vừa nghe được cái tên này đều biến sắc, tuy trước đó bọn họ không nghe mạch Bàn Sơn nhắc tới bia này, nhưng Táng Tiên Bia nổi tiếng trong thiên hạ, chính là thánh vật của thế gian, sao bọn họ có thể không biết. Lúc này bọn họ không còn do dự nữa, càng không để ý tới tượng Thần Ma đang thu phục, vội vàng đuổi theo Hoang Viên rời đi.
- Không thể để vật ấy rơi vào trong tay yêu ma!
Chương 1549 Tung tích của Hắc Ám Tôn Chủ (1)
Cho dù là Phương Nguyên, lúc này cũng sốt ruột đưa ra quyết định.
Tuy hắn vốn định bắt Quan tiểu muội trước, để tránh nàng làm ra điều gì gây hại cho Quan Ngạo, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được, nàng quỳ ở trước tượng Đại Thiên Uy Thần Ma, trong thời gian ngắn không thể xuất hiện biến hóa gì.
Táng Tiên Bia lại khác, vật ấy mới là vật có giá trị cao nhất trong truyền thừa Ma đạo, bất kể nó rơi vào trong tay của yêu mạch hay Chủ Hắc Ám, đều là kết quả không thể tiếp nhận được.
Ma bảo như vậy, cho dù có phá hủy cũng tốt hơn rơi vào trong tay bọn họ!
Bởi vậy, Phương Nguyên cũng xoay người ôm lấy con cóc, phi thân xông thẳng về phía sau điện.
Xông tới sau điện thứ chín, Phương Nguyên nhìn lướt qua, lại phát hiện nơi này là một mảnh đất hoang sau Ma Cung.
Xung quanh vô cùng hoang vu, ngẩng đầu không thấy mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao, không thấy hoa cỏ cây cối, chỉ có một vài bức tượng đá màu đen. Bức tượng đá này điêu khắc thành dáng vẻ của từng vị tiên nhân trông tiên phong đạo cốt, đội mũ xưa, khoác áo choàng dài, hết lần này tới lần khác vẻ mặt bọn họ khác nhau, có kẻ cực kỳ tham lam, có kẻ cực kỳ phẫn nộ, có kẻ rất hung ác nham hiểm, vô cùng vặn vẹo, lúc này tất cả đều quỳ trên mặt đất, bảo vệ xung quanh một tấm bia lớn màu đen.
Tấm bia đá cao khoảng mười mấy trượng, lẳng lặng đứng ở trong màn sương dày đặc, giống như từ lòng đất chui ra ngoài, phía trên có phù văn đỏ như máu lúc nào cũng lóe ra ánh sáng đỏ, bên trong mỗi phù văn đều như có hàm ý vô tận, thứ hấp dẫn Phương Nguyên nhất là nội dung của những phù văn này. Hắn đều có thể nhận ra được hết, quan sát hình chữ tới ý nghĩa, chắc là chữ Triện cổ do lão Quy ở Nam Hải truyền cho mình trước kia.
Chỉ là lúc này hắn không thể cẩn thận quan sát, hắn cũng chỉ có thể liếc nhìn tấm bia đá, lại quan sát xung quanh.
Lúc này Bàn Sơn Hoang Viên đứng ở bên trái tấm bia đá, thiếu chủ yêu mạch của bảy mạch khác lại đi theo bên cạnh hắn. Jai vị sứ giả Hắc Ám cùng với một đám thuộc hạ lại đứng ở bên phải tấm bia đá. Bàn Sơn Hoang Viên nhìn bọn họ, vẻ mặt tức giận:
- Ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung này tổng cộng chỉ có hai thánh vật, nếu một phe thì thôi, nhưng các ngươi thật sự muốn chiếm cả hai sao?
Đối diện với vẻ tức giận của hắn, hai vị sứ giả Hắc Ám lại đều có vẻ thoải mái lạ thường. Người dáng người cao gầy cười lạnh nói:
- Nếu đám lão quái vật của Yêu Vực các ngươi ở đây thì cũng thôi, nhưng chỉ dựa vào mấy tên tiểu bối các ngươi lại có tư cách gì tới nói điều kiện chứ?
Các thiếu chủ yêu mạch nghe vậy, đều giận dữ.
Tuy ban đầu bọn họ không định sẽ nhận được bất kỳ vật nào trong hai thánh vật tượng Thần Ma Đại Thiên Uy cùng Táng Tiên Bia, sứ giả Hắc Ám cũng không có ảnh hưởng đến ích lợi của bọn họ, nhưng đến lúc này, bọn họ vẫn nhìn ra được, bốn người được Chủ Hắc Ám phái tới có tham vọng rất lớn, căn bản không để mắt tới đám thiếu chủ yêu mạch bọn họ, rõ ràng là muốn cướp sạch...
Hơn nữa, bọn họ có chút động lòng trước những lời Bàn Sơn Hoang Viên nói.
Trước đó Bàn Sơn Hoang Viên đã nói, bằng lòng lập lời thề dùng chung Táng Tiên Bia với bảy mạch bọn họ, đây chính là một lý do khiến vài người động tâm. Táng Tiên Bia là thánh địa Ma đạo, một trong những tạo quá cao cấp nhất của thế gian...
- Đại ca Bàn Sơn, ngươi mới nói sẽ giữ lời chứ?
Phía sau Bàn Sơn Hoang Viên, thiếu chủ bộ tộc Bạch Phong cười uy nghiêm hỏi.
Mặt Bàn Sơn Hoang Viên cũng đen lại, lạnh lùng nhìn hai vị sứ giả Hắc Ám, hắn biết đối phương đã quyết tâm về chuyện này, không có cách nào giải quyết nhẹ nhàng được. Nếu mạch Bàn Sơn nhận được Táng Tiên Bia, hắn đương nhiên không muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Nhưng nếu đối phương không muốn để cho mình lấy được, vậy mình cũng không thể nhịn được nữa, nếu không, bọn chúng không chỉ muốn đoạt Táng Tiên Bia này, còn muốn cướp cả tượng Ma Thần Đại Thiên Uy.
Lúc này hắn cắn răng, lạnh lùng nói:
- Không sai, bản tọa bằng lòng lập thề máu!
Sau lưng hắn, một đám thiếu chủ yêu mạch nghe vậy đều mừng rỡ, ý chí chiến đấu dâng trào, bắt đầu xông tới.
- Mẹ nó, từ khi Chủ Hắc Ám đi tới Yêu Vực, trước sau hại chết bọn họ người thân, bạn bè của chúng ta, người trong Yêu Vực ta hận nhất là Chủ Hắc Ám, thứ hai mới là người họ Phương kia. Bây giờ các ngươi lại còn muốn lừa người, làm gì có chuyện tốt như vậy?
- Mấy tên này quá bắt nạt yêu rồi. Các đạo hữu, cùng nhau giết chúng đi!
- Ha ha, giết người đoạt bảo, chính là giáo huấn cổ xưa của tộc ta!
-...
-...
Các thiếu chủ yêu mạch lạnh giọng nói.
Đột nhiên có một yêu khí chợt bùng nổ ở phía sau hai vị sứ giả Hắc Ám. Trong yêu khí cuồn cuộn thình lình lại có một con chuột mắt đỏ lông đen dài hơn trượng xuất hiện, chân trước sắc bén, chộp thẳng về phía người cao gầy trong hai vị Chủ Hắc Ám, hành động tàn nhẫn xảo quyệt, đầy thù địch, quả thật đặc biệt gian xảo và nguy hiểm.
Đó không phải ai khác, chính là thiếu chủ mạch Tầm Bảo ra tay.
Sở trường của mạch Tầm Bảo là đào núi, thần thông tu luyện được cũng thâm hiểm tàn nhẫn.
Cùng lúc đó, các vị thiếu chủ yêu mạch phía sau Bàn Sơn Hoang Viên cũng vội vàng tăng tu vi lên đến mức cao nhất, phát động yêu khí cuồn cuộn, liên thủ với nhau tấn công tới.
Trong số yêu hình hiện hóa, có thể thấy được hùng sư lông trắng, có thể thấy được mãnh hổ vằn, có thể thấy được hươu sao sừng dài, còn có thỏ lớn cầm chày sắt trong tay... Mỗi con đều đỏ mắt, mặt đầy sát khí, sóng mây biến hoá kỳ lạ, yêu phong nổi lên từng trận.
Chương 1550 Tung tích của Hắc Ám Tôn Chủ (2)
Đến lúc này, lại nhìn ra được thực lực của những thiếu chủ yêu mạch này, quả nhiên không hổ danh là yêu tôn tương lai của một mạch, thực lực đều không tệ. Phần lớn bọn họ đều là cảnh giới Nguyên Anh, trong đó có hai con thậm chí còn mơ hồ chạm tới ngưỡng Nguyên Anh chí tôn, nhưng không phải Nguyên Anh chí tôn thật sự, nhưng bọn họ lại có thêm lực lượng yêu mạch mạnh hơn người tu hành bình thường, không thua gì Nguyên Anh chí tôn.
Đánh một đòn có thực lực như thế, đối mặt với hai vị kia sứ giả Hắc Ám đã gần như phân ra cao thấp.
Hai người bọn họ đều là cảnh giới Nguyên Anh, cho dù mạnh mấy đi hơn nữa, có thể chống đỡ thế nào?
- A, yêu ma đúng là yêu ma!
Nhưng đối mặt với đòn đánh hung dữ như vậy, hai vị sứ giả Hắc Ám lại cười lạnh, sứ giả Hắc Ám mập lùn căn bản không ra tay, chỉ có sứ giả Hắc Ám cao gầy đột nhiên chém ra một mảnh kiếm quang, mỗi đường kiếm quang đều lập tức hóa ra trăm nghìn đường, hình thành một thác nước kiếm, từng đợt một che phủ hư không.
Trong đám thuộc hạ phía sau bọn họ cũng đột nhiên có chín người áo đen nhảy ra, giống như con rối được điều khiển bằng sợi dây, lao tới giữa không trung, phía sau mỗi người đều mơ hồ hóa ra một khí tức Ma Thần. Chín khí tức Ma Thần này dung hợp lại với nhau, trên đỉnh đầu chín người bọn họ hiện ra một đài sen màu xanh, trên đài sen có một lão già béo mập ngồi xếp bằng một.
Trên mặt lão già kia chỉ có hai mắt, không có mũi không có miệng, trên bụng lại có một cái miệng há to.
- Xôn xao!
Trong miệng lớn phun ra một khí tức đạo ma, làm đất rung núi chuyển.
- Là thích khách của Cửu U cung?
Các thiếu chủ yêu mạch vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ tranh nhau bao vây, chém giết không dừng, nhưng thực lực của đối phương quả thật đáng sợ, chắc hẳn là tồn tại đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, chỉ kém một đạo Tiên Nguyên, nhưng có thể lấy thành tựu Hóa Thần, lại thêm một bí thuật Cửu U cung này lại càng khó đối phó. Cho dù tám người bọn họ liên thủ, nhất thời cũng không có cách nào giành thắng lợi, hơn nữa bên phía đối phương còn có một người chưa ra tay?
- Đêm dài lắm mộng, không thể nương tay!
Bàn Sơn Hoang Viên là người đầu tiên đưa ra quyết định. Có lẽ thấy người mập lùn đã chắp tay sau lưng đi về phía Táng Tiên Bia, hắn cũng không để ý tới chuyện khác nữa, đột nhiên cắn răng rời khỏi cuộc chiến, hai tay vượn vỗ mạnh vào ngực mình.
- Các ngươi thật sự tưởng Yêu Vực đều là một đám ngốc, mặc cho các ngươi trêu đùa sao?
Trong một thoáng, sâu trong đôi mắt của hắn bắn ra ánh sáng đỏ như máu, giọng nói vạng vọng giống như hai âm thanh đang đồng thời hét lên:
- Thật sự tưởng chúng ta bước vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung này lại không có chuẩn bị gì sao?
- Hả?
Người mặc áo đen cao gầy phát hiện ra khí cơ của hắn trầm xuống, kiếm quang chợt chém ra "Vù" một tiếng.
Nhưng trong một thoáng này, trên thân Bàn Sơn Hoang Viên đã đột nhiên bốc lên sương máu, trong nháy mắt xông lên trên không trung. Trong sương máu có tiếng lầm bầm, như có người đang thì thầm, nói mớ, lại giống như có người ngốc cười điên điên khùng khùng, đến cuối cùng, những lời này lại đều ngưng tụ lại thành một câu nói chấn động cả hư không:
- Sinh ra như giấc mộng, chết dài chỉ cầu yên...
Bàn Sơn Hoang Viên quát chói tai:
- Cung kính mời Yêu tổ hiển thánh!
- Xôn xao...
Mảnh sương máu kia ngưng tụ ở phía sau hắn, hóa thành một con vượn lớn rất hung dữ, quanh người tản ra ánh sáng đỏ linh động, lại có yêu khí rất tinh thuần quấn quanh, khóa ở phía sau lưng Bàn Sơn Hoang Viên, liên kết với cơ thể của hắn.
Con vượn hung dữ này dường như mới vừa từ trong giấc mơ tỉnh lại, lười biếng ngáp một cái.
Sau đó, ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn về phía trước.
Ánh mắt dường như vô hình lại ẩn chứa lực lượng khó có thể hình dung.
Trong tầm mắt của hắn có thể nhìn tới hình như có những ngọn núi lớn ép xuống, hư không liên tục nổ nát...
Phương Nguyên bỗng nhiên biến sắc.
Trước đó hắn đã từng nghĩ, mấy lão yêu quái Yêu Vực đều là kẻ đa mưu túc trí, tuy bản thân bọn họ không dám đến Đại Tự Tại Thần Ma Cung, nhưng nhất định sẽ chuẩn bị chút ít để lại cho đám tiểu bối này, để tránh sinh ra biến cố lại không có cách nào ứng phó được.
Cho tới lúc này, hắn mới hiểu được sự chuẩn bị này lớn tới mức nào.
Đối phương lại có thể trực tiếp mời được Yêu tổ hiển thánh.
Chết vốn là một lần an nghỉ, bọn họ lại mời Yêu tổ đang an nghỉ tỉnh lại, thay mình ngăn chặn kẻ địch.
Đương nhiên, điều này cũng cần trả giá rất lớn.
Chắc hẳn trước khi chết, Yêu tổ đã từng trải đau đớn cực lớn, sau đó cắt lấy thần hồn của mình, tiếp nhận sự cung phụng của các thế hệ, hơn nữa không biết cung phụng bao nhiêu mới có thể khiến bọn họ tỉnh lại một lần. Bàn Sơn Hoang Viên mời được Yêu tổ hiển thánh một lần, sợ rằng nội tình hai ba ngàn năm của mạch Bàn Sơn kiếp này đều hết sạch, giống như lấy hết tất cả của cải của mình ra liều mạng với đối phương...
Trong lòng Phương Nguyên đã tính toán rất nhanh.
Sợ rằng lần này Chủ Hắc Ám sẽ lại phải ngã ở đây...
... Chữ "Lại" này ở đâu ra?
...
...
- Nếu các ngươi bắt ta mời Yêu tổ hiển thánh, vậy tất cả đều không cần nói nữa!
Vào lúc này, giọng Bàn Sơn Hoang Viên có vẻ thâm trầm đáng sợ, lạnh lùng đi tới.
Mỗi bước hắn đi, mặt đất lại run rẩy như có búa lớn đánh xuống mặt đất.
Cho dù là các thiếu chủ yêu mạch khác ở xung quanh cũng khủng hoảng, lui về phía sau, không dám tới gần hắn. Ánh mắt hắn nhìn hai vị sứ giả Hắc Ám đầy khinh thường, giọng điệu ngang ngược:
- Táng Tiên Bia và tượng Thần Ma Đại Thiên Uy đều là của tộc ta!
- Vù vù!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất